Nếu nói sự “áp bách” của giáo sư Hình là tin dữ với Cố Trầm thì chuyện phát tiền lương vẫn có thể thoáng an ủi trái tim bị tổn thương của Cố Trầm trong thời gian ngắn ngủi.
Giờ nghỉ trưa, sau khi ăn cơm, Cố Trầm cầm thẻ ngân hàng đến cây ATM gần đó kiểm tra số dư. Thấy trong thẻ có những hai mươi vạn bảy nghìn thì cau mày.
Số tiền không đúng.
Giữa tháng trước Cố Trầm mới đến công ty đi làm, trong vòng nửa tháng ký tổng cộng ba hợp đồng. Lần lượt là căn hộ ba trăm năm mươi mét vuông sàn cộng thêm một vị trí dừng xe của Chung Ly Toại. Bởi vì Chung Ly Toại thanh toán dứt điểm nên Cố Trầm có thể được trích phần trăm tổng cộng 125.700 tệ. Tiếp đến là căn hộ 150 mét vuông sàn làm phòng cưới của Tổng giám đốc hành chính và sáng tạo Triệu Tân Hàng Công ty quảng cáo 4A, bởi vì đối phương giao 30% đặt cọc nên Cố Trầm được trích phần trăm là 13.500 tệ. Cuối cùng là hai căn hộ 188 mét vuông của Tổng giám đốc Tôn, cũng thanh toán dứt điểm, Cố Trầm được trích phần trăm là 40.000 tệ. Tổng cộng toàn bộ là 179.200 tệ.
Giờ số dư trong thẻ lại là 208.088 tệ. Hơn gần ba vạn.
Cố Trầm gọi một cuộc cho tài vụ, muốn hỏi đối phương có phải gửi nhầm số tiền rồi không.
“Báo cáo bên tôi ghi rõ số tiền thưởng thêm là mười chín vạn chín ngàn hai.” Tài vụ cười nói: “Chỗ tôi không tính sai được đâu, không thì cậu hỏi lại tổ trưởng các cậu xem?”
Nói xong lại chúc mừng Cố Trầm khai trương đại cát, vừa tới nửa tháng đã có thể đạt được công trạng huy hoàng như vậy.
“Đúng là khởi đầu tốt đẹp nhé? Có phải cậu nên mời chúng tôi uống trà sữa chúc mừng không hả?”
Cố Trầm rất vui vẻ qua lại ân tình như vậy. Nghe đối phương nói xong thì cười đáp: “Chỉ uống trà sữa sao được, chờ khi tôi đi làm sẽ mua bánh ngọt mời mọi người.”
Sau khi cúp máy, Cố Trầm lại gọi cho Liêu Xuân Hoa, hỏi xem có phải tiền lương của mình nhầm lẫn gì không.
Liêu Xuân Hoa cười nói: “Đúng đấy, chính là con số này.”
Liêu Xuân Hoa giải thích: “Có phải cậu quên rồi không? Phòng kinh doanh của Đại Chu Thiên Hạ có quy định, nhóm kinh doanh đạt được giải nhất lượng tiêu thụ cả tháng sẽ được một phần thưởng khích lệ đoàn đội. Trước kia là một vạn tệ, từ tháng trước bắt đầu tăng lên hai vạn tệ. Tháng này tổ số 1 chúng ta đạt quán quân. Vì bình thường cậu luôn giúp mọi người tính tiền vay mua nhà, bàn hợp đồng, thúc hợp đồng nên sau khi cả tổ thương nghị đã nhất trí chuyển toàn bộ hai vạn tệ này cho cậu.”
Cố Trầm cau mày: “Không cần làm vậy đâu ạ...”
“Không cho phép từ chối.” Liêu Xuân Hoa cắt ngang lời Cố Trầm: “Hay là cậu ngại hai vạn tiền thưởng này ít quá? Mà nếu theo tình trạng cậu giúp mọi người ký hợp đồng như bây giờ thì đúng là bọn họ nên chia một nửa tiền hoa hồng cho cậu mới phải...”
“Em không có ý đấy.” Cố Trầm vội giải thích: “Ý em là hai vạn này là tiền thưởng của cả nhóm, một mình em lấy không được hay cho lắm đâu ạ?”
