Trọng Sinh Chi Linh Khoảng Cách Tiếp Xúc

Trọng Sinh Chi Linh Khoảng Cách Tiếp Xúc - Quyển 2 Chương 7




Edit : Động Bàng Geii

..o0o..

“Bên kia hình như có tiếng động…”

Nhân viên tuần tra trước container nghi hoặc nói, đèn pin còn hướng về phía bọn họ quét tới, lại có một người khác nói: “Không có gì hết, cậu nghe lầm à?”

Tiếng bước chân ở gần, hai người họ dựa vào nhau không nhúc nhích, trái tim Quan Hủ Hành đập rất nhanh, y cắn môi dưới, khóe môi cũng tản ra mùi rỉ sắt nhàn nhạt, là mùi vị do vừa nãy Yến Tử Thanh che miệng y lưu lại.

Sau một trận hít thở không thông tĩnh lặng, người tuần tra rốt cuộc cũng bỏ đi, Quan Hủ Hành nhẹ nhàng thở ra, vội kéo Yến Tử Thanh ra ngoài, thấp giọng hỏi: “Anh có bị thương không? Làm sao tìm được chỗ này vậy?”

“Em có bị gì không? Bọn họ có làm khó dễ em không?” Gần như là một lúc, Yến Tử Thanh cũng hỏi y, âm thanh tràn đầy sự quan tâm và tình cảm.

Vừa rồi Yến Tử Thanh còn chưa có đến gần kho hàng, đã nhìn thấy bên ngoài thủ không ít người, vì thế càng khẳng định nơi này có vấn đề, hắn tranh thủ lúc không có người để ý, liền lén lút chạy vào đây, tìm một hồi cũng không có manh mối, hắn còn đang tính bắt một người tới hỏi, đánh bậy đánh bạ lại đụng phải Quan Hủ Hành.

Trong lòng bất an và nôn nóng rốt cuộc cũng buông xuống, Yến Tử Thanh đã sớm quên mất vết thương ở trên đùi, nhỏ giọng nói: “Anh không sao hết, còn em?”

Viền mắt không có tiền đồ mà nóng lên, Quan Hủ Hành lắc đầu, âm thanh lạnh lẽo nói: “Tôi cũng không sao hết, người có việc chính là bọn họ!”

Vì lợi ích cá nhân mà lợi dụng công ty làm những chuyện phi pháp, lúc Quan Hủ Anh kiếm những đồng tiền bất lương này, căn bản là không để ý tới danh dự của Quan gia, y không có loại anh em như vậy, hành động của Quan Hủ Anh cũng không thể tha thứ!

Quan Hủ Hành đi ở phía trước dẫn đường, hai người rất nhanh liền rời khỏi kho hàng, bọn họ vừa mới đi tới cửa, liền nghe thấy bên trong truyền ra một trận bước chân, có người kêu to: “Không thấy người nữa, mau lục soát!”

Có vài tên tuần tra ở gần kho hàng nghe thấy mệnh lệnh từ bộ đàm truyền tới, vội vàng chạy tới, nhìn thấy vũ khí ở trong tay bọn họ, Yến Tử Thanh cũng không nghĩ tới trốn tránh nữa, kéo Quan Hủ Hành cùng lao về phía trước, vừa vặn có một chiếc xe dừng ở trước cửa, lái xe vừa từ trên xe xuống, liền nhìn thấy có người bổ nhào tới chỗ mình, ngay sau đó trên bụng của gã cũng ăn phải một quyền, Yến Tử Thanh nhân cơ hội cướp lấy chìa khóa trên tay gã, lên xe khởi động động cơ, Quan Hủ Hành vừa lên xe hắn liền nhấn ga lái xe ra ngoài.

Trong nhất thời, Yến Tử Thanh phải khó khăn lắm mới bỏ lại được đám người đuổi theo ở phía sau, xe lao nhanh về phía trước, hắn nhìn từ kính chiếu hậu thấy có vài người giơ súng lên, nhưng không có nổ súng, xem ra còn kiêng kị nơi này là cảng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Yến Tử Thanh nhẹ nhàng thở ra, móc điện thoại ra đưa cho Quan Hủ Hành.

“Mau gọi điện cho Quan Hoa, nói cậu ta chúng ta đã ra ngoài rồi, hẹn gặp ở giao lộ phía trước.”

“Quan Hoa cũng tới?”

Nghe thấy Yến Tử Thanh bảo Quan Hoa cũng tới, Quan Hủ Hành rất khó chịu, vội gọi điện thoại cho Quan Hoa, ai ngờ chuông vang lên rất nhiều lần cũng không có ai nhận, lúc này Yến Tử Thanh mới lái xe tới giao lộ đã hẹn với Quan Hoa trước đó, ánh đèn đường mờ nhạt, chỉ có một chiếc xe lẻ loi đỗ ở chỗ đó, bên trong lại không có một bóng người.

“Quan Hoa đâu?!”

Quan Hủ Hành hỏi đồng thời cũng đã đoán ra được đáp án, tiểu tử có dũng vô mưu kia, không cần nói chắc chắn là chạy vào trong kho hàng rồi, Yến Tử Thanh giận đến mức đập một phát lên tay lái.

“Anh đã bảo cậu ta chờ anh ở chỗ này!”

“Anh biết rõ tính cách của anh ta như vậy còn dẫn anh ta tới?” Quan Hủ Hành quát: “Lái xe trở về đó ngay!”

“Duyệt Duyệt!”

