Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi

Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi - Chương 14: Khắc cốt ghi tâm




Edit: Hạ Nhi Liên Y



Beta: Quả Đào



——————————



Hai người ra khỏi Thu Sắt viện, thủ vệ Tiêu Khác điều đến cũng nhanh chóng đuổi theo nàng.



Tiêu Sắt Sắt mặc kệ bọn họ đuổi theo, cùng Lục Ý mang theo mấy nam nhân chạy ra Tiêu phủ.



Bên ngoài mặt trời ấm áp, làm cho lồng ngực lạnh giá của nàng cũng tan chảy.



Lục Ý nhả ra đầu lưỡi nỉ non: "Tiểu thư đừng ghen tị nữa, Cẩn vương là nam tử, tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường, chính phi là tiểu thư mà."



Tiêu Sắt Sắt không khỏi buồn cười. Nha đầu này lại nghĩ đi đâu, nàng là thẹn với Ngọc Vong Ngôn, không có tình yêu nam nữ, nàng sao lại phải ghen?



Nàng cảm thấy Ngọc Vong Ngôn được Thiên Anh đế ban thưởng xuống nhất định là càng thống khổ. Mượn Trương Cẩm Sắt mà nói, gả cho Thái tử rồi thất sủng, nếu Thiên Anh đế ban nàng cho nam nhân khác, sẽ chỉ làm miệng vết thương của nàng càng sâu càng đau.



Lúc này chỉ sợ tâm tình của Ngọc Vong Ngôn, cũng như thế đi.



Nàng cứ đi mà không có mục đích, bất tri bất giác lại đi đến một nơi rất ít người qua lại.



Trước mặt xuất hiện tường đỏ ngói xanh, cửa son đinh tán, làm cho Tiêu Sắt Sắt hoàn hồn, đưa mắt nhìn bảng hiệu trên cửa lớn.



Phủ Thái tử!



Giờ khắc này, bảng hiệu nạm vàng tựa như hóa thành cự long giương móng vuốt, hung hăng nhéo tâm Tiêu Sắt Sắt.



Cơ thể không tự chủ được mà run rẩy, giống như sau lưng có một đôi cánh yếu ớt phá xương cốt, mang theo Tiêu Sắt Sắt bay qua bức tường lạnh lẽo này, bay thẳng đến trước mặt người nọ, muốn ăn thịt hắn, uống máu hắn.



Cửa vào rộng lớn, từ lúc Trương Cẩm Sắt bước vào, nàng ngồi kiệu hoa, khua chiêng gõ trống. Lúc đi ra lại là gông xiềng xích chân, đám phi thiếp cười mắng, mang theo vận mệnh người chết từ cửa nhỏ kéo ra.



Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, chính vì thế càng khắc cốt ghi tâm!



"Tiêu tứ tiểu thư?"



Tiếng gọi kéo nàng quay về, Tiêu Sắt Sắt hoàn hồn tựa như từ trong mộng tỉnh lại, lòng còn sợ hãi.



Nàng nhìn thấy Sơn Tông, kinh ngạc nói: "Là ngươi? Ta đã thấy ngươi, nhà ngươi ở nơi này sao?"



Sơn Tông khóe mắt mỉm cười, chào hỏi nói: "Tại hạ tình cờ đi ngang qua, gặp tứ tiểu thư nhìn thất thần, tìm Thái tử có việc sao?"



Tiêu Sắt Sắt hâm mộ nói: "Nhà bọn họ cửa lớn thật đẹp, cái đinh vàng rực rỡ, tường viện cũng vững chắc hơn so với nhà chúng ta."



"Dù sao cũng là phủ đệ của Thái tử điện hạ." Sơn Tông nói xong, nhìn Lục Ý cùng bọn thị vệ một phen, nói: "Tại hạ hiện giờ đã là người hầu của phủ Cẩn vương, Tiêu tứ tiểu thư cũng là Vương phi tương lai, tại hạ có trách nhiệm hộ vệ. Vì an toàn của người ta nghĩ nên quay về Tiêu phủ."



Tiêu Sắt Sắt gật đầu nói: "Ta cũng nên trở về thôi."



"Ta đưa Tiêu tứ tiểu thư về."



