Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây - Chương 46: Cuộc sống mới




Thuỷ Hướng Đông lại mơ thấy ác mộng, mơ thấy chính mình đang chạy trốn trong một mảnh đen kịt, phía sau dường như có một con mãnh thú thở hổn hển đang truy đuổi mình, bốn phía quá tối, y căn bản không biết chính mình đang ở đâu, chạy hướng nào, con mãnh thú đó cách mình không xa lắm. Sau đó y thấy vùng ánh sáng, trong vùng ánh sáng đó có một cậu bé giống như là thiên sứ, Thuỷ Hướng Đông như thấy được hy vọng, chạy đến đó, chính mình sẽ được cứu.



Thế là y liều mạng chạy, liều mạng chạy, còn ra sức hướng cậu bé thiên sứ đó cầu cứu, nhưng mà cậu bé đó dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của y, chỉ là vui vẻ trong vùng ánh sáng đó mỉm cười. Thuỷ Hướng Đông đem hết toàn lực chạy đến vùng ánh sáng đó, y quỳ trên mặt đất, hướng cậu bé đó lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, y cho rằng chính mình được cứu. Nhưng mà từ trong ánh mắt của cậu bé y thấy được sự hoảng sợ, ngay sau đó, con mãnh thú xuất hiện, che đi vùng ánh sáng đó, há miệng, đem y và cậu bé đó đều nuốt vào.



Thuỷ Hướng Đông không cam lòng mà giãy dụa, mạnh mẽ kêu to, đánh ra một đấm, sau đó ngã nhào xuống đất, mở mắt ra, phát hiện chính mình đang ở thư phòng, từ trên giường sắt lăn xuống dưới. Bốn phía một mảnh đen kịt, trời còn chưa sáng. Thuỷ Hướng Đông vuốt cái cổ, toàn bộ là mồ hôi, y đứng dậy, ngồi trở lại giường, cúi đầu nghĩ đến giấc mơ vừa nãy, nhiều năm như vậy, cơn ác mộng vẫn như hình với bóng. Y vẫn luôn khát vọng Nghê Huy cứu vớt chính mình, kết quả lại đem hắn kéo vào vực sâu. Nghê Huy không chịu tha thứ cho chính mình, mà chính mình lại làm sao dám hy vọng xa vời, y hy vọng Nghê Huy sẽ sớm quên đi cơn ác mộng đó, hạnh phúc vui vẻ mà sống. Nhưng mà, điều này có thể sao?



Thuỷ Hướng Đông đứng lên, đi đến căn phòng của Nghê Huy ở sát vách, đẩy cửa một cái, cửa khoá trái, vào không được, như lòng Nghê Huy vậy, đã sớm khoá lại với chính mình. Thuỷ Hướng Đông trở về thư phòng, ngồi rất lâu trong bóng tối, từ đầu đến cuối vẫn không có buồn ngủ, y mở đèn lên, từ trên giá sách cầm một quyển sách lên xem. Dần dần, tâm trạng cuối cùng cũng bình phục trở lại, thân thể mệt mỏi rã rời rốt cuộc cũng quét sạch ý thức của y, quyển sách từ trên tay y rớt xuống giường, đèn vẫn còn mở, y đã ngủ.



Nghê Huy ở lại nhà hai ngày, ngoài việc đi thăm Điền lão sư, đến nhà Trương Dũng và Sa Hán Minh chơi một chút, thời gian còn lại đều ở bên ông ngoại bà ngoại. Ông ngoại đã hơn 70, bà ngoại cũng sắp 70, đều đã là lão nhân thất tuần, coi như là họ có thể sống đến trăm tuổi, chính mình mỗi năm trở về thăm hai lần, số lần đó cũng có thể đếm được. Nghê Huy nhìn mái tóc hoa râm của ông ngoại, trong lòng có một chút hối hận, lúc trước không nên kích động như vậy, nói đi liền đi.



Nhưng mà bây giờ nếu trở lại, dù sao chăng nữa cũng không thể, chỉ có thể hy vọng ông ngoại bà ngoại đều khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi, để hắn có thể ở bên họ, có đủ thời gian chuẩn bị tâm lý thật tốt. Đời trước, ông ngoại bà ngoại đều là 80 tuổi mới qua đời, hy vọng kiếp này, bọn họ có thể sống lâu hơn được một chút.



