Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 106




Cố Trầm ôm máy tính quay về phòng ngủ, đúng lúc Hà Thanh Thần và Triệu Thự cũng đã về. Cố Trầm cho hai người bạn cùng phòng xem trang web bán hàng mình mới làm được như hiến vật quý, nhận được một tràng pháo tay nồng nhiệt từ họ.

“Rất thú vị.” Triệu Thự cười nói: “Tôi đăng ký tài khoản luôn.”

Cố Trầm cười nói: “Trang web này tuần sau mới chính thức ra mắt. Tôi định dựa vào dữ liệu mạng nội bộ của trường, mọi người có thể đăng ký ID mới bằng thẻ sinh viên.”

Cái Cố Trầm cho hai người xem là chức năng giao hàng trong trường học của web Baitan. Theo cách suy nghĩ này, Triệu Thự và Hà Thanh Thần nghe lời Cố Trầm nói cũng không còn nghi ngờ gì về cách thức đăng ký tên thật của Baitan nữa. Họ hào hứng nói: “Vậy thì tôi phải chọn một ID may mắn mới được. Con số may mắn của tôi là bảy, cậu có thể cho tôi số bảy được không?”
Cố Trầm cười nói: “Có thể!”

Cố Trầm đã yêu cầu Trình Dật để riêng ra năm trăm tài khoản và cả những con số có ý nghĩa đặc biệt như 111, 666, 888 để tặng cho mọi người.

“Vậy thì tôi muốn số sáu, sáu suôn sẻ!” Triệu Thự cười nói: “Tôi hy vọng kỳ thi tuyển công chức diễn ra suôn sẻ.”

Cố Trầm hỏi: “Khi nào anh thi?”

Triệu Thự nói: “Tháng mười hai.”

Cố Trầm cười nói: “Chúc anh thuận lợi.”

Triệu Thự cười, có phần hơi thiếu hào hứng. Vốn dĩ anh ta cho rằng mình sẽ tiến hành từng bước, tốt nghiệp đại học rồi thi tuyển công chức, có hộ khẩu thường trú ở thành phố A, có vài căn hộ, thêm cả một căn tứ hợp viện có sân vườn, cuộc sống gia đình bình ổn an yên. Nhưng nhìn thấy Cố Trầm có thể làm nhiều việc như vậy, mà càng làm càng bận rộn, Triệu Thự đột nhiên cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống bình lặng của mình. Dường như chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua đã thấy được sự bình lặng đến vô vị đó rồi.
Anh ta vẫn luôn cảm thấy cuộc sống của mình thiếu đi sự nhiệt huyết.

Hà Thanh Thần nghi ngờ hỏi: “Không phải trang web của cậu đã chuẩn bị xong rồi à? Sao phải chờ đến tuần sao mới mở?”

Cố Trầm nói: “Bởi vì tôi quên làm thủ tục kinh doanh.”

Triệu Thự: “…”

Hà Thanh Thần: “…”

Hà Thanh Thần nói: “Cho dù thủ tục chưa hoàn thành thì cũng không ảnh hưởng đến việc trang web đưa vào hoạt động thử nghiệm chứ?”

Cố Trầm cười. Cậu cũng không dám xem nhẹ những trò bẩn của hào quang cốt truyện. Hơn nữa, cậu đã đắc tội với nhân vật trong truyện nhiều như vậy, có trời mới biết nếu những người đó biết cậu làm trang web thì có chạy tới làm gì không.

Làm việc chu toàn kỹ lưỡng luôn không sai. Đây là kinh nghiệm xương máu Cố Trầm tự mình đúc kết sau khi bị người ta bày trò hãm hại vô số lần ở kiếp trước.
Triệu Thự thở dài: “Cũng không cần phải chờ lâu như vậy đâu, chuyện này cứ giao cho tôi đi.”

Cố Trầm nhìn Triệu Thự cười, chắp hai tay thành chữ thập: “Cảm ơn đàn anh.”

Triệu Thự nhíu mày: “Anh em nhà mình cả, khách sáo làm gì!”

