Thành Ôn không kịp phản ứng, cô gái nhỏ đã đỏ mặt chạy trốn, Tưởng Mục Thăng mới đen mặt đóng cửa lại, nói, "Nhất định là Chương Thất nói lung tung với em mình rồi."
Thành Ôn lúc này mới kịp phản ứng lại, hóa ra mình cũng có duyên với con gái cơ đấy, cô gái kia rõ ràng là vẻ mặt ái mộ mà.
Nhưng đối phương thoạt nhìn cũng chỉ mới có mười lăm mười sáu tuổi, tính đi tính lại cũng mới là tuổi học trung học. Ở thời đại này mười lăm mười sáu tuổi ở chỗ cùng khổ đã lập gia đình rồi, nhưng ở trong lòng Thành Ôn lại chỉ là trẻ vị thành niên,
Thành Ôn vừa vui vẻ nghĩ mình cũng có duyên với con gái, trong lòng yên lặng nghĩ, mình rốt cuộc có bao nhiêu cầm thú mới làm cho con gái ái mộ chứ.
Chương Huệ nấu một bát bánh canh, cô nghe nói Thành Ôn lên núi không thoải mái, khả năng là bởi vì anh mình quá lỗ mãng, một đường lái xe xóc nảy, cho nên cố ý nấu đồ mềm chín cho Thành Ôn ăn.
Trong sơn trại này, bản thân vốn không có nhiều phụ nữ, có phụ nữ cũng chẳng biết nấu cơm mấy, tay nghề của Chương Huệ đã xem như tốt, nhưng đơn giản chỉ là thả muối vào nồi, nấu chín là xong thôi.
Miệng Thành Ôn không có vị gì, ăn gì cũng thấy không có khẩu vị, tùy tiện ăn hai miếng.
Ăn sáng xong, Chương Thất tới, cười hì hì nói: "Đại ca bảo tôi đưa mọi người đi dạo xung quanh."
Thành Ôn cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút, Tưởng Mục Thăng cũng không có ý kiến.
Trại trên núi Áp Đầu rất lớn, nhưng không có gì mới mẻ, có kho vũ khí, có kho lương thực, có một võ trường, chỗ khác phần lớn là nhà ở, anh em trong trại rất nhiều, cho nên phòng ở cũng không ít.
Sau trại có một rừng cây, mùa hè cây cối cực kì tươi tốt, trên đường có chút lá cây mỏng manh, lúc đi đường vang lên tiếng "loạt xoạt".
Trong rừng ngẫu nhiên có thể nhìn thấy sườn núi, thường có hang động, trong hang động hay có suối.
Chương Thất cười nói: "Những chỗ này là cho quân tự trị phòng vệ dùng, bọn họ hay lên núi tiêu diệt hoặc là chiêu binh, đoàn người trốn trong sơn động, chờ bọn họ đi rồi trở ra. Nhưng hiện tại tốt hơn nhiều, thanh danh trại rất vang, quân tự trị cũng không dám đến đây."
Chương Thất nói xong, còn thấy tự hào.
Bọn họ một đường đi tới, chợt thấy phía trước có có bóng người, đi gần nhìn thấy rõ, hóa ra là em Chương Thất.
Chương Huệ vẫn mặc xiêm y xanh đậm như vừa rồi, tay xách một cái giỏ trúc, nhìn thấy bọn họ có hơi ngại ngùng, nâng đôi mắt to liếc Thành Ôn, lại sợ Thành Ôn phát hiện mình đang nhìn, ngượng ngùng thu hồi ánh mắt đi, tránh ở sau anh mình.
Chương Thất thấy Chương Huệ, lôi kéo cô nói: "Này sao em lại trốn đi, buổi sáng không phải còn lẩm bẩm bảo đưa cơm cho Thành nhị gia hả?"
"Anh này!"
Chương Huệ đỏ bừng mặt, oán trách nhìn Chương Thất một cái, nói: "Em nào có."
Cô nói xong, lại liếc mắt Thành Ôn, mím môi, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Anh Thành cũng tới rừng đi dạo ạ? Em đang nhặt măng, để trưa nấu măng ăn."
