Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 40




Cố Trầm nghiêm túc đọc hết bài luận trên tờ “Nhà kinh tế học” kia, cảm thấy hoàn toàn thay đổi, cứ như thay da đổi thịt vậy.

Cũng không hẳn là khác biệt hoàn toàn, khung xương và ý tứ vẫn như cũ, nhưng nhờ giáo sư Hình trau chuốt mà trình độ cả bài cứ như được tăng lên vài cấp bậc vậy, làm cho người ta đọc xong cảm thấy thông suốt vô cùng, ngộ ra rất nhiều thứ.

Nói một cách đơn giản thì cứ như một người đã có nét trên khuôn mặt khá đẹp rồi, sau đó còn đập tiền làm thẩm mỹ cho đẹp hơn vậy.

“Cậu thật đúng là thâm tàng bất lộ.” Trình Dật đấm nhẹ lên người Cố Trầm, không hề che giấu sự hâm mộ của bản thân: “Vừa lên năm nhất đại học đã có bài luận đăng trên tập san lớn như “Nhà kinh tế học”, còn là dùng danh nghĩa tác giả chính nữa chứ, chắc cả nước có mình cậu làm được quá?”
“Cũng không biết cậu rót thuốc mê gì cho giáo sư Hình mà có thể để thầy ấy tốn công sức lớn như vậy bồi dưỡng cậu!” Nghe Trình Dật khen ngợi, Hạ Thiêm cũng đang học trong thư viện không nhịn được nữa, càng không quan tâm quy định không được làm ồn trong thư viện, ghen tị nói: “Tôi nhớ rõ bài luận kia là hình phạt do cậu vừa khai giảng đã trốn tiết chuyên ngành lại bị giáo sư Hình bắt được đúng không? Tính thời gian từ lúc viết xong đến bây giờ cũng mới một tháng chứ mấy. Cho dù thật sự gửi bài cho tập san, nếu là người bình thường thì e là còn chưa qua quá trình xét duyệt ấy chứ, thế mà cậu đã lên báo rồi cơ. Lại còn tác giả giả chính, còn có thể để giáo sư Hình biên tập cho cậu.”

“Này, cậu nói thế có ý gì hả? Cái gì mà Cố Trầm rót thuốc mê cho giáo sư Hình?” Không chờ Cố Trầm phản ứng lại, Trình Dật đã khó chịu đi tới đẩy Hạ Thiêm, lớn giọng nói: “Sao tôi nghe thấy đầy mùi ghen tị thế nhỉ! Cậu có giỏi thì đi viết một bài luận đưa thầy Hình xem cho, nếu viết tốt có khi cũng làm thầy ấy choáng ngợp như gặp người trời, nguyện ý biên tập giúp cậu, đề cử cậu lên tập san đăng bài cũng nên!”
Trình Dật là thành viên đội bóng rổ, cao một mét tám sáu, nặng bảy lăm cân, chỉ đứng im thôi là đã thấy cao to cường tráng rồi, giờ lại còn há mồm lớn giọng. Hạ Thiêm vừa rồi còn châm chọc lập tức nhút nhát không thôi, chỉ có thể cười mỉa nói: “Đúng là tôi không có năng lực này. Còn không phải hâm mộ Cố Trầm có bản lĩnh hay sao!”

Trình Dật nghe Hạ Thiêm đâm bị thóc chọc bị gạo liền cười mỉa: “Không có năng lực thì đừng nói lời ghen tị lung tung. Sẽ khiến cậu có vẻ bụng dạ cậu hẹp hòi, hơn nữa cũng quá bẽ mặt. Nghe hiểu không?”

Hạ Thiêm không phục bĩu môi. Nhưng cuối cùng vẫn sợ nắm đầm của Trình Dật, không dám nói thêm gì nữa.