Thuỷ Hướng Đông rất muốn tìm cơ hội ở một mình với Nghê Huy, nhưng mà cơ hội rất ít, bên cạnh bọn họ luôn luôn có mặt của bên thứ ba, Thuỷ Hướng Đông biết, Nghê Huy sau này thật sự là khách, hắn đối với chính mình, quả thật không thể đặc biệt hơn một chút. Nghĩ đến đây, Thuỷ Hướng Đông cảm thấy tim của mình giống như chum tương lên men, ê ẩm khó chịu.



Lúc Nghê Huy trở về Thượng Hải, lôi kéo tay ông ngoại bà ngoại, luyến tiếc rất lâu mới buông tay, Trần Lệ Bình thúc giục mấy lần: “Được rồi, Tiểu Huy, lại không phải không trở lại, tạm biệt ông ngoại bà ngoại đi, chúng ta phải đi rồi.”



Thuỷ Hướng Đông đứng ở một bên nói: “Đừng lo lắng, ta và Dương Dương đều ở nhà mà, nhất định sẽ chăm sóc cho ông nội bà nội. Ngươi cũng phải chăm sóc cho chính mình, kết thêm nhiều bạn bè, có thời gian thì gọi điện thoại và viết thư về.”



Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông, gật đầu: “Ừ.”



Nghê Huy từ quê nhà trở lại, dường như mới thật sự hạ quyết tâm dung nhập vào thành phố Thượng Hải này. Hắn thay đổi cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi ngày trước, lúc đi học cũng không giống như lúc trước đến rồi đi vội vàng, có lúc cũng cùng bạn học chơi đùa, nói chuyện, trong lớp có hoạt đồng gì, cũng tham gia vào một chút.



Hắn ở Thượng Hải kết bạn được một người bạn đầu tiên, là một nam sinh sơ trung năm ba trong tiểu khu của bọn họ. Buổi chiều hôm nay tan học, trời đổ cơn mưa nhỏ, Nghê Huy không mang theo dù, hắn chạy xe ào trong mưa, muốn mau trở về. Chạy đến cổng trường, người ra cửa trường tương đối nhiều, Nghê Huy liền theo dòng người chậm rãi đi ra, thật vất vả để đi ra, hắn lên xe chuẩn bị chạy, bị người nào đó kéo yên phía sau xe, Nghê Huy quay đầu lại, thấy một nam sinh mặc áo khoác thể thao Nike đang hướng chính mình nâng cằm: “Ngươi là người ở tiểu khu Lung Sơn phải không?”



Nghê Huy không quen y, gật đầu: “Đúng a.”



“Ta cũng ở đó. Xe của ta hôm nay cho người khác chạy rồi, cho ta đi nhờ xe, được không?”



Dáng vẻ của nam sinh đó rất cao, da dẻ màu lúa mì khoẻ mạnh, có một đôi mắt không to, khiến cho Nghê Huy nghĩ đến Trương Dũng, Nghê Huy gật gật đầu: “Được, ngươi lên đi.”



Nam sinh đó nói: “Ngươi xuống đi, ta chở cho.” Không nói lời nào liền đem Nghê Huy đuổi xuống.



Nghê Huy trong lòng nói: Đây sẽ không phải đụng tới tên lừa đảo đi, đưa mình kéo đến nơi nào đó rồi cướp tiền gì đó.



Đây đương nhiên là suy nghĩ trong đầu của hắn. Đối phương chạy xe rất nhanh, trong cơn mưa nhỏ cảm giác giống như là chạy như bay, nhanh như gió trong cơn mưa nhỏ, mưa không ngừng rơi trên mặt, cảm thấy hơi lành lạnh. Đối phương vừa đạp xe vừa nói: “Ngươi là năm nhất sơ trung phải không? Ta là năm ba lớp 2, ta tên là Lâm Trác Uy. Ngươi sao?”



Nghê Huy nói: “Năm nhất lớp 6, Nghê Huy.”



Lâm Trác Uy “phốc” cười một tiếng, rõ ràng là bị tên của Nghê Huy chọc cười: “Ta lúc trước chưa từng thấy qua ngươi, ngươi vừa mới chuyển đến Thượng Hải hả?”



“Ừ. Lúc trước ta học ở quê, năm nay mới chuyển đến đây.”



“Thảo nào, ta sáng sớm thường thấy ngươi chạy bộ trong sân vận động, ngươi dậy thật sớm a.”



