Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ

Chương 49: Đoạn tụ




Mạc Tử Quân bảo hắn trở về nghỉ ngơi, sau khi trở về Tịnh Xá được chuẩn bị từ trước, Tiêu Vương vẫn ngây ngẩn chưa vơi, tâm trạng thật sự là thập phần rối bời

"Đúng là điên thật mà!"

Tiêu Vương ngồi đó, nghĩ nghĩ lại vò đầu bứt tóc. Hắn chính là đang ngây ngẩn nhớ lại khoảnh khắc khi ấy

Cũng chẳng hiểu vì sao tim hắn khi ấy lại rung lên một nhịp, cảm giác lại rất kì lạ, một cảm giác chẳng thể gọi tên, chẳng biết là nốt trầm hay bổng, chẳng biết ca từ ra sao

Trong khi hắn vẫn còn ngồi ngây ngốc ở đó, chợt lại thấy có cảm giác nhột nhột dưới chân. Tiêu Vương nhìn xuống, lại thấy dưới chân mình là một con thỏ trắng nho nhỏ đáng yêu

Tiêu Vương tươi cười khẽ đưa tay vuốt ve thân nó, con thỏ nhỏ này xem ra cũng rất thích thú, bèn liếm liếm lấy bàn tay của hắn

Tiêu Vương ánh mắt tươi rói nhìn nó, bỗng dưng nó chợt quay đầu bò đi mất, hắn bèn đi theo nhưng mới vài bước đã nghe có tiếng gọi lại

"Tiêu Vương!"

"Dạ, sư tôn gọi con?"

Tiêu Vương bèn vội quay lại, Mạc Tử Quân gọi một tiếng lại khẽ đưa tay ngoắc nhẹ, Tiêu Vương bèn ngoan ngoãn bước đến gần hơn

Mạc Tử Quân khẽ đặt tách trà trên tay xuống, y đưa tay đến. Tiêu Vương bèn tò mò nhìn theo, trong lòng bàn tay là một viên gì đó nho nhỏ như kẹo đường vậy

"Sư tôn, kẹo này cho con sao?"

Mạc Tử Quân khẽ gật nhẹ đầu, rồi còn lãnh đạm nói thêm

"Đây không phải kẹo, là đan dược! Giúp hồi sức, hai ngày tham gia Đại hội con chắc đã tốn không ít sức rồi!"

Chà, còn cái gọi là đan dược kiểu đó luôn sao? Tiêu Vương hắn tuy là tu đạo nhưng lúc trước vốn là tự thân nhập tu, cũng chỉ là tự tìm hiểu những thứ cơ bản trước khi xuất hành

Những loại đan dược thần kì giúp gia tăng pháp lực, nâng cao tu vi, bồi bổ kim đan.. Rất nhiều loại, nhưng hắn chưa nghe qua đến chuyện chỉ cần hồi phục thể lực cũng phải cần đến đan dược

Nhưng mà nghĩ lại, cũng khá hợp tình hợp lý, không phải là quá tiện lợi rồi sao

"Con không uống?"

Tiêu Vương thì đang cảm thán sự sáng tạo của người đã nghĩ ra loại đan dược tiện ích thế này, nhưng lại quên mất Mạc Tử Quân vẫn là đang chờ hắn nhận lấy

"Đạ tạ sư tôn!"

Vừa nhận lấy, hắn bèn bỏ luôn vào miệng. Tuy là nói không có chút vị gì cả, nhưng cũng có chút ngọt ngọt nơi đầu lưỡi

Vừa ăn vào, Tiêu Vương chỉ trong phút chốc lại thấy cả người nhẹ bổng, thoải mái hẳn ra, hoàn toàn khỏe khoắn vô cùng

Ây da, vốn còn nghĩ sẽ nằm ườn ra mà đánh một giấc không biết trời trăng gì từ đây đến tận sáng mai mới vận động nổi

Xem ra bây giờ có thể chạy nhảy tung tăng luôn cũng chẳng khó khăn gì

"Sư tôn, đan dược này thần kì thật á, cũng ngọt nữa! Người còn không ạ?"

