Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 86





Triệu Tử Nghiễn tiếng nói có chút mềm yếu: "Khanh nhi nàng muốn làm gì?"

Phó Ngôn Khanh khẽ nói: "Nếu như muốn diễn kịch, phải chân thật một chút." Nói xong nàng rất nhanh lướt đi khỏi phòng, cũng rất nhanh liền quay trở về, đưa tay nhét một viên thuốc vào miệng Tào Lưu Cẩm.
"Đó là cái gì?" Triệu Tử Nghiễn nghi ngờ nói.

"Đây là Trảo Dược Tiên, ăn rồi sẽ khiến người sinh ra ảo giác, rơi vào mơ hồ hỗn độn." Nói xong, nàng thập phần dứt khoát đem người một cước đá ngã, cơ hồ là đơn phương hành hạ một phen.
Mắt thấy hiệu quả không sai biệt lắm, Phó Ngôn Khanh ánh mắt lướt trở về Triệu Tử Nghiễn, nhìn xem trên người nàng ấy đều là dấu vết nàng lưu lại, trên mặt lập tức nóng lên, nhưng rất nhanh trấn tĩnh, lạnh mặt xuất thủ dàn dựng một số vết tích tương tự trên người Tào Lưu Cẩm.
Triệu Tử Nghiễn bụm mặt cười đến muốn lăn xuống giường, Phó Ngôn Khanh có chút lúng túng, lại mang theo một bụng oán trách, nếu không phải bởi vì diễn kịch, lại không nỡ nhẫn tâm hủy đi trinh tiết một nữ tử, nàng ở đâu cần làm chuyện khó xử này. Dù sao Triệu Lưu Cẩm chỉ là một con cờ đáng thương trong tay đám người Triệu Mặc Tiên, có thể các nàng rốt cuộc không đi chung một đường, nhưng cũng không đến mức hủy đi nàng ấy.
Nhìn xem Tào Lưu Cẩm vẫn còn đang hôn mê, Phó Ngôn Khanh liền tranh thủ trở lại giường, đem Triệu Tử Nghiễn ôm vào trong ngực, đứa trẻ này đã buồn ngủ đến không được, rất nhanh liền vùi vào ngực nàng ngủ đến mê say.
Hai người lần này trải qua một phen dây dưa kịch liệt, mồ hôi đã thấm ướt cả người, nhưng lại không thể lập tức đi tắm, Phó Ngôn Khanh đành phải tạm thời thay nàng chỉnh lý một chút bên dưới hỗn loạn. Người dưới thân trong lúc ngủ mơ cảm nhận được bàn tay lành lạnh chạm vào, liền có chút nhíu mày co rúm lại, đoán chừng vẫn là không thoải mái, Phó Ngôn Khanh đau lòng mà ôm người hôn một chút, làm cho nàng ngủ dễ chịu chút ít.

