Trọng Sinh Chi Nịch Ái

Chương 5




Ngày hôm sau, tôi đem đôi mắt bảo vật rời giường, không yên lòng mang vào tai nghe, luyện tập thính lực trong sách cao trung.

Lại nói, tiếng Anh cao trung đối với tôi rất đơn giản , bởi vì hồi đại học tôi học ngoại ngữ tại học viện, mặc dù sinh hoạt tại đại học mỗi ngày đều giống như sổ thu chi , suốt ngày trải qua cuộc sống ‘môn bắt buộc không trốn, môn tự chọn thì trốn’,nhưng nếu như chỉ là tiếng anh cao trung, đối với tôi chỉ là một bữa ăn sáng. Trong tai là tiếng mỹ giống như là một bài hát ru con thấp kém , thúc dục mí mắt tôi trở nên càng ngày càng nặng. Đang lúc tôi bối rối có nên ngủ tiếp hay không , mẹ lại sai tôi xuống lầu đến siêu thị mua nước tương.

Tôi vạn phần thống khổ từ trên giường bò dậy, tùy ý mặc một bộ quần áo rồi bước ra cửa. Ở trước quầy thu ngân siêu thị mới phát hiện mình lúc ra cửa quá vội vàng, quên mất mang ví tiền . Cô thu ngân trên mặt nhịn không được, tức giận ho khụ khụ, rất không khách khí mà đem lọ ‘Sinh Trừu Vương’ đoạt đi,”Chúng tôi không nhận ghi nợ.”

Tôi xấu hổ cười cười, ở trong một loạt ánh mắt chế nhạo, trở về nhà. Chẳng qua ở trên đường liên tiếp nghe được người khác nhỏ giọng đàm luận, “Nè, có nghe nói chưa? Ông Tô cưới quả phụ Thẩm gia, nghe nói hiện tại đều ở chung .”

“Còn không phải sao! Bà nói coi Tô Văn cũng thật là thảm, mẹ của nó đã chết còn chưa bao lâu, cha của nó liền tìm cho nó một mẹ kế.”

“Ồ, may mà thằng bé hiểu chuyện, nếu không nhà bọn họ cũng náo loạn ngất trời rồi.”

Tôi có chút khó chịu quay đầu lại. Những đại thúc đại thẩm kia suốt ngày không có việc gì,sau lưng nghị luận chuyện người khác, họ lập tức khép miệng, cực kỳ mất tự nhiên haha cười,”Aha, hôm nay khí trời không tệ , về nhà thu quần áo đi.”

“A, đúng, tôi còn phải đem bản sao những chiến binh xinh đẹp cho cháu trai xem.”

Trong nháy mắt,đi rồi đi, lui rồi lui,duy nhất lưu lại cũng chỉ có mấy đứa nhỏ đang đuổi bắt lẫn nhau, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười ngây thơ cực điểm.

Hừ, tính tình người ở đây đúng là. . . . . không kính trọng người khác, có chút buồn bã an ủi mình. Dù sao rất nhanh sẽ phải dọn nhà, sau này rốt cuộc không cần cùng đám người kia so đo. Dù sao mấy người đó nói xấu sau lưng người khác, mình cũng không thể cầm băng dán lại miệng bọn họ ?

Ngày dọn nhà so với trong tưởng tượng của tôi tới nhanh hơn. Buổi sáng mẹ tôi chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói với tôi một câu, giống như nói hôm nay bầu trời xanh , “Chúng ta ngày mai phải dọn đến cư xá hạnh phúc rồi, chính là cư xá mới vừa xây chỗ Mã Lan ,con tối nay chuẩn bị một chút, đồ không cần thì bỏ đi.”

“A.” Tôi có chút kinh ngạc gật gật đầu, nhưng vẫn rất nhanh đón nhận sự thật này, “Con sẽ đi thu dọn ngay bây giờ .”

Đem sách cùng báo chí không cần tới chất thành một chồng, dùng dây cột lại,đem xuống lầu tìm người để hạ giá bán sỉ , người bán hàng rong chạy xe đạp hô lớn ‘ thu đồ bỏ đây’ .Những giấy vụn này lại có thể bán ra được ba chữ số, làm tôi kiếm lời một phen.Ngày khác có thể mời Hạ Phi cùng Thi Thi ăn một bữa thịt dê rồi, hi hi.

