Sau khi Hoắc Minh Chương nói xong những lời này, cả bàn ăn lập tức trở nên yên tĩnh.
Ba mẹ của Chu Hiểu Đình cười xấu hổ, vẻ mặt một lời không thể nói hết được.
Ba mẹ của Hoắc Minh Chương cũng cười theo, ba Hoắc giảng hòa: “Thằng bé này, lúc ăn cơm đừng nói linh tinh, đang ăn cơm thì trật tự đi.”
Hoắc Minh Chương không buồn quan tâm: “Nhà họ Chu có quy định này từ khi nào vậy? Hơn nữa con thấy mọi người không phải còn vừa nói chuyện với nhau rất vui vẻ sao?”
Ba Hoắc: “…”
Mẹ của Chu Hiểu Đình cười: “Ăn cơm! Ăn cơm đi!”
Nói xong liền gắp cho Hoắc Minh Chương một miếng thịt vịt bát bảo: “Món vịt cháu thích ăn nhất này, mau thử đi, lát nữa nguội rồi thì sẽ không ngon nữa đâu.”
Hoắc Minh Chương cắn một miếng rồi gật đầu: “Vâng, đúng là vẫn hương vị đó.”
Anh ta gắp cho Cố Trầm một miếng vịt bát bảo: “Cậu cũng thử đi, xem có hợp khẩu vị không. Nếu cậu thích ăn, lần sau có thể đến nhà tôi ăn. Món vịt bát bảo nhà tôi ngon hơn của nhà chú Chu rất nhiều.”
Bốn người nhà họ Chu: “…”
Chu Hiểu Đình không thể nhịn được nữa, tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Minh Chương: “Cậu cố ý tới làm loạn đúng không? Có người nào ăn nói như cậu không?”
“Tôi làm sao?” Hoắc Minh Chương làm ra vẻ mặt vô tội: “Vịt bát bảo nhà tôi làm ngon hơn nhà cậu thật mà.”
Lần này đến cả ba mẹ Chu và Chu Nhạc Đình cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Ba mẹ nhà họ Chu là người lớn, không tiện nói gì. Chu Nhạc Đình như cười như không, khóe môi nhếch lên, nói một câu thâm ý sâu xa: “Hóa ra hôm nay Minh Chương đã chuẩn bị sẵn khi tới đây rồi!”
Mọi người còn tưởng rằng Hoắc Minh Chương sẽ giải thích qua loa vài câu, mọi người cùng cười rồi có thể bỏ qua chủ đề này. Nhưng không ngờ Hoắc Minh Chương “há” một tiếng rồi thẳng thắn thừa nhận: “Đương nhiên em phải chuẩn bị trước khi đến đây rồi. Không phải mọi người vẫn nói cơ hội luôn dành cho người đã chuẩn bị sao?”
“Ồ?” Chu Nhạc Đình càng nhìn dáng vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang của cậu em rể tương lai thì càng buồn cười: “Vậy cậu đã chuẩn bị định làm gì rồi?”
“Cướp người!” Hoắc Minh Chương nói luôn những tính toán của mình ra: “Ba em bởi vì chuyện truyền thông kia mà ngày nào cũng lải nhải trước mặt em, Chu Hiểu Đình tốt thế này tốt thế kia, xuất sắc thế này xuất sắc thế nọ. Cuối cùng mọi chuyện không phải là công lao của Cố Trầm sao? Vậy thì em còn học tập Chu Hiểu Đình cái gì nữa, mời thẳng Cố Trầm đến nhà em để giúp đỡ không phải là xong rồi sao?”
Chu Nhạc Đình: “…”
Ba mẹ nhà họ Chu: “…”
Chu Hiểu Đình lườm anh ta, không kìm được nhỏ giọng chửi một câu: “Hoắc Minh Chương, cậu đúng là đồ ngu dốt!”
Tai Hoắc Minh Chương khẽ động, cảnh giác quay đầu lại rồi nhìn về phía Chu Hiểu Đình: “Cậu nói tôi cái gì cơ?”
“Tôi nói cậu đúng là một người thông minh.” Chu Hiểu Đình cười giả vờ: “Có thể nghĩ ra được một cách hay như vậy, đáng tiếc là Cố Trầm không để cậu được đắc ý đâu.”
