Dương Vân Tô nhìn Cố Trầm, vẻ ngạc nhiên và ngưỡng mộ trong mắt sắp có thể hóa thành hình.
Biểu cảm của nhà sản xuất và đạo diễn chương trình “Talks” cũng rất bất ngờ. Dù đã biết năng lực, cách thức làm tiếp thị và quan hệ công chúng của Cố Trầm rất hay, nhưng tận mắt chứng kiến cậu biến một vụ bê bối tiêu cực trong tích tắc đã trở thành tình thế đôi bên cùng có lợi thì mọi người vẫn không tránh khỏi bị sốc.
“Không hổ là bậc thầy tiếp thị, có khả năng mở rộng phiên chợ 2/2 ra khỏi biên giới quốc gia, giúp một nhà máy thực phẩm nhà nước sắp đóng cửa từ lỗ vốn sang có lợi nhuận. Thủ đoạn của cậu thật sự quá hay. Hôm nay cuối cùng tôi cũng đã được thấy cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.” Dương Vân Tô xúc động đến mức nói năng lộn xộn. Cô ta vỗ vỗ vai Văn Huyên: “Còn ngơ ngác ở đấy làm gì? Mau cảm ơn cậu Cố Trầm đi.”
Lúc này Văn Huyên mới bắt kịp hướng suy nghĩ. Cô ta đứng dậy, đôi mắt phát ra ánh sáng rực rỡ khác thường nhìn Cố Trầm: “Cảm ơn cậu.”
Dừng một chút, Văn Huyên lại bổ sung: “Cậu lại cứu tôi một lần nữa.”
Cố Trầm thản nhiên nói: “Đôi bên cùng có lợi thôi.”
Văn Huyên lấy điện thoại ra, viết một status theo ý Cố Trầm, sau khi ba bên cùng xác nhận không có sai sót gì liền dùng tài khoản của cô ta đăng Weibo.
Sau đó tổ chương trình “Talks” cũng lập tức share lại bài của Văn Huyên trên Weibo chính thức.
Trên hot search, chuyện scandal của Văn Huyên đang rất ồn ào. Hơn nữa, các hoạt động gần đây của Cố Trầm cũng rất thu hút sự chú ý, khiến cho toàn bộ cư dân mạng đều sôi nổi hóng chuyện.
Lúc này đã gần sáu giờ tối, là thời gian học sinh tan học, người đi làm tan ca. Khi ngồi trên xe đi về nhà họ tranh thủ lướt điện thoại xem tin tức liền được nhét dưa vào miệng, gặp được bài đăng Weibo của Văn Huyên.
“Cái gì! Tôi còn tưởng đúng là scandal của cô diễn viên đang nổi chứ, còn nói là trai tài gái sắc rất xứng đôi. Hóa ra chỉ để thu hút chú ý thôi à?”
“Chắc chắn là vậy rồi! Không thấy tổ chương trình “Talks” cũng share bài của Văn Huyên à! Chắc là đã bàn trước rồi. Thu hút chú ý thì không cần, làm thế này chỉ để tuyên truyền thôi.”
“Huyên Huyên của chúng ta lúc trước cũng tham gia lễ trao giải cuộc thi làm phim ngắn, cũng quảng cáo cho phiên chợ 2/2. Bây giờ lại đồng ý quảng cáo cho tổ chương trình “Talks” và đồ hộp Hương Sơn, cũng không có gì lạ. Huyên Huyên luôn nhiệt tình với các hoạt động công ích, mong mọi người đừng suy đoán về đời tư cá nhân của các nghệ sĩ, hãy chú ý đến bộ phim mới “Kiếp hồng nhan” của Huyên Huyên sẽ phát sóng tháng sau đi.”
“Nói mới nhớ, đồ hộp Hương Sơn kia đúng là rất ngon. Dùng nguyên liệu chuẩn, ngon hơn mấy loại đồ hộp tôi ăn lúc trước nhiều. Nhà máy đồ hộp đó cũng là doanh nghiệp có trách nhiệm. Mua đồ hộp của họ có nghĩa là đang hỗ trợ nông dân địa phương ở Viêm Lăng. Coi như mình cũng đang làm hoạt động công ích.”