Nghê Huy nói: “Ừ, luyện tập một chút.”



Lâm Trác Uy nói: “Ngươi biết chơi bóng rổ không? Buổi trưa mỗi ngày ta đều cùng mấy người bạn trong tiểu khu chơi, ngươi không làm gì thì cùng nhau chơi đi.”



Nghê Huy nghĩ nghĩ: “Mỗi ngày đánh một chút thì có thể, ta còn phải luyện chữ.”



Lâm Trác Uy hỏi: “Luyện cái gì chữ?”





Nghê Huy nói: “Bút lông.”



“À.”



Tiểu khu cách trường học không xa, chạy rất nhanh, hơn 10 phút là tới, so với khoảng cách đi học ở Nhất Tiểu lúc còn ở khu ngoại ô phía đông ở quê nhà lúc trước cũng xấp xỉ, nhưng mà ở đây phiền phức hơn một chút, phải đợi đèn xanh đèn đỏ, thời gian lãng phí hơn một chút.



Tiến vào tiểu khu, Lâm Trác Uy dừng xe lại, đem xe đưa lại cho Nghê Huy: “Buổi chiều cùng nhau đi học đi, còn phải đi nhờ xe của ngươi.”



Nghê Huy gật gật đầu: “Được.”



“Ngươi mấy giờ thì đi?”



Nghê Huy nói: “Một giờ rưỡi.”



Lâm Trác Uy nói: “Sao trễ vậy? Ta bình thường ăn cơm xong rồi đi.”



Nghê Huy cười cười: “Ta còn phải ngủ trưa.”



“Đừng ngủ, đến trường chơi bóng đi.”



Không phải trời mưa sao, sao chơi được?”



Lâm Trác Uy đưa tay vỗ vỗ vai hắn: “Huynh đệ, trường của chúng ta còn có sân bóng đá bên trong mà, ngươi lẽ nào không biết.”



Nghê Huy lắc đầu: “Không biết, ta bình thường rất ít khi ở lại trường.”



Lâm Trác Uy lắc lắc ngón tay: “Ngươi như vậy quá cô độc rồi, không được a, phải kết thêm nhiều bạn bè nữa mới được, ta cảm thấy ngươi rất tốt, sau này liền lăn lộn với ta đi. Anh bao ngươi ăn ngọt uống cay.”



Nghê Huy nở nụ cười: “Vậy cám ơn nhiều.” Hắn không phải là không biết cùng người khác giao tiếp, mà là không muốn thôi, nhưng mà bây giờ kết thêm nhiều bạn, cũng không phải là không thể.



Thế là Nghê Huy thông qua Lâm Trác Uy quen biết Trịnh Tân Long, Diêu Mạc, Chân Suất và Lý Minh Thắng, mấy người này đều ở tiểu khu Lung Sơn, nhưng mà ngoại trừ Lâm Trác Uy cùng trường với hắn, những người khác đều học ở trường khác, bọn họ cũng chính là vào thời gian nghỉ ngơi sau khi tan học và cuối tuần mới có thể cùng nhau chơi. Mấy người đó thấy tính cách của Nghê Huy cũng được, nói không nhiều, là một cậu bé khéo léo, ba đánh ba vừa lúc thiếu một người, Nghê Huy đến, cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề nan giải của bọn họ.



Nghê Huy đời trước có chơi bóng rổ, nhưng mà không biết làm sao đánh, bởi vì thân thể va chạm quá mức kịch liệt, hắn từ sớm đã phát hiện mình là đồng tính luyến ái, lúc tiếp xúc với thân thể của người đồng tính, cơ thể sẽ có phản ứng khác thường. Nhưng mà đời này, hắn quyết định phải học cách khắc phục, nhưng ngoại trừ ở vòng ngoài ném bóng vào rổ, hắn vẫn không thể dám hướng đến dưới bảng bóng rổ và cùng bọn họ đoạt bóng. Mọi người đều dần dần tập cho hắn làm hậu vệ khống chế bóng, Nghê Huy cũng nỗ lực luyện tập độ chính xác của ném ba điểm, hiệu quả rất rõ rệt.



