“Tôi tên là Châu Ninh Ân.”
“Ừm… Châu Ninh Ân, tên rất ý nghĩa.” Hồ Thanh Hải nói.
Thấy Ninh Anh nghe anh xong cũng có vẻ mong chờ Thanh Hải liền hướng nhóc con nói:
“Tên của em cũng hay lắm.”
Ninh Anh rụt rè nhưng cũng nhìn ra đang cao hứng:
“Cảm ơn anh.”
Ninh Ân vẫn lo sợ về Thanh Hải nên nhanh chóng đuổi Ninh Anh đi lên lầu chơi, còn mình xem kĩ lại vết thương của Hồ Thanh Hải.
Cậu không biết liệu những người bị thương có phải 100 phần trăm đều thi hoá hay không hay sẽ có những trường hợp ngoại lệ?
Thanh Hải cũng tự biết giờ mình đang ở thế yếu nên tự giác vác thân đi tắm rửa.
Điều làm Ninh Ân điêu đứng hiện tại đó là bố mẹ, cậu không biết hiện tại liệu họ có an toàn hay không… Hay là vẫn đang trên đường đến đây đón hai anh em họ?
Cậu đã tìm nhiều cách để liên hệ với bên ngoài nhưng hiển nhiên đều không có tác dụng.
Đến ngày thứ 5, Hồ Thanh Hải vẫn hoàn toàn bình thường và không phát sinh biến dị, hơn nữa ăn uống còn rất tốt, điều này làm Ninh Ân lo cho cái kho đồ ăn nhà mình nên cậu lại một lần nữa đi ra ngoài siêu thị lấy đồ ăn.
đường xá vẫn vắng hoe, lâu lâu lại thấy một con tang thi lang thang vất vưởng kiếm bữa. Ninh Ân nhận ra một điều rằng tang thi rất nhạy cảm với tiếng động vậy nên chỉ cần triệt để không tạo ra âm thanh và tránh đi thì an toàn chắc chắn sẽ được đảm bảo.
Siêu thị nhỏ không chỉ có cậu nhắm đến, xem dấu vết thì thấy cũng có người đến đây lấy đồ qua. Vừa thu thập xong, bước ra cửa siêu thị nhỏ bỗng trên bầu trời, có một máy bay trực thăng bay vù vù, vừa bay vừa ra lệnh thông báo:
“Thông báo đến tất cả toàn dân! Hiện tại thành phố đang trong giai đoạn dịch bệnh! Yêu cầu toàn dân tích cực dự trữ lương thực! Không ra khỏi nơi cư trú cũng như tiếp xúc với những đối tượng bị nghi nhiễm bệnh! Nhà nước và quân đội sẽ trong thời gian nhanh nhất đến ứng cứu! Thông báo đến…”
Ninh Ân hơi bất bình, đã gần một tuần vậy mà đến giờ quốc gia và quân đội mới tới ứng cứu… Quá chậm chạp rồi đi."
Về đến nhà, Ninh Ân thấy nhóc con nhà mình đang trong trạng thái ủ rũ, tiến đến hỏi:
“Anh Anh, em lại làm sao nữa?”
“Anh hai… Bố mẹ vẫn chưa tới đón nữa, không lẽ chúng ta sẽ phải ở lại đây sao?”
“Không có đâu, bây giờ đang có dịch bệnh có thể là bố mẹ bị giữ lại không cho vào thành phố nhưng có thể quân đội sẽ tới đón chúng ta nhanh thôi.”
“Đúng rồi, rồi chúng ta sẽ được cứu rồi nhóc sẽ được gặp bố mẹ, yên tâm đi.” Hồ Thanh Hải qua mấy ngày không bị biến dị, hơn nữa thân thể còn đang tốt lên nên được Ninh Ân đồng ý “thả” ra.
Đến qua ngày hôm sau, tầm sáng 9 giờ, điện trong thành phố bỗng có trở lại, mọi người chưa kịp ăn mừng thì bỗng loa thông báo ở từng quận đều đều vang lên thông báo:
“Thông báo đến toàn thể người dân! Những ai đang ở trong nơi cư trú hãy tập trung tại trung tâm văn hoá nghệ thuật Tần Lã! Khi đi cần mang theo hành trang cá nhân cùng nhu yếu phẩm thiết yếu nếu có! Và tránh tiếp xúc với những bệnh nhân mắc bệnh trong quá trình di chuyển!”
Sau khi nhận được thông báo, Ninh Ân vẫn có chút do dự, nhưng vì lo nghĩ cho an toàn của hai mồm ăn kia nên đành thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đến trung tâm Tần Lã.
“Nhà cậu hình như có xe ô tô đúng không?”
“Đúng vậy, có 1 chiếc.” Dừng một chút Ninh Ân lại nói:
“Anh biết lái xe không?”
"“Có có, tôi biết.”
Nói gì thì nói, đi xe ô tô đến đó sẽ an toàn hơn so với đi bộ nhiều, hơn nữa còn chở được nhiều đồ.