"Không cần, ta có hộ vệ." Tiêu Sắt Sắt cự tuyệt. Người này thâm tàng bất lộ, nàng cũng không dám tiếp xúc nhiều với hắn.



Sơn Tông thở dài: "Tứ tiểu thư đi thong thả."



Nhìn mắt Sơn Tông, Tiêu Sắt Sắt rời đi, lảo đảo đi về Tiêu phủ, nỗi lòng vừa bình ổn, liền mang theo Lục Ý đến thăm Tiêu Túy.



Mấy ngày nay Tiêu Túy được Tiêu Sắt Sắt đưa thuốc, thương tổn trên người cũng khá hơn nhiều. Lục Ý vạch quần áo Tiêu Túy, chỉ còn vài vết sẹo mờ trên cơ thể.





Tiêu Sắt Sắt nhìn vậy cũng yên tâm chút, nàng nói chuyện với Tiêu Túy một lát, liền quay về Thu Sắt viện.



Đêm đó, trăng như lưỡi câu.



Lục Ý đã ngủ ở phòng kế, Tiêu Sắt Sắt nằm ở trên giường, trước mắt vẫn là "Thái tử phủ" ba chữ giương nanh múa vuốt kia, nàng cả người đều rất khó chịu, chậm chạp chìm vào giấc ngủ.

Không tiếng động ngáp một cái, đột nhiên nghe thấy trong viện có động tĩnh khác thường, Tiêu Sắt Sắt liền đề cao cảnh giác, cẩn thận từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.



Nàng nhìn thấy có bóng đen lén lút trong viện!



Người kia là ai? Muốn làm cái gì?



Tiêu Sắt Sắt sờ không chính xác, nghĩ nghĩ, lập tức liền thét lên chói tai: "Oa! Có chuột! Có chuột! Cứu mạng a, nhanh lên giúp ta đánh chuột!"



Thủ vệ ở ngoài cùng Lục Ý bị kinh động, lập tức vọt tới. Lục Ý ở gần, đến sớm nhất, thở hồng hộc nói: "Tiểu thư, Lục Ý đến giúp người đánh chuột!"



"Ngươi tới chậm, con chuột đã trốn mất rồi!" Tiêu Sắt Sắt tức giận giương mắt, dư quang nhìn phía ngoài cửa sổ.



Cái bóng đen lén lút kia, không biết từ lúc nào đã rời khỏi, dĩ nhiên không thể thấy.



Bọn thị vệ lần lượt đi đến, xác định không có việc gì, liền quay về tiếp canh gác.

Lục Ý lo lắng con chuột còn ở lại đây, liền ôm chăn lại, ghé vào bàn ngủ. Tiêu Sắt Sắt thấy thế liền thẹn trong lòng, lại nhìn bên ngoài cửa sổ, sân vắng lặng, trong lòng nghi ngờ thật mạnh.



Vừa rồi người nọ nhập vào nội viện lại không bị đám thủ vệ ở ngoài phát giác, võ công nhất định rất cao cường, nếu mà nhắm đến nàng, vậy...



Ánh mắt trầm xuống, Tiêu Sắt Sắt nở nụ cười lạnh, không tiếng động đi đến bên đầu giường tìm đèn.



Đêm này bình an vô sự, Tiêu Sắt Sắt ngủ không ngon, đêm thứ hai, nàng vẫn như cũ cảnh giác, mà chuyện như vậy lần thứ hai cũng xảy ra.



Nàng phát hiện, bóng đen lẻn vào sau Thu Sắt viện, không vội làm cái gì, chỉ chờ mọi người buồn ngủ rồi mới hành động.



Lần này, Tiêu Sắt Sắt hô "Bị con gián cắn", lần thứ hai dọa hắn chạy đi.

Hai ngày không thể ngủ Tiêu Sắt Sắt mệt không chịu nổi, đơn giản mang Lục Ý cùng Tiêu Túy đến cùng nghỉ ngơi. Đối với Tiêu Túy cũng không hoàn toàn là yên tâm, cho nên Tiêu Sắt Sắt lệnh mấy tên thị vệ canh giữ ở dưới mái hiên, lúc này mới nặng nề ngủ.