Yến Tử Thanh không chuyển tay lái, mà là dẫm phanh lại, dừng xe ở bên cạnh xe Quan Hoa, Quan Hủ Hành nhìn hắn, “Anh làm gì vậy?”

“Mục tiêu của bọn họ là em, em trở về chẳng khác nào chui đầu vào lưới, em lái chiếc xe kia về nhà trước đi, anh đi cứu cậu ta.”

Dưới tình thế như vậy Yến Tử Thanh cũng chỉ còn mỗi cách này, Quan Hủ Hành lạnh lùng nhìn hắn một cái, không đáp, đột nhiên vươn tay tới cầm lấy tay lái của hắn quay một vòng, nhìn thấy y điên cuồng như thế, Yến Tử Thanh cũng giận ngược lại, đẩy y ra, rống lên: “Được rồi! Trở về thì trở về! Anh đáp ứng em, có chết cũng sẽ cứu cậu ta ra!”

Quan Hủ Hành bị đẩy, cả người đều đụng phải vách xe, đầu vai cũng ẩn ẩn đau, ngay sau đó động cơ cũng phát ra một tiếng trầm thấp, quay đầu lại hướng vừa rồi, Quan Hủ Hành ngồi ở bên cạnh, nhìn năm ngón tay đang siết chặt tay lái của Yến Tử Thanh, giữa ngón tay đều đỏ ửng, đó là màu sắc của máu, hắn đang tức giận, ngực cũng kịch liệt phập phồng, lửa giận xuyên thấu qua hơi thở nặng nề đánh vào y, từ bên trong lộ ra sự phẫn uất, không hề có cách nào che giấu.

“Anh câm miệng cho tôi! Với tôi mà nói, anh và Quan Hoa đều quan trọng như nhau cả!”

Không muốn nghe những điều không may mắn, Quan Hủ Hành rống lên, nếu hiện tại người lâm vào khốn cảnh này là Yến Tử Thanh, y cũng sẽ không chút do dự quay trở về cứu người.

Tình yêu và tình thân, đều có sức nặng như nhau trên cán cân nhân sinh, không thể nào bất công được, không thể nào chọn lựa hoặc từ bỏ một trong hai thứ đó, đó đều là những chấp niệm thà chết cũng phải giữ lại được.

Bị rống như vậy, tâm tình của Yến Tử Thanh lại cực bình tĩnh, hắn thích mỗi khi Quan Duyệt thất thố, bởi vì chỉ có những lúc như vậy, hắn mới có thể nhìn thấy được con người thật của y.

“Không muốn chúng ta bị gì, thì mau báo cảnh sát đi.”

Yến Tử Thanh liếc người yêu ở bên cạnh, gương mặt trắng nõn bởi vì tức giận mà đã sớm đỏ bừng, cũng mất đi bình tĩnh của ngày thường, nghe hắn nói xong, cũng lập tức gọi điện thoại cho cảnh sát báo nguy.

“Thắt chặt dây an toàn! Nằm thấp người xuống!”

Dặn dò xong, Yến Tử Thanh liền giẫm chân ga tới cực hạn, nháy mắt, kho hàng cũng hiện lên trước mặt, nhóm người kia không nghĩ bọn họ sẽ trở lại, có người còn nâng súng lên chuẩn bị bắn, nhưng vì bắn ở cự ly xa không chính xác, có một viên liền bay thẳng vào kính chắn gió, dưới sự va chạm kịch liệt, pha lê cũng vỡ thành một mảng mạng nhện, người và xe cùng nhau phóng vào kho hàng rộng lớn, Yến Tử Thanh phanh gấp lại, người nhảy lên đầu xe cũng ngã lăn xuống đất.

Trong kho hàng đều là một mảnh hỗn loạn, Quan Hoa bị phát hiện hành tung, đang liều mạng trốn khỏi đám người đuổi bắt, Yến Tử Thanh vội chuyển tay lái, hướng về phía những người đó, có mấy người không kịp tránh, bị xe đâm đến bay ra ngoài, sau đó xe cũng dừng lại ở bên cạnh Quan Hoa, Yến Tử Thanh quát lên: “Lên xe!”

Vừa rồi Quan Hoa ở bên ngoài đợi rất lâu cũng không thấy Yến Tử Thanh trở về, rốt cuộc cũng không nhịn được mà chạy vào theo, ai ngờ vừa mới tiến vào liền bị đám người tuần tra phát hiện, cũng may trong kho hàng có rất nhiều thùng hàng, hắn cũng miễn cưỡng chống đỡ được trong chốc lát, nhìn thấy Yến Tử Thanh xuất hiện, trong lòng hắn liền mừng rỡ.

“Cậu tới thật đúng lúc.”

Quan Hoa muốn lên xe, lại bị người ngăn lại, hắn đành phải xoay người lại chống đỡ, bất quá đánh người không quên ca ngợi, là hướng về phía Yến Tử Thanh lấy lòng.

Nghĩ tới Quan Duyệt để ý Quan Hoa như vậy, trong lòng Yến Tử Thanh cũng không nói rõ là tư vị gì, hừ lạnh cười, “Nhớ kỹ, cậu nợ tội một trận!”

Nhóm bắt cóc thấy có xe dừng lại, lập tức xông lên vây bắt, có người dùng côn ném về phía cửa sổ bên cạnh Yến Tử Thanh, pha lê bị dập nát, Yến Tử Thanh lắc mình né tránh, lại chế trụ cổ tay của gã, giành lấy côn trong tay của đối phương, thuận thế đánh về phía trước, một quyền ở trước ngực của gã, đồng thời mở cửa xe ra, đánh tên xúi quẩy kia bay ra ngoài.

