Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 26




Tiếng chuông vừa vang lên một hồi, bên kia đã vội vàng bắt máy: “Alo? Trầm Trầm phải không con?”

Cố Trầm bị bất ngờ không kịp phòng bị, yên lặng một thoáng mới khó khăn gọi ra tiếng: “Ba!”

Thoáng ngừng một lát, cậu hỏi: “Sao ba biết là con?”

“Đầu số từ thành phố A mà! Ba con có ngốc đâu. Nhà mình làm gì có thân quen gì ở thành phố A, ngoại trừ hai thằng nhóc thối các con ra thì còn ai ở thành phố A gọi về nhà ta nữa?” Giọng nói mạnh mẽ hào hùng của ba Cố truyền qua ống nghe: “Được rồi nhóc thối, đến thành phố lớn chơi quên mình luôn đấy hả? Hơn nửa tháng rồi cũng không biết gọi một cuộc về báo bình an. Có biết ba mẹ lo lắng lắm không!”

Không đợi Cố Trầm đáp lại, ba Cố lại hỏi: “Số di động này là con mượn của bạn học à? Sao không dùng máy trong phòng ngủ gọi về? Có phải sợ ba mẹ gọi kiểm tra không?”
“Không phải đâu ạ.” Cố Trầm mím môi. Khoảnh khắc mở miệng nói câu đầu tiên, Cố Trầm tựa như nghe được tiếng ký ức vỡ vụn. Tiếng địa phương nói không lựa lời của ba, cảm xúc tội lỗi khi sinh tử ngăn cách tựa như thủy triều dũng mãnh ập tới, nháy mắt bao phủ lấy Cố Trầm.

Bên tai như có tiếng nhốn nháo nhắc nhở Cố Trầm, cậu từng là một kẻ thất bại thảm hại bị người người thóa mạ thế nào.

“... Đùa với con thôi, đừng căng thẳng!” Ba Cố vui vẻ cười nói: “Ba mẹ cũng không phải kiểu người không hiểu lý lẽ, sẽ không ngày ngày gọi điện kiểm tra làm con khó xử đâu. Cùng lắm là một tuần gọi một cuộc hỏi thăm tình hình thôi. Cho nên con vẫn ngoan ngoãn giao số điện thoại phòng ra đây đi!”

Cố Trầm khôi phục tinh thần: “Số di động này là của con, con tìm được việc làm thêm ở bên này rồi, có thể kiếm rất nhiều tiền. Sau này ba mẹ cũng đừng chuyển phí sinh hoạt cho con nữa.”
“Con vừa lên đại học, có thể tìm việc làm thêm gì tốt chứ?” Ba Cố không đồng ý: “Ba mẹ con vất vả khổ sở nuôi hai anh em lên đại học A cũng không phải để các con đến thành phố lớn làm công. Các con không cần lo chuyện phí sinh hoạt, nhiệm vụ chính của các con là học tập cho giỏi.”

Ba Cố dừng một lát, sau đó hỏi lại: “Có phải không đủ tiền tiêu không?”

Ba mẹ Cố lo mức chi tiêu ở thành phố A cao nên từng đặt ra chỉ tiêu cho mỗi đứa nhỏ một nghìn năm trăm tệ một tháng. Về sau lại lo hai đứa nhỏ vừa lên đại học, cần chi tiêu nhiều khoản, vậy nên chưa đầy một tuần lại gửi thêm cho mỗi đứa một ngàn tệ. Chính là vì không muốn con tiêu tiền còn phải nghĩ tới nghĩ lui, bị bạn học cười chê.

Hai đứa nhỏ mỗi đứa hai ngàn tệ, một tháng chính là bốn ngàn tệ, chưa kể học phí và tiền trọ, một năm cũng lên tới sáu vạn tệ. Nhà họ Cố chỉ là tầng lớp làm công ăn lương bình thường thôi. Ba Cố làm thợ mộc, một tháng có thể kiếm được hai, ba vạn tệ, mẹ Cố là cô giáo tiểu học, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có tiền lương mấy vạn tệ kia mà thôi. Hai người vừa phải cung cấp cho hai đứa nhỏ học đại học lại vừa phải mua nhà chuẩn bị cho hai đứa nhỏ kết hôn thì đúng là có phần quá sức. Nhưng dù có vất vả thế nào cũng không thể để bọn nhỏ chịu khổ.
Ba Cố tính toán, cùng lắm thì lại nhận thêm vài việc, buổi tối cũng làm thêm vài tiếng đồng hồ là được. Dù sao ban đêm cũng mát, làm việc cũng không khổ. Chủ yếu là thời gian ở nhà với vợ sẽ giảm đi thôi.

“Nhưng không sao, mẹ con cũng nói muốn lén dạy thêm vài đứa bé ở nhà, kiếm chút khoản phí bổ túc.”

