Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 193: Tới Tả Gia




TSCPTĐK - Chương 193



Chương 193: Tới Tả gia



Đoàn xe của Tả Vân Phi tiến vào Hoàng Đô, vô số người đã đứng đó ngóng đợi.



"Tả thiếu gia trở lại rồi, Tả thiếu gia trở lại rồi!"



"Tả thiếu thật lợi hại! Hắn vừa ra ngựa, Lý Ứng hoàng tử liền như nguyện ôm được mỹ nhân về."



"Tả thiếu gia cũng không nhỏ, không biết khi nào sẽ thành thân."



"Tả thiếu ở đâu? Ta đặc biệt từ thành bên cạnh tới chiêm ngưỡng phong thái của Tả thiếu, cũng không biết có may mắn được thấy hay không."



"Thành bên cạnh thì tính là cái gì, ta đuổi qua mấy thành chạy tới đây!"



"......"



Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi đang nhắm mắt dưỡng thần, đá hắn một cái, "Sắp đến nhà ngươi rồi đi."



Tả Vân Phi gật đầu: "Ta biết."



"Ngươi định thả ta xuống ở chỗ nào?" Kỳ Hằng hỏi.



"Đừng nóng nảy, đến Tả gia, ta tự nhiên sẽ thả ngươi xuống." Tả Vân Phi bình đạm đáp.



Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi: "Ngươi không phải là muốn ta ở lại Tả gia đi?"



Tả Vân Phi gật đầu: "Đúng vậy! Không tới nhà của ta, ngươi còn định đi đâu? Tay chân ngươi không sạch sẽ, để ngươi trọ ở bên ngoài, ta sợ lão bản khách điếm sẽ bị tổn thất, vẫn là để ngươi tới ở nhà của ta tương đối yên tâm."



Kỳ Hằng hít sâu một hơi, sắc mặt đen nhánh một mảnh.



Kỳ Hằng lấy một tấm thẻ kim ra, quơ quơ trước mặt Tả Vân Phi: "Ngươi biết đây là cái gì không?"



"Không biết."



"Đây là thẻ khách quý cao cấp nhất của Thương Minh, dựa vào tấm thẻ này, ta có thể điều động hai trăm triệu đồng vàng ở Tấn Quốc, tùy thời có thể mua về mấy chục khách điếm, không cần phải trộm." Kỳ Hằng kích động nói.



Tả Vân Phi hai mắt hơi rụt lại, sâu kín nhìn về phía Kỳ Hằng, Kỳ Hằng bị ánh mắt sắc bén của Tả Vân Phi nhìn tới trong lòng khẽ run lên.



"Thẻ này là Kỳ Thiếu Vinh cho ngươi?" Tả Vân Phi không vui hỏi.



"Không sai." Kỳ Hằng đáp.



"Hắn vì sao phải đối xử với ngươi tốt như vậy?" Tả Vân Phi khó hiểu nhìn Kỳ Hằng.



"Thiếu gia vẫn luôn đối xử với ta tốt như vậy, không cần phải kỳ quái. Có tấm thẻ này, ngươi cũng nên tin tưởng ta không cần phải trộm đồ nữa đi?"



"Trộm đồ là một loại yêu thích, không có quá nhiều quan hệ với việc ngươi có bao nhiêu tiền. Mặc kệ thế nào, để ngươi ở dưới mí mắt ta, ta mới có thể tương đối yên tâm." Tả Vân Phi nói.



Kỳ Hằng: "Tả Vân Phi, ngươi......"



Tả Vân Phi ghé sát tới bên tai Kỳ Hằng: "Cho dù ngươi có làm cái gì, ta cũng sẽ trông chừng ngươi thật kỹ."





......



Xe ngựa dừng lại trước cửa trái Tả gia, nơi này đã tụ tập không ít người tới nghênh đón.



"Ta xuống xe." Tả Vân Phi dứt lời liền từ trên xe ngựa nhảy xuống.



Kỳ Hằng hung hăng nắm góc áo, Tả Vân Phi gõ gõ cửa xe, tùy tiện nói: "Ngươi mau xuống đi! Trốn ở bên trong làm cái gì? E lệ sao?"



