Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 134




Nghe thấy Cố Trầm bình phẩm về Phan Hạo Dương như vậy, Chung Ly Toại bật cười: “Con người Phan Hạo Dương có năng lực. Tâm tư đúng thật là rất nhạy bén.”

“Anh ta không chỉ mỗi tâm tư nhạy bén thôi đâu.” Cố Trầm có hơi khát nước, cầm ấm trà lên rót cho mình một chén trà rồi uống cạn sạch: “Con người anh ta có tâm tư rất xấu xa.”

Lời vừa dứt, nhân viên phục vụ liền gõ cửa đi vào, bắt đầu bày món ăn lên.

Nước dùng của lẩu Triều Sơn là nước dùng được hầm từ xương bò. Hai người gọi tổng cộng ba đĩa thịt miếng cùng một đĩa thịt bò viên làm thủ công, gọi thêm cả hai đĩa rau.

Trước khi bắt đầu ăn, Cố Trầm còn cố ý lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh.

Chung Ly Toại nhìn cảm thấy rất mới lạ, cười hỏi: “Từ khi nào mà em cũng thích chụp ảnh trước khi ăn vậy?” Giống như mấy cô gái trong công ty bọn họ.
Cố Trầm vừa gửi ảnh đã chụp cho giáo sư Hình, vừa nói: “Gửi cho giáo sư nhà em.”

Chung Ly Toại tò mò: “Định lần sau dẫn Hình lão tới ăn à?” Loại lẩu có nước dùng thanh thanh này đúng thật là phù hợp với khẩu vị của người già.

“Không phải.” Cố Trầm chỉnh điện thoại sang chế độ rung: “Em muốn nhử thèm thầy ấy thôi.”

Chung Ly Toại: “...”

Chung Ly Toại suy nghĩ rồi cười nói: “Xem ra quan hệ giữa em với Hình lão rất hòa hợp.” Nếu không thì với tính tình của Cố Trầm, chắc chắn không thể làm như vậy được.

Cố Trầm không nói gì, mím môi cười có chút xấu xa.

“Chúng ta ăn đĩa thịt vân cẩm thạch này trước đi.” Cố Trầm đổ cả đĩa thịt vào nồi, dùng vợt múc nhúng thịt cho chín, sau đó gắp một đũa cho vào bát Chung Ly Toại: “Thử tay nghề của em đi.”

Chung Ly Toại cười gắp một miếng thịt cho vào miệng: “Rất mềm, vô cùng trơn, vào miệng là tan ngay.”
Không đợi Cố Trầm mở lời, Chung Ly Toại đã đánh giá thêm: “Tay nghề của em đúng là đỉnh.”

“Đúng chứ?” Cố Trầm tự mình cảm thấy đắc ý: “Tuy chất lượng thịt này tốt, nhưng cách nhúng cũng rất quan trọng.”

“Nhúng lâu thêm một giây là sẽ chín quá.” Chung Ly Toại tán thành.

Cố Trầm tự nói tiếp: “Nhúng nhanh một chút thì chưa chín.”

Cố Trầm nói, tự mình cũng gắp một đũa thịt vân cẩm thạch, chấm gia vị cho vào miệng. đúng là mềm mịn thơm ngon, vào miệng liền tan.

“Ngon.” Cố Trầm gật đầu: “Giáo sư bọn em chắc chắn thích ăn.”

Dừng lại một chút rồi nói: “Nước mơ chua nhà bọn họ cũng rất ngon.” Chua chua ngọt ngọt, hương vị nhẹ nhàng hơn nước mơ chua mà Cố Trầm từng uống.

Chung Ly Toại sửa lại: “Là nước ép me.”

Cố Trầm: “??”

Chung Ly Toại kiên nhẫn lặp lại: “Là nước ép me, không phải nước mơ chua.”
“Thảo nào vị em uống không giống lắm.” Cố Trầm tò mò hỏi: “Chỗ này cũng trồng me hả? Không có phụ gia đấy chứ?”

“Chắc me được vận chuyển máy bay từ nơi sản xuất tới mỗi ngày. Bởi vì nguyên liệu có hạn, không thể cung ứng với số lượng lớn.” Cho nên chỉ có khách VIP mới được uống nước ép me tươi mới. Khách bình thường toàn uống nước ép me đóng chai, bên trong đó có phụ gia.”

