Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 61




Tổng giám đốc Tôn ôm đồm nhiều việc, nhất quyết đòi tài trợ cả cuộc thi thu thập bài viết. Cố Trầm nói một thôi một hồi, cuối cùng Tổng giám đốc Tôn mới đồng ý chỉ bỏ ra 50 vạn, trực tiếp chuyển tiền tới tài khoản của Cố Trầm, cuối cùng vẫn còn tiếc nuối nói: “Gửi cho cậu 50 vạn trước, nếu không đủ thì cậu lại tìm tôi. Anh Tôn của cậu không thiếu tiền.”

Cố Trầm không nhịn nổi nữa, cười nói: “... Cảm ơn anh Tôn.”

“Cảm ơn cái gì.” Trong điện thoại, Tổng giám đốc Tôn phá lên cười nói: “Tôi đã nói từ sớm rồi, hai người chúng ta hợp tài vận. Tôi không ít lần kéo khách cho cậu, cậu cũng không ít lần kiếm tiền cho tôi. Chuyện đôi bên cùng có lợi, không việc gì phải cảm ơn cả.”

“Có cơ hội thì hai chúng ta hợp tác với nhau. Ông anh cậu đây làm người như thế nào thì cậu cũng rõ rồi đấy, chú em Tiểu Cố làm người và có năng lực như thế nào thì tôi lại càng yên tâm.” Tổng giám đốc Tôn cười nói: “Hai người chúng ta đều mạnh lại bắt tay với nhau, nhất định có thể kiếm được khoản tiền lớn.”
Cố Trầm mỉm cười, không trả lời câu nói này. Tổng giám đốc Tôn cũng biết Cố Trầm rất cảnh giác, cũng lo lắng nhiều. Không có ý ép buộc Cố Trầm. Tùy tiện nói xong thì thôi.

Trước khi cúp máy, Cố Trầm lại nói: “Tôi sẽ chuẩn bị một bản hợp đồng, ngày mai sẽ gửi tới cho anh ký. Anh xem xem sẽ tài trợ dưới danh nghĩa của công ty nào?”

“Anh em một nhà cả, cậu xem cái nào hợp thì chọn cái đó.” Tổng giám đốc Tôn dừng lại một chút rồi nói: “Đúng rồi, không phải cái bộ phim truyền hình mà tôi đầu tư đợt trước kiếm được tiền sao! Sau đó nhà sản xuất tới tìm tôi kéo đầu tư, tôi tiện thể đầu tư vào công ty điện ảnh của bọn họ luôn. Không thì tài trợ dưới danh nghĩa của công ty điện ảnh này đi.”

“Cái cuộc thi thu thập bài viết đó của cậu không phải là có phần phim ngắn sao. Có công ty này làm nhà tài trợ, cũng có thể chống lưng cho cậu. Tới lúc đó người tới báo danh tham gia cuộc thi sẽ càng nhiều hơn” Tổng giám đốc Tôn đột nhiên nghĩ: “Ầy, đúng rồi, cuộc thi phim ngắn đó của các cậu, không phải cũng cần diễn viên hả! Hay là tôi bỏ một phần thưởng ra giúp cậu, diễn viên đạt giải nhất trong cuộc thi phim ngắn của các cậu kia, tôi cho bọn họ vào phim truyền hình diễn một vai phụ thấy thế nào?”
“Thế thì lại phiền phức quá không?”

“Không phiền đâu, tôi nói một câu là được rồi.” Tổng giám đốc Tôn nói: “Hơn nữa đây cũng là quảng bá cho phim truyền hình mà! Tôi tin vào năng lực của chú em Cố. Cậu nói có thể khiến cuộc thi thu thập bài viết này có thể bùng nổ trên mạng, vậy thì chắc chắn có thể bùng nổ rồi. Tới lúc đó bộ phim truyền hình này của tôi cũng chưa chiếu mà nổi trước luôn! Chuyện đôi bên cùng có lợi thôi!”

“Vậy thì cảm ơn Tổng giám đốc Tôn nhé.” Cố Trầm nói: “Anh vất vả rồi.”

“Không vất vả, chỉ gọi một cú điện thoại là xong thôi.” Tổng giám đốc Tôn nói ào ào một lượt: “Được rồi, tôi không nói chuyện với cậu nữa. Tôi gọi điện cho công ty điện ảnh kia, bảo bọn họ chọn phim truyền hình ra. Sau đó tôi sẽ nói tên bộ phim cho cậu, lúc cậu viết giải thưởng cuộc thi thu thập bài viết, thì cứ treo tên phim là được.”
Tổng giám đốc dừng lại một chút rồi nói thêm: “Tới lúc đó tôi cũng nói cả số điện thoại quầy lễ tân của công ty điện ảnh cho cậu. Nếu như cư dân mạng không tin, cậu cứ bảo bọn họ tự mình gọi điện mà hỏi.”

