Buổi tối, Hướng Hiểu Long bộ dạng nhếch nhác trở về nhà. Không giống bình thường, không thấy ba lớn đang bận rộn làm thật nhiều đồ ăn ở trong bếp, cũng không thấy ba nhỏ ngồi trong thư phòng hí hoáy viết gì đó, không khí có chút quái dị.
Đi tắm rửa, lòng nó tràn đầy hoang mang, lúc tắm xong, Hướng Thanh Vân đã dọn cơm ra, không có món ăn gì đặc sắc, đều là salad, đến cơm cũng là hấp lại chỗ thừa của ngày hôm qua, bởi vì cơm thừa không đủ cho 3 người ăn, Hướng Thanh Vân nấu thêm chút mì,bưng một nồi to đi ra.
Hướng Hiểu Long ngồi xuống bên bàn, cảm thấy có gì không ổn, cảm giác mách bảo nó không nên phát biểu thêm điều gì vào lúc này, thận trọng hỏi: “Ba nhỏ đâu rồi?”
Hướng Thanh Vân thở dài:“Con ăn trước đi.”
Lúc này Diệp Giai Văn bỗng mở cửa phòng ngủ bước ra, vẻ mặt chán chường. Hướng Thanh Vân co ro đứng lên, liếc mắt nhìn chỗ cơm thừa canh cặn ở trên bàn, lo lắng nói:“Anh, anh đi rán thêm quả trứng.”
Diệp Giai Văn lạnh lùng thản nhiên nói:“Không cần, tôi cũng không có khẩu vị.” Nói xong liền ngồi xuống bên cạnh bàn, tự múc cho mình một bát mì, sau đó ngây dại nhìn vào cái bát của mình.
Hướng Hiểu Long bất an cắn đũa:“Ba, hai người cãi nhau đấy à?”
Diệp Giai Văn cười cười nhìn thằng bé:“Không có gì, ba thấy trong người không khỏe, không ăn nổi. Con ăn đi.” Lại đảo mắt nhìn thức ăn trên bàn: “Nếu không đủ, trong tủ còn bánh ngọt, con lấy ra ăn thêm đi.”
Hướng Hiểu Long ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm. Bữa cơm hôm nay vô cùng im lặng, chỉ có tiếng bát đũa va chạm vào nhau, lại chằng có ai mở miệng nói chuyện, đến cả Hướng Tiểu Long cũng lịch sự buông đũa trước, sợ bản thân gây chuyện, khiến không khí càng thêm căng thẳng.
Ăn xong một bát cơm, Hướng Hiểu Long dừng đũa, có chút ngập ngừng mở miệng:“Ba ba,” Thăm dò Diệp Giai Văn, lại để ý Hướng Thanh Vân.“ Con muốn cùng bạn học đến Hải Nam đi du lịch, khoảng hơn chục bạn học với nhau, cũng coi như là đi du lịch ăn mừng tốt nghiệp…”
Diệp Giai Văn băn khoăn hỏi:“Vậy à? Khi nào thì đi? Không phải là con nói muốn đi Nhật Bản sao?”
Hướng Hiểu Long nói:“Không giống nhau mà, một bên là đi du lịch cùng ba, một bên là đi cùng bạn học. Con muốn đi tất!”
“Khụ,” Hướng Thanh Vân nhẹ nhàng ho một tiếng,“Cần bao nhiêu tiền?”
Hướng Hiểu Long nói:“Con cũng tiết kiệm được một chút, chắc khoảng 2 nghìn là đủ ạ.”
Hướng Thanh Vân dùng ánh mắt dò xét hướng về Diệp Giai Vân,sắc mặt Diệp Giai Văn không chút thay đổi nói:“Thế ba ngàn đi, cần thêm ít tiền, nếu gặp chuyện gì thì còn kịp thời đối phó. Ra ngoài thì cất tiền cẩn thận, cẩn thận bị trộm mất. “
Hướng Thanh Vân thêm lời:“Được, ngày mai ba đến ngân hàng lấy tiền cho con.”
Hướng Hiểu Long vui vẻ nở nụ cười:“Không cần vội, cuối tháng bọn con đi, đi một tuần, trở về thì sẽ lại đi Nhật Bản với các ba. Ha Ha! ”
Cơm nước xong Diệp Giai Văn trở về phòng, Hướng Thanh Vân chưa kịp rửa bát liền đi theo vào, thuận tay đóng cửa lại. Diệp Giai Văn ngồi ở trên giường, vẻ mặt chết lặng nhìn hắn:“Làm gì?”