Cố Trầm ghét Hoắc Minh Chương thế nào, mọi người trong đội bóng rổ đều nhìn thấy rõ, Cố Trầm có nói thêm một câu cũng cảm thấy lãng phí công sức, Chu Hiểu Đình không tin Cố Trầm lại bị một con Husky như Hoắc Minh Chương dụ dỗ.
Hoắc Minh Chương hừ một tiếng: “Cậu đừng nói chắc như đinh đóng cột như vậy.”
Trên đời này, mọi người đi hay ở cùng đều vì chữ lợi, chỉ cần đãi ngộ đủ lớn, không có nhân viên nào là không rời đi.
Chu Hiểu Đình không muốn nói nhảm với Hoắc Minh Chương nữa.
Hoắc Minh Chương chỉ nghĩ đến việc cướp người của tập đoàn Đại Chu, một mực truy hỏi Cố Trầm: “Cậu có cần suy nghĩ một chút không? Có cần suy nghĩ kỹ càng hơn không?”
Mọi người cãi nhau làm Cố Trầm đau đầu.
“Tôi không cần nghĩ, mọi người đừng cãi nhau nữa.” Cố Trầm ăn cơm xong, hơi cúi người về phía trước: “Cháu ăn no rồi, cảm ơn mọi người đã tiếp đón ạ.”
“Mới vậy mà cậu đã muốn về sao?” Chu Hiểu Đình nghe ra ẩn ý trong câu nói của Cố Trầm, vội vàng đứng dậy: “Khó khăn lắm cậu mới đến nhà chúng tôi một chuyến, ngồi thêm một lát nữa đi.”
Chu Hiểu Đình còn muốn để Cố Trầm nói chuyện với ba mẹ và anh trai thêm một lúc nữa, để cậu thể hiện hết tài năng của mình.
Ba mẹ Chu thấy con gái không kiêng dè gì, cố gắng để giữ người lại, lại còn ngay trước mặt người của nhà họ Hoắc khiến ông bà càng đau đầu hơn.
Cố Trầm nói: “Tôi không ở lại nữa, buổi tối tôi còn phải làm bài tập.”
“Vừa hay tôi cũng muốn quay lại trường học.” Hoắc Minh Chương buông đũa xuống, nói chuyện vô cùng thân thiết: Để tôi đưa cậu về trường.”
Hiếm khi Cố Trầm không từ chối, cái đuôi vô hình đằng sau Hoắc Minh Chương càng vẫy nhiệt tình hơn.
Thấy vậy, ba Hoắc mẹ Hoắc cũng cảm thấy hơi xấu hổ, chủ yếu không thể ngờ được hôm nay đứa con trai ngốc nghếch của bọn họ nhiệt tình khuyên họ đến nhà họ Chu ăn cơm, hóa ra là để cướp người của tập đoàn Đại Chu, đã thế còn thể hiện rõ ràng như vậy trên bàn ăn.
Bữa cơm đang bình thường tự nhiên bị Hoắc Minh Chương làm cho không ra gì nữa. Ba mẹ nhà họ Chu lúc tiễn Cố Trầm rời đi cũng khó tránh việc cảm thấy ngại ngùng. Ngoài mặt bọn họ không thể hiện rõ ràng ra điều gì, chỉ nói khách sáo về sau nếu có cơ hội sẽ mời Cố Trầm đến tiếp.
Sau khi tất cả khách khứa đi khỏi, cơn giận Chu Hiểu Đình kìm nén từ nãy đến giờ cuối cùng không nhịn được nữa, bùng phát dữ dội: “Sao hai người lại có thể như vậy? Rõ ràng hai người biết rõ Cố Trầm là khách con mời tới, cũng là ân nhân của tập đoàn Đại Chu. Đã mời cậu ấy ăn cơm vì sao còn gọi người ngoài?”
“Nhà họ Hoắc là thế gia, có quan hệ qua lại với chúng ta, từ nhỏ Minh Chương và con lớn lên cùng nhau, làm sao có thể nói là người ngoài được?” Ba Chu vui vẻ cười đùa.
Chu Hiểu Đình tức gần chết: “Ba, ba có biết con đang nói gì mà? Đừng tưởng con không biết hai người có ý định gì. Con không thích Hoắc Minh Chương, con cũng không thích ở bên cạnh cậu ta, hai người bỏ suy nghĩ ấy đi.”
