Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 114: Trở lại kiếp trước




La Duy mờ mịt nhìn cung điện trước mắt, đây đúng là điện Trường Minh, nhưng vì cái gì hiện tại y chỉ là một cô hồn? Chẳng lẽ y vẫn bị Khô Lục hành hạ đến chết? Y nhớ rõ Vệ Lam đã cứu mình mà, chẳng lẽ đó là ảo giác trước khi chết hay sao?

Xuyên qua từng gian từng gian trong cung thất, y chỉ là một cô hồn, phiêu du giữa không trung, xuyên tường mà đi, không ai có thể nhìn thấy, đương nhiên y cũng không thể khiến người ta biết đến sự tồn tại của mình.

Trong phòng ngủ đã từng là của Hưng Võ đế, Trữ Phi quỳ gối bên cạnh long sàng, mà nằm trên long sàng chính là Long Huyền.

La Duy sợ hãi, mình đã cố gắng như vậy, nhưng kết quả tại sao vẫn không thay đổi? Long Huyền vẫn sẽ trở thành hoàng đế, người nhà của y vẫn khó thoát khỏi cái chết? La Duy treo mình trên không trung nhìn Long Huyền, lúc này mới phát hiện Long Huyền mặt xám như tro, hấp hối.

“Bệ hạ!” Giọng Trữ Phi mang theo tiếng nức nở: “Ngài hãy uống thuốc đi!”

“Tử Chu…” Giọng nói Long Huyền hữu khí vô lực, khí tức của hắn đã cạn.

“Bệ hạ!”

“Thái Tử tuổi nhỏ, sau này hay sẽ… làm… làm phiền ngươi.”

“Bệ hạ!” Trữ Phi bưng chiếc khay đặt bát thuốc lên: “Uống một ngụm thôi, thần xin ngài!”

Long Huyền lắc đầu: “Là thứ vô dụng, cần gì phải uống?”

Trữ Phi tay run rẩy, bát thuốc bốc hơi nghi ngút sánh một chút ra tay, nhưng người này không hề phát giác.

Long Huyền nhìn không gian trước mắt, thiếu chút nữa khiến La Duy hoài nghi, người này có phải đã nhìn thấy y không, vừa định trốn, lại nghe Long Huyền nói: “La Duy đã mất một năm rồi.”

“Bệ hạ!” Thanh âm Trữ Phi đột nhiên lớn lên: “Ngài đừng nói nữa.”

Long Huyền cũng không nhìn Trữ Phi, như là tự nói với bản thân mình: “Biết vì sao trẫm đối xử với y như vậy không? Trên đời này khi tất cả mọi người đều đi nịnh nọt Long Ngọc, chỉ có y toàn tâm toàn ý đối xử tốt với trẫm. Có thể y không tài không đức, không bằng một ngón tay của Tử Chu, trẫm… trẫm sao lại nhìn trúng người như vậy? Khi đó trẫm đã nghĩ nếu triệt để hủy hoại người này, có lẽ hết thảy sẽ xong thôi.”

La Duy ngu ngơ nhìn.

Long Huyền nhìn về phía Trữ Phi: “Nhưng trẫm không thể quên y! Dù cho y có là kẻ dơ bẩn nhất thiên hạ, là người ti tiện nhất, trẫm vẫn không quên được y. Biết vì sao trẫm lại móc mắt y không? Bởi vì khi đó, trong mắt y không còn bóng hình của trẫm như ngày xưa nữa, trong mắt của y ngoại trừ hận cũng chỉ có hận, cái gì cũng không có. Trẫm mắng La Duy phụ tổ quên tông, thế nhưng y làm tất cả đều là vì trẫm, y phụ tổ quên tông, trẫm vong ân phụ nghĩa, đều giống nhau, đều là tội nhân.”

Trữ Phi rốt cuộc nghe không nổi nữa, mở miệng nói: “Bệ hạ, chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa.”

“Không nhắc lại nữa?” Long Huyền nở nụ cười: “Sao có thể không nhắc lại? Trẫm thương y! Trẫm là kẻ điên, là kẻ điên!” Nước mắt Long Huyền rơi trên gối: “Kẻ điên!”

La Duy bỏ đi, giá như y chưa từng tới nơi này.

Đường cái rất yên tĩnh, tuyết bay bay, trong trí nhớ La Duy, thượng đô chưa khi nào yên tĩnh như vậy. La Duy đứng dưới mái hiên một nhà dân, có người đi đường lướt qua trước mặt y, lưu lại dấu chân trên nền tuyết, không lâu sau, tuyết sẽ thổi bay hết những dấu chân này.

Sau khi mặt trời lặn, trong hoàng cung truyền ra tiếng chuông tang.

Long Huyền băng hà.

Cả nước đều buồn bã.

La Duy vẫn đứng dưới mái hiên, cái gì cũng không suy nghĩ, chỉ là đứng đó. Nhìn những tấm vải trắng trước cửa từng nhà. Nhìn tăng lữ chùa Hộ Quốc vội vàng đi qua trước mắt, bọn họ phải vào cung tụng kinh cầu siêu cho đế vương mới qua đời. Nhìn con đường náo nhiệt kia, bởi vì Long Huyền qua đời, mà trong một đêm trở nên tiêu điều.

