Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 155




“Em định làm thế nào?” Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm, có chút tò mò hỏi.

Cố Trầm lười biếng ngồi dựa vào ghế phó lái, mặt vô cảm: “Cho dù họ Hoắc kia có ý định gì, thì chuyện anh ta có ý đồ cũng là chuyện rất bình thường.”

Khi thực lực cách xa tới một trình độ nhất định, tất cả những âm mưu toan tính đều chẳng là gì cả.

Chung Ly Toại gõ vô lăng: “Cho nên?”

Cố Trầm không nói gì. Cho dù nhà họ Hoắc có mục đích gì, rồi muốn giở thủ đoạn gì với cậu, nếu như kết cục viên mãn mà hào quang cốt truyện muốn là khiến Tập đoàn Hoắc Thị thu mua Tập đoàn Đại Chu và Tập đoàn Lăng Thị thành công, vậy thì Cố Trầm chỉ cần nghĩ cách phá hoại kế hoạch này là được.

Cố Trầm hơi mệt mỏi bóp mi tâm. Trải nghiệm đời trước thực sự không tốt đẹp gì, cho nên sau khi Cố Trầm sống lại, cậu có thái độ tránh né với rất nhiều người và sự việc trong đời trước. Nhất là sau khi biết được sự tồn tại của hào quang cốt truyện, Cố Trầm sợ bản thân sẽ bị ảnh hưởng, sợ bản thân sống lại một đời vẫn dẫm vào vết xe đổ. Vốn dĩ cậu muốn tránh xa hào quang cốt truyện, trốn được bao xa thì trốn, nhưng hào quang cốt truyện không chịu tha cho cậu. Cứ ép sát từng bước một, khiến Cố Trầm có cảm giác rằng hào quang cốt truyện đang ở một nơi mà cậu không thấy lặng lẽ tích lũy sức mạnh, chỉ đợi thời cơ tới là sẽ tung lưới bắt gọn cậu.
Vốn dĩ có thể nước sông không phạm nước giếng, nhưng lại cứ thành quan hệ đối địch mày chết tao sống. Hành động của Hoắc Minh Chương khiến Cố Trầm rung lên hồi chuông cảnh báo, cậu lo rằng cho dù cậu có trốn đi thật xa, một khi Tập đoàn Hoắc Thị thuận lợi thôn tính được Tập đoàn Đại Chu và Tập đoàn Lăng Thị, sức ảnh hưởng của hào quang cốt truyện vẫn sẽ tăng lên, tới lúc đó sự giam cầm đối với Cố Trầm cũng sẽ tăng mạnh. Lúc đó chẳng phải là Cố Trầm sẽ phải để mặc cho hào quang xâu xé sao?

Nếu như đã không thể trốn thoát, vậy thì chỉ có ra tay trước thì chiếm được thế mạnh thôi.

Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm bỗng nổi lên ham muốn chiến thắng, nhịn không được cong khóe môi. Anh thầm nghĩ, lúc Hoắc Minh Chương tự cho là thông minh tìm tới Cố Trầm, chắc sẽ không ngờ rằng lại làm dấy lên tâm lý phản nghịch mãnh liệt này của Cố Trầm đâu.
Tuy không biết vì sao Cố Trầm lại ghét nhà họ Hoắc như vậy, nhưng có một chuyện có thể xác định, đó là Chung Ly Toại cũng không thích người nhà họ Hoắc tính kế Cố Trầm. Cho nên...

Chung Ly Toại cười hỏi: “Cần anh làm gì không?”

Cố Trầm lắc đầu: “Trận này em muốn tự mình chơi.”

Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm, tiếp tục cười nói: “Được.”

Không đợi Cố Trầm nói gì thêm, Chung Ly Toại đã chủ động nói: “Tuy không biết chuyện cũ năm đó trong miệng người nhà họ Hoắc rốt cuộc là gì, nhưng nếu như nhà họ Hoắc muốn kéo em xuống nước, chắc sẽ thổi phồng chuyện này lên. Để phòng ngừa chu đáo, chúng ta vẫn nên điều tra kĩ chuyện này đã.”

Cho dù ba nhà họ Hoắc Lăng Chu rốt cuộc có chuyện xấu gì, bọn họ cũng nên phòng bị trước.

“Chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, e rằng cũng không dễ điều tra.” Chung Ly Toại trầm ngâm một lát, đang định nói anh sẽ nhanh chóng cho người điều tra rõ ràng thì chợt nghe thấy Cố Trầm cười nói: “Cũng không khó khăn tới như vậy đâu, hỏi người trong cuộc là rõ ràng ngay thôi.”
Chung Ly Toại nghe thấy vậy thì sững sờ, chợt bừng tỉnh nhìn sang Cố Trầm.

“... Đùng là không ngờ tôi còn có cơ hội ngồi tán gẫu với Tổng giám đốc Cố đây. Tôi biết Tổng giám đốc Cố là quý nhân bận rộn, không biết lần này hẹn tôi ra đây, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Buổi trưa ngày hôm sau, Cố Trầm hẹn chủ tịch của Tập đoàn Đại Chu gặp mặt ở quán ăn nhỏ đối diện trường học. Khi Chủ tịch Chu mặc bộ vest được cắt may thủ công cùng giày da cao cấp đặt làm bước ra từ chiếc siêu xe dài, đi vào trong quán ăn, cả quán ăn nhỏ đều trở lên ồn ào.

Cố Trầm đi từ bên trụ sở Baitan nhìn thấy khách trong quán kích động cầm điện thoại lên chụp lén, không cần phải nghĩ nhiều, biết ngay là cảnh tượng này sẽ nhanh chóng lan truyền trên mạng.

Cố Trầm âm thầm cong khóe môi lên, dẫn Chủ tịch Chu đi lên phòng riêng tầng hai: “Tôm hùm đất tê cay của quán này vô cùng ngon. Tôi gọi tổng cộng ba đĩa, một đĩa vị tỏi, một đĩa tê cay, một đĩa vị thập tam hương. Lát nữa bưng hết lên rồi, Chủ tịch Chu nếm thử xem.”
Chủ tịch Chu cười đầy hàm ý sâu xa, yên lặng đợi Cố Trầm nói xong, mới hỏi vì mục đích cuộc hẹn này.

“Đừng vội vậy chứ!” Cố Trầm cười nói : “Với quan hệ của tôi và Chủ tịch Chu, hẹn ông ra đây, đương nhiên là có chuyện làm phiền ông rồi.”

“Ồ?” Chủ tịch Chu rất tò mò: “Tổng giám đốc Cố trước giờ đều thần thông quảng đại, là nhân tài nổi tiếng thương giới. Trên đời này có có chuyện mà cậu không làm được à? Còn là chuyện mà tôi có thể giúp được?

“Chủ tịch Chu cũng là doanh nhân lão luyện lập nghiệp từ bàn tay trắng mà, cần gì phải hạ thấp bản thân như thế.” Cố Trầm cười tủm tỉm nói: “Tuy rằng thời thế đổi thay, chuyện mà ông giỏi đã sớm lỗi thời rồi. Nhưng tôi vẫn tò mò rất nhiều. Muốn tìm hiểu một chút chuyện cũ năm xưa của Chủ tịch Chu.”
Không biết rốt cuộc Cố Trầm có ý đồ gì. Chủ tịch Chu hỏi với vẻ mặt bình tĩnh: “Tổng giám đốc Cố muốn biết chuyện gì?”

“Muốn biết vì sao năm đó Chủ tịch Chu lại xúi giục tình nhân của chủ tịch Tập đoàn Lăng Thị trộm con nhà người ta.” Cố Trầm nói lời vô cùng giật mình.

Mí mắt chủ tịch Chu giật nảy, vẻ mặt lập tức trầm xuống: “Nói chuyện phải có chứng cứ, Tổng giám đốc Cố không có chứng cứ thì đừng tùy tiện vu khống người khác.”

“Đừng căng thẳng mà! Lời này không phải là tôi nói. Tôi chỉ nghe người khác nhắc tới thôi, nhất thời thấy tò mò cho nên tùy tiện hỏi một chút.” Cố Trầm nói xong bèn lấy điện thoại từ trong túi ra. Vẫn phải cảm ơn bản thân cậu vẫn luôn cảnh giác với nhân vật trong cốt truyện, cho nên sau khi nhận được thư mời của Hoắc Minh Chương, Cố Trầm vẫn luôn chuẩn bị rất chu đáo. Ghi âm hết lại những lời Hoắc Minh Chương nói với cậu ở hoa viên.
Lúc này mở cho Chủ tịch Chu nghe hết sạch. Tiện thể còn có thể nhìn sắc mặt của Chủ tịch Chu thay đổi như bảng phối màu.

