Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 115




Một chiếc xe Maybach màu đen từ từ dừng lại trước cổng trường Đại học A. Chung Ly Toại xuống xe, nhìn Cố Trầm đang đứng bên cạnh đường đăm chiêu suy nghĩ. Anh mỉm cười hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì!” Cố Trầm hoàn hồn lại, chiếc vali trong tay đã được Chung Ly Toại cầm đi.

Chung Ly Toại để vali vào cốp sau, vòng qua ghế lái, lấy một ly trà sữa vanilla caramel và một ít đồ ăn vặt đưa cho Cố Trầm: “Vị mới ra ở cửa hàng trà sữa dưới nhà, cũng không biết có hợp khẩu vị của em không.”

Cố Trầm thử một ngụm, vị vanilla nồng đạm và mùi caramel thoang thoảng lan tỏa trong miệng của cậu, hương vị không ngọt như Cố Trầm nghĩ, cũng khá ngon.

“Thích là được.” Chung Ly Toại cười: “Chúng ta ra sân bay trước, nếu em mệt thì ngủ trước một lát đi.”

“Không mệt đâu.” Cố Trầm nói: “Những người khác trong công ty của anh đâu rồi?”
“Bọn họ ngồi xe bus của công ty ra thẳng sân bay luôn.” Chung Ly Toại lại hỏi: “Đói không?”

Đúng là Cố Trầm cảm thấy hơi đói.

Chung Ly Toại nói: “Ăn một chút đồ ăn vặt lót dạ đã.”

Cố Trầm lấy một chiếc kẹo bông gòn ra chuẩn bị ăn thì tự nhiên điện thoại đổ chuông.

Cố Trầm nghe điện thoại, là mẹ cậu gọi đến, bà không nói gì mà chỉ nghe thấy tiếng thút thít rất nhỏ. Cố Trầm nghe xong lập tức chau mày: “Mẹ sao vậy? Ba cãi nhau với mẹ sao?”

“Trầm Trầm, là mẹ có lỗi với con…” Nghe thấy con trai ở đầu bên kia điện thoại nói đùa, mẹ Cố cuối cùng cũng không kiềm được, bà vừa khóc vừa nói: “Là mẹ có lỗi với con.”

Mọi chuyện không đầu không đuôi, Cố Trầm không hiểu gì: “Rốt cuộc là sao vậy mẹ?”

“Ai ya, bác đưa điện thoại cho cháu.” Em gái nhà họ Cố mất kiên nhẫn, lấy điện thoại của mẹ Cố rồi giải thích với Cố Trầm: “Bác gái xem được những thông tin được đưa lên mạng, biết Lăng Tú kia ở trường bắt nạt anh, lại còn lợi dụng lòng tốt của bác trai và bác gái để ép buộc anh nên nhất thời bác ấy không chịu được.”
Em gái nhà họ Cố nói đến đây, bộc lộ rõ sự vui mừng khi người khác gặp họa: “Khuôn mặt thật của con người xấu xa đó cuối cùng cũng đã bị vạch trần rồi. Anh Trầm, cuối cùng anh cũng được giải oan rồi!”

Đây là cách hình dung gì không biết, Cố Trầm chau mày nói: “Là em nói cho mẹ anh à?”

Em gái nhà họ Cố nghẹn lời, không hiểu vì sao lại chột dạ: “… Thông tin lan truyền đầy ở trên mạng, em chỉ đưa bài trên hot search cho bác trai và bác gái xem thôi!”

“Bây giờ là lúc nào rồi mà em còn tâm trí để lên mạng? Còn chưa đầy hai thángnữa là thi đại học rồi mà cô cả cũng không quản lý em sao?” Cố Trầm cau mày nói.

“Không phải vậy đâu.” Em gái nhà họ Cố không phục, phản bác lại: “Lần này thi thử em được 650 điểm, xếp trong top 100 của trường, mẹ em thưởng cho em nên mới cho chơi máy tính một lúc đấy.”
Sau đó em gái nhà họ Cố tìm tên của Cố Trầm thì thấy được đoạn video được mọi người tung lên mạng, rồi còn có bình luận dưới bài hot search đó nữa. Xem xong nhất thời tức giận nên mới lấy ra cho người trong nhà xem.

