Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi

Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi - Chương 42




————————-



Tiêu Sắt Sắt chọn đường đi đến một cửa nhỏ, đó là cánh cửa dùng để vận chuyển người chết ra ngoài của Tiêu phủ, bình thường có rất ít người ra vào nên nàng mới dùng nó để mang theo hai người trở về.



Tiêu Sắt Sắt dẫn theo Hà Hoan Hà Cụ đi vào.



Hai tên thị vệ của Cẩn vương phủ đi theo đến đây, dừng lại ở cửa quan sát, một người thần sắc nghiêm trọng nói: “Hai người này xem ra chính là gia đinh của Tiêu phủ, chúng ta có cần tiếp tục đi theo nữa không?”



Người kia suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ là không cần, dù sao đây cũng là phủ của Hữu thừa tướng. Ngươi ra trước cửa chính đứng đợi, ta ở đây, ai đợi được Vương phi thì dùng còi để thông báo.”



“Được.” Hai người thỏa thuận xong, liền tách nhau ra.



Phía trong Tiêu phủ, Tiêu Sắt Sắt cười ha hả đi về phía trước, chọn những con đường nhỏ hẻo lánh khó khăn, cố tình trốn tránh nô tỳ của Tiêu phủ.



Vừa đi, vừa quay đầu lại cười khúc khích, nhìn thấy Hà Cụ ra hiệu với nàng thì liền biết bọn họ đã đi rất xa đám thị vệ của Cẩn vương phủ rồi, bọn họ đều an toàn rồi.



“A Hoan, đừng diễn nữa, chúng ta cùng tiểu thư nói chính sự đi.”



Hà Cụ gỡ xuống ngụy trang, sắc mặt âm trầm, giọng khàn trầm thấp, mang một chiếc áo khoác thô ngắn màu nâu cũng không thể che giấu được thần thái sát khí từ trong ra ngoài.



Hà Hoan “A?” một tiếng mới phản ứng lại, vò đầu bứt tóc nói xin lỗi: “Tiểu thư, thật xin lỗi, thuộc hạ là người kém thông minh, nhiều lúc may mắn được đại ca nhắc nhở, bằng không thuộc hạ cũng không hiểu nhiều như vậy.”



Tiêu Sắc Sắc cười nhạt: “Cũng không có gì, ta cảm thấy đó là một phẩm chất tốt hiếm có. Lại nói hôm nay hai người mạo hiểm đến tìm, có phải là vì việc ta nhờ hai người có tiến triển rồi?”



Hà Hoan nói: “Đúng vậy tiểu thư, chúng ta đến đây là để báo với người một tin vui. Mấy hôm nay thuộc hạ và đại ca không ngừng thám thính ở chợ đen, cuối cùng thông qua một vị thương nhân ở chợ đen liên lạc được với người của hội biết thuật dịch dung. Thuật dịch dung của người này rất tinh vi, tiểu thư chắc cũng đã từng nghe qua cái danh hiệu trên giang hồ của hắn ta rồi.”



“Còn có danh hiệu?”



Tiêu Sắt Sắt biết rõ, người có danh hiệu trong giang hồ đều không phải người bình thường. Lúc trước ở Trương gia, Trương Dật Phàm đã cho nàng biết rằng trên giang hồ có không ít chuyện đặc sắc.



Hà Cụ nói: “Người đó họ Lữ tên Sùng, ở trong giang hồ được xưng danh Lưu Vân kiếm hiệp.”



“Lưu Vân kiếm hiệp, Lữ Sùng….” Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm.



Người này nàng đã từng được nghe qua ở chỗ Trương Dật Phàm.



Dật Phàm từng nói, Phi Hồng sơn trang ở bên trong Biệt Quốc có một trang chủ là một hiệp khách trộm cắp tung hoành ngang dọc ở các nước, án lớn của hắn là cướp của người giàu chia cho người nghèo, sở trường dịch dung thay đổi khôn lường.