“Linh tinh!” Thấy con gái càng nói càng không ra đâu, khuôn mặt ba Chu hơi trầm xuống: “Nhà họ Chu và họ Hoắc đều là thế gia, có quan hệ qua lại với nhau. Chuyện của con và Minh Chương không phải chỉ là chuyện nam nữ cá nhân riêng tư, nó liên quan đến quan hệ của tập đoàn Đại Chu và tập đoàn Hoắc thị. Chuyện này người lớn hai nhà đều đã thầm đồng ý rồi. Ba không hiểu, Minh Chương còn trẻ, cũng là người có tài, hai đứa là thanh mai trúc mã, hiểu rõ nhau đến từng chân tóc kẽ tóc, hai gia đình cũng môn đăng hộ đối, như vậy thì có gì mà không tốt? Sao con cứ nhất quyết phải thích một thằng nhóc nghèo khổ, lắm thủ đoạn, âm mưu?”
“Đúng là Cố Trầm có thủ đoạn và tâm cơ, nhưng như vậy thì đã làm sao? Cậu ấy chưa từng hại người khác.” Chu Hiểu Đình nói: “Hơn nữa nếu Cố Trầm không phải là người có tâm cơ và thủ đoạn thì lần này người xui xẻo lần này chính là tập đoàn Đại Chu!”
“Vậy thì con cũng coi thường tập đoàn Đại Chu rồi.” Ba Chu cười lạnh: “Ba thừa nhận, khủng hoảng truyền thông lần này được giải quyết kịp thời như vậy đúng là có công của Cố Trầm. Nhưng cho dù không có Cố Trầm thì một chút sóng gió này cũng không đến mức làm lật được một con thuyền như tập đoàn Đại Chu đâu.”
“Cố Trầm là nhân viên của tập đoàn Đại Chu, nhận lương của tập đoàn, làm việc cho tập đoàn chúng ta, đương nhiên ba sẽ không bạc đãi cậu ta.”
“Nhưng con lại năm lần bảy lượt đến trước mặt ba, vì một chuyện nhỏ mà nhân viên bình thường nào cũng nên làm để xin công cho Cố Trầm.” Ba Chu trầm giọng nói: “Con không cảm thấy con là con gái, làm như vậy là không biết giữ mình sao?”
Chu Hiểu Đình nhìn ba mình bằng ánh mắt không thể tin được: “Ba…”
“Khụ khụ!” Chu Nhạc Đình ho hai tiếng, kịp thời ngăn lại cuộc cãi nhau của hai ba con bon họ, tươi cười nói: “Mọi người có phát hiện ra hôm nay Hiểu Đình ăn mặc rất đẹp không, hơn nữa còn trang điểm nữa. Con gái đúng là chỉ trang điểm vì người mình thích, con đã nói từ lâu rồi mà, Hiểu Đình nhà ta đúng là một mĩ nhân, bình thường chỉ là không muốn trưng diện, quả nhiên…”
“Anh!” Chu Hiểu Đình nhìn Chu Nhạc Đình, định tìm một trợ thủ: “Anh nói một công câu bằng đi, có phải hôm nay ba mẹ quá đáng không? Bọn họ làm như vậy thì em và Cố Trầm biết qua lại với nhau thế nào nữa? Cậu ấy nhất định sẽ cảm thấy tất cả người họ Chu nhà chúng ta chỉ biết đến quyền lợi, hoàn toàn không coi cậu ấy ra gì.”
“Anh cảm thấy Cố Trầm không phải là người suy nghĩ linh tinh, lòng dạ hẹp hòi như vậy đâu.” Chu Nhạc Đình mỉm cười, bình thản nói: “Mặc dù Cố Trầm còn trẻ nhưng là người có tu dưỡng và cũng rất biết chừng mực.”
Chu Nhạc Đình hơi ngẩn người: “Anh, anh nói như vậy là có ý gì?”
“Anh nghĩ, có lẽ Cố Trầm sẽ không làm việc tiếp ở tập đoàn Đại Chu nữa đâu.” Chu Nhạc Đình lặng lẽ thở dài, mặc dù cũng cảm thấy đáng tiếc nhưng vì chuyện chung thân đại sự của em gái, anh ta cũng không còn cách nào khác.
“Anh nói vậy là có ý gì?” Chu Hiểu Đình vẫn chưa phản ứng lại được: “Mọi người muốn đuổi cậu ấy đi? Chỉ vì em thích cậu ấy. Mọi người, mọi người làm vậy là lấy oán báo ân.”
