Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi

Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi - Chương 53




———————–



Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy Tiêu Sắt Sắt to gan lớn mật nhưng không biết tính toán trong lòng nàng.



Không phải nàng đang đánh cược mà là tin tưởng Thiên Anh đế nhất định sẽ không trách tội nàng.



“Hoàng huynh, lâu rồi ngài không cười vui vẻ như vậy.” Tấn vương nói trong bữa tiệc.



Thiên Anh đế nói: “Lúc trước ngươi chọn người vợ này cho Ngọc Vong Ngôn, trẫm còn không rõ suy nghĩ của ngươi, hiện tại xem ra nàng đúng là kẻ hề.”



“Nhưng mà bệ hạ, Tiêu Sắt Sắt vô lễ trước mặt ngài, đây là tội lớn!” Triệu phi nói.



Thiên Anh đế không vui nói: “Nàng trời sinh ngu dại, nàng cùng với người bình thường sao có thể giống nhau?”



Triệu phi cứng họng, ngượng ngùng câm miệng.



“Tiêu Sắt Sắt.” Thiên Anh đế giơ ly rượu lên trước mặt: “Ngươi kính trẫm một ly, trẫm uống cùng ngươi.”



Tiêu Sắt Sắt kính rượu Thiên Anh đế xong, nhạy cảm nhận thấy không khí xung quanh có chút không phù hợp, nhất là trên hàng ghế hoàng tử và ngoại thích(*) liên tiếp có tầm mắt oán độc nhìn qua.



* nhà mẹ đẻ của hoàng hậu.



Trong lòng Tiêu Sắt Sắt thầm than: Thiên Anh đế thật là yêu thương nuông chiều Ngọc Vong Ngôn, nhưng chắc chắn sẽ đưa Ngọc Vong Ngôn lên vị trí nguy hiểm, làm hắn gây thù chuốc oán.



“Sắt Sắt, ngồi xuống đi.”



Nghe lời nói của Ngọc Vong Ngôn, Tiêu Sắt Sắt ngồi xuống.



Cung yến được tiến hành, không khí dần dần trở nên tốt hơn, tiếng nói tán gẫu cũng nhiều hơn.



Tiêu Sắt Sắt không để ý đến ồn ào, vẫn là chăm chú ly rượu cùng bình rượu, không để Ngọc Vong Ngôn chạm vào.



“Sắt Sắt.” Ngọc Vong Ngôn gọi tên nàng, trong ngữ điệu có một vài cảm xúc.



Tiêu Sắt Sắt thì thào: “Sau khi Cẩm Sắt tỷ tỷ đi, tâm tình Vương gia cũng không được tốt, lại uống rượu sẽ rất tổn hại cho sức khỏe.”



“Cho nên nàng tình nguyện mạo hiểm chắn rượu cho bổn vương?”



“…Phải.” Tiêu Sắt Sắt nhìn Ngọc Vong Ngôn, đôi mắt tĩnh lặng đa tình, ánh mắt mềm mại lại kiên định.



“Vương gia, ai tới kinh rượu chàng ta cũng sẽ ngăn cản…” Nói cách khác, hiện giờ hắn đang đối mặt với Ngọc Khuynh Dương và Trương Cẩm Lam, hơn nữa còn có tác dụng của rượu, con rết đỏ nhất định sẽ bạo loạn.



Từng tia cảm động nhìn không thấy lặng yên buộc trong lòng Ngọc Vong Ngôn, chờ đến thời điểm hắn nhận ra thì ngực như có tiếng đập thình thịch, khiếp sợ nhìn bộ dáng của Tiêu Sắt Sắt giờ phút này.



Hắn mơ hồ cảm thấy được cảnh tượng này giống như đã từng gặp qua.



Hình như là ngày 2 tháng 2 âm lịch năm đó, hắn chân thành cầu hôn Cẩm Sắt nhưng lại bị nàng vô tình cự tuyệt, nhìn thấy nàng lạnh lùng rời đi, tiến vào cái ôm ấm áp của Ngọc Khuynh Dương, liếc mắt đưa tình.



Ánh mắt nàng nhìn Ngọc Khuynh Dương cực kỳ giống ánh mắt của Tiêu Sắt Sắt đang nhìn bản thân mình ngay lúc này!



Ngọc Vong Ngôn cười khổ uống trà.



Hắn nhớ nhung Cẩm Sắt đã đến mức này? Ngay cả một gương mặt của nữ nhân khác cũng có thể ảo tưởng thành Cẩm Sắt.