Thành Ôn thân mật cười cười. Chương Huệ nghe anh mình khen Thành Ôn đến độ có một không hai, lần đầu tiên gặp mặt cũng thấy không tầm thường, nhã nhặn dễ nhìn, lúc này nhất thời bị nụ cười ôn hòa này làm hoa cả mắt, ngơ ngác đứng đó.
Tưởng Mục Thăng nhìn ánh mắt của cô, không dấu vết nghiêng đi một bước, vừa lúc ngăn tầm mắt Chương Huệ, nói: "Măng cũng ngon, trước kia tôi cũng ăn rồi, nhưng không biết trông thế nào."
Chương Huệ nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Cô tuy rằng sống ở nơi toàn đàn ông, nhưng chung quy cũng vẫn là con gái, tất nhiên biết nhìn thẳng một người đàn ông như vậy không tốt.
Nghe Tưởng Mục Thăng nói chuyện, cô nhiệt tình lật giỏ trúc, cầm một cái măng cho Tưởng Mục Thăng nhìn, trong giỏ còn có ít rau dại.
Tưởng Mục Thăng một mặt là muốn tách lực chú ý của Chương Huệ với Thành Ôn, về phương diện khác cũng thật sự chưa từng thấy măng, cầm lên nhìn, toàn là đất, nói: "Măng không phải trắng phau à, sao lại xanh, hơn nữa măng không phải mọc vào mùa xuân sao?"
Cô gái nghe xong nhất thời cười khanh khách, duỗi cánh tay trắng nõn lấy măng qua, lột da ngoài ra, lộ ra lõi trắng bên trong, nói: "Lột da mới trắng, mùa xuân thì gọi là măng mùa xuân, mùa đông thì măng mùa đông, còn có măng mùa hạ... Vừa nhìn là biết anh Tưởng giống anh em, đàn ông các anh đánh giặc đi, đúng là không biết mấy thứ này."
Chương Huệ chưa từng thấy đàn ông nhã nhặn ôn hòa như Thành Ôn, cho nên vừa gặp mặt nhất thời bị hấp dẫn, đồng dạng cũng chưa từng thấy người đàn ông nào như Tưởng Mục Thăng. Tưởng Mục Thăng khiêm tốn lễ độ, hơn nữa còn vui vẻ, hắn lăn lộn làm ăn nhiều năm như vậy, đương nhiên biết tìm đề tài để nói, thành công dời lực chú ý của Chương Huệ đi.
Chẳng qua lại một vấn đề nữa, cô nhất thời lại bị Tưởng Mục Thăng làm cho ngũ mê ba đạo lòng không yên, cảm thấy anh Tưởng thật sự là hài hước, khác hẳn đàn ông trong trại.
Thành Ôn đi sau, nhìn Tưởng Mục Thăng chọc cô cười khanh khách, nhướng nhướng mày, híp mắt.
Chương Thất nhìn em gái và Tưởng Mục Thăng tán gẫu đến độ hăng say, cũng không cảm thấy có gì không ổn. Hắn là người nói nhiều, hơn nữa từ trước đến nay vẫn vậy, liên tiếp huyên thuyên với Thành Ôn, chợt thấy Thành Ôn ngừng lại một chút.
Tưởng Mục Thăng chợt nghe thấy Chương Thất cả kinh hô: "Ôi Thành nhị gia, làm sao thế, trẹo chân hả? Trong rừng này nhiều đá lắm, không cẩn thận có thể bị trẹo chân đấy, có đi được không, hay là để tôi cõng anh đi!"
Hắn nói xong khom lưng xuống, đầu gối cũng hơi cong lại, làm ra vẻ muốn cõng Thành Ôn.
Tưởng Mục Thăng nghe thấy được còn tưởng rằng Thành Ôn thật sự trẹo chân, nhanh chóng quay người dìu cậu. Thành Ôn hiện tại mang bầu, căn bản không thể để cho người cõng, động tác này sẽ đè lên bụng.
Thành Ôn nửa ngồi xổm, kỳ thật căn bản cậu không sao cả. Tưởng Mục Thăng đỡ cậu, cậu dựa vào người Tưởng Mục Thăng, mọi người cũng không đi dạo nữa, trở về trại.
Vào phòng, Chương Huệ nói đi lấy thuốc trị thương, vội vã chạy đi. Chương Thất nghe nói Đại đương gia đang tìm mình, cũng đi luôn.
