Cố Trầm im lặng một lúc.
Ba Cố cảm nhận được Cố Trầm khó xử, cẩn thận dè dặt hỏi: “Sao thế, có phải là không tiện không?”
“Đúng thật là không tiện ạ.” Cố Trầm thản nhiên nói: “Gần đây con rất bận. Mọi người tới rồi con không tiếp đón mọi người được.”
Mẹ Cố ở bên kia điện thoại nâng cao giọng lên rồi nói: “Bọn mẹ không cần con tiếp đón đâu, bọn mẹ muốn đi thăm con thôi, nhìn một cái rồi về. Không gây phiền cho con đâu.”
Cố Trầm cau mày, không biết nên nói như thế nào nữa. Chủ yếu là thời gian này có hơi phiền phức, nhà họ Hoắc và nhà họ Chu đang mài dao chuẩn bị gây chuyện, người nhà họ Cố lại tới thành phố A vào thời gian này, chỉ cần bất cẩn chút thôi sẽ bị hai nhà Hoắc Chu lợi dụng, cuốn vào âm mưu của bọn họ.
Nghĩ tới đây, Cố Trầm nói với ba Cố: “Ba à, ba đưa điện thoại cho mẹ đi.”
Ba Cố nghe thấy thì làm theo. Mẹ Cố nhận lấy điện thoại, giọng điệu hơi chút kích động nói rằng: “Trầm Trầm, mẹ chỉ muốn thăm con thôi. Mẹ sẽ không gây phiền phức cho con đâu.”
Cố Trầm hỏi: “Mẹ biết chín năm trước ai đã vứt Lăng Tú vào con sông kia ở thôn họ Cố không?”
Mẹ Cố nghe thấy vậy, lập tức sững sờ, hơi khó hiểu nói: “... Đây đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi. Sao mẹ biết được. Mẹ cũng đâu nhìn thấy ai ném đứa bé. Sao con bỗng nhiên lại hỏi tới chuyện này? Con biết ai ném Tú Tú...”
Mẹ Cố dừng lại một lát rồi đổi lời nói: “... Ném Lăng Tú vào sông à?”
Cố Trầm nói tiếp: “Năm đó ông bà ngoại sinh tổng cộng bao nhiêu cô con gái ạ?”
Mẹ Cố cau mày: “Sao thế? Con nghe được gì ở bên ngoài à? Sao hôm nay lại hỏi tới chuyện này?”
Cố Trầm khẽ giọng nói: “Có người nói với con rằng, người trộm Lăng Tú đi là tình nhân của Chủ tịch Lăng. Mà tình nhân trộm đứa bé kia đi chính là đứa bé mà ông bà ngoại gửi cho đôi vợ chồng trí thức già ở thôn họ Cố rời bỏ quê hương sau đó quay về thành phố.”
Mẹ Cố không thể tin được: “Làm gì có chuyện này! Ai nói cho con vậy?”
Cố Trầm không trả lời câu hỏi của mẹ Cố, tiếp tục nói: “Chắc mẹ đã nghe nói tới Tập đoàn Đại Chu và Tập đoàn Hoắc Thị đúng chứ. Người nói tin đó với con còn bảo với con rằng, chuyện tình nhân của chủ tịch Lăng trộm con năm đó, còn liên quan tới chủ tịch của Tập đoàn Đại Chu.”
“... Không biết Tập đoàn Hoắc Thị thông qua cái gì mà biết được chuyện này, rồi nói cho con biết. Chủ tịch của Tập đoàn Đại Chu kia cũng đã biết con biết chuyện này rồi. Có lẽ trong tương lai không xa Tập đoàn Lăng Thị cũng sẽ biết thôi. Mẹ chắc chắn muốn tới thành phố A vào thời gian này chứ?”
Mẹ Cố nghe thấy vậy, có chút hoảng hốt: “Vậy là sao? Con muốn nói rằng có người hãm hại mẹ thông đồng với người khác, trộm con của nhà họ Lăng à? Chuyện này hoang đường quá rồi. Mẹ chẳng quen biết tình nhân của Chủ tịch Lăng gì đó cả...”