Cứ như vậy, không bao lâu sau, đám người tò mò hóng chuyện đã đi xuống dưới mượn sách. Ai không mượn được thì trực tiếp chạy đến tiệm sách bên ngoài mua thử. Cũng may trước giờ trường đại học A luôn chú trọng bầu không khí nghiên cứu học thuật. Tập san thế này đều có bán trong các tiệm sách báo gần trường.
Khắp thư viện vang lên tiếng thảo luận khe khẽ, Cố Trầm ngồi tại chỗ cũng cảm nhận được vô số ánh mắt đang lén lút hoặc công khai nhìn mình chằm chằm. Lại thêm Trình Dật hưng phấn bừng bừng ngồi bên cạnh nói liên miên nữa, hoàn cảnh thế này hoàn toàn không thể yên ổn đọc sách được. Cố Trầm dứt khoát dọn dẹp sách vở, đi đến văn phòng giáo sư Hình.

“Sao thế, làm xong số liệu thầy giao em rồi à? Định giao trước thời hạn sao?” Giáo sư Hình nhìn Cố Trầm yên lặng đứng trước bàn làm việc của mình, cười tủm tỉm hỏi.

Từ lúc giáo sư Hình phát hiện Cố Trầm bộc lộ sự chuyên nghiệp cùng tài năng trời cho trong việc sửa sang lại số liệu và làm biểu đồ báo cáo thì thường xuyên đưa số liệu cần dùng trong nghiên cứu mình đang làm cho Cố Trầm sửa sang giúp.

Mà vì Cố Trầm còn cần vẽ sơ đồ tư duy, làm thêm, nghiên cứu cổ phiếu vân vân nên bình thường sau khi sửa sang xong số liệu, làm tốt biểu đồ cũng không giao lên ngay, hoặc là kéo dài tới một giây sát deadline mới gửi tới. Chủ yếu là sợ giao bài tập xong sẽ lập tức nhận được bài tập mới.
Điểm này trong lòng giáo sư Hình đều biết rõ. Chỉ là ông ấy không định áp bức quá mức. Mà thấy Cố Trầm bỗng nhiên chạy tới, tuy ông biết Cố Trầm đến chắc là vì chuyện tập san “Nhà kinh tế học” nhưng vẫn không nhịn được trêu ghẹo cậu học trò mình rất xem trọng này một phen.

Tai Cố Trầm hơi đỏ lên, bị giáo sư Hình trêu ghẹo làm dâng lên xấu hổ khi cảm thấy mình đúng là “Vô sự không lên điện Tam Bảo*”.

(*: Ý nói nếu không có chuyện gì thì sẽ không bao giờ tới gặp giáo sư Hình)

“Rồi rồi, không trêu em nữa.” Giáo sư Hình cũng biết cậu học trò mà mình mới thu nạp bề ngoài tuy trầm ổn lạnh nhạt nhưng thật ra là đứa nhỏ ngay thẳng ngoan ngoãn, còn rất dễ ngượng. Trêu ác quá cũng chỉ tủi thân không nói gì, tự mình nghẹn xuống, lặng lẽ tiêu hóa.

“Lúc em vừa viết xong bài luận này thầy đã đưa cho bạn học cũ của thầy xem, vốn dĩ chỉ muốn tham khảo một chút tính khả thi khi phân tích chiến lược đưa vào hoạt động thực nghiệm thôi. Hai người bọn thầy đều nhất trí cho rằng ý tưởng trong luận văn của em rất có tính hướng dẫn chỉ đạo. Nếu chỉ đặt trên mặt bàn cho một hai người thưởng thức, bình luận thì quá đáng tiếc. Vừa lúc bạn thầy chính là chủ biên của “Nhà kinh tế học”, vậy nên ông ấy muốn đăng công khai bài luận văn này, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, để càng nhiều người lên tiếng thảo luận. Nếu có thể dẫn phát vài xí nghiệp tự chủ tiến hành thực nghiệm thì càng tốt.”
Đương nhiên, bởi vì lượng tri thức dự trữ của Cố Trầm có hạn, phong cách hành văn cũng chưa được rèn luyện nên nếu đưa nguyên bản gốc lên thì chắc chắn không đủ quy cách đăng trên “Nhà kinh tế học”. Rơi vào đường cùng, giáo sư Hình chỉ có thể tự mình chấp bút, đề cao lập ý và bố cục của toàn bộ bài lên một cấp bậc mới. Lại vừa đúng dịp sắp tới có mấy cuộc hội thảo nghiên cứu kinh tế tham khảo chủ đề doanh nghiệp chuyển loại hình hoạt động, thay đổi phương hướng kinh doanh. Thế là người bạn chủ biên của giáo sư Hình trực tiếp nhét bài của Cố Trầm lên “Nhà kinh tế học” số gần nhất.