“Thì cũng là cả tổ bầu phiếu, nhất trí thông qua rồi.” Liêu Xuân Hoa cười nói: “Cậu vẫn nhận đi thì hơn. Nếu không trong lòng mọi người cũng không an tâm, sau này ai còn dám tìm cậu nhờ giúp đỡ nữa.”
Như Liêu Xuân Hoa đã nói, Cố Trầm giúp các thành viên trong tổ ký hợp đồng. Đáng lẽ ra, sau khi ký xong mọi người nên chia cho Cố Trầm một nửa tiền hoa hồng mới phải. Nhưng mọi người đều tiếc bỏ ra số tiền này, mà nếu không bỏ ra thứ gì thì cũng thấy ngại. Bọn họ còn đang thương lượng chi bằng chờ hôm Cố Trầm đi làm mọi người cùng mời cậu một bữa cơm, lại vừa lúc tài vụ chuyển hai vạn tiền thưởng khích lệ đoàn đội này tới.
Nếu là bình thường, tổ nào nhận được giải thưởng này đều sẽ tổ chức một buổi khánh công, cộng thêm hát karaoke nguyên buổi tối. Mọi người vui chơi giải trí chúc mừng một chút, thuận tiện giao lưu tình cảm cả tổ luôn. Nói chung là không ai nhận tiền về mình cả. Không ngờ lần này đến phiên tổ kinh doanh số 1 lấy tiền thưởng lại thành cơn mưa đúng lúc cứu vớt ví riêng của các thành viên.
Đề nghị đưa toàn bộ tiền thưởng động viên này cho Cố Trầm cũng là do Liêu Xuân Hoa chủ động đưa ra. Sau khi mọi người nghĩ ngợi cũng cảm thấy đề nghị này không tồi... dù sao hai vạn này với bọn họ chính là kiếm không công, chỉ cần không phải do bọn họ bỏ tiền túi ra thì sẽ không đau lòng. Hơn nữa nói ra ngoài cũng rất có mặt mũi, rất dễ nghe, vừa thấy là biết nhân viên kinh doanh của tổ 1 có tinh thần đoàn đội vô cùng, còn biết cảm ơn nhân viên nỗ lực nhiều nhất.
Liêu Xuân Hoa nói tới đây thì hơi ngừng một chút: “Về phần 8888 tệ còn lại là tiền lì xì, là mình tôi đưa cho cậu. Lúc trước tôi từng nói rồi, cậu giúp tôi ký hợp đồng, tôi không để cậu làm không công được. Cậu không ngại ít đấy chứ?”
“Đương nhiên không ạ.” Cố Trầm vội nói.
“Thế là tốt rồi.” Thật ra Liêu Xuân Hoa cũng cảm thán sự hào phóng của tổ. Trước đó cô đã dự toán muốn gửi lì xì dày một chút cho Cố Trầm rồi. Dù sao hơn nửa tháng này Cố Trầm chạy ngược chạy xuôi giúp Liêu Xuân Hoa ký nhiều hợp đồng như vậy, bản thân cô cầm tiền hoa hồng, còn hứa hẹn sẽ chia phần cho Cố Trầm trước mặt toàn thể tổ viên. Vậy nên không thể không biết xấu hổ cho quá ít được.
Nhưng Liêu Xuân Hoa cũng không thể chia cho Cố Trầm nhiều lắm. Dù sao cũng là tiền của mình, lúc nói thì hào sảng lắm, mà đến khi thật sự cần rút tiền trong ví ra thì đau lòng không chịu được! Ít không được, nhiều cũng không được, Liêu Xuân Hoa đang khó xử thì nghe nói tổ 1 đạt được thưởng đoàn đội tháng này.
Lúc nhận được hai vạn tệ tiền thưởng khuyến khích này, Liêu Xuân Hoa đã tính đưa toàn bộ cho một mình Cố Trầm rồi. Sợ có tổ viên phản đối, lúc Liêu Xuân Hoa đưa ra đề nghị đã đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nhắc tới Cố Trầm giúp mọi người thúc đẩy bao nhiêu hợp đồng. Ném số liệu lên mặt bàn, sau đó quay sang hỏi từng tổ viên có định chia phần trích tiền hoa hồng cho Cố Trầm không.
