Trọng Sinh Chi Nịch Ái

Chương 35




“Hồng Xương, gần đây cậu thật là chăm chỉ học tập nha.”Tắt đèn xong, lão đại trong phòng ngủ ngáp một cái, khi hắn trên giường nhỏ trằn trọc một hồi, câu được câu không cùng tôi tán gẫu .Tôi ngượng ngùng cười cười, trong tay bút máy hơi dừng lại, “Thật xin lỗi .Trễ như thế còn phải mở đèn.”

“Ha ha, tôi thì không sao cả.”Lão Đại lầm bầm nói. Hắn tựa đầu chôn trong chăn, nửa chừng không có tiếp lời, chưa tới một hồi, chỉ nghe được một trận ngáy đinh tai nhức óc.Mặc áo ngủ bông, Hạ Phi trong tay cầm bàn chảy đánh răng đứng ở sau lưng tôi, hơi nhíu mày một cái, “Hừ. Hắn dĩ nhiên là không sao .Trong tạp âm nào cũng có thể ngủ.”

“Ha ha.” Tôi làm động tác duỗi thân, trở tay nhu bả vai mỏi nhừ.Ánh mắt chua xót , làn da gần mắt bị tôi nhu hồng.Tôi khẽ thở dài một tiếng, cầm thuốc nhỏ mắt ‘lấp lánh’ bên cạnh tủ,nhỏ một giọt vào mắt. Mấy tuần trước vừa mới mua thuốc nhỏ mắt ,hiện tại đã sắp thấy đáy, không chỉ như thế, ngay cả thị lực tôi cũng bắt đầu xuất hiện chiều hướng kém đi.Có lúc tôi cũng không thể hiểu, mình làm sao chống đỡ , có thể liều mạng học như vậy.

“Ha, cậu thế nào còn chưa ngủ?” Tôi hí mắt nhìn đồng hồ SWATCH trên cổ tay ,là quà Hạ Phi tặng hôm sinh nhật, cơ hồ ngày thứ hai khi hắn tặng tôi,trừ ngủ cùng tắm ra,cũng chưa từng bị tôi lấy xuống. Tiền nào của nấy,tôi không phải không thừa nhận, đồng hồ đeo tay khoảng giá cả không rẻ này quả thật so hàng hạ giá ven đường tốt hơn gấp mười lần,xem, tôi dùng lâu như vậy, cũng không hỏng hay sai giờ.Hiện tại kim đồng hồ đang chỉ 11 giờ ,bình thường lúc này, Hạ Phi tuyệt đối sẽ bình yên ngủ. Nhưng gần đây không biết là trong đầu hỏng chỗ nào, cư nhiên cũng thay đổi thành một con cú,phụng bồi tôi cùng thức khuya đọc sách.

“Hô, cậu cũng biết tầm quan trọng việc học ?Tiểu hỏa miêu cũng bốc cháy tinh thần học tập hen.”Hạ Phi mắt liếc âm thầm ngồi ở bên cạnh tôi, cầm trong tay sách vật lý .Tôi nhớ, môn uy hiếp Hạ Phi là môn Lý, hắn môn văn nước chảy mây trôi. Trừ lần đó ra, Hạ Phi thỉnh thoảng còn có thể phổ chút bài hát đơn giản ,cũng viết lời ca làm người tôi kinh ngạc.Thanh âm của hắn thấp,rất thích hợp hát R&B, đáng tiếc cổ họng tốt như vậy cũng rất ít được chủ nhân của hắn dùng đến.

Tôi nhẹ nhấp miếng nước sôi, cùng Hạ Phi hàn huyên một hồi. Thời gian dài không gián đoạn học tập ngược lại sẽ rớt hiệu suất , thỉnh thoảng nghỉ ngơi là cần thiết.