Tưởng Mục Thăng đỡ cậu ngồi xuống giường, nói: "Chân thế nào, có đau không? Cũng không biết trên ngọn núi này có thầy thuốc tốt không nữa."
Tưởng Mục Thăng đang nói, bỗng nhiên bị Thành Ôn kéo lại, cả người ngã xuống giường. Thành Ôn xoay người đè lên, Tưởng Mục Thăng sợ cậu bị thương, không dám động.
Thành Ôn cúi đầu, hơi nóng phun bên tai hắn, nhẹ nhàng ngậm vành tai, vừa liếm hôn vành tai Tưởng Mục Thăng, vừa hừ nhẹ trong mũi.
Mắt Tưởng Mục Thăng nhất thời tối sầm, bóp cằm Thành Ôn, kéo cổ cậu xuống, hai người hôn nhau.
Thành Ôn bị hắn hôn môi có chút không thở nổi, cười nói: "Ông chủ Tưởng nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, chọc cho con gái nhà người ta cười thành như vậy."
Tưởng Mục Thăng cười nói: "Anh đây không phải oan uổng lắm sao hả?"
Hắn nói xong, tay theo thắt lưng Thành Ôn vuốt ve xuống, cách quần áo mỏng của Thành Ôn vuốt ve đùi, khẽ ngẩng đầu cắn tai Thành Ôn, thấp giọng cười nói: "Phía dưới của anh cứng rồi, Thành nhị gia định giải quyết thế nào?"
Tưởng Mục Thăng nói không e dè chút nào, Thành Ôn lại nóng mặt, nhưng chưa đợi cậu nói chuyện, Tưởng Mục Thăng đã xoay người đặt cậu lên giường, vươn tay cởi quần Thành Ôn.
Thành Ôn cảm thấy hai chân chợt lạnh, Tưởng Mục Thăng thật sự cởi quần của cậu, hai cái đùi trơn bóng lộ ra.
Thành Ôn trừng mắt nói: "Anh làm gì thế, giờ em không..."
Tưởng Mục Thăng đương nhiên biết cậu muốn nói gì, tuy rằng mang thai nhưng Thành Ôn vẫn luôn bình thản, phản ứng cũng bình thản, nhưng trên thực tế Thành Ôn quả thật rất cẩn thận, tất nhiên sợ Tưởng Mục Thăng hiện tại thân thiết với mình lại xảy ra vấn đề gì.
Tưởng Mục Thăng cúi đầu, hôn trán Thành Ôn, cười nói: "Anh sẽ không đi vào, khép chân lại."
Hắn nói xong vỗ nhẹ đùi Thành Ôn một cái. Thành Ôn nhất thời cứng đờ, vì Tưởng Mục Thăng làm quá lâu, lần trước Thành Ôn dùng tay giải quyết cho hắn, cảm thấy vẫn không đủ.
Hai tay Tưởng Mục Thăng đè đầu gối Thành Ôn lại, khiến cho hai chân Thành Ôn căng ra, lập tức nâng cao hai chân cậu lên, tư thế này, hai chỗ đằng sau loã lồ không bỏ sót chút gì.
Tưởng Mục Thăng đưa tay sờ sờ, đã hơi ướt át, làm Thành Ôn thở gấp.
Tưởng Mục Thăng đặt vật kia của mình ở giữa hai chân Thành Ôn cọ xát vài cái, từng chút cắm vào giữa hai chân Thành Ôn, nương hai chân khép lại của Thành Ôn giải quyết.
Thành Ôn cảm thấy thắt lưng bị nâng lên, tuy rằng Tưởng Mục Thăng không đâm vào, nhưng động tác này so với đâm vào còn kiều diễm làm cho người mơ màng hơn, hai chân bị cọ xát đến chết lặng, cảm giác ngứa ngáy làm Thành Ôn cảm giác có dòng điện chạy dọc lên xương sống.
Thành Ôn hít sâu hai cái, cực lực thở ra, lúc này thình lình nghe có tiếng động, ngoài cửa vang lên giọng nói thanh thúy của Chương Huệ: "Anh Thành, anh Tưởng, em mang thuốc đến đây!"
