——————————–
Tiêu Sắt Sắt lẳng lặng nhìn Bàng trắc phi múa hai thanh kiếm, giống như hỏa điều cất cánh bay cao, phảng phất đưa tới tiếng gió vang như sấm.
Thanh kiếm vung lên vừa cứng rắn vừa mềm mại, tốc độ lại càng tốt. Tiêu Sắt Sắt vỗ tay khen: “Bảng tỷ tỷ thật lợi hại!”
“Đừng gọi ta là tỷ tỷ, nghe thật già!” Bàng trắc phi xoay mặt nói: “Gọi là Bàng Linh!”
“Bàng Linh.” Tiêu Sắt Sắt nghe lời.
Xem Bàng Linh luyện kiếm, mạnh mẽ hiên ngang, sức mạnh vèo vèo lướt nhanh qua người Tiêu Sắt Sắt, nhẹ nhàng vui vẻ.
Lo lắng trong lòng Tiêu Sắt Sắt ngày càng giảm, khóe môi vẫn duy trì nụ cười nhợt nhạt, đúng lúc này, nhìn thấy cách đó không xa phía sau cây liễu, Sơn Tông y phục xám nhạt đi ra, dáng người cao ngất như cây trắc bá.
“Vương phi.” Sơn Tông vào trong đình, thi lễ với Tiêu Sắt Sắt.
“Sơn Tông.” Tiêu Sắt Sắt cười yếu ớt, “Ta đang xem Bàng Linh luyện kiếm.”
“Bàng Linh?” Sơn Tông nói: “Vương phi cùng Bàng Linh mới vừa quen biết, đã quen thuộc rồi sao?”
“Nói nhiều.” Tiêu Sắt Sắt chỉ chỉ Bàng Linh, “Ngươi cũng dùng kiếm, hỏi Bàng Linh xem có muốn bàn luận với ngươi hay không, ta nhìn rất thỏa mãn.”
Bàng Linh nghe được lời này, tay phải dễ dàng nắm lấy hai thanh kiếm ngay lập tức, cười nói: “Đến a! Mấy tháng không đánh nhau, tay ta rất ngứa. Sơn Tông, chỉ giáo!”
“Được rồi, thuộc hạ cùng Bàng trắc phi bàn luận.” Sơn Tông ánh mắt mỉm cười, nhảy xuống đình.
Tiêu Sắt Sắt không chớp mắt nhìn hai người, Sơn Tông xuất thanh kiếm ra.
Ở trong ấn tượng, nàng quen biết Sơn Tông đã lâu, nhưng chỉ mới thấy hắn xuất kiếm vài lần. Lần này ở gần, Tiêu Sắt Sắt có thể thấy rõ ràng, đó là thanh kiếm cực kỳ sắc bén, trên chuôi kiếm còn có lưu ám văn mây đen cuồn cuộn chảy.
Mây đen cuồn cuộn chảy…. Tiêu Sắt Sắt bỗng nhiên cảm thấy giống như đã nghe người ta đề cập đến ở nơi nào đó.
Hai người bắt đầu bàn luận, Bàng Linh tấn công mạnh mẽ, nhiều biến hóa, Sơn Tông lại thủy chung tay phải chắp kiếm, tay trái đặt sau lưng, không chút hoang mang mà chống đỡ.
Bàng Linh vừa đánh vừa nói: “Ngươi võ công cao cường như vậy, sao lại không đi đầu quân tận trung cho đất nước?”
Sơn Tông cười nói: “Thuộc hạ thầm nghĩ bảo vệ tốt Cẩn vương phủ, không có chí hướng lớn như vậy.”
“Vậy tùy ngươi, chỉ là ta thấy kiếm pháp của ngươi cũng rất kỳ quái.”
“Thuộc hạ tự nghĩ ra mà thôi.” Sơn Tông xoay chuyển chuôi kiếm một hồi, đã lấy được một trong hai thanh kiếm của Bàng Linh.
“A, lợi hại!”
Bàng linh đem một thanh kiếm khác đổi sang tay trái, nghiêng người tấn công, lại bị Sơn Tông thoải mái đánh hạ.
“Tóm lại kiếm pháp của ngươi như thế nào!” Bàng Linh thua cũng không giận, “Ta xem cũng không giống kiếm pháp trên giang hồ!”