Bảy ngày sau, tân hoàng ra khỏi cung tới hoàng lăng an táng phụ vương mình.

La Duy thấy Tạ Ngữ, thấy Liễu Song Sĩ, thấy Trịnh Cảnh Phong, thấy cả triều văn võ của Bình Chương đế.

Trữ Phi đứng bên cạnh tân hoàng, chỉ mới bảy ngày mà thôi, Trữ Phi đã già nua, tóc hóa hoa râm.

La Duy nhìn quan tài to lớn ấy, Long Huyền lại chỉ sống lâu hơn y có một năm. Long Huyền nói không sai, La Duy là tiện nhân, còn Long Huyền là một kẻ điên khùng. Trữ Phi thật đáng thương, lại yêu một người điên, người điên này trước khi chết còn nói cho y biết, hắn yêu một tiện nhân mà không yêu y, cho dù bọn họ đã từng cận kề da thịt.

Gió tuyết càng cuồng liệt, khiến La Duy nhớ tới cơn bão tuyết khi mình chết, đây chỉ là trùng hợp, hay kết cục này ông trời đã sớm an bài? La Duy muốn khóc, lại không có lệ để rơi.

Một lá cờ chiêu hồn bị gió thổi, xoay tròn rồi rơi dưới chân La Duy.

Ánh mắt Trữ Phi cũng theo lá cờ chiêu hồn rơi xuống mái hiên, giữa lúc đầy dân chúng tiễn đưa, nơi cờ chiêu hồn rơi xuống, phảng phất có một người đang đứng. Trữ Phi lảo đảo, suýt nữa ngã nhào trên mặ đất, vì cái gì La Duy lại ở chỗ này?

“Tướng quân!” Có người vội vàng chạy lên đỡ lấy Trữ Phi.

Trữ Phi vội ngẩng đầu nhìn lại về phía ấy, chỉ có lá cờ chiêu hồn vẫn nằm yên không nhúc nhích, không có La Duy, một bóng người cũng không hề có. Trữ Phi nhìn quan tài phía trước, ánh mắt già nua hóa bi thương.

“Trẫm đi tìm La Duy.” Di ngôn của Long Huyền trước lúc lâm chung là như thế: “Chỉ sợ y không muốn gặp lại trẫm.”

Trữ Phi cho tới bây giờ cũng không hiểu Long Huyền suy nghĩ cái gì, vui thích trên thân thể chỉ đem lại những làn sóng hư không. Trữ Phi cũng chưa từng hiểu rõ La Duy, tại sao y lại yêu Long Huyền? Yêu một người cho tới bây giờ cũng chưa từng đối xử tốt với mình, không tiếc buông tha hết thảy. Có lẽ đây là chuyện riêng của Long Huyền và La Duy, Trữ Phi chỉ là người ngoài, một người ngoài triệt để.

“Tướng quân?” Tân hoàng cũng dừng bước.

“Bệ hạ, thần thất lễ.” Trữ Phi vội vàng cúi đầu nói.

“Đi thôi.” Tân hoàng cũng nhìn về phía mái hiên, chỉ là một nhà dân bình thường vắng vẻ, một lá cờ chiêu hồn cô linh nằm lặng yên nơi ấy.

Trữ Phi nghĩ bản thân đã nhìn lầm rồi, La Duy có thể nào lại đến? Đến tiễn hoàng đế một đoạn đường cuối cùng ư? Trữ Phi liếc mắt nhìn về phía mái hiên, cờ chiêu hồn đã bị gió cuốn tới phương xa. La Duy sẽ không đến đâu, sau khi bị ruồng bỏ, y có thể nào tha thứ?

“Trên đời bao nhiêu si nhân…” Quốc sư đi cùng đội đưa ma cuối cùng, lẩm bẩm: “Càng thông minh càng dễ tổn thương, tình càng thâm sâu thì càng đoản mệnh!”

“Đại sư?” Tăng chúng đi bên cạnh cũng không hiểu. Đế vương mới mất, vị quốc sư đã mở thiên nhãn này sao lại nói những lời như vậy?

“Người đã ra đi, không bằng trở lại!” Trong mắt quốc sư có thương cảm, ngẩng đầu nhìn trời cao, thở dài một tiếng.

Không bằng trở lại? La Duy nhìn thiên địa mênh mông, đường về của y ở đâu cơ chứ?

Tiếng tụng kinh vang lên, để người tinh tế vừa nghe đã nhận ra đó là Vãng sinh chú. Một đại đế vương băng hà, hồn về dưới hoàng lăng, vì cớ gì mà tụng Vãng sinh chú?? (Vãng sinh chú là để cầu cho linh hồn về miền cực lạc)

Quan tài Long Huyền dần dần đi xa, rồi khuất khỏi tầm mắt.

Dân chúng đưa tiễn hai bên đường tản đi.

Đường cái lại khôi phục sự yên tĩnh.

Trên mặt đất vừa mới tràn đầy dấu chân lộn xộn, một lát sau đã bị tuyết phủ mờ.