Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 195




“Nào, tới ăn cơm thôi!” Lăng Nhất Nhất xếp từng đôi đũa lên mặt bàn. Nhìn Lăng Tú điên điên khùng khùng ôm gối ngồi trong góc, đau đầu thở dài một hơi: “Cũng không biết nhà họ Lăng chúng ta rốt cuộc tạo nghiệp gì, vậy mà lại gặp phải sao chổi như anh.”

Lăng Tú núp trong góc, tự nói chuyện với mình.

Lăng Nhất Nhất lắc đầu, đi tới kéo cánh tay Lăng Tú: “Gọi anh đấy, ăn cơm thôi!”

“Anh không ăn.” Lăng Tú rụt tay lại, ngây ngô cười nói: “Anh muốn Minh Chương đút cho anh ăn.”

“Vẫn còn thương nhớ Hoắc Minh Chương à!” Lăng Nhất Nhất cười nhạo một tiếng: “Cũng không biết người ta đã nở hoa mấy độ rồi, sớm đã ném anh ra sau đầu rồi. Rốt cuộc anh có ăn không, không ăn thì tôi mặc kệ anh đấy.”

Lăng Tú ôm đầu gối không nói lời nào.

Lăng Nhất Nhất cũng không còn kiên nhẫn nữa. Tự mình trở lại bàn ăn, ngồi xuống yên lặng ăn cơm. Trên bàn có tổng cộng ba món ăn, toàn bộ đều đặt ở ngoài. Đồ ăn hơi mặn, Lăng Nhất Nhất nhíu mày, đứng dậy rót cho mình một ly nước, Trở về ngồi xuống, vừa ăn được mấy miếng thì nghe thấy cửa phòng có tiếng động, Lăng Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn, thấy Lăng Chính Đạo trở về.
“Ba!” Lăng Nhất Nhất đứng dậy gọi: “Ba từ nhà chú hai về ạ? Chuyện thế nào rồi, họ có đồng ý không?”

Lăng Chính Đạo xanh mặt nói: “Đừng nhắc nữa! Một đám vô ơn! Lúc trước là ba nhìn nhầm rồi.”

Vừa nói Lăng Chính Đạo vừa nhìn thoáng qua Lăng Tú ở trong góc, lạnh mặt nói: “Sao nó lại ra ngoài? Không phải bảo con nhốt nó trong phòng sao? Con thả nó ra, nó chạy loạn khắp nơi thì phải làm sao?”

“Con nhốt anh ta tới trưa đấy. Cũng phải ăn cơm nữa mà!” Lăng Nhất Nhất nói, sau đấy không khỏi nhíu mày: “Ba, chúng ta đưa anh ta về viện điều dưỡng đi. Ba để anh ta ở nhà mãi, bệnh của anh ta cũng không khỏi được. Cả ngày điên điên khùng khùng như thế, dạo này càng ngày càng nghiêm trọng hơn rồi.”

“Con tưởng ba không muốn à?” Lăng Chính Đạo hừ lạnh một tiếng: “Con có biết đưa người tới viện điều dưỡng, một tháng tốn bao nhiêu tiền không? Nhà chúng ta không như trước đây nữa rồi. Có thể bớt được gì thì bớt.”
Lăng Nhất Nhất mím môi. Từ sau khi Lăng Chính Đạo bán Bách hóa Lăng Thị cho Cố Trầm, Tập đoàn Lăng Thị ngày càng sa sút. Ban đầu Lăng Chính Đạo muốn dùng số tiền đó để thanh toán tiền vi phạm hợp đồng với các nhãn hiệu và nhà cung cấp, số còn lại sẽ chuyển vào tài khoản bản thân. Nhưng không ngờ chú hai nhà họ Lăng đột nhiên ra mặt phản đối. Còn bắt tay với không ít cổ đông tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị, bày ra chứng cứ Lăng Chính Đạo chuyển nhượng tài sản công ty, vì thế liền cách chức chủ tịch của Lăng Chính Đạo, còn đóng băng tài khoản của ông ta.

