Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 19




“Anh Chung Ly!” Cố Trầm không ngờ Chung Ly Toại sẽ gọi điện thoại cho mình vào giờ này, trong lòng cảm thấy hơi nghi hoặc.

Chung Ly Toại cũng không hiểu vì sao mình lại gọi điện thoại cho Cố Trầm. Anh chỉ đơn thuần muốn gọi điện thoại thôi, sau đấy vô thức làm như vậy. Đợi đến khi có người bắt máy, giọng nói của Cố Trầm từ đầu đầu dây bên kia vang lên, Chung Ly Toại mới nhận ra mình không biết nói gì với Cố Trầm cả.

Nhưng chuyện này không làm khó được Chung Ly Toại, anh tìm bừa một chủ đề: “Căn nhà kia của tôi cần trang trí lại. nhưng bên này tôi đang rất bận, không có thời gian giám sát công ty trang trí, tự nhiên tôi nhớ ra cậu vẫn đang đi làm ở phòng kinh doanh, không biết tôi có thể nhờ cậu trông chừng giúp tôi một chút không?”

Cố Trầm hơi chần chừ.

Hình như Chung Ly Toại cũng cảm nhận được sự do dự của Cố Trầm, anh nói: “Cậu yên tâm, không làm lỡ nhiều thời gian của cậu đâu.”
“Không phải là vấn đề này.” Cố Trầm nói: “Tôi vẫn còn đang đi học, đến làm việc ở phòng kinh doanh chỉ là công việc làm thêm của tôi thôi. Chỉ có hai ngày cuối tuần tôi mới đến đây làm việc.”

“Tôi cũng không cần cậu phải giám sát cả ngày. Chỉ cần cậu thỉnh thoảng lên đó giám sát tiến độ giúp tôi là được.” Rõ ràng việc này trợ lý có thể sắp xếp ổn thỏa cho anh nhưng Chung Ly Toại nhất quyết muốn nhờ Cố Trầm: “Chỉ là tôi cảm thấy cậu hiểu rõ tôi yêu thích phong cách trang trí nào, hiểu rõ về rất nhiều chi tiết. Nếu như cậu có thể giúp tôi trao đổi với công ty trang trí thì nhất định có thể đạt được hiệu quả cao hơn rất nhiều.”

“Đương nhiên, tôi cũng không để cậu phải làm việc không công đâu.” Chung Ly Toại chân thành nói: “Tôi sẽ trả tiền công cho cậu, xin cậu đấy.”
Cố Trầm mỉm cười, suy nghĩ một lát rồi nói: “Được ạ!”

Chung Ly Toại nhân lúc chuyện vẫn còn nóng hổi: “Vậy tối nay tôi sẽ bảo kiến trúc sư liên lạc với cậu. Tôi đã nói rõ với kiến trúc sư về phong cách thiết kế mà tôi muốn rồi, những chi tiết còn lại hai người có thể từ từ trao đổi với nhau, một tuần sau tôi quay lại thành phố A, tới lúc đó chúng ta cùng xem bản thiết kế.”

Cố Trầm ngập ngừng một lúc rồi gật đầu nói: “Được, buổi tối tôi tan làm lúc 6 giờ, anh bảo kiến trúc sư tới phòng kinh doanh tìm tôi, tôi dẫn họ đi xem nhà.”

Cố Trầm dừng lại một chút rồi hỏi: “Kiến trúc sư có chìa khóa không?”

“Tôi bảo trợ lý của tôi đưa kiến trúc sư đến rồi, tiện thể đưa một bộ chìa khóa dự phòng dùng lúc trang trí cho cậu.” Chung Ly Toại cười: “Vậy làm phiền cậu nhé.”
“Không phiền.” Cố Trầm cười nói: “Tôi cũng đã nhận tiền rồi, đây là công việc của tôi mà.”

Chung Ly Toại cười, tiện việc Cố Trầm nói đến chuyện này nên liền hỏi: “Công việc của cậu ở phòng giao dịch có thuận lợi không?”

“Cũng khá tốt.” Cố Trầm nhìn thời gian, vẫn còn 10 phút nữa là đến giờ làm việc buổi chiều.

Như cảm nhận được tâm tư của Cố Trầm, Chung Ly Toại nói: “Tôi vẫn còn chưa cảm ơn cậu được tử tế, cũng nhờ được cậu nhắc nhở, dự án mua lại Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương cần phải làm lại dự toán. Lần này chúng tôi tiết kiệm được một khoản tiền rất lớn. Đợi đến khi công việc bên này kết thúc, tôi mời cậu ăn một bữa cơm được không?”

