*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhất thời thần sắc mọi người trong điện đều không ổn, Tô Dư chỉ cảm thấy kinh hãi không thôi - - đáng sợ không phải là Giai Du Phu Nhân "bới móc", mà là Nhàn Phi im lặng không nói một lời.
Chuyện như vậy, đừng nói là oan uổng, cho dù là sự thật cũng vẫn nên vì mình cãi lại vài câu, nói cho cùng cũng là chuyện liên quan đến tính mạng. Nhưng Nhàn Phi từ lúc tiến điện một lời cũng chưa nói, tùy ý Giai Du Phu Nhân vạch tội, vẻ mặt lạnh lùng không nhìn ra bất kỳ thần sắc nào, tựa như đã hoàn toàn cam chịu.
Tuy cảm thấy chuyện Tô Triệt cùng Nhàn phi có tư tình thật không thể tin được, nhưng dù sao cũng có điển tịch ghi lại, hoàng đế khó tránh nhìn Tô Triệt, chuyện đem thêm hai vòng xuyến vào cung lại không cho Nguyệt Chi, hắn phải có lời giải thích rõ ràng.
Tô Dư cũng nhìn về phía Tô Triệt, chờ mong lời giải thích hợp lý của hắn.
"Bệ hạ..." _ Tô Triệt vừa mở miệng, trong lòng đột nhiên chấn động, giống như nhận ra chuyện quan trọng gì trên mặt liền tái đi, đem lời định nói nuốt xuống. Trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói:" Thần cùng Nhàn phi nương nương chưa từng quen thuộc, lại càng chưa từng tặng vòng xuyến cho nàng."
Hắn nói như vậy, Tô Dư tin, Nguyệt Chi cũng tin. Nhưng vẻ biến sắc vừa rồi lại khiến hai người ngoài tin tưởng còn mang thêm chút nghi hoặc, mơ hồ cảm thấy có ẩn tình bên trong.
"Thần thiếp lén lút điều tra, thứ này, thật là do người cấm quân Đô Úy phủ cùng theo Tô công tử tiến cung liền mang vào hậu cung giao cho hoạn quan Nguyệt Vi cung."_ Giai Du Phu Nhân đi tới bên cạnh Nhàn Phi, bộ dáng ung dung, gảy nhẹ hai chiếc xuyến trên tay nàng. Nàng ta mang một hộ giáp (*) thon dài, chỉ dùng vài phần lực, dây buộc chuỗi hạt bằng sợi bông liền chịu không được đứt lìa.
Một chuỗi âm thanh hạt châu rơi xuống vang lên, từng viên san hô đỏ thẫm tung tóe đầy đất, phát ra một hồi lại một hồi tiếng vang.
"Ngươi..."_ Nhàn Phi thất thần trong khoảng khắc, trong mắt pha lẫn kinh sợ, nhìn về phía Giai Du Phu Nhân, lửa giận trong lòng cơ hồ khiến nàng nhịn không được động thủ, lại rốt cuộc vẫn nhịn xuống, hung hăng nắm chặt tay trong áo, vẫn im lặng không nói.
"Bệ hạ..."_ Nguyệt Chi hồi thần, liếc mắt nhìn hai chuỗi vòng tay của mình, kinh hãi quỳ xuống, cố giữ bình tĩnh_ " Đây là vật Tô công tử đưa cho nô tỳ, lúc ấy tổng cộng bốn chuỗi, nô tỳ cảm thấy quá nhiều, liền tặng cho đường tỷ một đôi..."_ Nguyệt Chi nói rồi giương mắt nhìn Tô Triệt, chỉ mong hắn giúp mình đem lời nói dối này hoàn thiện.
Tô Triệt còn chưa mở miệng, Giai Du Phu Nhân đã cười lạnh, giận không kiềm được một chưởng tát vào mặt nàng:" Thành Thư điện là nơi để ngươi nói bậy? Nếu là ngươi tặng Nhàn Phi, vì sao vừa rồi không nói? Tô công tử cũng chưa từng nhắc đến; nếu thật là ngươi tặng cho Nhàn phi, cho dù Nguyệt Vi cung không ghi lại, Khinh Lê cung của Vân Mẫn Phi cũng không thể không ghi!"