Xem chừng Tào Lưu Cẩm nhanh tỉnh, Phó Ngôn Khanh đánh thức Triệu Tử Nghiễn cho nàng mặc tốt trung y, cẩn thận chỉnh lý, đảm bảo sẽ không bị người chiếm tiện nghi, lúc này mới ôm nàng ngồi xuống xe lăn. Phó Ngôn Khanh không chút lưu tình đem Tào Lưu Cẩm ném lên trên giường, quay đầu lung tung xả loạn y phục nàng ta, nhìn qua dáng vẻ Tào Lưu Cẩm đích thực là giống như say rượu mất lý trí.
Đợi đến lúc cẩn thận dàn xếp xong hết thảy, Phó Ngôn Khanh nhíu mày, bất đắc dĩ rời đi, Triệu Tử Nghiễn mới trầm thấp bật cười. Nếu không phải muốn nhanh chóng để Tây Nam Vương phủ được bình yên, nàng cũng không đánh ra nước cờ này, Phó Ngôn Khanh sợ nàng ấm ức, nàng làm sao không rõ, chính nàng ấy cũng rất ấm ức, dù sao cảnh diễn này quá mức hoang đường.
Bên ngoài hoàng hôn đã buông xuống, một vài tia sáng vàng óng còn sót lại xuyên thấu qua cửa sổ rơi vào trong phòng, hạ xuống một mảnh quầng sáng, Triệu Tử Nghiễn hít vào một hơi, híp mắt nhìn một chút ánh tà dương. Bên tai vang lên tiếng xột xoạt, Triệu Tử Nghiễn dừng một chút, lại tiếp tục trầm mặc ngồi ở trên xe lăn.
Lúc Tào Lưu Cẩm tỉnh lại, đầu não vẫn chìm trong một mảnh hỗn loạn mơ hồ, nhìn xem màn trướng lạ lẫm buông xuống, đột nhiên nhớ tới kế hoạch nàng đã khổ tâm chuẩn bị. Vừa muốn ngồi dậy, nhưng là một cơn choáng đầu hoa mắt ập tới, toàn thân đau nhức giống như bị người đánh qua một trận, khiến cho nàng nhất thời ngồi dậy không nổi. Nhìn xem thân thể chính mình, lại nhìn một mảnh hỗn loạn trên giường, mà bên giường quần áo tán lạc, trong mắt Tào Lưu Cẩm không thể ức chế tuôn ra một hồi ngượng ngùng cùng vui sướng, nàng cũng không quản trí nhớ mơ mơ hồ hồ, vội vàng ngẩng đầu lên, liền thấy được người kia chỉ mặc một thân trung y lặng lẽ ngồi ở trên xe lăn.
Tào Lưu Cẩm giờ phút này tâm tình vô cùng phức tạp, Triệu Tử Nghiễn mặc dù chân không được, nhưng phong độ tư thái trác tuyệt của nàng cũng đủ khiến người mê đắm không thôi. Tào Lưu Cẩm nghĩ tới việc mình vừa cùng quân thượng trải qua một phen tình sự, liền ức chế không nổi đắc ý vui mừng.
Tào Lưu Cẩm ra vẻ bối rối mà leo xuống giường, chật vật quỳ gối trước Triệu Tử Nghiễn, ánh mắt liếc về dấu vết mập mờ ẩn hiện nơi cổ áo của người kia, trên mặt không khỏi nóng lên, lại còn làm như hoảng loạn nói: "Lưu Cẩm tội đáng chết vạn lần, không biết đúng mực, cùng quân thượng uống rượu quá nhiều, lúc này mới... Cầu quân thượng ban tội!"

Triệu Tử Nghiễn ánh mắt tối trầm, lạnh nhạt nhìn Tào Lưu Cẩm, trong tay nắm chặt rồi lại mở, tựa hồ đang có điều khó xử.
Tào Lưu Cẩm thấy thế cũng thấp thỏm không yên, chẳng lẽ quân thượng phát hiện mình hạ dược? Thuốc này tuy dược tính không nhẹ, nhưng khi pha vào trong rượu chỉ có tác dụng tăng thêm men say, trừ khi thật sự động tình, bằng không dược tính cũng không đến mức mãnh liệt, không phải như vậy mình cũng không qua mắt được châm thử độc của Võng Lượng, rốt cuộc thì chính bản thân mình cũng say đến không còn biết gì.
Bên kia Triệu Tử Nghiễn còn chưa lên tiếng, đột nhiên có người đẩy mạnh cửa ra, căn phòng mờ tối trong thoáng chốc được ánh sáng tràn vào. Phó Ngôn Khanh đứng chết lặng ở cửa, ánh chiều tà bao trùm lên người nàng, kéo theo một vệt bóng dài nhỏ trên mặt đất, hắt vào bên người Triệu Tử Nghiễn.
Triệu Tử Nghiễn toàn thân run lên, ngẩng đầu nhìn nàng, cũng rất nhanh có chút bối rối mà di chuyển ánh mắt. Phó Ngôn Khanh gắt gao nhìn vào hai người y phục tán loạn trong phòng, trên mặt hoàn toàn trắng bệch, sau đó tựa hồ có hơi vô lực, lảo đảo lui về sau một bước.