Lăng Chính Đạo cố gắng một thời gian dài mới có thể thuyết phục các cổ đông không kiện ông ta. Vì vậy không ngại tới trại giam thăm Lăng phu nhân, bảo Lăng phu nhân cầu xin ba bà ta. Vì ba vợ ra mặt nói chuyện với chú hai nhà họ Lăng, cộng thêm quan hệ với nhà mẹ đẻ Lăng phu nhân, chuyện này mới lắng xuống được.
Có điều, sau trận này, Lăng Chính Đạo cũng đã không gượng dậy nổi nữa. Sau đó, nhà họ Lăng cũng bởi vậy mà suy tàn. Lăng Chính Đạo không có cách nào, chỉ đành thế chấp ngôi nhà tổ tiên của nhà họ Lăng cho ngân hàng, vay một khoản tiền, thanh toán tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cho nhãn hàng và nhà cung cấp. Lúc này mới có thể đạt được thỏa thuận riêng với Tập đoàn Lăng Thị.

Nhà họ Lăng cũng vì vậy mà chịu biến động, trở nên càng túng quẫn hơn.

“Nhà chúng ta thật sự không còn chút tiền nào sao?” Lăng Nhất Nhất kiên trì dò hỏi: “Thế sau này chúng ta phải làm sao đây? Con còn chưa tốt nghiệp đại học nữa! Lẽ nào chúng ta phải chết đói sao?”

Lăng Chính Đạo lắc đầu: “Ngày mai con tới nhà ông ngoại với ba, con cầu xin ông ngoại con cho tốt vào, nể tình con và mẹ, chắc ông ngoại sẽ không từ chối con đâu.”
Lăng Chính Đạo muốn vay ông ngoại Lăng Nhất Nhất một khoản tiền, để sau này có thể làm ăn lại.

Lăng Nhất Nhất gật đầu, thầm thở dài trong lòng.

Ăn cơm xong, Lăng Nhất Nhất ngoan ngoãn thu dọn bát đũa, sau khi đóng cửa phòng Lăng Tú lại, cũng về phòng của mình.

Lăng Nhất Nhất nằm trên giường, cầm điện thoại lên mạng. Nhóm WeChat có bạn bè đang nói chuyện phiếm, rủ cô ta cùng ra ngoài chơi, Lăng Nhất Nhất chỉ làm như chưa thấy.

Từ khi nhà họ Lăng suy sụp, rất nhiều bạn bè bên cạnh Lăng Nhất Nhất đều trở mặt. Trước đây tìm mọi cách lấy lòng cô ta, giờ lại dám trong sáng ngoài tối chế giễu cô ta. Ngấm ngầm nhiều chuyện cười nhạo đã được xem như những người có thái độ tốt rồi, chứ thậm chí có người còn dám trực tiếp mắng chửi mẹ cô ta trước mặt cô ta. Ban đầu Lăng Nhất Nhất còn kích động đấu khẩu với họ, sau mấy lần chịu thiệt, Lăng Nhất Nhất cũng có kinh nghiệm, không thèm tranh chấp với họ nữa. Sau này thì lại càng lười ra ngoài.
Năm nay Lăng Nhất Nhất mới hai mươi tuổi, nhưng tự thấy bản thân đã nếm được cái lạnh lẽo của tình người rồi.

Đêm khuya yên ắng, Lăng Nhất Nhất cũng không kìm được mà nhớ lại quãng thời gian rực rỡ trước đây. Đáng tiếc những ngày như vậy đã một đi không trở lại nữa… Suy cho cùng, vẫn là vì tên sao chổi Lăng Tú.

Nếu Lăng Tú không trở về thì tốt rồi. Nếu cậu ta không trở về, nhà họ Lăng sẽ không đắc tội với Cố Trầm. Tập đoàn Lăng Thị cũng sẽ không bị cộng đồng mạng năm lần bảy lượt chê cười vì đối đầu với nhà họ Cố và những thủ đoạn không được đưa ra ánh sáng của Lăng Tú. Những lời bàn tán về nhà họ Lăng cũng sẽ không tệ như vậy. Chuyện Lăng phu nhân mưu hại Lương Viện Viện lúc trước cũng sẽ không có ai biết.

Nhà họ Lăng vẫn sẽ là một gia đình hoàn chỉnh. Lăng Nhất Nhất cô ta cũng sẽ không phải lưu lạc tới bước đường này.
Nghĩ tới đây, Lăng Nhất Nhất thở dài một hơi, tùy ý mở ra web Baitan.

