Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 139: Bãi săn Tây Sơn




La Duy quả thật đã đợi trong tướng phủ, không hề đi ra ngoài.

Hưng Võ đế lại phái thái y đến xem bệnh cho La Duy, ban cho không ít đông trùng hạ thảo, Bạch Thuật Phục Linh rồi mấy thứ đại bổ, chỉ hận không thể tới thăm La Duy.

Ngụy thái y lại đổi đơn thuốc, ông mỗi lần đều nói với Hưng Võ đế và La Tri Thu là, thân thể La Duy đang khỏe lên, chỉ cần từ từ nghỉ ngơi, không nên gấp gáp.

Khi Ngụy thái y ở đây, ba ngày này, cuộc săn bắn năm năm một lần ở Tây Sơn của Long thị hoàng tộc bắt đầu.

Quân cận vệ hoàng gia, Võ Lâm quân thủ hộ bên cạnh Hưng Võ đế cùng hoàng thất, quân Đô Úy của La Tắc phụ trách an toàn bên ngoài bãi săn.

La Tắc nhớ kỹ lời của La Tri Thu và La Duy, xem lại một vòng lính gác bên ngoài, bản thân mang theo một đội binh mã, đi xung quanh phía ngoài Tây Sơn, không dám thả lỏng, sợ có người trà trộn vào bãi săn.

“Tướng quân, bên trong có tiếng pháo.” Có người nghe được tiếng phảo trong bãi săn, liền nói với La Tắc.

La Tắc tất nhiên cũng nghe được tiếng pháo vang, nói với các thủ hạ: “Buổi săn bắn bắt đầu, mọi người chịu khó một hôm, sau hôm nay ta sẽ để các ngươi về nhà.”

Vì Tây Sơn săn bắn, quân Đô Úy đã một tháng không được nghỉ ngơi, nghe La Tắc nói, đều rất cao hứng. Có người nịnh nọt La Tắc: “Tướng quân mấy ngày nay cũng vất vả, qua hôm nay cũng có thể nghỉ một chút.”

La Tắc nói: “Chúng ta đều trở về với lão bà hài tử, để quân doanh trống rỗng phải không? Bệ hạ có thể bỏ qua cho ta sao? Ý kiến vớ vẩn!”

Một đội binh tướng cùng nhau cười, chỉ là không dám cất tiếng cười to, đều đem tiếng cười áp đến thấp nhất.

“Tướng quân, chúng ta đi những chỗ nào?” Thiên tướng Tô Tĩnh dẫn đường quay đầu hỏi La Tắc.

La Tắc nhìn chung quanh, yên tĩnh không tiếng động, nói với Tô Tĩnh: “Chúng ta cứ đi khắp nơi, ngươi đi trước dẫn đường đi.”

Tô Tĩnh không nhiều lời nữa, chỉ tiến về con đường phía trước, phía sau La Tắc cùng đám người đùa giỡn, hắn lại không nói một lời.

Đoàn người đi một hồi lâu, đi tới phía đông Tây Sơn.

“Sao lại đến chỗ này?” La Tắc nhìn sơn cốc phía trước, hỏi Tô Tĩnh: “Chỗ này không chặn đường sao?”

Tô Tĩnh lúc này mới quay đầu nói: “Bãi săn có một con đường nhỏ, mạt tướng hôm nay mới biết được.”

La Tắc nói: “Còn có một con đường nhỏ? Vậy tới xem đi.”

“Vâng.” Tô Tĩnh nói: “Nhưng tướng quân cứ yên tâm, không nhiều người biết đến con đường ấy.”

“Nhưng ta chưa đóng giữ.” La Tắc nghe nói còn một con đường nhỏ mình chưa biết đến, có chút nóng nảy, vạn nhất có người đi theo con đường này vào bãi săn, thì tội của hắn không hề nhỏ.

Đoàn người thúc ngựa chạy về phía sơn cốc.

“Tướng quân, có xe ngựa vào đây.” Sau khi binh sĩ đi trước vào sơn cốc, liền gọi to La Tắc.

La Tắc tập hợp đội ngũ, đứng song song với Tô Tĩnh.

Phía trước có một chiếc xe ngựa, nhìn không ra bất cứ dấu hiệu nào, nhìn thấy đám La Tắc cũng không dừng lại, vẫn chạy thẳng về phía họ.

“Bảo họ dừng xe.” La Tắc ra lệnh cho thủ hạ.

“Dừng xe, dừng xe!” Các binh sĩ đồng loạt quát to.

Xe ngựa vẫn không dừng lại.

“Cung tiễn chuẩn bị.” La Tắc nghiêm mặt nhìn về phía đó.

“Là chúng ta!” Người đánh xe thấy binh sĩ cầm cung tên trước mắt, hướng về phía mình, liền gào to một tiếng.

“Giọng nói này không thay đổi nhỉ.” Có binh sĩ nói với La Tắc.