Nhờ sự giúp đỡ của Cố Trầm, Triệu Thự và Hà Thanh Thần đã đăng kí xong tài khoản mới. Trong lúc đang mày mò trò mới, họ quay đầu lại lại thấy Cố Trầm đang đứng trước tủ quần áo lật qua lật lại. Triệu Thự không nhịn được hỏi: “Làm gì đấy?”

“Không có gì.” Cố Trầm âm thầm thay quần áo: “Tối nay tôi đi ra ngoài ăn cơm.”

“Ăn cơm?” Triệu Thự và Hà Thanh Thần quay qua nhìn nhau. Ăn cơm không đáng ngạc nhiên, nhưng vì ăn một bữa cơm mà đổi mấy bộ quần áo…

Hai người bọn họ lỗ tai sắc bén, trong mắt chợt lóe ra ánh sáng hóng chuyện: “Ăn cơm với ai thế?”
“Chung Ly Toại!”

“Hả!” Triệu Thự và Hà Thanh Thần lập tức mất hứng. Hóa ra là đi gặp khách hàng sộp, vậy thì phải chú ý hình tượng cũng đúng thôi. Bọn họ đến công ty phỏng vấn còn phải mặc vest nữa là, người đẹp vì lụa mà.

Hà Thanh Thần thuận miệng cảm thán: “Cậu không cần chuẩn bị đề phòng kỹ càng vậy chứ. Trang web còn chưa ra mắt mà đã tìm một đối tác tài trợ rồi à?”

Cố Trầm hơi sửng sốt, cậu không nghĩ xa như vậy.

Triệu Thự liếc mắt xem giờ: “Hơn sáu giờ rồi, cậu tranh thủ thời gian đi, đừng để nhà đầu tư phải chờ.”

Cố Trầm biết hai người bạn cùng phòng đã hiểu lầm rồi, nhưng cậu không giải thích gì cả, chỉ đeo túi xách rời khỏi ký túc xá.

Khi Cố Trầm đến cổng trường, kim giờ vừa chuyển sang sáu giờ hai mươi. Trời đã bước sang tháng tư, ban ngày ngày càng dài hơn, dù đã là sáu giờ tối nhưng trời vẫn chưa tối hẳn. Biển hiệu neon đối diện trường học sáng nhấp nháy, một chiếc Maybach màu đen lặng lẽ đỗ dưới ánh đèn đường. Khóe miệng Cố Trầm vô thức nhếch lên, cậu đi qua, vươn tay mở cửa bên ghế phụ xe.
“Sao anh đến sớm vậy?”

“Tôi cũng vừa đến thôi.” Chung Ly Toại mỉm cười đưa một ly nước bưởi lạnh vừa làm cho Cố Trầm: “Ở tầng dưới của công ty mới mở một quán trà sữa, trà bưởi mật ong làm ngon lắm.”

Cố Trầm nhấp một ngụm: “Đây không phải là trà bưởi đúng không?”

“Tối rồi uống trà dễ tỉnh lắm. Tôi không để bọn họ cho trà vào, chỉ làm một ly nước bưởi thêm chút mật ong thôi.” Sau đó Chung Ly Toại cười hỏi: “Thế nào?”

“Ngon lắm.” Trong lúc nói chuyện Cố Trầm đã uống được mấy ngụm rồi: “Buổi tối ăn ở đâu?”

“Tôi biết có một nhà hàng Khai Phong mới ở phía tây thành phố, em có muốn ăn thử không?”

Cố Trầm nhíu mày, theo bản năng tỏ ý không thích: “Buổi tối mà đi ăn Hamburger gà sao?”

Chung Ly Toại nghe vậy thì sửng sốt: “Cái gì?”
Cố Trầm nhìn Chung Ly Toại đầu đầy dấu hỏi chấm mới giật mình hiểu ra: “Là ăn món Khai Phong chứ không phải là KFC à?”

Chung Ly Toại không khỏi thấy buồn cười: “Em có khả năng liên tưởng thật đấy.”