“Rốt cuộc cậu muốn như thế nào?” Sau khi nghe xong đoạn ghi âm, Chủ tịch Chu nhìn Cố Trầm với sắc mặt khó coi, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Không phải tôi muốn như thế nào. Chủ tịch Chu nên hỏi là, rốt cuộc thông gia kia của ông muốn như thế nào mới đúng.” Cố Trầm ung dung uống một hớp trà, ôn hòa kiên nhẫn nói rằng: “Chắc Chủ tịch Chu cũng biết, con người tôi nhát gan tiếc mạng, trước giờ vẫn luôn kính ngưỡng mà cách xa với Tập đoàn Đại Chu các ông. Tối hôm qua tham gia tiệc sinh nhật của Hoắc Minh Chương, tự dưng anh ta lại lôi tôi tới hoa viên nói những lời không đầu không đuôi như vậy. Tôi còn trẻ kinh nghiệm non nớt, không biết nên làm như thế nào, bèn nghĩ đến hỏi người kinh nghiệm dày dặn như Chủ tịch Chu đây.”
Chủ tịch Chu nghe Cố Trầm nói láo, cảm thấy câu nào cũng đều đang mỉa mai ông ta.

“Cậu muốn lấy chuyện này ra đe dọa tôi?”

“Có cần thiết phải vậy không?” Cố Trầm khẽ cười một tiếng: “Tập đoàn Đại Chu giờ đã là ốc không mang nổi mình ốc, đến cả tài sản của mình mà Chủ tịch Chu còn sắp không giữ được rồi. Ông có thể đe dọa gì được tôi?”

Nghe thấy Cố Trầm hỏi ngược lại như vậy, sắc mặt Chủ tịch Chu càng thêm không bình tĩnh nổi nữa. Ông ta biết Cố Trầm là người thông minh, nếu như có thể tìm ông ta vào lúc này, mấy lời hiểu rõ nhưng giả vờ hồ đồ cũng không cần thiết phải nói nữa. Giống như những gì Cố Trầm nói, với tình hình bây giờ của Tập đoàn Đại Chu, bản thân còn chưa lo xong, lấy năng lực đâu ra để đe dọa Cố Trầm. Còn về việc Cố Trầm có nói mấy lời không rõ ràng kia để đe dọa ông ta hay không, Chủ tịch Chu cảm thấy với thủ đoạn khôn ngoan của Cố Trầm, chắc là cũng không ngây thơ như vậy, lại càng không nhàm chán như vậy.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Nói chuyện với người thông minh thoải mái thật.” Cố Trầm vỗ tay ra vẻ, nói đầy chính nghĩa: “Tôi thương Chu Hiểu Đình, không muốn chị ấy bị người khác lợi dụng hết lần này đến lần khác. Cho nên tôi làm việc thiện thôi, nhắc nhở Chủ tịch Chu một tiếng, bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau.”

Nói xong, Cố Trầm lại lấy một túi giấy hồ sơ từ trong balo ra, đưa tới trước mặt Chủ tịch Chu.

Chủ tịch Chu nhận lấy túi hồ sơ rồi mở ra, chỉ thấy hai bức ảnh... đó là ảnh chụp lén Hoắc Nguyên Khải và Phan Hạo Dương bí mật gặp nhau.

Cố Trầm lại rót cho mình một chén trà, hỏi rằng: “Bây giờ, Chủ tịch Chu có hứng thú kể chuyện với tôi không?”

Chủ tịch Chu nhìn Cố Trầm, sắc mặt âm trầm. Ông ta biết Cố Trầm muốn hỏi điều gì, nhưng chuyện trước đây, có thể nói đây là chuyện tội lỗi nhất trong hơn nửa cuộc đời mà ông ta đã sống. Cho dù tình thế ép buộc cũng không dễ dàng nói ra được.
Cố Trầm có thể hiểu được tâm trạng của Chủ tịch Chu, cậu cũng không vội vã thúc giục, nhân lúc nhân viên phục vụ bưng hết đồ ăn lên, bắt đầu thích thú bóc tôm.

Chủ tịch Chu nhìn Cố Trầm, bình tĩnh thăm dò: “Tổng giám đốc Cố hỏi chuyện này, có phải cũng lo lắng rằng sau khi nhà họ Lăng biết được, sẽ lấy chuyện này ra để đe dọa cậu không?”

Cố Trầm cất tiếng cười khẩy.

