“Cũng không thể nói như vậy được!” Bị lời nói của Cố Trầm phá vỡ kế hoạch, sắc mặt Hồng Uẩn và Diêu Viễn đều có chút xấu hổ.
Diêu Viễn sờ mũi, nói làm lành: “Cùng nhau mở công ty, chắc chắn là có người bỏ tiền có người bỏ sức, đây không phải là điều rất bình thường sao? Nếu không thì vì sao chúng tôi phải cho cậu cổ phần kỹ thuật chứ?”
“Tôi cảm ơn vì cậu đã coi trọng tôi đấy.” Cố Trầm nói: “Không có thời gian, không suy nghĩ.”
“Cậu từ chối thẳng thừng quá rồi đó?” Diêu Viễn không chết tâm: “Vì sao lại không suy nghĩ, suy nghĩ chút đi?”
Cố Trầm trực tiếp chuyển đề tài: “Hai người có còn đi xem nhà không?”
“Đương nhiên là phải xem ròi!” Hồng Uẩn tiếp lời: “Chúng tôi tới đây là để xem nhà mà. Mời cậu gia nhập công ty chúng tôi chỉ là tiện thể mà thôi.”
Cố Trầm không nói gì nữa, dẫn hai người đi lên tầng mười bảy tòa nhà B. Cửa thang máy vừa mở ra, ba người lập tức cảm thấy trước mắt sáng lên.
Hồng Uẩn dẫn đầu bước ra, đi qua đi lại giữa các căn nhà, vừa lòng nói: “Lấy sáng rất tốt.”
“Phong cảnh bên ngoài cũng không tệ.” Diêu Viễn kéo người tới trước cửa sổ sát đất, chủ động giới thiệu: “Đối diện còn có sân golf nữa. Thảm thực vật trong tiểu khu cũng được, hơn nữa nếu cậu mua nhà ở đây, chúng ta còn có thể làm hàng xóm nữa.”
Hồng Uẩn gật đầu.
Diêu Viễn ngoái đầu lại nhìn Cố Trầm: “Cậu giới thiệu thêm cho anh em của tôi đi. Chúng tôi thực sự muốn mua nhà đó.”
Trong thời gian làm việc, đương nhiên Cố Trầm sẽ tuân thủ đạo đức nghề nghiệp. Đi lên giới thiệu hết những gì bản thân phải giới thiệu một lượt. Ăn nói nhẹ nhàng lịch sự, ngôn từ cử chỉ như gió xuân, không hề nhìn ra tính khí sắc bén kiêu ngạo ban nãy.
Hồng Uẩn âm thầm líu lưỡi trong lòng. Nếu như nói trước đây muốn lôi kéo Cố Trầm nhập bọn, chỉ là nghĩ tới Cố Trầm là học trò mà giáo sư Hình coi trọng nhất, muốn nhân đó làm bàn đạp, bước được lên con thuyền lớn là giáo sư Hình này. Vậy thì trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, tố chất con người Cố Trầm đã thực sự thu hút Hồng Uẩn. Khiến trong lòng anh ta nảy sinh ý muốn kết bạn.
“Tôi cảm thấy căn nhà này thật không tệ. Tôi có thể mua nó. Nhưng sau khi ký xong, chúng ta có thể ăn một bữa cơm chúc mừng chút không?” Hồng Uẩn hỏi.
Cố Trầm cau mày lại.
Hồng Uẩn cười nói: “Cậu đừng lo lắng, tôi không có ý gì khác đâu. Cũng không quấn lấy cậu trên bàn cơm, ép cậu phải gia nhập công ty chúng tôi. Cái này cậu cứ suy nghĩ từ từ. Tôi có thể bảo đảo, thành ý mà chúng tôi bỏ ra rất đầy đủ. Nhưng quyền lựa chọn là ở cậu.”
“Đúng đấy!” Diêu Viễn tiếp lời: “Chúng tôi muốn kéo cậu nhập bọn, còn không phải cảm thấy cậu có năng lực có quan hệ sao, tương lai chắc chắn sẽ rất đỉnh. Nếu như cậu không đồng ý thì thôi vậy, không cần thiết phải nghĩ chúng tôi xấu xa như thế đâu. Mọi người làm bạn vẫn có thể chứ hả?”