Không đợi Cố Trầm lên tiếng, Chung Ly Toại đã nói tiếp: “Cậu phải cho tôi một cơ hội để cảm ơn chứ.”
“Được.” Lần này Cố Trầm trả lời rất nhanh chóng.

Chung Ly Toại cười nói: “Vậy tôi không làm lỡ thời gian làm việc của cậu nữa, có thời gian chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

“Được.” Cố Trầm trả lời lại: “Tạm biệt.”

Phía bên kia vẫn chưa cúp điện thoại, Cố Trầm đợi mấy giây rồi lặp lại lần nữa: “Tôi phải đi làm việc rồi, tạm biệt.”

Sau đấy chủ động cúp điện thoại.

Chung Ly Toại nghe thấy tiếng tút tút bên tai, khóe môi vô thức cong lên, thực ra theo lễ nghi xã hội, vừa nãy anh nên là người chủ động cúp điện thoại, nhưng không ngờ anh lại chần chừ. Anh bật cười lắc đầu, cảm giác tâm trạng của bản thân lúc này đúng là buồn cười.

Có lẽ con người Cố Trầm quá đặc biệt! Chung Ly Toại tự giải thích hành động đó của mình, rằng có lẽ bất cứ ai gặp được một người hiểu rõ những thói quen sinh hoạt của mình như lòng bàn tay, đưa ra những lời nhắc nhở trong sự nghiệp thì cũng sẽ tự nhiên nảy sinh cảm giác tò mò về đối phương thôi. Chung Ly Toại tự thấy mình là một người bình thường, nên đương nhiên cũng không phải là một ngoại lệ.
“Chỉ một câu nói mà có thể giúp mình tiết kiệm được mấy trăm triệu đô la Mỹ.” Chung Ly Toại tự lẩm bẩm một mình: “ n tình này thật sự hơi lớn, phải cân nhắc cẩn thận một chút.”

Sau khi cúp điện thoại, Cố Trầm đứng trước ô cửa kính sát đất, nhìn khoảng xanh bên ngoài văn phòng, trong lòng trầm mặc.

Cậu biết khi mình gặp Chung Ly Toại, trong lòng quá kích động nên để lộ ra không ít sơ hở, lúc đầu cậu còn tưởng rằng Chung Ly Toại sẽ nghĩ đủ mọi cách để hỏi vì sao cậu lại biết được những thông tin đó. Nhưng từ đầu đến cuối Chung Ly Toại không hỏi một câu nào. Giống như cả hai cùng ăn ý bỏ qua vấn đề này. Kiểu để cho đối phương không gian để đối xử với nhau như vậy khiến cho Cố Trầm thở phào một hơi. Mặc dù cậu đã suy nghĩ xong nên làm thế nào để đối phó với những nghi vấn của Chung Ly Toại rồi, nhưng anh lại không hỏi gì cả.
Phải công nhận Cố Trầm rất thích cách mà Chung Ly Toại đối xử với mọi người, anh rất biết cách tôn trọng bí mật, không cưỡng ép người khác, điều này khiến Cố Trầm cảm thấy rất thoải mái và an toàn, thậm chí cậu còn cảm thấy cảm kích về sự ăn ý, hiểu nhưng không nói toạc ra của Chung Ly Toại.

Cố Trầm vươn vai, cảm giác mình suy nghĩ hơi nhiều.

Bởi vì Liêu Xuân Hoa đã lên tiếng, nên buổi chiều Cố Trầm một mình tiếp đón hai khách hàng mới, ký được một hợp đồng. Khách hàng là giám đốc điều hàng sáng tạo của Công ty quảng cáo 4A, năm nay 35 tuổi. Người này cần kết hôn nên mới mua nhà, đó là một căn 150 m2 một tầng, thanh toán lần đầu gần 500.000 tệ, trả góp trong 30 năm. Cố Trầm giúp đối phương tính toán các loại thuế và lãi suất trả góp, khi giao tiền khách hàng này còn nói đùa với Cố Trầm: “Vậy là từ nay về sau tôi không dám từ chức nữa rồi, về sau không khác gì con trâu bị buộc vào dây thừng, chỉ biết cắm đầu mà làm việc thôi.”
Sau đấy lại cảm khái: “Thật ngưỡng mộ cậu mới lên đại học mà đã biết ra ngoài để kiếm việc làm thêm, lúc tôi lên đại học, những bạn học của tôi chỉ bận trốn học rồi yêu đương, lại còn nói chưa từng trải qua hai chuyện này thì thời đại học coi như uổng phí. Hiện giờ nghĩ lại, chỉ thấy thời gian của mình trôi qua vô ích, nếu tôi có thể giống cậu thế này thì biết đâu tôi sẽ mua được nhà sớm hơn rồi.”