Nghe ba Cố nói vậy, Cố Trầm liền nhớ tới kiếp trước, mẹ Cố vì để chu cấp gia đình mà lén dạy bổ túc cho bọn trẻ, kết quả là bị người ta báo cáo lên bộ giáo dục. Chẳng những bị thông báo phê bình mà còn mất luôn công việc. Mẹ Cố vì chuyện này mà sinh bệnh nặng. Nhưng lúc ấy Cố Trầm đã bị chuyện công ty phá sản làm cho phát điên đến nơi, không những không thông cảm cho nỗi tủi khổ của mẹ mình mà còn oán giận ba mẹ không có tài cán gì. Vì chút đồng bạc lẻ mà bỏ lớn lấy nhỏ, chỉ biết thêm phiền phức cho cậu, làm cậu mất mặt.
Trước mắt lại hiện ra hình ảnh gương mặt sững sờ không dám tin của ba mẹ Cố khi đó, bên tai như nghe được ba Cố tuổi già khóc than, tự mình tát lên mặt mình, vừa đánh vừa mắng: “Đều là ba vô dụng, ba không thể làm ăn lớn, khiến hai mẹ con chịu khổ, làm hai mẹ con bị xem thường! Đều là ba sai!”

Nhưng cuối cùng, hai vị trưởng bối không ngừng tự trách bản thân vô dụng lại vẫn bán đi căn nhà cũ, mang theo một trăm hai mươi vạn tệ tích cóp cả đời đi lên phía Bắc, tới thành phố A, muốn giúp con trai giải quyết vấn đề tài chính.

Cũng trong chuyến đi này, bọn họ gặp tai nạn xe cộ giữa đường, âm dương cách biệt. Một câu xin lỗi bị Cố Trầm nghẹn trong lòng, cuối cùng nói không nên lời.

Cậu hít sâu một hơi, hận không thể quay lại lúc đó để cho bản thân hai cái bạt tai: “Ba, con xin lỗi.”
“Sao tự nhiên lại xin lỗi?” Ba Cố bị Cố Trầm nói cho không hiểu ra sao: “Nhóc con, con gây chuyện trong trường đấy à?”

“Không phải ạ.” Cố Trầm lắc đầu: “Tóm lại ba và mẹ đừng tăng ca, không cần làm lụng vất vả như thế. Tiền của con đủ tiêu mà.”

Yết hầu Cố Trầm lăn lên lăn xuống, áp chế cảm giác nghẹn ngào lại, tiếp tục nói: “Hơn nữa việc làm thêm của con kiếm được rất nhiều tiền, làm môi giới nhà đất. Chỉ cần bán được một căn hộ là có thể kiếm mấy vạn tệ rồi. Cuối tuần trước con vừa bán được hai căn hộ, tính riêng tiền trích phần trăm đã lãi gần mười bốn vạn.”

Ba Cố vô cùng kinh hãi: “Bán nhà gì mà nhiều tiền như thế? Con không bị người ta lừa đấy chứ?”

“Chung cư mới do công ty bất động sản Đại Chu Thiên Hạ thầu ở thành phố A.” Vì muốn ba Cố yên tâm, Cố Trầm kiên nhẫn giải thích. “Ba có biết Đại Chu Thiên Hạ không? Là doanh nghiệp nằm trong top 500 toàn cầu đấy, rất lớn mạnh. Tòa cao ốc này là chung cư xa xỉ năm nay bọn họ vừa mới mở bán. Mỗi căn hộ trong đó trị giá tới ba, bốn chục triệu tệ, con có thể được trích ba phần nghìn tiền hoa hồng.”
Ba Cố âm thầm líu lưỡi: “Không hổ là thành phố A, đúng là lắm kẻ có tiền.”

Ông tích cóp cả đời cũng không nổi một triệu tệ, người ta mua cái nhà thôi đã tiêu ba, bốn chục triệu tệ rồi.

Ba Cố lại nói: “Vậy con cũng không thể chỉ lo kiếm tiền được, phải chăm chỉ học tập. Giờ con bán nhà là có thể kiếm mấy vạn, nhưng nếu con học hành tốt, tương lai tìm được công việc tốt thì cũng có thể mua nhà ba, bốn chục triệu tệ. Hiểu không?”

Ba Cố luôn tâm niệm đạo lý "Học hành chăm chỉ, làm người có văn hóa thì sau này mới có thể đi làm ở công ty lớn.”

“Vâng, con biết ạ.” Cố Trầm hơi nghẹn ngào.

Ba Cố nghe ra được điều bất thường: “Giọng con làm sao thế? Ba nghe giọng con không đúng lắm. Có phải có bạn học bắt nạt các con không?”

“Ba, đây là đại học A đấy, mọi người đến trường đều là để học tập, nào có ai rảnh đi bắt nạt bạn học chứ?” Cố Trầm hít sâu một hơi: “Con không sao đâu, chỉ là chưa quen với thời tiết thôi. Nửa tháng này cũng quen dần rồi.”
“Thế thì tốt.” Ba Cố dặn dò: “Cũng đừng chỉ có cắm đầu vào mà học, phải rèn luyện cơ thể nữa. Có sức khỏe thì mới có tinh thần học tập.”

Rồi ông lại hỏi: “Em trai con đâu? Không ở bên cạnh con à? Nó nhát gan, con là anh trai, bình thường phải chăm sóc em nhiều hơn đấy.”