Chu Hiểu Đình tức đến mức suýt nữa bật khóc.
“Không phải mọi người định đuổi cậu ấy đi.” Chu Nhạc Đình nhìn em gái mình vì quá quan tâm đến chuyện của Cố Trầm mà suy nghĩ lung tung. Anh ta mỉm cười rồi nói: “Thực ra mọi người đều rất mong cậu ta có thể ở lại được. Người này còn trẻ, có năng lực cũng có thủ đoạn, nếu như giữ lại được tập đoàn Đại Chu, anh nhất định sẽ bồi dưỡng cậu ta thật tốt. Đáng tiếc là…”
Nếu không có bữa cơm ngày hôm nay, nếu như không cố tình làm loạn, có lẽ Cố Trầm sẽ tiếp tục ở lại tập đoàn Đại Chu, nhưng mọi chuyện đã xảy ra vô cùng tình cờ, chỉ có thể nói Cố Trầm và tập đoàn Đại Chu không có duyên với nhau thôi.
Chu Nhạc Đình nhìn em gái, nhẹ nhàng nói: “Chuyện này cũng nói cho em biết, làm việc gì cũng đừng quá vội vàng, đừng nghĩ rằng một bước xong ngay, càng không thể là ý nguyện từ một phía.
Chu Hiểu Đình ngẩn người ra một lát rồi tự nhiên hiểu ra.
Nếu Chu Hiểu Đình không ở trước mặt ba mẹ một mực đòi công cho Cố Trầm, gợi ý chuyện ba mẹ mời Cố Trầm ăn cơm thì có lẽ ba mẹ Chu cũng không đến mức xa lánh Cố Trầm như vậy, cũng không gọi điện mời ba người nhà họ Hoắc tới ăn cơm. Hoắc Minh Chương không đến ăn cơm thì chắc không gây ra chuyện vừa rồi trên bàn ăn…
“Nhưng rõ ràng là Cố Trầm vẫn chưa nhận lời mời của Hoắc Minh Chương.” Chu Hiểu Đình phản bác lại.
“Liệu Cố Trầm có nhận lời mời của Hoắc Minh Chương không, mọi người đều không biết được.” Chu Hiểu Đình cười mỉm, nhưng anh ta có thể cảm nhận được Cố Trầm sẽ không tiếp tục làm việc ở tập đoàn Đại Chu nữa.
Thực ra Chu Nhạc Đình rất thích kiểu người như Cố Trầm. Là người thông minh, trong lòng có tâm cơ, có thủ đoạn nhưng cũng biết giữ chừng mực. Thậm chí Chu Nhạc Đình còn cảm thấy, nếu như anh ta có cơ hội được làm việc chung với Cố Trầm, Cố Trầm nhất định là một đồng nghiệp khiến người khác yên tâm và có thể tin tưởng được.
“Hiểu Đình, mọi người ở đây đều là người nhà của con, chẳng lẽ mọi người sẽ hại con sao?” Mẹ Chu nói thật lòng: “Con đừng cố chấp nữa, con và cậu Cố Trầm kia hoàn toàn không hợp nhau đâu. Hơn nữa mẹ còn cảm thấy cậu Tiểu Cố kia hình như cũng không thích con.”
Mẹ Chu là người có kinh nghiệm, đương nhiên biết rõ một người đàn ông thích một người phụ nữ sẽ có biểu hiện như thế nào. Thái độ của Cố Trầm hôm nay hoàn toàn không có ý muốn tranh giành. Mẹ Chu có thể đoán được rằng, cả Chu Hiểu Đình và bối cảnh gia thế của nhà họ Chu đều không phải là những điều mà Cố Trầm quan tâm.
“Việc quan trọng bây giờ không phải là suy nghĩ xem Cố Trầm có thích con bé hay không.” Chu Nhạc Đình nói: “Nếu như Cố Trầm thật sự không muốn ở tập đoàn Đại Chu nữa, chúng ta nên suy nghĩ kỹ xem nên làm thế nào để báo đáp cho người ta mới đúng. Dù sao Cố Trầm cũng giúp tập đoàn Đại Chu giải quyết một phiền phức lớn. Nếu chúng ta giải quyết không tốt, e rằng sẽ khiến người khác hiểu lầm chúng ta vong ơn phụ nghĩa.”
