Tại nhà họ Lăng…
Lăng phu nhân ngồi trên ghế sô pha, gương mặt tiều tụy hẳn đi. Chỉ mới vài tháng trôi qua, quý bà đại gia lúc nào cũng xuất hiện với vẻ ngoài gọn gàng, quý phái đã mất đi sự ngạo nghễ thanh cao thuở nào. Khuôn mặt vẫn hằng được bảo dưỡng xuất hiện vài nếp nhăn nhẹ, làn da cũng sạm hẳn đi, cả người toát lên vẻ già yếu lại chán chường.
“Phải làm sao bây giờ đây!” Lăng Nhất Nhất ngồi bên cạnh Lăng phu nhân nắm lấy tay bà ta, sụt sịt nói: “Mẹ ơi, không lẽ mẹ phải ngồi tù thật ư?”
Đôi mắt Lăng phu nhân hằn đầy tơ máu đỏ, bà ta hít một hơi sâu, vừa lắc đầu vừa an ủi con gái: “Không đâu. Chắc chắn sẽ có cách, ông bà ngoại con sẽ không để mẹ phải ngồi tù đâu.”
“Chắc chứ?” Chủ tịch Lăng hừ một tiếng lạnh lẽo: “Chứng cứ đã được xác thực, ba tên nghi phạm kia cũng đã nhận tội rồi. Bây giờ trên mạng còn đang loạn hết cả lên kia kìa, ai cũng biết bọn chúng là do bà thuê về hết. Bao nhiêu con mắt nhìn chòng chọc như thế, áp lực dư luận khủng khϊếp như thế, bà nghĩ là ba mẹ vợ có dám nhúng tay vào không?”
“Tôi không thể nào ngờ được bà lại là thứ đàn bà ác độc như thế.”
“Tôi ác độc?” Lăng phu nhân cười khẩy: “Nếu tôi thật sự ác độc thì ngay từ đầu tôi đã gϊếŧ chết ông rồi. Như thế thì chẳng nảy sinh thêm bao nhiêu là chuyện thế này. Lúc leo lên giường mấy ả đó thì chẳng thèm bận tâm đến thể diện của mình, mà bây giờ lại ở đó trách tôi ác? Nếu tôi là kẻ ác thì ông là thứ tốt lành gì đây?”
“Bà…”
“Hai người bớt cãi vã đi!” Lăng Nhất Nhất bụm hai tai mình lại, hét toáng lên: “Giờ là lúc nào rồi mà hai người còn gây gổ nữa, không thấy khó chịu à? Ba à, ba mau nghĩ ra cách gì đó đi! Không lẽ ba muốn thấy mẹ vào tù thật sao?”
Mặt mày Chủ tịch Lăng xanh xám, chẳng dám hó hé câu nào. Thế là Lăng Nhất Nhất lại chỉ vào Lăng Tú mà mắng nhiếc: “Cũng tại anh cả đấy, đồ sao chổi. Trước khi anh về đây, nhà họ Lăng chúng tôi vẫn luôn bình yên. Từ khi anh đến thì chướng khí mù mịt khắp cái nhà này, càng ngày càng tệ hơn, cũng tại anh! Anh cút đi cho tôi! Cút đi!”
“Không phải tại anh đâu.” Gương mặt Lăng Tú tỏ vẻ tủi thân nhìn Lăng phu nhân, nhỏ vài giọt nước mắt: “Anh cũng không có muốn vậy đâu. Không phải lỗi của anh đâu mà.”
“Cũng tại vì anh…”
“Đủ rồi!” Con gái ồn ào lẫn con trai sướt mướt khiến bà ta nhức hết cả đầu: “Đừng quậy nữa, thấy nhà mình chưa đủ loạn hay sao?”
Nhưng mà trong vài ba khoảnh khắc, Lăng phu nhân cũng vẫn không khỏi oán trách Lăng Tú, cảm thấy đứa con này đúng là chẳng may mắn chút nào, kéo luôn phong thủy cả nhà hư hỏng theo.
Lăng Tú sụt sịt, mắt đỏ hoe gật đầu, rụt rè lên tiếng: “Hay là con cầu xin Hoắc Minh Chương, xin anh ấy nghĩ cách giúp mình?”
“Cầu xin anh ta mau chết đi thì hơn!” Lăng Nhất Nhất cười khẩy một tiếng: “Nếu không phải là nhà bọn họ giở trò, chẳng biết đào từ đâu ra con ả Lương Viện Viện kia thì bây giờ mẹ vẫn sẽ chẳng bị sao cả!”