Kỳ Hằng gãi gãi tóc, lời Tả Vân Phi truyền vào tai, khiến hắn cảm thấy Tả Vân Phi giống như đang nói: "Ngươi mau xuống đi a! Tức phụ xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng."



Kỳ Hằng lắc lắc đầu, cố gắng ném ý tưởng điên rồ vừa nãy đi.



Kỳ Hằng sửa sang lại sắc mặt một chút, từ trên xe ngựa bước xuống.



Kỳ Hằng vừa ra khỏi xa liền cảm giác được tất cả mọi tầm mắt đều đang tập trung lên người mình.



Bị nhiều người hứng thú đánh giá như vậy, Kỳ Hằng không khỏi có cảm giác da đầu tê dại đi.



"Ta tới giới thiệu một chút, vị này chính là một trong những quản sự của Kỳ Thiếu Vinh, lão bản của cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành, Kỳ Hằng." Trước mặt công chúng, Tả Vân Phi cũng không có làm khó xử Kỳ Hằng.



Kỳ Hằng hơi gật đầu: "Chào mọi người, Kỳ Hằng mới tới, mong các vị chiếu cố nhiều hơn."



"Thì ra là khách quý từ cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành, mời vào, mời vào." Một trưởng lão của Tả gia lập tức lên tiếng đáp lại.



Kỳ Hằng cảm kích gật đầu: "Đa tạ."



"Người tới, mau thu thập một gian phòng phía tây cho khách." Một trưởng lão Tả gia nói với hạ nhân bên cạnh.



Tả Vân Phi vẫy vẫy tay: "Không cần, Kỳ Hằng sẽ ở cùng ta."



Lời này của Tả Vân Phi vừa nói ra, tất cả mọi người trong Tả gia lập tức ngây ngẩn cả người, sôi nổi nhìn về phía Tả Vân Phi.



Mọi người nhìn Tả Vân Phi một hồi lâu, sau đó lại đồng loạt chuyển ánh mắt lại phía Kỳ Hằng.



Cảm giác được tầm mắt của tất cả mọi người lại lần nữa tập trung trên người mình, Kỳ Hằng thật sự không biết phải nói sao.



"Không cần, ta tới ở phòng cho khách là được rồi." Kỳ Hằng nói,



Tả Vân Phi nắm lấy cánh tay Kỳ Hằng: "Phòng khách bên kia chướng khí mù mịt, sao có thể để khách nhân tôn quý như Kỳ Hằng quản sự ở được! Ngươi tới bên đó, ta cũng không yên tâm, cứ ở với ta đi."



Kỳ Hằng âm thầm nghiến răng, người khác nghe được lời này, có lẽ còn cho rằng Tả Vân Phi lo lắng cho an nguy của hắn, chỉ có mình hắn biết, Tả Vân Phi thuần túy chỉ là lo lắng hắn tay chân không sạch sẽ.



Tả Vân Phi hung hăng nắm chặt lấy tay Kỳ Hằng, Kỳ Hằng chỉ cảm thấy xương cốt tay của hắn lại kẽo kẹt rung động một trận.



"Ở cùng ta có vấn đề gì không?" Tả Vân Phi nửa cảnh cáo hỏi.



Kỳ Hằng nhấp môi, cười đáp: "Không thành vấn đề, ta chỉ sợ sẽ quấy rầy tới Tả thiếu."



Tả Vân Phi không thèm để ý buông tay ra: "Yên tâm, ta không ngại."



......




Kỳ Hằng mặc áo ngủ, đứng bên trong đình viện.



Đình viện của Tả Vân Phi rất im ắng, hoàn toàn không có một người nào.



Nghe nói năm đó Tả Vân Phi sở dĩ trúng độc là do thân tín hạ tay, sau này hắn khôi phục, lập tức biến thành người sống chớ gần, cho nên trong viện không có lấy một nha hoàn, ngay cả gã sai vặt cũng không có.



"Hằng thiếu."