Giọng nói này không thay đổi, ở đây mọi người đều có thể nghe ra, nam tử kia tiếng nói lanh lảnh, không giống với giọng nam tử bình thường.

“Thái giám?” Có binh sĩ lanh mồm lanh miệng nói ra ý nghĩ trong lòng.

“Hạ cung tên.” La Tắc vội ra lệnh, giọng nói này trừ thái giám trong cung, thì không có ai khác.

“Mau dừng xe!” Tô Tĩnh hô to với nam tử đánh xe.

La Tắc thấy xe ngựa kia tiến lại càng lúc càng gần rồi vượt qua: “Đáng chết!” Hắn mắng một tiếng, rồi thúc ngựa đuổi theo sau, dù sao hắn cũng phải đi xem đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì. Nhìn qua không phải ngựa điên, xe trong cung, sao lại đến nơi này? Xe này nhìn qua cũng không giống xe trong cung, là bị kẻ xấu uy hiếp sao? Cứ như vậy, La Tắc cũng không kịp nghĩ nhiều, rút kiếm bên hông cầm trong tay.

Binh tướng thấy La Tắc xông ra ngoài, cũng đi theo sau La Tắc.

Trong xe ngựa, lão ma ma nói với người bên cạnh: “Phu nhân đã chuẩn bị chưa? Nô tài phải đẩy người ra ngoài.”

“Bụng ta đau quá!”

“Phu nhân yên tâm, việc này qua đi, điện hạ sẽ yêu thương phu nhân hết mực, những ngày lành đang chờ phu nhân!”

“Ma ma!”

“Nô tài cả gan, phu nhân!”

La Tắc vọt tới xe ngựa trước mặt, đến bên cạnh con ngựa, hắn chưa kịp dừng ngựa, đã thấy một bánh xe bay ra ngoài. Trong tiếng ngựa hí vang trời, xe ngựa lật nghiêng ngã xuống đất, cùng lúc đó sát bên người La Tắc, một nữ tử kêu to sợ hãi, bay ra từ trong xe, ngã trước vó ngựa La Tắc.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cơ hồ chỉ trong một cái chớp mắt, La Tắc cũng các binh tướng thủ hạ đều đứng im lặng trong khoảnh khắc, hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Con ngựa kéo xe ngã trên mặt đất nỗ lực đứng dậy, lại không thành công, bởi chân đã đứt lìa.

Nam tử đánh xe ngã xuống cách đấy không xa, không nhúc nhích, chẳng biết sống hay chết.

Ngay khi mọi người còn ngơ ngẩn, một lão phụ nhân từ trong xe bò ra, tóc tai rối tung, quần áo rách bươm, nghiêng ngả lảo đảo, chạy vội tới trước mặt nàng kia, lớn tiếng khóc: “Phu nhân! Phu nhân! Phu nhân người thế nào rồi? Phu nhân!”

Nữ tử này được lão phụ nhân ôm vào trong ngực, hôn mê bất tỉnh, hạ thân máu chảy không ngừng, cái bụng cao cao hở ra, khiến người ta kinh sợ.

“Đây là Từ trắc phu nhân của nhị điện hạ!” Lão phụ nhân thấy nữ tử này bất tỉnh, ngẩng đầu nhìn La Tắc lạnh lùng nói: “Trắc phu nhân có mang, xảy ra chuyện gì, ngươi chịu trách nhiệm nổi sao?!”

“Đại… đại phu.” La Tắc quên cả xuống ngựa, ngồi trên ngựa run giọng nói với các thủ hạ: “Nhanh đi tìm đại phu!”

Tô Tĩnh là người đầu tiên quay ngựa chạy về bãi săn, chỗ đó có thái y theo bên cạnh Hoàng đế, là nơi gần nhất có thể tìm được đại phu.

“Phu nhân! Phu nhân à!” Lão phụ nhân lại cúi đầu, lớn tiếng gọi nữ tử trong lòng.

La Tắc cơ hồ là ngã từ trên ngựa xuống đất, hắn đứng trước mặt Từ trắc phu nhân, nhìn máu dưới thân người này đã chảy thành vũng, máu chảy nhiều như vậy, hài tử còn có thể giữ sao? Đầu óc La Tắc trống rỗng.

“Nếu trắc phu nhân và hài tử của nhị điện hạ xảy ra chuyện, ngươi lấy cái gì đền hả!” Lão phụ nhân lại gào lên với La Tắc: “Mạng của ngươi đền được sao?!”

Các thủ hạ của La Tắc đều xuống ngựa, đứng phía sau La Tắc. Hiện tại không ai buồn thắc mắc tại sao vị trắc phu nhân này lại đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy bọn họ cũng không dừng xe, chỉ biết nếu cái thai trong bụng nàng không giữ được, thì tính mạng bọn họ và cả đại tướng quân La Tắc nữa, cũng không đền nổi!