Nếu như sau khi quay về, Cố Trầm lập tức từ chức, e rằng sẽ mang lại cho tập đoàn Đại Chu một số phiền phức.
Nhưng cho dù Cố Trầm có thực sự làm như vậy, Chu Nhạc Đình cũng không có cách nào để trách Cố Trầm. Không khí trong buổi hôm nay ngại ngùng như vậy, nếu đổi lại người đó là anh ta, anh ta cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Thiếu niên còn trẻ, nhiệt tình như vậy, ai lại nhẫn tâm trách mắng người đã chịu ấm ức chứ?
“… Có phải hôm nay cậu cảm thấy rất ấm ức không?”
Cố Trầm ngồi nhờ trên xe của nhà họ Hoắc để về trường. Sau khi xuống xe, Hoắc Minh Chương đút hai tay vào túi quần, đi lắc lư theo sau lưng Cố Trầm: “Cậu giúp nhà họ Chu một việc lớn như vậy, vậy mà người nhà họ Chu lại e sợ, muốn né tránh cậu. Căn bản là bọn họ không hề coi cậu ra gì.”
“Người không coi tôi ra gì có rất nhiều.” Cố Trầm nói: “Nếu khi bị mọi người coi thường, tôi đều cảm thấy ấm ức thì làm sao tôi ấm ức hết được đây.”
Hoắc Minh Chương đi nhanh hai bước lên phía trước, đi thẳng hàng với Cố Trầm. Anh ta nghiêng đầu đánh giá khuôn mặt không chút cảm xúc của Cố Trầm, nhướng mày nói: “Bình tĩnh như vậy luôn sao?”
Cố Trầm không lên tiếng.
Hoắc Minh Chương chợt bật cười: “Nếu cậu thật sự không cảm thấy ấm ức thì cậu đã không nói với tôi những câu như vậy rồi.”
Cố Trầm im lặng không nói gì, nhưng hai chân bỗng rảo bước hơn.
Hoắc Minh Chương cũng rỏa bước theo: “Thực ra cậu cũng không cần quan tâm chuyện này đâu. Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, giữa cậu và Chu Hiểu Đình không có khả năng. Không phải là do cậu không đủ xuất sắc, cũng không phải vì Chu Hiểu Đình không đẹp mà là người nhà họ Chu sẽ không đồng ý cho hai người ở bên cạnh nhau.”
“Cậu đừng thấy ba mẹ Chu Hiểu Đình lúc nào cũng tươi cười như vậy mà tưởng rằng bọn họ dễ nói chuyện, phóng khoáng, thật ra những người trong gia đình bọn họ đều là những người rất cố chấp. Cả Chu Nhạc Đình kia nữa, lúc nào cũng làm ra vẻ cười nói rất biết dỗ dành người khác, thực ra người một bụng tâm cơ cũng là anh ta.” Hoắc Minh Chương nói xong, như nhớ lại những chuyện cay đắng năm đó mình phải chịu đựng, không kìm được tự lau nước mắt cho mình rồi nói tiếp: “Vậy nên cậu không thích Chu Hiểu Đình là đúng đấy. Nếu như cậu thật sự thích cậu ta thì đúng là xong rồi, gia đình nhà bọn họ nhất định không tha cho cậu đâu.”
“Để tránh đêm dài lắm mộng, cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau từ chức khỏi cái văn phòng kinh doanh rách nát đó đi, đến làm việc ở tập đoàn Hoắc Thị là được.” Hoắc Minh Chương nói: “Dù sao cậu thực tập ở đâu cũng như nhau cả. Cậu đi làm ở tập đoàn Hoắc Thị còn được đích thân ba tôi dẫn dắt, được rèn luyện hơn nhiều so với công việc bán nhà của cậu.”
“Cho dù cậu không thích tôi thì cũng không cần lấy tương lai của mình ra làm trò đùa.” Hoắc Minh Chương nói rất nghiêm túc: “Tôi thật sự rất tán thưởng cậu đấy.”