“Hừ. Hồng Xương, cậu liều mạng học tập như vậy . . . . . Chẳng lẽ, cậu quyết định dự thi đại học Thanh Hoa?” Hạ Phi nhíu lại mày, cầm sách vật lý trong tay.Hắn trước kia nói với tôi, mỗi lần hắn xem sách lý liền nhức đầu, đây cơ hồ thành một loại phản xạ có điều kiện của thân thể hắn.Cho nên điểm lý của hắn mỗi lần đều là hiểm hiểm sát vạch điểm chuẩn.May mắn môn văn của hắn thành tích rất ưu tú, có thể kéo điểm hắn. Chủ nhiệm số học và văn của bọn tôi đối với hắn, một thì mắt lạnh nhìn hắn, một lại tán thưởng có thêm với hắn. Thiên khoa sinh (một cuộc thi để chuẩn bị trước khi thi tốt nghiệp) nghiêm trọng, thích cực đoan, điều này cũng phù hợp tính tình ‘không đi đường tầm thường’.

“Đại học Thanh Hoa?A. Thành thị nhỏ chúng ta tất cả học sinh cao trung cộng lại, có thể thi được hai ba người cũng không tồi rồi.”Tôi mặt chán nản lắc đầu một cái, hồi tưởng lại ‘ đề nghị ‘ của anh Tô Văn .Hắn đề nghị tôi dự thi đại học California,về phần có thể thi đậu học bổng hay không còn đợi bàn. Nhưng ra nước ngoài du học, nếu như không có học bổng ,sẽ phải có gia đình kinh tế hùng hậu mà hậu thuẫn. Giống chúng tôi , không giàu nửa nghèo, cha mẹ cả ngày bôn ba vội vàng còn đi vay, trông mong trở thành gia đình bậc trung ,dĩ nhiên là trả không nổi phí dụng đắt giá ra nước ngoài du học.Vé máy bay cũng còn miễn cưỡng có thể. Huống chi anh Tô Văn mỗi tuần đều rút ra thời gian tới thư viện tìm đề cho tôi.Tôi nghĩ phải cố gắng một chút, không uổng phí anh khổ tâm.

Mặc dù tôi đối với chuyện ra nước ngoài ,vẫn chưa có quyết định. Hơn nữa vẫn nửa bị anh Tô Văn cưỡng ép nửa bị dụ dỗ trên con đường ra nước ngoài du học.”Mục tiêu của tớ vốn cũng không cao , a,thật là nhức đầu .”Tôi lầm bầm lầu bầu , không nhịn được vẩy bút máy không ra mực trong tay .

“Nè. Trước nói hay lắm, muốn học cùng một trường đại học.” Hạ Phi như vô tâm mở miệng, ánh mắt lại chặt chẽ nhìn chằm chằm tôi.

Tôi kinh ngạc từ tầng tầng lớp lớp cuốn sách ngẩng đầu lên, “Ờ, Phi Tử, cậu còn nhớ rõ .”Tôi đối với ước định nói ra khỏi miệng ,đã quên mất mơ mơ hồ hồ, chẳng qua loáng thoáng nhớ ngày đó tôi cùng Hạ Phi lật bài, nói cho hắn biết tôi là ‘ chuyển kiếp ’ tới ,vốn là cho là Phi Tử chắc không tin tưởng, nhưng không nghĩ tới hắn đối với tôi tín nhiệm cao như vậy. Sau kích động miệng nói một lèo . . . . . Cụ thể nhớ không rõ lắm, nhưng lúc ấy thật nói một câu như vậy .

Có thể cùng bọn Hạ Phi chung một trường đại học,không phải là mục tiêu sau khi chuyển kiếp của tôi sao?Cả đời đều không tách ra, không xa cách,vĩnh viễn chung một chỗ .Một lời tỉnh người trong mộng, chẳng biết lúc nào, ước nguyện ban đầu của tôi bị thất lạc sau khi sống lại, nếu như không phải Hạ Phi nhắc tới. . . . . . Có lẽ sẽ bị quên lãng như vậy.