Thuỷ Hướng Đông vẫn mỗi tuần một bức thư, Nghê Huy có lúc sẽ hồi âm, có lúc không, cơ bản duy trì tần suất hai bức thư thì trả lời một lần. Thuỷ Hướng Đông lúc mới bắt đầu mỗi lần viết thư xong, liền đợi hồi âm của Nghê Huy, kết quả đợi lại đợi, từ đầu đến cuối vẫn không có, đành phải viết thư truy hỏi, có phải hay không là không nhận được thư. Nghê Huy liền trả lời một bức, Thuỷ Hướng Đông nhận được thư thì rất vui, lại vội vàng viết thư, Nghê Huy lại không hồi âm, lại viết một bức thư, lại có hồi âm.



Thuỷ Hướng Đông dần dần cũng thích ứng với tần suất hồi âm của Nghê Huy, thế là dưỡng thành thói quen một tuần một bức thư, việc không kể to nhỏ, đều thông báo một chút. Thuỷ Hướng Đông phát hiện, thư của Sa Hán Minh và Trương Dũng mỗi lần Nghê Huy đều hồi âm, điều này khiến cho y có chút ghen tị, nhưng mà tần suất viết thư của hai tên gia hoả kia cũng quá thấp, một tháng mới viết một bức, tính ra, vẫn là mình tương đối có lợi, ít nhất một tháng có thể nhận được hai bức thư.



Nghê Huy trên thư nói với bạn mình, hắn kết giao thêm bạn mới, bọn họ còn dạy hắn chơi bóng rổ, chính mình bây giờ đã ném được quả ba điểm rất chuẩn. Điều này khiến cho Thuỷ Hướng Đông vừa vui mừng lại đố kị, chính mình lúc trước dạy hắn đá banh, ngại bẩn, chết sống đều không muốn chơi.



Nhưng mà nói bẩn là thật, bởi vì sân tập của trường tiểu học Hướng Tiền không có trồng cỏ nhân tạo, một ít cỏ dại tự mọc bị một đám con nít lớn xác như ngựa hoang thoát khỏi dây cương dẫm đến hoàn toàn không có không gian sinh tồn, chỉ có thể thừa dịp nghỉ hè lúc ít người lén lút mà mọc một chút, đợi khai giảng lại bị đạp đến nát dưới đất. Vì thế trong sân tập lúc nào cũng cát bụi tung bay, vừa chạy liền chính là toàn thân bụi bặm. Nghê Huy mặc dù kêu “Nê Khôi”*, nhưng mà một chút cũng không thích bùn hôi, cho nên hắn không thích đá banh. Mà sân bóng rổ thì sạch sẽ a, ngoại trừ mồ hôi trên người mình và bụi trên trái bóng, thì không có gì nữa,, vạn nhất bị đụng té một cái, vậy cũng là xi măng, so với bụi đất thì tốt hơn.



*Nê Khôi: Ở đây tác giả chơi chữ



Nê: bùn



Khôi: hôi, bụi, tro



Sau khi kết thúc kỳ thi, trường học trao thưởng cho năm em học sinh đứng đầu toàn trường của từng khoá trong lễ tổng kết giữa học kỳ, Nghê Huy là cái tên đầu tiên của năm nhất sơ trung được lên lãnh thưởng, khiến cho các bạn học của lớp 6 năm nhất phải vỗ đỏ cả bàn tay, thầy Hùng thì vui đến mức cười không thấy mặt trời, quá nở mày nở mặt. Còn lại mấy thầy cô chủ nhiệm của các lớp khác đều có chút nén giận, thật là mất mặt a, cư nhiên bị học sinh của lớp cặn bã làm mất mặt.




Lúc tan học, Lâm Trác Uy trong nhà xe gọi Nghê Huy: “Nghê Huy, về nhà thôi.”



Nghê Huy dắt xe lại: “Đi thôi.”



Lâm Trác Uy nói: “Ta hôm nay thấy ngươi trên bục nhận thưởng, hạng nhất được bao nhiêu tiền thường?”



Nghê Huy nói: “Chỉ phát một cây bút máy hiệu Paker thôi.”



Lâm Trác Uy bĩu môi: “Thật nhỏ mọn. Chỉ có một cây bút máy?”



Nghê Huy cảm thấy không nhỏ mọn: “Một cây bút máy ít nhất cũng phải hơn 10 đồng.”



“Vậy nếu như mỗi lần đều hạng nhất, lần nào cũng bút máy, vậy lấy nhiều bút máy như vậy để làm gì? Không bằng phát chút tiền thưởng còn thực tế một chút.” Lâm Trác Uy nói.