Cố Trầm: “Thế này cũng coi như anh đã làm được điều mà mình mong muốn rồi, vợ của anh không phải chính là mối tình đầu thời đại học của anh sao? Cuộc sống con người chỉ có hai việc quan trọng thôi, đó là thành gia lập nghiệp, hai việc đó anh đều làm được cả hai rồi. Cho dù hiện giờ anh mới mua nhà nhưng anh cũng đã mua được nhà ở khu nhà cao cấp nhất, có vị trí đẹp nhất ở thành phố A.”
Khách hàng vui vẻ cười: “Nói vậy cũng phải.”

Nói xong còn đưa cho Cố Trầm danh thϊếp: “Tôi phát hiện cậu nói chuyện rất có trọng tâm, lại rất biết cách lấy lòng người khác. Nếu như cậu có định hướng muốn làm quan hệ công chúng, hoặc cậu tới công ty nào đó mà cần làm kế hoạch truyền thông thì có thể đến tìm tôi.”

Cố Trầm mỉm cười nhận lấy tờ danh thϊếp, trịnh trọng nói lời cảm ơn.

Sau khi ký xong hợp đồng này thì đã là hơn 4h. Cố Trầm nhìn thời gian, cậu không định tiếp đón thêm khách mới nữa nên đi giúp những đồng nghiệp nữ trong tổ kinh doanh số 1 bàn bạc hợp đồng, tính toán tiền trả góp mua nhà. Cậu bận mãi đến hơn 6h rưỡi thì trợ lý của Chung Ly Toại mới dẫn kiến trúc sư đến phòng kinh doanh để tìm cậu.

“Xin chào anh Cố.” Trước đây trợ lý của Chung Ly Toại cũng đã giúp Chung Ly Toại làm các thủ tục chuyển quyền sở hữu nên đã quen biết với Cố Trầm. Anh ta đưa chìa khóa sơ cua cho Cố Trầm, mỉm cười rồi nói: “Làm phiền anh Cố rồi.”
“Trợ lý Lâm gọi tôi là Cố Trầm là được rồi.” Cố Trầm nhận lấy chìa khóa, đang định dẫn kiến trúc sư đi xem nhà thì đã nghe thấy trợ lý Lâm nói: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi, Cố Trầm cậu vừa mới tan làm, chắc là vẫn chưa ăn cơm. Vừa hay mấy người chúng tôi đều chưa ăn, mọi người đi ăn no rồi làm việc tiếp.”

Cố Trầm gật đầu, trợ lý Lâm lại cười nói: “Cậu làm việc ở phòng kinh doanh này, ở đây có món gì ngon thì giới thiệu cho chúng tôi.”

Làm tròn lên thì Cố Trầm mới đi làm ở đây được hai ngày thôi, cậu vẫn chưa quen với môi trường xung quanh đây, nhưng buổi trưa nay các chị đồng nghiệp ở tổ kinh doanh số 1 mời khách ăn cơm ở nhà hàng kia, món ăn ở đó cũng khá ngon, mà giá cả cũng khá phù hợp.

“Vậy đến nhà hàng đó đi.” Trợ lý Lâm cười phụ họa rồi nói thêm vào.
Ba người đi bộ đến nhà hàng đối diện văn phòng, thực đơn được đưa lên, mỗi người gọi một món, trợ lý Lâm gọi thêm một con cá, một món canh và một món rau. Trong lúc đồ ăn được dọn lên, trợ lý Lâm giới thiệu kiến trúc sư với Cố Trầm.

Kiến trúc sư tên là Vương Lâm, là một kiến trúc sư hàng đầu trong một công ty thiết kế rất có tên tuổi trong ngành, đã từng có tác phẩm đạt giải, hơn nữa phong cách thiết kế của nữ kiến trúc sư này vừa hay chính là phong cách hậu hiện đại mà Chung Ly Toại yêu thích nhất.