“Bây giờ tất cả người trong thôn đều biết chuyện này rồi.” Em gái nhà họ Cố nói: “Cái người đó đúng là xấu xa mà, chỉ biết giả vờ ngoan ngoãn trước mặt bác trai và bác gái thôi, anh ta không thể bắt nạt anh được nữa đâu!”

Cố Trầm cũng không biết nên nói thế nào, chỉ dặn dò em họ: “Em học hành chăm chỉ đi, cố gắng thi đến thành phố A, chuyện của người lớn em không cần quan tâm.”

Em gái nhà họ Cố hừ một tiếng: “Em biết rồi! Không phải em vẫn đang cố gắng đây sao? Thi thử lần trước em thi được 650 điểm mà anh cũng không khen em lấy một câu.”
“Giỏi lắm.” Cố Trầm cười rồi nói: “Em cứ tiếp tục cố gắng đi, nếu em thi được đến thành phố A, tiền học và sinh hoạt phí của em, anh lo hết.”

“Thật sao?” Hai mắt em gái nhà họ Cố phát sáng, cô làm nũng hỏi: “Nếu em thi được đến Đại học A, mỗi tháng anh cho em bao nhiêu tiền sinh hoạt thế?”

“2500 tệ.” Cố Trầm nói: “Nếu như em thấy số tiền này không đủ tiêu thì cố gắng học tập, tự lấy học bổng.”

Trong lòng em gái nhà họ Cố vô cùng thỏa mãn, cô cả nhà họ Cố đứng bên cạnh nghe, sốt ruột đánh vào tay con gái rồi giành lấy điện thoại: “Alo, Cố Trầm à, cháu không cần cho Dao Dao tiền học với tiền sinh hoạt đâu. 2500 tệ nhiều quá, đừng cho nó nhiều tiền như vậy, sinh viên một tháng tiêu nhiều tiền tiêu vặt như vậy làm gì chứ? Cháu cho nó nhiều tiền quá, nó tiêu linh tinh, không còn tâm tư học hành đâu.”
“Mẹ…” Em gái nhà họ Lăng Túc giận, dậm chân xuống đất: “Con không như thế!”

Cố Trầm cười: “Vậy chúng ta quyết định như vậy, về sau các em trong nhà chỉ cần thi vào được các trường top 1 thì cháu sẽ lo hết tiền học và sinh hoạt phí.”

Nghe Cố Trầm nói như vậy, cô cả cũng không tiện nói gì nữa. Bà có thể lo chuyện nhà mình nhưng không thể quản lý được việc Cố Trầm cho tiền họ hàng. Nếu như bà ngăn cản, chỉ sợ lại đắc tội với họ hàng.

Họ hàng hai bên nhà họ Cố đứng thành một vòng, cùng quay ra nhìn nhau, không ngờ ở đây cùng mẹ Cố để gọi một cuộc điện thoại cho Cố Trầm mà lại có được niềm vui bất ngờ này. Cô hai nhà họ Cố vỗ gáy đứa con trai: “Nghe thấy gì chưa? Học hành chăm chỉ vào, thi vào một trường đại học tốt thì tiền học và sinh hoạt phí đều do anh Trầm Trầm của con lo hết!”
Cô cả nhà họ Cố đưa điện thoại lại cho mẹ Cố. Mẹ Cố cầm chặt lấy điện thoại nhưng không biết nên nói gì.

Hai bên cùng im lặng một lát, cô cả nhà họ Cố thấy vậy liền nói to: “Hay là chúng ta ra ngoài để anh cả và chị dâu yên tĩnh nói chuyện với Trầm Trầm một lát đi. Chúng ta cũng đừng tham gia vào nữa.”

Nói xong, cô cả nhà họ Cố đã đẩy mọi người ra ngoài luôn, cả căn phòng bỗng yên tĩnh trở lại. Mẹ Cố cầm điện thoại rồi lại gọi một tiếng: “Trầm Trầm…”

Cố Trầm im lặng thở dài một hơi: “Chuyện của Lăng Tú mẹ đừng để trong lòng, vốn dĩ cũng không liên quan đến con.”

Làm sao có thể không liên quan đến Cố Trầm được. Mẹ Cố làm sao cũng không nghĩ ra được, vì bà đối xử tốt với Tú Tú nên Tú Tú mới nói những lời như vậy với Trầm Trầm. Cách màn hình điện thoại, mẹ Cố nghe xong cũng cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, Trầm Trầm nghe xong không biết sẽ đau lòng đến đâu.
Mẹ Cố không biết nên nói gì với Cố Trầm, cuối cùng bà cũng hiểu vì sao Cố Trầm lại ghét Lăng Tú như vậy.