“Ba tôi thường nói, thêm một người bạn là thêm một con đường. Đi ra ngoài nhất định phải kết thêm bạn bớt kẻ thù.”
Cố Trầm nhìn Diêu Viễn một cái, thực sự không nhìn ra Diêu Viễn sẽ là người thích kết bạn giao lưu ít gây thù chuốc oán.
“Cậu đừng có khinh thường tôi có được không? Nhân duyên của tôi tốt lắm đó!” Diêu Viễn nhìn một cái là biết Cố Trầm nghĩ gì. Nhướn mày lên kiên nhẫn giải thích: “Trước đây không khách sáo với cậu, còn không phải vì ba tôi ngày ngày đều khen cậu trước mặt tôi sao. Khen cậu thì cũng thôi, còn mắng nhiếc tôi suốt ngày. Mọi người đều là người trẻ tuổi, cậu có thể hiểu được không? Ai có thể thích “con nhà người ta” được chứ?”
“Cho nên suy nghĩ cặn kẽ thì đều là tại ba tôi. Là ba tôi không đúng trước, chẳng liên quan gì tới tôi cả!”
“Nếu như cậu vô cùng để ý tới chuyện này, vậy thì càng nên đi ăn bữa cơm với chúng tôi rồi. Tôi rót rượu tạ tội với cậu, chúng ta uống một chén rửa sạch ân oán nhá?”
Cố Trầm im lặng không nói.
“Ôi trời, việc này còn gì mà phải suy nghĩ nữa!” Diêu Viễn sảng khoái nói: “Giữa chúng ta có ân oán sâu nặng gì sao? Tôi cướp bạn gái của cậu à? Hay chặt đứt tài lộc của cậu? Đều không có chứ gì?”
“Nếu như đã không có thù gϊếŧ cha, lại không có hận đoạt vợ, chỉ xích mích một chút thôi. Có gì mà không bỏ qua được chứ?” Diêu Viễn cười xun xoe nói: “Một chén không bỏ qua được, vậy thì uống hai chén. Hai bình không bỏ qua được, vậy thì uống hai bình. Một bữa không được, vậy thì hai bữa. Uống tới khi cậu vừa lòng thì thôi. Thấy thế nào?”
Diêu Viễn đã nói tới mức độ này rồi, Cố Trầm cũng không tiện nói gì thêm nữa. Có hơi chần chờ: “Nhưng buổi trưa tôi còn có chuyện...?”
Diêu Viễn theo sát: “Chuyện gì chứ?
Cố Trầm nói: “Chuyện công việc.”
“Thế thì lùi lại một chút! Làm gì có ai buổi trưa không ăn cơm không nghỉ ngơi chứ, làm việc không cần mạng luôn à?” Diêu Viễn phản bác lại: “Cậu cũng phải ăn cơm chứ?”
Hồng Uẩn cười nói: “Diêu Viễn nói đúng đấy. Bà nội tôi thường nói, người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa thì đói tới hoảng luôn. Cho dù cậu có cố gắng hơn nữa, thì cũng đâu thể cậy bản thân còn trẻ mà quên ăn quên ngủ được?”
“Hơn nữa các cậu làm công việc bán hàng, để có đơn mà mời khách hàng ăn cơm, thì đây cũng là việc xã giao vô cùng bình thường mà?” Diêu Viễn nói tiếp: “Tôi còn chưa bảo cậu mời chúng tôi ăn cơm đấy. Chúng tôi bỏ tiền mời khách, cậu lại không đi, thế thì không hay đâu?”
“Có phải là không coi chúng tôi là thượng đế không?”
Cố Trầm thở dài một tiếng.
Hồng Uẩn nói: “Bây giờ chúng tôi sẽ đi làm thủ tục kí hợp đồng luôn. Đợi làm xong đơn này của tôi thì cũng đã tới giờ nghỉ trưa rồi. Cùng bạn bè đi ăn bữa cơm nói chuyện một chút, buổi chiều làm việc tiếp. Không phải rất tốt sao.”
“Vậy được rồi!” Cố Trầm không từ chối được sự nhiệt tình, chỉ đành đồng ý.
