Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 15




“Thế nào? Thế nào? Cậu không sao chứ? Quản lý Tào không khó cậu nữa đúng không?”

Khi Cố Trầm vừa quay lại làm việc, cả nhóm đồng nghiệp trong tổ kinh doanh số 1 đã bao quanh lấy cậu. Một nhóm phụ nữ líu ra líu ríu với nhau: “Liệu anh ta có báo cáo lên trụ sở chính nữa không?”

“Có lẽ là không đâu.” Cố Trầm cười đáp.

“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!” Mọi người thở phào nhẹ nhõm, có người vỗ ngực nói: “Cố Trầm, cậu vừa mới tới nên không biết. Công ty chúng ta có quy định rất nghiêm ngặt về chuyện cướp hợp đồng. Bởi vì trước đây từng có chuyện…”

Người kia còn chưa nói xong, đã bị đồng nghiệp ngăn cản, nên lập tức dừng lại.

Liêu Xuân Hoa vỗ tay: “Được rồi. Trong giờ làm việc đừng buôn chuyện nữa. Tào Nghiêm vẫn chưa hết tức đâu, đừng để anh ta lại trút giận lên người chúng ta.”
Nói xong, Liêu Xuân Hoa lại nói với Cố Trầm: “Cậu là người mới ở đây. Tổ kinh doanh số 1 chúng tôi có một truyền thống, có người nào mới đến làm việc ngày đầu tiên, buổi tối chúng ta sẽ có nghi thức chào mừng. Chúng ta đi ăn cơm, nói chuyện, uống rượu và hát karaoke để làm quen nhau một chút, về sau cũng dễ triển khai công việc.”

Liêu Xuân Hoa dừng lại một lát rồi lại nói: “Con người Tào Nghiêm từ trước đến này luôn là người nhỏ nhen, ghét nhất là bị người khác đè đầu cưỡi cổ. Chuyện hôm nay cậu làm anh ta mất mặt. Về sau đi làm cẩn thận một chút, đừng để anh ta bắt được thóp rồi được nước lấn tới.”

Cố Trầm gật đầu: “Cảm ơn chị Xuân Hoa vừa nãy đã nói đỡ giúp em.”

“Hừ!” Liêu Xuân Hoa xua tay: “Cảm ơn gì chứ, cậu là người dưới tay của tôi, bảo vệ cậu là chuyện đương nhiên, hơn nữa tôi cũng không giúp được việc gì.”
Nói đến đây, Liêu Xuân Hoa không kìm được khuyên bảo Cố Trầm: “Cậu vẫn còn trẻ, lại là sinh viên tài năng ở trường đại học A. Vừa mới ra ngoài làm việc, không chịu nổi một chút ấm ức cũng là điều dễ hiểu. Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu một câu, có những lúc nên nhịn thì phải nhịn. Cho dù Tào Nghiêm không đúng thì anh ta cũng là cấp trên trực tiếp của cậu. Cậu đối đầu với anh ta như vậy, người chịu thiệt sẽ là cậu.”

Cố Trầm cười khổ. Cậu thật sự không phải đang 18 tuổi, làm sao không hiểu chuyện nhẫn nhịn một lát trời yên biển lặng chứ. Nhưng chuyện hôm nay cậu không thể nhịn được. Cậu mới đến đây làm việc ngày đầu tiên, anh ta đã vội vàng làm khó cậu, ra oai phủ đầu để dọa dẫm cậu, Tào Nghiêm đã thể hiện rõ việc sẽ đối đầu với cậu rồi. Cố Trầm lo lắng, một khi biểu hiện của cậu quá tùy tiện và khiêm tốn, những người trong phòng kinh doanh sẽ hùa vào với Tào Nghiêm, việc gì cũng gây khó dễ cho cậu để lấy lòng Tào Nghiêm.
Ở kiếp trước, Cố Trầm đã trải qua những việc thế này quá nhiều lần rồi, cậu đã có kinh nghiệm từ lâu. Vậy nên cậu sẽ làm tới ngay từ đầu, nhất là khi cấp trên trực tiếp của cậu cứ nhắm vào cậu, Cố Trầm bắt buộc phải thể hiện ra mình là người không dễ dây vào thì người khác mới không dám động vào cậu. Dù sao bản tính của con người cũng là mềm nắn rắn buông.