Tào Lưu Cẩm giờ phút này không dám ngẩng đầu, nàng tinh tường cảm giác được ánh mắt Phó Ngôn Khanh dừng ở trên người mình, tựa như dao găm cắm vào, cực kỳ lạnh lẽo.
Sau một hồi Phó Ngôn Khanh mới run run mở miệng: "Quân thượng quả nhiên là có nhã hứng, nguyên lai ta lo lắng nàng uống rượu hại thân, nhưng không ngờ quân thượng đã có mỹ nhân ở bên cạnh, ôn nhu hương có thể khiến quân thượng hài lòng mãn ý?"
Triệu Tử Nghiễn nguyên bản áy náy thấp thỏm không yên, lúc này đột nhiên ngẩng đầu, cắn răng nói: "Uống rượu hại thân? Tô cô nương giờ phút này mới đến quan tâm ta, có phải là đã muộn rồi không? Đừng tưởng rằng ta nhân nhượng nàng, nàng liền đã quên thân phận của mình."
Phó Ngôn Khanh nở nụ cười, tiếng cười trào phúng bi thương: "Phải, ta nên nhớ rõ, quân thượng là Nhiếp chính vương, tự nhiên chuyện gì cũng có thể làm, chúc mừng quân thượng ôm được mỹ nhân về rồi!" Nói xong, nàng lạnh lùng liếc mắt Tào Lưu Cẩm, xoay người rời khỏi.

Triệu Tử Nghiễn suy sụp dựa vào xe lăn, Tào Lưu Cẩm cúi đầu xuống luôn miệng nói: "Lưu Cẩm đáng chết, nếu không phải tại ta, Tô cô nương cùng quân thượng liền sẽ không ồn ào đến mức này, quân thượng... ta đi cùng Tô cô nương nói, ta cùng quân thượng không có gì, chỉ là ta mong muốn đơn phương, là ta thừa dịp quân thượng uống say, câu dẫn quân thượng..."

"Lưu Cẩm." Triệu Tử Nghiễn lắc đầu, mệt mỏi nói: "Vấn đề giữa bổn vương và nàng ấy, không liên quan cô, trong lòng nàng ấy, bổn vương chung quy không sánh bằng những chuyện nàng ấy xem trọng. Việc này, bổn vương cũng có trách nhiệm, dù sao...."
"Quân thượng, Lưu Cẩm... Lưu Cẩm nguyện ý." Mắt thấy Triệu Tử Nghiễn có chút sững sờ, Tào Lưu Cẩm cúi đầu e thẹn nói: "Trước đây chưa gặp quân thượng, liền đối với quân thượng ngưỡng mộ không thôi, người vì Đại Hạ làm hết thảy, càng khiến cho Lưu Cẩm khâm phục. Sau khi gặp quân thượng, Lưu Cẩm....liền càng thêm ngưỡng mộ phong độ tư thái của người." Nói xong gò má nàng đỏ bừng, gấp giọng nói: "Lưu Cẩm không dám hy vọng xa vời, nếu quân thượng không chê, Lưu Cẩm nguyện sau khi báo thù cho phụ thân, cả đời hầu hạ quân thượng!"

Triệu Tử Nghiễn ánh mắt phức tạp nhìn Tào Lưu Cẩm, hồi lâu mới cười khổ một tiếng: "Ngày sau không được nhắc đến nữa, bổn vương không thoải mái, cô lui xuống nghỉ ngơi đi, để bổn vương một mình là tốt rồi."
"Quân thượng?" Tào Lưu Cẩm muốn nói lại thôi, thấy Triệu Tử Nghiễn nhắm mắt lại vô cùng mệt mỏi, tựa hồ nghĩ đến điều gì, nhỏ giọng nói: "Vâng, Lưu Cẩm cho người đưa nước ấm đến, hầu hạ quân thượng tắm gội."

Triệu Tử Nghiễn ngón tay run lên, ngoài nhà Phó Ngôn Khanh vẫn còn một mực chưa rời đi, nghiến răng nghiến lợi nói thầm, Tào Lưu Cẩm...thật vô sỉ!
Đợi đến nửa canh giờ sau nước ấm chuẩn bị tốt, Tào Lưu Cẩm hơi do dự muốn mở cửa đi vào, đã thấy một nữ tử mặc áo tơ trắng ngăn cản trước mặt nàng, thản nhiên đón lấy y phục trong tay nàng . Tào Lưu Cẩm sững sờ, đang muốn mở miệng, người kia liền nói: "Ta là Tư Nhạc, thiếp thân thị nữ của quân thượng, trước khi Tô cô nương đến, ta vẫn một mực hầu hạ người, hôm nay quân thượng có lệnh, hết thảy sinh hoạt cơm nước thường ngày của người, từ nay liền giao lại cho ta. Tào cô nương vẫn là trở về, nghỉ ngơi đi."