“Thôi đủ rồi!” Lăng phu nhân mắng: “Mẹ còn sống sờ sờ ra đấy! Bớt nói mấy câu xui xẻo đi, hay là con đang mong mẹ chết cho sớm đấy hả?”
Lăng Nhất Nhất dẩu môi, không nói gì nữa mà chỉ nhìn Lăng Tú bằng đôi mắt đầy hung tợn. Lăng Tú cũng chẳng thể nhịn Lăng Nhất Nhất được nữa, vẻ mặt cũng chẳng cam tâm.
Lúc hai cha con Lăng Phi tiến vào thì thấy ngay khung cảnh hai anh em đang mắt to mắt nhỏ lườm nguýt nhau, cả Chủ tịch Lăng và Lăng phu nhân cũng đang oán trách nhau.
Chú hai nhà họ Lăng khựng lại một chốc rồi mới tiến đến, hỏi han với vẻ mặt rất đỗi ân cần: “Anh cả, chị dâu, hai người khỏe không?”
“Cậu trông dáng vẻ của chúng tôi có khỏe nổi không?” Lăng phu nhân không nhịn được nói: “Bớt nói nhảm đi. Đám cáo già kia hẹn cậu ra ngoài nói gì vậy?”
Chú hai nhà họ Lăng nghe Lăng phu nhân hỏi thế bèn bất giác nhìn sang Chủ tịch Lăng, bày ra vẻ khó xử.
Xế chiều nay, chú hai nhà họ Lăng bỗng gọi điện thoại cho Chủ tịch Lăng, bảo rằng mấy cổ đông trong công ty muốn âm thầm hẹn ông ta ra ngoài. Chú hai nhà họ Lăng phát giác chuyện có phần quái lạ nên lập tức gọi điện báo cho Chủ tịch Lăng biết. Chủ tịch Lăng tức thì bảo chú hai nhà họ Lăng đến đó giả lả với đám bọn họ một phen rồi về báo cáo lại mục đích của đám cáo già kia cho ông ta biết.
Chú hai nhà họ Lăng làm đúng theo lời dặn. Vừa về đến đã não nề nói với Chủ tịch Lăng: “Những cổ đông lớn kia nói với em, nói là…”
Chủ tịch Lăng nhướng mày: “Nói!”
Chú hai nhà họ Lăng nhắm mắt kể lại: “Bọn họ nói là thời gian gần đây, Tập đoàn Lăng Thị chịu những tổn thất nghiêm trọng cũng bởi vì anh cả và chị dâu. Vậy nên, họ muốn tổ chức một cuộc đại hội cổ đông nhằm bãi bỏ chức vụ chủ tịch của anh.”
Sắc mặt Chủ tịch Lăng sa sầm hẳn, ông ta còn chưa nói gì, Lăng phu nhân đã cười khẩy: “Đúng như dự đoán. Tôi còn tưởng đám người ấy sẽ có thể kiên nhẫn lâu hơn cơ, không ngờ chỉ mới có mấy ngày đã nhịn hết nổi rồi.”
Lăng Phi phẫn nộ: “Đám người đó đúng là quá quắt. Tập đoàn Lăng Thị là sản nghiệp của nhà họ Lăng chúng ta, có liên quan quái gì đến đám người ngoại lai bọn họ chứ? Bác cả, bác yên tâm, cháu và ba luôn ủng hộ bác. Chỉ cần người nhà họ Lăng chúng ta đồng lòng thì đám người ngoài kia có bày mưu tính kế thế nào cũng sẽ không có chuyện gì to tát đâu.”
Chủ tịch Lăng vỗ lấy bả vai Lăng Phi: “A Phi đúng là càng ngày càng hiểu chuyện.”
“Nói hay ho thế thì có ích gì? Quyền đã mất thì lòng người cũng mất. Nếu đám đại cổ đông đó quyết tâm bãi bỏ chức vụ của ông, ông nghĩ là ông còn giữ được cái chức chủ tịch này hay sao?” Lăng phu nhân liếc mắt nhìn Chủ tịch Lăng.
Chủ tịch Lăng im phăng phắc. Ba con Lăng Phi nhận ra bầu không khí có phần kỳ lạ cũng không dám nán lại lâu hơn, báo cáo xong nhiệm vụ rồi thì uể oải rời đi.