Mấy người chúng tôi vẻn vẹn thuê một chiếc xe chở hàng, đem tất cả gia cụ cùng nhiều thứ đóng gói mang tới nhà mới.Tôi có chút lưu luyến rời đi cái cư xá ghi lại tất cả sinh hoạt của tôi từ lúc nhỏ,nhưng con người luôn phải nhìn về phía trước , rất nhanh tôi liền vì nhiệm vụ nhìn như dễ dàng là phải bố trí nhà mới , loay hoay mẻ đầu sứt trán.

Nhà mới ở tầng thứ năm, vì toà nhà mới vừa xây,trong không khí phảng phất như còn giữ lại mùi sơn như có như không . Nhà mới ước chừng hơn 100 mét vuông, có ba phòng và một phòng khách , tôi cùng anh Tô Văn mỗi người đều có một gian phòng thuộc về mình .Tôi cảm thấy thật ra gian phòng kia giống như chỉ để trưng, dù sao khi học cao trung, tôi liền phải dọn vào trường ở ,bình thường cũng chỉ có thứ sáu thứ bảy trở lại ngủ một giấc mà thôi.

Nhưng đối với bố trí gian phòng của mình, tôi vẫn làm không biết mệt. Tôi đến văn phòng phẩm ở phụ cận mua mấy tờ áp-phích, dán vào trên tường của mình .A, còn có bằng khen hạng nhất chạy cự li dài 3000 m hồi tiểu học của tôi .Lấy nó dán lên tường sau, gian phòng trắng tinh đơn điệu nhất thời làm cho người tôi một loại cảm giác vẻ vang cho kẻ hèn này .

Tôi tranh thủ nhắn tin cho Thi Thi và Hạ Phi, đem địa chỉ mình sau khi dọn nhà cùng số điện thoại cũng gửi cho họ.Thi Thi nhắn lại cho tôi một mặt cười, cùng hai chữ đơn giản ‘biết rồi’.Hạ Phi thì oán trách một câu dài ‘sao lại đột nhiên dọn đi rồi, sau này tớ tìm cậu chơi cũng phải tốn hơn nửa giờ đi xe hơi đó, rất phiền toái cậucó biết không? ’. Tôi là lần đầu tiên phát hiện hắn có thể buồn nôn như vậy , nhìn cái câu thật dài kia ,tin nhắn không có dấu chấm câu, hồi lâu mới hiểu được ý nghĩ sâu xa trong đó.

Xế chiều mẹ dẫn tôi đến công ty vật dụng gia đình mua giường và tủ sách….Khi đó vật dụng trong nhà vẫn rất đơn điệu, kiểu dáng cũng bình thường, hoàn toàn không vào được ánh mắt bắt bẻ của tôi.Thật ra thì cũng không thể trách tôi, dù sao thì năm năm sau, những gia cụ trước mắt trên căn bản có thể coi là lỗi thời có thể đưa vào viện bảo tàng mà.Mặc dù trong đầu là nghĩ như vậy, nhưng đối với mọi người vẫn là giả trang ra một bộ rất có hứng thú , theo mẹ đi dạo cả ngày. Kẻ ngu đều có thể nhìn ra, mẹ có bao nhiêu coi trọng cái nhà mới này.Có thể cái này chính là bước ngoặt trong suy nghĩ của bà đi, nhà mới, cuộc sống mới. Cho nên hết thảy quá khứ ,bất kể là thống khổ, hay là vui vẻ ,cũng sẽ được viết lại.

“Tiểu Xương, con cảm thấy cái ghế sa lon này ra sao?” Mẹ ánh mắt ngó chằm chằm cái ghế sa lon thật dài bằng da kia, một giây sau tay bà cũng sờ soạng ,”A, thật mềm.”

“Mẹ thích thì mua đi.”Tôi đè nén ham muốn ngáp dài, híp nửa mắt tựa tại một cái tủ gỗ cao hai thước bên cạnh.

“Nhưng , hơn năm trăm . . . . . .” Mẹ do dự buông lỏng tay ra, chỉ vào bảng giá dựng đứng bên cạnh ghế sa lon ,”Quá xa xỉ! Một ghế sa lon mà hơn năm trăm! Đều quá một tháng tiền lương của mẹ . . . . .”

Bà nói đâu đâu hồi lâu, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm mua ghế sa lon kia.Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, đi theo phía sau mẹ, ở trong lòng thở dài nói: nữ nhân đúng là nữ nhân.