Nhưng Cố Trầm lại rất ghét những người cao cao tại thượng như vậy, cứ tưởng rằng tùy tiện bố thí cho cậu một chút gì đó là Cố Trầm sẽ lập tức lắc đầu vẫy đuôi, cảm kích bọn họ. Những người đó có thể cậy vào gia thế, tiền tài, quyền lực của mình để giữ cho mình luôn vượt trội hơn người khác, nhưng sao Cố Trầm lại phải trả giá cho những giây phút nông nổi của người đó? Chỉ vì cậu nghèo sao? Chỉ vì cậu không có gia thế, không có chỗ dựa sao? Không dám tùy tiện tức giận? Không dám tùy tiện làm mất lòng người khác?
Cố Trầm ngẩng đầu, nhìn lên đêm đen dày đặc của một buổi tối đầu đông, trong đầu cậu chợt hiện lên những chuyện khiến cậu cảm thấy bất lực, không chỗ dung thân ở kiếp trước.
Cố Trầm im lặng không nói tiếng nào, quay về phòng ký túc xá, ôm tài liệu và số liệu mà giáo sư Hình đã đưa cho cậu đến phòng hoạt động chung. “Luật thuế” và “Luật kinh tế” cũng đã đổi thành “Quản lý tài chính”, “Quản lý rủi ro và chiến lược công ty”. Có thể là vì tâm trạng không ổn định, đến 1h rưỡi Cố Trầm vẫn không cảm thấy buồn ngủ, cậu cũng không ép mình phải đi ngủ mà vùi đầu ngồi học đến tận sáng hôm sau. Cậu về phòng ký túc xá rửa mặt, thay quần áo rồi đi thẳng đến lớp.
Bởi vì Tào Nghiêm từ chức quá đột ngột, cho nên quản lý tạm thời của phòng kinh doanh là Liêu Xuân Hoa.
Việc đầu tiên Liêu Xuân Hoa sau khi nhậm chức chính là tiến cử Cố Trầm làm tổ trưởng tổ kinh doanh số 1. Cố Trầm vốn dĩ là một thực tập sinh mới đến văn phòng kinh doanh chưa được ba tháng, chưa đủ tư cách làm tổ trưởng phòng kinh doanh, nhưng thành tích của Cố Trầm quá xuất sắc, bình thường cậu thường xuyên giúp đỡ nhân viên của tổ số 1, tính lãi suất và bàn chuyện hợp đồng, mọi người đều ngại phản đối nên mọi việc đều được quyết định như vậy.
Sau khi Cố Trầm đảm nhận vị trí tổ trưởng tổ kinh doanh số 1, để nâng cao thành tích của tổ 1, cậu đã chỉnh sửa đóng thành tập một số kỹ thuật cậu thường dùng khi tính lãi suất, bàn hợp đồng và cả những tham số của khu nhà mới lúc trước Cố Trầm đã điều tra, quy hoạch xây dựng khu vực xung quanh đó, nguồn giáo viên của hai trường học trọng điểm bên trong khu nhà, nguồn tài nguyên vượt trội của một ngôi trường tư, nguồn tài nguyên y tế của một bệnh viện tư và cả thông tin của các trang web bán hàng. Tất cả được ghi lại thành một quyển sổ tay, phát cho tất cả nhân viên trong tổ kinh doanh số 1 để mọi người làm quen, học thuộc, đến khi giới thiệu cho khách cũng có chứng cứ thực tế.
Mọi chuyện cứ như vậy, nghiệp vụ của những nhân viên trong tổ kinh doanh số 1 tăng lên nhanh chóng. Bàng Xuân Minh lợi dụng thời gian nghỉ trưa để lấy lòng Cố Trầm, cuối cùng cũng lấy được quyển sổ tay bồi dưỡng của cậu để cùng học tập. Kết quả trực tiếp nhất là năng lực bán hàng của cả phòng kinh doanh số 1 tăng lên rất nhanh. Tổng bộ nhìn thấy sự tăng trưởng trong doanh số của phòng kinh doanh số 1, cho rằng Liêu Xuân Hoa rất có năng lực quản lý. Vốn dĩ bọn họ định cử những quản lý tầm trung có học lực đạt tiêu chuẩn xuống phòng kinh doanh số 1 để làm quản lý nhưng cuối cùng lại thay đổi ý kiến. Để cho Liêu Xuân Hoa từ Quyền quản lý thành quản lý thật sự.