“Không phải.” Cố Trầm hơi xấu hổ, giải thích: “Chúng tôi hay gọi KFC là món Khai Phong. Không phải tôi hay liên tưởng, mà tất cả mọi người đều gọi như vậy mà.”

“Vậy thì hơi tiếc.” Chung Ly Toại cười nói: “Chúng ta không ăn Hamburger mà đi ăn bánh bao súp.”

Cố Trầm tò mò hỏi: “Nhà hàng Khai Phong có món gì ngon?”

Chung Ly Toại giới thiệu: “Rất nhiều. Nhưng tôi nghĩ với khẩu vị của em thì chắc hẳn sẽ thích mấy món nấm tre hầm hoa tú cầu Giang Can, ngô chiên hạt thông, thịt Giáp Sa nấu bí đao, tôm khô sốt cà chua, bồ câu chiên giòn, cà tím bát bảo, bánh củ sen chiên, canh thịt viên đầu sư tử, canh bào ngư Long Tỉnh.”
Cố Trầm vừa nghe vừa nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy rất đói.

Một tiếng “rột rột” thật lớn đột nhiên vang lên trong không gian yên tĩnh của chiếc xe, Chung Ly Toại đang lái xe cũng hơi đánh lệch tay lái, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.

Cố Trầm lúng túng biện hộ: “Ly nước bưởi của anh làm tiêu cơm nhanh quá.”

“Xin lỗi.” Chung Ly Toại mỉm cười nhận sai: “Cố gắng chờ chút thôi, sắp đến rồi.”

Hai má Cố Trầm hơi nóng lên, cậu quay đầu nhìn cảnh phố phường đang chạy vun vút qua cách cửa xe.

Hai mươi phút sau, chiếc Maybach màu đen dừng lại trước một tòa nhà cổ kính màu đỏ đã được tân trang lại. Cố Trầm và Chung Ly Toại xuống xe, đưa chìa khóa xe cho nhân viên lái vào bãi, rồi sóng vai đi vào trong nhà hàng Khai Phong.

Chung Ly Toại đã đặt trước phòng bao. Nhân viên phục vụ dẫn hai người lên tầng hai. Khi gọi món Cố Trầm có trí nhớ rất tốt nên đã gọi được tất cả những món Chung Ly Toại vừa nhắc tới. Gọi xong còn sợ quá nhiều ăn không hết, đặc biệt dặn dò: “Mỗi món nấu bớt đi một chút, hai người chúng tôi ăn không hết.”
Chung Ly Toại tiếp lời: “Mỗi món của họ không nhiều đâu, nếu nấu ít đi em sẽ ăn không đủ no.”

Cố Trầm phản bác: “Tôi cũng không thể ăn nhiều như vậy!”

“Vẫn nên ăn nhiều thì tốt hơn.” Chung Ly Toại mỉm cười nói thêm: “Em đang tuổi lớn mà.”

Cố Trầm không phản ứng lại Chung Ly Toại, cậu vừa lật xem các món ăn vừa hỏi nhân viên phục vụ: “Món chính của các cô ngoài bánh bao nhân thịt cua còn có món gì khác không?”

Nhân viên phục vụ ân cần giới thiệu: “Còn có mỳ cá trắm nướng chua ngọt, cơm...”

Chung Ly Toại nói: “Mì cá nướng của họ cũng ngon. Em có muốn ăn thử không?”

Cố Trầm suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta đã gọi bánh bao nhân cua, nếu gọi mỳ cá nướng nữa thì có ăn hết được không?”

Chung Ly Toại đề nghị: “Vậy gọi một đĩa, hai người chúng ta ăn chung.”
Cố Trầm vừa lòng gật đầu, nói với người phục vụ: “Vậy cho một phần mỳ cá nướng.”

Nhân viên phục vụ cười niềm nở: “Vâng, xin hỏi quý khách còn cần gì nữa không?”

“Không có.” Cố Trầm khép thực đơn lại, trả cho nhân viên phục vụ.