Tưởng Mục Thăng đầu tiên là cứng người, đột nhiên nghĩ đến ngày ấy trên xe lửa mình gõ cửa hù dọa Kiều Quan Niên, quả nhiên không phải báo ứng chưa tới, hiện giờ báo ứng tới nhanh quá...
Thành Ôn cả kinh, há miệng, phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, cả người run run, một cỗ phát tiết thoát lực thổi qua toàn thân, làm Thành Ôn không có sức đẩy Tưởng Mục Thăng ra.
Tưởng Mục Thăng chỉ dừng một chút, lập tức "Suỵt" một tiếng, cúi đầu nhẹ giọng cười nói: "Đừng lên tiếng, lát nữa cô ấy sẽ đi."
Thành Ôn không nghĩ tới Tưởng Mục Thăng không đi mở cửa mà lại vẫn cứ muốn tiếp tục, vừa muốn nói chuyện lại bị Tưởng Mục Thăng hôn lên môi, hôn lưỡi làm Thành Ôn không rảnh bận tâm nhiều, chỉ có thể hai tay nắm vai Tưởng Mục Thăng, hai chân vẫn cứ vẫn duy trì động tác kẹp chặt.
Chương Huệ ở bên ngoài gõ cửa hồi lâu, kỳ quái lẩm bẩm: "Kỳ quái, sao không có ai nhỉ, đi ra ngoài rồi sao?"
Chẳng bao lâu, tiếng bước chân Chương Huệ rời đi vang lên, càng ngày càng xa, cuối cùng không nghe thấy nữa.
Hai chân Thành Ôn bị cọ xát chết lặng, nóng bừng, Tưởng Mục Thăng lúc này mới tiết ra, lại hôn môi Thành Ôn. Thành Ôn bị hắn làm cho cả người như nhũn ra, căn bản không thể tự nghĩ, sợi tơ dâm mỹ không kịp nuốt, theo khóe môi trượt xuống.
Tưởng Mục Thăng theo khóe môi Thành Ôn, chậm rãi liếm hôn xuống dưới, hôn cổ Thành Ôn. Thành Ôn hừ một tiếng trong lỗ mũi, theo bản năng ngửa đầu ra sau, cảm thụ khoái cảm Tưởng Mục Thăng cho cậu.
Tưởng Mục Thăng hôn ra một loạt dấu hôn trên cổ Thành Ôn, lúc này mới thở hổn hển buông tha cho cậu, sửa sang quần áo cho Thành Ôn, đắp chăn lên, mình đi ra ngoài lấy nước để rửa sạch.
Tưởng Mục Thăng lấy nước về, vừa lúc chạm mặt Kiều Quan Niên. Kiều Quan Niên cười tủm tỉm nói: "Chỗ này là trên núi, nào có nhiều nước cho các anh chơi như vậy đâu. Huống hồ Thành Ôn đang kia gì ấy nhỉ, Tưởng Mục Thăng anh không thể kiềm chế hả?"
Tưởng Mục Thăng chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Nguyên Bắc sao không ở cùng chú?"
Kiều Quan Niên lập tức giống như trái cà héo. Từ ngày Tưởng Mục Thăng gõ cửa, Nguyên Bắc cự tuyệt bất luận hành động thân mật nào của Kiều Quan Niên, chạm một chút góc áo cũng không được, làm cho Kiều Quan Niên không thể gần người ta, chớ nói chi là làm gì khác.
...
Miêu Khải gần đây phi thường không hài lòng, bởi vì vấn đề cấm thuốc, kinh thành xuất hiện một hồi náo động, suýt nữa đã xảy ra binh biến. Cũng may tác phong của Miêu Khải tương đối cường ngạnh, bóp chết binh biến từ trong trứng nước, không thì nếu trong kinh thành phát sinh binh biến, không biết bao nhiêu người chết.
Miêu Khải ngồi trong thư phòng ngẩn người, nếu năm đó hắn có thế mạnh như bây giờ, nói một không hai thì sẽ không để Tạ Nhiễm chịu khổ nhiều như vậy, chẳng qua năm đó hắn chẳng là gì.