Thấy Tào Lưu Cẩm lông mày nhíu lại, 'Tư Nhạc' lạnh lùng bỏ thêm một câu: "Quân thượng không thói quen cùng người ngoài có quá nhiều tiếp xúc, ngươi... Chớ cho rằng đã có lần này ngoài ý muốn, liền có thể tiếp tục câu dẫn quân thượng."
Tào Lưu Cẩm sắc mặt tái xanh, Triệu Tử Nghiễn bên trong lại không lên tiếng, nàng chỉ có thể không cam lòng rời đi. Trong mắt hơi trầm xuống, nữ nhân này nơi nào đến được? Bất quá, nàng còn có việc chưa xử lý, nghĩ vậy, nàng bước nhanh trở về phòng, nhìn chung quanh không người lui tới, lặng lẽ bắt đầu viết thư.

Sau khi đóng tốt cửa chính, 'Tư Nhạc' lượn nhanh đến phía sau bình phong, Triệu Tử Nghiễn dung mạo tràn đầy ý cười, thản nhiên cởi xuống trung y. 'Tư Nhạc' sắc mặt có chút khó coi, hừ lạnh nói: "Quân thượng đến là ai cũng không cấm kỵ."

Triệu Tử Nghiễn có chút vô tội nói: "Chúng ta cái gì nên nhìn cũng nhìn rồi, cái gì nên làm cũng làm rồi, vì sao còn muốn cấm kỵ?"
'Tư Nhạc' sững sờ, lập tức sắc mặt giãn ra, đi qua giúp đỡ nàng đem quần áo thoát, ánh mắt rơi vào mấy điểm đỏ hồng trên da thịt trắng nõn, mặt có chút nóng, nhỏ giọng nói: "Nàng như thế nào biết được là ta?"

Triệu Tử Nghiễn buồn cười: "Tư Nhạc chưa từng dám tiến vào lúc ta đang tắm gội, huống hồ nàng ấy làm sao lại xuất hiện ở nơi này."
Phó Ngôn Khanh không nói chuyện, đem y phục của Triệu Tử Nghiễn cởi xuống, ôm người thả vào trong thùng tắm, sau đó ánh mắt có chút lửng lơ bay: "Nàng... Nàng tự mình tắm." Trước đây không có nếm qua tư vị kia, nàng còn có thể nhẫn nhịn, nhưng lúc này nhìn xem thân thể xinh đẹp trước mắt, Phó Ngôn Khanh liền có chút cầm giữ không được, mặt cũng hồng đến lợi hại.

Triệu Tử Nghiễn vốn toàn thân mỏi nhừ, dưới thân mơ hồ có chút không khỏe, nhìn Phó Ngôn Khanh mặt đỏ ửng, trong đầu cũng liền nhớ lại cảnh tượng kia, lập tức cúi đầu không nói một lời, vội vàng tẩy đi cảm giác dinh dính trên người.
Đợi đến lúc tắm gội xong, Triệu Tử Nghiễn liền ngồi ở trong thùng tắm ngưỡng đầu nói: "Tắm xong rồi." Bộ dáng kia đương nhiên là muốn tức phụ ôm mình đi ra, lau người mặc y phục cho nàng.
Phó Ngôn Khanh vừa muốn cười vừa bất đắc dĩ, đưa tay đem thân thể trơn bóng kia ôm đến trên giường. Thời tiết tháng mười dĩ nhiên có chút lạnh, Phó Ngôn Khanh nhanh chóng lau khô nước trên người nàng, một tay lấy mền bọc kỹ, lúc này mới chăm chú thay nàng sát tóc.
Hai người vừa trải qua một phen triền miên giao phó thể xác cùng tinh thần, đây chính là thời điểm ngọt ngào phát dính, trước đó bị một số chuyện phiền phức quấy rầy, giờ phút này chỉ còn hai người ở bên nhau, Phó Ngôn Khanh càng thêm dịu dàng như nước. Triệu Tử Nghiễn nằm ở trên chân nàng, ngưỡng đầu nhìn xem nàng, khóe miệng ôm lấy ý cười, tuy Phó Ngôn Khanh hiện giờ dịch dung, nhưng thần sắc kia vẫn quen thuộc dịu dàng, để Triệu Tử Nghiễn như thế nào đều không dời mắt nổi.