Người phục vụ duy trì một nụ cười lịch sự khéo léo, vừa rời khỏi phòng bao đã sốt sắng đi tám chuyện cùng hội chị em: “... Hai người đàn ông mà lại gọi một đĩa mỳ. Tôi dám thề quan hệ giữa hai người này chắc chắn không bình thường.”

“Thế thì có là gì?” Cô gái kia tỏ vẻ “đúng là đồ ít thấy chuyện lạ” đáp lời: “Chắc là thấy đồ ăn ở chỗ chúng ta đắt quá, lại muốn ăn thêm một món nên mới gọi hai người một đĩa.”

“Không giống đâu!” Nhân viên phục vụ lắc đầu: “Nhìn qua thì thấy toàn người có tiền cả. Đặc biệt là người đàn ông mặc vest kia, trên tay còn đeo một cái đồng hồ Vacheron Constantin giá hàng triệu tệ đấy.”
“Vậy thì là không muốn lãng phí!” Đang trong giờ cơm người kia không kiên nhẫn nói: “Cô đừng nhiều chuyện nữa, mau đi làm đi, đợi lát nữa quản lý lại mắng cho.”

Trong phòng bao, Cố Trầm còn chưa nhận ra hai người đàn ông gọi chung một đĩa mỳ trong mắt người ngoài có vẻ thân mật thế nào, cậu còn đang hứng trí chia sẻ trang web của mình với Chung Ly Toại.

“Tuần sau sẽ mở, anh có muốn đăng ký một tài khoản dùng thử không?”

Chung Ly Toại cười nói: “Nhưng tôi không phải người trong trường các em, cũng không có mã sinh viên để đăng ký.”

“Dùng chứng minh thư đăng ký cũng được.” Cố Trầm nói: “Dù sao thì tất cả người dùng đăng ký trang web của chúng tôi đều sẽ dùng tên thật.”

Chung Ly Toại hỏi: “Toàn bộ đều là tên thật, còn để buôn bán đồ cũ, gọi cơm giao tận nơi, nói cách khác là sẽ phát sinh giao dịch về tiền. Hệ thống bảo mật trên trang web của em có đáng tin cậy không?”
“Tôi sẽ cố gắng giải quyết.” Cố Trầm cười nói: “Trong tháng đầu tiên vận hành thử nghiệm trang web, chúng tôi sẽ yêu cầu công ty an ninh mạng chuyên nghiệp nhất tấn công tường lửa của trang web. Nếu tìm thấy lỗ hổng nào thì cũng có thể khắc phục kịp thời.”

Dù sao cũng là người trùng sinh, đương nhiên Cố Trầm biết tầm quan trọng của việc bảo vệ thông tin cá nhân và tài sản của khách hàng đối với một trang web.

Đề xuất này là do Trình Dật chủ động đưa ra. Anh chàng này hết sức tự tin vào kỹ thuật của mình, luôn đảm bảo là không thể có hacker nào phá được tường lửa của mình, trừ khi kỹ thuật của đối phương đã đạt đến trình độ hàng đầu quốc tế. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu đối phương thực sự là một hacker cấp cao nhất thế giới, thì chắc cũng sẽ không để ý tới một trang web nhỏ vừa mới ra mắt làm gì.
Chung Ly Toại nhìn vẻ mặt sáng láng tràn đầy năng lượng của Cố Trầm, anh nở nụ cười ấm áp nói: “Nếu em cần thì tôi có thể giới thiệu cho em một vài người giỏi.”

Công ty đầu tư Thiên Toại đã đầu tư vào các lĩnh vực công nghệ cao và mới nổi trong nhiều năm qua, không còn xa lạ với mạng Internet. Nếu Cố Trầm thực sự muốn tìm một công ty an ninh mạng hàng đầu quốc tế thì anh cũng có thể giúp đỡ.

“Nếu có việc cần tôi sẽ nói.” Cố Trầm cũng không từ chối khách sáo mà cười đồng ý luôn.