“Sinh viên năm đầu đã có bài đăng trên loại hình sách báo thế này. Nếu là bạn học bình thường thì đại khái còn chẳng cần làm luận văn tốt nghiệp nữa. Mà học sinh của thầy thì không được.” Giáo sư Hình chỉ chỉ Cố Trầm, cười nói: “Thầy phát hiện phương diện thao tác thực tế của em vừa can đảm lại vừa cẩn trọng, có gan tưởng tượng, giỏi về liên tưởng, có thể dung hòa chuyện vừa xảy ra vào phương pháp vận hành doanh nghiệp đã cũ kỹ. Tối ưu hoá cải cách xí nghiệp, giao cho ngành sản xuất sức sống và động lực mới. Đây là ưu điểm. Nhưng em còn khiếm khuyết rất nhiều về chuyện rèn luyện trong học thuật. Từ nay về sau em càng phải chú trọng tích lũy và dự trữ tri thức hơn nữa, còn cần tham khảo chiều sâu học thuật. Không được kiêu ngạo ngông nghênh, đừng vì một bài luận này mà tự mãn.”
“Bắt đầu từ tháng sau, khi em giao số liệu và bảng biểu cho tôi thì phải thêm một bài luận nhỏ nữa. Không cần nhiều từ, ba nghìn chữ là được rồi. Chỉ cần trình bày ý tưởng của em thôi. Cứ thế một tháng là phải tích đủ mười nghìn chữ. Chờ tới cuối tháng lại tổng kết toàn bộ số liệu và bảng biểu đã tổng hợp sửa sang trong tháng cho thầy. Cứ dựa theo quy cách bài đăng trong tập san mà làm, nhất định phải chú ý hành văn, tìm từ.”

“Thầy liệt kê một số sách cho em, em cầm về tìm mà đọc. Nghiên cứu học thuật không thể vùi đầu đọc mỗi sách thôi được, nhưng càng không thể chỉ nhìn chằm chằm tin tức báo chí và báo cáo tài chính là xong.”

Giáo sư Hình nói xong, tìm một tờ giấy trên đống tài liệu trên bàn đưa cho Cố Trầm.

Cố Trầm: “...”

“Sao thế?” Thấy học trò lại bắt đầu trợn tròn mắt khϊếp sợ, giáo sư Hình cười hỏi: “Còn vấn đề gì à?”
“... Không ạ.” Cố Trầm muốn nói lại thôi, sau đó hạ quyết tâm nói: “Chỉ là em cảm thấy mình không xứng. Bài viết trên “Nhà kinh tế học” lần này dù là lập ý hay bố cục đều cao hơn bài luận văn em viết nhiều lắm. Em không có tư cách đứng danh tác giả chính.”

“Nhưng ý tưởng và nội dung chính đều là do em viết ra.” Giáo sư Hình đan hai tay vào nhau, chống khuỷu tay lên bàn làm việc nhìn cậu, ung dung từ tốn hỏi: “Hay em cảm thấy thầy nên cướp công sức của học trò, chỉ cần trau chuốt lại luận văn của học trò một chút rồi coi thành ý tưởng của mình là được?”

“Đương nhiên không phải ạ!” Cố Trầm lập tức giải thích: “Em không có ý này...”

