Năm phút sau, xe của Chung Ly Toại chầm chậm đỗ lại trước mặt Cố Trầm. Cố Trầm cúi người gõ lên cửa kính xe. Chung Ly Toại bước xuống, xách hết những túi đồ trên mặt đất cất vào cốp sau xe, Cố Trầm hỏi: “Anh mua trà sữa cho em chưa?”
“Hôm nay là nước ép bưởi đào chanh.” Trong lúc Chung Ly Toại nói chuyện mới nhìn về phía giáo sư Hình, lễ phép cúi đầu chào: “Tôi có mua một cốc sữa chua pudding xoài cho thầy Hình, uống sữa chua có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiêu hóa. Không biết có hợp khẩu vị của thầy không.”
Giáo sư Hình khoát tay, xuýt xoa nói: “Cốc sữa chua này nhất định là rất ngon. Nhưng mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiêu hóa thì không cần đâu, tôi cũng không ăn được mấy cơm.”
Chung Ly Toại mỉm cười.
Cố Trầm vừa giận vừa buồn cười, nói: “Cũng có đến mức đó đâu thầy?”
Giáo sư Hình giận dỗi: “Lại còn không, hai cô trò em hợp tác với nhau để ngược đãi người già.”
Giáo sư Hình nói xong, khom người chui vào trong xe, ông vươn tay cầm lấy cốc sữa chua pudding xoài Chung Ly Toại đưa tới, hút mạnh một hơi: “Ái chà, đúng là ngon thật đấy. Chẳng trách người trẻ tuổi đều thích uống.”
Chung Ly Toại mỉm cười, trả lời: “Nếu thầy Hình thích uống thì sau này tôi sẽ thường xuyên mang đến cho thầy ạ.”
“Không cần phải phiền Tổng giám đốc Chung Ly như thế.” Giáo sư Hình cười tít mắt, nói: “Tôi để cậu nhóc Cố Trầm này mua cho tôi là được.”
Lời giáo sư Hình vừa dứt đã bị Cố Trầm nói lại một câu: “Không có chuyện đó đâu ạ.”
“Trừ phi huyết áp rồi lượng mỡ trong máu của thầy trở về mức bình thường.”
Giáo sư Hình thở dài, thất vọng nói: “Con người ấy à, không được già đi. Vừa có tuổi là đã thấy không ý nghĩa gì nữa rồi.”
Cố Trầm vờ như không nghe thấy, ngồi ở ghế phụ xe, uống nước ép bưởi đào chanh của mình.
Chung Ly Toại lái xe vào luôn bên trong khu dân cư, dừng xe dưới tòa chung cư của giáo sư Hình, sau đó anh lại giúp chuyển những vật dụng hàng ngày và đồ ăn tươi sống lên trên tầng. Cô Thích không ngờ tới hai thầy trò Cố Trầm mới ra ngoài một lúc đã đưa thêm một vị khách trở về, bà lập tức đi pha trà, nhưng đã bị Cố Trầm cản lại: “Không cần làm phiền cô đâu ạ, em với Chung Ly Toại đi ngay luôn đây.”
Cô Thích giữ lại nói: “Hai đứa ngồi chơi một lát rồi hẵng đi.”
Cố Trầm nở nụ cười, trả lời: “Buổi tối anh ấy còn phải tăng ca nữa, nên chúng em không ngồi lại nữa ạ.”
Cô Thích thấy vậy chỉ đành tiễn hai người ra cửa. Ba người ra đến hành lang, Cố Trầm mới vội nói: “Cô đừng tiễn chúng em nữa ạ, em cũng không phải là người ngoài.”
Cô Thích nghe xong chỉ đứng yên ở cửa, dõi mắt theo tiễn Cố Trầm và Chung Ly Toại đi xuống. Bà vừa quay trở vào nhà đã bùi ngùi với giáo sư Hình: “Tu dưỡng của cậu Chung Ly Toại này cũng khá lắm. Cậu ấy là Tổng giám đốc một công ty lớn mà vẫn giản dị dễ gần.”
Giáo sư Hình ừ hứ nhưng không lên tiếng.
Cô Thích nhìn chồng mình, hỏi lại: “Ông làm sao đấy?”
Giáo sư Hình ấp úng nói: “Không sao. Tôi vào phòng sách đây.”
Cô Thích chau mày, âm thầm lẩm bẩm: “Cái ông này, hôm nay làm sao không biết?”