“Chỉ có mình tôi tò mò không biết web bán hàng này để làm gì sao? Xem trong Weibo của Văn Huyên thì hình như phải có thẻ sinh viên mới đăng ký được. Vậy là trang web dành riêng cho sinh viên đại học à?”
“Cái này tôi biết, là một trang web chủ yếu dành cho sinh viên. Có thể đăng bài trao đổi, thảo luận về việc học và mua bán đồ cũ. Sắp đến mùa tốt nghiệp rồi, sinh viên năm cuối sẽ bán những thứ không cần dùng nữa cho tân sinh viên vừa mới khai giảng. Còn sinh viên vừa nhập học cũng có thể mua đồ mình cần với giá thấp hơn. Lại còn đặt đồ ăn giao tận nơi trên trang này nữa…”
“Nghe hay đấy. Tôi cũng muốn thử. Chỉ sinh viên đại học ở thành phố A mới đăng ký trên trang web này được à? Tôi ở Thượng Hải có thể đăng ký được không?”
“Tất nhiên là được. Nhưng mảng giao đồ ăn thì hình như chưa mở cho các trường đại học bên ngoài đâu. Bạn có thể thử những chức năng khác trước.”
“Tôi thấy có rất nhiều đàn anh đàn chị đăng bài trong khu học tập và khu giao lưu nói về những điều cần biết khi nhập học, tôi thấy rất hữu dụng. Các em sinh viên sắp vào trường có thể tham khảo…”
Dương Vân Tô nhìn hướng thảo luận trong hot search đã được thay đổi, không có người nào chú ý đến scandal của Văn Huyên nữa thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Thật sự cảm ơn cậu.” Dương Vân Tô lại một lần nữa cảm ơn Cố Trầm: “Nếu không có cậu Cố ra tay thì sợ là chuyện này sẽ rất phiền phức.”
Tuy Dương Vân Tô có thể nghĩ cách để giải quyết khủng hoảng truyền thông, nhưng cách làm của cô ta chắc chắn sẽ không gọn nhẹ được như Cố Trầm. Có khi sau đó còn gây ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của Văn Huyên.
Làm sao mà được như bây giờ, đã không bị chuyện scandal ảnh hưởng mà còn được không một cái hot search, tuyên truyền được một bộ phim mới, lại quảng bá được hình tượng làm hoạt động công ích của Văn Huyên.
“Tôi cũng cảm ơn sự hợp tác của các chị.” Cố Trầm cười nói: “Đoàn đội làm tuyên truyền của công ty các chị và fan club của chị Văn Huyên cũng rất giỏi tuyên truyền.”
Dương Vân Tô cười nói: “Nếu không có sự gợi ý của cậu thì chúng tôi cũng không nghĩ đến việc để fan club của Huyên Huyên phối hợp thay đổi hướng thảo luận của hot search.”
Mắt Dương Vân Tô phát sáng kinh người, dường như đã nắm bắt được hướng đi, nghĩ ra cách vận dụng hợp lý sức mạnh của fan club để giúp đỡ nghệ sĩ lên một tầm cao hơn.
Cố Trầm mỉm cười, tuy bây giờ chưa thông dụng, nhưng trong tương lai sẽ thường xuyên được thấy cách làm này. Thương hiệu nào trước khi công bố chính thức người phát ngôn của mình mà không liên lạc trước với fan club của nghệ sĩ để yêu cầu trợ giúp quảng bá sản phẩm, làm số liệu!
Nhưng cũng phải nói lại, bây giờ là thời gian mười năm trước, người có khả năng truy cập vào Internet chưa nhiều. Nếu đợi đến mười năm sau, khi mọi người đều có điện thoại, đến cả học sinh tiểu học cũng có thể lên mạng thì sẽ không có chuyện không cần tốn tiền mà vẫn dễ dàng kiểm soát được hot search như thế này.
Cố Trầm nhìn Dương Vân Tô và Văn Huyên: “Hôm nay làm phiền mọi người rồi. Ở ký túc xá của tôi còn một ít đồ hộp Hương Sơn, ngày mai sẽ gửi đến công ty các chị. Nhờ chị Dương giúp tôi chia ra cho đội ngũ nhân viên tuyên truyền của công ty, và cả thành viên fan club của chị Văn Huyên nữa.”
Dương Vân Tô được ưu ái mà sợ: “Thế này không tốt lắm đâu? Lại để cậu phải tốn tiền.”
