[Danmei] TRỌNG SINH CHI NGUYỆT QUANG THIẾU NIÊN – Chương 25
Posted on 27/11/2021 by NgocAnh
5/5 - (4 bình chọn)
Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Chương 25. Lẽ Ra
Tác giả có lời muốn nói: Trong chương này, khả năng cao độc giả sẽ không hài lòng với việc Âu Hình Thiên dễ dàng tha thứ cho hành vi ngu ngốc của Âu Thiên Bảo. Nhưng là Thiên Bảo đã được hắn đặt ở trong lòng bàn tay che chở, yêu thương qua nhiều năm như vậy, không phải muốn cắt đứt là cắt đứt, hay buông tha sẽ buông tha ngay, dù sao đây cũng là lẽ thường tình~~~
Độc giả chớ nản lòng mà rời đi, mọi thương tổn trên đời có sâu, có nặng, có nhẹ, có nông đều có thể dùng tình yêu mà xoa dịu! Công trong truyện quả thực trăm phần trăm là tra công, nhưng hắn một đường vượt mọi chông gai, gian khổ phấn đấu, hướng trung khuyển công dần dần tiến hóa, Âu Hình Thiên nhất định thay đổi! Túm cái quần lại, độc giả hãy xem nhân vật chính như con mình, cho hắn cơ hội đi!!!
Trong phòng bệnh.
Âu Hình Thiên tách khỏi em trai, một mình lưu lại bên cạnh chăm sóc Âu Lăng Dật, nhìn tiểu nhi tử coi mình như không khí, không hề để hắn vào mắt, Âu Hình Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, kêu cấp dưới đưa máy tính của mình tới, ngồi ở chỗ sô pha dùng để tiếp khách của phòng bệnh, chuyên tâm bắt đầu xử lý công việc.
Âu Lăng Dật nằm trên giường, chăm chỉ cố gắng đếm cừu. Y thực sự mệt muốn chết, cực kỳ muốn ngủ, nhưng hiện tại trong phòng dư ra một tinh thần lực luôn luôn dao động, khiến thần kinh y rơi vào trạng thái đề phòng, như thế nào cũng không nhắm mắt ngủ nổi.
“Cha, người mau đi chăm sóc anh trai đi. Người cứ ở đây tôi ngủ không được!” Xốc chăn lên, Âu Lăng Dật lần thứ tư ngồi dậy yêu cầu.
“Papa chỉ ngồi chỗ này yên lặng làm việc, tuyệt đối không phát ra âm thanh, sẽ không phiền đến con đâu. Dật nhi ngoan, không cần hờn dỗi Papa, Papa cam đoan không quấy rầy con!” Âu Hình Thiên ngẩng đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ trả lời.
- --Đọc FULL tại truyenfull.com---
Hắn biết rằng, tiểu nhi tử do là còn để ý chuyện bữa tiệc mới không muốn nhìn đến chính mình. Nhưng hắn không thể bởi vì vậy mà cực lực né tránh Tiểu Dật được, muốn lấy lại sự tin tưởng của con trai đối với mình, nhất định phải kề bên y 24/24, không để y thấy mặt mình chắc chắn không thành công.
Âu Lăng Dật cặp má phồng lên, bình tĩnh cùng Âu Hình Thiên đọ mắt, cha con hai người đối diện tỏa ra một luồng khí tức giống như xung quanh có pháo hoa nổ đùng đùng, một lát sau, Âu Lăng Dật suy sụp quay về ổ chăn, trùm kín mít.
Âu Hình Thiên người này, tại sao lại có tinh thần lực cường đại đến thế? Ngay cả mình thôi miên hắn cũng không xong!? Có lẽ nguyên do là vì hiện tại bản thân đã hao tổn năng lượng quá nhiều.
Sau lớp chăn bông, bạn nhỏ Âu Lăng Dật khó chịu cau mày, cắn móng tay, nghiêm túc suy tư.