Nghê Huy nghĩ một chút: “Có thể phần thưởng của mỗi lần không giống nhau.”



Lâm Trác Uy lắc đầu: “Ta thấy khó mà nói, lớp ta ba học sinh giỏi kia, mỗi năm đều là một cái laptop(trường giàu dữ vậy hả ta?), trường học keo kiệt muốn chết.”



Nghê Huy cười cười: “Đây chủ yếu là vinh dự a.”



Hai người cùng nhau kề vai mà đi, Lâm Trác Uy nói: “Nói thật a, ta không nghĩ ngươi cư nhiên sẽ đứng nhất toàn trường. Ngươi không phải học lớp 6 sao?”



Nghê Huy nói: “Ta lúc trước học ở quê, sau đó đến khi quyết định đến đây, không có tham gia cuộc thi đầu vào, trường học cũng chiêu sinh đủ rồi, mẹ của ta phải đóng một số tiền, trường học phân ta học lớp 6.”



Lâm Trác Uy nói: “Ngươi có thấy vài thầy cô chủ nhiệm của năm nhất mặt đều tái mét, rất mất mặt.”



Nghê Huy cười cười: “Cũng chỉ là gặp may mà thôi, ai có thể bảo đảm mỗi lần đều đứng nhất a.”



“Có một lần đã đủ rồi.”



Kết thêm bạn mới, cuộc sống không yên lặng như trước nữa, mỗi ngày dường như cũng nhanh hơn. Đến kỳ nghỉ đông, Nghê Huy cũng không giống như mông chờ vừa được nghỉ liền vội trở về, lão sư dạy thư pháp của hắn yêu cầu hắn tham gia một cuộc tập huấn trong ngày nghỉ, Nghê Huy kỳ thực cũng không biết phải làm sao. Lão sư dạy thư pháp này là nhà thư pháp có chút danh tiếng ở Thượng Hải, học phí đương nhiên cũng không rẻ, Trần Lệ Bình không để ý đến tiền, chút học phí này vẫn là nguyện ý vì con trai xuất ra.



Chữ của lão sư viết rất đẹp, người hâm mộ tiếng tăm tìm đến học rất nhiều, Nghê Huy là một trong rất nhiều học sinh của ông, bởi vì không tính là đệ tử đích truyền của chính mình, lão sư dạy thư pháp đối với thái độ của Nghê Huy cư nhiên không bằng Điền lão sư thân thiết như vậy, lúc đơn độc chỉ đạo cũng rất ít. Nhưng mà lúc lên lớp ông vẫn là có chút trình độ, sự tiến bộ của Nghê Huy vẫn có, cho nên ông cũng không có ý kiến gì, thư pháp mà, chủ yếu vẫn là dựa vào chuyên cần luyện tập, hơn nữa phải có nhận thức của chính mình.




Lão sư yêu cầu tham gia tập huấn, chính là mỗi ngày tập trung tại nhà ông huấn luyện, buổi sáng hai tiếng, buổi chiều hai tiếng, buổi trưa ở nhà lão sư ăn cơm, đương nhiên, đây là phải cộng vào học phí. Nghê Huy muốn trở về thăm ông ngoại bà ngoại, không muốn tham gia tập huấn, nhưng mà lão sư gọi điện thoại nói với Trần Lệ Bình, thành tích của Nghê Huy so với lúc vừa tới đã tiến bộ rất nhiều, hy vọng Nghê Huy có thể tham gia lớp tập huấn, như vậy có thể nâng cao một bước, nói rất nhiều lời hữu ích, khen đến mức Trần Lệ Bình không kiên trì, đáp ứng để cho Nghê Huy tham gia lớp tập huấn.



Trần Lệ Bình quay đầu khuyên Nghê Huy: “Đi đi, Tiểu Huy, ta biết con muốn trở về thăm ông ngoại bà ngoại, nhưng mà cơ hội tập huấn cũng khó có được.”



Nghê Huy cuối đầu nói: “Loại tập huấn này con cảm thấy tầm quan trọng không lớn, con mỗi ngày đều kiên trì luyện chữ, lại chưa từng hời hợt. Thư pháp lại không phải một sớm một chiều luyện được, con không cảm thấy luyện nữa tháng này, chữ của con có thể tốt hơn chỗ nào.” Nghê Huy không quá thích lão sư này, rất rõ ràng, mục đích chủ yếu của lớp tập huấn này vẫn là để mò tiền.