Vậy là ba người, người gom chỗ này người gom chỗ kia tống đồ lên xe. Chiếc xe đã lâu không được động đến nên xăng vẫn còn đầy nguyên bình. Nhà cậu ngoài bố Châu ra thì không ai lái xe cả.
Xong xuôi ba người lên xe, Ninh Ân lúc nãy có quan sát bên ngoài, xung quanh hiện giờ rất an toàn. Điện vẫn được cung cấp, cửa gara và cổng lớn theo điều khiển dần dần được mở ra.
Chiếc xe đời mới nhẹ nhàng tiến ra đường lớn, trung tâm Tần Lã cách nhà cậu một đoạn khá xa. Không nhìn thì thôi, một khi đã nhìn khung cảnh xung quanh mọi người trong xe không khỏi cảm thán.
Bên ngoài là quang cảnh hoang tàn, tuy rằng chưa đến nỗi nhìn như bỏ hoang mấy chục năm nhưng cũng đủ khiến người xem nuối tiếc cho một thành phố tráng lệ ngày nào…
Không chỉ có họ dùng xe ô tô di chuyển, có vẻ nhiều người cũng nghĩ xe hơi sẽ an toàn hơn đi bộ nên trên đường đi có rất nhiều người lái xe hơi đi ra từ các con đường.
Cũng có không ít nhà dắt díu nhau đi xe đi bộ, thậm chí còn có cả xe quân đội đến hứng tiếp, hỗ trợ người đi bộ.
Mới đầu trên đường xuất hiện tang thi, cả đám còn xửng sốt khi thấy quân đội lập tức giương súng bắn hạ bọn chúng.
“Trời ơi! Họ thực sự trực tiếp bắn chết người nhiễm bệnh ư?!”
Đám đông mới đầu còn nhốn nháo hoảng sợ nhưng lại được quân đội trấn an nên cũng nhanh chóng di chuyển, nếu còn chậm trễ nữa thì khả năng cao bọn họ cũng sẽ trở thành bia đạn không chừng…
Quãng đường bình thường đi 20 phút nay lại cần gần 1 tiếng đồng hồ để di chuyển. Thanh Hải vừa lái xe vừa cố gắng tránh đi những “dị vật” trên đường, đây là sự tôn trọng cuối cùng của anh đối với thành phố.
Đến được trung tâm Tần Lã, họ thấy những chiếc xe buýt quân đội đang xếp thành nhiều hàng di chuyển vào trong trung tâm.
Bên ngoài trung tâm thì đã được giăng lên hàng rào thép gai cao ngất, bên trong tường rào là những quân nhân cầm súng nghiêm chỉnh, cứ cách 2 mét lại có 1 người đứng canh.
Trước cổng vào, mọi người được yêu cầu khai báo thân phận và kiểm tra thương tích nếu có. Ai bị thương đều được lôi đi cách ly kiểm tra một lượt.
Thậm chí có lúc đang đợi thông qua, trong hàng người bên ngoài bỗng nhiên có người biến dị, quân đội lập tức bao vây, bắn hạ người thi hoá ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, người tiếp xúc gần đang ngỡ ngàng chưa kịp gào khóc đã bị trực tiếp mang đi vào toà nhà bên cạnh để kiểm tra.
Ninh Ân không hề che giấu mà nhìn Hồ Thanh Hải…
Nếu người này cũng bị lôi đi thì sao?
Đến lượt xe của bọn họ, ba người xuống kiểm tra, người khám nghiệm mặc đồ bảo hộ kín mít, tiến lên kiểm tra, thấy Hồ Thanh Hải đi cà nhắc liền hỏi vết thương ở đâu ra.
Hồ Thanh Hải vừa định nói Ninh Ân liền chen lời:
Là do không cẩn thận trượt ngã trong nhà, không liên quan đến tác nhân bên ngoài."
Người kiểm tra nửa tin nửa ngờ, Ninh Ân liền trực tiếp gỡ bỏ băng gạc trên người Thanh Hải xuống, mấy vết thương cũ hiện tại đã sắp đóng vảy hết.
Bị lây virus thì sẽ trực tiếp biến dị không lâu sau, làm gì có chuyện vết thương còn có thời gian đóng vảy. Quân đội có lẽ cũng biết chuyện đó nên kì kèo một lúc cũng cho họ qua.
Thấy ai đến mà có xe hơi riêng, quân đội sẽ để họ dùng xe của mình đi theo sau xe buýt quân đội di chuyển để tiết kiệm chỗ ngồi cho những người không có xe.
Đến đây bọn họ mới biết mọi người sẽ còn phải di chuyển đến căn cứ tập trung lớn khác ở khá xa thành phố, từng xe lớn chở người cùng vật tư cứ liên tục ra ra vào vào.
Sau khi được quân đội phân phát thêm cho xăng, nhóm Ninh Ân nhanh chóng được hướng dẫn đi theo sau một xe quân dụng.
Hồ Thanh Hải lái xe hết sức chuyên chú, chỉ sợ giữa đường nhảy ra “thứ gì đó”
Mà thực tế đã chứng minh rằng càng sợ thứ gì thứ đó càng có khả năng suất hiện…