Các món ăn đã được bưng lên, Cố Trầm háo hức nếm thử món canh thịt viên đầu sư tử và canh bào ngư Long Tỉnh, ăn vào cảm thấy rất tươi mới, ngon miệng. Đôi mắt cậu sáng rực lên: “Ngon quá.”

Chung Ly Toại gắp cho Cố Trầm một bát mì cá nướng, cười đưa qua: “Tôi biết chắc chắn sẽ hợp khẩu vị của em mà.”
“Anh cũng ăn đi.” Cố Trầm nói: “Anh không đói sao?

Chung Ly Toại mỉm cười, gắp một cái bánh bao nhân thịt cua. Món bánh bao vừa trắng vừa mềm, da mỏng nhân nhiều, chỉ cần chọc nhẹ một cái là lớp vỏ đã vỡ ra. Chung Ly Toại nhẹ nhàng hút vào một ngụm, động tác tao nhã, chậm rãi, Cố Trầm nhìn thấy mà lắc đầu nguầy nguậy.

“Thở dài cái gì thế?” Chung Ly Toại mỉm cười: “Muốn ăn thì ăn đi.”

“Tôi sợ nóng.” Cố Trầm nói. Từ nhỏ cái lưỡi của cậu đã là lưỡi mèo rồi, không dám ăn đồ nóng. Cho nên cậu chỉ dám gắp bánh bao súp cho vào trong bát, chọc vỏ bánh chờ nước súp nguội bớt mới dám ăn.

Nhưng hương vị so ra vẫn kém hơn lúc còn đang nóng.

Nhưng không thể không nói, mấy món khác đều cực kỳ hợp khẩu vị của cậu.

Ăn đến cuối bữa Cố Trầm cảm giác bụng mình đã no căng luôn rồi.
Cậu bỏ đũa xuống, dựa lưng vào ghế, lười biếng hỏi: “Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì đây?”

Chung Ly Toại cười nói: “Tìm một chỗ đi bộ, để tiêu hóa thức ăn luôn.”

Cố Trầm gật đầu.

Hai người đứng dậy rời đi. Khi ra khỏi nhà hàng thì ngoài trời đang mưa. Dù mưa không nặng hạt nhưng thời tiết lúc này vẫn còn lạnh. Làn mưa lạnh giá tạt vào người ướt đẫm, cảm giác hơi khó chịu.

Cố Trầm nhíu mày. Chung Ly Toại nói: “Hay là để tôi đưa em về trường?”

“Tôi mời anh đi xem phim nhé?”

Hai người nói cùng lúc. Chung Ly Toại hơi sửng sốt một chút rồi mới hỏi: “Vừa rồi em nói cái gì?”

Cố Trầm nói: “Anh mời tôi ăn cơm, tôi mời anh đi xem phim.”

Hai tai Cố Trầm hơi nóng lên, cũng không dám nhìn Chung Ly Toại, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước: “Anh có biết gần đây có bộ phim nào mới chiếu không?”
Mỗi ngày Chung Ly Toại không bận theo dõi thị trường thì cũng bận đầu tư vào các vụ mua bán sáp nhập, đâu rảnh để ý đến gần đây có phim nào mới chiếu. Thậm chí, tối nay mời Cố Trầm ăn cơm anh cũng không hy vọng xa vời sau khi ăn xong đối phương sẽ đồng ý đi xem phim với mình. Dù sao thì Cố Trầm bận rộn như vậy, kế hoạch công việc cũng đã lên kín lịch thì làm sao có thể lãng phí thời gian đi xem phim với anh được?

Chung Ly Toại chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng. Câu hỏi của Cố Trầm nằm ngoài tầm suy nghĩ của anh, khiến anh căng thẳng tới mức nói lắp bắp: “Tôi, tôi cũng không biết gần đây đang chiếu phim gì.”