Một giấc ngủ, liền ngủ thẳng đến buổi tối cũng chưa tỉnh. Tiêu Túy hé ra giường, cũng không nỡ đánh thức Tiêu Sắt Sắt dậy, nghĩ nghĩ, một mình đi về hướng Thu Sắt viện.



Nàng nghĩ đêm nay sẽ ngủ lại Thu Sắt viện.



Đêm nay trời tối đen, gió lại lớn, lạnh đến thấu xương, bóng đen lén lút kia lần thứ ba lẻn vào Thu Sắt viện, rục rịch.



Lúc canh ba, Tiêu Túy ngủ trên tháp mơ mơ màng màng xoay người, cũng không có cảm giác, bóng đen kia lẻn vào trong phòng, đi vào trước giường nàng....



Hơi thở xa lạ, lướt qua hai má Tiêu Túy. Trong lúc ngủ mơ nàng nhíu nhíu mày, có chút không khỏe.

Hơi mở to mắt, khoảnh khắc gặp bóng người trước mắt mình, Tiêu Túy hoảng sợ mà tỉnh, bản năng mở miệng thét chói tai.



Nhưng không thể phát ra âm thanh, người nọ đối với nàng đã động thủ.



Hắn đưa đầu ngón tay điểm qua ngực Tiêu Túy, phong bế á huyệt cùng ma huyệt của nàng.



Ngươi... Tiêu Túy nhìn thẳng hắn.



Nàng thấy, một nam nhân cao lớn. Hắn.... định làm cái gì với nàng?



"Thực xin lỗi."



Nam nhân cố ý đè thấp âm thanh, ở trong phòng tối thanh âm vang lên nho nhỏ.




Tiêu Túy không thấy rõ mặt hắn, chỉ nhìn thấy cặp mắt thanh bần kia, giống như Bàn Nhược dù có chia ly, bên trong cũng chứa cảm xúc áy náy.



"Tiêu tứ tiểu thư, có người không muốn ngươi gả cho Cẩn vương, cho nên ép ta đến đây, ta không nghĩ sẽ thương tổn người."



Tiêu Túy thật muốn nói ra, đột nhiên hiểu được, vì sao Tiêu Sắt Sắt tìm đến nàng.

Nam nhân này, cuối cùng là vì Tiêu Sắt Sắt mà đến!



Ngươi, ngươi... Tiêu Túy nỗ lực nói.



Nam nhân gian nan nhẹ giọng: "Tiêu tứ tiểu thư, người kia bắt ta hủy đi trinh tiết của ngươi, muốn vũ nhục Cẩn vương cùng Tiêu phủ. Tính mạng mẫu thân và muội muội của ta ở trong tay hắn, ta không thể không nghe theo hắn."



Tiêu Túy sắc mặt trở nên trắng bệch, bị hủy đi trinh tiết, nàng không thể không hiểu được âm mưu đó.



Nàng hoảng sợ giãy dụa, vô luận có dùng sức thế nào, cũng không thể phát ra tiếng hoặc nhúc nhích.



Nam nhân thở dài, xốc chăn lên ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng mơn trớn hai má Tiêu Túy, nhẹ giọng nói: "Ta biết sẽ làm đau ngươi cho nên mang theo chút dược đến, trước cho người dùng ít nhất kế tiếp cũng làm cho người dễ chịu hơn."



Không cần! Tiêu Túy ánh mắt thanh bần, che kín sợ hãi.

Nàng không cần phải dùng loại dược này!



"Thực xin lỗi..."



Nam nhân ảm đạm nhìn ánh mắt Tiêu Túy, đem bình thuốc mở ra, dùng đầu ngón tay lấy một ít thuốc mỡ trong suốt, một tay xốc làn váy Tiêu Túy lên, cẩn thận đem thuốc mỡ vẽ loạn trên chân nàng.



Không! Không! Tiêu Túy trợn to mắt, phát ra thanh âm vô vọng.



Vô lực phản kháng cái vận mệnh như ác mộng, cũng như vô lực phản kháng tác dụng của thuốc.



Tiêu Túy cảm thấy được chính mình đang muốn bốc cháy, rất nóng, thực hư không, khát vọng cũng nhanh chóng đến, cảm xúc muốn giải tỏa loại khát vọng này. Ánh mắt nàng dần dần thay đổi, như tan ra cũng đã đến lúc phát dục.