Cố Trầm cười nói: “Không có gì. Chị Văn Huyên cũng đã giúp Hương Sơn quảng cáo rồi. Giá trị thương mại của chị Văn Huyên rất cao, chúng tôi không trả nổi phí quảng cáo cho chị, nên một ít đồ hộp này coi như là thành ý của chúng tôi đi.”
“Vậy tôi cũng không khách sáo.” Mắt Dương Vân Tô càng sáng hơn nữa. Không phải cô ta hiếm lạ gì mấy hộp trái cây mà chủ yếu vì thấy có cơ hội bắt mối quan hệ với một đại thần như Cố Trầm. Có khi một ngày nào đó họ lại cần nhờ cậu cứu mạng cũng không biết chừng.
“Lúc quay về tôi cũng sẽ phát cho mấy nghệ sĩ dưới quyền, để họ ăn xong thì đăng lên Weibo quảng cáo giúp cậu.” Dừng một chút, Dương Vân Tô lại bổ sung: “Còn cả web bán hàng Baitan của cậu nữa, tôi có quản lý mấy nghệ sĩ là sinh viên Học viện Điện ảnh. Tôi sẽ bảo họ đăng ký trang web của cậu, giúp cậu tuyên truyền.”
Như vậy lại là một chuyện vui ngoài ý muốn. Cố Trầm mỉm cười nhìn Dương Vân Tô, cậu không ngờ đối phương lại nói như vậy.
Nhà sản xuất và đạo diễn của “Talks” vẫn đứng bên cạnh quan sát từ đầu đến cuối cũng không khỏi chậc lưỡi cảm thán. Cũng khó trách một người đại diện vàng trong ngành giải trí như Dương Vân Tô lại có thể ân cần với Cố Trầm như vậy. Chỉ nhìn phong thái nhàn nhã cưỡi ngựa xem hoa, gặp chuyện không mất bình tĩnh này của cậu thì nếu Cố Trầm thật sự muốn gia nhập vào ngành quan hệ công chúng, có lẽ sẽ không có người nào bì kịp.
Nhà sản xuất và đạo diễn thậm chí có thể kết luận, cách giải quyết của Cố Trầm hôm nay sẽ nhanh chóng trở thành thông lệ để rửa sạch scandal cho các nghệ sĩ. Cả hoạt động tận dụng fan club để hỗ trợ tuyên truyền có lẽ cũng sẽ trở thành khuôn mẫu cho các công ty chủ quản trong việc tuyên truyền cho nghệ sĩ, đặc biệt là các nghệ sĩ thần tượng.
Cố Trầm vừa ra tay đã đạt hiệu quả trở thành khuôn mẫu kinh điển, quả thật khiến mọi người phải phục sát đất.
Khi ra khỏi đài truyền hình, Cố Trầm bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Lăng Phi.
“Thật không ngờ bạn học Cố lại giúp nghệ sĩ dưới quyền Tập đoàn Lăng Thị giải quyết scandal.” Lăng Phi cười nói: “Văn Huyên là ngôi sao nữ đang được Công ty điện ảnh Tinh Quang lăng xê, nếu cô ấy có scandal nào thì chúng tôi sẽ rất đau đầu. Cảm ơn bạn học Cố đã ra tay giúp đỡ.”
“Anh đổi cả số điện thoại di động để gọi cho tôi chỉ vì muốn nói chuyện này thôi sao?” Cố Trầm hỏi.
Lăng Phi hơi xấu hổ: “Ai bảo cậu kéo tôi vào danh sách đen chứ. Thật ra bạn học Cố cũng đâu cần phải làm vậy, Tập đoàn Lăng Thị thực lòng muốn lấy lòng cậu.”
“Vậy thì tôi hy vọng chúng ta có thể nhất trí về việc tôi rất ghét Tập đoàn Lăng Thị.” Cố Trầm nói: “Muốn lấy lòng tôi rất đơn giản, tránh xa tôi ra.”
Lăng Phi cười nói: “Vậy để tôi đổi cách nói khác vậy. Nếu không phải Tập đoàn Lăng Thị muốn lấy lòng cậu, mà là tôi muốn lấy lòng cậu thì sao?”
Lăng Phi biết Cố Trầm ghét Lăng Tú, vừa hay anh ta cũng không thích tên ngốc giả tạo đó. Người ta nói kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, chỉ cần Cố Trầm liên thủ với anh ta, thì anh ta có thể giúp cậu dạy cho Lăng Tú một bài học.