Cố Trầm nhướng mày: “Được thơm lây anh rồi.”

Chung Ly Toại mỉm cười, còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy Cố Trầm nói tiếp: “Nhớ giúp em nhé, lát nữa em sẽ đóng gói một bình nước ép me đem về. Nếu không thì đêm nay em đừng hòng ngủ. Giáo sư nhà em chắc chắn sẽ gửi bài tập cho em suốt đêm luôn.”

Vậy mà em còn gửi ảnh chọc người ta.

Chung Ly Toại bỗng bật cười. Có thể đoán trước được rằng, thời gian Cố Trầm dẫn giáo sư Hình tới đây ăn lẩu sẽ không còn lâu nữa đâu... Tuy rằng bây giờ cậu vẫn còn cứng miệng không thừa nhận.
“Ăn xong rồi anh có phải làm gì không?” Cố Trầm lại rót thêm một cốc nước ép me, vừa uống vừa hỏi.

“Tăng ca.” Chung Ly Toại đổ thịt viên làm thủ công vào nồi: “Gần đây xu hướng chung không ổn lắm. Công ty đầu tư Thiên toại vốn làm về đầu tư tài chính, bọn anh phải có trách nhiệm với khách hàng. Nhất định phải cố gắng kiểm soát rủi ro càng nhiều càng tốt.”

Cố Trầm phụ họa theo: “Cẩn thận hơn một chút không bao giờ là sai cả.”

Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm một cái: “Em thì sao? Ăn xong phải về trường à?”

Thực ra Cố Trầm muốn đi tìm phòng cùng Chung Ly Toại. Biết được Chung Ly Toại phải tăng ca, Cố Trầm dứt khoát nói: “Tối nay em phải đón tiếp Mạc Phi và đội ngũ của nh ta, mọi người nói chuyện về dự án. Làm quen một chút. Có thể sẽ phải thức đêm.”
Chung Ly Toại lập tức nói: “Vậy lúc chúng ta đi có cần gọi một phần ship để bọn họ ăn khuya không?”

Cố Trầm: “Lẩu này còn ship được hả?”

“Được chứ.” Chung Ly Toại cười nói: “Công ty bọn anh thường tăng ca vào ban đêm, có lúc bận không có thời gian, liền gọi ship mang tới.”

Bởi vì là khách VIP, cho nên quán sẽ không từ chối.

“Anh đưa em về trường. Tiện thể trải nghiệm công việc của shipper luôn.” Chung Ly Toại nói: “Công ty em vừa mới thành lập, cả đội ngồi cùng nhau ăn một bữa lẩu sẽ rất tốt cho không khí làm việc đấy.”

Cố Trầm cảm thấy đề nghị của Chung Ly Toại cũng không tệ: “Vậy cứ làm theo lời anh nói đi.”

Cố Trầm nói rồi lại đổ thêm một đĩa thịt bò vân cẩm thạch. Thịt bò vân cẩm thạch có đường vân rõ ràng, lớp mỡ trắng như tuyết đọng lại giữa các vân, bị nhúng vào nồi nước dùng thanh thanh, lập tức co lại. Dùng đũa gắp lên, thịt bò đã nhúng chín nảy nảy trong không khí. Dưới ánh đèn chiếu rọi, đến nước dùng dính trên miếng thịt cũng trở nên lung linh lóng lánh. Chấm một chút nước chấm cho vào miệng, chỉ cảm thấy sự mềm mại của mỡ quyện cùng với thịt nạc, còn có mùi thơm của xương bò hầm bùng nổ trong miệng, mang theo hương vị thơm ngọt đậm đà, mềm mịn tươi ngon, vào miệng liền tan.
Cố Trầm híp mắt lại hưởng thụ. Lúc này cũng không còn quan tâm tới thói quen dưỡng sinh buổi tối phải ăn ít thịt nữa. Hai người đàn ông ăn hết sạch cả năm đĩa thịt, thế mà còn cảm thấy chưa đủ.

“Nhất định là quán bọn họ đưa thịt bò ít rồi.” Cố Trầm đổ tội cho quán mà mặt không đỏ tim không đập, sau đó hai người lại gọi thêm hai đĩa thịt: “Bữa tối nhất định phải ăn no ăn ngon, nếu không thì không có sức tăng ca.”

