Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 121




Randall trầm mặc trọn vẹn năm phút đồng hồ, mới đè nén thanh âm hỏi: “Biết mình đang nói cái gì không?”

“Tôi biết.” Con mắt Hạ Mạt hồng hồng, có dấu vết đã khóc rõ ràng, cậu nhìn thẳng vào Randall, rõ ràng là cực độ sợ hãi hắn biểu hiện ra sự không vui, lại cố ý cường chống, giống như cho dù bị cự tuyệt cũng không sao cả.

Randall trầm mặc thêm năm phút đồng hồ, sau khi suy nghĩ nửa ngày mới nghiêm mặt nói sang chuyện khác, “Về sau không được làm chuyện giống như hôm nay nữa.”

Nhắc tới chuyện nửa khắc đồng hồ trước, Hạ Mạt cảm thấy rất quẫn bách.

Cẫu cũng không biết tại sao lúc ấy lại có cử chỉ điên rồ như vậy, vậy mà sẽ làm ra haành động như thế, nếu như Randall không có kịp thời xuất hiện, cậu cuối cùng sẽ hối hận đến chết, bởi vì cậu rất có thể đã chôn vùi khả năng ra đời của đứa nhỏ tiếp theo.

Đôi má có chút nóng lên, ánh mắt lấp lánh không thôi, cậu cắn môi, thật lâu mới không chắc cãi lại: “Thật ra, thật ra không phải như ngài nghĩ…”

“Không quản sự thực như thế nào cũng không thể lấy tính mạng của mình nói giỡn.”

“Đã biết.” Hạ Mạt giương mắt liếc hắn thật nhanh, lông mi dày rậm còn lưu lại nước mắt, dưới ánh sáng dìu dịu chiếu xuống trông như những mảnh vỡ kim cương.

Hai người giằng co, Randall đầu tiên bại trận, hắn mở cửa phòng, đi vào phòng, bước chân dừng lại, do dự nói: “Vào đi.”

Hạ Mạt đại hỉ!

Tuy nói tay có chút đau, nhưng mà nếu như bỏ một tay đổi lấy cơ hội tiến vào “Khuê phòng” của Randall, cậu đều ngàn lần vạn lần cam tâm tình nguyện!

Đây là lần đầu tiên Hạ Mạt tiến vào phòng của Randall.

Trong phòng quả như đơn giản như cậu đã từng yy, bố trí bên trong ngoại trừ giường chiếu ra thì chỉ có một cái bàn.

Ánh mắt dừng lại trên cái giường không hề có một chút nếp uốn nào, cậu khó nhịn nuốt nước bọt, có loại cảm giác “Tự tìm đường chết”. Tin tức tố thuộc về Randall trong phòng quá mức dày đặc, loại tin tức tố cường liệt của Alpha này đối với cậu thực sự là sức hấp dẫn chí mạng!

Miệng càng ngày càng khô ráo, hơi thở thở ra đều nóng rực như muốn bốc lửa. Cậu khó chịu giật giật cổ áo, ngồi trên ghế dựa.

Randall lấy ra máy kiểm tra mini, hòm thuốc.

Hạ Mạt nhìn hắn sử dụng máy kiểm tra vô cùng thuần thục, không khỏi hỏi: “Ngài còn có thể làm những thứ này?” Thanh âm vừa ra khỏi miệng, cậu mới phát giác cổ họng của mình lại khàn đến lợi hại, thật giống như bốn năm ngày không uống nước vậy, vội vàng quẫn bách hắng giọng một cái.

Randall nửa quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lông mi màu đen đậm dày mà xinh đẹp, Hạ Mạt thấy thất thần. Randall chú ý tới phản ứng của cậu, khó được giương cao một cái khóe môi, một bên làm kiểm tra cho cậu, một bên giải thích: “Khi còn bé học qua, có thể coi là một kỹ năng chạy trốn cần thiết của vương tử.”

“Ha.” Hạ Mạt cười ra tiếng, “Ngài cũng biết nói chuyện cười?”

Randall không có phản bác, cũng không có thừa nhận.

Hạ Mạt ngồi trên ghế dựa, từ góc độ của cậu nhìn lại có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng tắp của đối phương, cậu lăng lăng nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên hô: “Điện hạ.”

“Hả?”

“Tôi…” Hạ Mạt nhếch miệng, “Lời vừa nãy tôi nói…” Về chuyện sinh con cho ngài gì gì đó, ngài không thể cho một câu trả lời thuyết phục? Nhân gia thật vất vả che giấu đi nỗi thống khổ vì mát hài tử để nói những lời này, ngài làm như vậy thật sự tốt sao?!