Càng đáng sợ là, năm đó hắn không cảm thấy cưới vợ có gì không tốt. Miêu Khải nghĩ, hắn có thể có nhà, có quyền, có phụ nữ, có con, còn có Tạ Nhiễm...
Nhưng mà cuối cùng hắn chỉ còn lại có quyền, con cũng chết hết. Miêu lão gia luôn luôn tạo áp lực cho Miêu Khải, ép hắn tái giá, không thì Miêu Khải sẽ tuyệt hậu. Chẳng qua Miêu Khải đã không còn là Miêu Khải năm đó. Trên thế giới nào có nhiều may mắn như vậy, sao có thể chiếm hết mọi chuyện tốt được. Hắn không muốn có lỗi với Tạ Nhiễm.
Miêu Khải đang ngẩn người, Hạng Thu mặc cảnh phục đi đến.
Hạng Thu không phải người trong quân đội, nhưng anh xuất thân trong gia tộc quân đội, sinh viên trường quân đội Quan Dương, nhận giáo dục tốt đẹp, bản thân sau khi ra trường muốn làm quan quân kiến tập ở Quan Dương, chỉ là anh chướng mắt không khí quân Quan Dương, sau lại đến kinh thành, gặp Miêu Khải.
Miêu Khải thưởng thức Hạng Thu, nhưng Hạng Thu là người Quan Dương, nhiều ít cũng bị bài xích nên anh không vào quân đội mà kiến tập ở đội cảnh sát, sau lại làm đội trưởng.
Hạng Thu hai mươi lăm tuổi, trong đội cảnh sát cũng là trẻ nhất. Anh xuất thân gia đình quan quân, cha là quan quân Quan Dương, mẹ có dòng dõi thư hương, bối cảnh gia đình xem như không tồi, hơn nữa diện mạo cũng anh tuấn, vóc người cao ngất, chẳng qua có điều làm người không quá hợp thời, không thích nói chuyện, chưa bao giờ nể mặt ai, thường xuyên bị người nói là cao ngạo.
Hạng Thu đứng thẳng, nói: "Đại soái, ngài tìm tôi."
Miêu Khải gật đầu, nói: "Hạng Thu... Tôi nhớ cậu là người Quan Dương."
Hạng Thu không chút do dự gật đầu, nói: "Đúng vậy."
"Lữ Chung đã ra kinh thành, Quan Dương và kinh thành không thông xe, Lữ Chung một chuyến tới Tuyền Giang trước, lại có xe lửa Tuyền Giang đi Quan Dương, chỉ sợ lúc này đã đến nơi."
Miêu Khải không vội không chậm nói hết lời, nhìn Hạng Thu, lại nói: "Cậu là người Quan Dương, cậu hiểu rõ Quan Dương nhất. Trong tay Lữ Chung có nhiều tin tức của quân ta, nếu đầu phục quân Quan Dương, nhất định sẽ bất lợi với chúng ta."
Hạng Thu gật đầu, nói: "Đại soái muốn tôi đến Quan Dương một chuyến?"
Miêu Khải đứng dậy, xoay người, giọng chẳng phập phồng chút nào, nói: "Cậu rời nhà cũng năm sáu năm, về thăm đi..."
Hạng Thu lần này thoáng chần chờ một chút, Miêu Khải nói về thăm, không phải là thật sự hồi hương thăm người thân. Đơn giản có hai loại khả năng, một loại là cải trang thám thính, loại thứ hai... tất nhiên là quy phục giả ý, vô luận là loại nào, một bên là tín ngưỡng, một bên là người thân.
Hạng Thu thoáng chần chờ một chút, lại nói: "Vâng."
Miêu Khải cũng không bảo anh đi ngay, nói: "Tôi biết khó cho cậu, nếu cậu không muốn đi, có thể nói ra, tôi sẽ không ép."
Trên mặt Hạng Thu không có bất luận biểu tình gì, lạnh như băng như trước, anh còn đeo súng, làm vóc người anh gầy gò lại cao ngất, lúc này lại lắc đầu.
Miêu Khải dừng một lát, tiếp tục nói: "Còn có một việc, nhưng là việc tư, cậu đến Quan Dương, nếu có thời gian, giúp tôi hỏi thăm một người tên là Tạ Nhiễm."