Tới cuối bữa, hai người ăn tổng cộng sáu địa thịt và hai đĩa rau. Lúc thanh toán, Cố Trầm cảm giác rõ ràng ánh mắt của cô ánh thu ngân luôn lơ đãng nhìn về phía bụng hai người.

“Đừng nhìn nữa!” Cố Trầm cầm đồ ăn được đóng gói và nước ép me, trêu đùa nói: “Còn chưa lộ bụng bầu đâu!”

Cô gái thu ngân lập tức đỏ bừng mặt.
Chung Ly Toại cúi thấp đầu, cố gắng kìm chế không để khóe miệng mình nhếch lên.

Đi ra khỏi quán lẩu, Chung Ly Toại thực sự không nhịn nổi nữa, trong lời nói tràn đầy ý cười: “Ban nãy em xấu xa thật đấy. Nhìn coi dọa cô gái nhà người ta kìa.”

“Vậy sao?” Cố Trầm chớp mắt, giả vờ không biết.

Chung Ly Toại cất đồ đóng gói vào cốp xe giúp Cố Trầm. Lúc Cố Trầm vòng ra ghế phó lái, còn không quên nhắc nhở Chung Ly Toại: “Anh lái xe chậm một chút. Lần đầu tiên ship hàng trong đời, đừng có làm hỏng đó.”

Chung Ly Toại nhịn cười: “Anh sẽ cố gắng.”

Dựng lại một chút, Chung Ly Toại lại hỏi Cố Trầm: “Đưa em tới nhà giáo sư Hình trước à?”

Cố Trầm ừm một tiếng, mở điện thoại ra. Cuộc gọi nhỡ mà wechat đã nổ ầm cả rồi. Giáo sư Hình gọi mười cuộc gọi nhỡ liên tiếp, gửi hơn ba mươi tin nhắn wechat, lên án mạnh mẽ việc Cố Trầm ngược đại người già bất kính với thầy giáo. Hơn nữa còn tỏ vẻ rằng bản thân rất tổn thương, cho dù Cố Trầm có mua Vân Nam bạch dược cũng không thể bù đắp được trái tim tổn thương của ông.
Cố Trầm cười gửi một tấm ảnh nước ép me đã được đóng gói, hỏi rằng: “Không có Vân Nam bạch dược, nước ép me đóng gói về có được không?”

Mấy giây sau, điện thoại rung lên. Giáo sư Hình bực bội trả lời trong Wechat: “Phải xem biểu hiện của em.”

Xe chạy êm ru trên đường. Cố Trầm nhìn những cửa hàng bên ngoài. Chung Ly Toại tò mò hỏi: “Nhìn gì thế em?”

“Em đang nghĩ đồ ngọt gì có thể ăn cùng với nước ép me, còn dễ tiêu hóa nữa. Đương nhiên cũng không được ngọt quá. Giáo sư bọn em có lượng cholesterol hơi cao.” Cố Trầm trầm ngâm xoa cằm.

Chung Ly Toại suy nghĩ: “Người già ăn muộn không tốt, huống hồ Hình lão còn có lượng cholesterol cao nữa.”

Cố Trầm thở dài một tiếng: “Thôi vậy, hai cốc nước ép me này thôi. Còn có thể thúc đẩy tiêu hóa.”

Chung Ly Toại cười mà không nói gì.
Nửa tiếng đồng hồ sau, xe lái tới dưới lầu nhà giáo sư Hình. Cố Trầm ship đồ lên tầng với tốc độ nhanh nhất. Bởi vì trước đó chưa báo cho giáo sư Hình, hai ông bà nghe thấy tiếng chuông cửa còn có chút khó hiểu.

“Giao hàng gì cơ? Nhà chúng tôi đâu có đặt giao hàng đâu?”

“Học sinh của thầy tặng ạ.” Cố Trầm đứng ngoài cửa cao giọng nói.

Giáo sư Hình vừa nghe thấy giọng này liền nhận ra ngay: “Là thẳng nhóc thối đó!”

Cô Thích không khỏi bật cười: “Có phải ông lại gây sự với thằng bé không?”

Giáo sư Hình không phục: “Nó chọc tôi trước!”

