Trọng Sinh Chi Lông Gà Vỏ Tỏi

Trọng Sinh Chi Lông Gà Vỏ Tỏi - Chương 22




Lưu Toa nghiêng ngả lảo đảo chạy tới chỗ mấy tòa nhà, năm sáu tên đòi nợ lập tức chia thành hai nhóm, trong đó hai tên đuổi theo Lưu Toa, còn lại đuổi theo Diệp Giai Văn. Lưu Toa còn chưa chạy được lên lầu đã bị người kéo xuống dưới một cái cây, cô ả bị dọa đến hồn xiêu phách tán, lúc này giống như nổi điên kêu to:

“Cứu mạng a –”

Kêu chưa dứt một câu, một tên trong đó đã xông lên bịt kín miệng ả, cô ả luống cuống tay chân đấm đá, bị một người khác giữ chặt cả tay chân, đè thấp thanh âm hung tợn ghé bên tai uy hiếp:

“Không được kêu! Mày dám kêu một tiếng tao liền giết! Giờ tao hỏi mày trả lời, thành thật mà nói, hôm nay bọn tao sẽ bỏ qua cho mày!”

Lưu Toa nước mắt giàn dụa, liều mạng gật đầu. Người nọ buông lỏng miệng ả ra, ả ta quả nhiên không dám kêu.

Một tên tóc vàng, mang khuyên tai hỏi ả:

“Mày cùng Diệp Giai Văn là quan hệ gì?”

Lưu Toa liều mạng lắc đầu:

“Đại ca, đại ca, tôi cùng hắn không có quan hệ gì hết, tôi không biết hắn, tôi căn bản là không biết hắn!”

Tóc vàng nở nụ cười:

“Không biết? Không biết mà lại đi cùng hắn sao?”

Lưu Toa lúng túng không ngừng xin khoan dung:

“Tôi là đi ngang qua, tôi đâu có biết được hắn phát điên cái gì, lôi kéo tôi bỏ chạy. Đại ca, đại ca, thật sự hắn với tôi một chút quan hệ cũng không có, xin các anh nể tình tôi trong bụng còn mang thai, đừng đánh tôi!”

Tóc vàng còn nói:

“Vậy mày biết Hướng Thanh Vân không? Tiền là Hướng Thanh Vân và Diệp Giai Văn cùng vay của đại ca bọn tao, còn thiếu 4 vạn đấy!”

Lưu Toa lắc đầu như trống bỏi (hình như là cái trống đồ chơi cho trẻ con ý), nước mắt nhòe nhoẹt:

“Không biết! không biết!”

“Nói láo!”

Tóc vàng cầm gậy xát xát:

“Hai ngày trước ở đường Hành Sơn tao còn thấy mày với hắn đi với nhau! Mày, còn có cái thằng vừa nãy đi cùng mày đã chạy mất, ba người bọn mày rõ ràng quen nhau! Nói! Chúng mày rút cuộc là có quan hệ gì!”

Lưu Toa cũng chỉ biết khóc kêu trời:

“Đại ca, xin các anh thả tôi đi, tôi thật sự không biết gì hết, bọn họ vay tiền không liên quan gì đến ta cả a! Oan có đầu nợ có chủ, các anh đi tìm Hướng Thanh Vân đi!”

Cô ả lớn giọng mà khóc, tóc vàng trừng mắc liếc tên tóc đỏ đứng bên cạnh một cái, tay giơ lên làm bộ muốn đánh, ả ta vội vàng che miệng lại đem tiếng gào khóc nuốt xuống, chỉ dám cúi đầu nức nở.

“Đại ca! Đại ca! tôi biết địa chỉ nhà Hướng Thanh Vân, còn có số điện thoại trong nhà hắn, còn có còn có, tôi còn biết cả công ty hắn làm, Diệp Giai Văn… Tôi biết Diệp Giai Văn ban ngày buổi tối chạy đi đâu bán hàng này nọ! Các anh tha cho tôi, tôi biết cái gì sẽ khai hết! Tôi còn biết cha mẹ Hướng Thanh Vân ở đâu! Các anh đi tìm bọn họ đòi tiền đi!” Lưu Toa cầu xin nói.

