Trọng Sinh Chi Lão Chồng Có 102

Chương 23: Tạm biệt, bình yên ngắn ngủi




Tám giờ sáng hôm sau, tin tức về thành S bị một nhóm người mang căn bệnh giống bệnh dại, điên cuồng tấn công người khác lan tràn trên các mặt báo...

Trần Thiên nhìn hàng dài những tin tức nóng hổi kia mà chầm tư. Hắn không thể chậm trễ hơn nữa!

Hắn phải đứng dậy để chuẩn bị cho công tác tránh dịch, thế nhưng hiện tại hắn chỉ có thể bất động vì Dư Phỉ vẫn đang còn gối trên tay hắn.....

"Mau tỉnh thôi, mèo cũng không lười được như em."

Dư Phỉ rục rịch một lúc rồi mới vươn tay, mở mắt.

"Chào buổi sáng."

Trần Thiên không nói không rằng, mỏ một cái *bép* lên má cậu.

(Y như cách toi mỏ má thằng em...)

Hai người kéo nhau đi đánh răng rửa mặt xong rồi lại lục tục xuống làm bữa sáng. Vừa ăn vừa xem thông báo tin tức mới, tivi hiện tại chiếu toàn là tin S thành bị dịch bệnh lạ lây lan khắp nơi, thậm chí sắp lan đến cả vùng ngoại ô...

"Thực sự có tang thi thật luôn, mọi người sẽ ổn chứ..." Dư Phỉ vẫn ngậm miếng bánh trong miệng, trầm ngâm đến nỗi quên cả việc nhai.



"Đừng lo, chúng ta đã có chuẩn bị trước, hơn nữa còn có cả quân số vậy nên...*ring ring ring*" Trần Thiên đang nói thì tiếng chuông điện thoại vang lên đánh gãy lời hắn.

"A lô."

[Trần Thiên, à không không! Trần quốc sư, tiếp theo chúng ta nên làm gì nữa đây?] Người gọi đến chính là Cain.

[Tôi đã huy động người của tôi, tất cả đang trên đường đến vùng ngoại thành mà cậu cung cấp rồi đây, đương nhiên là trên tinh thần tự nguyện.]

"Hẳn là tự nguyện luôn... Làm tốt lắm! Mọi người sẽ tập trung ở địa điểm đó, nếu nhanh thì ngày mai hoặc tối nay chúng ta sẽ xuất phát luôn."

__________

"Trần Thiên, có cái này e vẫn luôn thắc mắc. Anh thực sự....."

"Thực sự...?"

"Quên đi, chuyện vặt thôi."

"Nhưng anh rất tò mò chuyện vặt của em đó." Trần Thiên lân la định trêu ghẹo cậu.

"Anh đừng nháo, nếu xuất phát sớm thì bây giờ mau mau chuẩn bị đồ đạc tư trang đi thôi." Cậu đẩy hắn ra, cậu vẫn luôn không hiểu sao hắn lại đột nhiên thâm tình với mình như vậy.

Trước kia Trần Thiên dù không lạnh lùng nhưng cũng không thân thiện với mình đến vậy, cậu muốn hỏi rằng sao hắn lại đột nhiên tốt với mình như vậy, nhưng chuyện này làm sao có thể hỏi thẳng hắn cho được.

Trần Thiên đành bĩu môi, cụp đuôi đi dọn đồ. Kỳ thật là cũng chẳng cần dọn nhiều đồ gì, bọn họ đều là mua đồ về nên đều đã được đống thành thùng chỉ đợi khiêng lên xe thôi.

Thứ hối tiếc nhất của hắn là cả hai vẫn chưa thể chụp được ảnh cưới, nếu có thể hắn còn muốn tổ chức một cái đám cưới thật hoành tráng nữa...

Và vậy là mỗi người ôm một suy nghĩ riêng mà lục tục đi xếp hành lý, tất cả đã được chuẩn bị tươm tất từ quần áo, đồ ăn, vật tư y tế, đồ dùng vệ sinh hơn hết không thể thiếu là tư trang đi rừng và con xế yêu của hắn!



"Chúng ta đi chứ?"

Mười một giờ trưa, trên ti vi thông báo đã mất liên lạc với đài truyền hình của S thành...

Các diễn đàn và các trang thông tin giống như bị vỡ trận, có thông tin còn nói rằng dịch bệnh lạ này xuất hiện đã từ vài ngày trước nhưng lại không hề được phanh phui vì đã bị chính phủ dằn xuống.

Trần Thiên đã cho hết đồ lên xe, thấy Dư Phỉ lặng người đứng nghe thông tin từ ti vi mà tâm hắn bỗng thắt lại.

Liệu còn cách nào khác cho chúng ta không?

Hắn tiến đến vong tay qua ôm trọn lấy cậu.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

".....Em thấy tiếc, tiếc nuối phải rời bỏ nơi này."

"Nếu em muốn thì sau này ta có thể quay lại, được không?"

"Hahaha! Chắc sẽ không dễ như anh nói được đâu nhỉ? Trong mấy phim tang thi có mấy ai về nhà được đâu."

"....."

Dư Phỉ nhấn tắt ti vi, quay lại thì thấy Trần Thiên đang cầm điện thoại chụp khắp căn nhà.

"Anh làm gì vậy?"

"Đương nhiên là chụp lại, sau này sẽ làm một căn nhà như vậy."

Nhất thiết phải như vậy.....

Hai người lần cuối ngoảnh lại nhìn căn nhà rồi tay dắt tay đan lên đường.

"Hàm Hiểu, cậu đã an bài hết mọi việc chưa thì mau tập trung đến ngoại ô đi nha!" Trên xe hắn có gọi điện cho Triệu Hàm Hiểu.

[Còn đợi cậu phải nhắc sao? Tôi đương nhiên phải đến trước cậu để an bài trật tự chứ!]

Có ý thức!

"Tốt lắm, không uổng công tôi trả lương cho cậu."

[.....]

Đi từ nhà đến điểm tập trung mất khoảng hơn hai mươi phút, lúc hai người đến ngôi làng ngoại ô thì ở đây đã có rất nhiều người.

Ai trông cũng vô cùng bận rộn, hình ảnh này lại khiến Trần Thiên nhớ đến lúc mình còn trong quân ngũ, mỗi lúc chuẩn bị hành quân thực tập cũng giống như lúc này vậy.

Khác mỗi cái bây giờ thực sự là đi thực chiến rồi thôi...

Tạm biệt cuộc sống yên bình, ta phải quay lại với mạt thế đây.