Trong bữa tiệc, Ngọc Khuynh Dương đứng lên.



“Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần đang nghĩ đến một cách rất hay, có thể tăng thêm niềm vui cho yến hội.”



“Ngươi nói một chút.” Thiên Anh đế nói.



Ngọc Khuynh Dương tao nhã cười, nói: “Nhóm nữ quyến Đại Nghiêu ta tài nghệ song toàn, cầm kỳ thi họa đều đọc qua, sao không mời một vài vị nữ quyến tỷ thí một phen?”



Triệu hoàng hậu cười nói: “Bản cung cảm thấy đề nghị này của Thái tử không tồi, bệ hạ nghĩ sao?”



“Không tồi.” Thiên Anh đế nói: “Vậy cứ tiến hành theo đề nghị của Thái tử đi.”



“Tạ ơn phụ hoàng.” Ngọc Khuynh Dương tao nhã mỉm cười, lúc ngồi xuống liền nháy mắt ra hiệu cho Trương Cẩm Lam, tiện thể quan sát các nữ quyến ở đây.



Đã tỷ thí tài nghệ, tự nhiên có mời ra vài vị nữ quyến.



Ngọc Khuynh Dương đẩy Trương Cẩm Lam đi ra, nàng ta thoải mái tự nhiên, bộ dạng thỏa đáng làm cho Thiên Anh đế ánh mắt lộ ra vẻ tán dương.



Triệu phi nói: “Phóng Yên là tài nữ của Triệu gia chúng ta, lần tỷ thí này sao có thể thiếu Phóng Yên?”



Triệu Phóng Yên sắc mặt không tốt lắm nhưng vẫn đứng dậy đi ra.




Ngọc Khuynh Huyền tà tà cười, nói: “Đừng quên muội muội Ngọc Phách, nàng chính là người tài hoa nhất trong Đại Nghiêu.”



Ngọc Phách xinh đẹp cười: “Phụ hoàng, nếu nhị ca đã đề cử, vậy lần này nhi thần cũng tham gia tỷ thí.”



“Được.” Thiên Anh đế gật đầu.



Ngọc Khuynh Huyền nói: “Cháu gái Tả thừa tướng dự thi, Tiêu hữu tướng, nữ nhi ngài cũng đến đây chứ?”



Tiêu Khác theo bản năng nghĩ rằng muốn gọi Tiêu Thư Đồng, ai ngờ Ngọc Khuynh Huyền nói: “Tiêu tam tiểu thư vẫn chưa từng thể hiện tài cán, bản điện hạ đối với nàng… Thật hiếu kỳ.”



Tiêu Khác trong lòng phát lạnh.



Tiêu Sắt Sắt cũng biết không đúng. Ngọc Khuynh Huyền sao lại muốn nhắm vào tam tỷ tỷ? Thời điểm trong vườn mai cũng như vậy.



Ngọc Khuynh Dương tiếp lời nói: “Cẩn vương phi cũng là nữ nhi Tiêu Hữu tướng, còn là đích nữ, mời nàng cùng muội muội Phóng Yên luận bàn có phải là càng thích hợp không?”



Tiêu Khác vội hỏi: “Tiểu nữ ngu dại, thật khó khăn thanh nhã!”



“Không sao.” Ngọc Khuynh Dương đáy mắt có oán độc và hận ý: “Phụ hoàng vừa rồi nói rằng Cẩn vương phi là kẻ hề, nói không chừng, nàng tham gia tỷ thí sẽ mang đến sự phấn khích khác biệt cho mọi người.”



“Thái tử điện hạ…” Tiêu Khác lúng túng.



Triệu Tả thừa tướng nhân cơ hội nói: “Cẩn vương phi ngu dại cũng không phải là bí mật, cho dù nàng tỷ thí không tốt như ý muốn, cũng không ai cười nàng. Tiêu Khác, ngươi yên tâm đi.”



Tiêu Khác liếc mắt nhìn Triệu Tả thừa tướng một cái, sao lại không biết Triệu gia muốn làm Tiêu gia hắn xấu mặt?



Ngọc Vong Ngôn trầm giọng hỏi: “Sắt Sắt cũng không thắng nổi rượu, thần điệt cầu hoàng bá phụ cho phép Sắt Sắt nghỉ ngơi xem cuộc tỷ thí.”