Tóc vàng cười lạnh:

“Mày không phải nói không biết bọn họ sao? Như thế nào lại gì cũng biết?”

Lưu Toa rối rít nói:

“Tôi cùng bọn họ cũng là có nợ nần a! Bọn họ cũng vay tiền của chúng tôi!

Nói xong liền thật sự đem công ty của Hướng Thanh Vân khai ra, sợ hai người không nhớ được, còn lau khô nước mắt hỏi:

“Đại ca anh giấy bút không, tôi viết ra cho các anh!”

Tóc đỏ liền móc giấy bút ra đưa cho cô ả, ả quả thật đem tất cả những gì có thể nghĩ ra được viết ra, công ty của Hướng Thanh Vân, địa chỉ, những chô Diệp Giai Văn bày quán địa phương này nọ. Tóc đỏ cầm tờ giấy, đem gậy gỗ thu vào trong tay áo, mắng một ngụm:

“Xem như mày thức thời! Hôm nay bọn tao nể tình mày là nữ, còn có mang nên tha cho. Mày tốt nhất là đừng có cái quan hệ gì với bọn chúng. Chúng nợ Long ca 4 vạn đồng, hôm nay là 4 vạn, tháng sau không trả được chính là 4 vạn năm! Trở về nói cho thân thích nhà bọn chúng, muốn chúng còn tay còn chân thì nhanh kiếm tiền cho bọn chúng trả nợ!”

Lưu Toa liều mạng gật đầu:“Vâng vâng vâng, tôi biết rồi!”

Cuối cùng tóc vàng cảnh cáo nói:

“Tao khuyên mày tốt nhất đừng báo cảnh sát, chúng mày ở chỗ nào đại ca bọn tao đã tra ra cả rồi, trở về nếu dám có điểm không thành thật, đứa nhỏ trọng bụng mày sẽ lập tức đưa bọn tao nhắm rượu!”

Lưu Toa cam đoan:

“Tôi không báo, tuyệt đối sẽ không báo!”

Tóc vàng cùng tóc đỏ thế này mới chịu thả ả đi.

Diệp Giai Văn về nhà được một lúc thì Hướng Thanh Vân cũng trở lại, Diệp Giai Văn thấy Hướng Thanh Vân thì kinh hãi:

“Đầu của anh làm sao vậy?”

Thì ra Hướng Thanh Vân trên trán bị thương, đã bôi thuốc đỏ, một mảng lớn đỏ au, thoạt nhìn như máu làm người khác giật hết cả mình.

Hướng Thanh Vân nói:

“Lúc anh lái xe đến công ty thì bị một chiếc xe gắn máy đụng phải, bị ngã trên xe xuống, đầu phải khâu một múi. Thật ra không nghiêm trọng, chỉ là vết thương nhỏ nhưng người nọ cứng rắn bắt anh đi bệnh viện, bệnh viện bôi một ít thuốc đỏ thôi.”

Nói xong sờ sờ cái trán, đau đến nhe răng.

Diệp Giai Văn vẻ mặt lo lắng sờ sờ mặt anh:

“Người vốn đã ngốc, giờ ngã càng ngốc hơn thì phải làm sao?”

Hướng Thanh Vân nghe vậy nhếch mi, hai tay nắm lấy eo cậu muốn nhấc cả người lên:

“Anh ngốc sao?”

Lại đụng phải cánh tay, Diệp Giai Văn lập tức đổi sắc mặt, cũng nhe răng trợn mắt. Hướng Thanh Vân sửng sốt một lát, nhanh tay cởi áo khoác của cậu xem xét, chỉ thấy khuỷu tay cậu bị tróc một mảnh da, nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Hướng Thanh Vân hỏi cậu:

“Đây là có chuyện gì?”

