Trọng Sinh Chi Ngã Tâm Phỉ Thạch

Chương 2: Tỉnh mộng




Lý Hiền nằm trên mặt sàn xi măng lạnh lẽo dơ bẩn, cả người không còn chỗ nào hoàn hảo, đống tinh dịch không biết của bao nhiêu nam nhân dính đầy từ đầu tới chân cậu, còn dính lên vết thương trên người làm cậu đau đơn, nhưng cậu đã không còn cảm giác được gì. Hậu huyệt đã sớm bị làm đến không khép lại được, mở to lớn bằng một nắm tay, đang không ngừng chảy máu và tinh dịch sền sệt. Có bao nhiêu người? Mười hay hai mươi? Bọn họ không ngừng làm, không ngừng làm cậu. Nhưng cậu trong đầu chỉ nghĩ đến một chuyện, cậu đã ô uế, hoàn toàn dơ bẩn rồi. Tề Tuyên còn có thể cần cậu không… Lúc này, cửa nhà kho rốt cuộc cũng từ từ mở ra, Tề Tuyên ung dung bước vào.

Nhìn thấy bộ dáng Lý Hiền như vậy, hắn nhất thời chấn động đứng đờ ở đó, tiếng bước chân im bặt. Sao lại thế? Hắn không phải không kinh hãi, thậm chí còn thấy sợ hãi cùng phẫn nộ. Bất quá hắn lập tức nén xuống, dù sao cũng đã đi tới bước này.

Ý thức Lý Hiền từ lâu đã mơ màng không rõ, trong lúc mê mang thấy có người tới, đột nhiên không ngừng run rẩy, giẫy giụa, họng phát ra tiếng “a…a” quái dị, tay chân quơ quào như muốn giấu mình đi.

Trong lòng Tề Tuyên có chút đau đớn, còn có thương hại. Đây không phải chủ ý của hắn. Hắn chỉ muốn cho cậu chút giáo huấn và nhắc nhở, rồi ban ân một chút, bảo cậu ngoan ngoãn biến đi, để cậu biết quyền uy của mình không phải dễ xâm phạm. Nhưng bây giờ hắn rốt cuộc cũng ý thức được, không phải mọi chuyện hắn đều có thể nắm trong lòng bàn tay.

Không cần nghĩ cũng biết chuyện này liên quan tới ai. Mà hắn không thể tìm từng người để báo thù được. Đây chung quy đều do Lý Hiền, mà Lý Hiền cũng không đáng để hắn làm vậy. Chỉ có thế.

Vì vậy hắn cố bình tĩnh nói, “Lý Hiền.” Hắn thấy cậu cố sức lùi người lại, “Căn biệt thự bên Ngân Bân cho cậu, còn có…còn có tôi đã gửi năm triệu vào tài khoản của cậu…” Hắn không nói được nữa, hắn cho hơn ba triệu nhưng những lời giải thích đã chuẩn bị trước đó bây giờ lại không nói được lời nào. Suy nghĩ một lát, hắn nói: “Lúc trước khi cậu cho người đi cường bạo Tiêu Vũ, có nghĩ tới cậu cũng sẽ có ngày hôm nay không?” Hắn muốn nhắc nhở cậu, cậu có kết cục hôm nay cũng là có lý do, hại người cuối cùng hại mình, có nhân mới có quả, hắn hy vọng cậu không cần quá thương tâm.

Lý Hiền đột nhiên bất động, giống như bị người bấm vào công tắc nào đó trên người. Nháy mắt cả người cậu tỏa ra một luồng tử khí nồng đậm.

Tề Tuyên phút chốc thấy hối hận. Hắn có một loại kích động, muốn đi qua nâng cậu lên ôm vào ngực, sau đó đưa cậu về nhà tắm rửa sạch sẽ, rồi tìm bác sĩ kiểm tra vết thương cho cậu, để cậu an tâm dưỡng thương trong ngực mình. Nhưng không được, nhỡ cậu ta thấy mình không buông tay được, lại quấn lấy mình thì sao? Lúc này chỉ có đối xử lạnh lùng, cậu ta mới không còn vọng tưởng mình đúng không?

Hắn thấy mình không thể tiếp tục thế này nữa, hắn nghĩ, mình không sai, không sai chút nào. Làm thế này là đúng, Tiêu Vũ còn đang chờ hắn. Quay người bước ra cửa, hắn đột nhiên quay đầu lại, đạm mạc nói, “Có cần tôi đưa cậu đến bệnh viện không?” Không nhận được câu trả lời, hắn không dừng bước nữa, xoay người dần đi xa.

Thời gian tựa như trôi qua rất lâu, như vĩnh viễn dừng lại ở một khắc đó. Ánh mắt Lý Hiền vô hồn như đang nhìn một điểm nào đó trong hư không. Đây chính là nam nhân cậu đã yêu bốn năm, hóa ra đây mới là Tề Tuyên? “Ha ha…Ha ha ha ha ha… Khụ khụ khụ…” Mấy năm nay cậu rốt cuộc đang làm gì? Vì yêu một nam nhân như vậy, hắn rốt cuộc đã làm cái gì, mới có báo ứng hôm nay?

“A… A a a a a… A…” Cậu không thể nén xuống tiếng gào khóc cuồng loạn trong lồng ngực này. Chuyện đến nước này cậu bất quá cũng chỉ là một trò cười đê tiện bẩn thỉu thôi… Sao mọi chuyện lại đi tới bước này? Lý Hiền cậu, sao lại đi tới ngày hôm nay?