“Để Cẩn vương phi tỷ thí đều là chuyện vui vẻ không phải sao?” Triệu phi nói: “Phóng Yên cũng đã tham gia, Tiêu gia không thể để thứ nữ khiêu chiến chứ, để cho Cẩn vương phi cùng Tiêu tam tiểu thư cùng nhau tham gia mới năng lực ngang nhau.”



Hay cho một năng lực ngang nhau!



Triệu phi này cũng quá coi thường các nàng rồi!



Tiêu Sắt Sắt vỗ tay cười nói: “Tốt tốt, ta phải so, ta phải so, các ngươi cùng lên đi!”




“Sắt Sắt.” Ngọc Vong Ngôn nhíu mày.



Tiêu Sắt Sắt trầm ngâm một lát, ghé sát tai Ngọc Vong Ngôn.



“Vương gia, ta có biện pháp.”



Một câu “Ta có biện pháp” tràn đầy tự tin, ngữ điệu mềm mại của nàng hóa thành một làn gió nhẹ tiến vào đôi tai Ngọc Vong Ngôn.



Trái tim hắn đập nhanh, nhìn Tiêu Sắt Sắt đứng dậy, đi đến trung tâm điện Tiêu Lan.



Lúc này tham gia tỷ thí có năm vị nữ quyến, Tiêu Sắt Sắt, Trương Cẩm Lam, Ngọc Phách, Tiêu Túy cùng với Triệu Phóng Yên.



Vì để công bằng, Thiên Anh đế để cho Ngọc Khuynh Vân ra đề.



Ngọc Khuynh Vân đưa ra một đề tài rất đơn giản: Đầu tiên đấu tranh, tiếp theo so nhạc, cuối cùng là so vũ đạo.



Trận đấu vẽ tranh đầu tiên yêu cầu chỉ cung cấp mực đen, vẽ tranh hoa mẫu đơn, thời gian hai nén hương.



Giàn hoa và chỗ ngồi được an bài hợp lý, Tiêu Sắt Sắt ngồi xuống, vẫy tay với Tiêu Khác.



Tiêu Khác tâm tình không vui vẻ, hai nữ nhi kia một người là ngu ngốc, một người là người hắn căn bản trong xem trọng, chẳng lẽ mặt mũi Tiêu gia hôm nay phải vứt sạch?



Năm nhóm tỳ nữ bưng giấy và mực đi vào bên cạnh năm vị nữ quyến.



Tiêu Sắt Sắt nhìn tỳ nữ bên cạnh mình, bất ngờ vì đây căn bản không phải là tỳ nữ, mà thị tì trong phủ Ngọc Khuynh Dương.



Không khỏi nhớ lại lúc trước, bản thân ở phủ Thái tử nhận hết khi dễ, ngay cả thị tì cũng lấy nước vo gạo đổ lên người nàng.



“A, chắc Cẩm trắc phi đói bụng lắm, nếm thử hương vị nước vo gạo của nô tỳ xem thế nào.”



Phục hồi lại tinh thần, Tiêu Sắt Sắt biết nhòm thị tì được Ngọc Khuynh Dương an bài hơn một nửa ở đây sẽ gây thêm phiền toái cho nàng, nàng lạnh lùng nói: “Trải giấy mài mực đi.”



“Vâng.” Thị tì lập tức động tay.



Công công đốt huân hương trong điện, thời gian bắt đầu.



Tiêu Sắt Sắt ngồi trên ghế cố ý đá hai cái đùi, cầm bút lông châm mực, chỗ này một nét, chỗ kia một nét.




Liếc mắt nhìn những người khác, Trương Cẩm Lam đoan trang trầm ổn, ngày ấy ở một chỗ với Ngọc Khuynh Dương hoàn toàn khác biệt, Ngọc Phách cầm bút trầm tư, Triệu Phóng Yên mặt co mày cáu giống như có tâm sự, chỉ có Tiêu Túy đã bắt đầu phác họa.



Giống như dự đoán của Tiêu Sắt Sắt, thị tị bên người do Ngọc Khuynh Dương an bài bắt đầu quấy rối.



Nàng ta đánh đổ nghiên mực.



“Cẩn vương phi, người cẩn thận đừng làm đổ nghiên mực!” Thị tì nói xong lại mài mực, tốc độ rất chậm, phải tốn mất nhiều thời gian.



Tiêu Sắt Sắt liếc mắt nhìn nàng ta một cái, tiếp tục dùng ít mực còn sót lại trên ngòi bút, đông một nét tây một nét vẽ tranh.