Trần Lệ Bình nói: “Ta đã đáp ứng lão sư rồi, vậy đi nhé. Đợi tập huấn xong rồi về quê.”



Nghê Huy đành phải đi tập huấn. Thuỷ Hướng Đông biết được Nghê Huy không trở về, khỏi phải nói rất thất vọng, đem kế hoạch vốn là đi Thâm Quyến thay đổi, đi Thượng Hải. Bởi vì Trương Dũng và Sa Hán Minh từ trước đến giờ chưa từng đến Thượng Hải, thế là y khuyến khích hai đứa cùng nhau đến.



Hôm nay Nghê Huy học xong lớp thư pháp trở về, thấy mấy đứa bạn đang ngồi bên luống hoa dưới lầu, đang cầm trà sữa nóng đợi chờ gió lạnh ẩm ướt giá rét. Nghê Huy bỗng chốc cảm thấy vô cùng chua xót: “Các ngươi sao lại ở đây, sao không vào trong nhà?”



Sa Hán Minh thấy hắn, nở nụ cười, hít mũi một cái rồi nói: “Nghê Huy, ngươi về rồi sao? Dì ở nhà các ngươi không cho mở cửa, chúng ta phải ở bên ngoài đợi ngươi.” Tiểu khu này có gắn camera giám sát, không ai mở cửa, thì không vào trong được.



Trương Dũng nhúng vai một cái: “Chúng ta nhấn mấy lần, nói là bạn bè của ngươi ở quê đến, còn để Dương Dương nói chuyện với dì ấy, dì ấy sống chết cũng không cho mở.”




Nghê Huy nổi giận đùng đùng chạy đến nhấn chuông cửa: “Mở cửa!”



Dì bảo mẫu từ hệ thống truyền hình cáp bên trong thấy là hắn, vội vàng mở cửa. Nghê Huy trầm mặt đi vào toà nhà, nhấn nút thang máy lên lầu, một lời cũng không nói.



Thuỷ Hướng Đông biết Nghê Huy giận, liền nói: “Xin lỗi Nghê Huy, chúng là là muốn cho ngươi một sự bất ngờ, cho nên không có gọi điện báo trước.”



Nghê Huy vô cùng hăng mà nói: “Không liên quan tới ngươi, dì này không phải là lần đầu tiên, lần trước ta không đem theo chìa khoá, nhấn chuông nửa ngày mới đến mở cửa cho ta. Ngươi và Dương Dương đến nhà ta ở một thời gian dài như vậy, dì ấy không nhận ra ngươi? Dì ấy chính là cố ý, lần này ta phải nói dì ấy mới được.”



Dì bảo mẫu đã mở cửa, thấy Nghê Huy mặt đầy tức giận: “Tiểu Huy về rồi à?”



Nghê Huy đứng ở cửa, lạnh lùng mà nói: “Dì, dì đi thu dọn đồ đạc của dì, dì làm ở nhà con mấy năm rồi? Con cho dì thêm một tháng tiền lương, dì đi khỏi đây cho con!”



Dì bảo mẫu sắc mặt biến đổi, dùng tiếng Thượng Hải nói: “Con là có ý gì, bởi vì dì không mở cửa cho mấy đứa này, dì đây là xuất phát từ vấn đề an toàn, ta lại không biết bọn họ, vạn nhất là người xấu…”



“Cái gì người xấu? Thuỷ Hướng Đông và Thuỷ Hướng Dương đến nhà mình ở một thời gian dài như vậy, dì không biết họ?” Nghê Huy không khách khí chút nào mà cắt đứt lời dì.



Thuỷ Hướng Dương sợ hãi nói: “Dì, dì không biết con và anh trai con sao?”



Dì bảo mẫu kia nhìn Thuỷ Hướng Dương một cái: “Ta nhìn không rõ.”



“Vậy lần trước con trở về nhấn chuông cả nửa ngày, dì cũng là không biết con?” Nghê Huy lạnh lùng nói.



Dì bảo mẫu nói: “Lần trước là ta không nghe thấy tiếng chuông.”