Nhưng tôi vốn là lập trường kiên định, lúc này lại do dự. Nếu như tôi muốn ra nước ngoài du học. Hạ Phi nhất định là sẽ không theo .Trước không nói thành tích cùng điều kiện kinh tế gia đình , thái độ Hạ Phi ngày thường một phen cực độ yêu nước chống nhập khẩu anh văn.Nếu hắn có thể đồng ý du học, vậy tận thế cuối cùng cũng không xa.

Nhưng tôi đã cùng anh Tô Văn hẹn. Không, nếu như nói thứ tự đến trước và sau , vậy tôi ngay từ lúc lớp mười đã liền cùng Phi Tử quyết định muốn cùng nhau học cùng trường đại học.

A,khi hai người quan trọng của bạn , đối với cậu nói hai yêu cầu ngược lại . . . . . bạn chọn thế nào?

Bị những vấn đề không tìm được giải đáp làm cho nhức đầu. Tôi nhàn nhạt thở dài, lại một lần lựa chọn trốn tránh, “Tớ mệt, hôm nay liền làm đến này đi, sáng sớm ngày mai tự học tiếp.”

Tôi nghĩ nét mặt tôi bây giờ nhất định rất mệt mỏi, hai con mắt cũng sưng vù , đôi mắt đen hé ra hợp lại.Tôi khẽ rũ xuống đầu, dưới đèn làn da nhất thời trở nên tái nhợt, giống như dinh dưỡng không đầy đủ như dân Châu Phi chạy nạn. Hạ Phi thấy dáng vẻ tôi đây cũng không nói thêm cái gì, đôi môi nhạt màu khẽ nhếch mở một chút sau không giữ quy tắc nhắm lại, sau một lúc lâu mới nghe hắn nghĩ một đằng nói một nẻo nói, “Ừ. Đừng suy nghĩ. Đi ngủ sớm một chút.”

Hắn quan tâm làm trong lòng của tôi gieo mầm móng áy náy ,trĩu nặng.Tôi nằm ngang trên giường có chút thô sáp ,trong đầu phiên giang đảo hải, cả đêm đều bị loại cảm giác áy náy hành hạ, cuối cùng thật vất vả mới cách mấy giờ trời gần sáng ngủ. Trước khi ngủ,tôi luôn luôn tự hỏi mình đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ. Suy nghĩ các loại phương pháp có thể tránh cùng bọn Hạ Phi bất hòa.

Nhưng chuyện ra nước ngoài du học đơn giản giống như ra chiến trường , không phải là cậu chết chính là tôi sống, chỉ có hai lựa chọn cực đoan .Lưu lại, cùng Hạ Phi và Thi Thi chung một chỗ, cuộc sống quen thuộc, kỳ nghỉ còn có thể hưởng thụ thức ăn cùng làu bàu thiên hạ độc nhất vô nhị của mẹ. Hoặc là, cùng anh Tô Văn ra ngoại quốc, hoàn toàn hoàn cảnh xa lạ,đường phố xa lạ , ngôn ngữ xa lạ,trong nước thành tích tốt,dư luận tốt cái gì đều không có nữa,hết thảy bắt đầu lại từ đầu. Có lẽ sẽ vượt trội, có lẽ sẽ vô dụng,đợi đến khi trở về nước bạn bè của mình mất đi liên lạc.

Đây là cỡ nào tàn khốc. Tôi có thể nghĩ đến , anh Tô Văn nhất định có thể nghĩ đến. Cũng chỉ có anh có cái khí khái có thể vứt bỏ tất cả ở đây,chạy đến nước ngoài . Mà tôi, người bình thường như vậy ,có người nhớ thương, có bạn của mình, thích vùi ở trong ổ chó của mình, đối với chuyện ra nước ngoài ngay cả muốn cũng không từng muốn qua. . . . . .