“Yến Thanh, anh thật sự nên đi làm cảnh sát.”

Tình huống hỗn loạn như vậy, Quan Hủ Hành nhìn thấy mà cũng líu lưỡi, nhịn không được tán thưởng, lại đổi lấy một trận rống giận của Yến Tử Thanh: “Em câm miệng, nằm sấp xuống cho anh!”

Trước thời khắc sống chết, hắn không có nhã hứng cùng người yêu đùa giỡn, tên tiểu quỷ không biết sợ này tốt nhất là nên nhớ kỹ sai lầm của mình, nếu không hắn sẽ không tha thứ cho y đâu!

Xe bị đám bắt cóc chặn lại, không có cách nào rời đi, Yến Tử Thanh cũng trực tiếp nhảy xuống xe, cùng chiến với đám người múa côn kia, ở bên này Quan Hoa cũng bị áp đảo, có quá nhiều người, tất cả đều cầm vũ khí, trên người của hắn cũng đã đổi màu, máu tươi chảy ròng ròng. Yến Tử Thanh ném côn cho hắn, lại không để ý nên đầu vai bị ăn một côn.

“Cậu mặc kệ tôi, mang Quan Duyệt đi trước đi!”

Đầu Quan Hoa bị đánh vỡ, đầy mặt đều là máu, hướng về phía hắn nói, khuôn mặt của Yến Tử Thanh cũng trầm xuống không nói tiếng nào, chỉ biết cười khổ ở trong lòng.

Nếu có thể đi thì hắn cũng đã sớm đi rồi, làm sao lại khổ cực trở về đây chứ?

“Ai cũng đừng nghĩ rời đi!”

Đó là tiếng của Quan Hủ Anh, ở bên trong hỗn loạn Yến Tử Thanh liền nghe thấy tiếng kim loại quái dị vang lên, hắn theo bản năng đẩy Quan Hoa ra, đoàn một tiếng, đau nhức truyền đến, viên đạn bắn trúng cánh tay hắn.

“Yến Thanh!”

Máu bao phủ đôi mắt Quan Hủ Hành, y cũng mặc kệ lời dặn dò trước đó của Yến Tử Thanh, phi thân xuống xe.

Lửa giận chạy toán loạn trong lồng ngực, tim cũng đập cực kì nhanh, cảm giác hít thở không thông càng thêm mãnh liệt, đó là dấu hiệu của bệnh suyễn sắp phát tác, nhưng lúc này y cũng không màng tới nhiều như vậy, tình thế khẩn cấp, y không có cách nào ngồi một chỗ chờ cứu viện tới.

Quan Hủ Hành vọt tới trước mặt một tên bắt cóc, liền cho gã ăn một quyền, người nọ không nghĩ tới dáng người mảnh khảnh như y, nắm đấm lại sắc bén như vậy, bị đấm một quyền, ngưỡng mặt té ngã, Quan Hủ Hành lại nhấc chân đá chùy thủ của gã ra xa, đá cánh tay đang cầm súng của gã, đối phương ăn đau liền kêu to, súng cũng rớt xuống đất, Yến Tử Thanh nhân cơ hội đoạt lấy súng, giơ tay liền bắn ra mấy phát, đám bắt cóc liền vội vã né tránh, hắn tranh thủ kéo Quan Hủ Hành trốn ở đằng sau một thùng hàng, Quan Hoa cũng kịp thời chạy tới.

Nghe thấy Quan Hủ Anh bảo mọi người nổ súng, Quan Hủ Hành cũng ổn định tinh thần, nói với Yến Tử Thanh: “Bắt lấy thằng nhãi mặc áo màu xanh kia, lên lầu hai!”

Người kia chính là con trai của Quan Hủ Anh, người trẻ tuổi rất thích tranh đấu tàn nhẫn, thích đứng ở đằng trước, đây là cơ hội của Yến Tử Thanh, hắn nâng súng lên nhắm bắn cẳng chân của đối phương, xông vào trong đám hỗn loạn mà thít chặt lấy cổ gã, lôi gã đi, theo lời của Quan Hủ Hành lùi về hướng lầu hai.

Lầu hai là phòng an ninh có cấu tạo là cửa sắt, trốn vào đó còn có thể chống đỡ được một thời gian —— Lúc phát hiện trốn không thể thoát, Quan Hủ Hành lập nghĩ tới cách này, y đã báo cảnh sát, cũng tin tưởng cảnh sát sẽ nhanh chóng đuổi tới đây.

Tình thế đã rất hỗn loạn, con trai còn bị bắt làm con tin, Quan Hủ Anh cực kì giận dữ, lại không dám bảo người nổ súng, để cho bọn họ thối lui về tầng hai.

Thang lầu chật hẹp phát ra tiếng kim loại nặng nề dưới chân bọn họ, Quan Hủ Hành ngửa đầu lên nhìn cầu thang, tựa như không hề có điểm cuối, hô hấp càng lúc càng khó khăn, y bắt lấy tay vịn, toàn thân đều chảy mồ hôi lạnh, cảm thấy y không ổn, Yến Tử Thanh rất lo lắng: “Em làm sao vậy?”

“Không có việc gì.”

Tình thế cấp bách như vậy, y cần phải nhẫn nhịn, đáng tiếc đời không như mơ, tim càng lúc càng đập kịch liệt, cảm giác hít thở không thông cũng ập tới, đây là điềm báo của việc sắp phát bệnh.