Hướng Thanh Vân ngồi xổm xuống trước mặt cậu, ôm lấy tay cậu, lo lắng hỏi:“Bảo bối, em hết giận chưa?”
Diệp Giai Văn cười lạnh:“Tức giận thì có tác dụng gì chứ? Tôi giận, thì liệu anh có mang 40 nghìn trả về chỗ cũ không?” Không đợi Hướng Thanh Vân đáp lời, cậu nói tiếp:“Thanh Vân, chẳng nhẽ anh không cảm thấy kì lạ ư, bao nhiêu năm nay, anh mất tiền dại dột với người ngoài không vài trăm nghìn thì cũng vài trăm có lẻ rồi, tại sao tôi không cắn răng chịu đựng như trước mà nổi đóa lên như thế này chứ?”
Khuôn mặt Hướng Thanh Vân tái nhợt:“Không …… Em giận là đúng, anh biết là mình sai rồi, nhưng đó là em trai anh, anh thực ra là… anh hồ đồ…” Diệp Giai Văn lắc đầu:“Không, cho dù đó chẳng phải em trai của anh, cũng thế cả thôi, con người anh là thế đấy, đối với ai cũng tốt, nên đối với những người thân thiết nhất lại là tồi tệ nhất. Tôi nghĩ thông rồi, đầu óc cũng lú lẫn rồi, mới làm những điều ngốc nghếch giống anh. Tôi đã phải khổ sở tiết kiệm tiền, một năm đến bộ quần áo mới cũng không nỡ mua, hơn chục năm trời cũng không dám đi du lịch nước ngoài, tự mình sống những ngày khổ sở, hóa ra là chắt chiu để phục vụ người khác sống sung sướng, tôi thế này không phải là ngốc nghếch giống anh lắm sao? Anh là người tốt, là người tốt nhất trên đời này, anh thích biếu tiền cho người khác, thế anh đưa hết tiền đây cho tôi, tôi và Tiểu Long tiêu hộ anh.”
Hướng Thanh Vân ôm lấy bàn tay Diệp Giai Văn đặt lên hai má của mình, đến lúc này hắn không biết phải nói gì nữa.
Diệp Giai Văn cúi đầu nhìn hắn, chết lặng nói với hắn:“Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, bằng mọi cách hãy lấy lại 40 nghìn đó về đây, và cũng đảm bảo từ sau không có chuyện dùng tiền bừa bãi thế này nữa, cuộc sống nên sống thế nào thì cứ sống thế đấy, tôi vẫn sẽ như trước. Những ngày tháng này tôi chịu đựng quá đủ rồi, chúng ta đổi cách sống khác đi, tôi cũng không muốn phải thắt lưng buộc bụng vì cái gia đình này nữa,bây giờ cứ sống ngày nào tính ngày đó, có bao nhiêu tiền tiêu hết bấy nhiêu, tiêu hết rồi, cũng chẳng cần sống thêm làm gì nữa. “
Hướng Thanh Vân do dự muốn mở miệng, Diệp Giai Văn lại bồi thêm một câu:“Đừng tưởng rằng tôi uy hiếp anh, tôi nói thật lòng. Tôi hiểu rồi, thế giới này ai trơ lì thì người đó sống tốt, ai là sâu mọt ăn no béo tốt,chỉ có kẻ ngốc mới tiếp tục làm kẻ thù.”
Hướng Thanh Vân nghe xong cảm thấy mất hứng:“Em đừng nói như vậy, quả thật bọn Thanh Thiên thật sự khổ,một tháng chỉ kiếm được 3 nghìn tệ, lại còn phải nuôi con ăn học, vừa phải duy trì cuộc sống. Nó thật sự có khó khăn, mới mở miệng tìm anh.”