Nghe nói, Lưu Vân kiếm hiệp Lữ Sùng cùng với vị trang chủ đó là kết nghĩa huynh đệ, bởi vậy mới học được thủ nghệ thiên biến vạn hóa, còn nghe nói, hai thanh bội kiếm của họ đều được một kiếm sư đúc thành, một cái là “Lưu vân bôn hác kiếm(*)”, một cái là “ Tử điện táo phóng kiếm(*)”.



* “Mây chảy qua khe suối” và “Tử điện quét gió”



Hà Hoan nói: “Bình thường người trong giang hồ sẽ không ở lại Thuận kinh lâu như vậy, chẳng qua là Lữ Sùng đại hiệp gần đây đến thăm người quen, trong thời gian ngắn sẽ không rời đi. Đại ca cũng đã nhờ vị thương nhân ở chợ đen giúp chúng ta hẹn gặp mặt người đó để thương lượng, chờ một chút thời gian thuộc hạ và đại ca sẽ lập tức truyền tin cho tiểu thư.”



“Được, vất vả cho hai người rồi.” Tiêu Sắt Sắt gật đầu, khóe miệng nở một nụ cười cảm kích, “Nhận được tin tức của hai người, ta sẽ tìm mọi cách để ra khỏi Cẩn vương phủ, phía chợ đen vẫn cần nhờ hai người phí tâm.”



“Yên tâm đi tiểu thư, chúng ta nhất định sẽ làm tốt!” Hà Hoan nở một nụ cười rạng rỡ.



Hà Cụ cũng nói: “Xin tiểu thư yên tâm, vì để giữ bí mật, hai người chúng ta rời đi trước.”



“Đợi đã.” Tiêu Sắt Sắt vội vã kéo lấy Hà Cụ, “Để ta đi trước.”



“Hả? Tiểu thư không đi thăm tam tiểu thư Tiêu phủ à?” Hà Hoan vừa gãi vừa nói.



Tiêu Sắt Sắt cười thầm: “Ta rất muốn đi thăm tam tỷ, nhưng vì để giữ bí mật hành tung của hai người, không nên ở lại lâu trong Tiêu phủ. Vậy nên ta sẽ ra ngoài trước, mang theo thị vệ của Cẩn vương phủ rời đi, sau đó hai người có thể trở về.”



Hà Cụ ngẫm nghĩ chốc lát, nói: “Lúc nãy chỉ có hai tên thị vệ đi theo chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ có thể canh ở cổng lớn và cổng nhỏ của Tiêu phủ, thuộc hạ và A Hoan có thể đi đường khác của biệt viện ra ngoài, sẽ không bị bọn họ phát hiện.”



Tiêu Sắt Sắt nói: “Có lẽ Sơn Tông còn phái thêm vài vị thị vệ canh gác ở bên ngoài, vẫn là nên bảo vệ an toàn tuyệt đối mới là thượng sách. Thân phận của cả ta và mọi người đều không thể bị tiết lộ, nếu không sẽ mang lại rất nhiều rắc rối.”



“Tiểu thư nói đúng.” Hà Cụ gật gật đầu, cảm thấy đáng tiếc cho Tiêu Sắt Sắt, “Tiểu thư không có cách nào đi thăm tỷ tỷ, có chút đáng tiếc.”



“Không sao, vẫn còn có lần sau, Ngọc Vong Ngôn đá đồng ý với ta sẽ để ngày khác trở về, chàng ấy nhất định sẽ nói được làm được.” Tiêu Sắt Sắt cười, “Hà Hoan Hà Cụ, ta ra ngoài trước, hai người đợi một khắc thì có thể từ bên bức tường kia đi ra ngoài, trên đường phải cẩn thận.”



Hà Cụ cong tay: “Tiểu thư, đợi tin tức của chúng ta.”



“Ừ, bảo trọng.”



Tiêu Sắt Sắt phủi nhẹ những chiếc lá còn rơi trên vai, quay người bỏ đi.



Đi qua con đường nhỏ rồi trở lại cánh cửa lúc trước đi vào, Tiêu Sắt Sắt nhìn quanh không thấy ai, bước nhanh qua ngưỡng cửa.



Thị vệ của Cẩn vương phủ canh giữ bên ngoài cửa, hắn nhìn Tiêu Sắt Sắt chắp tay, Tiêu Sắt Sắt giả ngốc cười, còn vỗ vỗ tay muốn trở về.



