Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 1 - Chương 27: ngọc bội






edit: LyLy

Trịnh vương vuốt đầu Ôn Uyển, nhẹ nhàng nói “Là bị Dã Trư cắn chết, đó là chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không đoán được.” Ý là cái chết của Bành Xuân không liên quan gì đến Ôn Uyển, hắn không phải do nàng hại chết .

Ôn Uyển nhìn bọn họ, nghe những lời nói kia, nghĩ chuyện đó chắc thật sự là ngoài ý muốn. Người nọ cũng không biết bành Xuân đã từng giúp đỡ mình, cũng không thể sai Dã Trư đi giết người.

Ôn Uyển an ủi mình, là ngoài ý muốn, hẳn là ngoài ý muốn, người không phải bởi vì mình mà bị hại chết. Ôn Uyển nghĩ vậy, thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Nếu không, mình thật sự rất có lỗi với người ta.

Có thể tưởng tượng người hán tử thật thà trợ giúp mình kia, là người duy nhất chịu giúp đỡ mình. Hiện tại người đã không còn, chỉ còn lại một nhà cô nhi quả phụ. Nàng biết cuộc sống của họ cũng không khá giả gì. Ôn Uyển liền lấy một bộ trang sức bằng ngọc, có hình khổng tước trên đầu, vòng đeo cổ và đeo tay bằng vàng, trân châu thủ liên,… đem tất cả những thứ đáng giá trên người mình cho phụ nhân kia.

Những người chung quanh nhìn động tác của Ôn Uyển, cũng không ngăn cản nàng.

“Tiểu thư, dân phụ không dám. Làm sao dân phụ có thể nhận đồ của tiểu thư?” Phụ nhân* hoảng sợ nhìn Ôn Uyển đưa tới một đống vàng bạc trang sức, bị dọa đến sắc mặt trắng bệt.

Ôn Uyển lắc đầu, để đồ trước mặt nàng, sắc mặt rất bi thương.

Quản gia nhìn cử động của Ôn Uyển, giống những quý nhân khác cũng không lên tiếng. Nhưng nhìn bộ dáng sợ hãi của phụ nhân, ông bèn nói “Nếu tiểu thư đã cho ngươi, ngươi cầm lấy đi. Bởi vì lúc trước tướng công của ngươi giúp đỡ tiểu thư, nên bây giờ tiểu thư muốn đền đáp cho các ngươi!”

“Có chuyện gì xảy ra? ngươi nói thử xem.” Bình thế tử cảm thấy có chút kỳ hoặc.

“Hồi chủ tử, là như vậy. Trượng phu của phụ nhân này, chính là cái người tên Bành Xuân, lúc trước ở trên đường, gặp tiểu thư đang đi tìm đại phu, khi đó ma ma của tiểu thư ngã bệnh, nên nàng rất hoang mang lo sợ, cũng nhờ bành Xuân tìm đại phu hốt thuốc giúp tiểu thư.” Trên đường đi tìm người, quản gia đã hỏi tất cả quá trình. Phụ nhân kia nói trượng phu nàng lúc trước giúp tiểu thư chỗ ở, khi ma ma nàng ngã bệnh, hắn giúp đở tìm lang trung.

Người ở thôn trang cũng biết Bành Xuân rất chiếu cố Ôn Uyển, cho nên biết chuyện gì xảy ra. Phụ nhân kia vẫn còn có chút sợ. Những thứ này đồ trang sức này, trị giá tới mấy trăm lượng bạc. Nàng ta muốn cầm về, nhưng khoản tiền lớn như vậy, không biết cầm trở về là họa hay phúc.

“Nếu cho ngươi, thì ngươi nhận lấy đi. Ai dám động đến số tiền này, ngươi cứ đến phủ Trịnh Vương tìm Bổn vương. Bổn vương sẽ thay ngươi làm chủ.” Ôn Uyển ở trên tay Trịnh vương viết mấy chữ, Trịnh vương hiểu rõ. Ôn Uyển không thể nói chuyện, tự nhiên hắn sẽ ra mặt thay nàng.

“Quản gia, sau này phải hảo hảo chiếu cố mấy mẹ con bọn họ, không để cho nhà họ xảy ra chuyện gì. Nếu không, ta lập tức hỏi tội của ngươi.” Bình thế tử cũng tăng thêm một câu.

“Dạ, thế tử Gia, nô tài biết được. Nô tài bảo đảm bọn họ sẽ không có việc gì.” Quản gia rùng mình, lập tức đáp ứng, sau đó cúi người lui ra.

“Dân phụ tạ ơn quý nhân, Tạ tiểu thư ân tứ*.” Phụ nhân kia lúc này mới thả lỏng tâm tình, nơm nớp lo sợ cầm lấy đồ vật, đặt ở trong ngực mình, mang theo nhi tử rời đi.

Sau khi đám người đó rời đi, Trịnh vương lạnh lùng hỏi.”Lang trung kia đâu?”

“Này. . . . . .” quản gia chần chờ một chút. Bình thế tử mặt lạnh bảo hắn nói.

