Có những tình yêu đã được gieo trồng từ lúc còn rất sớm, nhưng đến mãi sau này khi đơm hoa thì không nhìn lại khoảng thời gian khó khăn cùng nhau tưới nước bón phân, chỉ biết hái hoa, bứt lá, để một ngày khi cái cây đó héo hon cũng như tình yêu sớm ngày đã bị chà đạp đến mức tổn thương mà biến mất. Thì người mới hiểu rằng họ sắp mất đi điều quan trọng nhất, một nửa linh hồn của mình. Mất đi nàng, chính là mất đi chính sinh mệnh và những niềm vui nơi hắn.
Chuyện bắt đầu từ lúc bọn họ còn bé, là thanh mai trúc mã sớm ngày có nhau, cùng lớn lên, cùng giương cung, rút kiếm vượt qua trùng trùng khó khăn để một ngày Hiên Viên Lãng được Tiên Đế đích thân ban hôn cùng Hàn Băng Băng. Khi cả hai lớn lên cũng là năm Hiên Viên 47 hắn Hiên Viên Lãng được kế thừa ngai vàng đăng cơ lấy hiệu Viễn Hoàng đồng thời sắc phong Hàn Băng Băng trở thành hoàng hậu. Vậy mà chưa bao lâu chính hắn là người phế ngôi hoàng hậu của nàng, để rồi tình cảm ấy dần rơi vào ngõ cụt. Nằm trên tay hắn tựa vào lòng hắn, nàng vẫn như ngày ấy vẫn luôn yêu một Hiên Viên Lãng ôn nhu tâm đầu ý hợp với mình.