Sau khi ra khỏi nhà họ Lăng, Lăng Phi quay sang nhìn ba mình: “Ba à, bác cả sẽ chủ động tuyên bố nhường chức chủ tịch cho ba thật ư?”
Chú hai nhà họ Lăng nghe thế thì khẽ bật cười: “Ông ta còn lựa chọn nào nữa à? Không lẽ ông ta đành lòng trơ mắt nhìn Lăng Thị rơi vào tay người ngoài hay sao?”
Tại nhà họ Lăng, Lăng phu nhân lên tiếng: “Cổ phiếu nhà họ Lăng đã tuột dốc rồi. Với tình hình hiện nay, tôi nghĩ rằng ở đại hội cổ đông, đám người đó sẽ nhất quyết không chấp nhận cho ông tiếp tục giữ chức chủ tịch đâu. Thế thôi, chi bằng ông chủ động rời chức vụ rồi để cậu hai thay thế ông sẽ tốt hơn. Ông ta nghe lời như thế, ông cũng có thể thông qua cậu hai tiếp tục quản lý công việc của tập đoàn. Đợi đến khi phong ba này yên ổn là được rồi.”
Lăng Nhất Nhất ngồi bên cạnh càng nghe càng thấy sợ hãi. Cô ta không thể hiểu nổi vì sao gia đình mình lại trở thành thế này, thế là không kiềm được mà nắm lấy cổ tay Lăng phu nhân: “Mẹ ơi!”
Lăng phu nhân vỗ nhẹ tay con gái mình như để an ủi: “... Không đáng sợ đến mức đó đâu, trời còn chưa sập xuống nữa mà. Dù có bị phán xử như thế thì mẹ cũng sẽ xin để được người ở ngoài bảo lãnh. Mẹ sẽ không ngồi tù đâu.”
Mắt Lăng Nhất Nhất đỏ au, nhào vào lòng ngực Lăng phu nhân, òa khóc: “Tại sao lại thành ra thế này kia chứ!”
Đúng thế! Vì cớ gì mọi sự lại thành ra thế này?
Chủ tịch Lăng nhìn Lăng Tú. Từ khi thằng con trai trời đánh này về nhà họ Lăng, cái nhà này chẳng còn yên lành nữa.
Lăng Tú bị Chủ tịch Lăng nhìn đến mức lạnh cả sống lưng, cậu ta không khỏi lủi đến bên cạnh Lăng phu nhân, không ngờ lại bị Lăng phu nhân né tránh nhanh như chớp.
Lăng Tú chợt thừ cả người.
Lăng phu nhân nhìn Chủ tịch Lăng, hỏi: “Có cần tìm thầy phong thủy đến tính một quẻ không? Tôi cứ cảm thấy dạo gần đây nhà họ Lăng bị sao quả tạ chiếu đến. Mời thầy về xem thử coi có bị bỏ bùa hay gì không? Coi thử có thể phá giải không?”
Lăng phu nhân không thấy làm vậy là mê tín, vì những chuyện xảy ra một năm gần đây thật sự quá kỳ lạ.
Lăng Nhất Nhất nghe đến đây thì hồi phục sức lực ngay, chỉ thẳng vào Lăng Tú mà nói: “Còn là ai được nữa? Nhất định là cái thứ sao chổi này rồi! Bát tự của anh ta và nhà họ Lăng khắc nhau, nên anh ta vừa về đến là nhà chúng ta loạn hết cả lên. Đuổi cổ anh ta đi là tốt lành ngay.”
Lăng Nhất Nhất lại tiếp: “Nếu anh ta không vong ân bội nghĩa ức hϊếp Cố Trầm thì nhà họ Lăng chúng ta sao có thể bị cư dân mạng mắng chửi kinh khủng thế chứ? Cả hôm một tháng năm có sự kiện giảm giá kia nữa, cũng là anh ta gậy ông đập lưng ông hại Tập đoàn Lăng Thị mất hết danh dự. Lương Viện Viện kia cũng thế, chuyện đã qua biết bao lâu rồi, nếu anh ta không có giả vờ tủi thân ỉ ôi với Hoắc Minh Chương suốt ngày thì sao Hoắc Minh Chương khi không lại đi tìm Lương Viện Viện? Hại mẹ phải vào tù! Anh ta là tên khắc tinh, tới đây để khắc nhà họ Lăng chúng ta đấy!”
“Con không phải là khắc tinh!” Mặt Lăng Tú biến sắc, lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải con! Con không phải khắc tinh! Con không hại nhà họ Lăng đâu mà.”