“Nếu biết bản thân mình còn thiếu sót trên phương diện học thuật thì cần phải nỗ lực hơn.” Giáo sư Hình cười tủm tỉm cắt ngang lời Cố Trầm: “Phải cố gắng nghiên cứu học thuật, tranh thủ sớm ngày dùng thực lực của chính mình, đăng tác phẩm của riêng mình lên trên “Nhà kinh tế học”.”
Không chờ Cố Trầm nói thêm gì, giáo sư Hình ẩn ý nói: “Có những lúc sự nghi ngờ của người ngoài cũng sẽ biến thành động lực cho em tiến bước về phía trước, đừng bận tâm lời người khác nói thế nào, em có năng lực nghiên cứu học thuật trời cho đấy. Nhưng em có thể làm tới trình độ nào, có năng lực đạt tới độ cao bao nhiêu là do chính bản thân em quyết định.”

Cố Trầm hơi đăm chiêu suy nghĩ.

Giáo sư Hình còn nói thêm: “Nếu thật sự cảm thấy nổi danh không xứng với thực lực thì cứ nỗ lực khiến cho thực lực xứng với danh tiếng này đi.”

Dừng một chút. Giáo sư Hình bổ sung: “Còn nữa, số liệu và bảng biểu sửa sang xong rồi thì giao sớm đi, đừng nhàn nhã kéo dài thời gian. Thầy biết em bận rộn, sợ lượng bài tập nhiều hơn, nhưng mà thầy cũng vội viết bài.”
Chiêu trò bị thầy giáo nắm thóp, Cố Trầm hơi ngượng ngùng chột dạ nhìn giáo sư Hình. Vẻ mặt vô ý thức lộ ra vẻ ngoan ngoãn.

Giáo sư Hình cười phá lên.

Cố Trầm trực tiếp in số liệu và bảng biểu đã làm xong cho giáo sư Hình tại văn phòng, tiện thể mang luôn số liệu mới cần chỉnh sửa và danh sách tên những loại sách mà giáo sư Hình vừa cho đi ra ngoài. Lúc ra đến cửa cũng vừa lúc chạm mặt với đàn anh trợ giảng đến tìm giáo sư Hình.

Đàn anh này là nghiên cứu sinh năm ba, thời gian này đang chuẩn bị luận văn tốt nghiệp. Mà Cố Trầm gần đây phải sửa sang lại nhiều số liệu như vậy cũng là nhờ đàn anh ban tặng... Vốn dĩ đàn anh cũng cần phải sửa sang một phần, nhưng vì anh ta bận viết luận văn tốt nghiệp, bận tìm đơn vị công tác, vậy nên phần số liệu mà anh ta phụ trách bị chậm lại. Hơn nữa Cố Trầm sửa sang số liệu vừa nhanh vừa xịn, phân tích chiến lược có thể sơ đồ hóa, cũng càng thêm thỏa mãn thẩm mỹ của thầy Hình, giáo sư Hình dứt khoát dồn hết công tác của trợ giáo sang cho Cố Trầm luôn... dẫn tới bài tập sau giờ học của Cố Trầm càng ngày càng nhiều.
Chắc là cũng vừa thấy được bài báo của Cố Trầm trên “Nhà kinh tế học”, đàn anh trợ giảng nhìn Cố Trầm bằng ánh mắt hơi phức tạp. Sau khi chào hỏi vẫn nói ra trước một tiếng: “Chúc mừng.”

Sau đó hỏi Cố Trầm: “Tôi có thể xem luận văn ban đầu cậu viết không? Cậu biết đấy, dạo này tôi đang bận chuẩn bị luận văn tốt nghiệp. Phương hướng biện hộ của tôi cũng là “Tự do hóa mậu dịch và điều tiết khống chế thị trường vĩ mô”. Đề tài này quá rộng, đầu tôi sắp to gấp đôi luôn rồi. Tôi muốn mượn luận văn của cậu làm tham khảo.”

Không chờ Cố Trầm nói gì, đàn anh trợ giảng lại cười nói: “Tôi đã xem bài đăng trên “Nhà kinh tế học” rồi. Nhờ giáo sư biên tập lại nên lập ý và quy cách đều rất cao. Tôi sợ viết theo phương hướng đó sẽ bị giáo sư phê bình là có hoa không có quả. Vậy nên tôi mới muốn mượn xem nguyên tác của cậu. Tôi cảm thấy nếu luận văn cậu viết có thể được thầy Hình xem trọng, còn đề cử tới “Nhà kinh tế học” thì chắc chắn là do cậu lý giải có chỗ độc đáo riêng.”
Cố Trầm bình tĩnh nhìn đàn anh, chỉ cười đáp: “Được thôi, lúc nào về tôi sẽ gửi qua cho anh.”