“Mẹ, sau này đi học con muốn trọ ở trường .” Tôi trên đường về nhà , rất là vô tình nhắc tới chuyện này. Khi đó trong tay của tôi đang xách vật liệu làm lẩu buổi tối , trời chiều giống như một quả cầu lửa ấm áp , đều đều bao phủ trên mặt mỗi người.

“A.” Mẹ đầu tiên là sửng sốt, sau đó luôn miệng đáp ứng, “Được. Con cũng lớn, không cần mẹ xen vào nữa .Mẹ tin tưởng con có thể chăm sóc mình.”

A,năm đó lúc tôi nói muốn trọ ở trường ,mẹ suy tính thật lâu mới đáp ứng.Không nghĩ tới lúc này bà đáp ứng sảng khoái như vậy! Xem ra hình tượng tôi tùy hứng, không hiểu chuyện đang từ từ biến mất, ngay cả mẹ cũng đổi cái nhìn với tôi .À, nhưng anh Tô Văn thì tựa hồ. . . . . .

Có lẽ giống như anh nói , tôi bất kể thay đổi thế nào, đối với anh cũng không có quan hệ .Tôi duy nhất có thể bù đắp cho anh, cũng chỉ là đối với anh tốt hơn một chút, tốt hơn một chút nữa, cho anh không đến nỗi khó chịu trải qua cuộc sống này. Coi như là tôi kiếp trước thiếu anh, hiện tại tôi đây trả hết nợ. Dĩ nhiên, nếu như anh Tô Văn có thể tiếp nhận tình cảm một chút, tôi sẽ càng thêm nhiệt tình . . . . . .

Có chút nổi giận trút lên đồ gia vị của lẩu , đem tương ớt màu đỏ đổ vào trong nồi, xem nó theo hơi nước sôi trào. Trong giây lát mới nhớ tới anh Tô Văn không thích ăn đồ quá cay, cho nên cuống quít đổ thêm nước vào trong nồi. Lúc tôi đầu đầy mồ hôi ăn xong cái lẩu, thỏa mãn ngậm cây tăm ở phòng bếp đi tới lui, trong phòng khách vừa vặn vang lên tiếng điện thoại liên tiếp.

Ưm, đây là cú điện thoại đầu tiên của chúng tôi từ lúc dọn nhà tới nay , đáng giá ăn mừng .Tôi bước nhanh tiến lên mấy bước, lấy ra thanh âm từ tính nhất mình có, “A lô, xin chào, xin hỏi tìm ai?”

“A, là Hồng Xương à?Là tớ Thi Thi.”

“Thi Thi?” Tôi kinh ngạc nhíu mày. Cô lại chủ động gọi điện thoại cho tôi, thật là khiến người ta kinh ngạc, huống chi cả kỳ nghỉ hè tôi không có liên lạc cô ấy, ai ngờ đến bây giờ cô ấy lại gọi tới nhà mới của tôi.Tôi lập tức sửa sang lại tâm tình , hỏi, “Có chuyện gì không?”

“Thật lâu chưa gọi điện thoại cho cậu, sau khi cậu bị cảm cũng chưa gặp mặt lại , tớ thật ra rất lo lắng cho cậu …..” Tiếng Thi Thi rất ngọt, không phải là cái loại ngọt ngấy người, mà là hương vị ngọt ngào của sữa tươi , nghe là muốn uống, cào cào lòng người ngứa ngáy.

Cô nói giống như một cây bàn chải nhỏ, đem tâm tôi đang bình tĩnh điên cuồng mà khuấy lên. Nếu như người trong lòng bạn,chính miệng nói với bạn ‘ tớ lo lắng cho cậu ’, vậy bạn có thể không nhiệt huyết sôi trào, gà bay chó sủa sao? Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, tiếng Thi Thi thoáng cái lại đem chốt khóa yêu say đắm đã lâu một lần nữa phóng thích.Ngay cả khi biết cô ấy cùng tôi, là không có tương lai , nhưng lúc này, tôi vẫn không nhịn được vì câu nói đơn giản cực điểm ‘tớ lo lắng cho cậu’ kia mà cảm động đến không cách nào tự kềm chế.

“Tớ không sao. Dọn nhà mới cũng rất tốt.” Đại não tôi nhất thời trống không, cũng không biết nên nói cái gì với cô ấy , cho nên liền im lặng. Bất quá cũng may Thi Thi chuyện trên trời dưới đất gì cũng có, cô rất nhanh đem đề tài chuyển dời đến chuyện chúng tôi sắp lên cao trung.