Diệp Giai Văn lạnh lùng nói:“Tôi không muốn nghe anh nói về chuyện này, tranh cãi với anh cũng vô dụng, anh thì luôn cảm thấy những người khác đều khổ, bọn họ kiếm ba nghìn tệ,thì sống của 30 nghìn tệ, anh kiếm được 10 nghìn tệ, lại chỉ dám sống cuộc sống 800 tệ. Dù sao thì anh là người sắt, anh chống đỡ được, tôi sống với anh, thì tất phải chống đỡ cùng anh. Nhưng xin lỗi, tôi không muốn làm nữa.”Nói xong những lời này, cậu nằm gục xuống giường, không cần biết Hướng Thanh Vân nói gì, cậu đều không muốn nghe nữa
Cả buổi tối, Diệp Giai Vân dường như không tài nào chợp mắt được, đầu óc cậu cứ suy nghĩ miên man, về những năm tháng xưa cũ ấy. Qua nhiều năm như vậy, Cậu và Hướng Thanh Vân thật sự sống vô cùng vất vả. úc mới đến thành phố S kiếm sống, phàm là những việc lao động nặng nhọc khổ sở họ đều làm hết, khó khăn lắm mới dành dụm được chút đỉnh, Hướng Thanh Vân đưa ra chủ ý, bọn họ bắt đầu buôn bán nhỏ. Làm 2 năm đầu, cũng kiếm được chút tiền, Diệp Giai Văn cũng có cái nhìn xa rộng về phương diện này, nói là muốn mua một căn hộ để ổn định cuộc sống, kết quả là mua được một căn hộ 2 phòng ngủ và phòng khách, tiền vay ngân hàng mỗi tháng trả góp 4 nghìn, phải trả trong vòng 20 năm. Sau đó Hướng Thanh Vân lại gợi ý là kinh doanh lá chè, rồi cũng làm, rồi cũng lỗ, chịu thiệt thòi. Kết quả hắn lại bị lừa một vố đau, người thì cầm tiền bỏ trốn, cậu lại trở thành một kẻ thối tha không hay ho gì, còn nợ người ta hơn 200 nghìn tệ. Lúc kiếm tiền trả nợ, suýt chút nữa thì phải bán cả nhà, nhưng Diệp Giai Văn kiên quyết không cho bán, nói rằng nợ có thể từ từ trả, nhà mà mất muốn mua lại cũng khó. Thế là hai người bọn họ lại thật thà đến công ty tìm việc kiếm tiền trả nợ, khi bị ép trả nợ quá gay gắt, ngày nào cũng có người lấy máu chó tạo lên những hình máu loang lổ trên cửa nhà họ, còn gửi đến nhà họ những tấm hình dao kiếm chặt chém hù họ, nhưng họ cũng cắn răng mà chịu được, ngậm đắng nuốt cay sống qua ngày, cuối cùng khi trả được hết nợ, có thể vì gia đình nhỏ mà dành dụm tiền, cũng có tiền để Hướng Hiểu long đi học cấp 2, thằng bé mới đến tuổi dậy thì, ngày nào cũng cái cọ, chửi rủa những câu cay nghiệt, còn gây chuyện mấy lần đòi bỏ nhà đi. Cuối cùng, Hướng Hiểu Long cũng bắt đầu hiểu chuyện, có thể hiểu được lòng cha. Nhà này xe này đều đã có đủ, Diệp Giai Văn những tưởng rằng hạnh phúc gia đình cứ thế mà nhẹ nhàng lớn lên, ai dè vì 40 nghìn không cánh mà bay, lại khiến cậu một lần nữa không thể thở nổi.
Không biết từ khi nào, Diệp Giai Văn giống một đứa trẻ vô ưu vô lự đối với đồng tiền. Nhưng mà hiện tại, bởi vì tiền mà phải trải qua những ngày lo lắng kinh ngạc triền miên, cậu đã trở nên quá mẫn cảm, tài khoản giống như sinh mệnh của cậu ta, cậu biết nếu không có tiền, đến giữ cái mạng còn không nổi.
Mới 2 ngày trước, cậu tưởng rằng bản thân đã nhìn thấy tia hạnh phúc, thế nhưng kì thực chỉ là một mảnh sương mù. Khi sương mù đã tan đi, trước mặt cậu như một cái mạng đầy đau thương, đau đến vô đáy.