“Làm sao vậy?”

“Tôi…”

Randall nhanh chóng bôi thuốc lên ngón tay của cậu, sau khi hoàn thất mới ngẩng đầu nhìn cậu, giống như đang đợi cậu nói hết.

Hạ Mạt nhìn chằm chằm cặp mắt trong suốt xinh đẹp kia vài giây, bỗng nhiên chán nản gục đầu xuống: “Bình tĩnh như vậy, chủ đề sinh con làm sao có thể tiếp tục?!”

“Cậu phản đối?”

“Không phải…”

Không khí tốt đẹp lạ thường.

Trong một không gian nhỏ chỉ có hai người như thế này, nếu như Hạ Mạt không lợi dụng lúc này làm chút gì đó, không phải uổng phí cơ hội?!

Trước đây thật lau cậu từng ảo tưởng có thể tiến thêm một bước với Randall, dù cho hành vi thân mật như vậy dưới con mắt của Randall chỉ như là quấy rồi cậu cũng cam lòng!

Cậu cúi đầu trù trừ thật lâu, bỗng nhiên không chút thông báo nào hôn một cái lên khóe miệng của Randall, bởi vì lực đạo không khống chế được nên miệng của cậu bị va vào đau đớn!

Thế nhưng cũng không cần phải để ý nhiều như vậy!

Sau khi đánh lén thành công cậu lập tức chạy nhanh như chớp về phòng ngủ của mình.

Randall hậu tri hậu giác nâng lên tay, vuốt ve chỗ vừa bị đụng vào, thần sắc có phần bất đắc dĩ, lại có chút ít cưng chiều. Hắn thu thập xong hòm thuốc đâu vào đấy, sau đó đi vào phòng tắm, cởi áo khoác, mở ra vòi phun, dội nước lạnh từ đầu đến chân, nội tâm xao động rốt cuộc được làm lạnh.

Đêm khuya.

Phủ nguyên soái.

Nam nhân thân hình cao lớn với mái tóc lù xù nâng một con chim trên tay, dạo bước tiến vào thư phòng.

Nam nhân ngồi sau bàn làm việc kim loại, mở ra quang não, ấn mở một đoạn video được gửi đến.

Giữa không trung hiện ra hình chiếu ba chiều, tình cảnh bên trong hình ảnh kia giống như đã từng quen biết, nhìn kỹ, đúng là hiện trường bài giảng 《 Nguyên lý lý luận nguồn gốc và cách sử dụng tinh thần lực 》.

Video được quay từ góc cuối của phòng học, hình ảnh rất rõ ràng, thanh âm rất ầm ĩ. Một cậu bé tóc đen đứng yên lặng trên bục giảng, các học sinh giơ cao tay, trong miệng không ngừng hô hào các loại lời nói ‘chọn em chọn em’.

Hình ảnh được phóng đại.

Nam nhân chậm rãi vươn tay, cẩn thận từng tí đụng vào gò má tinh xảo kia, ngón tay lại trực tiếp xuyên qua hình chiếu ba chiều. Nam nhân sửng sốt một chút, nắm chặt bàn tay lại, cuối cùng bất đắc dĩ buông ra.

Hắn thống khổ và áp lực nhắm mắt lại, mệt mỏi dựa vào trên ghế đệm, sau một hồi lâu, lại mở mắt ra lúc, hai mắt đỏ thẫm.

“Mạt Mạt.”

Hắn nhẹ giọng gọi thầm hai chữ này, ngốc mà không lưu loát.

(Editor: đố mọi người đây là ai, đoán đúng có thưởng nha~~~~)

Ngày hôm sau vừa rời giường, Trương Lợi rõ ràng cảm giác được không khí giữa Hạ Mạt cùng Randall điện hạ có sự thay đổi

Sau khi thể dục buổi sáng xong, sáu người cùng nhau đi đến căng tin ăn điểm tâm.

Trương Lợi bí mật nói thầm với Trần Khiết: “Cậu có phát hiện ra tình cảm giữa Hạ Mạt và Randall điện hạ đã tiến một bước dài hay không?”

Trần Khiết nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.

Trương Lợi tiếp tục bát quái, “Nói như vậy, nếu như so sánh hình thức ở chung giữa bọn họ lúc trước như một cốc nước chanh tươi mát ngon lành, như vậy hiện tại chính là nước ô mai ngọt ngào mập mờ.”