Lúc trở lại phòng tài vụ để làm thủ tục và ký kết hợp đồng, Cố Trầm tiện thể ghé qua văn phòng trưởng phòng tài vụ, nói chuyện buổi trưa mình phải đi ra ngoài cùng với khách hàng với trưởng phòng tài vụ, hỏi rằng: “Chị Linh, em có thể đợi tới buổi tối sau khi tan làm, rồi ở lại làm kết toán không?”
Chị Linh do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: “Vây được! Nhưng cậu nhất định phải nhớ kĩ, tất cả văn kiện trong kho tài liệu đều là cơ mật quan trọng của Tập đoàn Đại Chu đấy nhé, không được xem lung tung, cũng không được mang tài liệu ra ngoài đâu.”
“Đều có camera đó.”
“Yên tâm đi.” Cố Trầm cười nói: “Sao em có thể làm chuyện phi pháp như vậy được. Hơn nữa bây giờ phòng tài vụ bận như vậy, cho dù có tan làm, bộ phận bán hàng có thể đi, thì bộ phận tài vụ các chị cũng phải tăng ca chứ?”
“Tôi mời mọi người ăn khuya.”
“Cái đấy thì không cần đâu.” Chị Linh xua tay, cười nói: “Cậu đã mời bọn chị ăn quà vặt rồi, sao còn để cậu tốn kém thêm được.”
“Không sao, dù gì thì em cũng lại có thêm đơn hàng rồi.” Cố Trầm chỉ chỉ Diêu Viễn và Hồng Uẩn ngồi bên ngoài: “Coi như chúc mừng một chút.”
Cố Trầm bán được một căn nhà ít nhất có thể kiếm được mấy vạn, cũng chẳng thiếu mấy trăm tệ mời ăn khuya này. Chị Linh thấy vậy, chỉ đầy tiếc nuối nói: “Cậu nói xem cậu làm việc ở Phòng kinh doanh, một tháng ít nhất kiếm được mấy chục vạn, lại còn chỉ tới làm vào hai ngày cuối tuần, công việc nhẹ nhàng biết bao chứ. Vì sao cậu cứ phải từ chức vậy? Thậm chí thành tích năm sau của bọn chị cũng không tốt luôn.”
Chị Linh nói tới chuyện này, thực sự cảm thấy tiếc nuối. Dù sao thì thành tích của phòng kinh doanh cũng liên kết với tiền thưởng của phòng tài vụ bọn họ. Cố Trầm vừa mới đi, có thể dùng mắt thường thấy thành tích năm sau của bọn họ sẽ rớt xuống luôn.
Mấy lời tiếc nuối như này Cố Trầm nghe tới mức tai sắp mọc kén luôn rồi, cũng không để ý mấy. Cười cười vẫn nói câu cũ: “Bận học quá, thực sự không có sức đi làm thêm.”
“Ôi!” Chị Linh lắc đầu: “Vậy tối cậu tới đi. Đúng lúc chơi cùng bọn chị. Có nhóc đẹp trai như cậu ở đây, mấy cô gái phòng tài vụ bọn chị tăng ca cũng có động lực.”
Cố Trầm cười mà không nói.
Đi ra khỏi văn phòng trưởng phòng tài vụ, Diêu Viễn bất mãn nhìn Cố Trầm một cái: “Cậu nói chuyện gì với đồng nghiệp mà lâu như vậy, ném khách hàng ở một bên không thèm quan tâm, cậu có cảm thấy ổn chút nào không?”
Cô gái phòng tài vụ vừa bưng trà vừa rót nước lại vừa bày bánh kẹo hoa quả đang đứng ở một bên lùng túng nhìn Cố Trầm một cái, sợ khách hàng sẽ khiếu nại.
Cố Trầm mỉm cười: “Sao lại vậy được? Tôi tin tưởng vào thái độ phục vụ của Đại Chu Thiên Hạ chúng tôi, nhất định sẽ khiến tất cả khách hàng cảm thấy được đón tiếp như ở nhà.”
“Không cảm thấy thế.” Diêu Viễn tiếp tục khiêu khích: “Cứ cảm thấy ngượng ngập không ai quan tâm tới.”
Cố Trầm chọn một cái kẹo hoa quả trong đĩa đưa cho Diêu Viễn: “Nào, cậu muốn tôi hỏi cái gì?”
Diêu Viễn mở giấy gói kẹo ra, ngẩng đầu lên ném kẹo lên rồi dùng miệng đỡ lấy, sau đó vô cùng đắc ý mà nhìn Cố Trầm một cái.