Cậu rất hối hận.

“A…A a a a a a!” Đột nhiên mở mắt ra, cậu có chút không biết đây là hiện thực hay ác mộng, hoảng sợ thở dốc một lúc, cậu mới từ từ bình thường lại. Trọng sinh về năm năm trước, cũng đã được hai tháng. Sau chuyện đó, cậu thấy mình như không thể sống nổi nữa, những người đã ngược đãi làm nhục cậu cho cậu một lượng ma túy tinh khiết cao, còn có chất gây ảo giác và thuốc kích dục, cậu quả thực sống không bằng chết. Ngày đó cậu dùng hết chút thần trí cuối cùng trở lại nhà trọ của mình, tìm khăn lông tự sát trong phòng tắm, trong đầu cậu chỉ có chuyện đó, thậm chí không để ý cả người dơ bẩn, một khắc kia, cậu chỉ muốn mình mau chết đi, chết nhanh một chút, thoát khỏi cái thân thể dơ bẩn ti tiện không thể nào tẩy sạch này.

Trong hơi thở cuối cùng, hình ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu cậu, là cảnh cậu gặp Tề Tuyên, bầu không khí đạm mạc, tùy ý, cùng một chút nhu hòa… Ánh nắng hôm đó rất tươi sáng, nào có thể biết được, lại đưa cậu vào chốn vạn kiếp bất phục.

Nếu có thể quay về lúc đó, cậu không bao giờ muốn gặp lại nam nhân kia nữa.

Lần thứ hai mở mắt ra, cậu không thể tin là mình đã trở lại năm năm trước, khi chuyện gì cũng chưa từng bắt đầu. Cậu vẫn còn là một nghệ sĩ nho nhỏ không ai biết trong công ty. Loại chuyện cực kỳ quỷ dị, hoang đường này sao có thể xảy ra? Chẳng lẽ lão thiên thương hại cậu sao?

Thế nào cũng được, nếu đã được sống lại, trời cao cho cậu thêm một cơ hội, vậy thì cậu phải cố gắng, không bao giờ giẫm vào vết xe đổ, để mình chết không tử tế như đời trước nữa.

Ngủ không được nữa, cậu bước xuống giường đi ra ban công phủ đầy khói bụi. Dù cậu đã trọng sinh, nhưng những cảnh tượng như địa ngục kia vẫn thường xuyên xuất hiện trong mộng, cậu chỉ có thể không ngừng an ủi mình, đã sống lại, chúng sẽ không phát sinh, sẽ không phát sinh nữa. Sẽ tốt thôi. Chuyện cần làm bây giờ chính là dự định sau này. Hai tháng nay, cậu từ mừng rỡ khiếp sợ không dám tin, đến bây giờ là từ từ chấp nhận chuyện trọng sinh, đã bắt đầu lo lắng.

Đời trước, là Tề Tuyên để ý coi trọng cậu trước.

Lúc đó người quản lý của cậu không hiểu sao lại sắp xếp một cuộc gặp mặt, nói là cao tầng của công ty tán thưởng cậu. Cậu lúc đó còn kích động một hồi, nghĩ chính mình rốt cuộc cũng có cơ hội vinh quang trên màn ảnh, cuối cùng cũng thoát khỏi những ngày không có tiếng tăm. Kết quả tới đó mới biết, chỉ là “dẫn khách”. Cái gì mà cao tầng tán thưởng chứ. Trước đó, cậu thậm chí còn không biết tổng tài công ty tên gì, đó giờ cũng không thấy Tề Tuyên xuất hiện trước công chúng lần nào. Tề Tuyên bề ngoài anh tuấn cao lớn, da màu lúa mì, mày kiếm nhếch lên, đôi mắt hoa đào thâm thúy lóe lên tia sáng, trên khóe mắt lộ ra chút ý vị bạc tình, dưới sống mũi cao là đôi môi mỏng, dù là lúc không cười cũng hơi nhếch lên. Một nhân vật phong lưu như vậy, cậu nếu đã từng gặp qua chắc chắn sẽ có ấn tượng.

Thế thì, chẳng lẽ Tề Tuyên vô tình nhìn thấy tư liệu nghệ sĩ của cậu? Nếu thế thật thì phiền phức rồi, vì cậu hiện tại không cách nào rời khỏi công ty này được. Địa vị của Ngạo Đằng là công ty giải trí lớn nhất toàn quốc hiện nay, ở mọi phương diện đều rất nề nếp. Dù là nghệ sĩ chuẩn bị debut cũng phải ký hợp đồng năm năm.

Nghĩ tới đây Lý Hiền không khỏi thấy nôn nóng. Thời điểm bọn họ gặp nhau càng lúc càng tới gần. Nói không chừng hiện tại Tề Tuyên đã biết cậu rồi. Nhưng cậu tuyệt đối không thể để hắn bao dưỡng nữa, nếu tới ngày đó thật, dù người ta có thấy cậu không biết điều đi chăng nữa, cậu nhất định vẫn sẽ cự tuyệt!

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tra công (lo lắng lo lắng): Cô viết tôi ra như vầy thì tới lúc đó làm sao tẩy trắng đây?

Tác giả: A~, không có định tẩy trắng cho cậu nha, về sau đành dựa vào chính cậu rồi. Trong này cậu sẽ khá vất vả. Ôi chao, cho nên mới nói, tra người khác, sẽ khổ chính mình nha…  ╮ ( ╯▽╰) ╭

Tra công: …………Tôi với cô có thù oán gì hả?!!