Rốt cuộc cũng tới đích, Quan Hủ Hành vọt tới trước cửa phòng an ninh, rất nhanh liền tìm thấy một chiếc chìa được làm đặc biệt ở bên trong một chùm chìa khóa, tra chìa vào ổ, tay y không ngừng run rẩy, giống như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ y, ác ý ngăn chặn y hô hấp, tần suất hô hấp càng lúc càng nhanh, y giãy dụa mở cửa, đẩy mạnh Quan Hoa vào, bản thân lại mềm nhũn, té ngã ở trước cửa.

“Duyệt Duyệt!”

Yến Tử Thanh vội vàng chạy tới bên cạnh Quan Hủ Hành, con trai của Quan Hủ Anh nhân cơ hội hắn phân tâm, trở người hất tay hắn ra, một quyền nặng nề đánh tới, Yến Tử Thanh đau đến lưng cũng đều cong, đối phương liền nhân cơ hội nhặt súng lên, họng súng nhắm ngay đầu của hắn.

Trong một khắc sinh tử kia, Quan Hủ Hành giãy dụa bò dậy, dùng hết sức đánh gã, viên đạn bắn trật, ở trong không gian phát ra một tiếng vang vọng nặng nề, đối phương bị đánh tới lảo đảo về phía sau, lan can bảo hộ không đỡ được sức nặng kia, gã hét thảm một tiếng, rơi xuống lan can, Quan Hủ Hành bị gã túm lấy, cũng ngã khỏi lan can, Yến Tử Thanh chỉ kịp bắt lấy một góc áo của Quan Hủ Hành, ngay tại thời điểm tiếng vải áo bị xé rách vang lên, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn y ở trước mặt mình rơi xuống.

Cảnh vật xung quanh nháy mắt ngả nghiêng, trong nháy mắt đó, hết thảy đều thay đổi, Quan Hủ Hành chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó liền bị chấn động thật mạnh, ánh mắt chậm chạp tan rã, y cố gắng nhìn về phía trước, rất muốn nhìn rõ bộ dáng của Yến Tử Thanh, lại phát hiện bản thân mình không còn một chút lực nào.

Thần trí dần dần xói mòn theo khí lực, cảm giác hít thở không thông rốt cuộc cũng tại thời khắc kia buông tha y, khoảng khắc rơi vào bóng tối, y mơ hồ nghe thấy tiếng gào thét của Quan Hủ Anh, còn có… Tiếng còi thê lương của cảnh sát vang vọng.

Quan Hủ Hành tỉnh lại, là bị một trận ồn ào làm cho tỉnh, y theo bản năng cử động một chút, mở mắt ra, ánh sáng chói mắt cho y một cảm giác thật ấm áp, hình như thị lực cũng đã mất đi chức năng tạm thời sau một thời gian dài bị hôn mê, bốn phía sáng choang, có rất nhiều người đứng ở xung quanh, nhưng lại rất mơ hồ không rõ ràng.

Trong nhóm người ấy chắc hẳn là có Yến Tử Thanh đi.

Không kìm chế được, khóe miệng Quan Hủ Hành liền lộ ra một nụ cười mỉm, hơi hé miệng muốn gọi hắn, lại phát hiện yết hầu đau rát, trong cơn đau âm thanh cũng thay đổi.

“Ba, ba tỉnh rồi? Ba cảm thấy thế nào?”

Có người tới gần y, dồn dập hỏi, là giọng nói trong trẻo khác hẳn với Yến Tử Thanh, Quan Hủ Hành ngẩn ra, thần trí cưỡng ép y phải tỉnh táo, mi mắt mở ra liền nhìn thấy gương mặt của Quan Nguyệt —— Lúc này y rốt cuộc cũng đã nhìn rõ được những người ở chung quanh, vợ chồng Quan Sóc, Oánh Oánh, còn có ba đứa con khác của mình, lão quản gia cùng với La Trình, và rất nhiều gương mặt thân quen khác đều đang ở đây, chỉ là…

Yến Thanh đâu? Yến Thanh đang ở đâu?

Bóng tối sợ hãi nháy mắt bao phủ trái tim Quan Hủ Hành, y bỗng nhiên bật người dậy, trên tay truyền tới đau đớn, là do ống truyền dịch tiêm vào da thịt gây đau đớn, y nhìn thấy khung xương của tay mình, đó là một khung xương cứng cỏi không thuộc về bàn tay của thiếu niên.

Thì ra… Thì ra…

Quan Hủ Hành cười khổ, đột nhiên có một loại tuyệt vọng không thể nào miêu tả được, sự thật tàn nhẫn nói cho y biết, y đã trở về, trở về thân thể thuộc về chính mình, tại thời điểm y quyết định chấp nhận tình cảm của Yến Tử Thanh, chuẩn bị cho cuộc sống sau này của bọn họ.

Ánh mắt rơi xuống trên người Quan Hoa, trên mặt Quan Hoa có vài khối máu động, cái trán còn bị băng gạc bao lại, thoạt nhìn cũng không có vấn đề gì lớn, điều này làm cho Quan Hủ Hành yên lòng.

Con mình không có việc gì, vậy Yến Tử Thanh có lẽ cũng không có việc gì đi.

Rõ ràng đã biết trước được kết cục này, trái tim lại không thể khống chế mà trầm xuống, cảm giác lạnh lẽo bao trùm y, khiến y không có cách nào có thể che giấu được.

“Vừa mới tỉnh thì đừng có mà lộn xộn, hiện tại ông vẫn còn đang rất yếu, thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không khỏe không?”