“Vậy đi đã rồi tính.” Cố Trầm cũng không bình tĩnh như những gì cậu biểu hiện ra ngoài. Cậu đi tới mở cánh cửa bên ghế phụ trước rồi chui vào trong, dáng vẻ có phần vội vã khó hiểu.
Chung Ly Toại mỉm cười, cũng đi vòng qua ghế lái, bật điều hướng rồi lái xe đến rạp chiếu phim gần nhất.

Hôm nay không phải cuối tuần, cũng không phải kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè, bên ngoài trời còn đang mưa, trong rạp chiếu phim cũng không có nhiều người lắm.

Cố Trầm đứng ở chỗ bán vé nhìn một lát, phát hiện mình cũng không có ấn tượng gì về những bộ phim được chiếu gần đây. Nhưng thật ra có một bộ phim học đường nổi tiếng về tình yêu và tuổi trẻ được chiếu vào thời gian này, đến mười năm sau vẫn rất có tiếng.

Cố Trầm cảm thấy cậu và Chung Ly Toại, hai thằng đàn ông cũng không thích hợp xem những bộ phim vườn trường kiểu đó. Suy đi nghĩ lại liền chọn một bộ phim nói về cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008.

Chung Ly Toại nhìn hai tấm vé xem phim mà Cố Trầm cầm tới: “...”
Cố Trầm hỏi: “Sao vậy, anh không thích xem à?”

“Không đâu.” Chung Ly Toại cười nói: “Em có ăn bỏng ngô không?”

Cố Trầm lắc đầu: “Ăn không nổi nữa rồi.”

Vì thế hai người liền để tay không như vậy đi vào trong rạp. Bên trong trống trơn, ngoài cô công nhân vệ sinh thì chỉ có hai người Cố Trầm và Chung Ly Toại.

Chung Ly Toại cười nói: “Chúng ta mua hai vé mà lại có tác dụng bao cả rạp luôn này.”

Cố Trầm nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”

Chẳng mấy chốc, đèn trong phòng chiếu đã được chỉnh mờ xuống. Trên màn hình lớn xuất hiện logo con rồng của hãng phim, sau đó màn hình thay đổi và bộ phim bắt đầu.

Phim vừa được ra mắt trong năm nay, nhưng với Cố Trầm là người đã trùng sinh thì nội dung của phim này không có gì mới mẻ cả. Cậu không biết kiếp trước mình đã xem qua không biết bao nhiêu lần. Kết quả là Cố Trầm hoàn toàn không thể tập trung, bộ phim chỉ mới mở màn được mười phút mà suy nghĩ của cậu đã bắt đầu chạy đi xa.
Chung Ly Toại ngồi bên cạnh cũng không còn tâm trạng ngồi xem. Khóe mắt anh vẫn vụиɠ ŧяộʍ ngắm nhìn những đường nét mờ ảo của Cố Trầm trong bóng tối.

Nửa giờ sau, Cố Trầm thở dài nói: “Hay là chúng ta đi ta ra ngoài đi?”

Chung Ly Toại gật đầu. Hai người đứng dậy ra khỏi rạp chiếu phim. Mưa đã tạnh, làn gió đêm mát mẻ hòa với hơi nước ẩm ướt phả vào mặt. Cố Trầm vô thức rùng mình, nhanh chóng chui vào trong ghế lái phụ.

Chung Ly Toại ngồi vào ghế lái. Cố Trầm liếc qua đồng hồ, đã chín rưỡi tối rồi.

Cảm giác chỉ ăn một bữa cơm mà tốn rất nhiều thời gian.

Cố Trầm thở dài, quay đầu nhìn về phía Chung Ly Toại, đề nghị nói: “Hay là, lần sau chúng ta ăn cơm xong tìm chỗ nào đó cùng tăng ca đi?”

Chung Ly Toại không nhịn được nở nụ cười: “Có phải cảm thấy đi xem phim với tôi rất lãng phí thời gian không?”
Cố Trầm sửa lại: “Ở cùng anh không lãng phí thời gian, là xem phim lãng phí thời gian.”

Không hiểu vì sao Chung Ly Toại lại thấy rất vui vì một câu nói của Cố Trầm: “Vậy thì lần sau ăn xong chúng ta đến công ty vậy.”