Về phần Tào Nghiêm, nếu anh ta đã dám đứng ra gây chuyện, vậy thì cũng đừng trách Cố Trầm xách dao mổ gà ra để dọa khi.

Ít nhất là sau hôm nay, Cố Trầm tin rằng trong phòng kinh doanh sẽ không có ai ngấm ngầm mưu tính hại cậu để lấy lòng Tào Nghiêm nữa.

Nhưng những lời này cậu không cần phải nói rõ cả ra, Cố Trầm nhìn Liêu Xuân Hoa rồi cười nói: “Cảm ơn chị Xuân Hoa, về sau khi tiếp xúc với quản lý Tào, em sẽ chú ý thái độ làm việc của mình.”
Nói chuyện với những người thông minh đúng là đỡ mất công, nói một chút là đã hiểu ngay, Liêu Xuân Hoa giơ ngón cái về phía Cố Trầm: “Vậy là được rồi. Nói thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng là cấp trên trực tiếp của cậu, trong lòng có ý kiến gì thì cũng phải để trong lòng, thái độ của mình vẫn phải thật đàng hoàng.”

Giờ làm việc của văn phòng kinh doanh này là từ 9 giờ sáng đến 6 giờ tối. Sau 6 giờ tối, nếu không có khách đến nữa, nhân viên có thể thay quần áo và tan làm. Đến khi gần tan làm, một đồng nghiệp nam ở tổ bán hàng số hai đi tới vỗ vai Cố Trầm: “Tổ một các cậu đều là nhân viên nữ, có một mình cậu là con trai, như thế không tiện lắm đâu. Bình thường đến giờ nghỉ trưa lại không biết đi đâu, cậu có thể đến tổ 2 chúng tôi, tổ trưởng tổ 2 bên chúng tôi là nam, mấy người chúng ta ở lại văn phòng với tổ trưởng, nói chuyện rồi chơi game với nhau.”
Đồng nghiệp nam trong tổ 2 nói đến đây, lại hỏi Cố Trầm: “À, cậu có chơi game không?”

Cố Trầm lắc đầu.

Đồng nghiệp nam trong tổ 2 cười nói: “Cũng phải, một học bá có thể thi đại học được hơn 700 điểm, khi có thời gian nhất định ngày nào cũng đọc sách.”

Liêu Xuân Hoa dẫn các thành viên trong tổ mình đi thay quần áo xong, khi từ phòng nghỉ đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng nam đồng nghiệp ở tổ 2 đang tiếp cận Cố Trầm.

Cô mỉm cười đi tới: “Sao, Bàng Xuân Minh bảo anh tới để mua chuộc lòng người à?”

Nam đồng nghiệp trong tổ 2 kia cười khì khì: “Làm sao dám mua chuộc vị tướng đắc lực dưới tay của chị Xuân Hoa chứ. Tổ trưởng của chúng tôi cảm thấy Cố Trầm là con trai, giờ nghỉ buổi trưa ở cùng với một nhóm phụ nữ các chị ở phòng nghỉ trưa không được tiện lắm, bảo cậu ấy khi nào không có việc gì có thể đến văn phòng tổ trưởng tổ tôi ngồi chơi.”
Liêu Xuân Hoa hừ một tiếng, tầm mắt bỏ qua khuôn mặt đang tươi cười của đồng nghiệp nam kia, nhìn thẳng về phía tổ trưởng tổ 2 vừa đi từ phòng làm việc ra ngoài: “Tôi nói này Bàng Xuân Minh, tổ 1 chúng tôi hôm nay làm tiệc chào mừng Cố Trầm. Anh muốn tới tham gia không?”

Bàng Xuân Minh lắc chìa khóa xe, giang hai tay rồi nhún vai: “Chị Liêu cũng đã mở lời, thịnh tình không thể từ chối, đương nhiên tôi muốn tham gia rồi.”

Liêu Xuân Hoa nói: “Chỗ cũ, quy tắc cũ.”