“Vậy cảm ơn.” Đàn anh trợ giảng gật đầu, chỉ vào cửa văn phòng giáo sư Hình: “Tôi vào trước, không làm lỡ thời gian của cậu nữa.”

Đàn anh trợ giảng cầm tập bản thảo của mình đi vào văn phòng giáo sư Hình. Giáo sư Hình đang lật xem số liệu Cố Trầm vừa in ra.

“Cậu đàn em vừa lên năm nhất này thật giỏi giang.” Trợ giảng thấy giáo sư Hình không giấu diếm lộ ra vẻ thưởng thức thì nghĩ ngợi một hồi, quyết định nói: “Em nghe nói trước đó cậu ấy còn dùng tiền do mình đi làm thêm kiếm được để mở tài khoản tại công ty chứng khoán, rồi thêm đòn bẩy để kiếm lời vài trăm vạn. Sau đó còn giúp người khác thêm đòn bẩy kiếm lời 30 triệu. Hiện tại trong giới đều truyền khắp, bọn họ nói cậu ấy còn nhỏ tuổi mà đã là Cổ Thần thế hệ mới.”
Động tác lật tài liệu của Giáo sư Hình khựng lại, vô thức hỏi han: “Giới? Giới gì?”

“Giới những người giao dịch ngồi xếp bằng trông chừng nhà cái đấy ạ.” Đàn anh trợ giảng mỉm cười, mở miệng nói: “Giáo sư cũng biết đấy, bây giờ thị trường cổ phiếu rất tốt, tăng giá nhanh vô cùng. Lại đúng lúc nền kinh tế thực thể thì đang đình trệ, rất nhiều ông chủ đều nghĩ cách chơi cổ phiếu kiếm tiền nóng. Nghe đâu ông chủ mà Cố Trầm giúp đỡ lúc trước chơi thua đến gần như táng gia bại sản rồi, cuối cùng không còn cách nào mới tìm đến nhờ Cố Trầm giúp trở mình.”

Mặt Giáo sư Hình hơi xụ xuống.

Chỉ cần là người có chú ý tới phương hướng học thuật thì đều biết giáo sư Hình là người ủng hộ việc nâng tầm nền kinh tế thực thể, kêu gọi doanh nghiệp phải kiên định phát triển theo hướng thực nghiệp, dùng kỹ thuật cầu đổi mới. Chủ trương thực nghiệp hưng quốc, thực nghiệp cứu quốc. Cực lực phản đối việc tư bản đầu tư mưu lợi, không để ý đến trạng thực tế của ngành sản xuất mà mù quáng đầu tư, truy đuổi tiền nóng. Chuyện "khái niệm cổ phiếu" rất được thị trường chứng khoán hưởng ứng là thứ giáo sư Hình ghét nhất.
Đàn anh trợ giảng đi theo giáo sư Hình bảy năm, đương nhiên biết rõ tính tình giáo sư Hình. Anh ta nói đến điểm liền dừng, đổi đề tài đưa bản thảo luận văn tốt nghiệp cho giáo sư Hình xem.

Cố Trầm về tới phòng ngủ, Cố Tú đã ở trong phòng. Không biết cậu ta nghe ai nói Cố Trầm có bài đăng trên “Nhà kinh tế học”, vẻ mặt phức tạp gọi Cố Trầm lại: “Anh, chúc mừng anh.”

Cố Trầm đáp một tiếng, thu dọn sách vở, chuẩn bị tới phòng sinh hoạt chung đọc sách.

Cố Tú hỏi: “Quan hệ giữa anh và giáo sư Hình tốt như vậy từ bao giờ thế?”

Cố Trầm nhìn về phía Cố Tú.

