Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 53




Cố Trầm ôm máy tính xách tay quay về lớp học, thu hút một đám các bạn cùng lớp tới xem. Trình Dật tới gần, mặt tươi cười hớn hở gọi: “Đại thần, cậu mua máy tính đấy à?”

Cố Trầm lắc đầu: “Giáo sư Hình cho đó. Để tôi tiện xử lý dữ liệu.”

Nghe thấy như vậy, đám bạn học không khỏi nghĩ tới mấy hôm trước Cố Trầm đi dự hội thảo kinh tế cùng với giáo sư Hình, cười hỏi: “Vậy sau này cậu còn đi họp cùng với giáo sư Hình nữa không?”

“Tôi nghe nói trợ giảng hiện tại của giáo sư Hình sắp tốt nghiệp rồi. Có phải giáo sư Hình định chọn cậu làm trợ giảng của thầy ấy không?”

“Cái này còn có gì để thắc mắc nữa?” Chưa đợi Cố Trầm mở miệng, Trình Dật đã cướp lời: “Giáo sư Hình coi trọng Cố Trầm tới mức nào chứ, mọi người đều nhìn ra được mà. Chọn Cố Trầm làm trợ giảng, cũng là chuyện nằm trong dự liệu.”
“Chúng tôi chỉ không ngờ Cố Trầm mới lên năm nhất đã có thể làm trợ giảng của giáo sư Hình rồi. Thường thì chức vụ này đều là các đàn anh đàn chị học nghiên cứu sinh mới có thể tranh giành được.”

“Đó cũng là bởi Cố Trầm có thực lực.” Từ sau cái lần được Cố Trầm bảo vệ, Trình Dật khăng khăng một mực trở thành “em trai say mê” Cố Trầm, nhanh nhảu nói: “Có thực lực thì sẽ có sức cạnh tranh thôi. So sánh với các đàn anh đàn chị học nghiên cứu sinh cũng chẳng có gì đáng sợ.”

Cố Trầm cười mà không nói gì.

Cố Tú ngồi ở hàng ghế đằng trước quay đầu lại nhìn Cố Trầm đang được một đám người vây chặt, vẻ mặt tối tăm không rõ.

Thời gian nghỉ ngơi giữa các tiết học, Cố Tú cầm “Nguyên lý kinh tế học” của mình, tới văn phòng của giáo sư Hình. Vừa mới gõ cửa đã nhìn thấy giáo sư Hình đang cầm cặp công văn chuẩn bị ra ngoài.
Giáo sư Hình nhìn Cố Tú, có chút bực bội: “Em sinh viên này, em có chuyện gì sao?”

“Là thế này ạ.” Cố Tú có chút căng thẳng nuốt nước bọt: “Có vài kiến thức em không hiểu, muốn xin giáo sư giảng cho em ạ.”

Học sinh thích học tập, là giáo viên thì đương nhiên sẽ rất vui mừng. Giáo sư Hình vui vẻ nói: “Em có chỗ nào không hiểu.”

Cố Trầm ôm “Nguyên lý kinh tế học” bước lên, nhỏ giọng hỏi mấy vấn đề mà bản thân đã suy nghĩ trên lớp trước đó.

Giọng Cố Tú quá nhỏ, còn có chút mơ mơ hồ hồ, giáo sư Hình nghe không rõ, vô thức hỏi lại: “Em nói gì cơ?”

Ve mặt Cố Tú lập tức trở nên chần chờ. Cậu ta lặp lại câu hỏi một lần, cuối cùng bởi vì căng thẳng mà bất cẩn nói sai một thuật ngữ chuyên ngành.

Giáo sư Hình cau mày, nhưng không nói gì cả. Cầm sách của Cố Tú lật ra những chương kiến thức tương ứng với câu hỏi, kiên nhẫn giảng một lần cho cậu ta.
Cố Tú thất thần, thực ra cũng không hiểu giáo sư Hình giảng cái gì. Khó khăn lắm mới chịu được qua lúc giáo sư Hình giảng hết mấy đoạn kiến thức, sau đó mới gật đầu thật mạnh: “Em hiểu rồi ạ. Cảm ơn giáo sư.”

Giáo sư Hình nhìn vẻ mặt của Cố Tú là biết cậu sinh viên này cũng không nghe rõ. Nhưng ông có hẹn với người khác, cũng không tiện chậm trễ thời gian, ngay lập tức nhấc cặp công văn lên chuẩn bị đi ra ngoài.