Núi Áp Đầu từ khi Đại đương gia Tề Chấn Quân qua đời, vị trí Đại đương gia để trống chưa định. Tề Chấn Quân có một môn sinh đắc ý nhất, là Tạ Nhiễm, chẳng qua lúc ấy chí của Tạ Nhiễm không ở đây, sau đó Tạ Nhiễm trở về núi Áp Đầu, các anh em tất nhiên nguyện ý để anh làm đương gia.
Nhưng đó cũng là chuyện trong núi Áp Đầu, quan quân địa phương cũng không thám thính được tin tức nhanh như vậy.
Hạng Thu quay về Quan Dương, lấy danh nghĩa bị đuổi khỏi kinh thành về Quan Dương.
Cha Hạng Thu là đốc quân ở đây, trên có sư trưởng đè lại, tuy rằng không phải chức cao nhất, nhưng ở đây cũng là nhân vật ho khan một cái cũng rung chuyển.
Hạng gia chỉ có một đứa con trai như vậy, còn lại toàn là con gái, cho nên ông Hạng kỳ vọng Hạng Thu rất cao. Con trai cũng không phụ lòng, binh pháp học vấn không kém, trong trường quân đội coi như là xuất sắc, nhưng làm ông Hạng không nghĩ tới là, Hạng Thu lại không muốn làm quan kiến tập ở Quan Dương.
Hạng Thu đến đội quân chính phủ làm cho cha Hạng tức gần chết, ra lệnh cưỡng chế Hạng Thu nghĩ lại, không thể ra cửa phòng nửa bước. Hạng Thu một lần tuyệt thực, vẫn không tiến quân Quan Dương.
Thái độ Hạng Thu kiên quyết, trực tiếp chống đối cha mình, nói quân Quan Dương không phải quân đội mà là đồ tể, trong Quan Dương có thể gieo trồng thuốc phiện hợp pháp, vì thu nhập từ thuế mà buôn bán thuốc phiện, người giàu có tiền giết người thì không phạm pháp, cảnh sát cũng có thể tùy tiện bóp cò súng.
Mẹ Hạng cũng không biết con trai trúng tà gì, êm đẹp không vào quân đội nhà mình, lại muốn ngàn dặm xa xôi chạy ra ngoài, quân chính phủ bát nháo, ăn mặc cũng không bảo đảm, mẹ Hạng sao cho con trai đi được.
Cuối cùng Hạng Thu vẫn đi, mẹ Hạng thật sự không nỡ để con mình chịu khổ. Trước khi Hạng Thu đi nhờ mẹ chuyển lời cho cha, nói đây là tín ngưỡng, tín ngưỡng nên có của một quân nhân. Truyện Nữ Cường
Khi đó Hạng Thu chưa tới hai mươi tuổi, xa cách năm sáu năm, cha Hạng cũng thường nghĩ, quân nhân nào mà không có tín ngưỡng, nhưng tín ngưỡng không thể làm cơm ăn, ăn cơm người khác cho, tín ngưỡng dù thấy cũng không tìm lại được...
Hạng Thu trở về Quan Dương, thân phận cha Hạng là đốc quân, quen biết đông đảo người Quan Dương, lập tức tra ra được, hơn nữa tra ra Hạng Thu bị cưỡng chế xuất kinh.
Hạng Thu bởi vì chuyện thuốc phiện làm kinh thành xảy ra binh biến, tuy rằng đoàn người Lữ Chung đã trốn ra kinh thành, nhưng trong kinh thành vẫn bởi vì chuyện này mà hoảng sợ. Miêu Khải vì bình ổn tức giận của nhiều người, cho nên chỉ có thể cách chức Hạng Thu, trục xuất khỏi kinh, vĩnh viễn không thể bước vào kinh thành nửa bước.
Mẹ Hạng cũng chẳng thấy làm sao, vô cùng vui vẻ đón Hạng Thu về, dù sao Hạng gia này chỉ có một đứa con trai mà thôi.
Cha Hạng thấy Hạng Thu, tuy rằng đau lòng con trai, nhưng lại cười lạnh nói: "Đây là tín ngưỡng của con cơ à, đừng chấp mê bất ngộ nữa. Con vì tín ngưỡng vào sinh ra tử, nhưng tín ngưỡng đó căn bản không đáng một đồng!"