Tiêu Vương vốn thích ăn kẹo ngọt, bên người hầu như lúc nào cũng mang một túi nhỏ chứa đầy kẹo bên mình

Loại đan dược này không những ngon ngọt như kẹo đường, mà lại còn có ích đến thế. Hắn đương nhiên là sàn xuống ngồi ngoan ngoãn chìa tay xin thêm rồi

Trái lại, Mạc Tử Quân lại vỗ khẽ vào hai bàn tay đang chìa ra xin kẹo của hắn mà trừ chối quay đi

"Ăn nhiều không tốt!"

Tiêu Vương xin kẹo thất bại, chỉ đành bỉu môi hờn, bất mãn "xùy" một tiếng rồi đành thôi

Mạc Tử Quân quay đầu sang hướng còn lại là đưa tay lấy chút gì đó, là một bộ y phục bạch lam khá giống với y phục của y rồi đưa cho hắn

"Lát nữa con cùng ta đến dự đại yến của Cao Lăng La Thị!"

Tiêu Vương gật gật đầu nhận lấy, Mạc Tử Quân xong rồi cũng bèn rời khỏi để hắn nghỉ ngơi thêm

Mạc Tử Quân đi rồi, hắn lại đưa mắt ngó nghiêng ngó dọc như thể bị chột dạ chuyện gì vậy

Sau khi xác định không còn ai, Tiêu Vương lại nhìn chằm chằm vào bộ y phục vừa nhận nằm trên tay

Hắn khẽ đưa mặt đến, lại khẽ ngửi nhẹ qua. Ngửi qua mùi hương thơm tinh tuý thoang thoảng khiến Tiêu Vương như phát say mà bất giác cười khúc khích

Áo phủ lên mặt che đi vẻ mặt cười khúc khích đến quên trời quên đất

"Mùi của sư tôn.. Còn đọng lại này!"

Hương thơm ngào ngạt lại quyến rũ lạ thường tựa như hoa quỳnh về đêm không lệch đi đâu được chính là hương vị khiến hắn ngất ngây đây mà

Hắn ôm áo đến nhăn nhẹ vài mảnh, mới chợt kịp tỉnh táo lại. Lại lắc lắc đầu không tin nổi những hành động phi lễ vừa rồi của mình

"Sao mà như thiếu nữ mới lớn vậy nè, điên quá điên quá!"

"Điên thật rồi! Tắm cho tỉnh, đúng, phải đi tắm cho tỉnh mới được!"

Lại nói cho mình tỉnh, hắn đành ôm bộ y phục này theo đi mục dục trước đã, còn nghĩ tới những thứ biến thái đó nữa chắc hắn điên mất

Phía bên kia hàng cây xanh tạc xuyên qua gió hạ, lại có bóng dáng của hai nữ nhân yêu kiều diễm lệ

Mị Tôn thánh chủ dường như đang đi tìm hai đứa đệ tử của mình tự dắt nhau đi hò hẹn đâu mất rồi thì lại bắt gặp Gia Yên thánh chủ đang đứng dưới tán cây

Bước đến muốn chào hỏi đôi chút lại thấy ánh mắt người kia lại chỉ hướng vào một phía có chút lạ lẫm, ánh nhìn này tựa như khinh nhờn lại thêm căm ghét

La Tiểu Mị theo hướng mắt nhìn theo, hướng đó chẳng phải là Tịnh Xá sao? Mà hình như phía đó còn là chỗ của Tịnh Thanh Thượng Tiên mà?

"Vân Ân, có chuyện gì vậy?"

Đột nhiên có người cất tiếng bên cạnh, Đỗ Vân Ân lại chút giật mình nhẹ một cái rồi quay sang

"Là tỷ sao, muốn hù muội đấy à?" - Đỗ Vân Ân

"Không có, chỉ là hơi tò mò muội có chuyện gì thôi!" - La Tiểu Mị

Đỗ Vân Ân chỉ "À" một tiếng rồi lại khẽ cười khẩy, điệu cười này càng làm La Tiểu Mị khó hiểu, Đỗ Vân Ân lại nói

"Tỷ này, tỷ có nhớ tên nhóc tên Tiêu Vương, đệ tử của Tử Quân không?" - Đỗ Vân Ân