Bàng Xuân Minh búng tay. Ánh mắt liếc nhìn những nữ nhân viên bán hàng sau lưng Liêu Xuân Hoa, cười nhăn nhở rồi lại nhìn Cố Trầm lắc đầu, cảm thán: “Trăm hồng nghìn tía thế này, người anh em đúng là có phúc.”

Khi Tào Nghiêm ra khỏi văn phòng, cảnh đầu tiên mà anh ta nhìn thấy chính là tổ kinh doanh số 1 và số 2 ở cạnh nhau vô cùng vui vẻ và đoàn kết, khuôn mặt anh ta càng khó coi hơn. Anh ta xụ mặt xuống, đi qua nhóm người kia, Bàng Xuân Minh có lòng tốt nên hỏi một câu: “Quản lý Tào, chúng tôi định làm tiệc chào đón Cố Trầm, anh có muốn đi không?”
“Tôi còn có việc phải làm.” Tào Nghiêm dừng lại, nói một câu khen ngợi trái lòng mình: “Truyền thống của phòng kinh doanh số 1 đúng là rất tốt, người cũ dẫn dắt người mới, để người mới nhanh chóng hòa nhập được với nhóm. Vất vả cho những nhân viên cũ như cô rồi, nhân viên mới không dễ dẫn dắt đâu. Tôi về sẽ nghĩ cách để bù đắp cho những nhân viên cũ như các cô, không thể để mọi người hi sinh thời gian làm việc của mình để dẫn dắt người mới được đúng không?”

Liêu Xuân Hoa mỉm cười rồi nói: “Cố Trầm cũng tạm được, con người vừa thông minh vừa hiểu chuyện, nhớ rất kỹ các điều khoản, cũng hiểu rõ các khoản tính. Có cậu ấy ở đây, hiệu suất làm việc của tổ kinh doanh số 1 nâng cao không ít, trong ngày hôm nay tổ chúng tôi tổng cộng ký được 10 hợp đồng đấy.”
“Thật sao?” Tào Nghiêm mỉm cười: “Vậy thì tốt.”

Nói xong, anh ta không đợi Liêu Xuân Hoa phản ứng mà đã lập tức quay người rời khỏi.

Bàng Xuân Minh nhìn bóng lưng Tào Nghiêm rồi nhướng mày trầm ngâm: “Sao tôi lại cảm thấy hình như những gì quản lý Tào nói còn có ẩn ý khác nhỉ?”

Liêu Xuân Hoa chỉ cười mà không nói gì.

Bữa ăn tối nay đã được đặt ở một cửa hàng thịt nướng gần phòng kinh doanh. Vừa bước vào cửa đã thấy khói bay nghi ngút, mùi thơm phả vào mũi. Liêu Xuân Hoa đã đặt trước một phòng bao lớn. Khoảng 20 người của hai tổ kinh doanh vừa ngồi vào phòng, đồ ăn chưa được đem lên nhưng đã gọi trước năm thùng bia.

Liêu Xuân Hoa vừa rót vừa hỏi: “Cố Trầm có biết uống không?”

Cố Trầm đứng dậy, cầm ly bằng hai tay, khiêm tốn nói: “Em không biết uống lắm, tửu lượng chỉ được một hai lon thôi.”
Bàng Xuân Minh lắc đầu: “Vậy là không được rồi. Chúng ta làm nghề sale, tửu lượng nhất định phải tốt. Chuyện này thì cậu phải học từ tổ trưởng của mình rồi, trong Đại Chu Thiên Hạ, chị Liêu có danh là uống nghìn chén không say đấy. Tửu lượng cũng xuất sắc như thành tích bán hàng.”

“Nếu không biết uống thì hôm nay uống ít một chút. Về nhà luyện tập một chút.” Liêu Xuân Hoa nghe Cố Trầm nói không biết uống thì cũng không ép. Cô nâng ly lên rồi nói: “Nào, tôi xin mời người mới một ly trước, chúc cậu ấy nhanh chóng thích ứng được với nhóm của chúng ta. Công việc thuận lợi, tiền đồ vạn dặm.”