...
Ngày trên núi Áp Đầu rất bình tĩnh, tuy rằng không non xanh nước biếc như Tuyền Giang, nhưng cũng thanh tịnh, trừ Chương Thất ngẫu nhiên lớn giọng xuề xòa, những người khác đều chăm sóc Thành Ôn.
Tạ Nhiễm đang uống rượu nói chuyện phiếm với mọi người, Chương Thất tới, nói: "Đại ca, vừa rồi dưới chân núi có người báo, nói là gần đây có người hỏi thăm chuyện của anh."
"Hỏi thăm tôi?"
Tạ Nhiễm thấy kỳ quái, nói: "Là ai hỏi thăm?"
Chương Thất lắc đầu, nói: "Không biết, rất nhiều người hỏi thăm."
Tưởng Mục Thăng nói: "Phân tán ra hỏi thăm, phỏng chừng là có người đang điều tra anh."
Cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu Thành Ôn là Miêu Khải, chỉ là anh sáng suốt không nói ra, dù sao Tạ Nhiễm và Miêu Khải từng có quá khứ, cậu kiêng kị nói đến Miêu Khải.
Tạ Nhiễm phất tay, nói: "Cậu đi điều tra đi, xem là ai to gan đến vậy."
Chương Thất gật đầu, nói: "Em đi ngay."
Tưởng Mục Thăng cũng đứng dậy, nói: "Tôi cũng muốn xuống núi một chuyến, đến Quan Dương nhiều ngày như vậy, không đi bái phỏng lại có người nói."
Kiều Quan Niên cười nói: "Vậy anh đi đi, đám binh ở Quan Dương, tôi cũng không có tâm tình đến nói chuyện, anh chào hỏi giúp tôi."
Tưởng Mục Thăng nói với Thành Ôn: "Anh xuống núi với Thất gia, em phải nghỉ ngơi nhiều vào."
Hắn nói như vậy, làm Tạ Nhiễm cùng Kiều Quan Niên bật cười, nói: "Có chúng tôi ở đây còn để Thành nhị gia mệt được sao, đi đi."
Thành Ôn nghĩ một chút, nói: "Em đi theo anh, em ở trên núi mãi cũng chán, không bằng xuống núi đi dạo. Huống hồ ông chủ Tưởng chuẩn bị đi làm ăn, sao có thể không đưa em đi?"
Tưởng Mục Thăng sợ cậu mệt, nhưng hắn nghĩ lại, tuy rằng Thành Ôn ngày thường lạnh nhạt, nhưng kỳ thật cũng coi trọng sức khỏe mình, cũng không quá cậy mạnh. Nếu Thành Ôn mở miệng, tất nhiên là có chừng mực.
Tạ Nhiễm cười nói: "Thật sự là không rời nhau được nửa bước."
Kiều Quan Niên hùa theo: "Ao ước quá mà."
Chương Thất ngốc nghếch, hơn nữa Tưởng Mục Thăng và Thành Ôn lại là đàn ông, tất nhiên hắn sẽ không nghĩ tới phương diện kia, còn hi hi ha ha nói: "Tình cảm của ông chủ Tưởng và Thành Ôn thật tốt, anh em tốt! Trong trại toàn là anh em tốt, hê hê."
Chương Thất nói xong còn muốn vỗ vai Thành Ôn, Tưởng Mục Thăng nhìn động tác của hắn, chỉ sợ lực tay Chương Thất không nhẹ không nặng, đi qua một bước, đỡ tay Chương Thất.
Chương Thất cũng không nghĩ nhiều, trái lại kề vai sát cánh với Tưởng Mục Thăng ra ngoài sân, vừa đi vừa nói đâu đâu, "Tưởng gia tôi nói với anh này, anh và Thành Nhị gia theo tôi xuống núi là đúng đấy, trong trại kỹ thuật lái xe của tôi tốt nhất, tôi xuống núi thuận đường mua ít dưa hấu. Aiz lần trước dưa hấu kia bị cướp sạch, các anh cũng chưa được ăn. Tôi nói rồi mà, các anh nên gặm ăn một quả trên xe, về lại không kịp ăn. Mấy thằng nhãi đó, như mấy năm chưa ăn cơm ấy!"