"Đương nhiên nhớ, nữ đệ tử của tỷ còn là tỷ tỷ của tên nhóc đó mà!" - La Tiểu Mị

"Tỷ thấy, tên nhóc đó thế nào?" - Đỗ Vân Ân

Nhận được câu hỏi này La Tiểu Mị đương nhiên bèn chọn suy nghĩ một chút, đằng nào vốn dĩ là chưa từng tiếp xúc qua

Tuy là vậy nhưng ở đợt khảo hạch nhập môn và cả những đợt thi khảo sát, thêm cả Đại hội Tiên Minh lần này, biểu hiện của hắn đều rất tốt

"Tỷ cảm thấy tên nhóc này rất khá, tuy mới nhập môn nhưng biểu hiện lại rất tốt! Tuy có chút tinh nghịch phạt vài lỗi nhỏ trong gia quy nhưng cũng không quá nặng, học hỏi cũng rất nhanh cả Lạp An cũng từng khen vài lời với tỷ!"

"Về tính cách thì tỷ không rõ, theo tỷ thấy thì tuy hơi hậu đậu một chút nhưng lại rất hoạt bát lanh lợi, hầu như với tỷ đều rất ưng ý!"

"Hơn nữa tên nhóc này rất giỏi làm thân đấy, hiếm khi xuống núi hơn tỷ thấy dù là trưởng tử và thứ tử của Huyễn Chu Cao Thị hay thứ tử của Cao Lăng La Thị đều dễ dàng làm quen như thể gặp bằng hữu thân thiết vậy!"

"Tên nhóc này cũng không phải kiểu ngốc nghếch dễ bắt nạt lắm đâu! Huynh ấy đúng là biết chọn một hạt mầm tốt, tiền đồ tương lai tên nhóc này cũng dương quang sáng lạng lắm chứ!"

Qua những lời cá nhân thì hầu như La Tiểu Mị đối với Tiêu Vương thì đều rất có thiện ý. Đỗ Vân Ân trái lại bèn chậc lưỡi

"Không ngốc, đúng, tên nhóc này còn khôn ngoan là khác! Dễ dàng thu hút được cả nhiều nữ đệ tử bu lấy như vậy, tương lai có khác gì một kẻ phong lưu!" - Đỗ Vân Ân

"Hửm? Sao lại nói như vậy, tỷ lại thấy chính là những nữ đệ tử kia không biết giữ mình! Mình vẻ mặt tên nhóc đó khi ấy giống như muốn chạy về gặp mẹ vậy!" - La Tiểu Mị

"Vẻ mặt đó cũng chỉ để cho Tử Quân nhìn thấy thôi! Trước mặt ai ai cũng rất tài hoa xuất chúng, bên cạnh Tử Quân lại biến thành một con thỏ trắng ngây ngốc! Chẳng phải khi không ở cạnh huynh ấy thì chính là một con cáo xảo quyệt sao? Khôn ngoan như vậy, cũng đúng là biết chọn đường để đi!" - Đỗ Vân Ân

Lời này của Đỗ Vân Ân nói ra chính là tỏ ý ghét bỏ, La Tiểu Mị lại không phải kiểu người thích nói xấu ai sau lưng, trước những lời của Đỗ Vân Ân liền không đồng tình

"Muội nghĩ lạc đi đâu vậy, đằng nào cũng chỉ là một tiểu tử mới mười mấy tuổi đầu, suy cho cùng chỉ là giống trẻ con một chút thôi mà!" - La Tiểu Mị

"Muội thử nhìn nữ đệ tử của tỷ mà lúc trước chúng ta tranh nhau xem, tên nhóc đó gọi là tỷ tỷ nhưng con nha đầu có còn trẻ con hơn cả đệ đệ của mình, muội lý nào cũng không thích phải không?" - La Tiểu Mị

"Hơn nữa, trước đây muội trước đây cũng là từng muốn giành tên nhóc đó sao! Đừng nói là bị cướp mất lại quay lưng đấy, chơi vậy không đẹp nha!" - La Tiểu Mị

"Ây da, tỷ nói lạc đi đâu vậy!"

