Chung Ly Toại vỗ vai Cố Trầm. Anh có thể cảm nhận được sự lo lắng của Cố Trầm. Cảm giác lo lắng này bắt đầu từ khi Cố Trầm tham gia tiệc sinh nhật của Hoắc Minh Chương, ngày càng tăng lên. Chung Ly Toại đoán rằng sự thay đổi của Cố Trầm là vì nghe được chuyện cũ kia. Nhưng Chung Ly Toại không thể hiểu được, vì sao một chuyện cũ hoàn toàn không biết thật giả lại có thể khiến Cố Trầm sợ hãi tới như vậy. Anh cứ cảm thấy không phải Cố Trầm sợ hãi chuyện cũ kia, mà là một thứ càng không thể xác định nào đó.
Chung Ly Toại muốn chia sẻ gánh nặng này giúp Cố Trầm, nhưng dường như Cố Trầm không hoàn toàn tin tưởng anh. Chung Ly Toại biết bản thân Cố Trầm có rất nhiều bí mật, cậu không muốn nói, Chung Ly Toại cũng không cưỡng ép.
Chỉ là có chút tiếc nuối mà thôi.
“Là anh làm không đủ tốt.” Chung Ly Toại khẽ thở dài, chủ động xin lỗi: “Dù sao thì họ cũng là ba mẹ em, anh không nên nghi ngờ bọn họ như vậy. Như vậy là quá không tôn trọng em. Em không chấp nhận được cũng là bình thường.”
Đối góc độ suy nghĩ, nếu như Cố Trầm nói xấu ba mẹ Chung Ly Toại trước mặt anh, Chung Ly Toại cũng sẽ không vui. Đó là cảm xúc bình thường của con người.
“Không phải.” Cố Trầm lắc đầu. Cậu hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại cảm xúc. Hành động không khống chế được cảm xúc nổi giận với Chung Ly Toại ban nãy khiến Cố Trầm ý thức được rằng, không biết từ khi nào mà cậu lại chìm đắm vào trạng thái tinh thần giống như trước lúc sống lại một lần nữa. Mạnh động, thô bạo, gặp chuyện là mất bình tĩnh, đổ lỗi cho người khác, thậm chí còn vô thức có suy nghĩ đồng quy vu tận.
Cõi lòng Cố Trầm trầm xuống, nghi ngờ bản thân bị hào quang cốt truyện ảnh hưởng.
Nhưng rõ ràng là cậu đã thông qua xây dựng web Baitan và làm từ thiện nâng cao danh tiếng thành công chống được lại hào quang cốt truyện, vì sao còn bị ảnh hưởng chứ.
Nghĩ thế nào Cố Trầm cũng không nghĩ ra được, chỉ có thể đoán rằng có lẽ bản chất của cậu là một người ác độc sẵn rồi. Trước đây chưa gặp điều gì quá nặng nề cho nên vẫn còn ngụy trang được rất tốt, bây giờ đối mặt với áp lực quá lớn, sự hỗn loạn của cậu liền lộ ra.
Có phải Chung Ly Toại cũng nhìn rõ được bản chất của cậu không? Cho dù bây giờ vẫn chưa nhìn rõ, sau này cũng sẽ dần dần nhìn rõ được. Tới lúc đó, hai người bọn họ có còn ở bên nhau được nữa không?
Cố Trầm thở ra một hơi, biết trạng thái bây giờ của mình không ổn.
Chung Ly Toại im lặng một lúc, vẫn không nhịn được chủ động dò hỏi: “Anh thấy hình như áp lực của em có hơi lớn. Có chuyện gì không thể nói với anh, nhất định phải tự gánh vác một mình sao?”
Cố Trầm nhìn chằm chằm Chung Ly Toại.
Chung Ly Toại cũng biết Cố Trầm đang rối bời, anh nắm lấy tay Cố Trầm, thử dùng cách này truyền đạt tâm ý của mình tới Cố Trầm: “Có lẽ, em có thể thử tin tưởng anh.”
Cố Trầm vô thức nắm chặt tay Chung Ly Toại. Suy nghĩ rồi lại buông ra. Còn chưa kịp rút tay lại, đã bị Chung Ly Toại nắm chặt.