Cố Trầm nghe thấy tiếng khóc của mẹ, cảm thấy hơi bất lực nhưng cậu vẫn khuyên mẹ đừng đau lòng quá: “Mọi chuyện đều đã qua rồi, mẹ đừng khóc nữa.”

“Đúng vậy đấy!” Ba Cố cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: “Bảo bà gọi điện thoại an ủi con trai, cuối cùng bà cứ khóc mãi không thôi, lại để con trai phải an ủi ngược lại bà.”

Nghe ba Cố nói như vậy, cho dù mẹ Cố còn muốn khóc thì cũng thấy ngại.

Ba Cố nhận điện thoại: “Ba cũng không biết nói gì với con, Lăng Tú đã tìm được ba mẹ ruột của mình rồi. Gia đình chúng ta nuôi nó 18 năm, cũng coi như cũng đã vẹn tình vẹn nghĩa, về sau ba mẹ chỉ còn một đứa con là con thôi, ba mẹ sẽ không để con phải chịu ấm ức nữa đâu.”
Nghe thấy câu nói này của ba Cố, trăm ngàn cảm xúc cùng lẫn lộn trong lòng Cố Trầm. Trước đây cậu rất muốn nghe thấy ba mẹ nói câu này nhưng đáng tiếc lúc đó không nghe được. Hiện giờ cậu đã nghe được rồi, nhưng hình như cũng không có cảm giác gì.

“Ba và mẹ cố gắng chăm sóc bản thân, đừng để mệt quá ạ. Từ nay về sau một tháng con sẽ gửi cho ba mẹ 2 vạn, ba và mẹ muốn ăn gì thì cứ ăn cái đó. Khi nào rảnh thì ba mẹ dẫn ông bà nội ngoại ra ngoài chơi nhiều một chút cho giải tỏa tâm trạng. Công việc làm mộc ba cũng đừng làm nữa, công việc này quá vất vả, hại đến sức khỏe.” Cố Trầm dặn dò.

Ba Cố cũng biết con trai mình hiện giờ rất tài giỏi, số tiền cậu tùy tiện kiếm ra còn nhiều hơn cả một năm làm việc của ông. Nhưng ông cũng không phải là người chịu ngồi không nhàn rỗi: “Con yên tâm đi, trong lòng ba tự có tính toán. Ba vẫn chưa già, vẫn làm được việc, gia đình vẫn chưa cần con làm trụ cột đâu. Đợi đến khi mẹ con già rồi, nghỉ hưu rồi, con cũng có gia đình thì con lo chuyện dưỡng lão cũng không muộn.”
Cố Trầm cũng biết tính của ba Cố nên nói: “Vậy ba cũng đừng để mình mệt quá. Không có việc gì thì ba và mọi người ra ngoài nhiều một chút. Ông bà nội ngoại đều đã lớn tuổi rồi, sống thêm một ngày là bớt đi một ngày. Sau này con sẽ mua cho ba một chiếc xe thương vụ, ba lái xe đưa bọn họ ra ngoài chơi.”

Cố Trầm đã nói như vậy, ba Cố cũng không có gì để phản bác, ông cười rồi nói: “Được, về sau ba cũng nói chuyện này cho ông bà nội ngoại, để bọn họ biết tấm lòng hiếu thảo của con.”

Cố Trầm lại nói chuyện với ba mẹ thêm mấy câu nữa rồi mới ngắt điện thoại. Cậu liếc mắt nhìn sang Chung Ly Toại đang cười, nhướng mày hỏi: “Anh cười cái gì thế?”

“Vui thay cho em.” Chung Ly Toại cười rồi nói.

Cố Trầm cũng cười theo.

Nửa tiếng sau, hai người đến sân bay, nhân viên của Công ty đầu tư Thiên Toại đã ở phòng chờ VIP ở sân bay chờ một lúc. Nhìn thấy Cố Trầm và Chung Ly Toại bước đến, mọi người lập tức mỉm cười, đứng dậy, vây lấy xung quanh. Khương Minh Phàm nói: “Chào mừng bạn học Cố Trầm tham gia hoạt động tập thể của Công ty đầu tư Thiên Toại chúng tôi, không biết khi nào cậu mới thành một thành viên của chúng tôi nữa.”