Tôi bắt đầu hối hận ban đầu mình mạo hiểm như vậy đáp ứng anh Tô Văn quyết định ra nước ngoài .Tôi nghĩ tôi cần cùng anh Tô Văn nói chuyện. Nghĩ như vậy, tôi rốt cục rơi vào giấc ngủ.

Buổi tối làm bài tập anh Tô Văn cho tôi .Chiều thứ bảy ở thư viện vì Thi Thi cùng Hạ Phi học bù.Chủ nhật còn lại là anh Tô Văn dạy thêm cho tôi.Năm ngày một tuần,mỗi ngày đều bài tập tràn đầy, mỗi ngày trong não không biết bao nhiêu chữ hợp tấu,cho tới dầu óc của tôi sử dụng nghiêm trọng vượt ra khỏi 100%, nuôi thành ‘ kỹ năng ’mọi việc nhất tâm nhị dụng .

Cả tuần lễ tôi đều chần chừ, không biết thế nào cùng anh Tô Văn mở miệng. Cũng không thể đi lên liền đối với anh Tô Văn nói: em thay đổi chủ ý, đánh chết em cũng không ra khỏi nước, em đây ở Trung Quốc làm tay anh chị, đến nước ngoài ngay cả con kiến cũng bóp không chết, cho nên anh Tô Văn một mình anh ra nước ngoài đi, em sẽ ở đây hảo hảo chúc phúc anh.

Tôi nghĩ nói như vậy,anh Tô Văn sẽ rất tức giận đi? Bất quá nơi này là trường học, anh cũng không dám làm cái gì. . . . . . quá giới hạn.Cũng, cũng sẽ không đi. . . . . .

“Hồng Xương, cậu gần đây thường ngẩn người .Có phải học hỏng đầu rồi không?”Tên ngồi cùng bàn gai mắt hỏi.Trong lớp là dựa theo thành tích chọn chỗ ngồi . Bởi vì được thầy giáo thiên vị, cộng thêm được nữ sinh coi trọng,tôi hoàn toàn xứng đáng trở thành nam sinh bị phần lớn người ghét nhất.Giống như tên ngồi cùng bàn ,bình thường nói chuyện với tôi thì luôn là trứng gà chọi xương.Hắn chủ động cùng tôi ngồi cùng bàn, nguyên nhân dường như là bởi vì hắn muốn điều tra ‘ chân diện mục ’của tôi, nói thí dụ như có cái gì không muốn người biết, hoặc là chuyện thừa dịp mọi người không chú ý móc lỗ mũi, đủ để hủy diệt hình tượng ‘ ra vẻ đạo mạo ’ của tôi .

A.Tôi cả ngày cùng hắn ngồi chung một chỗ, cũng thật cực khổ . Vốn là tôi còn có thể đối với hắn cười một tiếng ,sau lại không chịu nổi, tìm thầy nói chuyện một cái, kính xin ông thầy giúp tôi thay chỗ ngồi. Tên ngồi cùng bàn là cái loại người chấp nhất không đạt tới mục đích không bỏ qua .Hắn ngồi cùng tôi sau ba tuần lễ còn chưa có tháo xuống canh cánh trong lòng việc tôi có ‘sắc mặt đáng khinh’ ,nói gì cũng không chịu đổi .Thầy giáo cũng có chút làm khó, dù sao đổi chỗ ngồi không có nguyên nhân đặc biệt gì liền đổi lấy đổi đi , ‘ ảnh hưởng ’ không tốt lắm. Coi thành tích tên ngồi cùng bàn tôi gần đây đột nhiên tăng tiến,thầy giáo hí mắt,nói với tôi , “Hồng Xương à,trò phải kéo bạn học tụt lại phía sau của lớp chúng ta, trợ giúp lẫn nhau .”