Diệp Giai Văn thùy ánh mắt (kiểu như hạ tầm mắt ấy), ngập ngừng nói:“Thanh Vân, thực xin lỗi…”

Hướng Thanh Vân nhìn cậu như vậy, cũng bị dọa:

“Sao lại thế này?”

Diệp Giai Văn liền nói cho anh, hôm nay cùng vợ chồng Hướng Thanh Thiên ra ngoài, không nghĩ tới trên đường gặp phải mấy tên cho vay nặng lãi, lúc chạy trốn bọn họ bị chia ra, cậu ngã một cái, bị bọn chúng bắt được, cánh tay chính là lúc đó bị thương. Hướng Thanh Vân lập tức cởi quần áo cậu kiểm tra những chỗ khác trên người, bị Diệp Giai Văn ngăn lại:

“Bọn họ chỉ đánh em một bạt tai, những chỗ khác không đánh, không bị thương. Em đem tiền trên người cho bọn họ, em nói với bọn họ tháng sau nhất định sẽ trả tiền bọn họ mới thả cho em đi…”

Hướng Thanh Vân thế này mới nhớ tới em trai em dâu, lập tức gọi điện đến khách sạn, là Hướng mụ nghe điện thoại, nói người đã trở lại, không có gì việc gì. Hướng Thanh Vân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, để Diệp Giai Văn ngồi xuống, một bên bôi thuốc lên vết thương cho cậu một bên nói:

“Làm sao lại có thể như vậy! Cư nhiên còn đánh người! Chúng ta báo cảnh sát đi!”

Diệp Giai Văn nói:

“Không thể báo! Chỗ chúng ta ở, chỗ chúng ta làm bọn họ cũng đều biết, bọn họ dám làm thế này, khẳng định không sợ cảnh sát, nếu báo nguy về sau chúng lại càng tìm chúng ta phiền toái! Hôm nay bọn họ đưa cho em nhìn một cái đầu ngón tay, nói là vừa cắt bỏ…”

Hướng Thanh Vân nghe xong bị dọa đến trắng mặt, đem Diệp Giai Văn cởi hết kiểm tra toàn thân, xác định móng chân móng tay chưa thiếu một mảnh, mới yên tâm một chút. Diệp Giai Văn nói:

“Bọn họ cũng chỉ là đòi tiền, chỉ cần có thể trả tiền thì sẽ không sao đâu.”

Hướng Thanh Vân bôi thuốc cho cậu xong, dùng băng gạc băng lại, thùy mắt thấp giọng nói:

“Em đừng sợ, anh đi vay tiền, trước đem phần vay nặng lãi trả hết.”

Hướng Thanh Vân vừa mới Diệp Giai Văn cột chắc băng gạc xong một lát thì chuông cửa kêu, Hướng Thanh Vân đi mở cửa, đứng ở cửa là Lưu Toa và Hướng Thanh Thiên. Hướng Thanh Thiên trên mặt có một dấu tay sưng đỏ vô cùng rõ ràng, Hướng Thanh Vân nghĩ chắc cũng là do bọn cho vay nặng lãi đánh, chỉ có Diệp Giai Văn biết tại sao lại thế này.

Hướng Thanh Vân lập tức chạy lại hỏi bọn hắn:

“Anh nghe Giai Văn nói, thật sự xin lỗi, liên lụy đến hai người. Hai người có bị thương không? Em dâu cái thai quan trọng hơn, bây giờ chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem!”

Lưu Toa cùng Hướng Thanh Thiên thất thần nhìn vết thương trên đầu anh, Hướng Thanh Vân vội vàng nói:

“À đây là……”

Lúc này Diệp Giai Văn đi ra, cánh tay buộc băng vải thấy rất rõ ràng. Cậu ngắt lời Hướng Thanh Vân, một bộ lòng như lửa đốt:

“Hai người không có việc gì chứ?”