“Thuộc hạ ở trong giang hồ được một thời gian, cũng đi lăn lộn đánh nhau.”
Sơn Tông thu về hai thanh kiếm, hai tay đưa lại cho Bàng Linh: “Mạo phạm.”
“Khách khí.” Bàng Linh thu kiếm, lấy khăn tay lau mồ hôi, cười nói: “Chỉ dùng một tay có thể đánh bại ta, vẫn là kiếm thuật của ta còn kém, cần phải tập luyện thêm!”
Sơn Tông chắp tay không nói.
Bàng Linh nói: “Ta có thể xem thanh kiếm của ngươi không?”
“Mời Bàng trắc phi xem qua.” Sơn Tông nâng thanh kiếm đưa cho Bàng Linh.
Bởi vì thanh kiếm sắc bén, lúc nhận lấy Bàng Linh rất cẩn thận. Tiêu Sắt Sắt mới vừa xem trận chiến hoa cả mắt, lúc này cũng bị thanh kiếm Sơn Tông hấp dẫn lực chú ý, liền đi tới.
“Trên chuôi kiếm có chữ!” Bàng Linh phát hiện liền vui vẻ, “Là một chữ ‘Nguyên’.”
*gốc: 塬
Nguyên?
Tiêu Sắt Sắt cả kinh, hay là, thanh kiếm này đến từ liệt quốc đệ nhất Kiếm sư Giang Nguyên?
Bàng Linh nói: “Sơn Tông, thanh kiếm này của ngươi… Sẽ không phải của Giang Nguyên tiên sinh đúc chứ?”
“Đúng vậy.”
Bàng Linh kinh hô: “Trời ạ!”
Sơn Tông buồn cười: “Bàng trắc phi làm sao vậy?”
“Giang Nguyên, thật sự là Giang Nguyên?” Bàng Linh oán hận nói: “Ngươi nói Bàng gia ta nếu có thể cầu Giang Nguyên tiên sinh đúc cho một thanh kiếm thật tốt, như vậy tổ tiên mười tám đời có thể mỉm cười dưới cửu tuyền!”
“… Có khoa trương thế không?”
“Ngươi quả thực là có phúc mà không biết hưởng!” Bàng Linh quát lớn.
Sơn Tông đánh phải chắp tay: “Thuộc hạ bồi tội.”
Bàng Linh khoát khoát tay chặn lại, giận dỗi cười nói: “Chờ xem, một ngày nào đó ta cũng thỉnh được Giang Nguyên tiên sinh đúc cho ta một thanh kiếm, hoàn thành nguyện vọng của gia gia ta trước khi chết!”
“Vâng.” Sơn Tông cười yếu ớt.
Ghé lại gần Bàng Linh, Tiêu Sắt Sắt nhìn hoa văn trên chuôi thanh kiếm của Sơn Tông.
Hoa văn như mây cuồn cuộn chảy, vì sao lại cảm thấy chân thực như vậy? Rốt cuộc là nghe qua ở đâu?
Đúng lúc này, một đội thị vệ đi ngang qua, tất cả đều là thị vệ đêm hôm trước ở phủ Thái tử.
Bọn họ mang theo bao lớn bao nhỏ, hướng tới Tiêu Sắt Sắt hô: “Vương phi, các huynh đệ lấy ra tiền tiêu vặt hàng tháng, mua điểm tâm cho người ăn. Các loại điểm tâm trên Thuận kinh đều đầy đủ, cái gì cũng có!”
Tiêu Sắt Sắt có chút khó hiểu.
Sơn Tông cười nói: “Các huynh đệ cảm tạ Vương phi chuyện đêm đó ở phủ Thái tử, cả đám mua điểm tâm, đủ để Vương phi ăn thật lâu.”
Tiêu Sắt Sắt dở khóc dở cười, vỗ vỗ tay nói: “Thật tốt quá, rốt cuộc có kẹo ăn! Mau cùng ta về phòng, đem kẹo giấu đi, không để người khác vụng trộm!”
“Được, các huynh đệ giúp Vương phi giấu đi!”
Bọn thị vệ vây quanh Tiêu Sắt Sắt rời đi, Tiêu Sắt Sắt quay lại phất tay với Bàng Linh: “Ta trở về ăn kẹo, ngươi nếu muốn ăn thì cứ tới!”