Cố Trầm vô thức nói: “Như vậy có làm ảnh hưởng tới công việc bình thường của công ty điện ảnh không?”

“Chuyện tuyên truyền nổi tiếng, có gì mà ảnh hưởng chứ. Thứ bọn họ muốn đó là có thể khiến điện thoại công ty bị gọi tới không dứt, công ty tôi còn nổi lên đó!” Tổng giám đốc Tôn nói: “Cậu cứ yên tâm đi. Cùng lắm thì bảo công ty làm đường dây chuyên dụng.”

Cuộc điện thoại của Cố Trầm và Tổng giám đốc Tôn nói tới nửa tiếng đồng hồ, không những kéo được 50 vạn tiền tài trợ mà còn nhận được thêm một vai diễn phụ, cũng đúng là niềm vui bất ngờ.
Để không phụ tấm lòng tốt của Tổng giám đốc Tôn, sau khi cúp máy liền mở ghi chú ra, nhắc bản thân lúc làm tuyên truyền cho cuộc thi thu thập bài viết, nhất định phải tuyên truyền cho công ty điện ảnh của Tổng giám đốc Tôn thật tốt.

Sau đó Cố Trầm liên tục nhận được bảy tám cuộc gọi, đều là hỏi về cuộc thi thu thập bài viết. Sau khi hỏi rõ rồi cũng đưa tiền tài trợ từ 20 vạn tới 50 vạn. Còn chưa tới một tiếng đồng hồ, Cố Trầm nhận được tiền tài trợ tổng cộng 325 vạn.

Buổi trưa ngày hôm đó, Cố Trầm tới quán photocopy của trường để in hai mươi bản hợp đồng tài trợ theo các hạng mục và nhu cầu khác nhau của từng nhà tài trợ. Sau đó soạn thảo cơ chế tặng thưởng cho cuộc thi thu thập bài viết ở thư viện, trước giờ lên lớp buổi chiều thì đến văn phòng của giáo sư Hình.
“325 vạn?” Giáo sư Hình thực sự không ngờ được năng lực làm việc của Cố Trầm lại mạnh tới mức độ này, chỉ trong một buổi sáng đã thu được hơn 300 vạn tiền tài trợ, đã thế, ít nhất có một nửa số tiền tài trợ đã tới tài khoản.

Tốc độ này, hiệu quả này, còn nhanh hơn nhiều so với một số giáo viên hướng dẫn trong trường gây quỹ nghiên cứu.

Giáo sư Hình không nhịn được mà cảm khái: “Với bàn tay này của em, tương lai muốn vào nhóm dự án của giáo sư nào, tôi đoán sẽ không có ai từ chối đâu.”

Cố Trầm có hơi xấu hổ, nói gần nói xa: “Bởi vì thời gian gấp gáp, các nhà tài trợ đã gửi hết tiền tài trợ tới tài khoản của em rồi. Có một số nhà tài trợ không bỏ tiền, mà bỏ hiện vật là sản phẩm. Tiền tài trợ tổng cộng là 275 vạn, đợi sau khi số tiền này tới tài khoản hết rồi, em sẽ lấy ra, bỏ vào tài khoản công khai của cuộc thi thu thập bài viết. Em sẽ dùng số tiền này để quảng cáo cho cuộc thi viết luận, và cả phần thưởng cho cư dân mạng và những người đoạt giải nữa. Còn vật tư giá trị 50 vạn còn lại, chúng ta sẽ gửi cho cư dân mạng dưới hình thức phiếu mua hàng điện tử. Cư dân mạng có thể dùng phiếu này mua hàng, cũng có thể tự mình tới cửa hàng lấy, hoặc là gửi chuyển phát nhanh. Cái sau thì chúng ta sẽ không phải trả phí vận chuyển.”
Giáo sư Hình thấy Cố Trầm nói thoải mái rõ ràng rành mạch như vậy, không khỏi mỉm cười khen ngợi: “Không tệ, rất nghiêm túc. Em muốn làm như thế nào thì cứ làm như vậy, cần hỗ trợ gì thì cứ nói với thầy.”

“Dạ.” Cố Trầm gật đầu.

Giáo sư Hình nhìn phần thưởng cuộc thi phim ngắn, hỏi rằng: “Em còn quen người của công ty điện ảnh à?”

Cố Trầm giải thích: “Là một khách hàng của em, vốn dĩ kinh doanh về mỏ than. Sau này đầu tư vào công ty điện ảnh. Biết được em tổ chức cuộc thi thu thập bài viết nên đề nghị giúp em lấy một vai phụ, có thể thu hút càng nhiều người chuyên nghiệp tham gia cuộc thi phim ngắn hơn.”