Cố Trầm không thèm quan tâm tới anh ta, thẳng tay cúp điện thoại.
Chung Ly Toại đã lái xe chờ sẵn ở bên ngoài đài truyền hình, thấy Cố Trầm lên xe liền cười hỏi: “Có đói bụng không?”
“Vẫn còn được.” Cố Trầm hỏi: “Anh đợi ở đây bao lâu rồi?”
“Hai mươi phút.” Chung Ly Toại lắc cái điện thoại, cười nói: “Tôi đã tận mắt chứng kiến em xoay chuyển tình thế như thế nào rồi.”
Cố Trầm lắc đầu: “Cũng không đến mức là xoay chuyển tình thế, chỉ là tương kế tựu kế, thuận nước đẩy thuyền thôi.”
Chung Ly Toại nói: “Tôi vừa mới nhờ Minh Phàm hỗ trợ hỏi thăm tin tức, nghe nói công ty thủy quân đẩy scandal của em và cô Văn lên hot search là do Tào Nghiêm, trưởng phòng kinh doanh cũ của Tập đoàn Đại Chu mở.”
“Ừm.” Cố Trầm đáp một tiếng, rồi cười nói: “Công việc này khá phù hợp với anh ta đấy.”
Chung Ly Toại nhíu mày. Cố Trầm lại nói tiếp: “Không cần để ý đến anh ta làm gì. Anh ta cũng chẳng gây ra được sóng gió gì đâu. Nhưng Tập đoàn Đại Chu đang chuẩn bị cho đợt niêm yết lần thứ hai trên thị trường chứng khoán Hồng Kông. Anh đã nghe tin này chưa?”
Quả thực Chung Ly Toại không chú ý đến chuyện này. Gần đây anh chỉ tập trung đầu óc vào các dự án Cố Trầm đã nói với mình, và cả dự án phát triển phố thương mại trong khu phố cổ.
“Tôi nghe nói Tập đoàn Đại Chu đang tích cực vận động Công ty công nghệ sinh học Hạo Dương của Phan Hạo Dương đầu tư vào Tập đoàn Đại Chu.” Cố Trầm nghĩ đến đây lại thấy vui vẻ.
Phải biết rằng trong kiếp trước Phan Hạo Dương cũng bị cuốn vào cuộc sụp đổ của các nền tảng cho vay trực tuyến năm 2018. Loại người này sẽ không an phận làm ăn đâu. Tập đoàn Đại Chu muốn hợp tác với anh ta thì Cố Trầm sẽ ngồi chờ xem kịch hay của bọn họ.
Chung Ly Toại nhìn dáng vẻ mặt mày hớn hở, hả hê khi người khác gặp họa này của Cố Trầm thì chỉ cười lắc đầu.
Chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng lại trước một nhà hàng lẩu được trang trí theo phong cách cổ xưa. Ngay khi Cố Trầm vừa xuống xe cậu đã ngửi thấy mùi thơm nồng của nước lẩu bò cay, khiến người ta không nhịn được phải nuốt nước miếng.
“Sách bò, tôm bóc nõn và tiết vịt của nhà hàng này rất tươi.” Chung Ly Toại cười nói: “Nhất định em sẽ thích.”
Cố Trầm hít sâu một hơi, tốc độ dưới chân cũng nhanh hơn nhiều.
Chung Ly Toại đã đặt trước một phòng riêng. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cả hai đi vào phòng riêng, ngồi xuống. Sau khi gọi đồ ăn xong Chung Ly Toại thản nhiên hỏi Cố Trầm, mặt không có biểu cảm gì: “Kỳ nghỉ ngày một tháng năm này em có kế hoạch gì không?”
“Tôi muốn thi bằng lái xe.” Cố Trầm cười: “Tôi vẫn luôn muốn thi bằng lái xe. Trước đây thì không có thời gian, cuối cùng bây giờ khó khăn lắm mới có lúc rảnh, cho nên định tranh thủ thi cho xong.”
Nếu không thì bình thường rất bất tiện.