Vũ khí cuối cùng là tinh thần lực đã dùng tới, nhưng Âu Hình Thiên vẫn một mực cắm mông ở ghế, đuổi không đi, lườm không chạy, Âu Lăng Dật lại không thể mở miệng ngây thơ nói rằng tôi có bàn tay vàng có thể cảm ứng được tinh thần lực đang dao động của cha, cho nên tôi mới là không ngủ được. Sao có thể nói như vậy, cuối cùng đành tự mình thỏa hiệp, nhụt chí rúc đầu vào chăn, nhắm mắt, tiếp tục đếm cừu.
Tiểu nhi tử ban đầu còn đối với mình hờ hững, bây giờ đã chuyển sang kháng nghị. Tuy rằng, mỗi khi mở miệng đều không xua đuổi thì cũng ngăn cản hắn, dù vậy Âu Hình Thiên vẫn cảm thấy rất thành tựu, rất vui vẻ [Qủa nhiên là M!], kế hoạch của hắn đã thành công một phần vạn, bồi dưỡng cảm tình chính là cần phải thường xuyên ở cùng một chỗ mới tốt!
“Anh hai, anh ra ngoài đây đi!” Cửa phòng lẳng lặng bị đẩy vào, Âu Hình Thiến thăm dò hướng vô trong, hạ giọng gọi hắn.
“Phát sinh chuyện gì?” Bắt gặp biểu tình em trai cực kém, Âu Hình Thiên bước ra khỏi cửa phòng, kéo Âu Hình Thiến tránh xa chỗ Tiểu Dật một chút, mày kiếm nhăn lại trầm giọng hỏi.
“Đây là bản thảo cho tin tức đăng lên báo sáng mai, anh trước tiên nhìn qua đi!” Âu Hình Thiến không trả lời, xuất ra một tệp văn kiện đưa Âu Hình Thiên.
Âu Hình Thiên tiếp nhận, chỉ thấy trên mặt giấy có hàng chữ tiêu đề màu đỏ to nổi bật “Cuộc chiến gia tộc! Anh em người một nhà xảy ra tranh chấp trong bữa tiệc sinh nhật, món quà chính là một màn mưa máu!”
Đập vào mắt là câu văn giật tít, bàn tay đang nắm của Âu Hình Thiên kịch liệt run lên, vội vàng cầm lấy nghiêm túc đọc.
Người đưa tin cực kỳ tường tận, sự tình viết mạch lạc từ đầu chí cuối, thậm chí còn có nhiều chỗ có thể nhận ra được chắc chắn có người cung cấp, cuối cùng kèm thêm tấm ảnh chụp lại cảnh tượng bữa tiệc màu sắc rực rỡ, vô cùng đặc sắc.
“Lập tức niêm phong tin tức đăng báo sáng mai! Rốt cuộc đây là tòa soạn nào? Về sau nhất định không cho phép nó xuất hiện trên thị trương, anh không muốn cấn mắt!” Âu Hình Thiên xiết chặt tệp văn kiện, vẻ mặt âm u, lạnh lẽo hướng em trai hạ lệnh.
“Em cũng đã sắp xếp xong rồi. Anh hai, anh không thấy việc này có chút kỳ quái à?” Âu Hình Thiến gật đầu, ngập ngừng nhìn Âu Hình Thiên muốn nói lại thôi.
Âu Hình Thiên từ nhỏ đã sống trong mưu kế mà lớn lên, sớm phát hiện sự tình không đúng, sắc mặt hắn khó coi nâng tay ngăn cản em trai nuốt xuống lời chưa nói hết, phi thường mệt mỏi mở miệng: “Đừng nói nữa, chuyện này anh sẽ xử lý. Em mau vào xem Dật nhi thế nào, anh qua chỗ Thiên Bảo.”
“Anh hai, chuyện này không thể cứ để cho nó chìm xuống như vậy được, Thiên Bảo lần này rất quá đáng, anh về sau lo mà quản giáo nó thật tốt. Nói cho nó biết, Tiểu Dật sẽ do em chiếu cố, trước khi động thủ thì nên lường được hậu quả sau đó đi.” Bị Âu Hình Thiên chặn họng, Âu Hình Thiến vẻ mặt bất mãn, ngữ khí đặc biệt nhấn mạnh.