“Hai ngày trước, lang trung kia say rượu, té xuống sông chết đuối.” Quản gia cúi đầu nói.

“Vậy ngươi có tin tức gì của trang đầu trước kia hay không?” Trịnh vương cười lạnh hỏi.

“Này. . . . . . Hồi mấy vị quý nhân, toàn bộ người nhà của vị trang đầu trước kia, trên đường đi kinh thành, gặp cướp, toàn gia đều bị giết.” Nói xong, người quản gia trẻ vội vàng lau một tầng mồ hôi hột trên trán.

Cái này, trong lòng mọi người đều hiểu. Một người là ngoài ý muốn, nhưng trong hai tháng, tại sao có thể liên tiếp xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Bình thế tử tự nhiên cũng hiểu được, nhưng vẫn duy trì trầm mặc. Qua một hồi lâu, mới giữ vững tinh thần, nhìn thử xem mấy vị vương gia tính thế nào.

Ôn Uyển ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Bình thế tử. Ánh mắt kia, không hàm chứa một tia vui vẻ nào, mà là một loại phẫn hận sâu sắc. Bình thế tử biết, đứa bé này, hận người của Bình gia, nhưng là, hắn có biện pháp gì đây!

Mặt mũi nam tử bên cạnh cũng có chút tối tăm, hiện tại tất cả chứng cớ đều bị mất. Cho dù nói những thứ này, thì có tác dụng gì. Nếu như Bình gia muốn vu khống hãm hại, tuyên bố nữ nhi của công chúa hiện tại đang ở Bình gia, sau đó bệnh nặng bỏ mình. Cộng thêm chuyện nay liên quan trọng đại, Triệu vương nhất định sẽ làm lớn chuyện, coi như Trịnh vương có được coi trọng đi nữa, thì cũng khó tránh khỏi trách phạt.

Nhiều người sẽ nói, Ôn Uyển là hài tử của Vương gia. Có lẽ, mọi người đều biết rõ ràng, sáng tỏ thân phận Ôn Uyển, nhưng không có chứng cớ, coi như là hoàng thượng, bởi vì chán ghét Vương gia, Triệu vương có tính kế, có thể sẽ giả vờ câm điếc.

Nhìn bộ dạng nam tử áo xám lúc đầu rất hưng phấn, nhưng bây giờ lại trầm mặc không nói. Từ đầu tới cuối Bình thế tử vẫn rất bình thản.

“Nếu không có việc gì, vậy thì trở về đi.” Tâm tình của Triệu vương cũng buông lỏng một nửa. Không có chứng cớ, nhân chứng chết hết, vật chứng bị mất, chỉ dựa vào lời nói suông, chuyện này cho dù có kiện đến đâu, cũng không thể thắng được.

“chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi không nên để ở trong lòng. Chúng ta trở về.” Trịnh vương nhìn bộ dáng bi thống của Ôn Uyển, vuốt đầu nàng, thở dài một tiếng. Trong mắt tràn đầy thương tiếc cùng đau lòng.

Không biết tại sao, trong hai tháng này, Ôn Uyển phải chịu biết bao khổ sở nhưng nàng vẫn nhịn xuống không khóc, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kia, nước mắt lại rơi xuống không ngừng.

Đã bao nhiêu năm, nàng rốt cuộc cũng tìm được một người thân yêu thương mình. Đời trước ngoại trừ bác cả thỉnh thoảng thiên vị mình. Còn bà nội, bác hai, cô, tất cả đều coi mình là người xa lạ. Bọn họ thậm chí nói nàng là sao chổi. Mỗi lần bà nội thấy nàng đều bị cao huyết áp, cho nên sau này khi đi học nàng vẫn thường ở trong kí túc xá của trường. Lúc nàng mười hai tuổi đã bị đưa ra nước ngoài. Những người thân trong ngôi nhà kia, cũng giống như người xa lạ, chẳng qua chỉ là gặp nhau nhiều một chút mà thôi! Không nghĩ tới, ở không gian xa lạ này, lại có thể gặp được người yêu thương mình.

Ôm Trịnh vương, nước mắt Ôn Uyển rơi ào ạt. Trịnh vương nhìn nàng khóc, tâm cũng đau đớn, lau nước mắt cho nàng, nhìn Ôn Uyển bi thương, trong bụng cực kỳ khó chịu. Bây giờ, những người đã giúp nàng cũng không được sống yên ổn, có thể biết được đứa bé này đã chịu bao nhiêu cực khổ.

“Vương gia, trước ở chỗ này nghỉ ngơi chốc lát, thần sai người chuẩn bị đồ ăn sáng.” Bình thế tử chào hỏi nói. Trịnh vương lạnh lùng nói không cần, sau đó ôm Ôn Uyển chuẩn bị rời đi.

“Bát đệ, đệ muốn mang nàng về phủ sao? Ta nghĩ, phụ hoàng sẽ rất vui, vì có thêm một người cháu gái.” Triệu vương buông lỏng cảm xúc khẩn trương, cười cợt .