Dám dùng loại khẩu khí này để nói chuyện với y thì chỉ có mỗi mình ông bạn già Đỗ Dao, Đỗ Dao vừa kiểm tra cho y vừa hỏi, Quan Hủ Hành hất gã ra, lại nhổ ống tiêm ra trước tiếng kêu sợ hãi của mọi người.

“Tôi rất tốt, cũng không cần thứ này!” Y lạnh lùng nói.

Toàn thân đều lạnh lẽo, đến nỗi âm thanh cũng lạnh xuống, y không có cách nào tiếp thu được sự thật trước mắt này, nhưng trước ngực ẩn ẩn truyền tới đau đớn lại vô tình nhắc nhở y, đây là cơ thể của y, là thân thể đã được năm mươi tuổi, là thân thể ở thời kì cuối của bệnh ung thư phổi.

Cho nên căn bản không cần phải trị liệu gì cả, dù sao y cũng không thể sống thêm được nữa.

Giờ khắc này, từ một người chưa bao giờ có ý niệm sa ngã lại bị ý niệm này chiếm cứ hết đáy lòng.

Trong không khí nháy mắt đông cứng, cho dù Quan Hủ Hành chỉ vừa mới hôn mê tỉnh dậy, vẫn như cũ mà mang theo phần uy nghiêm kia của mình, không ai dám lắm miệng, đành phải dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đỗ Dao, Đỗ viện trưởng đành phải đứng ra trước sự mong đợi của mọi người, nói: “Có cần trị liệu hay không, là do bác sĩ quyết định, không phải ông muốn thế nào thì làm thế ấy, có thể tỉnh lại đã là kỳ tích rồi, đừng có giận hờn lung tung nữa.”

Trong lòng phiền loạn, Quan Hủ Hành cũng lười phản bác gã, sau một hồi trầm mặc, y hỏi: “Tôi hôn mê bao lâu rồi?”

“Mấy tháng rồi.” Đỗ Dao trả lời, thuận tiện ra hiệu cho y tá, bảo cô ấy tiêm lại lần nữa.

Quan Hủ Hành cự tuyệt, kỳ thật cái mà y muốn hỏi chính là Quan Duyệt —— Mấy tháng này, y đã mang bản thân và Quan Duyệt hòa lại thành một.

“Tôi muốn yên tĩnh một mình một chút, mọi người ra ngoài trước đi.” Y nói với mọi người.

Lão quản gia là người vui vẻ nhất, nói về nhà nấu canh cho y, sau đó vui sướng chạy ra ngoài, mấy đứa nhỏ cũng không có ai dám phản đối, nói y nhớ chú ý thân thể rồi ngoan ngoãn lui ra ngoài, chờ tất cả mọi người đi hết rồi, Đỗ Dao mới ngồi xuống bên cạnh Quan Hủ Hành, nhìn y không chớp mắt.

“Ông muốn nói cái gì?” Quan Hủ Hành cũng nhìn lại, nhàn nhạt hỏi.

“Ông có biết vừa rồi ông quá đáng đến mức nào không? Từ lúc ông có dấu hiệu tỉnh lại, bọn nhỏ đều chạy tới chỗ này túc trực chờ ông, bọn nó đều rất quan tâm ông.”

“Tôi biết.”

Bọn nhỏ hiếu thuận y cũng biết rõ, chỉ là khoảng cách kia quá xa, khiến y không biết làm thế nào để vượt qua, y càng không biết biểu đạt phần cảm kích kia như thế nào, vụng về cùng mấy đứa con nhà mình nói chuyện sẽ chỉ khiến y càng thêm xấu hổ thôi, cho nên y thà rằng một mình một chỗ còn tốt hơn.

Hiểu rõ tâm tư của y, Đỗ Dao vỗ vỗ vai y, mỉm cười nói: “Ông bạn già, mừng ông tỉnh lại.”

Quan Hủ Hành miễn cưỡng đáp lại gã bằng một gương mặt tươi cười, bọn họ đều biết, tỉnh dậy đối với Quan Hủ Hành không phải là chuyện tốt, căn bệnh ung thư kia sẽ tiếp tục tàn phá y, nói cách khác, sinh mệnh của y đã đi tới bước cuối rồi.

“Cảm ơn ông đã luôn giúp tôi giữ bí mật này.” Nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ, Quan Hủ Hành nhẹ giọng nói.

Phong cảnh mỹ lệ, y lại không có tâm tình đi thưởng thức.

“Khó trách người ta nói khi con người đứng trước bờ vực sinh tử, lời nói là thật lòng nhất, Quan Hủ Hành ông cũng có lúc cảm ơn tôi kia đấy.”

Đỗ Dao nhún vai, khắc nghiệt nói: “Yên tâm, tôi sẽ không giống ông đâu, đã đáp ứng giữ bí mật nhưng cuối cùng lại thất hứa, tôi đã theo ý kiến của ông, trong khoảng thời gian ông hôn mê, đều cho ông dùng dịch dinh dưỡng, hoàn toàn không sử dụng thuốc kháng ung thư.”