“Với cái đức tính này của cậu, tôi cũng chẳng mong được đón tiếp như ở nhà, cậu có thể nói chuyện dịu dàng một chút không?” Diêu Viễn chỉ vào ông bạn nối khố Hồng Uẩn của mình: “Dù sao thì tôi cũng là khách cũ giới thiệu khách mới cho cậu đấy.”
Sao nghe lời này cứ cảm giác kỳ quặc vậy?
Cố Trầm cau mày lại, lười quan tâm tới tên nhóc lấc cấc này.
Nhóc lấc cấc thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Con người đúng là sống thực dụng quá mà. Trước khi chưa ký hợp đồng thì nói ngon nói ngọt như gió xuân. Tiền vào trong túi rồi thì lập tức trở mặt. Hận không thể tiễn ‘Thượng đế’ đi gặp thượng đế luôn.”
“Phụt!” Cô gái tài vụ đứng ở bên cạnh không nhịn được bật cười thành tiếng.
Cố Trầm có chút bất đắc dĩ nhìn Diêu Viễn: “Cậu thôi đi được rồi đấy. Cùng lắm thì tôi không cần cậu rót rượu tạ tội nữa.”
“Cậu nói không cần thì không cần được chắc?” Diêu Viễn trợn trắng mắt, vô cùng chấp niệm: “Tôi cứ uống! Cứ tạ đấy! Cậu quản được không!”
Cố Trầm: “...”
Hồng Uẩn nhịn cười nói: “Cậu đừng so đo với cậu ấy làm gì, cái tính này của cậu ấy không có ý xấu gì đâu. Tiếp xúc lâu rồi cậu sẽ biết.”
“Cậu cũng đừng có tự mình đa tình.” Diêu Viễn càng nói càng hăng, u oán nhìn Cố Trầm một cái: “Có lẽ người ta cũng không muốn tiếp xúc lâu dài với chúng ta đâu!”
Cố Trầm thực sự không nhịn nổi nữa: “Cậu nói chuyện cho tử tế.” Đừng có động tí là nói cái kiểu chảy nước như vậy.
“Không phải tôi đang nói chuyện tử tế đây sao!” Vẻ mặt Diêu Viễn vô cùng vô tội, ngẩng đầu lên nhìn Cố Trầm: “Tôi nhận ra con người cậu quá rách việc. Trước đây tôi nói như vậy, cậu nói tôi không nói chuyện tử tế. Bây giờ tôi nói như thế này, cậu vẫn nói tôi không nói chuyện tử tế. Vậy rốt cuộc cậu muốn tôi nói như thế nào mới là nói chuyện tử tế?”
“Trước hết cậu đừng có nói tiếng địa phương nữa!” Hồng Uẩn sợ thái độ của Diêu Viễn chọc giận Cố Trầm, cười cười chọc ghẹo: “Cứ nói liền một mạch như vậy, người không biết còn tưởng cậu ở thành phố Tân đó.”
Diêu Viễn vươn vai một cái: “Tôi không nói nữa. Được chưa?”
Hồng Uẩn cười híp mắt nhìn Cố Trầm, vẫn là câu nói đó: “Cậu đừng để ý, cậu ấy với người thân quen là vậy đó.”
Cố Trầm cũng lười để ý. Cậu ở phòng tài vụ hơn một tiếng đồng hồ mới làm xong mọi thủ tục mua nhà và ký hợp đồng của Hồng Uẩn.
Diêu Viễn và Hồng Uẩn nhìn xử lý phần tài liệu cuối cùng xong, cười nói: “Ổn hết rồi chứ gì? Có thể đi ăn cơm được chưa? Sắp hơn mười hai giờ rồi.”
Cố Trầm gật đầu, dẫn hai vị “Thượng đế” tới nhà hàng cơm gia đình đối diện Phòng kinh doanh ăn cơm. Bởi vì mấy tháng này cậu thường xuyên tới đây nên cũng đã quen thân với nhân việc làm việc của quán ăn rồi. Đi vào còn chưa nói gì, nhân viên phục vụ đã quen cửa quen nẻo dẫn người vào phòng bao.
Cố Trầm ngồi xuống, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Cố Trầm lấy điện thoại ra nhìn: “Anh Chung Ly?”