Cố Trầm gật đầu: “Tại tôi tính không chuẩn, bộ phim xem chẳng có gì vui cả.”

Cố Trầm cảm thấy mình thực sự không thích hợp chơi mấy trò lãng mạn thế này.

Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm có vẻ đang buồn rầu liền cười hỏi: “Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”

Cố Trầm uyển chuyển đáp lời: “Trường chúng tôi mười một giờ là khóa cửa, nếu tôi còn không về ngay thì cũng không về được nữa.”

Chung Ly Toại nói: “Vậy để tôi đưa em về trường.”

Nửa giờ sau, chiếc Maybach màu đen dừng lại ở cổng ký túc xá Đại học A. Cố Trầm tháo dây an toàn, chào tạm biệt Chung Ly Toại: “Lần sau cùng nhau tăng ca nhé.”
Chung Ly Toại mỉm cười: “Tôi rất mong chờ.”

Cố Trầm trở lại phòng ngủ, Cao Hải Dương đã tan làm về, đang đăng ký vào web bán hàng. Thấy Cố Trầm đã về anh ta lập tức giục Cố Trầm mở tài khoản cho mình. Cố Trầm mở một tài khoản nội bộ cho Cao Hải Dương, chuẩn bị đến phòng học chung để đọc tài liệu thì nghe thấy đối phương nói: “Cậu có nhớ chương trình trò chuyện trên kênh Giáo dục của tỉnh A không? Là chương trình “Talks” đó. Hôm nay bên nhà sản xuất lại gọi cho tổng biên tập của Vi Vi hỏi khi nào cậu rảnh, có thể sắp xếp đi ghi hình chương trình được không?”

Cố Trầm nghe vậy thấy hơi sửng sốt. Gần đây cậu bận lo việc bán hàng cho Nhà máy đồ hộp Hương Sơn, cũng bận lập web bán hàng, suýt chút nữa đã quên mất việc đi ghi hình.

“Tôi đi được, anh báo tổ chương trình sắp xếp đi.”
“Được!” Cao Hải Dương gật đầu, còn nói thêm: “Tổng biên tập của Vi Vi và nhà sản xuất muốn cậu gọi điện thoại cho họ. Nếu cậu không phản đối thì ngày mai tôi sẽ cho họ số của cậu, để hai bên liên lạc với nhau.”

Tất nhiên Cố Trầm không có ý kiến.

Cao Hải Dương còn nói thêm: “Ý của bên Vi Vi là muốn tuyên truyền cho Sơ đồ tư duy khi cậu tham gia ghi hình, khả năng sẽ có tiết mục kí tên. Cậu có vấn đề gì không?”

Cố Trầm lắc đầu: “Không thành vấn đề.”

Danh tiếng của Cố Trầm ngày càng lớn, nhà xuất bản còn muốn tổ chức hẳn một buổi ký tên tặng sách chính thức cho cậu. Nhưng Cao Hải Dương dùng đầu gối suy nghĩ thì cũng biết, với tính cách của Cố Trầm chắc chắn cậu sẽ không đồng ý kiểu ký tên bán sách thế này. Hơn nữa, hành động quyên góp toàn bộ tiền nhuận bút và thù lao cho bộ sách này để trợ cấp cho học sinh nghèo của Cố Trầm vốn đã rất gây chú ý rồi. Cũng có không ít cư dân mạng ăn no rỗi việc vì chuyện này mà đi quấy rầy các nhà văn khác, hỏi tại sao họ không quyên góp tiền.
Cao Hải Dương cũng không hi vọng Cố Trầm đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió mà còn làm thêm việc gì gây chú ý nữa, nên anh ta không đề cập tới.