Cố Trầm giãy dụa mấy cái, không tránh thoái được, có chút bất đắc dĩ nói rằng: “Đang ở bên ngoài khu chung cư, sẽ có người nhìn thấy đó.”
“Chúng ta yêu đương quang minh chính đại, không sợ người khác nhìn thấy.” Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm với ánh mắt sâu thẳm, một lời nhưng có hai ý: “Anh sẽ không buông tay đâu.”
Cố Trầm thở dài một tiếng, thử nói rằng: “Nếu như, có một ngày anh phát hiện ra rằng em không hề ưu tú như trong tưởng tượng của anh, có khi nào anh sẽ không thích em không?”
“Anh yêu đương không phải vì hướng tới mục tiêu ưu tú.” Chung Ly Toại nói: “Trên đời này có nhiều người ưu tú như vậy, nhưng người khiến anh rung động chỉ có một mình Cố Trầm mà thôi.”
Trong thoáng chốc, dường như có một ngọn gió mát lành thổi qua bãi cát vàng, thổi hết đi đất cát đã chất thành ngọn. Lộ ra nơi mềm mại nhất.
Cố Trầm vô thức đè chặt lồng ngực bằng một tay khác. Cậu nghe thấy tiếng tim đập của mình. Thình thịch thình thịch.
Một dòng máu nóng xông lên đỉnh đầy, Cố Trầm cố ý để mặc sự xúc động này, buột miệng nói với tốc độ bản thân không thể hối hận: “Em muốn kể cho anh một câu chuyện.”
Nói xong câu này, Cố Trầm lập tức có hơi hối hận. Nhưng nhìn thấy sự vui vẻ “cuối cùng cũng chịu chia sẻ bí mật với anh rồi” trên khuôn mặt Chung Ly Toại, Cố Trầm lại cảm thấy cho dù có nói ra, hình như cũng không sao cả.
Chỉ là một giấc mơ thôi mà.
“Cần tìm một nơi vô cùng yên tĩnh và an toàn không?” Chung Ly Toại hỏi.
Cố Trầm hoàn hồn lại, lơ đãng gật đầu.
Chung Ly Toại suy nghĩ, nắm tay quay về trước xe, đẩy Cố Trầm vào ghế phó lái, sau đó lái xe ra khỏi khu chung cư. Làm xong tất cả, Chung Ly Toại còn không quên tắt camera hành trình của ô tô.
“Như thế này, chúng ta nói gì cũng sẽ không có người thứ ba biết.”
Cố Trầm nhìn khung cảnh đường phố chậm rãi lùi về phía sau bên ngoài cửa sổ. Sắp xếp từ ngữ với tư duy chậm rãi, suy nghĩ nên nói từ đâu.
Cuối cùng vẫn mở đầu bằng cách tồi tệ nhất.
“Vào cái đêm em tới Đại học A báo danh, em có mơ một giấc mơ. Trong mơ...” Cố Trầm chậm rãi kể cho Chung Ly Toại nghe những chuyện tồi tệ mà bản thân đã trải qua ở đời trước.
Vốn tưởng rằng rất nhiều chuyện đã dần quên lãng theo thời gian trôi đi. Nhưng khi Cố Trầm kể lại tất cả với Chung Ly Toại, cậu mới kinh ngạc nhận ra rằng, hóa ra cậu vẫn nhớ rất rõ những gì đã trải qua trong đời trước như vậy. Đến cả ai chửi mắng cậu như thế nào, biểu cảm khinh thường coi rẻ trên măt khi chửi cậu, Cố Trầm đều có thể nhớ lại rõ ràng.
Trí nhớ của cậu tốt tới như vậy sao?
Cố Trầm kinh ngạc trong lòng. Khi cậu kể tới Lăng Tú được người nhà họ Lăng nhận về, cậu tới nhà họ Lăng chào hỏi cùng với Lăng Tú, lại bị Lăng phu nhân coi rẻ chẳng đáng một đồng, điện thoại bỗng nhiên rung lên ngắt lời cậu đang nói.
Cố Trầm nghe máy, liền nghe thấy giáo sư Hình ở đầu dây bên kia tức giận nói: “Bảo các em tới siêu thị mua dầu vừng, sao mà mua lâu vậy vẫn chưa về. Hai đứa tới hẳn xưởng sản xuất đấy à?”