Tôi khóe mắt rút rút. Nghĩ thầm mình nếu là cự tuyệt đoán chừng sẽ bị ‘ quỷ hẹp hòi ’ ngồi cùng bàn chụp mũ,vì vậy liền vội vàng gật đầu nói: dạ dạ.

Vì vậy tôi đối với tên mặt dày ngồi cùng bàn trên căn bản có thể coi thường liền coi thường, bây giờ coi thường không được liền trừng hắn một cái. Lớp mười một lại còn có thời gian chơi loại trò chơi nhàm chán, thật không biết nên nói hắn cái gì.Bất quá tư tưởng nam sinh tuổi này còn rất ngây thơ, năm đó tôi vì Thi Thi mất ăn mất ngủ , ngay cả tối trước ngày thi tốt nghiệp trung học vẫn còn thời gian rỗi rãnh tra tự điển viết thư tình. Cũng may Hạ Phi cùng anh Tô Văn không như vậy. Nếu không tôi còn thật không biết làm như thế nào cùng bọn họ chung sống.

A. Nghĩ như vậy, tôi năm đó thật đúng là oan ức cho Hạ Phi.Như vậy chịu đựng tôi, cũng không biết hắn là thế nào nhịn nổi .

Tên ngồi cùng bàn lảm nhảm ,oán trách tôi ‘ không hiểu tình thú ’ là hũ nút ,cả ngày đều không nói một câu. Tôi hít sâu một hơi, không thể nhịn được nữa phản hắn một quân, “Có cái thời gian rỗi rãnh nói chuyện, cậu thà mau viết bài tập Anh văn xong đi. Tuần sau cô kiểm đó.” Bạn đang

“F*ck. Cậu thế nào không nói sớm!” Tên cùng bàn rốt cục ngưng tạp âm từ buổi sáng bắt đầu liền quanh quẩn ở tai tôi ,bắt đầu định hạ tâm lai làm bài tập.

Tôi thoải mái giống như thở dài, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Kính chắn gió tựa hồ thật lâu cũng chưa chùi qua,bởi vì phía ngoài không khí quá lạnh, cho nên cửa sổ bị khóa quá chặt chẽ , trong cả phòng học gió thổi không lọt, khí ấm oi bức sửơi chúng tôi còn dư lại không nhiều lắm . Thanh âm đầu bút rơi vào giấy , mùi mực nước, giống như sóng biển mãnh liệt mà đến , ép người không ngốc đầu lên được. Giống như nghỉ ngơi một chút cũng sẽ bị rơi xuống, cũng sẽ bị người đạp bả vai vượt qua.

Ganh đua trong nước thật sự là quá kịch liệt. Từ tiểu học lên sơ trung, cao trung. . . . . . Cao trung rồi đến đại học.Nhưng vào đại học bạn mới phát hiện, thì ra ganh đua vẫn chưa kết thúc. Ngược lại , tranh đua bất quá mới vừa bắt đầu. Trước đủ loại trình độ học vấn cho là kiêu ngạo lấy được trên xã hội, cũng chỉ như mảnh giấy. Xã hội bây giờ cần nhất , là người có kinh nghiệm .Sinh viên đại học nhiều đến tràn lan, khoa chính quy tốt nghiệp đã không phải là cái gì đáng giá kiêu ngạo, ngược lại thành mức độ cơ bản nhất .Đại học trong nước, muốn tìm một công việc, không có bất kỳ quan hệ với người nào chỉ dựa vào lực mình, rất khó khăn .

Có lẽ anh Tô Văn suy tính qua những thứ này, mới quyết định muốn đi nước ngoài. Vì tốt cho tương lai. . . . . .

Tôi tinh thần hoảng hốt cất bước, đi về phía thư viện. Làm như thế nào mở miệng, làm như thế nào mở miệng. Biết rõ anh Tô Văn quyết định ra nước ngoài là đúng, nhưng mình lại co đầu rụt cổ, không muốn rời đi.