Cố Trầm tự rót cho mình một chén ô mai chua, đang định rót cho Chung Ly Toại thì vô tình nhìn thấy vẻ mặt anh hơi thất vọng: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Chung Ly Toại cười nói: “Tôi còn tưởng em không có kế hoạch gì vào ngày đó, nên định mời em cùng đi đợt huấn luyện team building của công ty tôi.”
Cố Trầm nhíu mày: “Team building gì?”
Chung Ly Toại nói: “Tới suối nước nóng.”
Cố Trầm lại hỏi: “Ở đâu?”
Chung Ly Toại nói: “Còn chưa quyết định.”
Cố Trầm nói: “Vậy thì đi thôi.”
Chung Ly Toại cười nói: “Vậy em lại không thi lấy bằng lái xe được.”
Cố Trầm nói: “Về rồi tính sau.”
Chung Ly Toại chợt nảy ra ý tưởng: “Tôi có thể dạy em lái xe.”
Cố Trầm liếc mắt nhìn Chung Ly Toại. Nhìn ánh mắt đầy hy vọng của anh, Cố Trầm hơi chần chờ. Có nên nói cho Chung Ly Toại biết là cậu biết lái xe không?
“Được!” Cố Trầm suy nghĩ rồi nói thêm: “Thật ra tôi rất thông minh đó, chắc là học cái đã biết lái luôn rồi.”
“Vậy cứ quyết định như vậy đi.” Chung Ly Toại cười nói: “Kỳ nghỉ ngày một tháng năm chúng ta cùng đi suối nước nóng. Tôi sẽ dạy em lái xe.”
Khi nói chuyện, đồ ăn đã được bưng lên.
Cố Trầm vừa nhúng sách bò vừa hỏi Chung Ly Toại: “Buổi tối tăng ca anh định làm gì?”
Chung Ly Toại thầm nghĩ thực ra anh cũng chẳng có việc gì cần làm. Để tăng ca cùng Cố Trầm, anh đã giải quyết xong hết toàn bộ công việc hôm nay. Những việc còn lại thì để ngày mai xử lý. Bây giờ anh có thể toàn tâm toàn ý “tăng ca” với Cố Trầm.
“Còn em thì sao?” Chung Ly Toại hỏi ngược lại Cố Trầm: “Em định làm gì?”
“Vào xem quy trình nền của web bán hàng!” Cố Trầm cười nói: “Hôm nay được không một cái hot search, lại còn nhờ được nghệ sĩ đang nổi quảng cáo cho Nhà máy đồ hộp Hương Sơn và web bán hàng. Tôi tin doanh số bán đồ hộp và số người đăng ký trang web chắc chắn sẽ tăng bùng nổ.”
Cố Trầm còn chưa nói hết câu thì điện thoại chợt vang lên. Cố Trầm cầm điện thoại lên, mở ra xem thì chính là Tống Vệ Đông.
Cố Trầm nhận điện thoại, tiếng cười cao vút đầy kích động của Tống Vệ Đông lập tức truyền thẳng vào tai cậu: “Ha ha ha ha, cậu em Cố Trầm này, hôm nay cậu đã giúp đỡ chúng tôi một việc rất lớn đấy. Chỉ trong một tiếng vừa rồi, lượng tiêu thụ của cửa hàng Hương Sơn trên Taobao đã tăng lên một triệu, vượt qua doanh số của cả ngày hôm qua.”
“... Theo tốc độ tăng trưởng như vậy thì tháng này doanh thu của nhà máy đồ hộp có thể vượt quá ba mươi triệu!”
Cố Trầm che tai cười nói: “Chúc mừng giám đốc Tống.”
“Cùng vui cùng vui!” Tống Vệ Đông cười sang sảng đáp lời: “Dù sao nhà máy bán được càng nhiều thì bạn học Cố cũng kiếm được càng nhiều mà. Cái này gọi là nước lên thì thuyền lên, có tiền mọi người cùng nhau kiếm!”
Nếu là một tháng trước, theo tâm lý và thói quen của Tống Vệ Đông thì nhất định ông ta sẽ làm rình rang vụ buôn bán lớn này. Nhưng suy nghĩ của ông ta bây giờ đã khác. Cố Trầm còn trẻ mà đã giỏi như vậy, chỉ trong hơn nửa tháng ngắn ngủi, cậu chẳng những giúp nhà máy chuyển từ lỗ vốn sang thu được lợi nhuận, mà còn giúp ông ta xây dựng hình tượng một doanh nhân có lương tâm và là một cán bộ tốt trong công cuộc xóa đói giảm nghèo cho Tống Vệ Đông. Nói bây giờ tên tuổi của ông ta đã được biết đến trên khắp toàn quốc cùng không quá.