Theo lý mà nói, Cố Trầm khiến nhà họ Lăng họ thê thảm như vậy, Lăng Nhất Nhất hẳn là phải rất ghét Cố Trầm. Đúng là Lăng Nhất Nhất rất ghét Cố Trầm, nhưng ngoài ghét ra, trong lòng vẫn thoáng cảm thấy ngưỡng mộ Cố Trầm, sự ngưỡng mộ này thậm chí tới mức sùng bái.

“Anh ta thông minh, tài giỏi như vậy, nếu anh ta gặp phải chuyện này, chắc sẽ không vô dụng không biết làm gì như mình!”

Một tên tiểu tử nghèo khó dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng chỉ trong mấy năm, không ngờ lại có thể nuốt chửng cả Bách hóa Lăng Thị. Nhớ tới ngày đó Lăng Nhất Nhất còn phản đối Chu Hiểu Đình thích Cố Trầm. Giờ nghĩ lại, là bản thân cô ta có mắt không tròng mới đúng.

Nhưng nhìn theo khía cạnh khác cũng xem như là Cố Trầm tự tay khiến Lăng phu nhân phải vào tù. Ngay cả người có năng lực như ông ngoại, cuối cùng cũng không dám nhúng tay can thiệp vào chuyện này. Bởi vậy mà Lăng Nhất Nhất rất hận Cố Trầm, nhưng càng hận Cố Trầm, cô ta càng không nhịn được mà để ý tới Cố Trầm. Từ khi Lăng Nhất Nhất ít đi ra ngoài, tình trạng này lại càng trầm trọng hơn.
Lăng Nhất Nhất biết tình hình của bản thân không đúng, nhưng cô ta không thể kiểm soát được. Ngày nào cũng phải lướt web Baitan, tìm kiếm tất cả tin tức có liên quan tới Cố Trầm trên mạng, việc này đã trở thành thói quen của Lăng Nhất Nhất. Mà hôm nay, sau khi nhấn vào web Baitan, Lăng Nhất Nhất kinh ngạc phát hiện, không ngờ trang chủ lại đẩy một bài phỏng vấn của Cố Trầm lên.

Từ khi Cố Trầm tham gia chương trình “Ba trăm sáu mươi ngành nghề”, rất ít khi nhận phỏng vấn của truyền thông.

Lần này, người phỏng vấn Cố Trầm là một phương tiện truyền thông uy tín về tài chính và kinh tế trong nước. Phóng viên mời Cố Trầm tới trước ống kính, như thường lệ hỏi mấy vấn đề phổ biến. Trước đó có tập qua nên giữa phóng viên và Cố Trầm rất ăn ý bắt nhịp với nhau.
Đại khái sau bốn năm vấn đề, phóng viên tò mò hỏi: “Chúng ta đều biết Tổng giám đốc Cố là thanh niên tài tuấn. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủ đã dựng nên web Baitan từ hai bàn tay trắng, còn đi đầu cả nước sáng lập ra một công ty phân tích dữ liệu, trước mắt có thể nói là một công ty có quy mô lớn duy nhất. Còn trở thành đối tác cấp cao và cổ đông của Công ty đầu tư Thiên toại…

Thật ra mọi người đều rất tò mò, Tổng giám đốc Cố còn trẻ vậy, sao có thể liều mạng như thế?” Động lực khởi nghiệp của anh là gì? Rốt cuộc là điều gì tạo nên niềm tin và sức mạnh, ủng hộ anh ngay từ khi bắt đầu, không ngừng tự mình dựng nghiệp, đồng thời, trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, phát triển tới quy mô như hiện giờ?”

Cố Trầm nghe được câu hỏi của phóng viên, suy nghĩ rất lâu. Khi phóng viên và tổ chế tác đều tưởng vấn đề tưởng chừng như bình thường này có thể liên quan tới bí mật thương mại, số liệu web Baitan hoặc thông tin riêng tư của Cố Trầm, đến mức Cố Trầm không muốn trả lời câu hỏi này, Cố Trầm lại chậm rãi lên tiếng: “... Nói thế nào nhỉ, nói ra có thể mọi người không tin. Động lực ban đầu để tôi khởi nghiệp là vì tôi biết rõ, tính cách của tôi rất tệ, số cũng không may, còn không được người khác chào đón nữa.”
“...”