Cố Tú nói: “Ý em là không ngờ giáo sư Hình coi trọng anh đến vậy, còn có thể đề cử luận văn của anh lên “Nhà kinh tế học”, thậm chí đích thân biên tập lại cho anh, mà vẫn để tên anh là tác giả chính nữa chứ.”
“Em là em trai của anh, anh có thể đạt được thành tựu thế này em cũng mừng cho anh. Chỉ là em hơi buồn một chút, hai chúng ta là anh em. Anh của em giỏi giang như vậy mà em vẫn chỉ là thằng ranh con vô tích sự.” Cố Tú mở to hai mắt, ngây thơ nhìn về phía Cố Trầm: “Anh, em cũng muốn nỗ lực. Em sẽ coi anh thành tấm gương để noi theo.”

Nói xong, Cố Tú ngập ngừng một thoáng, cẩn thận nhìn Cố Trầm dò hỏi: “Anh, có phải giáo sư Hình coi trọng anh như vậy là vì ngày nào anh cũng giúp thầy ấy sửa sang số liệu không?”

Cố Trầm nói: “Em muốn nói cái gì?”

“Không có gì cả.” Cố Tú mỉm cười, hơi căng thẳng xoắn ngón tay: “Em chỉ muốn nói rằng bình thường anh học tập bận rộn như thế, còn phải đi bán nhà làm thêm, còn phải vẽ sơ đồ tư duy để phát hành sách, còn cần theo dõi cổ phiếu, còn tập bóng rổ nữa... Anh vất vả như vậy, em muốn giúp anh một chút.”
“Anh dạy em sửa sang số liệu được không? Để em chia sẻ bớt cho anh?” Cố Tú cố gắng mở to hai mắt, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Cố Trầm: “Hai chúng ta là anh em mà, em cũng muốn giúp anh.”

Cố Trầm buồn cười: “Em nói ra mấy lời này, tự bản thân em có tin không?”

Cố Tú: “...”

Nụ cười trên mặt Cố Tú cứng đờ, cậu ta gượng gạo hỏi Cố Trầm: “Anh, ý anh là thế nào?”

“Anh không phản đối việc em muốn nỗ lực, nhưng đừng có tìm cách trên người anh.” Cố Trầm thản nhiên nói.

Ở kiếp trước đều là kiểu như vậy, Cố Tú luôn dùng danh nghĩa anh em để cầu xin cậu dạy này dạy kia. Kết quả Cố Trầm dạy cũng đã dạy, điều gì nên làm đều làm cả rồi, nếu có lợi thì là do Cố Tú rất nỗ lực rất tài giỏi, còn nếu sai lầm làm hỏng thì là do Cố Trầm không có năng lực còn chỉ biết thêm phiền.
Cố Trầm khẽ cười mỉa mai một tiếng, không buồn quan tâm tới Cố Tú, đeo balo rời khỏi phòng ngủ.

Để mặc Cố Tú đỏ mặt đứng đờ ra đấy.

Cố Trầm vừa đến cửa phòng hoạt động chung đã bị Cao Hải Dương ngăn cản.

“Đỉnh của chóp luôn nha người anh em!” Cao Hải Dương nắm bả vai Cố Trầm, giơ ngón tay cái với cậu: “Có việc cần bàn, chúng ta tìm chỗ nào tiện nói chuyện ngồi một lát đi.”

Cao Hải Dương choàng cổ Cố Trầm đi tới một tiệm trà sữa đối diện cổng trường.

“Chính thức giới thiệu với cậu, bạn gái của tôi, Tương Vi Vi.” Cao Hải Dương chỉ vào một cô gái đã ngồi sẵn trong tiệm, gọi xong ba cốc trà sữa, cười tủm tỉm giới thiệu hai người: “Anh em của anh, Cố Trầm.”

“Nghe danh đã lâu.” Tương Vi Vi mỉm cười giơ tay ra: “Tôi vừa có vinh dự đọc qua bài luận văn của đàn em đăng trên “Nhà kinh tế họ”. Đúng là như thức tỉnh luôn nha.”
“Đều nhờ giáo sư Hình trau chuốt tốt quá, bài của em không tốt đến thế đâu.” Cố Trầm khiêm tốn nói.