“... Đúng vậy, năm đó trong nhà nghèo rớt mồng tơi, ông bà ngoại con đúng là đã đưa con gái vừa mới chào đời không lâu cho một đôi vợ chồng tri thức già quay về thành phố. Nhưng đó đã là chuyện hơn bốn mươi năm trước rồi. Nhiều năm như vậy, hai nhà cũng đâu có qua lại với nhau đâu. Sao bọn họ lại biết tình nhân kia là đứa con gái mà nhà họ Cố chúng ta đem cho đi được? Đây không phải là cố ý hãm hại người khác sao!”
Mẹ Cố sống trong sạch rõ ràng hơn nửa đời người, chưa bao giờ làm chuyện vi phạm pháp luật kỉ cương. Ai mà ngờ được khi già rồi lại trở thành kẻ buôn người trong miệng người khác. Cái tội danh này mẹ Cố không gánh được. Trong lúc nóng vội, mẹ Cố khóc lóc kể lể với Cố Trầm: “Con đừng có tùy tiện nghe người khác nói lung tung. Chuyện này là ai nói vậy! Thất đức quá rồi đấy. Sao lại ức hϊếp người khác như vậy? Mẹ vất vả khổ sở nuôi Lăng Tú mười chín năm, mà còn thành tội nhân à?”
Cố Trầm nghe mẹ Cố thanh minh: “Mẹ không gặp cái người ném đứa bé kia sao? Năm đó bà ta về thôn họ Cố, không gặp mặt mọi người à?”
“Không có! Không có! Không hề có chuyện đó!” Mẹ Cố sốt sắng tới sứt đầu mẻ trán: “Cũng không biết con nghe được ở đâu ra. Mẹ đâu có biết tình nhân gì đó của Chủ tịch Lăng chứ. Nếu mẹ biết ai ném đứa bé, thì lúc mẹ báo cảnh sát đã nói với cảnh sát luôn rồi!”
“Con biết rồi ạ.” Cố Trầm an ủi rằng: “Mẹ cũng đừng lo lắng quá. Không ai có chứng cứ nói chuyện này liên quan tới mẹ...”
“Chẳng hề liên quan gì tới mẹ cả!” Mẹ Cố ngắt lời Cố Trầm, nhịn không được suy đoán lung tung: “Có khi nào bọn họ sẽ hắt nước bẩn lên đầu mẹ không?”
Bắt đầu từ ngày Lăng Tú nhận tổ quy tông quay về nhà họ Lăng, nhà họ Lăng chưa bao giờ thừa nhận ơn nghĩa nhà họ Cố đã nuôi dưỡng Lăng Tú. Không chịu nhận thì cũng thôi, còn gây sự khắp mọi nơi, hận không thể dẫm nhà họ Cố dưới gót chân. Không phải mẹ Cố không nhìn ra thái độ này. Cho nên bây giờ bà thực sự lo người nhà họ Lăng sẽ mượn chuyện này cố ý bôi nhọ bà.
“Yên tâm đi ạ. Con sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này.” Cố Trầm kiên nhẫn an ủi: “Chi cần mẹ không liên quan tới chuyện này thì không ai vu khống được mẹ cả.”
Ba Cố cướp lấy điện thoại đang bị mẹ Cố siết chặt trong tay, hỏi Cố Trầm: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Cố Trầm lặp lại một lần đơn giản: “Cho nên bây giờ con thấy mọi người không nên tới đây. Đợi chuyện này giải quyết xong rồi mọi người hẵng tới ạ. Con cũng có thời gian ở cùng với mọi người.”
Ba Cố cau chặt mày: “Mẹ con nhát gan. Con nói những chuyện đó với bà ấy, sẽ dọa bà ấy sợ chết khϊếp đấy. Nhưng chuyện con nói đúng thật là không liên quan tới mẹ con. Chuyện này ba làm chứng được. Cho dù người phụ nữ trộm đứa trẻ kia có phải là đứa bé năm đó ông ngoại con cho đi hay không, thì bà ta cũng không liên quan gì tới mẹ con. Mẹ con chưa từng gặp bà ta. Bà ta cũng không tới thôn họ Cố. Ít nhất là không vào trong thôn.”