Ngày hôm sau, Hướng Thanh Vân do dự mãi, vẫn là gọi cho em trai một cú điện thoại. Tuy quá khó để mở miệng, hắn vẫn cứ phải hỏi chuyện liệu em trai có thể trả lại số tiền kia hay không. Ngoài dự đoán của hắn, Hướng Thanh Thiên, gào trời gào đất trong điện thoại, nói hắn như thế là hại chết bọn họ rồi, chút lại nói đã đưa số tiền cho người ở trường học rồi, không thể đòi lại. Có lẽ Hướng Thanh Thiên cũng biết cái việc đòi tiền này anh trai mình căn bản không thể làm được, chắc chắn là do Diệp Giai Văn bức anh mình đến nước này, sau đó liền bắt đầu dò hỏi xem có phải là chủ ý của Diệp Giai Văn hay không, rồi trách móc Diệp Giai Văn không coi người nhà Hướng Thanh Vân là người thân, nói cho hắn biết ai mới là người thân thiết nhất của mình. Hướng Thanh Vân trong điện thoại mắng cho em trai một trận, nói cho em biết mặc dù mình không có vợ nhưng Giai Văn so với vợ còn quan trọng hơn trăm ngàn lần! Sau cùng Hướng Thanh Thiên chỉ thót được một câu không trả nổi tiền, cúp máy trước.
Sau khi cúp máy, tâm trạng Hướng Thanh Vân trùng xuống. Hắn biết số tiền này không có khả năng lấy lại, nhưng là nếu không đòi về,biết ăn nói thế nào với Diệp Giai Văn đây? Hướng Thanh Vân là người như vậy, tình huống đấy, anh lại không thể trách móc em trai, không trách móc mẹ, không trách móc Diệp Giai Văn, cũng không thể trách đời trách đất, chỉ trách bản thân không tốt mà thôi. Hắn trách bản thân lúc đó không nên khinh suất mà mang tiền dành dụm của hắn và Diệp Giai Văn cho em trai vay, lại trách bản thân vô dụng, số tiền 40 nghìn tệ, có khi chỉ là tiền một bữa ăn của người khác, thế mà hắn lại vì chỗ tiền ấy làm cho gia đình loạn lên. Hắn không thể cho Diệp Giai Văn và tiểu Long cuộc sống tốt nhất, không thể giúp đỡ em trai thăng quan tiến chức, chỉ trách bản lĩnh cua mình thấp kém.
Sau khi tan làm, Hướng Thanh Vân về nhà, Diệp Giai Văn đã sớm về nhà, đang ngồi ở sô pha ngẩn người đối diện với TV, TV không bật. Hướng Thanh Vân đi tới, ngồi xổm trước mặt cậu, cầm lấy tay cậu, ngửa đầu nhìn cậu, thành khẩn nói:“Bảo bối, hôm nay anh đã gọi điện cho Thanh Thiên, nó nói vừa mới nộp cho trường học mất rồi, không lấy lại được… Em đừng tức giận, lắng nghe anh nói đã, lần này anh thực sự biết mình sai rồ. Số tiền 40 nghìn tệ này, anh sẽ nghĩ mọi cách để kiếm lại, sau này anh sẽ chăm chỉ tăng ca, làm việc cần mẫn,kiếm thêm chút tiền riêng, anh có thể chịu khổ, anh sẽ cố gắng hết sức mình, để em và Tiểu Long trải qua những ngày tháng hạnh phúc’’.
Diệp Giai Văn bi ai lắc đầu:“Anh xem, suy cho cùng anh vẫn không biết cái tôi muốn là cái gì.Tôi đâu phải là muốn anh sống khổ sở, cũng không phải là muốn bao nhiêu tiền, thứ tôi muốn là gia đình nhỏ chúng ta có thể trải qua những ngày tháng hanh phúc ấm áp, chứ không phải suốt ngày bị người ngoài khoa tay múa chân, còn bị họ chia rẽ tình cảm. Thanh Vân, tôi không phải là không muốn anh nói chuyện tình nghĩa, thế nhưng cứu gấp chứ không cứu nghèo, những người thân của anh họ thật sự là thùng không đáy, không bao nhiêu mới là đủ. Chúng ta không phải là đong giọt nước mắm đếm củ dưa hành, chúng ta chỉ kiếm được chút tiền, mãi vài năm mới có thể kiếm tiền để đủ trả nợ, tiền nhà còn hơn 10 năm nữa mới trả hết. Coi như tôi van anh, trước khi làm việc gì trước tiên hãy nghĩ tên tôi và tiểu Long, chứ đừng nghĩ đến người ngoài.”
Hướng Thanh Vân nói:“Anh sẽ như vậy, anh vẫn luôn nghĩ về 2 người, bảo bối anh yêu em.”