“Vỏ đẹp cũng cần cốt có thần.” Tương Vi Vi cười nói: “Đàn em đừng khiêm tốn quá thế. Chắc chắn cậu có chỗ hơn người của cậu, nếu không thầy Hình cũng sẽ không coi trọng cậu như vậy đâu.”

Trò chuyện đơn giản vài câu, Tương Vi Vi rút laptop trong cặp ra: “Lúc trước nói muốn xuất bản “Sơ đồ tư duy”, tôi đã thiết kế xong bìa và bố cục rồi, cậu nhìn thử xem có chỗ nào không thích không, cứ nói thẳng với tôi, tôi về sửa lại.”

Cố Trầm có hơi bất ngờ: “Nhanh vậy luôn à?” Cậu mới vẽ xong sơ đồ tư duy “Luật thuế” và “Luật kinh tế” chưa tới một tuần, không ngờ Tương Vi Vi đã thiết kế xong cả bìa và bố cục rồi.

“Có nhanh gì đâu. Dù sao tất cả mọi người đều đang chạy đua với thời gian mà.” Cao Hải Dương uống một ngụm trà sữa, vừa nhai trân châu vừa nói: “Xem đoạn giữa trang bìa đi, hai câu truyền động lực kia là tôi nghĩ ra đấy. Cảm thấy thế nào?”
Cố Trầm nghe theo lời Cao Hải Dương mà nhìn đến giữa trang bìa, chỉ thấy ở nơi đó tùy tiện viết hai câu: ...Vũ khí thêm điểm cho mọi sinh viên đại học A sử dụng, tài liệu tham khảo nội bộ Big4 tuyên truyền khắp chốn. “Sơ đồ tư duy Luật Thuế/ Luật kinh tế CPA”, cẩm nang thi CPA của bạn.

Cố Trầm không biết nói gì: “Thế này hơi quá thì phải?”

Cao Hải Dương nhướng mày hỏi lại: “Quá là quá chỗ nào? Rõ ràng là quá thực tế có được không? Thế này thôi tôi còn cảm thấy khiêm tốn quá mức ấy. May mà kỳ “Nhà kinh tế học” này ra đúng lúc, tôi thấy chúng ta hoàn toàn có thể thêm lên trang bìa một hàng “Tác phẩm tâm huyết của tác giả có bài đăng trên “Nhà kinh tế học”, cứ thế quảng cáo là vừa.”

“Cảm giác quyển sách này trong nháy mắt đã lên một tầm cao mới rồi.”
Cố Trầm lắc đầu câm nín.

Tương Vi Vi mỉm cười đẩy bạn trai một cái. Cao Hải Dương cũng cười xòa dùng bả vai đụng bả vai bạn gái, sau đấy lại hỏi Cố Trầm: “Nếu cậu không có ý kiến gì thì giờ Vi Vi sẽ đưa sách đến cho chủ nhiệm phê duyệt phát hành. Đến lúc ấy nhà xuất bản sẽ đưa bản thô đến xưởng in làm một bản in thử, chờ xưởng in làm xong lại đưa ngược về nhà xuất bản so sánh, không có vấn đề gì là có thể in ấn số lượng lớn. Quy trình đại khái chính là như vậy. Anh nói đúng không?”

Cao Hải Dương nói xong câu cuối cùng thì lại cợt nhả cọ qua cọ lại vào người cô bạn gái của mình.

Tương Vi Vi ngượng ngùng đẩy Cao Hải Dương. Nghiêm mặt nói với Cố Trầm nói: “Quy trình đại khái chính là như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên tôi toàn quyền phụ trách xuất bản một quyển sách. Thật ra ban đầu nhà xuất bản của chúng tôi cũng không coi trọng hai quyển sách này cho lắm. Cậu cũng biết đấy, chúng ta đều còn đang là sinh viên, mục đích ra sách không phải vì để nổi danh, lúc trước vốn chỉ muốn tiết kiệm một ít phí tổn sao chép, đề cao một chút chất lượng tư liệu thôi.”
Nhưng không ai ngờ được Cố Trầm lại im hơi lặng tiếng lên “Nhà kinh tế học”. Thậm chí còn là tác giả chính. Mấu chốt là giáo sư Hình tự mình biên tập, chủ biên “Nhà kinh tế học” ngoại lệ thêm trang đăng lên nữa chứ. Giờ nhà xuất bản nghe được tin này xong cũng bắt đầu để ý hai quyển sách phát hành. Đều muốn làm chút mánh lới trên hai quyển sách này. Về phần công chúng đón đọc đương nhiên cũng không đến mức không người hỏi thăm như trước.