Phó Ngôn Khanh bị nàng nhìn đến trong lòng mềm nhũn, vươn tay che đi ánh mắt của nàng: "Nàng như vậy nhìn chằm chằm vào Tư Nhạc, ta rất là không vui đấy."

Triệu Tử Nghiễn nghiêng đầu, cười nói: "Nhưng trong mắt ta, đây chính là nàng mà." Nói xong, nàng dừng một chút, trầm giọng nói: "Ta sẽ rất nhanh, rất nhanh để nàng dùng lại gương mặt thật."
Phó Ngôn Khanh nhẹ nhàng ân một tiếng, Triệu Tử Nghiễn lại trầm tư nói: "Nàng nói xem bọn họ sẽ tin sao?"
Phó Ngôn Khanh dừng một chút, khẽ lắc đầu: "Yên lặng theo dõi kỳ biến, bất quá mỗi lần ta cùng A Húc tranh cãi, đều phát hiện bóng dáng Tào Lưu Cẩm gần đó. Triệu Mặc Tiên tự cho bản thân thông minh, khả năng liền sẽ từng bước rơi vào bẫy. Thứ nhất, phát sinh chuyện thế này, cảm tình ta và nàng sẽ không thể trở lại như lúc ban đầu, thứ hai, phụ vương và A Húc bất mãn liền sẽ về phe Triệu Mặc Tiên, cũng thật là hợp tình hợp lý. Thứ ba, ta cũng để lộ cho người kia nghe được lúc đầu ta với nàng là giao dịch lợi ích đấy, dựa theo tính cách Triệu Mặc Tiên, nàng ta càng muốn tin tưởng cái gọi là lợi ích."
Nghe nàng phân tích xong, Triệu Tử Nghiễn sắc mặt có chút ủ rũ: "A đệ của nàng lúc đầu thực sự là hận không thể giết ta, tuy đáp ứng phối hợp, nhưng hắn cũng không tiếp nhận ta..."
"Hết thảy có ta, bọn hắn nếu như biết được nàng tốt bao nhiêu, liền sẽ thay ta vui mừng, tin tưởng ta." Phó Ngôn Khanh nói xong lập tức vuốt ve vành tai nàng, ôn thanh nói: "Vừa rồi mệt đến như vậy, nàng nên ngủ thêm một chút, chờ đến bữa tối ta sẽ gọi nàng dậy."
Triệu Tử Nghiễn lỗ tai đỏ bừng, vươn tay ôm cổ Phó Ngôn Khanh, lí nhí nói: "Nàng không mệt mỏi sao?"