Trong vòng một tháng Cố Trầm đến đây đã giúp nhân viên kinh doanh tổ 1 ký không ít hợp đồng. Nếu thật sự tính toán chia lợi nhuận thì số tiền cả tháng không phải một con số nhỏ. Mọi người nghĩ thôi cũng đau lỏng rồi. Nhưng Liêu Xuân Hoa đã cho thì bọn họ cũng không thể không cho được. Liêu Xuân Hoa thấy vậy, thuận thế đề nghị tặng hai vạn tiền thưởng này cho Cố Trầm. Còn nói tiền này vốn nên thuộc về Cố Trầm, nhờ cậu nên tổ kinh doanh số 1 mới nâng cao được hiệu suất ký hợp đồng như vậy.
Vừa không cần chia khoản tiền hoa hồng của mình cho Cố Trầm, vừa có thể được danh tiếng tốt, mọi người đương nhiên không có lý do gì không đồng ý. Chỉ là có người còn đưa ra dị nghị, nói muốn chia hai vạn này thành hai phần, một vạn cho Cố Trầm, một vạn chia cho mọi người. Kết quả bị câu đầu tiên của Liêu Xuân Hoa đánh cho tan tác: “Muốn đền ơn đáp nghĩa thì làm cho đẹp đẽ chút đi. Bủn xỉn đến mức cho một nửa lấy lại một nửa à? Cô muốn lấy lòng người ta hay muốn chà đạp lòng tự trọng của người ta thế? Mười người chia một vạn tệ là mỗi người một ngàn tệ à? Ai thiếu một ngàn này nói luôn đi, tôi dùng tiền riêng tiếp viện cho. Sau này cũng đừng tìm Cố Trầm nhờ cậy gì nữa. Tổ 1 chúng ta không giữ được người như thế.”
Liêu Xuân Hoa đã nói đến mức này rồi, người kia nào dám nói gì nữa. Vì vậy hai vạn tệ cứ thế rơi hết vào ví Cố Trầm. Mà chuyện nhỏ thế này, Liêu Xuân Hoa cảm thấy cũng không cần phải nói cho Cố Trầm.
Đến đây coi như mọi người cùng vui rồi, nhưng thật ra Cố Trầm vẫn còn một thắc mắc nhỏ: “Em nhớ trong tài liệu tập huấn em xem, tiền thưởng khuyến khích đội nhóm bên tổng bộ phát xuống không phải chỉ có một vạn tệ thôi à? Sao tháng này lại gấp đôi thế?”
“Ai mà biết được!” Liêu Xuân Hoa hờ hững nói: “Không chỉ tiền thưởng đội nhóm, tiền thưởng cá nhân theo tháng và tiền thưởng cả năm đều tăng vài lần ấy. Tôi nghe đâu Tập đoàn định lên sàn chứng khoán ở Hồng Kông. Giờ tranh thủ tạo khí tạo thế mạnh mẽ ấy mà! Nghe nói sau này còn định lên tivi làm quảng cáo.”
“Chắc tập đoàn cũng muốn làm cho số liệu đẹp một chút, cổ vũ nhân viên tiêu thụ ký nhiều hợp đồng hơn thôi.”
Cố Trầm nghe hiểu.
Từ trước đến giờ, việc cân đo quy mô doanh nghiệp bất động sản chia thành hai chỉ tiêu quan trọng, chính là kim ngạch tiêu thụ hợp đồng và dự trữ nhà đất. Nếu Đại Chu Thiên Hạ muốn đưa công ty lên sàn chứng khoán Hồng Kông thì lúc làm báo cáo tài chính cần đặt nặng hai chỉ tiêu này. Trước đây Cố Trầm không chú ý tới cạnh tranh tiêu thụ bất động sản nên không rõ lắm. Nhưng trong thời gian ngắn Đại Chu Thiên Hạ chợt đề cao thưởng thi thố cạnh tranh cho nhân viên kinh doanh như vậy, đại khái cũng là do muốn thông qua biện pháp này làm khơi dậy sự nhiệt tình của nhân viên, từ đó đề cao tổng số lượng hợp đồng đã ký.
Cố Trầm quyết định sau khi về sẽ lên mạng tra thử tin tức liên quan. Cậu loáng thoáng nhớ được việc Đại Chu Thiên Hạ lên sàn chứng khoán của Hồng Kông là chuyện nửa năm sau thì phải. Sau khi đưa lên sàn chứng khoán, cổ phiếu của Đại Chu Thiên Hạ tăng nhanh vô cùng, tăng hơn nửa tháng mới dần ổn định lại.