Cố Trầm bỗng hoàn hồn loại, quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh tượng xa lạ, căng da đầu nói: “Về ngay, bọn em về ngay đây ạ.”
Sau khi cúp máy, Cố Trầm cũng không nhớ đến việc kể chuyện cho Chung Ly Toại nữa. Vội vàng thúc giục anh: “Mau, mau về thôi. Giáo sư và cô giáo còn đang đợi chúng ta ăn bữa tối đó!”
Chung Ly Toại im lặng, anh cũng quên mất giáo sư Hình và cô Thích còn đang đợi bọn họ ăn cơm. Thế mà lại để hai ông bà ở trong nhà lâu như vậy. Đúng là quá thất lễ.
“Anh vừa nghe thấy Hình lão bảo em mua gì đó trong điện thoại à?” Chung Ly Toại gặp nguy không loạn, còn nhớ chi tiết nhỏ này.
“Dầu vừng!” Cố Trầm vỗ trán: “Mua dầu vừng. cô giáo muốn trộn đồ ăn.”
Thế là Chung Ly Toại dừng xe lại trước một siêu thị gần nhà, xuống xe mua dầu vừng với tốc độ nhanh nhất. Cố Trầm cũng tranh thủ thời gian vào quán đồ ăn chín mua một bát thịt kho Đông Pha.
“... Đã lâu rồi giáo sư không được ăn thịt. Tối nay mua một bát thịt kho Đông Pha cho thầy ấy ăn, mua chuộc thầy ấy vậy.”
Chung Ly Toại hỏi: “... Đối phó Hình lão như vậy không hay lắm đâu?”
Chung Ly Toại xách thịt kho Đông Pha quay về: “Không sao đâu. Giáo sư cũng thèm cái vị này, đồ ăn quán này làm cũng không tệ. Chấm điểm đồ ăn trên web Baitan cũng có rất nhiều đánh giá tốt.”
Chung Ly Toại cũng không nói gì nữa.
Hai người vội vàng về nhà, giáo sư Hình đã đợi tới mức mất kiên nhẫn. Thấy Chung Ly Toại và Cố Trầm quay về, giáo sư Hình cằn nhằn nói: “Sau lâu vậy mới về? May mà bây giờ là mùa hè đấy, nếu không thì đồ ăn nguội hết rồi.”
Cố Trầm áy náy nói: “Nói chuyện với Chung Ly Toại ạ, quên mất thời gian.”
Cô Thích để ý thấy hai người xách đồ ăn trên tay, bèn cười hỏi: “Mua gì về đấy, ngửi cũng thơm nhỉ?”
“Thịt kho Đông Pha ạ.” Cố Trầm giơ đồ đóng hộp trong tay lên, cười nịnh nọt nói với giáo sư Hình: “Mua cho giáo sư ạ, ăn cho đỡ thèm.”
Giáo sư Hình kiêu ngạo hừ một tiếng: “Chỉ biết nịnh người thôi.”
Sau đấy lại Cố Trầm rằng: “Bảo em mua dầu vừng, em đã mua chưa?”
Cố Trầm vỗ vỗ vào người Chung Ly Toại, Chung Ly Toại cười nói: “Mua rồi ạ.”
Cố Thích nhận lấy đồ đóng gói và chai dầu vừng: “Cô đi trộn súp lơ. Mấy đứa đi rửa tay trước đi. Sắp được ăn cơm rồi.”
Cố Trầm và Chung Ly Toại rửa tay xong đi ra, cô Thích đã trộn xong món rau cuối cùng, thịt kho Đông Pha đóng gói mang về cũng đã được bỏ ra đĩa. Bốn người ngồi xuống trước bàn ăn, giáo sư Hình lơ đãng hỏi: “Em nói chuyện gì với Tổng giám đốc Chung Ly mà lâu như vậy?”
Chung Ly Toại có hơi chần chừ, còn chưa nghĩ ra nên trả lời vấn đề này như thế nào. Liền nghe thấy Cố Trầm nói không cần suy nghĩ: “Nói chuyện đứa con của bị trộm của nhà họ Lăng. Muốn hỏi xem Chung Ly Toại có cách nào tốt để giải quyết không.”