Thấy kế hoạch thất bại, thị tì đột nhiên lại đánh đổ nghiên mực: “Cẩn vương phi, người nhất định phải cẩn thận, nếu không lại mài mực lần nữa sẽ tốn thời gian.”



Tiêu Sắt Sắt trầm giọng nói: “Ngươi đánh đổ nghiên mực lần thứ ba thử xem.”



“A?” Thị tì kinh ngạc còn tưởng rằng ảo giác: “Cẩn vương phi, nô tỳ giúp người mài mực.” Ngoài miệng nói vậy nhưng động tác trên tay lại rất chậm.



Tiêu Sắt Sắt cũng không quan tâm nàng ta, lại vẽ một nét trong bức tranh. Một bức tranh nhợt nhạt hiện ra trên giấy Tuyên Thành, nhìn thấy từng đường nét lộn xộn, không nhìn ra đang vẽ cái gì. Tiêu Khác xám xịt, giận dữ làm cái ly trên tay lay động.



“Cẩn vương, Cẩn vương phi đang vẽ hoa mẫu đơn?”



Bên người Ngọc Vong Ngôn có người hỏi.



Ngọc Vong Ngôn không nói, hắn kiên nhẫn nhìn Tiêu Sắt Sắt, có chút lo lắng, lại muốn tin tưởng câu nói “Ta có biện pháp” kia của nàng.



Một nén nhang đốt xong, công công lại đốt thêm một cây.



Thị tì thừa dịp Tiêu Sắt Sắt không thấy nàng, lần thứ ba đem nghiên mực đánh đổ.



“Cẩn vương phi, nghiên mực của người…”



“Ta không cần nghiên mực.” Tiêu Sắt Sắt lấy đĩa màu đặt ở trên bàn rồi nhìn về phía thị tì.



“Ta phải vẽ hoa mẫu đơn.”



Thị tì cười nói: “Tứ điện hạ yêu cầu dùng mực để vẽ tranh, hiện tại nghiên mực đã bị đổ, Cẩn vương phi không có mực, bức tranh hoa mẫu đơn này sao vẽ được?”



“Ngươi nói sao.”



Thị tì mắt lộ ra vẻ phấn khởi: “Nô tỳ cho rằng Cẩn vương phi vẫn nên chịu thua đi, quan trọng là đã tham gia.”



Tiêu Sắt Sắt thấp giọng nói: “Lá cây đã vẽ xong, vẽ hoa thì không cần mực.”



Thị tì sửng sốt, không hiểu Tiêu Sắt Sắt muốn làm gì. Mà thời điểm nàng phản ứng lại, đau đớn bén nhọn truyền từ cánh tay nàng.



“A!” Thị tì kinh hô, Tiêu Sắt Sắt thế mà lấy giấy Tuyên Thành làm đao, cắt qua cánh tay nàng!



“Sao lại thế này?”



“Xảy ra chuyện gì?”



Mọi người phát hiện biến cố.



Tiêu Khác quát: “Tiêu Sắt Sắt, ngươi đang làm cái gì!”



“Ta chỉ là vẽ tranh.” Tiêu Sắt Sắt ngốc nghếch cười, nói: “Tỳ nữ tỷ tỷ nói, để cho ta lấy máu của nàng vẽ hoa mẫu đơn!”



Sắc mặt thị tỳ trắng bệch, Ngọc Khuynh Dương ngồi giữa bữa tiệc, sắc mặt cực kỳ khó coi.



Chớp mắt, ánh mắt Tiêu Sắt Sắt lạnh như băng, tang thương, hiu quạnh, mang theo hận ý nhìn thị tì.



“Thù mới nợ cũ, hôm nay nhất định tính với ngươi. Lấy máu ngươi vẽ tranh là sự khoan dung lớn nhất của ta dành cho ngươi.”



Giọng nói nàng trầm thấp không thể nghe thấy nhưng thị ti kia vẫn nghe rất rõ ràng.



Sợ hãi như móng vuốt mãnh hổ cào trong lòng nàng, thị tì giống như bị dọa ngốc, trơ mắt nhìn máu mình chảy xuống khay thuốc màu. Mà đáy mắt lạnh như băng của Tiêu Sắt Sắt làm cho thị tì run rẩy liên tục.



“Được rồi.” Tiêu Sắt Sắt lấy lại khay thuốc: “Ngươi đi xuống đi, không cần quấy nhiễu ta.”



“Cẩn vương phi, nô tỳ…”



“Nếu ngươi không đi xuống, cẩn thận đao tiếp theo của ta cắt lên cổ tay ngươi!”