Nếu đến lúc đó có đầy đủ tài chính, có lẽ cậu có thể nhập vài phần cổ phiếu, coi như đi ké xe.
“... Chờ cuối tuần cậu đi làm thì chúng ta cùng ra ngoài ăn đi. Mọi người chúc mừng một phen, đây là lần đầu tiên tổ chúng ta nhận được thưởng tháng trong năm nay đấy.” Liêu Xuân Hoa nói.
Cố Trầm hoàn hồn, cười đáp: “Vâng.”
Sau khi xác định tiền lương không bị chuyển sai, Cố Trầm đến một công ty chứng khoán gần trường mở một tài khoản cổ phiếu, gửi vào hai mươi vạn tệ. Nhân viên môi giới giúp Cố Trầm mở tài khoản không ngờ trông Cố Trầm trẻ như vậy mà một lần có thể lấy ra hai mươi vạn tệ chơi cổ phiếu... Chủ yếu là phong cách ăn mặc của Cố Trầm, toàn thân không có thứ nào là hàng hiệu, không giống con ông cháu cha chút nào. Nhân viên môi giới tốt bụng nhắc nhở: “Ba mẹ cậu có biết cậu lấy hai mươi vạn tệ đi mua cổ phiếu không? Có cần nghĩ kỹ lại không?”
Cố Trầm cười lắc đầu.
Nhân viên môi giới lại cực kỳ tích cực từ đề cử: “Để tôi đề cử vài cổ phiếu cho cậu nhé?”
Nói xong, đối phương báo ra vài tên và số hiệu cổ phiếu: “... Mấy con cổ phiếu này thời gian gần đây tăng rất khá, tôi cảm thấy ít nhất nửa năm tới vẫn còn tiềm lực tăng trưởng. Cậu muốn tranh thủ lúc đang nóng hổi mua vào tay không?”
Cố Trầm thương cảm liếc người môi giới một cái. Chỉ mấy cổ phiếu anh ta vừa báo tên thôi thì đừng nói là nửa năm, hai tháng nữa là trượt thẳng tắp xuống hầm băng đến nơi rồi.
Cố Trầm nghĩ một lát, lên tiếng khuyên nhủ: “Tôi cảm thấy cổ phiếu tăng lên một chút là có thể bán tháo rồi. Không có cổ phiếu nào luôn tăng mà không giảm đâu.”
“Cái thằng bé này!” Nhân viên môi giới cổ nhíu mày: “Không nghe khuyên thì thôi, sao còn nguyền rủa người ta chứ.”
Cố Trầm cười, không nói thêm gì nữa.
Đến chiều, lúc đi học, Cố Trầm ngồi ở hàng ghế cuối cùng, vừa nghe giáo sư giảng bài vừa vẽ sơ đồ tư duy.
Bây giờ nhiệm vụ của Cố Trầm tương đối nặng nề: Cần giúp giáo sư Hình sửa sang lại số liệu, còn cần vẽ xong sơ đồ tư duy “Luật thuế” và “Luật kinh tế” trong thời gian quy định nữa... còn chưa kể đến bốn môn còn lại. Cùng với đó còn công việc làm thêm cuối tuần và buổi tập luyện với đội bóng rổ. Cố Trầm tính toán một chút, chỉ riêng việc sửa sang số liệu và vẽ sơ đồ tư duy đã chiếm dụng rất nhiều thời gian rồi, vài tiếng sớm tối ở phòng sinh hoạt chung hoàn toàn không đủ dùng.
Cố Trầm chỉ có thể hy sinh thời gian lên lớp, dùng toàn bộ thời gian của tiết văn minh phương Tây, lịch sử cận đại và vài môn không quá hứng thú để vẽ, lúc lên lớp Python thì tranh thủ sửa sang số liệu. Chèn ép thời gian như vậy, đuổi nhanh đuổi chậm còn có thể đảm bảo trước khi đến deadline có thể nộp được nhiệm vụ.
“... Sao tôi thấy giờ cậu còn bận hơn cả sinh viên năm tư sắp ra trường nữa thế.” Buổi tối, đến thời gian huấn luyện ở đội bóng rổ, Chu Hiểu Đình nhìn Cố Trầm còn tranh thủ lúc nghỉ ngơi đọc thêm vài trang sách, không nhịn được ca thán: “Cậu không biết mệt à?”