Một lời liền trực tiếp đem giải thích của Nguyệt Chi toàn bộ chọc thủng. Không ngờ tời nàng sẽ động thủ, Nguyệt Chi cả kinh ôm mặt nói không nên lời, Tô Triệt sau khi hồi thần tức đến không nhịn được, định tiến lên tìm Giai Du Phu Nhân tính sổ, lại bị Thẩm Diệp đột nhiên đưa tay ngăn lại.
_______________________________________
"Bệ hạ." _ Thẩm Diệp hạ bái, trên mặt hơi lộ vẻ ảm đạm _ " Vòng xuyến này, cùng Nhàn Phi nương nương không quan hệ, cùng Tô Triệt cũng không có quan hệ, lại càng chưa từng đến tay Nguyễn cô nương."
Trong điện yên lặng, Thẩm Diệp hơi ngẩng đầu, lại nói: "Là thần mang vào cung."
Giai Du Phu Nhân ngẩn ra, Thẩm Diệp nhìn nàng ta, thần sắc bình thản: "Giai Du Phu Nhân điều tra điển tịch, hẳn phải biết, hôm đó là thần cùng Tô Triệt tiến cung. Bốn vòng xuyến này chia thành hai hộp, thần cùng hắn mỗi người cầm một hộp."
"Hắn, là cho Nguyễn cô nương; thần..."_Thẩm Diệp dừng lại, áp chế giãy giụa trong lòng, bình tĩnh nói _" Là cho...Vân Mẫn Phi, về phần như thế nào đến tay Nhàn Phi nương nương, thần không biết."
"Cái gì?!" _ Lần này đến phiên hoàng đế kinh hô. Vạn không nghĩ tới Thẩm Diệp cho hắn chính là đáp án này, đưa cho Tô Dư? Sao lại thành như vậy?
"Thần từng hộ tống nương nương hồi cung, đối với nương nương sinh lòng ái mộ. Nhưng trừ lần đó ra cũng không còn gì khác, Vân Mẫn Phi nương nương đối với việc này cũng không hề hay biết."_ Thẩm Diệp vẫn bình thản, giống như đang nói một chuyện râu ria nào đó.
Lần này trên mặt Tô Dư liền lộ vẻ khiếp sợ. Giai Du Phu Nhân cũng có chút ngoài ý muốn, bất quá vừa vặn rất hợp tâm tư của nàng, vốn muốn trừ Nhàn Phi trước rồi tính tiếp, nhưng nếu hôm nay có thể trực tiếp đem tội danh đẩy lên đầu Tô Dư, Nhàn Phi cũng không cần vội vàng trừ khử nữa.
"Thẩm đại nhân lời này không thể nói bừa."_ Giai Du Phu Nhân lãnh cười lạnh_ "Vòng xuyến này nếu Vân Mẫn Phi thu lấy, đại nhân nói nàng như thế nào lại không biệt dụng ý của đại nhân? Huống hồ..."_ Nhìn lướt qua Nguyệt Chi vẫn còn quỳ gối không dám lên tiếng nữa, Giai Du Phu Nhân tiếp tục nói _ " Tô công tử đưa cho vị hôn thê, xem vật này như vật đính ước; đại nhân ngươi cũng đồng thời đưa cho Vân Mẫn Phi một đôi, Vân Mẫn Phi sẽ thật không biết ý sao?"
Mắt thấy sắc mặt hoàng đế vì lời của Giai Du phu nhân tăng một phần nghiêm túc, Tô Triệt một lòng muốn thay Tô Dư biện minh, vừa định thay trưởng tỷ nói vài câu, một tiếng "Bệ hạ" cũng đã gọi ra, hoàng đế liền khoát tay, thần sắc đạm mạc nói:" Người ngoài tất cả lui ra."
Bốn phía cung nhân đều vô thanh thi lễ, an an tĩnh tĩnh rút điện. Hoàng đế lại nói: "Giai Du Phu Nhân cũng hồi cung đi."
Khẩu khí có chút ngoan lệ, Giai Du Phu Nhân mặc dù muốn nói thêm vài câu, nhưng thần sắc này của hẵn cũng cảm thấy chuyện đã thành một nữa. Vâng lời hạ bái, cũng rút khỏi điện đi.
Thành Thư điện lớn như vậy, trong nháy mắt chỉ còn lại sáu người.