Đây là yêu cầu của Quan Hủ Hành đối với Đỗ Dao sau khi y phát hiện bản thân bị ung thư, ở thời điểm cuối cùng, y không hi vọng bản thân dùng cái loại thuốc kháng ung thư tuần hoàn ác tính kia, dù sao cũng phải chết, y thà rằng được thoải mái hơn một chút, cho nên sau khi y đột nhiên hôn mê, Đỗ Dao cũng chưa từng dùng thuốc kháng ung thư cho y, dù sao Quan gia cũng là gia đình theo nghề dược, nếu dùng thuốc, đám nhỏ Quan Sóc nhất định sẽ phát hiện ra vấn đề, gã cũng không muốn bán đứng ông bạn già của mình, dù gì lúc ấy các tế bào ung thư trong cơ thể của Quan Hủ Hành cũng đã dừng lại, cũng không cần phải dùng những thứ đó.

Biết Đỗ Dao còn đang tức giận sau khi mình để lộ bí mật của gã, mà cũng như nhau cả thôi, gã cũng đã kiếm được một khoản lớn từ chỗ y, cho nên Quan Hủ Hành cũng không hề áy náy vì hành vi uy hiếp của mình, do dự một chút, y rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi: “Quan Duyệt thế nào rồi?”

So với việc hỏi Quan Duyệt, chi bằng nói là y lo lắng cho Yến Tử Thanh, y đã trở về thân thể thuộc về mình, vậy có khi nào linh hồn của Quan Duyệt cũng đã trở về rồi hay không? Lúc ấy y ngã khỏi lan can là chuyện ngoài ý muốn, không biết có để lại thương tổn gì cho thân thể kia không nữa? Nói vậy, đối với Yến Tử Thanh, đây tuyệt đối là một tai nạn khó có thể chấp nhận được.

Đỗ Dao hiểu lầm ý y, “Quan Nguyệt? Không phải vừa rồi nó còn ở đây sao?”

“Không phải nó, tôi đang nói là một đứa nhỏ khác.”

“Ông nói thằng nhãi ma ranh kia hả? Ân, nó còn tốt chán, cũng không có khác gì ông đâu…”

Vừa nghe nói là Quan Duyệt, sắc mặt Đỗ Dao nháy mắt liền xám xịt, miệng lẩm bẩm, lại không có nói tiếp.

Trái tim Quan Hủ Hành đột nhiên nhảy lên, truy hỏi: “Ông nói nó bị sao? Nó rốt cuộc thế nào?”

Đỗ Dao nghĩ nghĩ, nhìn thẳng y, chậm rãi nói: “Ông bạn à, nếu nó quan trọng đối với ông như vậy, vậy tôi cũng nói thẳng với ông luôn, ông cần phải chuẩn bị trước tâm lý đi.”

“Có ý gì?” Cảm giác bất an đánh úp tới, Quan Hủ Hành khàn giọng hỏi.

“Trạng thái hôn mê của nó không khác gì ông hết, thậm chí càng có dấu hiệu nặng hơn.”

Biểu tình của Đỗ Dao hiếm khi nghiêm túc: “Tổ chức công năng bộ não của nó đang dần mất đi, phản ứng đối với kích thích ở bên ngoài cũng càng lúc yếu dần, nếu dừng trị liệu, nó sẽ mất mạng càng nhanh hơn. Tôi đã cố gắng hết sức, chỉ là thật sự xin lỗi, Hủ Hành, nó ưu tú như vậy…”

Lúc ấy Quan Hủ Hành và con trai Quan Hủ Anh cùng ngã khỏi lan can, con trai của Quan Hủ Anh thì tử vong ngay tại chỗ, còn nó thì lại may mắn hơn, bởi vì ngã lên người của tên kia, giảm xóc lực té, mới có thể tránh được một mạng, bất quá lúc đưa tới bệnh viện, thân thể đã rơi vào hôn mê, sau khi nó vừa ngã lầu không lâu, kho hàng cũng lập tức bị cảnh sát vây quanh, cảnh sát tiến hành cứu bọn họ cùng với Hạ Nhan Chi bị nhốt ở bên trong, đồng thời bắt giữ đám người Quan Hủ Anh đi, Quan Hoa đi theo lấy lời khai, Yến Tử Thanh vẫn luôn túc trực trong bệnh viện.

“… Còn chống đỡ nổi không?”

Quan Hủ Hành không phát hiện, lúc y nói chuyện âm thanh đã bắt đầu run rẩy, y không nói rõ là ai, có lẽ là Yến Tử Thanh, cũng có lẽ là Quan Duyệt, có lẽ… Là cả hai bọn họ đi.

“Thật sự không nổi, thật sự là không nổi.” Đỗ Dao thở dài, “Tôi chỉ muốn hỏi ông một câu thôi, nếu Quan Duyệt bị chứng thực là não bị tử vong, ông có đồng ý trị liệu tiếp hay không?”

Dừng điều trị lại, chẳng khác nào tước bỏ hi vọng của Quan Duyệt, đây là điều mà Yến Tử Thanh trăm triệu không cho phép, Quan Hủ Hành thống khổ nhăn mi lại, cả đời này y chưa từng làm ra quyết định sai lầm nào, tại sao lần này lại không xong như vậy? Nếu y có thể sớm phát hiện hành vị phạm tội của Quan Hủ Anh, nếu lúc ấy y không hành động theo cảm tính, có lẽ hết thảy mọi chuyện đã không đến nỗi như ngày hôm nay.

Yến Tử Thanh sẽ tha thứ cho y sao? Sau khi biết rõ nguyên nhân bởi vì y, Quan Duyệt mới rơi vào tình trạng như bây giờ…

“Đừng hỏi tôi.” Quan Hủ Hành lắc đầu, “Tôi không có quyền trả lời vấn đề này, ông giao lại vấn đề này cho Yến Tử Thanh đi.”

Đỗ Dao không nói gì thêm nữa, vỗ bờ vai y, đứng lên nói: “Có cần tôi giúp ông làm kiểm tra không?”