“Mệt thì làm thế nào bây giờ?” Cố Trầm nhìn về phía Chu Hiểu Đình, mặt không chút thay đổi: “Chị có thể khuyên giáo sư Hình đừng cho tôi thêm nhiệm vụ à?”
Chu Hiểu Đình: “...”
Chu Hiểu Đình cười nói: “Cậu nổi giận với tôi cũng vô dụng thôi. Có giỏi thì tự cậu đi từ chối thầy ấy đi!”
Cố Trầm đương nhiên không có cái gan đấy, chủ động nói sang chuyện khác: “Đừng nhắc chuyện này nữa. Có phải Đại Chu Thiên Hạ nhà chị chuẩn bị lên sàn cổ phiếu Hồng Kông không?”
Chu Hiểu Đình nhíu mày: “Cậu đi làm ở bên bất động sản, nghe được phong phanh này cũng không lạ.”
Cố Trầm nói: “Có mộ phương án tuyên truyền tặng không cho chị này. Có cần không?”
Chu Hiểu Đình cười tủm tỉm chống tay lên má: “Nói nghe xem.”
Cố Trầm đáp: “Chính là để Đại Chu Thiên Hạ tuyển ra vài căn hộ trong chung cư cao cấp đang bán, sau đó đưa ra chiến lược ưu đãi khích lệ mới.”
“Ví như tốt nghiệp khoa chính quy trường đại học trọng điểm và đại học tiêu chuẩn quốc tế thì có thể dùng bằng tốt nghiệp miễn giảm 10 vạn tệ giá phòng, nghiên cứu sinh có thể giảm 20 vạn, đang học lên tiến sĩ có thể giảm 30 vạn...”
Thật ra phương án tuyên truyền khích lệ nhân tài này là Cố Trầm vô tình nghĩ tới khi tiếp đón Địch Hưng Quốc. Hiện nay đa số sinh viên tốt nghiệp đại học trọng điểm đều ở lại thành phố lớn làm công. Mua nhà trở thành vấn đề nan giải. Người như Địch Hưng Quốc không phải trường hợp đặc biệt. Có càng nhiều người vất vả phấn đấu rất nhiều năm còn không bằng cả Địch Hưng Quốc. Ít ra Địch Hưng Quốc còn dám vào khu chung cư cao cấp mới của Đại Chu Thiên Hạ, rất nhiều người còn chẳng có dũng khí đi tới.
“Lựa chọn chung cư hạng sang là vì đa số chung cư hạng sang ở thành phố đều có giá từ năm đến mười vạn một mét vuông. Số tiền chúng ta giảm xuống so với tổng giá trị cả căn hộ gần như là muối bỏ biển, không phải gì quá lớn. Cùng lắm là đạt tới giá trị cấp bậc quản lý có thể chiết khấu nội bộ cho khách mà thôi. Nhưng một khi chúng ta đưa ưu đãi này ra công chúng thì có thể mời truyền thông tuyên dương khắp nơi, rằng Tập đoàn Đại Chu coi trọng nhân tài, cổ vũ nhân tài an cư lạc nghiệp. Tích cực hưởng ứng chính sách xã hội...”
Chu Hiểu Đình cũng là người thông minh, Cố Trầm cảm thấy mình không cần phải giải thích nhiều: “Đại khái chính là ý tứ này. Tặng phương án tuyên truyền cho chị, dùng hay không tùy ý chị.”
Chu Hiểu Đình chống tay ôm má nhìn Cố Trầm, hai mắt sáng lấp lánh tia sáng kì dị: “Được đấy! Tôi coi thường cậu rồi. Nói nghe xem, sao cậu biết bây giờ tôi đang phụ trách khối quan hệ và tuyên truyền xã hội thế? Còn cố ý nghĩ phương án tuyên truyền cho tôi nữa?”
“Giờ chị đang phụ trách mảng này à?” Cố Trầm sửng sốt: “Tôi có biết đâu. Tôi còn định mượn phương án này trao đổi hai suất gia sư tại nhà với chị cơ. Nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi.”
“Sao lại thế?” Chu Hiểu Đình nghi hoặc: “Cậu muốn đi làm gia sư à?”