Cố Tú do dự một lát, cất lời nói: “Giáo sư Hình, thực ra em vô cùng có hứng thú với môn ‘Nguyên lý kinh tế học này’. Cũng muốn tiếp xúc được với càng nhiều kiến thức liên quan. Nếu như thầy còn cần người giúp thầy xử lý dữ liệu. Thì em cũng có thể ạ.”

Giáo sư Hình hơi sửng sốt, sau đấy lập tức cười nói: “Em vừa mới lên năm nhất thôi, đang là lúc đặt nền móng. Chúng ta nắm vững kiến thức nền móng đã, còn những huyện khác, không cần phải vội vàng đâu.”
Cố Tú vừa nghe thấy như vậy liền biết giáo sư Hình không hề tin tưởng cậu ta. Trong lòng thấy vội vã, buột miệng nói: “Em không vội ạ. Em chỉ là...”

Cố Tú suy nghĩ rồi nói: “Em là em trai của Cố Trầm, em thấy bình thường anh trai em vừa phải bận xử lý dữ liệu, rồi còn phải bận làm những chuyện khác, lấy đâu ra nhiều sức mà ôm đồm như vậy. Cho nên mới muốn giúp đỡ anh ấy. Giáo sư, thầy tin em đi, cho em một cơ hội đi ạ, em sẽ bảo anh trai em dạy em.”

Giáo sư Hình mỉm cười: “Em cũng đã nói rồi đó, bây giờ Cố Trầm vô cùng bận, nếu như để em ấy dạy em xử lý dữ liệu, vậy thì không phải càng bận hơn sao?”

Cố Tú sững người.

Giáo sư Hình vòng qua Cố Tú đi ra ngoài, Cố Tú vội vàng quay người đuổi theo: “Giáo sư thầy đừng hiểu nhầm, là vì em thấy anh em quá bận nên mới muốn bảo anh ấy dạy em xử lý dữ liệu thôi, như vậy thì em có thể giúp được anh ấy rồi.”
“Này em!” Giáo sư Hình có chút buồn cười, khựng chân lại rồi nhìn Cố Tú: “Thầy khuyên em cứ nắm chắc những kiến thức cơ bản trước đã. Muốn học xử lý dữ liệu, đầu tiên phải nắm chắc kiến thức cơ bản, còn phải học đủ các loại phần mềm hỗ trợ. Đó không phải là việc có thể học được trong một sớm một chiều đâu. Em cứ từ từ thôi.”

Nói xong, giáo sư Hình không để ý tới Cố Tú bám lấy nữa, sải bước nhân nhanh chóng rời đi.

Cố Tú đuổi theo hai bước không đuổi kịp, đứng yên tại chỗ, chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân.

Nhưng lại không để ý rằng, cuộc nói chuyện ban nãy giữa cậu ta và giáo sư Hình đã bị sinh viên đi qua quay lại bằng điện thoại, còn cố tình chia sẻ lên diễn đàn của trường học.

“Tôi nói ấy à, cái cậu Cố Tú này đúng thật là...”
Lúc lên lớp, Trình Dật lén đưa điện thoại tới trước mặt Cố Trầm, nhỏ giọng nói: “Tôi còn hỏi sao tiết học này lại không thấy bóng dáng cậu ta đâu, hóa ra là chạy đi tìm giáo sư Hình. Cậu thử đoán xem cậu ta đi tìm giáo sư Hình làm cái gì?”

Cố Trầm liếc màn hình điện thoại một cái, tiếp tục vùi đầu vẽ sơ đồ của mình, không hề hứng thú với tung tích của Cố Tú.

Còn Trình Dật lại vô cùng tò mò, cắm tai nghe vào nhìn màn hình nghe mấy lần. Nhưng vì người quay lén đứng cách quá xa, chẳng thể nào nghe rõ được Cố Tú nói gì với giáo sư Hình.

“... Rốt cuộc là tìm giáo sư Hình nói cái gì vậy chứ?” Vào lúc nghỉ ngơi buổi trưa, Trình Dật còn nhớ mãi chuyện này không thôi. Vừa ăn cơm vừa phân tích với Cố Trầm: “Tôi cứ cảm thấy Cố Tú đi tìm giáo sư Hình chắc là có liên quan tới cậu. Có khi nào đố kị việc cậu được làm trợ giảng của giáo sư Hình, cho nên tới trước mặt thầy ấy để nói xấu cậu không?”
“Cậu ta cũng đâu ngu ngốc tới mức độ đó.” Cố Trầm có chút cạn lời: “Cậu đừng suy nghĩ nữa, mau ăn cơm đi.”