Bởi vì Hướng Thanh Vân không lấy lại được tiền, Diệp Giai Văn rất tức giận, cậu cảm thấy mình cứ thật thà thì chỉ có thiệt thòi, mang tiền cho người khác tiêu chi bằng mình tự tiêu cho xong, thế rồi thứ 2 đầu tuần cậu quyết định ra cửa hành nội thất, mua chút đồ bày trí trong nhà. Cho đến giờ TV nhà cậu vẫn là một cỗ cũ kĩ từ xưa, chứ chẳng phải là TV màn hình phẳng bây giờ, khi đến nhà đồng nghiệp chơi, nhìn thấy loại TV gắn được trên tường, màn hình vô cùng mỏng, cậu đã đem lòng ngưỡng mộ không thôi rồi.
Cậu đi dạo qua vài quầy, ngắm rất nhiều hãng TV LCD,rất thích chiếc TV màn hình to rộng kia,màu sắc vô cùng sắc nét, lại còn có thể kết nối với máy tính để phóng to màn hình lên TV. Cuối cùng cậu chọn được 2 loại, một loại là loại 3 sao,10 nghìn bảy, loại kia là loại Sharp, rẻ hơn một chút, khoảng 6 nghìn tệ. Chiếc 10 nghìn 7 kia có thể bỏ qua đi, nếu quả thật phải tiêu chỗ tiền này, bọn họ chỉ còn lại 20 nghìn, cuộc sống sẽ quá chông chênh, hơn nữa ở nhà còn có cậu con trai cần phải tiêu rất nhiều tiền; chiếc 6 nghìn kia, cậu đứng trước quầy do dự nửa ngày, một chút lại xem xem chương trình TV, thử trò chơi, chỉ hận là không thể tháo hết ra để nghiên cứu, sau cùng nhân viên bán hàng không nhịn được, hỏi xem cậu tóm lại là có muốn mua không, cậu lắc đầu, tay không trở ra. Còn nghe thấy nhân viên đằng sau cậu tức giận rít lên khe khẽ.
Trên đường rời khỏi cửa hàng, Diệp Giai Văn lại nghĩ, sớm biết thế này thì cậu đã mua TV tinh thể lỏng rồi, 40 nghìn tệ, là có thể mua ba cái TV Sharp được rồi, phòng cậu và Hướng Thanh Vân đặt 1 chiếc, phòng khách đặt một chiếc, phòng tiểu Long cũng đặt một cái, ai muốn xem gì thì xem, cũng không cần tranh TV nữa.
Cậu ngồi tàu điện ngầm về nhà, tàu điện ngầm rất đông, người đàn ông đứng bên cạnh cậu bị hôi nách, cái mùi hôi nách từng đợt bốc lên khiến cậu choáng váng hoa mắt nhức đầu, nhưng tàu đông quá, muốn di chuyển đến chỗ khác cũng là điều không thể, chỉ đành nghiêm mặt chịu đựng. Phía sau cậu hình như có một bàn tay đang sờ mông cậu, không biết có phải thật không hay chỉ là ảo giác, một người đàn ông già cỗi như cậu, có gì đáng sờ mó cơ chứ? Chắc là do tàu đông, tay người kia chỉ là không có chỗ để, thế là cậu nhích mông qua chỗ khác. Nhưng bàn tay kia rất nhanh liền theo tới đùi cậu, hướng xuống dưới vuốt ve.
Diệp Giai Văn tức giận rồi, nhưng cậu không thể giống như con gái, quay lại cho hắn một cái bạt tai rồi kêu thét yêu râu xanh được, cậu đành chịu đựng đến khi xe dừng ở bến tiếp, phẫn nộ tách đoàn người thoát ra, hô to: “Tránh ra chút, tránh ra, tôi muốn xuống xe!”
Lúc chen qua một phụ nữ trung niên mập mạp, người đàn bà chặn đầu cậu, mồm mép chua ngoa cằn nhằn: “Cái thằng ngốc này, đẩy cái gì mà đẩy! Muốn xuống xe thì sao không thèm ra sớm đi!”
Diệp Giai Văn chịu đựng không đôi co với mụ, tiếp tục ra sức chen ra khỏi đám đông, cuối cùng cũng kịp thoát ra trước khi cửa tàu đóng lại.