“Không cần, cho tôi vài liều thuốc giảm đau là được.”

Yết hầu mất đi tiếng nói không ngừng nhắc nhở y, đó là dấu hiệu của căn bệnh đã ngủ yên lâu ngày, cho nên không cần trị liệu nữa, nếu vận mệnh khôi hài đã đưa y trở về, như vậy có oán trời trách đất, không cam lòng đi chăng nữa cũng chẳng có ích gì, không bằng đi theo con đường đã được định sẵn, chậm rãi đi tới giai đoạn cuối cùng của đời người.

Quan Hủ Hành đi tới phòng bệnh của Quan Duyệt, Quan Hoa cũng đang ở đó, đứng ở bên cạnh giường bệnh, một bộ dáng khép nép cẩn thận, Yến Tử Thanh căn bản không để ý tới nó, xác thật mà nói, ngoài trừ Quan Duyệt đang nằm ở trên giường, đối với tất cả mọi thứ ở xung quanh, hắn đều không thèm để ý.

Nhìn thấy Yến Tử Thanh, Quan Hủ Hành tạm thời yên tâm, tuy rằng Yến Tử Thanh không giống như Quan Hoa mà băng bó khắp nơi, nhưng y biết hắn tổn thương rất trầm trọng, ở nơi mà người khác nhìn thấy, trên vai, trên đùi… Còn có… Trong lòng.

“Thật sự xin lỗi, tôi không phải là cố ý, nếu biết như vậy, tôi nhất định sẽ không cố gắng thể hiện…” Quan Hoa rũ đầu, tội nghiệp nói.

Mồm miệng nhanh nhảu của nó cũng đã biến mất sạch sẽ, Quan Hủ Hành từ từ đi vào phòng bệnh, chỉ nghe thấy mỗi câu này lặp đi lặp lại.

“Nếu trời đời này có chữ nếu, thì cuộc sống cũng không có nhiều tiếc nuối như vậy.”

Trầm mặc một hồi lâu, Yến Tử Thanh rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên đáp lại, sắc mặt của hắn rất tiều tụy, mất mát và bất đắc dĩ chồng chéo lên nhau, hóa thành nụ cười khổ.

“Cậu không cần phải xin lỗi, bởi vì mặc kệ có xảy ra chuyện gì đi nữa, Duyệt Duyệt cũng sẽ không trách cậu, ở trong lòng cậu, cậu so với tôi càng quan trọng hơn rất nhiều.”

Không phải như thế, có lẽ y không có thói quen thẳng thắn suy nghĩ của chính mình, nhưng xin đừng hoài nghi tình cảm mà y đã trả giá, y chưa bao giờ để ý một người nào như Yến Tử Thanh cả, biết rõ bộ dáng hiện tại của bản thân đã thay đổi, nhưng vẫn không nhịn được mà tới đây nhìn hắn.

Quan Hủ Hành rũ tay xuống bên hông, không nhịn được mà siết chặt, y khắc chế xúc động muốn tiến lên biện giải, sau khi y trở về với thân thể này, tương tác qua lại không có khoảng cách như trước kia đã không còn khả năng.

“Cậu có thể ra ngoài không? Tôi muốn một mình với em ấy.”

Yến Tử Thanh nói, duỗi tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Quan Duyệt, tuy không nhìn thấy rõ ánh mắt hắn, nhưng Quan Hủ Hành vẫn có thể cảm giác được phần ôn nhu kia, lồng ngực đột nhiên truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, y không biết đó có phải là do kích thích từ căn bệnh của mình, hay là ghen tị nữa.

“Vậy, nếu có vấn đề gì, lập tức nói cho tôi biết.” Quan Hoa do dự một chút, lại nói: “Về vấn đề tiền bạc cậu đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ nói bác sĩ Đỗ dùng thuốc tốt nhất cho Quan Duyệt!”

Tiền cũng có lúc mất đi giá trị, đối với thần chết mà nói, trên đời này, thứ quý giá nhất không phải là tiền, mà là sinh mệnh của con người.

Yến Tử Thanh yên lặng ngồi ở đầu giường, nhìn người hôn mê ở trên giường, trong đầu không ngừng lóe lên một cái chớp mắt chấn động lòng người kia, nếu lúc ấy hắn kiên trì với quyết định của mình, phản đối Quan Duyệt tham gia cứu viện, thì có khi nào kết cục sẽ khác đi hay không?

“Tại sao em lại để ý cậu ta như vậy? Lúc em mạo hiểm vì cậu ta có nghĩ tới tâm tình của anh không?” Nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Quan Duyệt, hắn cúi đầu lẩm bẩm tự hỏi.

Luận văn đã thuận lợi được thông qua, công việc cũng ổn định, chờ đợi hắn vốn là một tương lai tốt đẹp, ai biết hạnh phúc lại đột nhiên sụp đổ bất ngờ đến như vậy, nhìn thấy Quan Duyệt chiếu cố Quan Hoa quá mức như thế, hắn rất hâm mộ, còn có một chút ghen tị không chịu thừa nhận, rõ ràng bản thân mới là người thân cận với em ấy nhất, hay đối với em ấy, bản thân hắn chính là thứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ được?

Nếu hiện tại người nằm ở chỗ này là hắn thì tốt rồi, như vậy ít nhiều gì hắn cũng có thể được người yêu mình chăm sóc, Yến Tử Thanh rũ đầu xuống, tự sa ngã vào tưởng tượng của mình.