“Không phải. Hỏi hộ khách hàng.” Kết quả khách hàng suýt nữa bỏ chạy. Cố Trầm cũng chẳng buồn suy nghĩ quá nhiều làm gì.
Chu Hiểu Đình thấy hơi mất mát, cười nói: “Thế phải làm sao bây giờ? Vô công bất thụ lộc, tôi cũng không thể lấy không phương án của cậu được...” Hay là để tôi mời cậu ăn cơm!
Chu Hiểu Đình còn chưa nói xong đã nghe Cố Trầm nói: “Vậy chị cứ cho tôi hai suất gia sư đi. Tôi đã đồng ý với người ta rồi. Tuy bọn họ nuốt lời nhưng tôi cũng không thể chấp nhặt với bọn họ.”
Chu Hiểu Đình: “...”
Chu Hiểu Đình bị chặn họng lườm Cố Trầm một cái: “Bên kia có bằng cấp gì? Điều kiện thế nào? Có thể dạy những môn gì?”
“Hai người đều tốt nghiệp trường đại học C. Một người học kiến trúc, người còn lại học tiếng Anh, hình như còn là người của tổ phụ đề gì đó. Toán, Lý, Hoá, Anh chắc là ổn.”
Chu Hiểu Đình mở danh sách gia sư ra, rút hai số điện thoại cho Cố Trầm: “Tự liên hệ đi.”
Cố Trầm nhìn Chu Hiểu Đình tức giận đùng đùng, không hiểu sao cô lại bị vậy.
Sau buổi tập huấn của đội bóng rổ, Cố Trầm vừa về đến phòng ngủ đã gửi hai số điện thoại kia cho Địch Hưng Quốc. Địch Hưng Quốc có lẽ không ngờ Cố Trầm còn nhớ đến chuyện này, kích động đến mức gọi điện tới nói cảm ơn, còn liên tục xin lỗi Cố Trầm. Đôi người yêu ở đầu kia điện thoại thay nhau nói xin lỗi, còn muốn mời Cố Trầm ăn cơm bồi tội.
Khiến cho Cố Trầm cũng cảm thấy rất ngượng ngùng.
Nói đi cũng phải nói lại, hai bên chỉ gặp nhau có một lần thôi, cũng không phải quan hệ sâu đậm gì. Tuy Địch Hưng Quốc vì mười vạn tệ mà chạy trốn hợp đồng nghe có vẻ rất không hay. Nhưng khi Cố Trầm đặt mình vào vị trí của Địch Hưng Quốc, chỉ cần ích lợi đủ lớn thì cậu cũng chưa chắc đã vì tuân thủ ước hẹn với người mới chỉ gặp một lần mà bỏ qua lợi ích trước mắt. Nếu không thì sao người xưa lại có câu một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán chứ!
Sau khi cúp máy, Cố Trầm ôm sách vở vào phòng đa phương tiện trong phòng sinh hoạt chung.
Lúc ở nhà họ Kiều, cậu vô tình nhìn được trang nhất tờ “Nhật báo tài chính và kinh tế” kia đưa tin về kế hoạch thành lập quỹ đầu tư trực tiếp. Đại khái ý tứ là nói vì muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị trường tài chính trong nước lưu thông, ủy ban điều tiết chứng khoán lần đầu cho phép công ty dùng ngân sách tiến vào lĩnh vực đầu tư cổ phần, hơn nữa chính xác chỉ ra công ty con và quỹ công ty đầu tư trực tiếp có thể tham dự đầu tư cổ phiếu trái phiếu tương quan.
Cái này tương đương với việc quốc gia nới lỏng hạn chế với nhà đầu tư, cổ vũ tài chính lưu động.
Sau khi sống lại, Cố Trầm biết thị trường chứng khoán trong nước chịu ảnh hưởng của chính sách thả lỏng này, ít nhất trong vòng một năm tới lượng giao dịch sẽ sinh trưởng mạnh mẽ như cỏ dại vậy. Cả thị trường chứng khoán rơi vào cuộc cuồng hoan. Lượng lớn tài chính nhàn rỗi gia nhập thị trường, đầu tư cá nhân rất thịnh hành.
Nếu không phải lo tới sau cơn cuồng hoan là một mảnh hỗn độn thì việc Cố Trầm muốn làm bây giờ nhất chính là cướp được thùng tiền đầu tiên trong trận cuồng hoan này.