Nhà máy đồ hộp Hương Sơn cũng trở thành doanh nghiệp có trách nhiệm xã hội nhất trong lòng cư dân mạng. Nhờ đó mà hình ảnh về một doanh nghiệp nhà nước trước đó vốn luôn bị chỉ trích vì những lý do như thể chế cứng nhắc và đang thua lỗ cũng được cải thiện tích cực. Chưa kể đến doanh thu của Nhà máy đồ hộp Hương Sơn đã vượt quá hàng chục triệu tệ. Nhà máy đồ hộp Hương Sơn đã thành lập nhiều năm nhưng chưa từng đạt đến trình độ thịnh vượng như bây giờ.
Mỗi sự kiện đều là một chiến tích!
Cố Trầm không tham gia vào chính trị nên có khả năng còn chưa nhận ra điều gì, còn Tống Vệ Đông tuy chưa trải qua nhưng vẫn hiểu, trong lòng ông ta đã có tính toán riêng.
Tuy trước mắt còn chưa thấy được “ích lợi” gì, nhưng bản thân Tống Vệ Đông cũng biết lần này mình đã cắn được một miếng bánh to thế nào. Người ta tốt với mình thì mình cũng phải tốt lại. Tống Vệ Đông sẽ không bày trò gian lận về doanh thu tiêu thụ đã thỏa thuận với Cố Trầm.
Một là vì ông ta rất biết ơn lần này Cố Trầm đã ra tay giúp đỡ. Hai là cũng muốn “mượn hoa hiến Phật” tạo quan hệ tốt với Cố Trầm. Có lẽ trong tương lai họ còn qua lại nhiều.
“Sắp tới là kỳ nghỉ lễ ngày một tháng năm. Bạn học Cố có ý tưởng gì để thúc đẩy hiệu suất bán hàng của Nhà máy đồ hộp Hương Sơn lên không?” Tống Vệ Đông tràn đầy tinh thần nhiệt huyết: “Lần trước tôi đến thành phố họp, lãnh đạo thành phố rất chú ý tới thành tích của Nhà máy đồ hộp Hương Sơn. Chúng tôi bây giờ coi như đã cải tử hoàn sinh. Nếu có thể mượn cơ hội này một bước lên trời thì khi các doanh nghiệp nhà nước khác cải cách cũng sẽ tham khảo hướng đi của Nhà máy đồ hộp Hương Sơn chúng tôi.”
“Đến lúc đó chắc là vẫn cần nhờ tiểu Gia Cát Lượng góp ý cho chúng tôi!”
“Giám đốc Tống quá khen.” Cố Trầm cười nói: “Tôi làm sao biết cải cách doanh nghiệp nhà nước, sợ là cũng không đưa được kiến nghị gì. Tôi chỉ biết làm kinh doanh thôi.”
“Cậu Cố khiêm tốn quá.” Tống Vệ Đông nói: “Thời đại bây giờ có thể kinh doanh kiếm tiền cũng đã là bản lĩnh lớn rồi.”
Huống hồ rốt cuộc Cố Trầm có trình độ thế nào thì mọi người cũng đều nhìn thấy ở trong mắt. Tống Vệ Đông dám khẳng định, ngay lúc này chắc hẳn có không ít người đang chầu chực chờ xin ý kiến của Cố Trầm.
Vì vậy, tất nhiên ông ta sẽ tranh thủ nhờ vả một người có năng lực như vậy rồi.
“Sắp tới là kỳ nghỉ dài hạn, tôi sẽ gửi cho cậu một lô đồ hộp. Giá cả không đắt, hương vị rất ngon. Cậu tặng cho bạn học, thầy giáo, cũng coi như là một chút lòng thành.” Nhân tiện quảng cáo luôn cho nhà máy bọn họ.
Cố Trầm cười nói: “Đúng là ông cần phải gửi cho tôi một lô thật đấy. Tôi đã hứa sẽ tặng cho người ta rồi.”