Liêu Xuân Hoa lập tức trở thành quản lý tầm trung của tập đoàn Đại Chu, đương nhiên cũng hiểu là mình đã nhận ơn của ai. Thái độ cư xử với Cố Trầm, quý nhân trong công việc của cô càng trở nên tốt hơn. Bình thường nếu Cố Trầm có đến muộn về sớm, cô cũng không hề tính toán. Khi đi làm cuối tuần còn không quên mang cho cậu hoa quả, bánh bao và bánh chẻo do mình tự gói. Dùng lời của Liêu Xuân Hoa thì…
“Đây là hương vị gia đình, khác hẳn so với quán ăn ở bên ngoài.”
Liêu Xuân Hoa cung phụng Cố Trầm như với thần tài, vô cùng quan tâm thân thiết. Vậy nên khi nghe Cố Trầm nói đến việc từ chức, cô không tài nào tin được: “Cậu đang làm rất tốt mà, sao tự dưng lại muốn nghỉ? Ai bắt nạt cậu sao? Làm cho cậu tức giận sao?”
“Không có.” Cố Trầm không muốn nhắc đến chuyện của nhà họ Chu với Liêu Xuân Hoa, cậu chỉ nói đơn giản: “Là do bên trường học của em, việc học càng ngày càng bận rộn nên em không đảm đương được.”
“Nhưng tiền hoa hồng một tháng lên đến 10 vạn đấy…” Liêu Xuân Hoa vẫn muốn khuyên Cố Trầm: “Nói không cần là không cần nữa sao?”
“Chuyện học vẫn là chuyện quan trọng hơn ạ.” Cố Trầm mỉm cười rồi nói: “Theo quy định của tập đoàn Đại Chu, nhân viên phải báo một tháng trước khi nghỉ việc, làm xong công việc đã được bàn giao. Hiện giờ là tháng 11, lúc trước em đã đồng ý với chị Xuân Hoa, sẽ cùng phấn đấu với mọi người đến cuối năm, giúp đỡ tổ kinh doanh số 1 lấy được vị trí quán quân bán hàng của năm. Vừa hay còn chưa tới hai tháng nữa là tới cuối năm, em sẽ làm đến cuối tháng 12. Sang năm em sẽ không đến nữa.”
“Nhưng hết năm nay cậu đã đi rồi, năm sau khi phát thưởng cuối năm và giải thưởng quán quân bán hàng không phải cậu sẽ không nhận được sao? Như vậy thì cậu thiệt thòi lắm.” Liêu Xuân Hoa vô cùng sốt ruột, lúc trước Tào Nghiêm làm Trần Viện phải đi đã khiến cô mất đi một vị tướng đắc lực, hiện giờ Cố Trầm cũng muốn đi: “Cậu được cô Chu giới thiệu tới đây mà? Việc cậu từ chức cô ấy đã biết chưa? Cô ấy đồng ý không?”
Cố Trầm cười cười rồi nói thêm một câu nữa: “Em cũng không có cách nào khác, việc học quan trọng hơn ạ.”
Liêu Xuân Hoa hiện giờ đã là quản lý của phòng kinh doanh số 1, có một số chính sách và sắp xếp của công ty, cô cũng nghe nói ít nhiều: “Lúc trước cậu đã giúp tập đoàn giải quyết một chuyện phiền phức lớn, tổng bộ không thể hiện chút thành ý nào sao? Không thể để cậu cứ đi như vậy chứ?”
Cố Trầm không muốn nhắc đến nhiều: “Chị Xuân Hoa, em sẽ làm đến cuối tháng 12, thời gian này chị cần em làm gì, hay bàn giao việc gì em cũng sẽ phối hợp.”
Thấy Cố Trầm đã quyết định, Liêu Xuân Hoa cũng không thể khuyên tiếp được nữa, chỉ có thể thở dài: “Mặc dù thời gian cậu ở đây không lâu, nhưng quan hệ rất tốt với mọi người. Bình thường cũng giúp đỡ tôi không ít. Tôi thật sự không nỡ để cậu đi.”
Liêu Xuân Hoa thở ngắn than dài: “Như vậy đi, cậu đi làm việc trước đi, tôi nộp đơn xin nghỉ việc của cậu lên trên, xem tổng bộ nói thế nào. Trước khi cậu đi, mọi người ở phòng kinh doanh số 1 cùng tụ tập một lần, không thể để cậu cứ đi như vậy được.”