“!!!”

Cố Trầm vừa nói ra câu này, cả nhóm phỏng vấn đề kinh ngạc. Bàn tay cầm micro của phóng viên phỏng vấn Cố Trầm cũng run lên, theo bản năng phản bác: “Sao có thể chứ! Tổng giám đốc Cố thích nói đùa quá rồi.”

“Đúng vậy!” Nhân viên phụ trách đặt câu hỏi cũng không khỏi lên tiếng: “Nhân phẩm Tổng giám đốc Cố tốt như vậy, nhân duyên cũng không hề kém. Khi chúng tôi tới trường cũ anh phỏng vấn, tất cả học sinh đều xem anh là thần tượng để phấn đấu. Bao gồm cả bạn học và đối tác chúng tôi phỏng vấn anh, mọi người đều đánh giá về anh vô cùng tốt.”

“Tôi nói thật đấy.” Cố Trầm cười nói: “Có một khoảng thời gian, tính cách của tôi cực kỳ tệ, Năng lực cũng không thấy được bao nhiêu, tính khí lại bướng bỉnh, cũng không nhìn ra tiền đồ gì. Lúc đó có rất nhiều người không chào đón tôi.”
“... Đây cũng là chuyện rất lâu sau này tôi mới ý thức được. Tới khi tôi chú ý tới chuyện này, tôi đã thề sẽ thay đổi bản thân.” Cố Trầm chân thành cảm khái nói: “Vì tôi biết, nếu tôi không cố gắng thì tôi sẽ chẳng làm nên trò trống gì cả. Vì không có ai công nhận tôi, cũng không có ai thích tôi…”

“Cái khỉ gì thế này!” Đào Cương thở phì phò ném điều khiển từ xa, không nhịn được mà bộc phát: “Lời này của Cố Trầm có phải vô lương tâm quá rồi không? Có phải cậu ta quên lúc còn đi học, anh em chúng ta nịnh nọt cậu ta thế nào rồi sao?”

“Bớt giận bớt giận!” Kim Vệ rót cho anh ta một ly nước, lên tiếng khuyên nhủ: “Người ta từ đầu đến cuối đều không quan tâm tới chúng ta, chắc cũng không phải nói mấy người chúng ta đâu.”

“Thế cậu ta nói ai? Cũng không thể nói Chu Hiểu Đình chứ!” Đào Cương vẫn rất tức giận, bất bình nói: “Chuyện Chu Hiểu Đình thích cậu ta, cả trường đại học A có ai mà không biết? Tôi thấy cậu ta đang cố ý tỏ vẻ đáng thương với truyền thông đây mà. Có cần phải vậy không? Đến nỗi như vậy sao? Cậu ta đã có thân phận địa vị như vậy rồi…”
Hoắc Minh Chương dựa trên sô pha, nghiêm túc nghe bài phỏng vấn của Cố Trầm trong tivi, làm như không thấy mấy lời than vãn bên tai. Anh ta không khỏi phỏng đoán lời nói và vẻ mặt của Cố Trầm khi nói lời đo. Bởi vì Hoắc Minh Chương biết rõ “quá khứ” trong lời của Cố Trầm, không chỉ đơn giản là quá khứ, mà là “kiếp trước” không biết thật hay giả kia.

Trong ký ức mọi người, chỉ có những người bị hại mới nhớ kỹ một số chuyện. Những xa lánh, hãm hại, khinh bỉ, cùng những lời nói lạnh lùng cao cao tại thượng đó, đã từng đâm mạnh vào tự tôn của một chàng trai.

Cũng may, Cố Trầm đã bước ra khỏi đó. Hơn nữa còn làm tốt hơn bất cứ ai. Cậu thoát khỏi vũng bùn, bỏ lại những tên cặn bã rác rưởi từng xem thường cậu ở phía sau, cắn răng đi tới đỉnh cao, kề vai sát cánh đứng với người mình yêu ở đó, cảm nhận phong cảnh tại nơi cao nhất.
Mà những người vẫn ở lưng chừng núi, thậm chí còn trượt chân ngã xuống, ngay cả tư cách ngẩng lên nhìn cậu cũng không có.