Ba Cố dừng một chút rồi lại giải thích với Cố Trầm: “Thôn họ Cố chỉ rộng có từng này. Làng trên xóm dưới ai mà không biết ai chứ? Nhất là hoàn cảnh hơn hai mươi năm trước, thực sự có một người phụ nữ lạ mặt vào trong thôn còn mang theo đứa bé, mọi người có thể không chú ý tới sao? Chỉ cần có một người nhìn thấy, khi đó cảnh sát tới thôn điều tra cũng không đến mức không tra ra được gì. Mẹ con quá lương thiện, không nhìn được cảnh đứa nhỏ bị đưa vào cô nhi viện chịu khổ.”
Cố Trầm có thể hiểu được ý của ba Cố.
Ba Cố lại nói tiếp: “Con chú ý một chút, đừng để những người kia nói lung tung trên mạng. Mẹ con còn là giáo viên của trường tiểu học trong thôn nữa. Nếu như có mấy lời đồn đại gì đó, sao bà ấy còn gặp người khác được đây? Còn cả ông bàn ngoại của con nữa, bọn họ lớn tuổi rồi, chuyện này không được nói với bọn họ, đừng để bọn họ biết.”
Cố Trầm hiểu.
Ba Cố do dự một chút, vẫn không nhịn được, cất lời hỏi: “... Con nói khi đó Lăng Tú được nhà họ Lăng nhận về, cả nhà chúng ta đều tới thành phố A chúng mừng bọn họ, kết quả nhận được cái thái độ đó của nhà họ Lăng. Có phải vì chuyện này không?”
“Không phải đâu ạ. Chắc nhà họ Lăng vẫn chưa biết chuyện này.” Cố Trầm nói: “Bọn họ chỉ đơn giản là vừa ngu xuẩn vừa xấu xa vừa kiêu căng, khinh thường hà họ Cố mà thôi.”
Ba Cố: “...”
Cố Trầm an ủi rằng: “Ba mẹ đừng nghĩ nhiều. Sau này mọi người nước sông không phạm nước giếng, cho dù bọn họ muốn hại người, con cũng sẽ không đồng ý.”
Ba Cố vẫn còn hơi lo lắng. Dù sao thì nhà họ Lăng cũng có tiền tài thế lực, Tập đoàn Hoắc Thị và Tập đoàn Đại Chu kia cũng không phải loại dễ chọc gì. Nhỡ đâu thực sự có ý đồ xấu gì đó, Cố Trầm chỉ là một sinh viên đại học một mình sức yếu, có thể làm được chuyện gì?
Nhưng ba Cố lại không tiện nói rõ lời này với Cố Trầm. Nhất thời cảm thấy phiền lòng. Không nhịn được than vãn năm đó mẹ Cố lo chuyện bao đồng, nhất quyết muốn nhận nuôi cái đồ vô ơn Lăng Tú này. Nuôi vô ích mười chín năm trời, chẳng được thứ gì, ngược lại còn rước bực vào thân.
“Tạo nghiệt gì vậy chứ!” Sau khi cúp máy, ba Cố không nhịn được than vãn với mẹ Cố: “Có phải đời trước chúng ta nợ thằng nhóc này không. Hãm hại chúng ta như vậy.”
Mẹ Cố buồn bã thở ngắn than dài, chỉ cảm thấy lưỡi mình đắng ngắt.
Ba Cố lại nói: “Chuyện này đừng để cho ba mẹ biết. Hai cụ già rồi, biết chuyện này rồi lại nóng trong người.”
Mẹ Cố thở dài một tiếng: “Ông nói xem nhỡ đâu cái người trộm đứa trẻ kia thực sự là...”
“Cho dù có phải hay không thì cũng không liên quan gì tới chúng ta.” Ba Cố ngắt lời mẹ Cố: “Người xưa nói thế nào? Con gái gả ra ngoài như bát nước hất đi, huống hồ còn là đứa con gái đem cho. Đó không phải là người nhà họ Cố chúng ta.”