Ngay sau đó cậu đổi tuyến số 3, lúc đợi xe hồn vía cứ ở đâu đâu, kết quả là đến khi lên được tàu, đi qua hai trạm, phát hiện phong cảnh bên đường có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên, thì ra tuyến số 3 và số 4 là cùng đi qua chỗ cậu dừng chân, do đang ngẩn ngơ nên ngồi nhầm tàu. Hết cách, đành đợi đến lúc xuống thì đáp tàu quay lại, ngồi xuống tiếp tục đợi tuyến số 3
Về đến tiểu khu, cậu nhìn thấy chiếc xe polo của nhà mình ở dưới lầu, chứng tỏ Hướng Thanh Vân đã đi làm về. Lúc đi qua chiếc xe, cậu phát hiện ra đuôi xe có một vết sơn xước, như là mới bị va chạm, cậu cả kinh, lập tức chạy lên nhà tìm Hướng Thanh Vân.
Hướng Thanh Vân đang nấu cơm trong bếp, thấy Diệp Giai Vân lao vào, hắn vừa đảo thức ăn vừa quay đầu nói với cậu: “Bảo Bảo à, em đi đâu thế?” Diệp Giai Văn hùng hùng hổ hổ hỏi: “Làm sao mà xe bị xước?” Hướng Thanh Vân đơ mặt, vặn ga nhỏ xuống: “Trên đường về nhà anh bị tên mới lái xe va phải. Em đợi anh chút, nấu đồ ăn xong thì anh nói chuyện với em.”
Diệp Giai Văn không đợi, gấp gáp hỏi:“Lỗi tại ai? Anh có bắt hắn bồi thường không?
Hướng Thanh Vân lật thức ăn trong chảo, nuốt nước bọt lí nhí: “Em ra ngoài đợi anh, sắp xong đây rồi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Diệp Giai Văn nhìn phản ứng của hắn, tuy đang rất tức giận nhưng nồi nấu còn đang nóng, cậu đành dùng chút lý trí còn lại mà miễn cưỡng bắt bản thân ra ngoài, miễn cưỡng mà ngồi xuống sofa đợi hắn.
Năm phút sau, Hướng Thanh Vân lau tay vào tạp dề, cởi ra treo lên cạnh cửa phòng bếp. Diệp Giai Văn liền thở dài: “Nói đi, như thế nào?” Hướng Thanh Vân ra ngoài ngồi xuống, hai tay đặt lên đầu gối như cậu học sinh tiểu học: “Trên đường về nhà, anh gặp một người mới lái xe, lại là nữ, vừa ra đường, cô ấy không khống chế được xe, mất tay lái, đã kiểm tra rồi, không có gì nghiêm trọng cả, xước chút sơn, là lỗi của cô ấy….”
Diệp Giai Văn hỏi:“ Hoàn toàn là lỗi của cô ta à? Thế có bồi thường không?”Hướng Thanh Vân rối rắm cúi đầu:“Cô ấy…… Là nữ sinh viên, còn nhỏ tuổi, lại là người mới lái xe, đụng phải xe cứ khóc mãi…” Diệp Giai Văn nghe đến đó chỉ cảm thấy toàn bộ máu từ đỉnh đầu dồn xuống chân. Thanh âm Hướng Thanh Vân càng nhẹ:“Thấy cô ấy cứ khóc, anh cũng ngại không dám đòi bồi thường… chắc cũng chỉ khoảng vài trăm tệ, anh nói với cô ấy là có bảo hiểm, tìm công ty bảo hiểm đòi bồi thường, thế nên…” Diệp Giai Văn khóc không ra nước mắt: “Xước chút sơn, cũng không phải là tróc da tróc thịt của cô ta, khóc cái gì cơ chứ. Tôi khóc trước mặt anh thì anh có trả tôi 40 nghìn không? Thế anh tìm công ty bảo hiểm chưa?” Hướng Thanh Vân nói: “Tìm, tìm rồi, thế nhưng thủ tục phiền phức quá, với lại họ chỉ bồi thường một bộ phận, chỉ vì vài trăm tệ mà mất bao thời gian và công sức nên anh nghĩ không cần thiết, thôi vậy…” Bình thường đúng là như vậy, những va chạm nhỏ bình thường, tổn thất khoảng dưới 1 nghìn, chủ xe đều là tự mình sửa chữa. Chỉ có những tai nạn nghiêm trọng, tổn thất hàng nghìn hàng vạn, mới làm thủ tục chứng minh quan hệ với công ty bảo hiểm đề được bồi thường.