“Anh biết. Bất quá, con anh, tự chính anh có thể chiếu cố!” Âu Hình Thiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời khuyên bảo của em trai, nhưng đến phút cuối cùng, không thể giữ nổi thái độ hòa nhã liền thay đổi sắc mặt, tức giận để lại một câu.
Âu Hình Thiến dõi theo bóng dáng vội vàng rời đi, không bận tâm nhún nhún vai: Câu nói kia, nếu anh tận tâm chiếu cố, ngày hôm nay chúng ta cũng không phải ở nơi này so đo!
Âu Hình Thiên bước nhanh đến trước phòng bệnh Âu Thiên Bảo, hai bảo tiêu đứng canh gác hai bên cung kính cúi đầu.
“Thiếu gia tỉnh chưa?” Âu Hình Thiên nhẹ giọng hỏi.
“Vẫn chưa tỉnh dậy.” Một gã bảo tiêu đè thấp âm thanh, trả lời.
“Ừ.” Âu Hình Thiên gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, lẳng lặng dừng đối diện giường con trai, hơi khom người người chuyên chú quan sát dáng vẻ ngủ say của gã.
“Tỉnh thì mau dậy, đừng giả vờ!” Im lặng chốc lát, hắn bỗng nhiên cất giọng đánh vỡ sự yên tĩnh bao trùm.
“Papa, người biết con đã tỉnh?” Âu Thiên Bảo nghe vậy, mở hai mắt, thân thể run rẩy mãnh liệt từ từ chống người ngồi dậy, sợ hãi nhìn về phía gương mặt Âu Hình Thiên lạnh lẽo đầy u tối, lập tức bị làm cho khiếp đảm cúi đầu.
“Châm cứu xong không bao lâu con đã tỉnh, ta vẫn biết. Không muốn quấy rầy con, là cho con thời gian để bình tĩnh một chút.” Âu Hình Thiên kéo chiếc ghế qua ngồi xuống trước giường con trai, nghiêm túc trả lời. Giả bộ ngủ dưới mi mắt hắn, con trai còn quá non.
“Con rất sợ! Con sợ cha tìm em trai trở về sẽ không cần con nữa! Con cơ thể yếu kém như vậy, em trai lại rất khỏe mạnh, con sợ cha không thương con, không quan tâm con, không chăm sóc con!” Âu Thiên Bảo ngẩng đầu, nước mắt doanh tròng, nhìn thẳng vào ánh mắt cha gã, rốt cuộc đem nỗi sợ hãi thầm kín giấu sâu trong lòng nói ra miệng.
“Papa không phải đã nói với con vĩnh viễn cũng không bỏ rơi con sao? Dẫu cho con chỉ còn một tia hy vọng sống, cha nhất định tìm hết mọi biện pháp chữa trị cho con!” Thấy Âu Hình Thiên thần sắc yếu ớt, hướng hắn khóc lóc giải thích, trái tim Âu Hình Thiên không đành lòng, ngữ khí cũng dần mềm mại.
Hắn xoay người, đến bên ôm Âu Thiên Bảo vào lòng an ủi, bỗng phát hiện trong tay gã đang nắm chặt một góc tờ văn kiện về bài báo kia, sắc mặt lập tức lãnh khốc.
“Con lo lắng hay sợ hãi cứ việc nói ta biết, tại sao muốn lén lút hãm hại em trai? Còn lấy chính sức khỏe của bản thân ra đùa giỡn? Chẳng lẽ con câm sao? Vì đảm bảo con luôn luôn khỏe mạnh, Âu gia từ trên xuống dưới đã làm cho con bao nhiêu chuyện? Lần này còn không phải Dật nhi bị…” Âu Hình Thiên chưa kịp nói xong, bắt gặp gương mặt Âu Thiên Bảo ngày càng khó coi, hai tay gã nhanh chóng ôm trước ngực, miệng mím chặt cố nén nhịn.