Nói xong, Cố Trầm kể lại cho ông ta nghe về thỏa thuận của mình với Dương Vân Tô. Tống Vệ Đông không ngờ lại có được niềm vui bất ngờ này, lập tức liền đồng ý: “Tặng! Tặng! Tặng chứ! Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Đâu có mấy cơ hội nhờ được các ngôi sao lớn quảng cáo miễn phí cho như vậy chứ. Đều nhờ có mối quan hệ của cậu em Cố cả.”
Cố Trầm khiêm tốn nói: “Không phải tôi có mạng lưới quan hệ rộng rãi mà vì chuyện này có nguyên do khác.”
“Thì nguyên do cũng là nhờ cậu em Cố mà.” Tống Vệ Đông không rảnh quan tâm, dù sao thì ông ta cũng đã nhớ cái ơn này của Cố Trầm.
Cố Trầm hiểu suy nghĩ của Tống Vệ Đông nên cũng không từ chối. Dù sao Tống Vệ Đông cũng là giám đốc của một doanh nghiệp nhà nước, có quan hệ tốt với ông ta thì cũng có lợi cho cậu.
Hai người lại nói thêm vài câu rồi Cố Trầm cúp điện thoại. Chung Ly Toại đã vớt sách bò nhúng chín ra chất thành đống trước mặt Cố Trầm, thấy thế liền cười nói: “Cho vào nồi nhúng qua rồi hẵng ăn, nguội hết rồi.”
Cố Trầm ngoan ngoãn làm theo, cười nói: “May là anh vẫn để ý, không thì sách bò với tiết vịt đều chín nhũn hết.”
Chung Ly Toại hơi cúi người: “Rất vui được cống hiến sức lực.”
“Anh cũng ăn đi.” Cố Trầm gắp cho Chung Ly Toại một miếng tôm bóc nõn: “Nguyên liệu của họ rất tươi, nước lẩu lại không cay.”
Cố Trầm ăn rất vừa miệng.
Sau khi ăn xong, hai người lái xe trở lại dưới lầu Công ty đầu tư Thiên Toại, đi xung quanh tòa nhà hai lần để tiêu thực.
Cố Trầm nhìn thoáng qua tòa cao ốc Thiên Toại đèn đuốc sáng trưng: “Công ty anh muộn vậy mà chưa tan làm sao?”
Chung Ly Toại ngẩng đầu nhìn thoáng qua trụ sở công ty đèn đuốc sáng trưng, cũng không nói nên lời. Nhưng vẫn phải nói giúp cho nhân viên công ty mình: “Công ty đầu tư tài chính là như vậy đấy, lúc có dự án thì ngày nào cũng phải tăng ca.”
Vốn dĩ Cố Trầm tưởng chỉ có hai người bọn họ tăng ca buổi tối, hoặc chỉ có lẻ tẻ vài nhân viên thôi. Nhìn cảnh tượng đèn đuốc sáng trưng thế này cậu lại thấy hơi ngượng.
“Hay là…” Cố Trầm suy nghĩ rồi tìm cách rút lui: “Hay là tối hôm nay thôi đi vậy. Tôi thấy công ty anh cũng rất bận, tôi không làm phiền nữa. Lần khác có thời gian chúng ta lại cùng tăng ca.”
Chung Ly Toại do dự một lúc rồi gật đầu: “Cũng được. Vậy tôi đưa em về trường nhé?”
“Được.” Cố Trầm thở phào nhẹ nhõm, đi theo Chung Ly Toại lên xe.
Nửa giờ sau, chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng ở cổng ký túc xá Đại học A. Cố Trầm xuống xe, vẫy tay với Chung Ly Toại: “Đi đường cẩn thận.”
Chung Ly Toại cười chào tạm biệt Cố Trầm, nhìn cậu đi vào cổng trường, vào chỗ rẽ không nhìn thấy nữa mới lái xe rời đi.
Trở lại công ty, Khương Minh Phàm đang uống cà phê xem phim tăng ca, nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của anh bạn nối khố thì hơi ngạc nhiên: “Sao lại chỉ có một mình cậu, Cố Trầm đâu?”
“Thấy công ty có nhiều người quá, không tiện làm phiền nên tôi đưa cậu ấy về trường rồi.” Chung Ly Toại cảm thấy bất lực: “Sao đột nhiên có nhiều người làm thêm giờ vậy?”