Bàng Linh hiển nhiên là không ăn, nhìn Tiêu Sắt Sắt đi xa, cười nói: “Vương phi tính tính trẻ con, cũng khó trách Vương gia phải chiếu cố nàng nhiều, đổi lại ta là Vương gia, cũng lo lắng cho nàng.”
Sơn Tông không nói, trong mắt nhìn thấy ở phía sau hồ đối diện, một thân ảnh khói bụi từ linh đường đi ra,
Sơn Tông nói: “Bàng trắc phi, thuộc hạ còn có việc trong người, cáo từ trước.”
“Ngươi đi đi, ta tiếp tục luyện kiếm.” Bàng Linh trả lại thanh kiếm cho Sơn Tông, còn nói: “Về sau có thời gian hoan nghênh bàn luận, đánh với ngươi có lẽ sẽ tiến bộ nhanh hơn.”
“Được.” Sơn Tông thi lễ lui xuống, hướng đến phương hướng của Ngọc Vong Ngôn.
Trong sân của Tiêu Sắt Sắt, lúc này rất náo nhiệt.
Bọn thị vệ dường như to gan lớn mật, cũng không quản Tiêu Sắt Sắt là nữ chủ nhân bọn hắn, cứ như vậy chen lấn trong phòng Tiêu Sắt Sắt, sắp xếp các loại điểm tâm.
Số lượng các loại điểm tâm khiến cho Lục Ý trợn mắt há mồm, chỉ bọn thị vệ nửa ngày mới giải quyết được một một chút, Lục Ý rất muốn sụp đổ.
Tiêu Sắt Sắt tâm tình rất tốt, để lại bọn họ thu dọn, bước ra khỏi phòng lần thứ hai, đi dạo trong phủ.
Đi dạo rất lâu, bấy tri bất giác lại tới trước thư phòng Ngọc Vong Ngôn.
Của phòng cũng không đóng chặt, Tiêu Sắt Sắt đến gần, có thể nghe thấy tiếng nói của Ngọc Vong Ngôn với Sơn Tông truyền ra.
“Vương gia, thuộc hạ cảm thấy Vương phi không phải tiểu thư Tiêu gia.”
Tiêu Sắt Sắt trong lòng căng thẳng.
Ngọc Vong Ngôn nói: “Ngươi cho rằng nàng là ai?”
“Không biết, thuộc hạ cũng thấy rất khó hiểu.”
“Nếu khó hiểu, thì đừng suy đoán lung tung, bổn vương tin nàng không có ác ý.”
“Cái này thuộc hạ cũng tin tưởng.” Sơn Tông trầm mặc một lúc lâu, có chút đăm chiêu nói: “Thuộc hạ ở giang hồ nhiều năm, chính mắt nhìn thấy không ít chuyện đặc biệt…”
“Chuyện đặc biệt?” Ngọc Vong Ngôn híp mí mắt.
Sơn Tông nói: “Chẳng hạn như thuộc hạ theo nghĩa muội có thể xem hiện tượng thiên văn, có thể thấy tương lai người khác, còn có vu thuật Tương quốc, đuổi thi, đó không phải là rất đặc biệt sao? Nói đến Thuận kinh, cháu gái ruột Triệu Tả tướng có thể xem số mệnh người khác.”
Ngọc Vong Ngôn nặng nề nói: “Ngươi đem việc này hoài nghi lên đầu Vương phi?”
“Thuộc hạ chỉ là ví dụ.” Sơn Tông cười nói.
“Bổn vương hiểu ý tứ của ngươi.” Ngọc Vong Ngôn nói nhỏ, im lặng một hồi, hỏi: “Tiêu Khác thế nào? Hắn nhờ cậy bổn vương chuyện tiến cử hiền tài Thường Hiếu, gần đây chiến tích không tồi, ngươi dành thời gian đi một chuyến đến Hữu phủ Thừa tướng, để cho Tiêu Khác vững vàng an tâm một chút.”
“Tuân lệnh.” Sơn Tông nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy Trương Cẩm Lam…”
Ngọc Vong Ngôn bàn tay nắm chặt: “Sơn Tông, bổn vương thầm nghĩ giết nàng… Nhưng mà, nàng có quan hệ huyết thống với Cẩm Sắt.”
Tiêu Sắt Sắt ngực đau nhức.