Hắn mỏi mệt thở dài, giật lấy tờ báo bị Âu Thiên Bảo giữ gắt gao, vò thành một đống, tùy tiện ném sang thùng rác bên cạnh.
Lỡ như hắn còn nói thêm gì nữa, không chừng con trai lại tái phát bệnh, trong lòng Âu Hình Thiên run sợ không muốn trải qua loại cảm giác này thêm một lầm nào nữa, xem ra tin tức trên tờ báo này cũng là do một mình con trai lớn bày mưu đặt kế, hiện tại tìm nó chất vấn còn ý nghĩa gì? Dù sao tòa soạn báo cũng đã bị niêm phong.
“Mọi chuyện hôm nay, đều cho vào dĩ vãng đi. Ta chỉ đưa ra một yêu cầu, về sau đối với em trai thật tốt. Y cũng là một phần của Âu gia!” Đứng lên, Âu Hình Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ lau đi giọt nước mắt trên mặt Âu Thiên Bảo, trong thanh âm tràn đầy tinh thần suy sụp cùng vô lực.
Âu Hình Thiên cảm thấy bản thân giáo dục con cái thật thất bại, ngày thường cẩn thận bảo hộ, khiến tâm tính con trai trở nên yếu ớt như vậy, mắng cũng không dám mắng, mỗi lần đụng chạm đều phải dịu dàng từng ly từng tí.
Âu Hình Thiên cảm thấy mỗi lần ở chung một chỗ với con trai thật mệt mỏi, giống như đang giam mình trong một căn phòng rải đầy mảnh thủy tinh, chỉ cần bước nhầm, sẽ khiến cả hai bị thương, ngoài cơ thể đến tận tâm hắn áp lực không chịu nổi.
“Papa, người tha thứ cho con sao?” Nhìn dáng vẻ Âu Hình Thiên trở lại hình ảnh ôn nhu như ngày xưa, Âu Thiên Bảo trên mặt vui sướng cầm tay hắn đang gạt nước mắt giúp mình.
“Ừ, là papa không dạy dỗ con kỹ càng, không thể đúng lúc cùng con tâm sư. Bất quá, nếu sức khỏe đã không còn vấn đề thì mau đứng lên, đi đến chỗ em trai nói lời xin lỗi. Tiểu Dật tuy bị thương, nhưng vẫn kiên trì cứu con.” Rút tay về, Âu Hình Thiên sờ sờ đầu con trai lớn, đưa ra yêu cầu.
Âu Thiên Bảo cúi đầu, dùng tóc che giấu biểu tình, nửa ngày sau mới ngẩng đầu, vẻ mặt nghe lời mỉm cười: “Tốt quá, con hiện tại phải xem tình hình em trai. Lần này là con không đúng, con sẽ giải thích rõ!”
“Ngoan!” Nhận được nụ cười nhu thuận của con trai, Âu Hình Thiên an tâm, khen thưởng mà vỗ bờ vai gã, thay Âu Thiên Bảo lấy áo khoác tới phủ thêm.
Cha con hai người cùng nhau chậm rãi thong thả đi bộ, hướng phòng bệnh Âu Lăng Dật đi qua.
“Cốc, cốc” Tiếng gõ cửa vang lên, Âu Lăng Dật và Nhị thúc đang nhiệt liệt thảo luận về tiến trình nghiên cứu tế bào, mất hứng nhíu mày.
“Mời vào.” Buồn cười chọc chọc gò má bánh bao đứa cháu nhỏ, Âu Hình Thiến vẻ mặt sủng nịch cất giọng.
Âu Hình Thiên đứng trước cửa chợt nghe thanh âm nói chuyện khe khẽ trong phòng Âu Lăng Dật. Đẩy cửa ra, bắt gặp Âu Hình Thiên, Âu Lăng Dật ở với nhau dưới bầu không khí thập phần hài hòa, hắn ảm đạm một chút.
“Tiểu Dật, anh nghe papa nói em bị thương mà còn kiên trì cứu anh, anh rất cảm động, chuyện bữa tiệc, là anh không đúng, anh muốn tự mình giải thích.” Âu Thiên Bảo nhìn Âu Hình Thiên giật mình khi thấy trong phòng chỉ có hai chú cháu, cũng không nói thêm gì nữa, gã đành phải đi lên trước, ý đồ đánh lạc hướng.