Kỳ Hằng nhìn người tới: "Vị tiểu thư này, có chuyện gì sao?"



"Không có chuyện gì, chỉ là muốn tìm ngươi tâm sự, có thể chứ?" Tả Vân Tĩnh hỏi.



"Đương nhiên có thể." Kỳ Hằng nhíu mày, thầm nghĩ: Người Tả gia tựa hồ đều rất thích tìm người khác tâm sự.



"Đệ đệ ta Tả Vân Phi trước kia tính tình vốn rất tốt, nhưng sau chuyện lần đó, hắn liền trở nên rất táo bạo, động một chút liền phát hỏa, mấy lần đánh hạ nhân tới tàn phế, thường xuyên như vậy, người trong gia tộc đều không dám tiếp cận hắn." Tả Vân Tĩnh ảm đạm nói.



Kỳ Hằng gật đầu: "Tính tình của hắn quả thật không tốt lắm."



Tả Vân Tĩnh cười cười: "Đệ đệ ta tính tình không tốt, Hằng thiếu còn nguyện ý ở chung cùng hắn, có thể thấy được Hằng thiếu khẳng định là một người rất ôn nhu!"



Kỳ Hằng cười gượng hai tiếng: "Phải vậy không?" Kỳ Hằng trợn trắng mắt, hắn cảm thấy toàn thân hắn từ trên xuống dưới không tương xứng với từ ôn nhu ở điểm nào.



"Đúng vậy! Thấy ngươi từ trong xe ngựa của hắn đi ra, ta quả thật là sợ đến ngây người." Tả Vân Tĩnh khoa trương kể.



Kỳ Hằng khó hiểu hỏi: "Ta từ trong xe ngựa của hắn đi ra đáng để kinh ngạc như vậy sao?"



Tả Vân Tĩnh gật đầu: "Đương nhiên, xe ngựa của Vân Phi chưa bao giờ để người khác ngồi cùng, ngay cả người cùng một nhà cũng không cho phép chạm."



Tả Vân Phi đi tới, sắc mặt không vui hỏi: "Các ngươi đang nói cái gì?"



Kỳ Hằng nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu của Tả Vân Phi, đáp: "Tùy tiện tâm sự."



Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng, cười lạnh một tiếng: "Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, ngươi có biết tị hiềm hay không?"




Kỳ Hằng: "......"



"Xin lỗi, Tả tiểu thư, ta đi ngủ." Kỳ Hằng xoay người nói.



Tả Vân Tĩnh nhìn Tả Vân Phi: "Đệ đệ, Hằng thiếu là khách quý, thái độ của ngươi đối với hắn như vậy là không tốt."



"Ta đối với hắn như thế nào là chuyện của ta, không cần tỷ tỷ phải lo lắng." Tả Vân Phi không vui nói.



"Ngươi có phải là thích hắn không? Thích một người......"



"Câm miệng! Ai sẽ thích loại người như vậy! Ngươi cách hắn xa một chút, nhân phẩm của hắn rất không tốt, ngươi đừng có bị tấm da của hắn lừa!" Tả Vân Phi táo bạo mắng.



Tả Vân Tĩnh: "......"



Tả Vân Phi đi vào phòng ngủ của Kỳ Hằng, Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi: "Có chuyện gì?"



"Hơn nửa đêm mặc mát mẻ như vậy đứng trong viện hóng gió, ngươi cũng không sợ bị cảm lạnh." Tả Vân Phi tràn đầy ghét bỏ nói,




Kỳ Hằng xoa xoa trán: "Nếu không còn chuyện gì mời ngươi ra ngoài, ta muốn ngủ."



Tả Vân Phi tràn đầy bất mãn nhìn Kỳ Hằng: "Ngươi rõ ràng nói chuyện cùng tỷ tỷ của ta rất vui vẻ a, sao ta vừa tới, ngươi liền muốn ngủ."



Kỳ Hằng trợn trắng mắt: "Vấn đề này rất đơn giản! Bởi vì ta có thể nói chuyện cùng người khác, không thể nói chuyện cùng ngươi, được rồi đi."