“Không được!” Trình Dật nghĩ thế nào cũng không yên tâm nổi: “Chuyện này tôi bắt buộc phải làm cho rõ ràng, tôi cứ cảm thấy tên này chẳng làm được chuyện hay ho gì hết.”

Cuối cùng tới buổi tối, lúc Cố Trầm thay quần áo trong phòng thay đồ, bất ngờ biết được một chuyện từ miệng Hoắc Minh Chương...

“Anh nói là Cố Tú nhờ anh tìm cho mình một công việc làm thêm ở Tập đoàn Hoắc Thị á?” Cố Trầm bất ngờ tới mức trừng mắt há miệng: “Không phải cậu ta đang làm gia sư ở nhà họ Kiều sao?”

“Không muốn làm nữa thôi.” Khó có khi nhìn thấy được vẻ mặt kinh ngạc như thế này của Cố Trầm, tâm trạng Hoắc Minh Chương rất tốt: “Thực ra không làm cũng suôn sẻ gì. Dù sao thì cậu ấy làm gia sư ở nhà kia cũng không thoải mái. Kiều An Na không thích cậu ấy, ngày ngày tìm đủ mọi cách gây sự với cậu ấy. Hơn nữa lâu như vậy rồi, thành tích của Kiều An Na cũng không tăng lên, chắc Tổng giám đốc Kiều và bà Kiều cũng muốn đổi gia sư rồi. Chỉ là nể mặt tôi nên không tiện nói thôi.”
Thực ra Hoắc Minh Chương cũng không muốn để Cố Tú tiếp tục làm gia sư ở nhà họ Kiều nữa. Ban đầu anh ta xin Chu Hiểu Đình cho Cố Tú một cơ hội phỏng vấn, cũng vì cảm thấy dù gì thì Cố Tú cũng là sinh viên Đại học A, tính cách ôn hòa, dạy dỗ một học sinh cấp ba cũng là chuyện dễ dàng. Không ngờ rằng mấy tháng trôi qua rồi, sắp hết một học kỳ tới nơi mà thành tích của Kiều An Na cũng chẳng tăng lên, ngược lại còn vì giận dỗi người nhà, bất hoà với Cố Tú mà tụt dốc không phanh.

Ngoài miệng Hoắc Minh Chương không nói, nhưng trong lòng cũng có hơi ngại. Tuy rằng kiểu gia đình như bọn họ cũng không để ý quá nhiều tới thành tích. Nhưng Kiều An Na được gia sư kèm cặp lâu như vậy mà cuối cùng chẳng đủ điểm thi nổi trường nào, thì cũng rất mất mặt.

Đúng lúc bản thân Cố Tú đề nghị không muốn làm nữa, Hoắc Minh Chương liền thuận nước đẩy thuyền luôn, đồng ý yêu cầu của Cố Tú, sắp xếp người làm thực tập sinh trong Tập đoàn Hoắc Thị.
Cố Trầm: “...”

Cố Trầm bỗng chốc thấy cạn lời. Điều cậu suy nghĩ không phải là cái gì khác, mà là nếu Cố Tú rời khỏi nhà họ Kiều thì tình tiết nhận tổ quy tông ở đời trước nên làm thế nào đây? Cố Tú không nhận Tổng giám đốc Kiều và bà Kiều làm ba mẹ nuôi, vậy thì tương lai ai có thể thúc đẩy Cố Tú đi tham gia tiệc sinh nhật của Lăng Nhất Nhất, sau đó tình cờ phát hiện ra thân thế của Cố Tú?

“Cậu sao vậy?” Hoắc Minh Chương đánh giá sắc mặt của Cố Trầm, nhướn mày hỏi: “Cậu không muốn để Cố Tú rời khỏi nhà họ Kiều à?”

“Chuyện này có liên quan gì tới tôi đâu!” Cố Trầm hoàn hồn lại, thuận miệng nói.

Đúng thật, thụ chính đứt gánh giữa đường, tình tiết sau đó như thế nào thì nên là chuyện mà bản thân hào quang cốt truyện phải suy nghĩ, chẳng liên quan gì tới mấy tới nhân vật phụ như cậu. Hơn nữa tình tiết chủ đạo đã tan nát tới như thế này rồi, sau này cốt truyện hạn chế càng không có cách nào ép Cố Trầm đi theo cốt truyện được nữa.
Điều này đối với Cố Trầm mà nói, là một chuyện vô cùng tốt.