“Em làm sao thế?” Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm từ lúc lên xe tới giờ vẫn luôn trầm mặc không nói năng gì, bèn cất lời hỏi.
“Giáo sư biết chuyện em ở cùng nhà với anh rồi.” Cố Trầm nói.
Chung Ly Toại cũng trầm mặc.
Cố Trầm lại tiếp tục nói: “Chủ yếu là em không biết giáo sư biết được tin tức từ đâu nữa. Em cũng không biết rốt cuộc còn bao nhiêu người nữa biết tin này? Em lại càng không biết tin tức này bị truyền ra từ đâu?”
Chung Ly Toại lập tức phản ứng lại: “Em nghi ngờ bên ban quản lý bất động sản có vấn đề sao?”
Cố Trầm trả lời: “Văn hóa doanh nghiệp và đạo đức nghề nghiệp của Tập đoàn Đại Chu khó làm người khác tin tưởng lắm.”
Chung Ly Toại suy tính một lát rồi nói: “Nếu thực sự là như vậy thì do anh đã sơ suất rồi.”
Cố Trầm không nói gì.
Nếu như cậu đã nói chuyện này cho Chung Ly Toại biết thì chính là hoàn toàn giao phó cho Chung Ly Toại giải quyết. Dù sao thì Chung Ly Toại mới là người sở hữu Đại Chu Thiên Hạ. Mà nhìn theo định vị doanh nghiệp của Đại Chu Thiên Hạ, hoàn toàn không nên để xảy ra sự việc tiết lộ việc riêng tư của chủ nhà thế này.
“Chúng ta có cần chuyển tới ở nơi khác không?” Chung Ly Toại bình tĩnh lại rồi hỏi Cố Trầm: “Anh vẫn còn một căn biệt thự ở khu Thương Lang, ban quản lý bất động sản bên đó làm tốt lắm. Chỉ là hơi xa trung tâm thành phố một chút.”
“Không cần đâu.” Cố Trầm lắc đầu: “Loại việc này đã bị đồn ra rồi, những người cần biết cũng đều biết cả. Lúc này chúng ta còn chuyển đi chẳng phải lại càng thành ra lạy ông tôi ở bụi này hay sao. Hơn nữa, cho dù việc này là do phía ban quản lý bất động sản của Đại Chu tiết lộ ra ngoài thì bọn họ cũng không có gan làm ầm ĩ lên đâu. Tiết lộ thông tin riêng tư của chủ nhà vốn là việc cấm kỵ trong ngành, nếu chuyện mà làm to lên rồi, những người chủ khác cũng truy cứu trách nhiệm, bọn họ cũng không gánh được hết tội.”
Hơn nữa vẫn còn khả năng rất nhỏ là nhỡ đâu không phải là do Tập đoàn Đại Chu tiết lộ thông tin. Trước khi lấy được bằng chứng rõ ràng, Cố Trầm cũng sẽ không tùy ý định tội cho người khác.
Chung Ly Toại cũng là vì lo lắng quá mới không nghĩ ra. Anh nghe xong những phân tích của Cố Trầm mới dần ổn định được cảm xúc. Bỗng Cố Trầm lại cười lên, nói: “Cho dù là tin tức truyền hết ra thì cũng có sao chứ? Hai chúng ta yêu đương chứ có phải làm gì mờ ám vụиɠ ŧяộʍ đâu.”
Chung Ly Toại cảm thấy trong lòng ấm áp, dịu dàng an ủi Cố Trầm: “Em yên tâm đi, anh sẽ xử lý ổn thỏa việc này.”
Cố Trầm đồng ý rồi không tiếp tục nói chuyện nữa.
Chung Ly Toại lại hỏi: “Giấy phép lái xe của em có rồi đấy, bao giờ em đi chọn xe?”
Cố Trầm nghĩ một lát, trả lời: “Mai là thứ 7 phải không?”
Chung Ly Toại gật đầu.
Cố Trầm nói: “Vậy ngày mai đi đi. Chúng ta đi xem ở đại lý xe trước đã, lấy một chiếc đi tạm.”
Gần đây những sóng gió biến động không ngừng trên thị trường chứng khoán khiến cho Công ty đầu tư Thiên Toại càng lúc càng bận. Cố Trầm cũng không thể để Chung Ly Toại làm lái xe miễn phí mãi cho cậu được, đã đến lúc cậu phải tự lực cánh sinh rồi.
Chung Ly Toại định nói gì đó nhưng lại kìm lại.