“Không nghe thấy tiếng chuông, vậy chính là dì thất trách!” Nghê Huy cầm điện thoại lên, gọi cho Trần Lệ Bình, “Mẹ, Thuỷ Hướng Đông và Sa Tử từ dưới quê đến nhà chúng ta, dì bảo mẫu không mở cửa cho bọn họ, để bọn họ ở ngoài gió lạnh. Con muốn dì ấy đi khỏi, mẹ có chịu hay không?”



Trần Lệ Bình kinh ngạc nói: “Bọn họ sao lại đến? Cũng không báo trước một tiếng.”



“Bọn họ nói là muốn con bất ngờ, cố ý không nói với con. Con nếu như không trở về, bọn họ liền ở ngoài gió lạnh? Đạo đãi khách nhà chúng ta chính là như vậy sao?” Nghê Huy vẫn giận không kiềm được, bọn họ lớn như vậy thật xa tới đây, kết quả cứ như vậy mà bị sập cửa vào mặt, Thuỷ Hướng Đông tính nợ ngược, Sa Hán Minh và Trương Dũng lần đầu đến đây a, sức khoẻ của Thuỷ Hướng Dương còn không tốt.



Thuỷ Hướng Đông liền vội vàng nói: “Nghê Huy, ngươi đừng kích động, chúng ta cũng chưa đến lâu, ta đoán chừng ngươi cũng sắp về, cho nên mới ở bên ngoài đợi, nếu không chúng ta đã vào McDonalds đợi ngươi rồi.”



Trần Lệ Bình nói: “Tiểu Huy con đừng vội, cái này chỉ là hiểu lầm mới dẫn đến như vậy. Dì ấy khẳng định không phải là cố ý đâu.”



Nghê Huy nói: “Cái gì không phải cố ý, Thuỷ Hướng Đông và Dương Dương đến nhà mình ở thời gian dài như vậy, dì ấy cư nhiên giả bộ không biết. Mẹ, dì ấy không chỉ là xem thường con, mà còn xem thường mẹ a, con nói rồi, hôm nay dì ấy đi hay không đi? Không để cho dì ấy đi, vậy tụi con đi.”



Trần Lệ Bình nói: “Tiểu Huy, con đừng xúc động như vậy, có gì từ từ nói.”



“Mẹ, con chưa nói cho mẹ, lần trước dì ấy nhốt con ở ngoài cửa nửa tiếng, bên ngoài còn trời mưa, dì ấy nói dì ấy không nghe thấy tiếng chuông, con không đem theo chìa khoá, là con sai, con nhận. Còn có mấy buổi trưa, dì ấy còn chuẩn bị cho con đồ ăn thừa của hôm trước, nếu như mọi người đều ăn cái này, con không nói gì, không lãng phí được, nhưng mà dì ấy lại trốn tránh ăn đồ ăn mới, rốt cuộc trong cái nhà này dì ấy là chủ hay là con là chủ?” Nghê Huy nói đến đây liền phát hoả, dì này là thân thích của Chương Thái Thanh, làm ở nhà bọn họ được vài năm rồi, rõ ràng đem Nghê Huy xem là người ngoài, Nghê Huy biết gầy dựng lại gia đình quan trọng hơn, khó có dịp trong nhà được vui vẻ, đều là chuyện nhỏ, hắn nhịn một chút cũng được, nhưng mà lần này dì ấy cư nhiên đối xử với bạn của mình như vậy, quả thật chính là cưỡi trên cổ mình mà tiểu tiện, đây hoàn toàn không thể nhịn.



Trần Lệ Bình vừa nghe, liền cảm thấy sự tình không đúng: “Tiểu Huy, con đừng vội, con đợi đi, mẹ trở về liền.”



Thuỷ Hướng Đông trên mặt biến đổi vô cùng khó coi, chính mình bị chặn ở ngoài cửa, xuất phát từ sự an toàn, không cho mình vào cũng có thể tha thứ được, nhưng mà một bảo mẫu, cư nhiên khi dễ Nghê Huy như vậy, đây cũng khinh người quá đáng! “Tiểu Huy, ngươi theo ta trở về, đừng ở Thượng Hải đợi.”



Trương Dũng và Sa Hán Minh đều vô cùng tức giận: “Đây đợi có ý gì, trở về với bọn ta, Nê Ba.”



Nghê Huy trừng to hai mắt: “Ngươi dựa vào cái gì phải đi? Đây là nhà của ta, dì ấy là người ngoài, hôm nay ta phải làm cho dì ấy cút xéo mới được!”



Hết chương 46.