Hoàng đế liếc nhìn Nguyệt Chi, phân phó: "Tô Triệt, ngươi mang Nguyệt Chi ra ngoài, để Từ U thỉnh y nữ đến."
Tô Triệt muốn ở lại, lập tức bị Tô Dư trừng mắt, chỉ đành "Dạ" một tiếng, tiến lên đỡ Nguyệt Chi dậy, cũng rời khỏi Thành Thư điện.
_______________________________________
Bốn người đều tự lặng im, ai cũng không mở miệng. Tô Dư đối với chuyện này hoàn toàn không rõ, nếu thật bị hỏi tội, chuyện duy nhất có thể làm cũng chỉ là cắn chết không nhận, ngoài ra không còn lời nào để nói; Nhàn phi từ lúc tiến điện vẫn duy trì trầm mặt đứng yên, ánh mắt dừng ở một viên san hô cách đó không xa, trong lòng ngàn vạn suy nghĩ.
"Thật sự là cho Vân Mẫn phi?"_ Hoàng đế lại hỏi Thẩm Diệp một lần, Thẩm Diệp ôm quyền:" Vâng."
Hoàng đế liền nhìn Tô Dư:" Nếu thật vậy, đây cũng nên theo lời Giai Du Phu Nhân nói, nàng không thể nào không biết."
"Bệ hạ..."_ Tô Dư hoảng hốt, vừa muốn đáp lời, hoàng đế đã bật cười: "Nhưng nhìn dáng vẻ của nàng, là thật không biết."
"..."_ Tô Dư bị dọa đến ngốc, nghe hắn nói vậy, nhẹ cúi đầu gật gật _" Đúng, thần thiếp không biết."
"Thẩm Diệp."_ Hoàng đế mang vài phần định giá thở ra một hơi dài, nhìn hắn, lại liếc nhanh sang Nhàn Phi _"Ngươi những năm nay tại cấm quân Đô Úy phủ, thẩm vấn như thế nào đều học đến thấu triệt, muốn đáp phải thế nào có thể giấu diếm một người, cũng học được không tồi."
Mắt nhìn mi mắt Nhàn Phi khẽ run, Thẩm Diệp cho dù che giấu cũng uổng công. Hoàng đế lại cười, nói tiếp:" Ngươi biết rất rõ trẫm sẽ không trách A Dư, liền nghĩ đem chính mình gánh hết tất cả, bảo hộ trong sạch cho một người?"
Bỗng cả kinh, Thẩm Diệp hai tay căng thẳng, vẫn cứng rắn không hiển lộ:" Bệ hạ quá lo lắng, thần nói......là lời thật."
"Lời thật?"_ Hoàng đế cười khẽ, thong thả đứng người lên đi về phía trước, cách Nhàn phi hai ba bước liền ngừng lại, quan sát nàng một hồi lâu, lạnh nhạt hỏi nàng:" Chuyện khi nào?"
Trong câu hỏi mười phần chắc chắn, đem chống đỡ cuối cùng trong lòng Nhàn Phi đánh nát. Dưới chân mềm nhũn, thân thể Nhàn Phi không nhịn được quỳ xuống, cố lấy bình tĩnh, run rẩy nói:" Bệ hạ..thần thiếp cùng Thẩm đại nhân chưa từng quen biết..."
"Chưa từng quen biết hắn lại có thể như vậy hộ ngươi? Thậm chí không tiếc kéo theo người vô tội?"_ Hoàng đế hỏi ngược lại. Nhàn Phi cũng không còn lời để nói.
"Bệ hạ, thần..."_ Thẩm Diệp mới vừa mở miệng, trước mắt đột nhiên lóe lên ánh kiếm nhoáng, một mũi kiếm dừng trước mũi Nhàn Phi hoàn toàn đem lời Thẩm Diệp định nói hung hăng tạp nghẹn lại trong cổ.
"Bệ hạ!"_ Tô Dư kinh hãi, lập tức bước nhanh tới cầm lấy tay hoàng đế, cảm thấy cánh tay của chính mình không ngừng run rẩy_ "Chuyện chưa tra rõ, bệ hạ ngài không thể..."