Cố Trầm nhướng mày hỏi: “Sao vậy?”
Chung Ly Toại nói: “Em còn nhớ, trước kia anh nói muốn tặng một chiếc xe làm quà cho em không? Là lúc anh tới nước D để thu mua Công ty XD đó.”
Chuyện lâu như vậy rồi, Cố Trầm nghĩ mãi mới nhớ ra được chút ít: “Hình như có việc như vậy, nhưng không phải lúc đó e đã từ chối rồi ư?”
Chung Ly Toại nói: “Đó là bởi vì khi đó quan hệ giữa chúng ta mới chỉ là bạn bè thông thường. Nhưng bây giờ khác rồi.”
Chung Ly Toại nói đến đây, ánh mắt lại chăm chú nhìn Cố Trầm: “Quen biết em lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa tặng quà gì cho em.”
Cố Trầm ngắt lời Chung Ly Toại: “Cũng không phải anh không làm gì cả mà.” Không phải anh mời cậu ăn cơm, cũng lại đưa cậu đi uống trà sữa ăn vặt, anh chăm ăn cho cậu béo lên gần hai cân rồi.
“Không giống nhau.” Chung Ly Toại vẫn chấp nhất nói: “Anh có thể thuận lợi thu mua được Công ty XD thực ra cũng có một phần nguyên nhân là do em đã kịp thời nhắc nhở anh. Anh đã sớm muốn tặng em một chiếc xe làm quà cảm ơn rồi, chỉ là lúc đó em không đồng ý nhận, anh cũng sợ khiến cho em nghĩ nhiều. Bây giờ quan hệ giữa chúng ta đã khác rồi, chắc em sẽ không coi anh như người ngoài thế chứ?”
“Em không coi anh như người ngoài.” Cố Trầm do dự một lát mới mở miệng: “Anh không cảm thấy mấy xe đua của Công ty XD huênh hoang quá hay sao? Em là sinh viên mới khởi nghiệp, cũng không nên thể hiện quá như thế.”
Chung Ly Toại mỉm cười: “Sao có thể chứ. Anh cảm thấy em rất hợp với dòng xe Rolls Royce Phantom đấy.”
Đều rất trẻ trung, nhiệt huyết, tỏa sáng, xa xỉ và cao quý.
Cố Trầm lắc đầu: “Hay là thôi đi. Em chỉ định mua một chiếc Maybach để chạy thôi.”
Cố Trầm chịu ảnh hưởng của Chung Ly Toại nên bây giờ cậu cũng cảm thấy Maybach rất được.
Chung Ly Toại nảy ra ý kiến: “Thế chúng ta mua xe đôi đi.”
Như thế người ngoài nhìn vào sẽ không nghĩ nhiều, còn bọn họ lại có đồ đôi tình yêu.
Cố Trầm rất nhanh hiểu được ý chưa nói của Chung Ly Toại, không nhịn được cười vui vẻ: “Cũng được.”
Chung Ly Toại lập tức nói: “Vậy để anh đặt xe cho em.”
Cố Trầm cũng rất thoải mái với đề nghị này của anh.
Nhưng Chung Ly Toại nhắc đến Công ty XD làm Cố Trầm nhớ đến dự án Thiên Toại định thu mua Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương lúc đầu, tiện thể nghĩ tới một việc: “Nếu quả thực tin tức em sống cùng nhà với anh đúng là bị ban quản lý bất động sản Đại Chu truyền ra, bây giờ Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương lại đang nghĩ cách để tung ra tin tức bất lợi cho Tập đoàn Đại Chu, vậy có khi nào anh ta sẽ lợi dụng chuyện này để viết bài đánh úp Tập đoàn Đại Chu không?”
Vì từ góc độ suy nghĩ của Phan Hạo Dương, anh ta sẽ không thích cả Thiên Toại lẫn Cố Trầm, cho nên có thể lợi dụng chuyện này để ba bên Tập đoàn Đại Chu với hai người cậu chịu thiệt, tiện tay để Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương ngồi làm ngư ông đắc lợi, nói thế nào thì đây cũng là một cuộc mua bán có lời không lỗ.
Chung Ly Toại nghe xong liền trầm ngâm như có điều gì suy nghĩ, nhịp tay gõ lên vô lăng.
Cố Trầm không tiếp tục chủ đề này nữa, quay lại nói: “Em nghe giáo sư nói, nhà nước chuẩn bị quét sạch luồng phân bổ vốn bên ngoài rồi.”