“Cho nên?” Sơn Tông than thở hỏi: “Vương gia vẫn là chưa biết xử lý Trương Cẩm Lam như thế nào?”
Ngọc Vong Ngôn không đáp lại, hắn nghĩ rằng, nếu Cẩm Sắt sống lại, biết chuyện Trương Cẩm Lam làm, chắc chắn rất oán hận nàng ta.
Cẩm Sắt ôn nhu khoan dung, hắn cũng biết, cho nên, nếu đổi lại hắn là Cẩm Sắt, có thể lưu lại một con đường sống cho Trương Cẩm Lam không?
Ngọc Vong Ngôn nghĩ không ra.
Sơn Tông nói: “Trương Cẩm Lam tâm địa rắn rết, vốn không nên có kết cục tốt, nhưng trước mắt đi một bước tính một bước, ít nhất có thể làm cho những người vô tội Trương gia không liên lụy, coi như là vì Cẩm trắc phi trên trời linh thiêng đi.”
“Ừ…” Ngọc Vong Ngôn trả lời nhanh, lòng ngực Tiêu Sắt Sắt nặng nề.
Bàn tay nhỏ bé nâng lên, mang theo một chút run rẩy, che ngực. Tiêu Sắt Sắt nhìn cánh cửa khép hờ, trong đầu chợt hiện lên ánh mặt ấm áp của Ngọc Vong Ngôn, cười khổ bước đi.
Hắn rõ ràng hận Cẩm Lam tỷ tỷ như vậy, còn muốn đặt mình vào hoàn cảnh của Cẩm Sắt mà lo lắng.
Hắn thật sự rất đau khổ.
Giờ khắc này, Tiêu Sắt Sắt hiểu được, muốn cùng Ngọc Vong Ngôn đồng tiến đồng lui (*), giả ngu là không đủ.
* cùng tiến cùng lui
Nàng phải thông minh, trước mặt mọi người!
Đêm nay, Tiêu Sắt Sắt ở trước phòng ngủ, sửa sang lại nhạc phổ và tranh thêu, vừa dặn Lục Ý chuẩn bị một bộ y phục, tính toán ngày mai rời phủ đi gặp Lữ Sùng.
Bởi vì tâm trạng có chút khẩn trương, Tiêu Sắt Sắt một đêm cũng không ngủ ngon.
Ngày thứ hai, Tiêu Sắt Sắt đã thức dậy.
Lục Ý còn đang ngủ, Tiêu Sắt Sắt vì muốn dùng bữa sớm nên tự mình đi đến phòng ăn.
Trên đường đi đến phòng ăn chợt gặp nhóm phi thiếp.
Các nàng chặn trước mặt Tiêu Sắt Sắt, trách cứ nói: “Vương phi, người quản lý nữ quyến Vương phủ, tốt xấu gì cũng để chúng ta thị tẩm Vương gia chứ? Không thể chỉ lo để bản thân hưởng thụ, làm tỷ muội bọn ta sống như góa phụ, như thế chỉ sợ phạm vào thất xuất! Bọn tỷ muội sẽ chết vì quá nhàm chán!”
Tiêu Sắt Sắt không tâm tư lãng phí thời gian với các nàng, giọng nói lạnh lùng: “Nhàm chán đúng không? Vậy làm chút chuyện có ý nghĩa đi. Góc tây bắc Vương phủ có vùng đất trống lớn, các ngươi mỗi người trồng một loại rau dưa, trồng đến khi chín mới thôi.”
“Trồng, trồng đến khi chín?” Nhóm phi thiếp há hốc mồm, Tiêu Sắt Sắt muốn các nàng làm nông?
“Thế nào, gọi ta một tiếng Vương phi, nhưng lại không nghe mệnh lệnh của ta?” Tiêu Sắt Sắt nói: “Có thể không cần trồng rau, vậy mỗi ngày ở trong phòng thêu hoa, không được bước ra khỏi cửa một bước. Nếu không thì chăm chỉ trồng rau, đến lúc đó ta có thể làm cho Vương gia vài món, khi đó chẳng phải đã cho các ngươi cơ hội? Rau người nào không chín, thì đừng hòng trông cậy Vương gia lâm hạnh!”
“Ngươi….” Nhóm tiểu thiếp sợ ngây người, có người chỉ vào Tiêu Sắt Sắt hô: “Ngươi, ngươi không ngốc?”