Có điều, với lượng vốn nhàn rỗi lưu động của thị trường chứng khoán Thượng Hải thì hai mươi vạn tệ tiền vốn của Cố Trầm thật sự bé nhỏ không đáng kể. Vậy nên chuyện đầu tiên Cố Trầm làm sau khi mở tài khoản chứng khoán chính là phát một kế hoạch ký thác hình ô trong một phần mềm quản lý tên là HSHOMS. Thêm năm lần đòn bẩy, xin một trăm vạn tệ tiền đầu tư ngoại tuyến.
Sau đó, thời điểm khảo nghiệm trí nhớ bắt đầu rồi.
Cố Trầm cần chuẩn xác tìm ra tên mấy cổ phiếu có thể liên tục trúng “cổ phiếu may mắn” giữa cả biển cổ phiếu lan tràn hiện tại. Nhưng thời gian quá lâu rồi, ngoại trừ mấy cổ phiếu đặc biệt nổi danh thì Cố Trầm không nhớ rõ lắm xu hướng tăng giảm của vài cổ phiếu còn lại. Cho dù mỗi ngày đều nhìn chằm chằm theo dõi tư liệu thì cũng sẽ có lúc sơ hở. Lại vì bỏ thêm đòn bẩy nên Cố Trầm cũng không dám thực hiện nhiều thao tác quá cực đoan, sợ chẳng may chơi hỏng rồi thì lỗ chổng vó.
Vì thế Cố Trầm cẩn trọng theo hơn một tháng, lúc kết toán trừ đi đủ loại phí thủ tục và tiền thuê, cùng với vài lần nhớ lầm cổ phiếu ngã giá thua mất một phần thì cả vốn lẫn lãi Cố Trầm thu về chỉ không tới hai trăm vạn tệ.
... Lúc trước cậu bỏ thêm năm lần đòn bẩy đấy!
Cố Trầm: “...”
Cố Trầm nghiêm khắc tự kiểm điểm bản thân. Có lẽ cậu chính là kẻ vô dụng nhất trong hội những người trọng sinh rồi.
Vì sao không nghĩ tới cái gọi là cung không đủ cầu chứ? Thật đúng là tên ngốc sầu lo đến trọc đầu cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Đang lúc Cố Trầm hãm sâu trong quá trình tự phỉ nhổ bản thân thì nhận được điện thoại của Tổng giám đốc Tôn.
“Cậu em nhỏ này, cậu chơi không đẹp nhé!”
Cố Trầm ngơ ngác: “?”
“Cậu còn dám nói với tôi là cậu không biết chơi cổ phiếu. Giờ trong vòng này đều đồn điên rồi, nói có đứa trẻ dùng hai mươi vạn kiếm lời hai trăm vạn chỉ trong chưa đầy một tháng. Tôi vừa thử tìm người nghe ngóng là nghe ra cậu nhóc nhà cậu. Giờ cậu trâu bò quá đi!”
Cố Trầm: “...”
“Có cơ hội phát tài như vậy cũng không tiện thể mang anh trai già này đi với nhé!” Tổng giám đốc Tôn dùng giọng nói tục tằng của mình cực kỳ u oán hờn dỗi: “Anh già này đau lòng quá đi mất.”
Cố Trầm hỏi: “... Sao Tổng giám đốc Tôn lại biết vậy?”
Tổng giám đốc Tôn tùy tiện nói: “Không phải cậu mở tài khoản ở công ty chứng khoán đối diện đại học A à? Có tin tức của cậu mà!”
Cố Trầm: “...”
Cố Trầm không dám tin: “Công ty chứng khoán công khai tin tức cá nhân của tôi sao?”
“Đây cũng không phải chuyện gì cơ mật.” Tổng giám đốc Tôn không cho là đúng: “Nhân viên môi giới mở tài khoản cho cậu mượn cậu làm ví dụ để lừa người ta đến mở tài khoản. Còn nói cái gì mà một thanh niên chưa tới hai mươi tuổi đã có thể dùng một tháng biến hai mươi vạn thành hai trăm vạn, thị trường chứng khoán bây giờ chính là thị trường siêu lợi nhuận, vào là kiếm.”
Cố Trầm: “...”