Cố Trầm nói: “Em cho rằng hình thức như phim sẽ càng có sự tác động và sự lan tỏa hơn so với viết văn và tranh ảnh. Nếu như chúng ta tổ chức cuộc thi phim ngắn, có thể có rất nhiều tác phẩm xuất sắc báo danh tham gia, cũng là một ưu thế đối với việc chúng ta quảng bá khu phố cổ phía tây.”
Dù sao thì tác phẩm tốt chắc chắn sẽ làm rung động lòng người.

Giáo sư Hình gật đầy rồi lại hỏi: “Công ty đầu tư Thiên Toại này cũng là khách hàng của em sao?”

Cố Trầm do dự một chút rồi nói: “Người sáng lập Công ty đầu tư Thiên Toại Chung Ly Toại là bạn của em.”

Vốn dĩ giáo sư Hình muốn hỏi xem có phải Công ty đầu tư Thiên Toại có ý muốn đầu tư dự án phát triển khu phố cổ phía tây hay không, nghe thấy Cố Trầm nói như vậy, thành ra lại không hỏi nữa. Chuyển sang chủ đề khác nói rằng: “Giấy chứng nhận của Cục văn vật đã được cấp rồi. Hợp đồng tài trợ này của em có cần ban tổ chức ký tên đóng dấu không? Thầy viết cho em một bức thư giới thiệu, em tới Cục văn vật tìm cục trưởng Dịch, bảo ông ấy nghĩ cách cho em.”

“Vâng.” Cố Trầm đợi giáo sư Hình viết thư giới thiệu cho cậu xong rồi nói: “Tiện thể thầy viết cho em đơn xin nghỉ đi ạ. Buổi chiều em muốn tới Cục văn vật, sợ là không đi học được.”
Giáo sư Hình nhìn Cố Trầm, cười nói: “Không cần viết đâu. Em đi làm việc đi. Tôi sẽ giải thích với giáo viên của các em.”

“Vậy thì làm phiền giáo sư rồi ạ.” Lại có thể trốn tiết một cách quang minh chính đại, Cố Trầm cất hai mươi bản hợp đồng vào balo, tâm trạng vui vẻ rời khỏi văn phòng giáo sư Hình.

Nửa đường đúng lúc gặp phải Triệu Thự, Triệu Thự nhìn Cố Trầm: “Cậu đi đâu đấy, sắp vào lớp rồi!”

“Tôi tới Cục văn vật làm chút chuyện, buổi chiều xin nghỉ không đi học.” Cố Trầm nói.

Triệu Thự vô thức hỏi: “Cậu tới Cục văn vật à, đi thế nào?”

Cố Trầm: “Bắt xe.”

Triệu Thự: “Tôi đưa cậu đi.”

Cố Trầm vô thức nói ngay: “Vậy phiền quá!”

“Bớt khách sáo đi!” Triệu Thự khoác lấy bả vai Cố Trầm: “Đúng lúc tôi cũng không muốn đi học. Tiện thể trốn học luôn. Buổi tối cậu mời tôi ăn bữa cơm, coi như tiền xe vậy.”
Nói xong nhịn không được than vãn với Cố Trầm: “Cậu nói xem chúng tôi đã lên năm tư rồi, người thi nghiên cứu sinh thì thi nghiên cứu sinh, người thực tập thì thực tập, mọi người đều bận muốn chết, ai rảnh rỗi mà lên lớp chứ? Trường học sắp xếp tiết học như vậy đúng thật là dư thừa.”

Cố Trầm nói: “Nhưng anh vừa không thi nghiên cứu sinh cũng không thực tập...”

“Nè, nhóc con nhà cậu!” Triệu Thự lắc lư máy ảnh SLR trong tay: “Người tham gia cuộc thi thu thập bài viết kia của cậu có hết rồi à? Không cần anh cậu hỗ trợ nữa hử? Có phải không?”

“Anh à, em sai rồi.” Cố Trầm cúp đuôi ngay lập tức: “Anh nói đúng ạ. Trường học không nên sắp xếp nhiều tiết chuyên ngành cho các đàn anh đàn chị năm tư như vậy. Đúng là quá bận rộn.”

“Thế thì còn được.” Triệu Thự hừ một tiếng, lái xe đưa Cố Trầm tới Cục văn vật. Trên đường còn không quên kể công với Cố Trầm: “Sáng hôm nay tôi vừa học xong liền tới nhà bà nội. Còn chưa ăn cơm trưa được tử tế đã chạy tới nhà hàng xóm lấy mấy bức ảnh cũ cho cậu. Vất vả lắm đó.”
“Đúng là quá vất vả.” Cố Trầm ngòi ở ghế phó lái phụ họa cật lực: “Nhất định phải mời anh ăn một bữa ngon.”