“Anh Chung Ly đã trao đổi qua điện thoại với tôi phong cách thiết kế mà anh ấy thích nhất. Bên phía của tôi đã căn cứ theo yêu cầu của anh Chung Ly, bước đầu làm ra một bản thiết kế. Anh Cố có thể xem qua, đợi một lát nữa khi đi xem nhà, chúng ta có thể bàn bạc cụ thể thêm về những chi tiết thiết kế.”
Vương Lâm lấy từ trong túi ra một tập giấy tờ đưa cho Cố Trầm. Cố Trầm nhận lấy, khi cậu đang định bóc ra thì nghe thấy trợ lý Lâm nói: “Việc này chúng ta không cần vội, cứ ăn cơm trước đã, ăn cơm xong chúng ta lên nhà rồi từ từ nói chuyện sau.”

Cố Trầm mỉm cười gật đầu, để túi tài liệu sang một bên. Trợ lý Lâm thấy không khí trên bàn ăn quá trầm lắng nên thỉnh thoảng nói mấy câu chuyện phiếm với hai người. Vừa hay lại nói đến chuyện quỹ đầu tư tư nhân và IPO, Cố Trầm tùy tiện nói một câu rằng chính sách hiện giờ đã được nới lỏng rất nhiều. Ngoại trừ việc lên sàn và phát hành cổ phiếu, việc cấu trúc lại tài chính của công ty lên sàn không cần phải được sự đồng ý của Hội giám sát, như vậy thuận tiện hơn rất nhiều. Sau khi nghe xong, trợ lý Lâm bất ngờ, nghi hoặc hỏi: “Cậu biết được những thông tin này từ đâu vậy?”
Cố Trầm ngẩn người, đột nhiên nhớ ra, chính sách này được nhấn mạnh trong “Các biện pháp quản lý tái cấu trúc nguồn vốn lớn của các công ty lên sàn chứng khoán”, mà quy định này hình như hiện giờ còn chưa được thi hành.

Cố Trầm chớp mắt một cái, mặt không đổi sắc: “Không có gì, có lẽ là tôi nhớ nhầm thôi.”

Ánh mắt trợ lý Lâm thoáng động, cười nói: “Tôi nhớ ra rồi, hình như các biện pháp quản lý này được thông qua vào hồi tháng 7 nhưng vẫn chưa chính thức thi hành. Không ngờ Cố Trầm cậu lại quan tâm về những quy định pháp luật trong ngành như vậy.”

Cố Trầm cười đáp lại: “Đúng chuyên ngành của tôi nên bình thường tôi cũng hay xem những tin tức chính sách về chuyện này. Nhưng cũng chỉ biết về mặt lý thuyết thôi.”

Khó khăn lắm mới nói qua được chủ đề này, trong phần sau của cuộc nói chuyện, Cố Trầm trở nên vô cùng cẩn trọng, không nói những kiến thức liên quan đến chuyên ngành nữa, sau khi ăn uống xong, ba người cùng lên xem nhà.
Kiến trúc sư Vương Lâm căn cứ theo kiểu nhà cụ thể của căn hộ này, còn ghi chép thêm một đống số liệu nữa, thảo luận thêm về tư duy thiết kế, đến gần 8h ba người mới chào nhau ra về.

Trợ lý Lâm đưa Cố Trầm về trường học, sau đó còn tiện đường đưa kiến trúc sư về nhà. Chiếc xe dừng ở cổng trường, Cố Trầm xuống xe, chào tạm biệt hai người bọn họ. Cậu không về trường ngay mà đến cửa hàng sách mua một bộ sách tham khảo về kỳ thi CPA*, bao gồm “Luật Kinh tế”, “Luật thuế”, “Kiểm toán”, “Quản lý tài chính”, “Quản lý rủi ro và chiến lược công ty”, “Kế toán” và còn mua thêm một bộ “Luật doanh nghiệp” và “Luật chứng khoán”.

(*: Kỳ thi kiểm tra năng lực của kiểm toán viên, được công nhận toàn cầu)

Sau khi về đến phòng kí túc xá, Cố Tú thấy Cố Trầm cầm một chồng sách dày cộp, không kìm được hỏi: “Anh, anh mua nhiều sách như vậy làm gì thế?”
Cố Trầm để sách lên bàn, xoa cổ tay mỏi nhừ: “Đọc!”

Vương Miểu và Hạ Thiêm nhìn nhau rồi nói bằng giọng ghen tị: “Hiện giờ cậu đọc những sách này không phải quá sớm sao? Chúng ta mới lên năm nhất, bằng tốt nghiệp còn chưa lấy được, cho dù cậu có xem trước thì cũng không thi được đâu.”

Cố Trầm lười không buồn quan tâm đến hai người đó.

Vương Miểu hừ một tiếng, khó chịu cằn nhằn một câu: “Làm bộ làm tịch!”