Chủ tịch Chu nhíu chặt hàng lông mày: “Tổng giám đốc Cố cười gì vậy?”

Cố Trầm cười tủm tỉm nói: “Tôi cười Chủ tịch Chu bị những chuyện không hay quấn lấy nhiều quá, nên đầu óc có chút không minh mẫn.”

“... Không nói tới việc nhà họ Lăng không có bản lĩnh lấy chuyện cũ không liên quan tới tôi ra gán lên người tôi, ông cảm thấy một người làm về mạng xã hội và đầu tư tài chính như tôi, sẽ sợ một công ty bách hóa trên thị trường chắc?”
Chủ tịch Chu bỗng tỉnh táo lại. Bây giờ không còn như trước nữa, Cố Trầm đã không còn là thực tập sinh nhỏ bé mặc người ta bắt nạt năm đó nữa rồi. Bản thân cậu làm về nền tảng xã hội và vốn hoạt động. Cho dù nhà họ Lăng biết được chuyện năm đó... đừng nói là chuyện này không liên quan gì tới Cố Trầm, cho dù thực sự có liên quan, Tập đoàn Lăng Thị muốn nhắm vào Cố Trầm trên dư luận, thì đúng là chơi đao trước mặt Quan Công.

Đừng nói tới chỉ lệ chiến thắng, không bị chơi tới chết đã là tốt lắm rồi.

Tập đoàn Đại Chu cũng đã tự mình trải nghiệm thủ đoạn quan hệ công chúng của Cố Trầm rồi. Chính bản thân Chủ tịch Chu còn không chơi lại được Cố Trầm, ông ta không tin Tập đoàn Lăng Thị còn giỏi hơn ông ta.

Chủ tịch Chu hơi khó hiểu: “Vì sao Tổng giám đốc Cố cứ nhất quyết phải biết chuyện này...”
“Hơi chán thôi...” Cố Trầm cười nói: “Đương nhiên Chủ tịch Chu cũng có thể không nói. Dù sao thì với trình độ và địa vị hiện tại của ông, không cần thiết phải thỏa mãn khẩu vị xấu xa của tôi.”

Chủ tịch Chu trầm ngâm hồi lâu: “Hôm nay cậu hẹn tôi ra đây, không có chuyện gì khác sao?”

Cố Trầm cười mà không nói gì.

Chủ tịch Chu nói tiếp: “Hình như ban nãy Tổng giám đốc Cố vừa mới nói, cậu thương con gái tôi, cho nên mới chủ động tìm tôi báo tin...”

“Đó là con gái ông, không phải món hàng trên tay mà ông có thể treo giá trên tay.” Cố Trầm có hơi đau đầu ngắt lời Chủ tịch Chu. Cậu cũng thực sự phục da mặt của lão già này luôn. Cậu chỉ tùy tiện nói một câu thôi, lão già này đã thuận thế hùa theo rồi. Đúng là không coi Chu Hiểu Đình là người, cũng chẳng coi chính bản thân mình là người.
Bị câu nói của Cố Trầm mỉa lại, Chủ tịch Chu không hề có ý phẫn nộ gì, vẫn cười giải thích rằng: “Mỗi người sinh ra đều có giá trị của riêng mình. Tôi chỉ muốn giá trị của Hiểu Đình phát huy tới mức tối đa mà thôi. Từ nhỏ nó đã được nuôi lớn trong nhà họ Chu, chi phí ăn mặc tôi chưa bạc đãi nó bao giờ. Bây giờ nhà họ Chu gặp khó khăn, cần nó quay lại trả ơn gia tộc. Như vậy rất công bằng.”

Dường như đang muốn thuyết phục Cố Trầm, Chủ tịch Chu tiếp tục nói: “Không chỉ là Hiểu Đình, hôn nhân của anh trai nó cũng là hôn nhân thương mại. Sinh ra trong gia đình thế này, ba mẹ sẽ không bạc đãi con cái về mặt vật chất, cũng không hy vọng chúng nó sẽ dưỡng già trong tương lai. Đương nhiên cần con cái báo đáp gia tộc ở chuyện khác rồi.”

Cố Trầm không muốn đánh giá quan niệm giáo dục của nhà họ Chu. Cậu xua tay ngắt lời Chủ tịch Chu, có chút mất kiên nhẫn hỏi rằng: “Có thể nói chuyện chính được không?”
Chủ tịch Chu vốn muốn nói chuyện lèo lái lập tức dừng lại.