“Thì thôi vậy.” Hoắc Minh Chương bật cười, lại hỏi Cố Trầm: “Sau khi cậu từ chức ở Phòng kinh doanh thì chuẩn bị làm gì?”

Cố Trầm lười trả lời Hoắc Minh Chương, thờ ơ đi giày chơi bóng vào: “Học hành chăm chỉ, ngày ngày hướng về phía trước.”

“Đừng có đùa nữa.” Hoắc Minh Chương cười khẩy: “Nếu cậu là một người có thể an phận học tập, tôi sẽ vặn đầu Trình Dật xuống làm bóng để chơi.”

Trình Dật đứng bên cạnh thay đồ không ngờ rằng Hoắc Minh Chương lại nói lời như vậy, trong lúc không kịp phòng bị, sắc mặt kinh hoàng tới có chút vặn vẹo. Vô thức trốn ra đằng sau Cố Trầm.

Hoắc Minh Chương nhìn mà bực cả mình, không nhịn được hừ lạnh: “Cậu trốn cái con khỉ gì! Tôi chỉ nói đùa một câu thôi, còn có thể vặn đầu cậu xuống được chắc? Nhìn cái dáng vẻ sợ sệt quái dị này của cậu đi kìa.”
Khuôn mặt Trình Dật nghẹn tới mức đỏ bừng, không dám nói lời nào.

Cố Trầm cau mày: “Anh đừng có bắt nạt người khác mãi vậy có được không?”

“Tôi bắt nạt ai hả?” Hoắc Minh Chương nhướn mày, thấy sắc mặt Cố Trầm ngày càng âm trầm, cũng cảm thấy không có gì thú vị, vậy là liền chuyển đề tài khác: “Không phải lần trước tôi đã nói rồi sao, muốn mời cậu tới Tập đoàn Hoắc Thị làm trợ lý chủ tịch của ba tôi. Cậu suy nghĩ chuyện này chút đi?”

“Không suy nghĩ gì cả.” Cố Trầm đứng dậy, vỗ vào bả vai Trình Dật: “Đi thôi.”

Trình Dật đi theo đằng sau Cố Trầm, ra khỏi phòng thay đồ nhanh như cắt. Sau đấy gặp Chu Hiểu Đình ở sân bóng rổ.

Chu Hiểu Đình nói với Cố Trầm: “Ban nãy Kiều An Na gọi điện thoại cho tôi. Nói rằng Cố Tú đã không làm gia sư ở nhà của em ấy nữa rồi. Hỏi tôi có thể mời cậu làm gia sư của em ấy không...”
“Không đi.” Chưa đợi Chu Hiểu Đình nói xong, Cố Trầm đã từ chối thẳng thừng luôn.

Thực ra Chu Hiểu Đình cũng không muốn để Cố Trầm làm gia sư của Kiều An Na. Chỉ là ngại việc tình chị em thân thiết, nên cũng không tiện từ chối thẳng thừng. Nghe thấy Cố Trầm từ chối như vậy liền vội vàng nói: “Không đi thì thôi vậy. Tôi gọi điện thoại cho Kiều An Na, cứ nói cậu thực sự rất bận, bảo em ấy đi tìm người khác.”

Chu Hiểu Đình nhìn Cố Trầm, muốn nói lại thôi.

Từ buổi tối ngày hôm đó, Hoắc Minh Chương vạch trần chuyện ba con nhà họ Chu ác ý hãm hại Cố Trầm, mấy ngày sau đó Chu Hiểu Đình không còn mặt mũi nào mà gặp Cố Trầm. Cô ấy cảm thấy vừa áy náy vừa xấu hổ, thấy bởi vì bản thân mà suýt chút nữa đã hại Cố Trầm, vô cùng ngại.

Thực ra buổi chiều ngày hôm sau, ba Chu cho người đợi Chu Hiểu Đình ở Cục bất động sản, còn cố ý gọi điện thoại hỏi Chu Hiểu Đình nguyên nhân. Chu Hiểu Đình cố đè nén lửa giận nói chuyện với ba một lúc, mới khiến ba Chu không nghi ngờ.
Đây cũng là lần đầu tiên Chu Hiểu Đình nói dối người nhà.