Mọi người đứng dậy, nâng ly chúc mừng. Cố Trầm lên tiếng: “Đừng! Đừng! Đừng! Em nên là người kính mọi người một ly, em mới đến đây làm việc, xin mọi người chiếu cố một chút.”
“Không phải vội. Ly này là tấm lòng của chúng tôi. Uống xong ly này cậu lại mời mọi người.” Liêu Xuân Hoa nói xong, lập tức uống cạn bia trong cốc.

Cố Trầm cũng uống rượu, thực ra kiếp trước cậu đã luyện tửu lượng của mình cũng được kha khá rồi, chỉ có điều sau khi sống lại, cơ thể trở về tuổi 18, vẫn chưa thích ứng được với rượu cồn. Vậy nên cậu vừa uống được mấy ly là đã bắt đầu thấy choáng váng.

Sau khi uống được ba vòng, Cố Trầm lấy cớ đi vệ sinh để ra khỏi phòng bao. Cậu đi đến quầy lễ tân thanh toán luôn tiền, sau khi ăn xong, Liêu Xuân Hoa gọi người đến tính tiền, biết Cố Trầm đã trả rồi thì trong lòng cảm thấy không vui lắm: “Quy tắc của chúng ta là chia đều. Nhiều người cùng ăn như vậy, làm sao để một mình cậu chịu thiệt hại được? Hơn nữa cậu còn là một thực tập sinh mới lên đại học, tiền sinh hoạt phí đều do ba mẹ cho. Đừng lấy tiền của ba mẹ ra giả vờ là mình hào phòng. Còn bao nhiêu anh chị ở đây nữa mà!”
Bàng Xuân Minh cũng gật đầu: “Đúng vậy. Làm sao có thể để một sinh viên trả tiền chứ?”

Cố Trầm cười xấu hổ: “Hôm nay không phải em vừa ký được một hợp đồng lớn sao, trong lòng cảm thấy rất vui, hơn nữa em mới tới, mời mọi người ăn một bữa cơm cũng là thể hiện tấm lòng của em. Mong các anh chị tiền bối chiếu cố nhiều hơn. Nếu cần em giúp đỡ thì cứ gọi em.”

Những người này ở văn phòng kinh doanh đều là những người rất nhạy bén, lập tức hiểu ra ý của Cố Trầm trong câu nói này. Lúc trước Cố Trầm đối đầu với Tào Nghiêm, đúng là khiến mọi người nhận ra cậu không phải là người dễ chọc vào. Những người này không dám chọc vào cậu, nhưng lại không dám đắc tội Tào Nghiêm, với tâm lý tìm lợi tránh hại đương nhiên sẽ xa cách với Cố Trầm, nếu như vậy thật sự không có lợi cho Cố Trầm khi làm việc trong phòng kinh doanh.
Vậy nên Cố Trầm làm vậy là vừa đấm vừa xoa, đương nhiên là cậu đấm Tào Nghiêm, còn xoa là xoa các đồng nghiệp. Những đồng nghiệp kia còn định chuyện gì không liên quan đến mình thì không quan tâm, nhưng lại nhớ đến chuyện hôm nay Cố Trầm đã giúp Liêu Xuân Hoa ký được nhiều hợp đồng như vậy, nên trong lòng không tránh khỏi xao động.

Mọi người ra ngoài làm việc đều để nuôi sống bản thân và gia đình, làm gì có ai có thù oán với tiền chứ.

Cố Trầm không nói nhiều, chỉ tới đó là dừng. Cả nhóm người sau khi đi ăn thịt nướng xong lại đi hát, ồn ào tới hơn 10h đêm mới giải tán. Khi Cố Trầm về đến ký túc xá, đèn gần như đã tắt hết.

Cố Tú nhìn Cố Trầm cả người nồng nặc mùi rượu, không khỏi nhăn mũi: “Anh, anh uống rượu đấy à?”

Cố Trầm đáp lại một tiếng, để đồ lên bàn rồi mở tủ, lấy quần áo đi tắm rửa.
Nhìn thấy chiếc điện thoại Cố Trầm để trên bàn, Cố Tú liền hỏi: “Anh, anh mua điện thoại à?”

“Khách hàng tặng.” Cố Trầm nói rồi lảo đảo đi vào phòng tắm.

Chưa thấy cậu nói hết câu, ba người trong ký túc xá cùng trợn tròn mắt nhìn.