Lăng Tú nhìn ba mẹ và cả người em gái đang tỏ vẻ hết sức thờ ơ thì bốc đồng lên tiếng: “Vì sao mấy người lại đổ hết mọi chuyện lên đầu con? Nếu như mẹ không cố ý hãm hại người ta ngay từ đầu thì con cũng đâu có bị người ta cướp đi…”
Vẫn còn chưa nói hết thì tiếng bạt tay chói tai đã vang lên. Lăng Tú ôm lấy gò má, vẻ mặt không sao tin nổi. Còn Lăng phu nhân thì buông lời chất vấn với vẻ tức giận tột cùng: “Ý anh muốn nói là nhà họ Lăng đến cớ sự này đều là lỗi lầm mà chúng tôi phải gánh chịu chứ gì? Mẹ của anh bị người ta cắm sừng, đi tù mọt gông là đáng lắm chứ gì?”
Lăng Tú đột ngột tỉnh táo lại, lắc đầu dữ dội: “Con xin lỗi mẹ, con sai rồi. Con không cố ý nói như thế đâu.”
Lăng Tú hốt hoảng nói xin lỗi, thế nhưng vẻ mặt vẫn không giấu đi được sự ấm ức xen lẫn oán hận.
Tối hôm ấy, lúc Lăng Tú nằm ngủ trong phòng của mình thì không kìm được gọi điện thoại cho Hoắc Minh Chương, khóc lóc kể lể cho Hoắc Minh Chương nghe người nhà đối xử tệ bạc với cậu ta, bảo cậu ta là đồ sao chổi. Nhà họ Hoắc nhẹ dạ cả tin nghe lời Lương Viện Viện nói nên đã để lộ sơ hở khiến Chủ tịch Chu cắn lấy không buông, lúc này đây, nhà họ cũng đang bị tổn hại nặng nề, sứt đầu mẻ trán, hơi đâu mà kiên nhẫn nghe Lăng Tú oán thán rêи ɾỉ vớ vẩn, nói đôi câu đã muốn cúp điện thoại. Trước khi cúp, Hoắc Minh Chương còn khuyên nhủ Lăng Tú: “Nếu như không có việc gì làm thì học hỏi Cố Trầm chút đi. Cậu chỉ cần bằng một phần mười của Cố Trầm thôi thì cũng đã không bị người nhà giày xéo như thế.”
Lăng Tú ngớ ngác ngay lập tức.
Nghe thấy tiếng tút tú từ di động, Lăng Tú lại chợt nhớ đến quãng thời gian năm nào khi cậu ta còn ở thôn họ Cố. Khi ấy cũng có biết bao nhiêu người so sánh cậu ta và Cố Trầm, họ cũng cảm thấy cậu ta chẳng sánh bằng Cố Trầm. Hồi đó Lăng Tú cũng biết tủi thân chứ, có điều khi đó vẫn còn ba mẹ Cố an ủi cậu ta, còn có Cố Trầm an ủi cậu ta. Nào ngờ đâu khi cậu ta được trở về vòng tay của ba mẹ ruột, đến cả một người để có thể than thở cũng đã chẳng còn nữa.
“Tại sao lại trở thành như thế này chứ?”
Lăng Tú tức tới bật cười. Người nhà họ Lăng không hiểu, cậu ta cũng không tài nào hiểu nổi. Cậu ta và Cố Trầm rõ ràng là hai kẻ khác nhau một trời một vực, nhưng vì sao tất cả mọi người đều thấy cậu ta thua kém Cố Trầm? Vì sao Cố Trầm lúc nào cũng tốt đẹp hơn cậu ta kia chứ?
Lăng Tú ở trong phòng, tức tối đập gối phát tiết. Còn Cố Trầm đang bị cậu ta oán hận thì hiện tại cũng đang trò chuyện với người nhà họ Lăng.
Lăng Phi nhìn Cố Trầm đang ngồi ở phía đối diện: “Xưa giờ Tổng giám đốc Cố vẫn luôn là người tài bận rộn, sao hôm nay lại hẹn tôi ra đây thế này? Không biết có chuyện gì cần đến tôi?”
Cố Trầm cầm muỗng khuấy ly cà phê: “Tôi muốn giao dịch với Tổng giám đốc Lăng.”
Lăng Phi: “Giao dịch?”
Cố Trầm nói với vẻ trịnh trọng: “Tôi muốn thu mua Bách hóa Lăng Thị.”