Nàng không thể nói chuyện, không thể nhúc nhích, chỉ có thể tuyệt vọng thừa nhận tất cả.



Nước lửa giao hòa nhau, nam nhân liên tiếp hôn nàng, ở bên tai nàng nói: "Thực xin lỗi, ta biết ngươi hận ta chỉ hy vọng cơ thể người ít đau một chút."

Tiêu Túy cười thảm. Nỗi đau cơ thể và nỗi đau tinh thần, ác mộng này rốt cuộc khi nào có thể chấm dứt?



Nam nhân đột nhiên ra tay, giải huyệt đạo trên người Tiêu Túy.



Nàng ra sức đẩy hắn, lời nói ra cũng yêu kiều mị hoặc. Càng muốn phản kháng, nhưng thân thể lại phản bội nàng, không tự chủ được mà nói bừa.



Nàng giống như là thuyền nhỏ trôi trên sóng biển, theo sóng biển phập phồng không phục, không cam lòng mà trầm luân trong đó.



Lúc chấm dứt, trong lòng áp đến tất cả cảm xúc bùng nổ, Tiêu Túy cắn bả vai nam nhân, thét chói tai: "Ai hại ta, ta đều có thể chịu đựng, nhưng ngươi lại làm hại ta... Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!"



"Thực xin lỗi..." Nam nhân ôm nàng, hôn mày nàng, trầm giọng nói: "Nếu có một ngày như vậy, ta sẽ cưới ngươi."



"Ta không cần ngươi thương hại."



Tiêu Túy vô lực gục xuống khuỷu tay nam nhân, mỏi mệt làm cho mắt nàng biến thành tối đen, liền như vậy không cam lòng mà ngủ.

Nam nhân thở dài, đắp chăn cho Tiêu Túy, nhặt quần áo phủ lên thêm. Lại như không có chút đành lòng, lại đem lọ thuốc trị thương ra, cẩn thận vẽ loạn trên thân thể Tiêu Túy, lúc này mới rời khỏi Thu Sắt viện, thừa dịp đêm tối ra khỏi Tiêu phủ.



Ngày kế, cả Tiêu phủ bị tiếng kinh hô đánh thức.



Tiêu Túy gặp được ai cũng không giấu diếm được, rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ phủ.



Tiêu Sắt Sắt sau khi biết được việc này, chiếc lược trong ta cũng vô lực rơi xuống. Tiêu Sắt Sắt vội vàng dẫn Lục Ý, chạy về Thu Sắt viện.




Giờ mão chưa đến, Thu Sắt viện ở ngoài đều là người.



Chủ tử, tôi tớ, tất cả đều đến đây. Tôi tớ cùng thiếu gia Tiêu phủ đứng ở ngoài phòng, mà Tiêu Khác cùng hai vị di Mẹ, ba vị thứ tiểu thư ra, đã muốn vào buồng trong.



Tiêu Sắt Sắt lồng ngực phập phồng, lúc vào liền nhìn thấy tay Tiêu Khác giơ lên động thủ, hung hăng tát một cái, làm Tiêu Túy theo tháp giường đánh tới trên mặt đất.

Nhất thời tháp thượng lưu lại một vệt máu, Tiêu Sắt Sắt hít lấy một hơi, nhìn Tiêu Túy quần áo không chỉnh tề, trên người đầy dấu vết, cảm thấy rối rắm vạn phần.



Nàng chạy qua, cúi người đỡ lấy Tiêu Túy, "Tam tỷ tỷ."



Giờ phút này mẹ con Hoàng thị ba người đều ở trong này, Tiêu Văn Thúy trang phục đẹp mắt, vui sướng khi người ta gặp họa nói: "Tiện nhân chính là tiện nhân! Tiêu Túy, lúc trước người ta đến cửa cầu hôn, ngươi đều chướng mắt, thì ra là cảm thấy lén lút sau lưng mới kíƈɦ ŧɦíƈɦ a!"



Hoàng thị cũng nói: "Thật làm nhục gia tộc, cuộc đời nô tỳ chính là không được thượng trên bàn, nhìn ngươi cấp cho Tiêu gia một vị tanh nồng!"