Trần Khiết có chút khinh bỉ liếc hắn, không khách khí chút nào nói: “Đây là cách ví von tệ hại nào thế?”

Trương Lợi “chậc” một tiếng, vừa dò xét hai người đi ở đằng trước, vừa nói: “Hai người bọn họ mặc dù không nói chuyện, nhưng không khí này, ánh mắt kia rõ ràng có sự thay đổi!” Nói hồi lâu cũng không thấy Trần Khiết có phản ứng, vì vậy tức giận nói, “Cái loại đại não thô như cậu thì biết cái gì? Đáng đời tìm không ra đối tượng!”

Trần Khiết: “…”

Gọi xong cơm, sáu người ngồi xung quang một cái bàn.

Lance ăn xong một thìa súp lớn, tràn đầy phấn khởi hỏi: “Hạ Mạt, cậu định báo danh khi nào?”

“Ah?” Hạ Mạt bị hỏi đến sững sờ: “Báo danh cái gì?”

“Giải thi đấu chế tạo cơ giáp a!” Lance dùng thìa gõ bàn ăn, kim loại va chạm phát ra tiếng vang thanh thúy, “Giải thi đấu chế tạo cơ giáp bắt đầu báo danh từ rạng sáng 0h ngày hôm nay, ngay cả cái này mà cậu cũng không biết?”

“Tớ…” Hạ Mạt quẫn bách nhìn Randall một chút, cậu có thể nói là do mải suy nghĩ nam nhân sao?

“Tranh thủ thời gian báo danh đi.” Quai hàm của Lance bị nhét đến nỗi phình ra, nói cũng không rõ, “Nếu như cậu là người xếp hạng cao nhất thì sẽ có quyền lợi riêng đấy!”

Randall ngẩng đầu nhìn y, trong ánh mắt hơi trách cứ, “Ăn không nói, ngủ không nói.”

Lance nắm lấy ống tay áo của hắn làm nũng, “Đây cũng không phải là hoàng cung, chú ý chuyện này là gì?”

Randall yên lặng thu hồi ánh mắt, cúi đầu ăn cơm.

Hạ Mạt thấy Randall không phản đối, vì vậy nhỏ giọng hỏi: “Quyền lợi? Quyền lợi gì?”

“Quyền ưu tiên lựa chọn đối tượng phục vụ, nếu như cậu lấy được đệ nhất danh, có thể lựa chọn đối tượng phục vụ từ trong toàn bộ tân sinh.” Lance nháy mắt ra hiệu, “Cậu chính là cơ giáp chế tạo sư của tiểu tổ chúng ta, đối tượng lựa chọn chuyên chúc cũng là tiểu tổ chúng ta, đúng không?”

Hạ Mạt lăng lăng, mặc dù trước kia chưa từng nghe nói qua đến việc lựa chọn này, thế nhưng đối tượng phục vụ chuyên chúc gì gì đó, căn bản cũng không cần cân nhắc! Nhất định là Randall không thể nghi ngờ!

“Đương nhiên, bởi vì cái gọi là ‘Phúc họa tương y” mọi thứ đều có hai mặt, cho cậu quyền lợi, thì cậu phải thực hiện nghĩa vụ.”

“Nghĩa vụ gì?”

“Mỗi top 3 của giải thi đấu cơ giáp này đều phải tham gia đấu võ cơ giáp ở kỳ thứ 2.”

“Đấu võ cơ giáp?” Hạ Mạt vẻ mặt xoắn xuýt, “Đây không phải là khoa của Trần Khiết sao?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao cơ giáp chế tạo sư còn phải tham gia đấu võ cơ giáp? Không phải là cơ giáp chế tạo sư đưa cơ giáp cho chiến sĩ cơ giáp, để cho chiến sĩ cơ giáp tham gia đấu võ hay sao?”

“Cái này nghe nói là để cho cơ giáp chế tạo sư có thể hiểu rõ về tính năng chiến đấu của cơ giáp.”

“…” Hạ Mạt cúi thấp đầu yên lặng ăn canh, cậu có thể đứng trước top 3 sao?

“Không thể.” Trương Lợi trực tiếp đoạn tuyệt ý nghĩ của cậu.

Hạ Mạt vẻ mặt kinh ngạc, “Làm sao cậu biết tớ đang nghĩ cái gì?”