Chung Ly Toại tập trung lại, tiếp lời: “Đúng là nhà nước có ý muốn bảo vệ thị trường, cũng có các ban ngành liên quan tìm tới Thiên Toại, muốn để Thiên Toại ra mặt chèo lái.”
Cố Trầm hỏi: “Anh quyết định thế nào?”
Chung Ly Toại trầm mặc một lát, trả lời: “Anh vẫn còn đang suy nghĩ.”
Nếu như chỉ suy tính từ ý muốn cá nhân mình thì Chung Ly Toại hoàn toàn đồng ý tham gia vào đội quân bảo vệ thị trường. Nhưng Công ty đầu tư Thiên Toại không phải chỉ do mình Chung Ly Toại quyết định là được, anh cũng cần phải chịu trách nhiệm với lợi ích cho những cổ đông khác của công ty cũng như những khách hàng lớn quốc tế. Công việc bảo vệ thị trường đất nước này nghe qua có vẻ khí thế bừng bừng, nhưng chỉ dựa vào sức một người muốn chèo lái thị trường cả một đất nước cũng có mạo hiểm rất lớn. Ai cũng nói cái lớn mất rồi thì còn lo gì cái nhỏ, nhưng khi những cơn sóng cuồn cuộn cuốn tới, chỉ có sức chống đỡ nhỏ giọt chưa chắc đã có tác dụng làm thay đổi được dòng nước.
Đây chắc chắn là một quyết định cần rất thận trọng, cho dù là Chung Ly Toại cũng phải suy nghĩ kỹ càng.
Cố Trầm không nói điều gì. Cậu còn nhớ kiếp trước tuy ban đầu Chung Ly Toại không tham gia vào đội ngũ bảo vệ thị trường, nhưng cuối cùng anh cũng đứng ra. Sau tất cả những hành vi của những tập đoàn mưu cầu lợi ích từ loạn lạc, lợi dụng thời cơ bảo vệ thị trường đất nước để phối hợp trong ngoài đục khoét lợi lộc, khiến cho cục diện bị khuấy động rối ren, thì anh cũng không nhịn được mà đứng ra cáng đáng.
Cố Trầm cũng vì sự kiện này mà cảm thấy rất khâm phục Chung Ly Toại, sau đó còn coi anh là thần tượng để sùng bái. Tất nhiên là Cố Trầm sẽ không kể những chuyện này cho Chung Ly Toại nghe.
Anh sếp nhà cậu dạo gần đây huênh hoang quá, Cố Trầm lo lắng chỉ cần bản thân mình để lộ ra chút ít ý tứ ngưỡng mộ nào thôi là anh sẽ hếch mũi lên tận trời mất, sau đó khiến cho Cố Trầm cả ngày lẫn đêm đều không yên ổn.
Cố Trầm cảm thấy mình có tuổi rồi, cơ thể kém rồi, cần phải được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đầy đủ, cho nên không thể để tồn tại bất cứ động cơ nào kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh sếp nhà cậu được.
Đương nhiên, bởi vì ngày mai là thứ bảy, cho nên tối nay Cố Trầm cũng không được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng như ý cậu muốn. Buổi sáng ngày hôm sau, Cố Trầm bị Chung Ly Toại lôi ra từ trong chăn, dỗ dành cậu đi đánh răng rửa mặt, ăn sáng xong lại được Chung Ly Toại đưa đến trụ sở chính của Web Baitan.
Ngày bàn giao theo quy định đã càng lúc càng gần, tiến độ phát triển của hệ thống quản lý Big Data cũng đã gần đến giai đoạn cuối. Lúc Cố Trầm đến trụ sở chính, thành viên hai tổ dự án của công ty số liệu đang tiến hành kiểm tra nội bộ hệ thống một lần cuối, hầu hết những người có liên quan tới dự án đều đã đến. Bao gồm cả Hồng Uẩn, Diêu Viễn, còn có cả Tôn Vận Thịnh của nhà máy may mặc.
Mọi người nhìn thấy Cố Trầm đua nhau lên tiếng chào hỏi. Hồng Uẩn muốn lên tiếng nhưng lại nén lại. Diêu Viễn lôi Cố Trầm chạy vào trong góc thầm thì: “Cậu xem tin nhắn sáng nay Tổng giám đốc Chung Ly gửi vào nhóm chat của chủ căn hộ ở Đại Chu Thiên Hạ chưa?”