Những lời nói ác độc, đừng nói Tiêu Sắt Sắt, đến ngay cả năm vị tiểu thư Tiêu phủ cũng nghe không lọt tai.



Ngũ tiểu thư nói: "Các ngươi tới thăm tam tỷ tỷ thì đừng nói bậy, không ngờ các ngươi lễ nghi mà lại lớn tiếng như thế, qua việc này, tốt nhất là nên nghĩ xử lý như thế nào đi!"

"Liên quan gì đến ngươi!" Tiêu Văn Thúy hung tợn nói: "Mẹ ta là di nương chưởng quản, nương ngươi thì tính là cái gì? Đừng ở chỗ này lý sự."



Ngũ tiểu thư nhìn mẹ đẻ Tiết thị mặt lộ vẻ không hờn giận, sâu kín liếc Hoàng thị một cái, đem ngũ tiểu thư đẩy ra.



Tiêu Khác tức giận nói: "Tiêu Túy, ngươi nói đi, đây là chuyện gì?"



"Thưa phụ thân." Tiêu Túy chịu đựng thân thể bủn rủn, như trước vẫn thẳng thắn thân mình, kiên nghị nhìn Tiêu Khác.



"Đêm qua tứ tiểu thư nghỉ ngơi trong viện của ta, ta liền qua đêm ở Thu Sắt viện, vào nửa đêm, có một nam nhân xông vào điểm huyệt đạo của ta, ta không thể nào phản kháng."



Hoàng thị nói: "Chỉ sợ là không thể nào phản kháng, là giả dối."



"Có đúng không! Nô tài chính là nô tài, thấy nam nhân liền thông đồng!" Tiêu Văn Thúy mắng hăng say, thực không biết đây là đem mẹ đẻ Tiêu Túy cùng Tiêu Khác cùng mắng vào.

Trong lúc nhất thời, Tiêu Khác sắc mặt rất khó coi, rít gào nói: "Đều câm miệng cho ta!"



Tiêu Thư Đồng cũng lạnh nhạt nói: "Mẹ, Văn Thúy, các ngươi tốt nhất ít đi vài câu, nghe tam muội nói cho xong."



Tiêu Túy trầm ngâm một lát, nói: "Hắn nói, là có người muốn ngăn cản hôn sự với Cẩn vương, nên ý muốn vũ nhục, hắn hiểu nhầm ta thành tứ tiểu thư."



Trong phòng lập tức yên lặng, trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều chuyển qua Tiêu Sắt Sắt.



Tiêu Sắt Sắt nhanh chóng đỡ Tiêu Túy lên, cảm thấy thẹn thùng không chịu nổi.



Là nàng vô ý a! Nếu nàng hôm qua nhắc nhở tam tỷ tỷ vài câu, tam tỷ tỷ cũng không làm kẻ chết thay, đều làm mất đi trinh tiết.



Tiêu Sắt Sắt nắm chặt tay Tiêu Túy, đau lòng thì thào: "Chúng ta đi, tam tỷ tỷ chúng ta trở về, không cần phải ở lại đây."

Tiêu Túy nhắm mắt lắc đầu, đúng là còn có thể thản nhiên cười đi ra: "Tứ tiểu thư, ta không oán ngươi, là Tiêu Túy vô phúc, mệnh đồ trắc trở."



"Tam tỷ tỷ..."



"Ta không có câu oán hận." Tiêu Túy tư thái kiên cường, giống như hoa mai trong trời đông giá rét.



"Tiêu Túy tuy hai bàn tay trắng, nhận hết vũ nhục chửi rủa, cũng sẽ không hèn hạ chính mình. Sự việc đêm qua, Tiêu Túy lẽ ra phải bị ngâm trong nước, hết thảy đều do Tiêu gia an bài, Tiêu Túy đều đường đường chính chính đón nhận."



Tiêu Khác trước mắt lộ vẻ lo lắng, nhìn chằm chằm Tiêu Túy một lúc lâu, mới nói: "Trước hết đem tam tiểu thư trở về, sự tình hôm nay liên quan đến danh dự Tiêu gia, một mình ta không làm chủ được. Tiết thị, ngươi ngày mai đi tới phật đường Tiêu thị, thỉnh lão thái quân trở về."



"Vâng, lão gia." Tiết thị đáp lời.