Quy định của tổ kinh doanh số 1 là khi có nhân viên mới đến hoặc nhân viên cũ rời đi, mọi người đều sẽ có một buổi chúc mừng. Thứ nhất là để nhân viên mới nhanh chóng hòa nhập vào tập thể, làm quen với mọi người. Mục đích thứ hai chính là “núi không rời nước chảy”, vòng tròn mối quan hệ của người làm sale lớn như vậy, kiểu gì cũng có khi gặp lại nhau. Càng quen biết nhiều thì càng có nhiều con đường, có thêm một người bạn cũng cảm thấy tự tin hơn.
Với tư chất và trình độ học vấn của Cố Trầm, vốn dĩ cậu không phải là người trong vòng tròn những mối quan hệ của bọn họ. Cậu giống như con phượng hoàng vàng chui ra từ khe núi, sớm muộn gì cũng sẽ bay lên cao. Cho dù không kể đến việc mấy tháng làm chung này rất vui vẻ thì Liêu Xuân Hoa cũng mong Cố Trầm ghi nhớ quãng thời gian đoàn kết, gắn bó này.
Ý tốt của Liêu Xuân Hoa, đương nhiên là Cố Trầm nhận.
Sau đó không bao lâu, tất cả văn phòng kinh doanh đều biết chuyện Cố Trầm muốn từ chức. Hết người này đến người kia tới để nghe ngóng thông tin, tất cả đều không khỏi cảm thấy đáng tiếc và không đành lòng. Đương nhiên ngoại trừ những điều đó ra thì không khí bên trong tổ kinh doanh số 1 vẫn hơi có phần ảo diệu, vì dù sao sau khi Cố Trầm rời đi, vị trí tổ trưởng tổ bán hàng số 1 lại bỏ trống. Mọi người đều cơ hội được thăng tiến, đương nhiên sẽ từ những đồng nghiệp tốt tương thân tương ái với nhau biến thành những đối thủ cạnh tranh.
Nhưng chuyện này đã không còn liên quan gì đến Cố Trầm nữa.
Đến thời gian nghỉ buổi trưa, đột nhiên Cố Trầm nhận được điện thoại của Chung Ly Toại: “… Anh muốn mời tôi ăn trưa? Không phải đã nói rõ là để đến tối gặp nhau sao?”
“Buổi trưa tôi có việc ở gần đó, tôi vừa làm xong, nhìn thời gian thấy đã đến trưa nên muốn hỏi có đi ăn chung với cậu được một bữa cơm không. Nếu không một mình tôi ăn cơm thì hơi cô đơn.” Chung Ly Toại nói, anh do dự một chút, giọng nói có vẻ không chắc chắn: “Có phải làm phiền đến cậu không?”
“Không có.” Cố Trầm hỏi: “Hiện giờ anh đang ở đâu?”
“Ở cửa văn phòng kinh doanh.” Chung Ly Toại cười đáp: “Là nhà hàng tư nhân mà chúng ta đã cùng ăn lần trước, lâu rồi không ăn tôi thấy hơi nhớ.”
Chung Ly Toại dừng lại một lát, tự lấy mình ra làm trò cười: “Cậu cũng biết đấy, tôi đi công tác nước D hai tháng, ngày nào cũng ăn bít tết, vị giác sắp thoái hóa luôn rồi.”
Cố Trầm cười: “Vậy bây giờ tôi sẽ ra ngoài.”
Cúp điện thoại xong, Cố Trầm đi ra ngoài văn phòng kinh doanh, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe Maybach đang đậu trước cửa. Chung Ly Toại mở cửa xe xuống, Cố Trầm kinh ngạc phát hiện ra là Chung Ly Toại tự mình lái xe tới.
Lúc đầu Cố Trầm còn định đi về phía sau, sau khi nhìn thấy vậy, bước chân cậu ngừng lại, quay người ngồi lên vị trí phó lái, thắt dây an toàn xong xuôi: “Sao hôm nay anh không để trợ lý Lâm lái xe?”
“Bởi vì tôi đi làm việc riêng.” Chung Ly Toại lẳng lặng xoay vô lăng, lái xe đến nhà hàng tư nhân mà trước đây hai người đã ăn cơm cùng nhau. Sau khi đi vào phòng bao, gọi món xong, Chung Ly Toại thấy Cố Trầm vẫn im lặng, anh dịu dàng hỏi: “Cậu làm sao vậy, trông có vẻ không được vui lắm.”