Hướng Thanh Thiên vừa muốn mở miệng nói chuyện, bị Lưu Toa dùng khuỷu tay hung hăng huých một cái. Cô ả cứng ngắc cười nói:

“Không có việc gì, Anh Diệp, anh không sao chứ? Em xem bọn họ đều đuổi theo anh đi.”

Diệp Giai Văn cười khổ:

“Tôi không sao, bị đánh hai cái, tôi đáp ứng bọn họ sẽ trả tiền liền, bọn họ cũng không ép buộc nữa.”

Lưu Toa nói:

“Bọn họ thấy em là thai phụ, liền thả em đi, không theo khó xử.”

Dừng một chút, giấu đầu lòi đuôi nói

“Bọn họ còn muốn hỏi chuyện của anh Diệp và anh Vân, em đã nói không biết, nói em không biết hai người, bọn họ để em lại!” Nói xong lại đụng Hướng Thanh Thiên một cái, Hướng Thanh Thiên ngượng ngùng nói

“Anh, Anh Diệp, bọn em là tới cáo biệt.”

“Cáo biệt?” Hướng Thanh Vân ngây ngẩn cả người.

Lưu Toa nhanh miệng nói:

“Là như thế này, Anh Thanh Vân, anh xem bọn em đến ở lâu như thế cũng gây cho anh không ít phiền toái. Bọn em lúc trước không biết hai người gặp phải chuyện như vậy, hiện tại bọn em cũng rất nóng ruột, cũng muốn giúp hai người nghĩ cách. Thanh Thiên cùng em thương lượng một chút, nghĩ hay là bọn em về thị trấn trước, nghĩ cách vay được tiền, giúp hai người trả nợ nhanh một chút.”

Hướng Thanh Vân lại sửng sốt:

“Thế này……”

Hướng Thanh Thiên nói:

“Cha đã tới nhà ga mua phiếu rồi, hai ngày nữa bọn em liền về, cha cũng nói, trở về giúp anh nghĩ cách.”

Không đợi Hướng Thanh Vân mở miệng, Diệp Giai Văn giành trước nói:

“Chuyện này sao được, nhất định không thể để cha mẹ Thanh Vân trả tiền, lão nhân gia tích cóp chút tiền cũng không dễ dàng. Nếu em trai cùng em dâu có thể giúp đỡ một chút thì bọn tôi thật sự là rất cảm tạ.”

Hướng Thanh Thiên cùng Lưu Toa lại là hai mặt nhìn nhau, Hướng Thanh Vân lập tức nói bọn họ không cần lo lắng, còn hỏi Lưu Toa đứa bé thì tính sao. Lưu Toa nói hai ngày này cảm giác rất tốt, hôm trước đi bệnh viện kiểm tra qua, bác sĩ nói không có vấn đề gì, về thị trấn sinh cũng không sao, vẫn là trở về nghĩ cách giúp hai người Hướng Thanh Vân giải quyết vấn đề quan trọng hơn.

Vợ chồng Hướng Thanh Thiên đi rồi, Hướng Thanh Vân cùng Diệp Giai Văn yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, Diệp Giai Văn nhún vai:

“Đều đi cả rồi.”

Hướng Thanh Vân thở dài:“Ừ, đều đi.”

Bọn họ ngồi xuống sô pha, Hướng Thanh Vân từ phía sau ôm Diệp Giai Văn, nhẹ giọng nói:

“Bảo bảo……”

Diệp Giai Văn sờ sờ tóc của anh:

“Làm sao vậy?”

Hướng Thanh Vân lắc đầu:

“Không có gì, chỉ là muốn gọi tên em thôi.”

Lúc nguy nan mới biết được lòng người. Người đều đi. Rốt cục đều đi cả. Chỉ còn hai người bọn họ. Chỉ còn mỗi hai người bọn họ.

Hết chương 22