Thị vệ lập tức truyền tin, gọi thêm một người nữa, đưa Tiêu Sắt Sắt hồi phủ.



Đầu giờ trưa, Tiêu Sắt Sắt ở cửa Vương phủ chạm mặt với Ngọc Vong Ngôn cũng mới trở lại.



Ngọc Vong Ngôn nhìn thấy nàng, đưa tay ra hiệu bảo nàng đi đến.



“Vương gia.” Tiêu Sắt Sắt đến trước mặt hắn.



“Nàng đi đâu vậy?”




“Ta trở về nhà cùng với ngũ tiểu thư.”



“Đã gặp tam tỷ?”



“Gặp rồi.”



“Nàng ấy không sao chứ?”



“Cũng khá ổn.”



Ngọc Vong Ngôn dừng lại không hỏi thêm nữa, nhìn thấy khuôn mặt tĩnh mịch cay đắng nhàn nhạt của Tiêu Sắt Sắt, hắn nói nhỏ: “Ở trong vương phủ mãi cũng rất nhàm chán. Nhưng vì vụ ám sát lúc trước, bổn vương quả thật không muốn nàng ra ngoài một mình.”



Tiêu Sắt Sắt lặng lẽ gật đầu, mệnh vận của bản thân quả thật rất nóng, may mắn là Sử trắc phi và Hoàng Oanh đã chết, tạm thời có thể nghỉ ngơi một thời gian.



“Cứ như vậy đi.” Ngọc Vong Ngôn nói: “Sau này muốn xuất phủ thì cứ nói với bổn vương, bổn vương sẽ cố gắng dành chút thời gian đi cùng nàng. Nếu không thể đi được, ta sẽ lệnh cho bọn Sơn Tông đi theo bảo vệ. Việc ám sát lần trước, bổn vương sẽ không cho phép nó phát sinh nữa.”



“Vương gia……” Tiêu Sắt Sắt cười, nghĩ một hồi lại nói: “Vương gia, sau này….. Trương thái phó và Dật Phàm……”



“Bọn họ không sao.” Ngọc Vong Ngôn đáp: “Ta đã sắp xếp thị vệ bảo vệ an toàn chặt chẽ cho Dật Phàm. Nhưng hôm nay nàng không gặp được Trương Cẩm Lam, vài ngày nữa bổn vương sẽ mời nàng ta đến phủ.”



“Cảm ơn Vương gia.” Tiêu Sắt Sắt cười ảm đạm, nắm lấy tay Ngọc vong Ngôn cùng bước vào phủ.



Về đến sân, đúng lúc bắt gặp Lục Ý đang quét dọn.



Tiêu Sắt Sắt ngồi trên một chiếc ghế mềm nghỉ ngơi, Lục Ý đặt một chiếc bình hoa bằng gốm ba màu xuống, vội vàng nói: “Tiểu thư, tiểu thư, người hôm nay ra ngoài nên có chuyện không biết, nhóm Trắc phi cùng thị thiếp vừa mới yên tĩnh không lâu bây giờ lại đến sân chúng ta gây rối, nô tỳ nói tiểu thư không có ở đây, các nàng lại không tin, gây rối hơn nửa ngày. Các nàng cũng thật quá phận, rốt cuộc là muốn làm gì chứ!”



Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Sử trắc phi chẳng qua cũng chỉ là mới bắt đầu, phía sau không biết sẽ còn bao nhiêu kẻ ngáng chân đang chờ chúng ta.”




“A? Vậy thì mau nói với vương gia!” Lục Ý bỏ giẻ lau xuống chạy.



“Lục Ý, đừng đi.” Tiêu Sắt Sắt ngồi ngay ngắn nói, “Đừng nói cho vương gia.”



“Tại sao chứ! Tiểu thư người là chính thất, sao lại bị đám tiểu thiếp kia ức hiếp! Lục Ý nhất định phải nói với vương gia để người làm chủ cho tiểu thư!”