Nhưng có một chuyện Cao Hải Dương cảm thấy cần phải nói cho Cố Trầm biết: “Thực ra, nhà sản xuất của “Talks” muốn liên hệ trực tiếp với cậu. Nhưng vì không có số điện thoại của cậu nên họ đã liên lạc với giáo sư Hình trước theo phép lịch sự. Nhưng giáo sư Hình nói là phải để cậu yên tâm làm việc bên Nhà máy đồ hộp Hương Sơn trước đã, không muốn đài truyền hình quấy rầy cậu. Cho nên họ mới đợi lâu như vậy.”

Nhưng đúng là chó ngáp phải ruồi. Cố Trầm một mình dọn sạch mớ tình cảnh rối rắm ở Nhà máy đồ hộp Hương Sơn, nên bây giờ càng có danh tiếng hơn, tổ tiết mục càng có nhiều chuyện để đào sâu hơn.
Bây giờ Cố Trầm mới biết vì sao tổ chương trình và nhà xuất bản lại im lặng lâu như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy biết ơn giáo sư Hình.

Sáng sớm hôm sau, cậu đến báo cáo với giáo sư Hình là có thể mình sẽ đến đài truyền hình để tham gia ghi hình. Giáo sư Hình vỗ trán: “Đúng là có chuyện này. Lúc trước tổ chương trình có đến tìm thầy, nhưng thầy từ chối, thầy định nói với em một tiếng, nhưng sau đấy lại quên mất tiêu. May là họ còn chưa quên.”

Cố Trầm cười nói: “Thầy quên mất rồi thì bỏ đi thôi ạ, học trò của thầy ưu tú như vậy, sợ gì không có người đến phỏng vấn.”

“Ái chà!” Giáo sư Hình lắc đầu “chậc chậc” ra tiếng: “Xem cái đuôi của anh kìa, sắp vểnh lên đến trời rồi đấy.”

Cố Trầm cười không nói lời nào. Giáo sư Hình cũng rất quan tâm đến chuyện trang web. Ông hỏi Cố Trầm khi nào thì trang web mở. Cố Trầm nói lại những lời đã nói với hai người bạn cùng phòng cho giáo sư Hình nghe, không quên đăng ký cho ông một tài khoản nội bộ.
Giáo sư Hình vào trang web nghịch một hồi, ông không có hứng thú lắm với khu giao dịch, nhưng có vẻ khá thích nội dung khu học tập và khu giao lưu. Bởi vì giáo sư Hình phát hiện ra có rất nhiều tài liệu và dữ liệu từ thư viện của Đại học A đã được thu thập và cập nhật vào khu học tập của web bán hàng này, việc tìm kiếm thuận tiện hơn nhiều so với việc mượn sách từ thư viện. Mặc dù đối với các nhà nghiên cứu cấp giáo sư như họ thì những tài liệu này không có mấy tác dụng, nhưng đối với sinh viên chưa tốt nghiệp và nghiên cứu sinh, những tài liệu này vẫn rất hữu dụng.

Giáo sư Hình đột nhiên nghĩ ra một chuyện, ông hỏi Cố Trầm: “Trang web của em chỉ hoạt động được trong trường Đại học A của chúng ta thôi phải không? Nếu thầy muốn nói chuyện với các giáo sư trường bên cạnh trên trang web này hoặc muốn xem tư liệu của thư viện trường Đại học B thì có phải trang web này sẽ không hỗ trợ phải không?”
Cố Trầm cười nói: “Em sẽ mau chóng cải tiến ạ.”

Chiều hôm đó, Cố Trầm đã nhận được tất cả các loại giấy phép và thủ tục từ Triệu Thự.

“Trang web của cậu có thể đi vào hoạt động bất cứ lúc nào.”

Cố Trầm nhìn Triệu Thự, rồi lại nhìn đống giấy tờ thủ tục trong tay mình. Từ khi cậu trùng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên nói không giữ lời. Tám giờ tối hôm đó, Cố Trầm đã bảo Trình Dật cho khởi động trang web ngay lập tức.

Vào ngày thứ hai sau khi trang web đi vào hoạt động, tổ sản xuất của chương trình “Talks” cũng đã tìm đến Cố Trầm, gửi lời mời cậu tham gia ghi hình.