“Phụ hoàng tự nhiên là vui mừng mình lại thêm một cháu ngoại gái.” Trịnh vương lạnh lùng trả lời.

Ôn Uyển nhìn bộ dáng Triệu vương lúc đầu rất khẩn trương, sau đó đột nhiên lại thả lỏng. Nàng mặc dù không rõ rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng nàng biết, khẳng định không phải chuyện tốt.

Ôn Uyển làm mấy động tác, ý muốn hỏi: nhất định phải có đồ chứng minh thân phận của nàng mới được sao? Không có đồ chứng minh thân phận, ông ngoại sẽ không nhận thức nàng sao?

“Không có vật chứng, vậy thì phải xem tình huống. Nhưng nếu có đồ vật chứng minh thì càng tốt, ai cũng không phản đối được.” Nam tử áo xám lập tức nói.

Hắn hy vọng Ôn Uyển có thể cho hắn thêm một kinh hỉ. Chuyện này rất trọng đại, không phải là vấn đề Ôn Uyển có thể chứng minh thân phận mình hay không, mà nó còn liên quan đến tương lai của Trịnh vương.

Ôn Uyển nhìn Trịnh vương, Trịnh vương lắc đầu, tỏ vẻ vô sự nói “Không có chuyện gì, có vật chứng hay không, ông ngoại cũng sẽ nhận thức cháu. Bất kể thế nào, cháu cũng là cháu ngoại của người. Cháu yên tâm, dù cho có chuyện gì, cậu cũng sẽ không bỏ rơi cháu.”

Ôn Uyển nhìn thái độ của Trịnh vương, trong lòng ấm áp, tâm tình khó chịu lúc nỹ đã tốt hơn nhiều. Nàng nhìn Bình thế tử, còn có Triệu vương, chỉ về một phương hướng, làm tư thế mời hai người cùng đi theo.

Nam tử áo xám có chút không tin hỏi : “Ngươi muốn bọn họ đi theo ngươi?” Ôn Uyển gật đầu, chỉ chỉ mình, làm mấy động tác.

Cái này đến Trịnh vương cũng không tin hỏi lại: “Ôn Uyển, cháu là nói, cháu còn có đồ vật chứng minh thân phận của mình, muốn chúng ta đi theo cháu lấy.” Ôn Uyển gật đầu.

“Cháu có đồ vật chứng minh thân phận mình? Cháu thật sự có đồ vật chứng minh thân phận mình?” Trịnh vương không tin hỏi lại một lần nữa, đứa bé này dù sao cũng còn nhỏ như vậy, làm sao lại có nhiều tâm tư như thế. Nhưng trong lòng lại rất chờ mong, có vật chứng nhận, luôn là tốt hơn. Ít nhất, ở thời kì nhạy cảm này, phụ hoàng nhất định sẽ quan tâm, cuộc sống sau này của đứa bé này cũng sẽ không quá khó khăn.

Việc trọng yếu hơn là, đứa bé này một khi có chứng cớ chứng minh thân phận của mình, vậy đối với hắn mà nói, là một việc có lợi.

Ôn Uyển gật đầu, miêu tả một chút hình dáng của chỗ kia. Quản gia suy nghĩ một chút, liền đi tìm một người địa phương tới, người nọ suy nghĩ trong chốc lát, nói một địa điểm. Mọi người để cho người này dẫn đường.

Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, Ôn Uyển giang hai tay, Trịnh vương một tay bế nàng lên ngựa, lại dùng áo choàng bọc kín nàng lại, như vậy, sẽ không sợ gió lớn, sẽ không bị cảm.

Bình thế tử vừa sợ, vừa ão não lên ngựa. Nếu đúng như vậy, thì đứa bé này thật sự rất thông tuệ (thông minh+trí tuệ). Nó chịu khổ nhiều như vậy, chắc chắn rất căm hận Bình gia. Việc này đối với Bình gia mà nói, là họa không phải là phúc.

Triệu vương cũng vừa hận vừa sợ lại vừa hối hận. Cái này, cái này coi là cái gì hài tử, cái này cùng yêu quái không sai biệt lắm. Làm sao có một hài tử nhiều tâm nhãn như vậy. Đúng là tự lấy đá đập chân mình, thật sự là một thiệt thòi lớn.

Một nhóm người tâm tư khác nhau, tìm kiếm dọc đường đi.

Tìm thật lâu, rốt cuộc cũng tìm được nơi Ôn Uyển rơi xuống nước. Trịnh vương đứng đó, nhìn hoàn cảnh xung quanh, hỏi: “Là nơi này sao?”

Ôn Uyển nhìn bốn phía, gật đầu. Chỉ về phía bờ bên kia, muốn nhảy xuống sông, bị Trịnh vương nhanh tay bắt được, nói để cho hộ vệ đi. Ôn Uyển lắc đầu, chỉ chỉ cổ họng, sau đó chỉ chỉ chỗ đối diện. Trịnh vương sai hai hộ vệ lấy chiếc thuyền lại đây, mấy người cùng đi. Triệu vương vẫn luôn theo sau Ôn Uyển.