“Đi ăn cái món phật nhảy tường kia đi!” Triệu Thự cũng không khách sáo, tự mình chủ động chọn món: “Tôi cũng lâu lắm không ăn rồi.”

“Không vấn đề gì hết.” Cố Trầm nói: “Nhưng hôm nay thì không được. Tối nay tôi đồng ý mời người khác ăn cơm rồi.”

Triệu Thự hỏi: “Ai? Ai không có mắt dám cướp cơm của tôi hả?”

Cố Trầm nói: “Nhà tài trợ.”

Triệu Thự: “...”

Triệu Thự bẻ lái, cười hihi nói: “Nhà tài trợ à! Nhà tài trợ thì thôi! Những người bỏ tiền ra thì đều là ông trời cả. Người trẻ tuổi chúng ta không so đo với ông trời, chắc chắn phải dỗ cho nhà tài trợ vui vẻ.”

Cố Trầm nói: “Tối mai tôi mời anh ăn phật nhảy tường. Trước tiên quyết định trước thế nhé.”
“Ok!” Triệu Thự đưa Cố Trầm tới Cục văn vật: “Tôi không vào đâu. Đợi cậu ở bên ngoài.”

Cố Trầm gật đầu, mở cửa xuống xe, sau đấy bị ông chú bảo vệ cổng chặn lại: “Cậu tìm ai thế?”

“Cháu tới tìm cục trưởng Dịch Tái Đạo.” Cố Trầm nói rồi lấy thư giới thiệu của giáo sư Hình ra: “Cháu đã hẹn trước rồi.”

“Lấy chứng minh thư ra cho tôi xem đã, rồi đăng ký.” Ông chú bảo vệ nói, sau đấy đưa cuốn sổ ghi chép những khách tới và một cây bút bi cho Cố Trầm.

Cố Trầm đăng ký xong, đi vào Cục văn vật.

Dịch Tái Đạo đã nhận được cuộc gọi từ giáo sư Hình từ lâu, cũng biết Cố Trầm sẽ qua đây, lúc nhìn thấy Cố Trầm, không khỏi mỉm cười nói: “Hóa ra cậu là học trò Lão Hình đắc ý đấy hả. Đúng là nhân tài.”

Cố Trầm mỉm cười không nói gì.
Dịch Tái Đạo lại hỏi: “Tôi nghe nói kế hoạch bảo vệ di tích văn hóa khu phố cổ phía tây, xây dựng đặc khu thương mại là do cậu làm, bạn học nhỏ rất hứng thú với văn hóa lịch sử à?”

Cố Trầm có chút xấu hổ, cậu thực sự không có hứng thú với phương diện này.

May là Dịch Tái Đạo chỉ tiện miệng hỏi thăm vài câu, không có ý nghiêm túc hỏi Cố Trầm. Dịch Tái Đạo là cục trưởng Cục văn vật, công việc cũng vô cùng bận rộn. Đóng dấu xong cho hai mươi bản hợp đồng kia của Cố Trầm, nói chuyện thêm vài câu, Cố Trầm cũng biết ý rời đi.

Đi ra khỏi Cục văn vật, Cố Trầm nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ chiều rồi. Ăn cơm tối thì còn sớm quá, về trường thì lại không muốn về, vậy là dứt khoát đi xe Triệu Thự đưa hợp đồng cho nhà tài trợ. Hai bản hợp đồng tài trợ giống nhau, một tay đưa hợp đồng một tay đưa hàng, cũng có chuyển tiền trước đưa hợp đồng sau. Bận tới tận năm giờ chiều, Cố Trầm nói với Triệu Thự: “Chúng ta gọi cho đàn anh Cao với mọi người đi, tới Trân Tu Các ăn cơm.”
Triệu Thự có hơi bất ngờ: “Không phải tối nay cậu hẹn với nhà tài trợ sao?”

“Để mai đi.” Cố Trầm nói: “Hôm nay chúng ta tới Trân Tu Các ăn phật nhảy tường trước. Ngày mai hẵng mời người bạn nhà tài trợ kia của tôi ăn cơm sau.”

Triệu Thự hiểu ra ngay: “Đừng có vớ vẩn. Tôi cũng đâu chỉ có ngày hôm nay, cậu phải làm gì thì cứ làm đi.”

“Hơn nữa một buổi chiều này tôi cũng không làm việc vô ích, ít nhất thì tôi cũng lấy được danh thϊếp của mấy nhà đầu tư kia rồi. Sau này có khi còn có cơ hội hợp tác.” Triệu Thự nói: “Cậu đừng có khách sáo với tôi nữa!”

Triệu Thự mất kiên nhẫn nói: “Mau báo địa chỉ đi, tôi đưa cậu đi, còn phải tan làm về nhà ăn cơm nữa!”