“Nói thì nói như vậy, nhưng nhỡ đây người nhà họ Lăng cứ làm lớn chuyện này. Có khi nào cư dân mạng kia sẽ chửi tôi là kẻ buôn người không? Còn cả Lăng Tú kia nữa, có lấy chuyện này ra để chèn ép Trầm Trầm hay không?” Mẹ Cố càng nghĩ càng sợ, lo lắng cả tối không ngủ được: “Sao lại như vậy chứ? Trên TV cũng chẳng có kiểu tình tiết phim như vậy. Thế này cũng trùng hợp quá rồi.”
“Thôi đừng nghĩ nữa.” Ba Cố cũng lo lắng theo. Ông cũng chẳng có cách nào, chỉ đành ngồi đợi, cầu mong những người kia đừng có tung chuyện này lên trên mạng.
Ở bên kia, sau khi Cố Trầm cúp máy, quay đầu lại nhìn thấy giáo sư Hình đỡ eo đứng trong phòng khách.
Giáo sư Hình không phải cố ý nghe lén, quan trọng là căn hộ này chỉ to nhiêu đó thôi, cách âm của tòa chung cư cũng không tốt lắm. Cố Trầm gọi điện thoại ở ban công lại quên đóng cửa, thành ra giáo sư Hình ở trong phòng khách nghe rất rõ ràng.
“Rốt cuộc là làm sao?” Giáo sư Hình cau mày hỏi: “Chuyện này lại có liên quan gì tới Tập đoàn Đại Chu với Tập đoàn Hoắc Thị nữa? Bọn họ lấy chuyện này ra đe dọa em à?”
“Chuyện từ xa xưa rồi ạ. Dù sao thì chuyện đó e rằng cũng chỉ có người trong cuộc mới biết rõ được thôi.” Cố Trầm phản bác nói: “... Cũng không phải đe dọa em. Bọn họ đe dọa gì được em chứ? Đứa trẻ cũng không phải em trộm, cũng không có chứng cứ liên quan tới mẹ em. Nếu thực sự làm ầm lên, em có thể kiện bọn họ tội phỉ báng vu khống. Em có web Baitan, lẽ nào còn sợ bọn họ đổi trắng thay đen gây chuyện hay sao?”
Giáo sư Hình vẫn hơi lo lắng: “Không thể không đề phòng được. Cho dù không có chứng cứ, với tính tình và tâm tính của Chủ tịch Chu và phu nhân chủ tịch Lăng kia, nếu thật sự làm ầm lên thì em cũng sẽ gặp phiền phức.”
Cố Trầm bật cười: “Vậy thì cứ để bọn họ làm ầm lên đi ạ.”
Giáo sư Hình nhìn dáng vẻ đầy lòng tin của Cố Trầm, không nhịn được tò mò: “Em định làm thế nào?”
Cố Trầm dìu giáo sư Hình vào phòng sách. Bởi vì chuyển nhà hơi vội, trên sàn còn đặt mấy thùng giấy vẫn đóng kín, bên trong đều là tài liệu sách vở với cả bút kí của Cố Trầm. Cố Trầm thuận tay lấy dao thủ công trên bàn, ngồi xổm xuống rạch mở thùng giấy có viết số “2” bên trên, lấy một quyển sổ màu đen từ bên trong ra. Đưa cho giáo sư Hình.
Giáo sư Hình nghi ngờ nhận lấy quyển sổ kia, mở ra nhìn lập tức kinh hãi.
“Đây, đây là cơ mật thương giới, sao em lại biết được?”
Cố Trầm mỉm cười. Kiếp trước cậu làm việc không công ở Tập đoàn Lăng Thị nhiều năm như vậy, cuối cùng bị người nhà họ Lăng đạp ra. Nhưng những năm đó cũng không vô ích, ít nhất thì Cố Trầm cũng nắm được rất nhiều cơ mật quan trọng của Tập đoàn Lăng Thị, bao gồm cả chứng cứ Lăng phu nhân nuốt quỹ công vi phạm pháp luật kỉ cương.
Cố Trầm chuẩn bị đưa một phần quyển sổ cho Chủ tịch Lăng. Hy vọng chủ tịch Lăng có thể quản thúc được vợ con của mình.