“Ý nghĩ của cậu đều viết rõ ràng trên mặt.” Trương Lợi phân tích cho cậu: “Khoa chế tạo cơ giáp có bao nhiêu người? Trong số những người này lại có bao nhiêu người ước mơ được đệ nhất danh, lấy Randall điện hạ làm đối tượng để lựa chọn phục vụ chuyên chúc?”

Hạ Mạt lập tức cảnh giác, ngay cả cái tay nắm thìa đều cố hết sức!

“Có thể nói như thế này, một khi cậu không phải là đệ nhất danh, như vậy Randall điện hạ…” Trương Lợi cố ý không nói tiếp, nhưng Hạ Mạt đã có thể nghe hiểu toàn bộ!

Cậu tuyệt đối sẽ không để Randall cho những người khác đâu!

Vì Randall điện hạ, cho dù đấu võ gì gì đó thua lại thảm cũng không sao cả!

Cậu nhiệt tình mười phần nói: “Tớ hiểu rồi!” Nói xong, nhanh chóng mở ra quang não, đăng nhập website chính thức của trường học, ấn vào nút báo danh tham gia giải thi đấu chế tạo cơ giáp của năm nhất.

Trương Lợi thấy cậu báo danh, lại nói: “Còn 20 phút nữa là vào học, cậu định khi nào đi đến ban tổ chức hoạt động trường để xác nhận?”

“Hiện tại!”

Trương Lợi nghiêng đầu nhìn Randall, “Điện hạ, ngài đưa cậu ấy đi? Tớ cùng với Trần Khiết đều có việc.”

Hạ Mạt khẩn trương và mong đợi nhìn chằm chằm Randall.

Randall chậm rãi để đao xuống, dùng khăn ăn lau miệng, chậm rãi ngẩng đầu, nói: “Được.”

Hạ Mạt cùng Randall cùng nhau đi tới ban tổ chức hoạt động trường để ký tên xác nhận, cảnh tượng này bị một người nào đó hiểu chuyện đăng lên trên mạng, cũng đăng kèm tấm ảnh ký tên của Hạ Mạt, cuối cùng ném ra chủ đề —— “Chế tạo cơ giáp nhà ai cường?!”

Trong thời gian mấy giây ngắn ngủi đã có hơn ngàn điều bình luận, trận đấu trước giữa Hạ Mạt cùng với Tử Húc cũng bị bới ra.

Mọi người nhao nhao cho rằng trận đấu chế tạo cơ giáp dành cho tân sinh này không có gì phải lo lắng, có người thậm chí không khách khí chút nào nói: “Trận đấu chế tạo cơ giáp năm nhất có là gì? Cho dù nhét bốn lớp lại cùng một chỗ, 110 cũng có thể đạt được đệ nhất!”

Người nói lời này có lẽ là vô tâm, lại ngoài ý muốn kích động một vài người có tâm hiếu thắng lớp trên.

Trong phòng học năm thứ ba.

Alpha thân hình cao lớn bắt chéo hai chân, cà lơ phất phơ ngồi trên bàn, bên cạnh hắn có rất nhiều học sinh đứng như là tùy tùng.

“Cái tên Hạ Mạt kia lợi hại như vậy?” Alpha hỏi.

Một tên nam sinh vội vàng nói: “Chỗ nào ah?! Cho dù tinh thần lực cao thì như thế nào? Chẳng qua chỉ là một mao đầu tiểu tử không có kinh nghiệm mà thôi!”

Một nam sinh khác nói: “Bây giờ học đệ học muội thật đúng là cuồng ngạo kiêu ngạo! Tự cho là đánh bại trung cấp cơ giáp chế tạo sư thiếu kinh nghiệm là ngon sao?! Hắn một con tôm luộc lại cho mình là tôm hùm!”

“Chẳng lẽ không phải, đám ngốc kia cũng không nghĩ lại, lão dại chúng ta chính là quán quân giải thi đấu chế tạo cơ giáp khu vực phía bắc của lạp Hỗ tinh cầu! Ở trước mặt ngài thì ai dám hung hăng càn quấy?”

“Được rồi.”

Alpha khoát khoát tay, không nhịn được nói: “Nói tới nói lui cũng chỉ có vài câu như thế, nghe mà đau đầu.” Hắn đứng dậy duỗi lưng một cái, “Ken két” vặn vẹo cái cổ, nâng lên chân dài đi ra ngoài cửa.

“Là rồng là tôm, lúc sau sẽ biết.”

Hết chương 121.