“Muộn thế này rồi, cũng không biết thằng bé mang gì tới.” Cô Thích nói rồi mở cửa cho Cố Trầm.

Cố Trầm đứng ngoài cửa không chịu đi vào: “Là hai cốc nước ép me ạ. Thúc đẩy tiêu hóa. Giờ muộn quá rồi, cũng không dám mua đồ ăn, sợ khó tiêu hóa ạ. Cuối tuần em mời cô và giáo sư đi ăn lẩu thịt bò. Quán mới mở, hương vị cũng rất ngon.”
Cô Thích nhận lấy nước ép me, cưới híp mắt nói: “Mau vào đi. Muộn thế này rồi, đêm nay ở lại đây ngủ đi. Phòng chuẩn bị cả rồi, hôm nay vừa mới thay ga giường xong.”

“Em không vào đâu ạ,” Cố Trầm xua tay: “Còn có người đang đợi em ở dưới tầng nữa. Đàn anh mà giáo sư giới thiệu cho em bị em bắt cóc được rồi. Đêm nay bọn em phải tăng ca.”

Giáo sư Hình nghe thấy vậy, hừ một tiếng rồi nói: “Cái gì mà bắt cóc? Người không biết nghe được còn tưởng người làm giáo sư như thầy cùng người làm học sinh như em đi lừa gạt bắt cóc đấy!”

Cố Trầm cười hì hì nói: “Làm sao mà thế được ạ! Cùng lắm là em lừa gạt bắt cóc, thầy cùng lắm chỉ là kẻ chủ mưu mà thôi. Mức hình phạt của chúng ta khác nhau. Không thể nói chung vào được.”

Giáo sư Hình kinh ngạc: “Từ này còn dùng như vậy được à?”
Cố Trầm cười hì hì tiếp lời: “Còn không phải học theo đàn anh Hình Luật sao.”

Giáo sư Hình bất lực: “Vậy em cũng coi như chân truyền đấy.”

Cố Trầm lấy làm vinh dự.

Giáo sư Hình không nhịn được cằn nhằn: “Cái tốt không học lại đi học cái xấu. Bao giờ mới có thể là chân truyền của thầy được đây!”

Vẻ mặt Cố Trầm nghiêm túc: “Còn phải đợi mấy năm nữa mới xuất sư được.”

“Thằng nhóc này càng ngày càng vênh váo rồi.” Giáo sư Hình chỉ vào Cố Trầm, nói với cô Thích.

Cô Thích không nỡ nhìn thẳng: “Nhìn cái bản mặt ông đi, ra vẻ với ai vậy!”

Lúc Cố Trầm xuống tầng, nụ cười trên mặt vẫn còn chưa tan.

Chung Ly Toại nhìn ngắm dáng vẻ Cố Trầm dù là ban đêm nhưng vẫn rực rỡ như ánh mặt trời: “Xem ra là không bị mắng, qua cửa thuận lợi rồi à?”

“Sao vậy được?” Cố Trầm cảm thấy suy nghĩ của Chung Ly Toại quá ngây thơ: “Dù thế nào cũng phải đợi giáo sư nhà bọn em ăn xong bữa lẩu này thì mới coi như xong được.”
Chung Ly Toại mỉm cười: “Xem sau này em còn dám chọc người tức giận như vậy nữa không?”

Cố Trầm không cho là vậy: “Người già cao tuổi rồi, phải thường xuyên chọc thầy ấy. Nếu không thì cô đơn lắm!”

Nghe thấy lời Cố Trầm nói, Chung Ly Toại nhìn cậu một cái.

Cố Trầm: “Sao thế?”

“Không có gì.” Chung Ly Toại mỉm cười: “Cảm thấy là nếu anh rảnh rỗi thì cũng nên trêu chọc người lớn nhà bọn anh.”

Cố Trầm gật đầu hưởng ứng.

“Nhưng mà…” Chung Ly Toại chuyển lời, bình tĩnh nói: “Người trong nhà bọn anh đều khá nghiêm túc, trước đây anh cũng chưa bao giờ làm chuyện như vậy, chưa có kinh nghiệm. Sợ làm không tốt. Hay là...”

Chung Ly Toại nhìn về phía Cố Trầm, thương lượng nói: “Em làm cùng anh đi?”