“Ý chủ nhiệm của chúng tôi là nếu cậu có thể mời giáo sư Hình viết mấy chữ cho hai quyển sách này thì tuyệt vời luôn.”

Cố Trầm nhíu mày, vô thức muốn nói lời từ chối.

Tương Vi Vi nhìn mặt đoán ý, cười hỏi: “Cậu không định suy nghĩ kỹ lại à? Tôi thấy giáo sư Hình chú trọng bồi dưỡng cậu như vậy nhất định là rất xem trọng cậu. Nếu biết cậu xuất bản sách chắc thầy ấy cũng mừng lắm.”
Cố Trầm đáp: “Đàn chị cũng đã nói rồi, mục đích ban đầu chúng ta xuất bản hai quyển sách này chỉ là muốn tiết kiệm phí tổn sao chép, đề cao chất lượng trang giấy. Dễ nghe thì gọi là xuất bản, thật ra chỉ là bút ký lúc tôi đọc sách thôi, không có hàm lượng kỹ thuật và giá trị học thuật, đừng làm quá lên như thế.”

“Cậu cũng khiêm tốn quá rồi đấy.” Tương Vi Vi cười cười, nhưng cũng hiểu được nỗi băn khoăn của Cố Trầm: “Được rồi, ngoài việc này ra nhà xuất bản của chúng tôi còn muốn mở một buổi phỏng vấn với cậu. Là muốn tâm sự cái nhìn của cậu với sự nghiệp học hành, việc làm thêm của cậu, thành tựu của cậu trên sàn chứng khoán. Nói chung là muốn đóng gói cậu thành một thiên tài có khứu giác tài chính cực kỳ sâu sắc linh mẫn...”

“Không cần thiết đâu.” Sống lại một đời, Cố Trầm muốn kiên định làm việc. Trước khi có thể làm tốt chuyện cần làm, Cố Trầm không muốn quá náo động.
Cao Hải Dương cười khà khà: “Anh đã bảo rồi mà! Cố Trầm không đồng ý đâu. Cậu ấy là người nghiêm chỉnh cẩn thận, không thích chơi mấy chiêu chỉ đẹp cái mã mà không xài được.”

Tương Vi Vi nhếch môi: “Em hiểu rồi.”

Dừng một chút, Tương Vi Vi còn nói thêm: “Nhưng cậu có cần nghĩ kỹ lại không? Nếu làm theo phương án tuyên truyền của nhà xuất bản thì rất có thể cậu sẽ được tuyên truyền thành nam thần học giỏi thế hệ mới. Cơ hội nổi tiếng tốt thế mà cậu không động lòng chút nào à?”

Cố Trầm lắc đầu: “Cứ dựa theo quy trình chúng ta ước định lúc trước đi.”

“Được rồi!” Tương Vi Vi có chút tiếc nuối nhún vai. Lần đầu tiên phụ trách xuất bản, còn có cơ hội tạo ra nam thần chính là một sức hấp dẫn rất lớn trong kiếp sự nghiệp của Tương Vi Vi. Đáng tiếc bản thân tác giả không hợp tác, cô ấy cũng hết cách rồi.
Cao Hải Dương vỗ vỗ bả vai bạn gái an ủi: “Cứ từ từ thôi. Cố Trầm còn bốn bản sơ đồ chưa viết xong cơ mà! Em phải tin vào ánh mắt soi trai tinh tường của chị em gái các em chứ. Đại thần đẳng cấp như Cố Trầm thì không cần cố ý tạo thiết lập nam thần làm gì, cậu ấy sẽ không bị mai một đâu.”