Nhàn Phi sắc mặt trắng bệch, đưa mắt nhìn hàn dao lạnh lẽo một lát, rất nhanh liền bình tĩnh lại. Lùi về phía sau tránh một chút, tiện đà cúi người quỳ xuống:" Bệ hạ thứ tội. Nhưng thần thiếp cùng Thẩm đại nhân......... ngoài đôi vòng xuyến này, cái gì cũng không có, lại càng chưa từng làm ra chuyện không nên làm. Chuyện này, tất cả đều là tội lỗi một người thần thiếp, cùng Nguyễn gia không có nửa phần quan hệ. Bệ hạ muốn giết cứ giết, chỉ cầu bệ hạ thưởng phạt phân minh, đừng liên luỵ người nhà thần thiếp."
Đây là...thừa nhận?
Tô Dư kinh ngạc đến cực hạn. Nhàn Phi cũng giống như Diệp Cảnh Thu, Sở thị, là dắng thiếp cùng gả với nàng. Năm đó còn ba vị nữa, sáu người đều gả vào trong phủ thái tử. Khi đó đều là tuổi mười lăm mười sáu tuổi, đều mới cách cập kê không lâu, từ phủ thái tử đến trong cung, nhiều năm như vậy đều là như thế, nàng lại chưa bao giờ biết...trong lòng Nhàn Phi đã sớm có người khác.
"Bệ hạ."_ Thẩm Diệp bị chuyện này làm cho sắc mặt xanh mét, hai mắt căng chặt nhìn không rời lưỡi kiếm, chỉ sợ sau một khắc, người trước mắt liền mất mạng, "Nhàn phi ở tại cấm cung...muốn đưa vật cho nàng cũng là do thần cố chấp chuẩn bị, không phải nàng cố ý, bệ hạ cần gì trị tội nàng..."
"Thẩm Diệp." _ Hoàng đế cười khẽ, giọng điệu tùy ý _"Việc này, đừng nói muốn mạng của nàng, cho dù muốn tam tộc nàng chịu tội, ngươi cảm thấy sẽ quá phận sao?"
Thẩm Diệp bị lời này nghẹn lại, nhất thời tự định giá, có nên trước đoạt lấy kiếm của hoàng đế rồi tính tiếp hay không. Mặc dù kết quả cuối cùng hoàng đế vẫn sẽ giết hắn, bất quá vẫn nên thử một lần.
Bỗng thấy cổ tay hoàng đế chợt động, Tô Dư la lên sợ hãi, Thẩm Diệp vừa muốn đưa tay ngăn cản, nhưng lại bổ nhào vô ích -- kiếm kia không phải hướng phía Nhàn phi. Hoàng đế tiện tay đem kiếm ném tới một bên, ánh mắt dao động giữa Thẩm Diệp cùng Nhàn Phi, vẫn là sắc mặt bất thiện:" Không đúng, năm đó Diệp thị tìm A Dư phiền toái, bắt kẻ thông dâm là giả ; hôm nay, các ngươi cho Giai Du Phu Nhân tìm một cái thật?"
Thẩm Diệp thở phào, mặc kệ kết quả thế nào, hoàng đế đã đem kiếm ném xuống, nhất định không thể lập tức muốn lấy mạng Nhàn Phi. Bình tĩnh lại, quỳ xuống dập đầu: "Thần tặng vòng xuyến này, chưa từng nói cho Nhàn Phi nương nương là người phương nào tặng, nương nương vì vậy mới nhận lấy. Cho nên..."
"Tròn không được thì đừng tròn."_ Hoàng đế cười lạnh _ " Lời nói trước sau đều không giống, bản lĩnh bịa chuyện của ngươi còn không bằng Nguyệt Chi."
"..."
"Lùc dùng người, trẫm sẽ không so đo với ngươi cái này."_ Hoàng đế nói, đưa tay ra, giúp Nhàn phi đứng lên, sau đó lại hướng về Thẩm Diệp _ "Đem chuyện nên làm hoàn thành cho trẫm, nếu không, cho dù trẫm không nhắc tới, cũng không thể đảm bảo ngày sau Giai Du Phu Nhân có thể hay không nói ra."
Mắt thấy ba người còn lại cùng kinh ngạc, Hạ Lan Tử Hành tự giễu cười một tiếng: Nếu không phải sau khi trọng sinh lòng chỉ có A Dư, còn không phải mang tất cả các ngươi đi hỏi tội.
(*) Là mấy cái móng dài dài hay thấy trong phim cung đấu đó