Tổng giám đốc Tôn cũng không biết tâm trạng phức tạp của Cố Trầm, tiếp tục cảm khái nói: “Mà ông đây biết thừa, sao có thể so cậu với đám trẻ ranh cùng tuổi được. Cậu kiếm bằng thực lực thật sự. Không hổ là sinh viên ưu tú của đại học A, bản lĩnh kiếm tiền cao siêu hơn đám nhà quê bọn tôi nhiều.”
Sau đó ông ta lại hỏi Cố Trầm: “Cậu thật sự không định giúp anh già này quản lý tài khoản chứng khoán à? Tôi có thể cho cậu mỗi tháng một vạn tám tiền thuê nhé.”
Nói đến chuyện này, Tổng giám đốc Tôn lại bắt đầu tức giận: “Cái tên dự toán cổ phiếu mà tôi thuê đúng là không phải người mà! Mụ nội nhà nó chứ. Lần trước ông đây nghe cậu kiếm lời bao nhiêu đều bị tên đó bồi hết vào rồi.”
Cố Trầm không nói gì: “... Không phải chú nói không muốn chơi chứng khoán nữa rồi à?”
Tổng giám đốc Tôn có lý có cớ đáp: “Không phải lần đó tôi kiếm được tiền đấy thôi! Cho nên tôi mới nói hai chúng ta hợp tài vận đấy! Cậu thật sự không suy nghĩ một chút à?”
Cố Trầm nói: “Tôi không định chơi nữa, cung không đủ cầu, áp lực quá lớn.”
“Tôi thì không thành vấn đề!” Tổng giám đốc Tôn nói: “Mặc kệ cậu làm gì, cứ mang anh theo là được chứ sao! Có lãi mọi người chia nhau, thua lỗ tự tôi chịu. Tôi chỉ cảm thấy tôi hợp tài vận với cậu thôi.”
“Nếu cậu cảm thấy trích phần trăm ít quá cũng có thể thương lượng. Thế này đi!” Tổng giám đốc Tôn dừng một chút, biết Cố Trầm không giống với mấy gã môi giới cổ phiếu lừa tiền thuê lừa phí thủ tục kia. Cố Trầm thật sự biết chơi, có khả năng kiếm tiền: “Nếu cậu đồng ý giúp tôi quản lý tài khoản, tôi cho cậu 10% phí quản lý được chứ?”
Tổng giám đốc Tôn đã nói đến mức này rồi, Cố Trầm cũng không thể từ chối quá cứng nhắc được, chỉ có thể khéo léo nói: “Để tôi suy nghĩ một chút đã ạ!”
“Vậy cậu phải nghĩ nhanh lên. Thời gian là tiền bạc, kiếm tiền không đợi người đâu!” Tổng giám đốc Tôn thúc giục một câu, sau đó đổi hướng câu chuyện: “Cậu lên nhóm WeChat xem đi, tôi lại giúp cậu giới thiệu một khách hàng muốn mua nhà đấy. Mai nhớ tiếp đón người ta.”
“Cảm ơn Tổng giám đốc Tôn.”
“Không cần cảm ơn. Tôi giúp cậu giới thiệu khách hàng, cậu cũng giúp tôi giới thiệu cổ phiếu đi. Có tiền mọi người cùng kiếm.” Tổng giám đốc Tôn nói tới đây lại hơi dừng một thoáng, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Cậu có muốn giới thiệu tạm cho tôi vài cổ phiếu cậu thấy tốt trước không?”
Cố Trầm: “...”
Sau khi cúp máy, Cố Trầm gọi thẳng cho người môi giới cổ phiếu của mình, nghiêm khắc trách cứ đối phương để lộ thông tin cá nhân của cậu, uy hϊếp muốn hủy tài khoản chỗ đối phương.
Người môi giới cổ phiếu kia chỉ có Cố Trầm để lôi ra làm ví dụ lừa dối khách hàng mà thôi, sao có thể để Cố Trầm xóa tài khoản được. Hai người cò kè mặc cả kịch liệt một phen, cuối cùng nhân viên môi giới cổ phiếu kia đồng ý trả lại tiền thuê Cố Trầm đã thanh toán lúc trước.
Nhưng chuyện này vẫn cho Cố Trầm một lời cảnh tỉnh. Cậu cần phải càng chú trọng sự riêng tư tài khoản cá nhân hơn nữa.