“Sự tình đều đã xảy ra, giải thích còn có ích không?” Âu Hình Thiến không đợi cháu nhỏ mở miệng, giọng nói trách móc đáp trả Âu Thiên Bảo.
Hắn ta còn ghi hận vụ tin tức trên báo ban nãy, rõ ràng Âu Hình Thiến lường trước việc thông tin sẽ bị rò rỉ nên đã dàn xếp bảo tiêu hủy hết camera, chắc chắn không có khả năng người ngoài biết được, nhưng là vô tình hay cố ý vẫn có con chuột nhỏ đánh hơi thấy, nói không nhận ra có người âm mưu thì hắn ta cũng nên nghỉ hưu là vừa. Đứa cháu này, tính kế đủ rộng!
“Âu Hình Thiến, em bớt nói vài câu. Đây là chuyện riêng của bọn nhỏ!” Âu Hình Thiên thấy Âu Hình Thiến chiếm lấy vị trí vốn thuộc về y, trong lòng đã nghẹn thành một cỗ lửa, hiện tại nhìn hắn ta thản nhiên bao bọc Tiểu Dật xem như con, nhúng tay vào việc không phải của mình, hắn tức khắc xen lời.
Âu Hình Thiến thái độ tỏ vẻ vô tội nhún vai, cúi người mân mê hai má phẫn nộn của Âu Lăng Dật, nghiêng người để lại một khoảng trống bên giường y.
Âu Thiên Bảo lựa thời cơ lập tức đi qua, đứng trước Âu Lăng Dật, vẻ mặt chân thành, đưa tay: “Tiểu Dật, thực xin lỗi! Chúng ta bắt tay làm hòa nhé!”
Âu Lăng Dật vẫn không mở miệng, y tuy là nhận thấy hơi thở trên người Âu Thiên Bảo. Nhưng người này dù sao cũng là con trai mang trong mình dòng máu của Âu Hình Thiên, nghiễm nhiên giống hắn như đúc, ngay cả cảm xúc, tinh thần lực cũng che dấu kỹ càng, mãi cho đến khi gã tới gần, Âu Lăng Dật mới cảm giác được luồng khí tức tản mát từ cơ thể gã, như có như không hàn ý.
Cỗ hàn ý kia lạnh thấu tận xương, so với bữa tiệc khi trước càng thêm nồng đậm địch ý, hiển nhiên lại lên level (cấp bậc) rồi.
Nhóc cứng đầu, Âu Lăng Dật phát hiện xong, quyết đoán ra quyết định: Âu Thiên Bảo, trình độ nguy hiểm level SSS! Phải tránh xa!
Thấu Lăng Dật chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm chính mình, không hề có ý định cùng mình bắt tay, Âu Thiên Bảo vẻ mặt ủy khuất quay đầu nhìn về phía Âu Hình Thiên và Nhị thúc.
Âu Hình Thiên bất đắc dĩ sủng nịch, đi đến trước giường Âu Lăng Dật, bàn tay tính bắt chước Nhị thúc định xoa bóp má y hoặc sờ đầu y, nhưng đáp trả là động tác tránh né cực kỳ dứt khoác của Tiểu Dật, tay hắn một mảnh trống rỗng, ngượng ngùng buông xuống.
“Dật nhi, làm sao vậy? Anh trai đã hạ mình giải thích cho con, con còn không chịu chấp nhận?” Âu Hình Thiên ngữ khí nhất phái ôn nhu, đối với tiểu nhi tử hành vi không lễ phép không mảy may tức giận.
“Không chấp nhận. Về sau muốn tôi cùng gã ở chung, phải đảm bảo hai nguyên tắc: Thứ nhất, tuyệt không một mình đối mặt; Thứ hai, tuyệt không tiếp xúc thân thể!” Âu Lăng Dật ngữ khí cứng nhắc đem kết quả cho câu trả lời nói ra, ánh mắt chớp chớp nhìn về phía Boss (trùm cuối) Âu gia, trên mặt trước sau thập phần nghiêm túc.