Phó Ngôn Khanh cúi người thuận theo nàng ôm, cười đến vui vẻ: "Không sao, chỉ là ngón tay có chút mỏi."
Còn chưa nói xong đã bị người hôn lên, bên tai là thanh âm tràn đầy ái muội của Triệu Tử Nghiễn: "Khanh nhi sớm muộn cũng sẽ được nếm thử đấy."
Phó Ngôn Khanh nhìn đứa trẻ kia đã buồn ngủ đến không được, vậy mà còn không chịu an phận, chỉ có thể trầm thấp bật cười. Dù sao vẫn là rất mệt mỏi, Triệu Tử Nghiễn náo loạn một lát liền ngủ rồi, Phó Ngôn Khanh ôm nàng dỗ dành một lúc, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài, canh giờ đến rồi, nên chuẩn bị cho Triệu Tử Nghiễn ăn, dược tính dù đã giải đi rồi nhưng vẫn gây tổn hại đến thân thể, cần hảo hảo bồi bổ cho nàng.
Đến mức phải dùng thân phận Tư Nhạc một thời gian dài, nàng cũng không thể để Tào Lưu Cẩm quanh quẩn bên Triệu Tử Nghiễn. Nghĩ đến vừa rồi đứa trẻ này vậy mà mỉm cười đối nữ nhân kia, Tào Lưu Cẩm được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, lông mày Phó Ngôn Khanh càng nhíu đến gắt gao.
Thừa dịp mọi người chuẩn bị bữa tối, Phó Ngôn Khanh liền âm thầm trở về biệt uyển giao phó một số việc cho Thường Nhạc, trong mắt người ngoài, nàng cùng Triệu Tử Nghiễn đang lạnh nhạt với nhau, dĩ nhiên sẽ không thể ở lại trong phòng nàng ấy. Nàng sớm đã phân phó người sửa sang lại gian phòng bên cạnh Phó Ngôn Húc, lại cho Thường Nhạc dịch dung thành nàng, để Lạc Âm ở bên này hầu hạ, như vậy kế hoạch mới không bị lộ.
Trước mắt người biết rõ kế hoạch chỉ có Võng Lượng, Thường Nhạc cùng Lạc Âm, những người khác tạm thời đều gạt, dù sao như vậy mới càng thêm hiệu quả. Lạc Âm trước đây không biết được, tức giận đến lợi hại, liền một phen chạy đến náo loạn Triệu Tử Nghiễn, thực sự rất vừa vặn.
Triệu Tử Nghiễn cho người chuẩn bị thêm một cái giường ở gian phòng ngoài, xem như là chỗ ngủ cho Tư Nhạc, bất quá trong đêm không ai, hai người tự nhiên dính vào nhau ngủ đến an ổn.
Sáng sớm hôm sau, Tào Lưu Cẩm liền ở ngoài phòng hầu lấy, đợi đến lúc cửa mở ra, đã nhìn thấy 'Tư Nhạc' phụ giúp quân thượng đi ra ngoài, Tào Lưu Cẩm vội cúi đầu thi lễ: "Quân thượng."

Tư Nhạc thấy nàng, trầm thấp cùng Triệu Tử Nghiễn nói câu cáo lui, liền tạm thời rời khỏi.

Triệu Tử Nghiễn đối mặt Tào Lưu Cẩm l biểu lộ rất phức tạp, không có nói thêm cái gì, chẳng qua là nhẹ gật đầu, sau đó mới thấp giọng nói: "Tiểu vương gia... Còn có Cẩn nhi đâu?"

Một bên Võng Lượng muốn nói lại thôi, sau đó mới nặng nề nói: "Tô cô nương hôm qua một mực không rời khỏi tiểu viện của Tiểu vương gia, khả năng là muốn tạm thời ở lại bên đấy."
Triệu Tử Nghiễn ánh mắt ảm đạm, khoát tay áo: "Đều đi xuống đi, một mình ta đi một chút."

Tào Lưu Cẩm một mực nhìn theo bóng dáng nàng, Triệu Tử Nghiễn trầm mặc một hồi lâu, trực tiếp hướng sân viện Phó Ngôn Húc mà đi. Tào Lưu Cẩm trong lòng vẫn còn có chút nghi hoặc, lập tức liền theo sát ở phía sau.
Triệu Tử Nghiễn có công phu trong người, nàng dĩ nhiên biết rõ nữ nhân kia theo dõi mình, bất quá như thế càng tốt, vừa vặn có thể khiến cho nàng ta triệt để mắc lừa.
----------------------------
P.S được rồi điện hạ cùng quận chúa diễn rất tốt, kĩ thuật diễn không kém Sư điện hạ cùng Lạc đại nhân bao nhiêu ^^"
Tào Lưu Cẩm biểu đạt, điện hạ thoạt nhìn ôn nhu, vì sao có sở thích SM!
Điện hạ (dở khóc dở cười): SM là Khanh nhi đấy, không phải ta.
---
Tác giả có lời muốn nói: Quận chúa biểu thị, bánh bao là của ta, tuyệt không để nữ nhân kia lượn lờ xung quanh, cho nên ăn xong liền bảo hộ thật tốt.
----
Chú thích; * phản gián kế : Lợi dụng kế của địch để biến thành kế của mình