“Đừng nghi ngờ tình cảm của nó đối với cậu, Yến Thanh, tin tưởng tôi, với nó mà nói, cậu mới là người quan trọng nhất, không có gì có thể thay thế được, chỉ là, đêm qua nó có lý do cần phải làm như vậy, bởi vì đó là trách nhiệm của nó.”

Hai vai của Yến Tử Thanh sụp xuống biểu hiện giờ phút này hắn đang rất cô đơn, hắn cái gì cũng chưa từng nói, nhưng Quan Hủ Hành lại cảm thấy bản thân mình thấu hiểu hết tất cả những suy nghĩ ở trong lòng hắn, rốt cuộc y vẫn không nhịn được mà mở miệng.

“Đừng lo lắng, nó sẽ tỉnh dậy sớm thôi, tựa như trước đây vậy.”

Quan Duyệt còn rất trẻ tuổi, cậu ta nhất định có thể chịu đựng được, tuy rằng sau khi tỉnh dậy, Yến Tử Thanh nhất định sẽ phát hiện ra điểm bất đồng, nhưng cũng chẳng sao cả, y nghĩ, một Quan Duyệt ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, sẽ khiến Yến Tử Thanh mau chóng quên đi sự tồn tại của y mà thôi, có lẽ đối với Yến Tử Thanh mà nói, hiện tại Quan Duyệt mới là người bạn đời chân chính của hắn, có thể ở bên cạnh hắn, tính cả phần của y.

Yến Tử Thanh ngẩng đầu lên nhìn Quan Hủ Hành, người đàn ông ở trước mặt hắn, bởi vì hôn mê một thời gian dài mà sắc mặt đã có chút tái nhợt, nhưng vẫn như cũ mang theo phần khí chất ung dung thuộc về Quan Hủ Hành, từ trong uy nghiệm lộ ra một sự ôn nhã nhàn nhạt, tựa như lúc mới đầu bọn họ gặp nhau vậy, chỉ là… Hình như đã có gì đó thay đổi, cảm giác cực kì quen thuộc thân thiết, khiến cho hắn hơi ngơ ngẩn.

“Cảm ơn…” Sau một hồi lâu, hắn mới trả lời, lẩm bẩm nói.

Quan Hủ Hành cười cười, vừa lòng gật đầu: “Chờ Quan Duyệt tỉnh lại rồi, cậu nhất định phải chăm sóc cho nó thật tốt, đây là yêu cầu duy nhất của tôi đối với cậu.”

“Tôi biết rồi.”

Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Quan Hủ Hành đột nhiên nhảy dựng lên, Yến Tử Thanh có đôi mắt trong vắt thật xinh đẹp, khiến cho y không dám nhìn quá lâu, chật vật mà dời tầm mắt đi, xoay người rời đi.

“Đợi đã!”

Quan Hủ Hành đi tới cửa, Yến Tử Thanh bỗng nhiên gọi y lại, hắn chạy vội tới trước mặt y, nhìn chăm chú y, tựa như muốn phát hiện điều gì đó ở trên mặt y.

“Ngài…” Yến Tử Thanh không dám khẳng định hỏi: “Làm sao lại gọi tôi là Yến Thanh? Xưng hô này chỉ có mỗi Duyệt Duyệt mới gọi như thế thôi.”

Quan Hủ Hành ngẩn ngơ, vừa rồi tâm tình y quá kích động, đã quên mất điều này, càng không nghĩ tới Yến Tử Thanh sẽ nhận ra được.

“Là Quan Duyệt nói cho tôi.” Y nhàn nhạt nói.

“Lúc tôi và Duyệt Duyệt quen nhau thì ngài đã lâm vào tình trạng hôn mê, em ấy làm sao có thể nói cho ngài được?” Yến Tử Thanh nhìn chằm chằm y, gằn từng chữ hỏi: “Rốt cuộc ngài là ai?”

“Tôi là Quan Hủ Hành, có cần tôi phải giới thiệu lại một lần nữa không?”

Ngoài mạnh trong yếu hỏi lại, thậm chí y còn không dám nghe Yến Tử Thanh trả lời, Quan Hủ Hành sau khi nói xong, liền đẩy hắn ra, bước nhanh ra ngoài, Yến Tử Thanh không có đuổi theo, mà chỉ lặng yên nhìn cánh cửa phòng ở trước mặt, sắc mặt lúc nóng lúc lạnh.

Không hề có lý do, thương tâm mới đầu vì Quan Duyệt ngã lầu cũng dần dần biến mất, trò chơi xếp hình dưới đáy lòng rốt cuộc cũng bởi vì tìm được mảnh ghép cuối cùng ghép vào, hoàn mỹ dung hợp thành lại một thể hoàn chỉnh, hắn nhớ lại những lời mà Quan Hủ Hành vừa nói, trái tim của hắn cũng bắt đầu mãnh liệt nhảy lên, đó là điềm báo trước khi hắn chạm đến một chân tướng nào đó, ký ức vụn vặt bắt đầu lướt nhanh trước mắt hắn, từ lúc hắn và Quan Duyêt gặp nhau, ở chung với nhau, kết giao, yêu nhau, còn có một màn đối mặt với nhau ngay tại thời khắc khó khăn kia nữa…

Trên mặt Yến Tử Thanh xuất hiện biểu tình vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.

Giờ khắc này, hắn hình như đã biết mình biết cái gì rồi, cái gì không thể tin, không dám tin, rồi lại không thể không thừa nhận chân tướng này.

“Quan Hủ Hành…”