Nghe thấy Cố Trầm nói như vậy, giáo sư Hình cũng không nghi ngờ, gật đầu nói: “Tổng giám đốc Chung Ly nhìn xa trông rộng, nghe ý kiến của cậu ấy cũng được.”
Dừng lại một chút rồi giáo sư Hình lại bổ sung thêm: “Cho dù là Tập đoàn Hoắc Thị hay là Đại Chu Thiên Hạ, còn cả Tập đoàn Lăng Thị nữa, đều không phải đèn cạn dầu. Nếu như bọn họ đã để lộ tin tức này với em, chắc chắn là vì muốn kéo em xuống. Việc em cần làm là bình tĩnh. Cho dù đối phương nói thế nào làm thế nào, em cứ gặp chiêu phá chiêu là được. Không nắm chắc hoàn toàn thì tốt nhất là đừng chủ động tấn công.”
“Hình lão nói có lý. Em còn trẻ, chưa trải qua việc tranh đấu lẫn nhau của những gia đình tư bản kia, không biết thủ đoạn của bọn họ bẩn thỉu tới mức nào. Nếu thực sự bị bọn họ dắt mũi đi thì dễ dàng làm càng nhiều, sai càng nhiều. Một khi bị những người kia bắt được thóp, mình sẽ vào thế bị động.” Cô Thích nói sâu xa: “Chuyện đã xảy ra rồi, vội vã cũng không có tác dụng gì. Cho dù đối phương ép em như thế nào, chỉ cần em bình tĩnh, không sai lầm, bọn họ sẽ không làm gì được em cả.”
Sau khi Cố Trầm rời đi, giáo sư Hình kể lại đơn giản hành động cực đoan trước đó của Cố Trầm với cô Thích. Hy vọng buổi tối cô Thích có thể khơi thông cho Cố Trầm. Đỡ Cố Trầm lại đi vào ngõ cụt, thực sự làm mấy chuyện cực đoan. Cô Thích nghe mà giật mình thon thót. Khi đó không ngồi nổi nữa, mới vội vàng bảo giáo sư Hình gọi điện giục Cố Trầm mau quay về.
Cảm nhận được sự quan tâm của giáo sư Hình và cô Thích, còn có cả sự bao dung và tin tưởng hết mình của Chung Ly Toại, cảm giác lo lắng vẫn luôn quấn riết trong lòng Cố Trầm vô thức bớt đi rất nhiều. Cậu mỉm cười, đầu óc tỉnh táo nói rằng: “Em biết rồi ạ. Em sẽ không hành động hấp tấp đâu.”
Dừng lại một chút, Cố Trầm lại thăm dò hỏi: “Nhưng chuyện này cũng phải giải quyết. Nếu không em cứ cảm thấy như có con dao đang kề trên đỉnh đầu vậy, không yên tâm được.”
“Em định tối nay về nhà Tổng giám đốc Chung Ly ở, cũng tiện bàn bạc xem chuyện này cụ thể nên làm như thế nào.”
Giáo sư Hình im lặng một lúc. Ông biết chuyện này tới cùng cũng chỉ có Chung Ly Toại mới giúp được Cố Trầm thôi.
“Vậy em cứ về đi. Vẫn là việc chính quan trọng.”
Cố Trầm thả lỏng trong lòng, vô thức nhìn sang Chung Ly Toại. Nhưng đang định quay đầu thì lại bị chính bản thân cậu khống chế lại.
Không biết vì sao, bây giờ Cố Trầm có hơi không dám nhìn biểu cảm trên mặt Chung Ly Toại.
Chung Ly Toại cũng để ý thấy vẻ mất tự nhiên kia của Cố Trầm. Anh biết vì sao Cố Trầm lại có phản ứng như vậy. Nghĩ thấy Cố Trầm kể với anh chuyện kia, lại nghĩ lại Cố Trầm vẫn luôn đoán được ra hướng đi trong tương lai rất rõ ràng, cùng với trong lúc hai người yêu đương, Cố Trầm luôn thể hiện ra tâm lý tự ti một cách kì lạ.
Chung Ly Toại khẽ mỉm cười. Hình như nhóc con này không biết vì sao mình lại được người khác thích đây mà.
Nhưng không sao, anh sẽ khiến Cố Trầm biết điều đó.