Đỗ Vân Ân quay đầu lại nhìn La Tiểu Mị đối mặt, ánh mắt vẫn khẽ liếc về hướng cũ, tay lại đưa lên vuốt vuốt chăm chút mái tóc mà nói

"Lúc đó là do muội chưa biết rõ nên làm sao tránh chứ! Bây giờ thì muội mới rõ đây!" - Đỗ Vân Ân

La Tiểu Mị trước những lời của Đỗ Vân Ân có phần khó, cũng chẳng biết là muốn mỉa mai cái gì nữa

"Rõ chuyện gì?" - La Tiểu Mị

Đỗ Vân Ân lại cười khẩy một cái lại đưa tay che che miệng cười cười

"Tên nhóc đó, là đoạn tụ đó!"

Lời vừa dứt, Đỗ Vân Ân lại che miệng cười như vừa kể chuyện hề vậy, điệu cười này lại chứa rõ sự khinh thường lộ rõ ra mặt

"Đoạn tụ, thì đã sao?" - La Tiểu Mị nhướng mày nhìn cô ta hỏi lại

"Hử?" - Đỗ Vân Ân

"Tỷ hỏi muội đấy, vậy thì đã sao? Cũng chỉ là đoạn tụ thôi mà!" - La Tiểu Mị

"Ha, kinh tởm như vậy tỷ lại thấy bình thường sao?" - Đỗ Vân Ân vẻ mặt như thể là một điều rất tức cười vậy

"Tỷ chưa biết câu chuyện của muội đến lúc để vui chưa nhưng bây giờ tỷ mất hứng rồi! Cà câu trả lời của tỷ cho câu hỏi của muội đó là không nhé!"

Vốn dĩ La Tiểu Mị cũng không phải một người cổ hủ, đối với vấn đề này thật ra là cũng không để tâm lắm

Nhưng từ khi nhận Lam Tuyên Cơ, thấy nàng ta mang về một đống sổ sách còn tưởng là học tập cái gì. Kết quả, tất cả số sách đó đều là Long Dương Đồ!

Thế là bản thân sư phụ lại trở thành mục tiêu để đệ tử "đầu độc" triệt để

Tuy không "lún sâu" đến cùng nhưng bản thân cũng được đệ tử của mình đích thân phổ cập cho không ít kiến thức thú vị

"Cho dù muội không có thiện cảm cũng chớ nên nói lời ác ý như vậy! Dù là đoạn tụ hay không thì có quan trọng chứ, khả năng của Tiêu Vương là điều không thể bàn cãi!" - La Tiểu Mị

Đỗ Vân Ân lại cho rằng La Tiểu Mị không hiểu mình càng không đồng tình mới mình, giọng điệu đầy bất mãn

"Tỷ còn không hiểu sao? Một tên đoạn tụ bây giờ lúc nào cũng ở bên cạnh Tử Quân thân mật như vậy, làm sao muội biết là sẽ không nảy sinh điều gì chứ!" - Đỗ Vân Ân

"Đủ rồi!" - La Tiểu Mị dường như không muốn nghe tiếp những lời của Đỗ Vân Ân nữa

"Vậy chính muội đang cho rằng huynh ấy chính là thứ muội cho rằng nó kinh tởm như những lời nói tương tự của muội đấy à?" - La Tiểu Mị

"Muội suy nghĩ quá trẻ con rồi, muội muốn áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác cho dù đó chỉ là những suy nghĩ từ một phía của muội thôi sao?" - La Tiểu Mị

Tranh cãi một lúc, La Tiểu Mị lại đành thở dài, không muốn nói tiếp nữa, chỉ để lại một câu cuối rồi quay lưng bỏ đi

"Đỗ Vân Ân, hình như muội làm rơi cốt cách của một thánh chủ Kim Quang chúng ta trong đống y chi dưỡng nhan kia của muội hết rồi đấy!"

Lời nói này mang theo ý nhắc nhở tới chính Đỗ Vân Ân, La Tiểu Mị cũng thật không chịu nổi, đều là nữ nhân như nhau nhưng cái sự ghen tuông vô lý này của Đỗ Vân Ân thật sự khó hiểu mà

Còn Đỗ Vân Ân, cũng ngẫm lại đôi chút, cũng mấy phần cho rằng bản thân liệu có phải là đã nghĩ quá nhiều chăng? Cuối cùng, cũng chỉ hạ giọng "Mong là vậy.."