“Em nói như vậy không cảm thấy bản thân hơi quá đáng sao?” Âu Thiên Bảo bị Âu Lăng Dật kích thích, mặt đỏ tai hồng, biểu tình tức giận, lập tức quay đầu, hai mắt bốc hỏa nhìn về phía phụ thân xin giúp đỡ.
“Ha ha, phong cách nói chuyện của Tiểu Dật cũng thẳng thắn trực tiếp như con người cháu vậy! Rất đơn thuần, rất khả ái, rất tuyệt vời!” Nghe xong câu trả lời đứa cháu bảo bối khiến người khác phải bật cười, Âu Hình Thiến nghĩ bản thân may mắn khi không uống nước vào lúc này, nếu không nhất định sẽ cosplay đài phun nước phun ra mất.
Âu Hình Thiến vội vàng chạy tới, miệng trêu chọc, vò loạn những sợi tóc ánh bạc trên đầu Âu Lăng Dật, trông chúng nó thập phần nhu thuận, vừa ý hắn ta cực điểm.
Âu Hình Thiên liếc sang con trai lớn đang thở hổn hển, lại nhìn về phía vẻ mặt nghiêm túc nghiêm cẩn, biểu tình vô tội tận cùng của con trai nhỏ, khóe miệng cong lên, hắn cũng thấy buồn cười.
“Em trai con chính là người như vậy, nói chuyện dứt khoát thẳng thắn, yêu cầu cũng đề nghị rõ ràng, con không cần để trong lòng. Tiểu Dật đã không chấp nhận xem nhi về sau hai con ở chung, thì liền làm theo nguyên tắc Tiểu Dật nói đi!” Vỗ vỗ bả vai Âu Thiên Bảo, Âu Hình Thiên vừa khuyên giải vừa lơ đễnh ngó qua chỗ Âu Lăng Dật.
Càng hiểu biết sâu về đứa trẻ kia, hắn có thể hiểu rõ nội tâm Âu Lăng Dật có bao nhiêu là đơn giản, có bao nhiêu là tinh thuần. Bé con một khi đã quyết, nhất định lời nói không quanh co, lòng vòng, hoặc cũng có thể hắn hiểu sai, trong lòng bé con vĩnh viễn vạch ra một giới hạn rõ ràng.
Tại nơi trần thế đầy rẫy âm mưu, quỷ kế khôn lường này lại có thể có một người mang trái tim thuần khiến trong suốt đến thế, quả là món quà đặc biệt.
Mới cạnh bên tiểu nhi tử vài giây ngắn ngủi, những thất vọng, mệt mỏi, áp lực đè nặng trên người Âu Hình Thiên phút chốc biến mất tăm.
“Nhưng là papa, người không phải nói chúng con là anh em ư? Anh em chẳng lẽ chính là ở chung kiểu vậy?” Phát hiện Âu Hình Thiên chẳng những không tức giận, ngược lại là bộ dáng thoải mái, Âu Thiên Bảo không cam lòng nhắc nhở.
“Tiểu Dật đã không thích cùng cháu tiếp xúc, cháu cũng đồng ý đi, dù sao trên đời này, anh em một nhà không nói chuyện thân mật với nhau còn nhiều mà.” Cảm giác được Âu Thiên Bảo trong giọng nói mang theo một tia không cam lòng và oán độc, Âu Hình Thiến lạnh lùng mở miệng.
- --Đọc FULL tại truyenfull.com---
“Đi thôi, em trai không muốn gặp con, nên để em nghỉ ngơi thật tốt.” Âu Hình Thiên thấy thế cũng tiến lên trước, đem Âu Thiên Bảo rời khỏi, xoay người mang gã trở lại phòng bệnh.
Giác quan nhạy bén Âu Hình Thiên cũng nhận ra được sự thay đổi của Âu Thiên Bảo, trong mắt lóe tinh quang, phút chốc lại quy về bình tĩnh.