Diệp Giai Văn cảm thấy vô cùng chán nản. Đây chỉ là chuyện nhỏ, nếu là ngày trước, cậu sẽ xuề xòa cho qua luôn, suy cho cùng thì cũng chả tốn bao nhiêu tiền, mà cũng không phải cậu quen Hướng Thanh Vân mới ngày một ngày hai mà không hiểu cái tính này của hắn.. Nhưng mà bây giờ, cứ vịn vào chuyện 40 nghìn tệ kia, giận càng thêm giận, cậu cực kì không vui. Cậu cũng không tức giận với Hướng Thanh Vân nữa, mà cậu trút giận lên chính bản thân mình, uất hận không nói gì mà hút thuốc cả tối. Trước lúc đi ngủ Hướng Thanh Vân ra ban công, nhìn thấy chiếc gạt tàn phát hiện chiếc gạt tàn buổi sáng vừa mới đổ nay đã đầy tàn thuốc.
Qua hai ngày, Diệp Giai Văn nhân lúc ăn cơm chiều cả nhà đều có mặt, nói với Hướng Tiểu Long: “Tiểu Long à, có chuyện này ba nhỏ muốn nói với con.” Hướng Thanh Vân và Hướng Tiểu Long cùng đặt bát xuống nhìn cậu, vẻ mặt cùng một mảng mờ mịt.Diệp Giai Văn ngập ngừng nói:“Chính là chuyến đi du lịch Nhật Bản lần này, tháng 8 ta và ba lớn có việc quan trọng cần giải quyết, khả năng là không đi được. Ba biết là con rất muốn đi Nhật Bản với bọn ta, chúng ta thương lượng một chút, sẽ đặt vé lại cho con, con tự đi có được không?” Hướng Hiểu Long ngây ngốc, chín chắn nói: “ Nếu hai ba có chuyện phải làm, thì nghỉ đông chúng ta cùng đi là được. Con cũng không vội, đi một mình chán lắm, đi du lịch thì phải đi cả nhà chứ. “
Diệp Giai Văn trầm mặc trong chốc lát, tươi cười đưa tay ra xoa đầu con:“Ngoan, nghỉ hè này chúng ta không đi nữa, nghỉ đông hoặc nghỉ hè sau thì sẽ đi. Dù sao thì cũng sẽ đáp ứng nguyện vọng của con, nhất định đưa con đi được.”
Cơm chiều xong xuôi, Hướng Thanh Vân rửa bát, Diệp Giai Văn cùng Hướng Hiểu Long xuống lầu đi dạo. Không biết là thang máy đi quá nhanh hay có chuyện gì, Diệp Giai Văn vừa đặt chân ra khỏi thang máy thì chỉ cảm thấy đau đầu chóng mặt, liền ngất đi. Đợi lúc tỉnh dậy, trông thấy Hiểu Long đang căng thẳng quỳ xuống bên mình, bất lực kêu: “Ba, ba sao thế, dọa con sợ chết khiếp!” Diệp Giai Văn yếu ớt hỏi: “ Vừa rồi có chuyện gì vậy?” Hướng Hiểu Văn nức nở nói: “ Vừa ra khỏi thang máy toàn thân ba run rẩy, sau đó ngất đi.”
Diệp Giai Văn chậm rãi phun ra một hơi,để Hướng Hiểu Long nâng mình dậy, khoát tay, an ủi cười nói:“Không sao, tụt huyết áp, bệnh cũ.”
Hướng Hiểu Long thấy ba dần dần khôi phục sinh khí, có thể tự đi được, so với bình thường không có gì khó khăn, bị một phen kinh hãi mới bình tĩnh trở lại. Nó lo lắng nói: “ Ba, hay con đưa ba đi bệnh viện nhé?” Diệp Giai Văn nói:“Không cần, bác sĩ thì làm được gì, chỉ là truyền ít nước đường thôi. Tụt huyết áp là vì thiếu đường thôi, đi thôi, chúng ta ra ngoài mua ít socola.” Cậu luôn không thích đi bệnh viện, một là cậu lo có nhiều bệnh mà bác sĩ không khám tốt được, hoặc là có những bệnh vặt mà không cần đi bác sĩ, hơn nữa bây giờ tình trạng thu tiền không hợp lý rất phổ biến, đi một chuyến mà tốn tới mấy trăm tệ, không cần thiết.