“Cậu chuẩn bị tốt cho buổi học chưa?A nha,kỳ nghỉ này thật đúng là dài. Tớ bỗng chốc, cũng không quen kỳ nghỉ không có bài tập này.”

“Ừ, đồng cảm đồng cảm, ha ha.” Tôi vội vàng phối hợp, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, tự hỏi câu tiếp theo nên nói cái gì mới có thể chiếm được vui vẻ của Thi Thi, “Lại nói, mấy ngày hôm trước tớ thấy ở trung tâm mới mở một cửa tiệm HELLO KITTY giữ độc quyền bán hàng. Bên trong hàng toàn bộ tựa hồ là nhập từ Nhật Bản .” Nữ sinh trẻ tuổi, có mấy người đối với HELLO KITTY miễn dịch ? Thi Thi cũng không ngoại lệ, cuồng nhiệt của cô đối với HELLO KITTY tôi từ trước đã lãnh giáo qua. Bất quá khi đó tôi đây chỉ cảm thấy cái con mèo nhỏ màu hồng phấn sau lưng là cái nền bong bóng chả có gì đẹp, cho nên còn thường cầm cái này tới cười Thi Thi.

“Á ? ! Thật? Hôm nào nói cho tớ biết địa chỉ đi, tớ nhất định phải xem.” Thi Thi nghe xong quả nhiên rất vui vẻ. Bất quá cô rất nhanh liền phản ứng lại ,cũng phản tôi một quân, “Ơ, Hồng Xương, cậu khi nào thì cũng đối vật này cảm thấy hứng thú? Lần trước cậu còn nói chùm chìa khóa HELLO KITTY của tớ rất ấu trĩ.”

“A. Cái gì kia, chắc là cậu suốt ngày nói với tớ HELLO KITTY như vậy, HELLO KITTY như kia , cho nên tớ hiện tại vừa thấy được vật kia liền phản xạ có điều kiện mà nghĩ đến cậu.Ngày nọ đi đường ai cũng đeo đầy loại đồ này, tớ đây liền không có lúc nào là không nghĩ đến cậu .”

“Ai nha, cậu có bệnh hả !” Thi Thi có chút tức giận hô một tiếng lớn qua ống nói ,nhưng tôi rất rõ ràng cô ấy cũng không có giận tôi, “Cậu miệng có phải bôi mật hay không vậy. Mới qua một kỳ nghỉ mà thôi mà đã hạ lưu như vậy.”



“Sai sai sai, đây là phong lưu, không phải là hạ lưu. . . . . .” Tôi ra vẻ bí hiểm giải thích. Thi Thi hì hì cười cười, sau nói chuyện một hồi, liền cúp điện thoại. Tôi có chút không giải thích được nhìn cái ống nói ngẩn người.Lại nói, dự tính ban đầu cô ấy gọi cho tôi, rốt cuộc là gì?

Con gái đúng là con gái. Quả nhiên cũng không dễ đối phó. Tôi nhẹ nhàng mà thở dài, tâm tình vô cùng tốt đi về gian phòng của mình. Mặc dù ngoài miệng chiếm tiện nghi Thi Thi, nhưng trên thực tế, cảm giác của tôi đối với Thi Thi, đã cùng tình bạn bình thường không có gì khác biệt. Cho dù tôi có ý phát triển . . . . . Nhưng vừa nghĩ tới Thi Thi hiện tại mới mười lăm tuổi, còn chưa trưởng thành. . . . . . Điều này cũng không khỏi quá ấu xỉ đi?! Huống chi, cô ấy lần đầu tiên nhìn thấy anh Tô Văn , liền đối với anh vừa gặp đã yêu. Tôi hiện tại cho dù đối với cô cạn tào ráo mán, đoán chừng cũng là vô ích.

Nên của mình sẽ là của mình, không thuộc về mình , vẫn sẽ không thuộc về mình. Trong nháy mắt, tôi có loại cảm giác khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền, cảm giác mọi người đều say chỉ mình tôi tỉnh.Chờ một chút, chẳng lẽ tôi sau khi sống lại một lần, liền nhất định cô độc giữa cuộc đời? Hừ, quên đi quên đi,dù sao hiện tại tôi còn trong giai đoạn ấu xỉ,chờ sau này trưởng thành, nhìn lại xem có thích hợp hay không.Khẽ cắn răng, hiện tại phải lấy học tập làm trọng . . .