“Lục Ý, bình tĩnh một chút, tình thế của vương gia cũng không khá hơn chúng ta. Vậy nên ta muốn cố gắng hết sức, cùng vương gia ứng phó các ám tiễn, vừa là chia sẻ, vừa là bảo vệ.”



Lục Ý sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc mà thốt lên: “Tiểu thư, người! Người có phải là hết ngốc rồi? Người ban nãy nói mấy câu như vậy!”



“Nhỏ giọng chút, đừng kinh ngạc.” Tiêu Sắt Sắt cười bất lực nói: “Giả ngốc có thể giúp bảo vệ bản thân ta và các người, nên ta đành tiếp tục giả ngốc. Nếu như một ngày giả ngốc không thể đương đầu với sóng gió, lúc đó ta lại thông minh cũng không muộn.”



Lục Ý ngạc nhiên che miệng lại, một lúc sau nói: “Tiểu thư, Lục Ý thật sự không nhìn ra người hóa ra là…..”



“Được rồi, biết là tốt, đừng để cho người khác nghe thấy.”



“A? Được, được, Lục Ý không nói, đánh chết Lục Ý cũng không nói!”



Tiêu Sắt Sắt ngẩng đầu cười. Tiểu nha đầu này, lúc thì rất thông minh lanh lợi, lúc ngốc thì lại ngốc đến như vậy rồi?



Phía sau hồ của Cẩn vương phủ, buổi trưa mây che trời, khói và sương động bên hồ.



Sơn Tông tìm được Ngọc Vong Ngôn đứng khoanh tay ở trong này, gấm Tứ Xuyên màu khói bay trong gió, nhẹ nhàng uốn lượn, hòa tan cùng với màu nước.



Cành liễu gai nhẹ rơi trên vai, vừa mềm mại vừa cứng cáp, Ngọc Vong Ngôn cảm nhận được Sơn Tông đang đến gần, quay mặt nhìn hắn.



“Vương gia, sao lại cho phép vương phi tự mình xuất phủ?” Sơn Tông hỏi.



Ngọc Vong Ngôn nói: “Để nàng ấy ra ngoài cũng tiện có cơ hội thăm dò chi tiết về nàng ấy.”



“Nói thì nói vậy, nhưng các hộ vệ đều sợ rằng sẽ không thể bảo vệ được vương phi.”



“Thị vệ của bổn vương, có thể sai một lần, còn có thể có lần thứ hai?” Ngọc Vong Ngôn nói: “Còn không thể thì càng tăng thêm hộ vệ, nhất định phải bảo vệ an toàn cho nàng ấy.”



“Vâng.” Sơn Tông chắp tay, trầm ngâm nói: “Vương gia có phải cảm thấy vương phi có chút kỳ lạ.”



“Ngươi nghĩ như thế nào?”



Sơn Tông trung thực đáp: “Trước đây thuộc hạ không có biết gì về vương phi và người của Tiêu phủ vậy nên nhìn không ra manh mối gì, nhưng trực giác thuộc hạ cảm thấy vương phi có lẽ không đơn thuần là một đích nữ nhà họ Tiêu.”



“Có thể.” Ngọc Vong Ngôn không có tâm tình đoán, nhất là ánh mắt quen thuộc của Tiêu Sắt Sắt, Ngọc Vong Ngôn như đang bị chạm vào chỗ đau, nhanh chóng ngừng lại suy nghĩ, không dám nghĩ đến nữa.



“Sơn Tông, ngày mai chính là ngày cuối cùng của tháng giêng rồi.”



“Đúng vậy, vương gia người muốn cúng chay?” Sơn Tông hỏi.



“Ừ, cúng chay.” Giọng nói của Ngọc Vong Ngôn mang chút chua xót.



Sơn Tông chắp tay, “Vậy thì thuộc hạ đi trước, còn có một chuyện.” Thẳng thắn nói: “Mấy ngày nay thuộc hạ ở chợ đen điều tra người sử dụng hạnh hoa vô ảnh châm, vô tình có chút thu hoạch. Đợi đến khi điều tra xong rồi, nhất định sẽ báo với vương gia.”



Ngọc Vong Ngôn nhắc nhở: “Nhất định phải cẩn thận.”



“Thuộc hạ đã biết.”