Khương Minh Phàm chột dạ chớp mắt: “Chuyện này không trách tôi được, tại trợ lý Lâm lan tin ra ngoài đấy.”
Chung Ly Toại quay đầu nhìn về phía trợ lý Lâm.
Trợ lý Lâm cũng tỏ vẻ vô tội: “Tại lúc nói chuyện với mọi người tôi buột miệng nói là cậu sinh viên Cố Trầm viết tập kế hoạch cho sếp sẽ đến công ty thăm quan. Cho nên mọi người đều tò mò, không biết vị đại thần có thể xác định được các dự án cho Công ty đầu tư Thiên Toại trong mấy tháng tới rốt cuộc trông như thế nào!”
Cho nên toàn bộ nhân viên đều tăng ca sao?
Chung Ly Toại vừa bực mình vừa buồn cười: “Bình thường cũng không thấy mấy anh tích cực tăng ca như vậy. Có muốn mỗi ngày tôi đều mời Cố Trầm đến cho mấy anh gặp, tiện thể ngày nào cũng tăng ca luôn không?”
Trợ lý Lâm liếc mắt nhìn Chung Ly Toại, muốn nói lại thôi.
Chung Ly Toại hỏi: “Anh muốn nói cái gì?”
Trợ lý Lâm nhỏ giọng nói thầm một câu. Chung Ly Toại không nghe rõ, hỏi lại: “Anh vừa nói cái gì?”
Trợ lý Lâm khẽ giọng lặp lại: “Nói cứ như anh mời được người ta đến thật ấy.”
Chung Ly Toại: “...”
Trợ lý Lâm tạm dừng rồi tiếp tục cắm thêm một nhát dao vào trái tim sếp mình: “Anh đã mời bao nhiêu lần rồi mà có mời được đâu.”
Trợ lý Lâm tổng kết: “Anh thật sự không được.”
Chung Ly Toại: “...”
Khương Minh Phàm bỗng nhiên bật cười ra tiếng: “Lâm Tử, anh cũng không thể nói như vậy được. Sao có thể nói trước mặt sếp anh là anh ấy không được chứ! Đàn ông tối kị nhất câu này đấy.”
Biểu cảm của trợ lý Lâm không hề thay đổi: “Tổng giám đốc Khương hiểu lầm rồi, tôi cực kỳ mong chờ sếp mình “được” đấy.”
Chung Ly Toại: “...”
Khương Minh Phàm đã cười đến mức sắp chui xuống gầm bàn luôn rồi.
Chung Ly Toại lắc đầu. Kiếp trước anh tạo nghiệt gì mà kiếp này lại vớ phải một thằng bạn nối khố và một trợ lý đặc biệt kiểu này chứ.
Ở phía bên kia, sau khi Cố Trầm trở lại trường học cũng vô cùng bất đắc dĩ nhận đãi ngộ của ba người bạn cùng phòng vây quanh mình như đang nhìn gấu trúc.
“Cố Trầm, cậu trâu bò thật đấy! Lại có cả scandal với ngôi sao lớn cơ đấy, thằng nhóc nhà cậu có tài có đức gì đây!”
“Diễm phúc của nhóc con này không nông đâu!” Triệu Thự trêu chọc: “Sao, có scandal với nữ thần Văn Huyên cậu có cảm tưởng thế nào?”
“Có phải thấy cực kỳ thỏa mãn hư vinh, cực kỳ sảng khoái, cực kỳ thỏa mãn tâm lý của một thằng con trai không…” Cao Hải Dương giơ hai ngón tay cái trước ngực, nhanh chóng nháy mắt với Cố Trầm: “Hả! Cậu hiểu mà!”
Cố Trầm bất đắc dĩ: “Mấy anh nghĩ nhiều rồi. Do có người cố tình gây chuyện thôi. Tôi với chị Văn Huyên đâu quen thân gì.”
Đang nói chuyện thì điện thoại của Cố Trầm lại vang lên. Ba người bạn cùng phòng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Thấy tên người gọi đến nhất thời cả ba liền héo.
Cố Trầm nhận điện thoại: “Giáo sư ạ?”
Đầu dây bên kia giáo sư Hình cũng cười ha hả hóng chuyện: “Diễm phúc của thằng nhóc nhà em không nông đâu nhé!”
Đầu Cố Trầm đầy vạch đen, thế này là kiểu giáo sư gì vậy?