Tả Vân Phi: "......"



......



Tả gia.



"Tĩnh tỷ tỷ." Quân Lan Nguyệt đi tới gọi một tiếng.



Tả Vân Tĩnh bất đắc dĩ nhìn người tới: "Lan Nguyệt tiểu thư, Vân Phi không muốn gặp ngươi, ngươi vẫn nên trở về đi."



Quân Lan Nguyệt lập tức không cam lòng, "Tĩnh tỷ tỷ, ta nghe nói Vân Phi mang một người trở về?" Sau khi Tả Vân Phi trở về, đối với ai cũng đều nhàn nhạt, Quân Lan Nguyệt nghe nói, Tả Vân Phi đối xử với người mang về lần này rất không tầm thường.



Tả Vân Tĩnh gật đầu: "Đúng là mang một người về, hình như là một thủ hạ của Kỳ Thiếu Vinh, lai lịch không nhỏ."



Quân Lan Nguyệt bất mãn híp mắt lại: "Lai lịch không nhỏ cái gì, chỉ là một con chó bên người Kỳ Thiếu Vinh là thôi."



Tả Vân Tĩnh cười cười: "Cho dù như vậy, nhưng đánh cho cũng phải nhìn mặt chủ a! Kỳ Hằng cùng Kỳ Thiếu Vinh giao tình không đơn giản, cho nên không thể khinh thường."



"Người nào chứ! Vì lấy lòng Kỳ Thiếu Vinh, cư nhiên còn sửa lại cả họ." Quân Lan Nguyệt khinh thường nói.



Tả Vân Tĩnh nghe Quân Lan Nguyệt oán giận, bất đắc dĩ cười cười, Quân Lan Nguyệt nhiều năm đảo truy Tả Vân Phi như vậy, quả thật rất vất vả, chẳng qua đệ đệ nàng, tâm như thiết thạch a!



"Vân Phi thích hắn sao?" Quân Lan Nguyệt hỏi.



Tả Vân Tĩnh lắc đầu: "Không biết, đệ đệ ta trước kia tâm tư rất dễ đoán, nhưng hiện tại......" Tả Vân Tĩnh lắc đầu.



Quân Lan Nguyệt hít sâu một hơi, trên mặt dâng lên vài phần thống khổ.



"Lan Nguyệt tiểu thư, nếu năm đó ngươi đã từ bỏ đệ đệ ta, hiện tại ngươi có muốn vãn hồi như thế nào, chỉ sợ cũng không có tác dụng." Tả Vân Tĩnh nói.



Quân Lan Nguyệt cau mày: "Năm đó là gia tộc từ hôn, ta......"



Tả Vân Tĩnh nhíu mày lại: "Hiện tại nhắc lại chuyện xưa năm cũ này cũng không làm được cái gì."



Tả Vân Tĩnh híp mắt, sau khi Tả Vân Phi khôi phục, Quân gia đã tới giải thích mấy lần, nói năm đó chuyện từ hôn là Quân gia bức bách Quân Lan Nguyệt, Quân Lan Nguyệt vẫn luôn nhất vãng tình thâm đối với Tả Vân Phi, nhưng cả người Tả gia lẫn người Quân gia đều rất rõ, chuyện từ hôn tuy là ý của Quân gia, nhưng bản nhân Quân Lan Nguyệt phỏng chừng cũng không có phản đối.



Quân Lan Nguyệt là một nữ nhân hiếu thắng, người như vậy, năm đó đương nhiên sẽ không muốn gả cho Tả Vân Phi đã trở thành phế vật.



Quân Lan Nguyệt nắm chặt nắm tay, "Ta chỉ là...... Chẳng lẽ ta cùng Vân Phi không có một cơ hội nào sao?"



Tả Vân Tĩnh vỗ vỗ bả vai Quân Lan Nguyệt, áy náy nói: "Ta rất xin lỗi."



Quân Lan Nguyệt nhìn về phía biệt viện của Tả Vân Phi, hận ý trong mắt nồng đậm dâng lên.