Cố Trầm không muốn nói chuyện không đâu của mình và Cố Tú cho ba mẹ, nghe ông hỏi thì chỉ qua loa lấy lệ, cũng dặn lại ông: “Ba mẹ cũng không cần gửi tiền cho Cố Tú đâu. Giờ em ấy làm gia sư cho nhà người ta, mỗi tháng cũng kiếm được bảy, tám nghìn tệ, đủ tiêu rồi.”

Ba Cố ngây ngốc cười ra tiếng: “Làm sinh viên tốt thật, vừa vào trường là đã kiếm ra tiền rồi. Không giống ba các con, không tài giỏi gì, chỉ kiếm được tiền công làm lụng thôi.”

“Ai nói ba con không tài giỏi? Ba con giỏi nhất luôn!” Cố Trầm nghe ba Cố nói vậy là lại nghĩ tới bản thân kiếp trước không hiểu chuyện, chỉ vì thấy được gia thế hiển hách của nhà họ Lăng mà đi ghét bỏ ba mẹ ruột của mình.
Giờ ngẫm lại, cũng hận không thể tát mình hai cái.

Cố Trầm vừa thầm mắng bản thân xối xả, vừa dỗ dành làm ba Cố vui vẻ: “Ba mẹ con nuôi được hai sinh viên đại học A cơ mà, vừa vào học đã kiếm được nhiều tiền như thế, chẳng lẽ còn không đủ giỏi giang à?”

“Cái này thì đúng.” Có thể nuôi nấng ra hai sinh viên ưu tú của đại học A có lẽ là chuyện vinh quang nhất cuộc đời này của ba Cố. Mang ra kể cho người ta nghe còn cảm thấy tổ tiên nhà họ Cố phù hộ, nhắc đến là hận không thể uống thêm hai lạng rượu.

“Ba không nói chuyện với con nữa, cước điện thoại cũng đắt đúng không?” Có thể nhận được điện thoại của con trai, biết hai đứa đều sống tốt là ba Cố yên tâm rồi. Cũng không dông dài với Cố Trầm nữa: “Lần này đến đây thôi. Lần sau con gọi thì gọi buổi tối nhé. Buổi tối mẹ con mới tan tầm. Mẹ con nhớ các con đến ăn ngủ không yên. Hai đứa mới đi ngày đầu tiên mà bà ấy đã bắt đầu viết thư cho hai đứa rồi.”
Sau đó hỏi Cố Trầm: “Nhận được thư chưa?”

Cố Trầm gật đầu, nhưng sau khi ý thức được ba Cố không nhìn được động tác của mình, cậu vội vàng đáp lại: “Nhận được rồi ạ.”

“Sau này chịu khó gọi điện về nhà, tâm sự với mẹ các con nhiều một chút.” Ba Cố nói: “Ba mẹ không gọi cho các con là vì sợ làm phiền các con học tập, cũng sợ các con ngại ba mẹ nhiều chuyện. Các con phải tự giác một chút. Nghe chưa?”

Cố Trầm mỉm cười gật đầu: “Con biết rồi ạ. Sau này ngày nào con cũng gọi về nhà báo bình an.”

“Thế còn được.” Ba Cố nhìn đồng hồ: “Có phải đến giờ học rồi không? Con ăn sáng chưa đấy?”

Cố Trầm lắc đầu: “Con chưa ăn.”

Ba Cố vội nói: “Thế còn nói chuyện cái gì. Không nói nữa! Mau đi ăn sáng đi! Không được bỏ bữa sáng đâu. Nhớ phải ăn thêm hai quả trứng để bổ sung dinh dưỡng.”
Nói xong, ông không chờ Cố Trầm đáp lại mà đã cúp máy.

Cố Trầm ngồi trong góc ngây người một hồi mới đứng lên. Tảng đá đè nặng trên lồng ngực từ khi sống lại đến bây giờ cuối cùng cũng được buông xuống, Cố Trầm bỗng nhiên cảm thấy hít thở cũng thoải mái hơn nhiều.

Cậu xoa xoa đầu gối tê rần của mình, tập tễnh đi về lớp học.

Vừa vào lớp, Cố Trầm đã bị Thương Nhuế gọi lại: “Không biết vừa rồi cậu làm sao, mình gọi thế nào cậu cũng không nghe. Cậu chưa ăn sáng đúng không? Mình mua cho cậu một phần bánh kếp hoa quả và một cốc sữa đậu nành này. Tranh thủ còn chưa vào học mau ăn đi.”

Nói xong, Thương Nhuế lấy bánh kếp hoa quả và sữa đậu nành giấu trong ngăn bàn ra nhét vào tay Cố Trầm, không cho cậu cơ hội từ chối: “Không phải mình tặng không cho cậu đâu. Cậu thêm WeChat của mình đi, sau đó chuyển tiền sang cho mình.”
Thương Nhuế vừa dứt lời đã nghe có người trêu chọc: “Đám con gái các cậu đều thích lừa lọc để add WeChat của người khác kiểu này à?”