Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây - Chương 44: Lũ lụt thư




Mở thư ra, bên trong có một bức tranh gấp lại, tranh là Thuỷ Hướng Dương vẽ, bên trên có hai người lớn và ba người nhỏ, Thuỷ Hướng Dương dùng bút máy viết ở bên dưới, “Ông nội, bà nội, anh, Huy Huy ca và em”, tranh vẽ vẫn là phong cách Slam Dunk*, tạo hình của Thuỷ Hướng Đông có chút giống Hanamichi Sakuragi, còn Nghê Huy thì có chút giống Kaede Rukawa. Nghê Huy cầm bức tranh cười đến nửa ngày, Thuỷ Hướng Đông thật xấu!



* Slam Dunk: một truyện tranh của Nhật, Việt Nam mình cũng có xuất bản nữa. Tên tiếng Việt là Cầu thủ bóng rổ. Mọi người không biết có thể hỏi anh google!



Nghê Huy cười xong rồi, lúc này mới bắt đầu đọc thư, theo thường lệ khởi đầu không có xưng hô, thư là viết như vậy: “Ta biết lúc ngươi xem bức tranh của Dương Dương, khẳng định sẽ cười như một đứa ngốc. Nó đây là bêu xấu hình tượng của ta a! Ta so với Hanamichi Sakuragi đẹp trai hơn, chí ít cũng là hình tượng của Hisashi Mitsui chứ.”



Nghê Huy lúc này cười đến như một đứa ngốc, Hisashi Mitsui*! Thụ! Ha ha ha ha!



* Hisashi Mitsui tiếng Trung là 三井受 (Tam Kinh Thụ), chữ thụ cũng từ đây mà ra, ý Nghê Huy nói Hướng Đông là thụ đó!



Thật vất vả mới dừng cười, hắn tiếp tục đọc xuống:



“Nghê Huy, ngươi ở bên đó có tốt không? Chương thúc thúc đối với ngươi như thế nào? Bạn học có khi dễ ngươi không? Đồ ăn ở Thượng Hải quá ngọt, ngươi ăn có quen không? Ông nội bà nội để ta thay mặt bọn họ hỏi thăm, còn kêu ta dặn dò ngươi, đừng kén ăn.



“Sức khoẻ của ông nội rất tốt, ông sáng sớm mỗi ngày đều đi bộ đến công viên đánh thái cực, ta và Dương Dương cũng cùng đi, Sa Hán Minh cũng đi theo bọn ta, chỉ có Trương Dũng, nhà của y tương đối xa, không thể cùng nhau đánh thái cực. Trong công viên có rất nhiều ông bà đánh thái cực, ông nội cũng không cô đơn. Đánh thái cực xong, ông còn có thể tìm người đánh cờ. Ông nội nói, bọn họ đều không đánh cờ giỏi bằng Trương gia gia, về sau sắp xếp nhà ở xong, vẫn muốn làm hàng xóm của Trương gia gia. Nhưng mà bà nội nói, có thể sẽ không chuyển nhà, tuổi tác lớn rồi, chuyển đến chuyển đi quá dày vò.



“Bà nội trở thành bạn tốt với bà nội Sa (bà nội của Sa Hán Minh), hai người mỗi ngày đều nói chuyện với nhau, nghe kịch, cùng nhau đi chợ, ta cảm thấy đây có thể là một trong những nguyên nhân mà bà nội không muốn chuyển nhà. Người già tuổi đã lớn, chung quy vẫn thích yên tĩnh một chút, còn có bạn già bầu bạn.



“Ông nội bà nội cảm thấy ở đây cái gì đều không tệ lắm, chính là ngươi không có ở bên cạnh bọn họ, bọn họ thường thường nói chuyện đều sẽ nhớ đến ngươi.”



Nghê Huy đọc tới đây, lấy mu bàn tay lau lau mắt, qua hai phút mới bình tĩnh trở lại, bắt đầu đọc nội dung phía sau.



“Kỳ thực chúng ta đều nhớ ngươi. Dương Dương ở trường mới cũng rất tốt, kết giao được hai người bạn tốt, đều là những đứa trẻ ở gần nhà chúng ta. Y có bạn chơi cùng, sẽ không giống như lúc trước lúc nào cũng theo sau mông chúng ta, chính là thay đổi có chút ham chơi, ta không biết làm sao hạn chế y, chơi đùa là bản tính của con nít, ta chỉ là yêu cầu y mỗi ngày phải về nhà trước 6 giờ, không thì sẽ không kịp giờ ăn cơm trong nhà, còn để ông nội bà nội đợi y. Ta để cho y đeo đồng hồ điện tử, 5 giờ 45 liền bắt đầu reo, Dương Dương có chút không vui, cảm thấy chính mình giống như con chó nhỏ bị người ta đeo vào dây xích chó. Đứa nhỏ này không biết làm sao lại liên tưởng như vậy, dây xích chó rõ ràng là tròng vào cổ, đồng hồ là mang ở cổ tay, hoàn toàn không có bất cứ tương tự nào a. Ta còn nghĩ, hay là làm một cái đồng hồ lớn, đeo vào cổ của y. (Đương nhiên đây chỉ là nói giỡn thôi. – của tác giả không phải editor nói)



“Trương Dũng và Sa Hán Minh hai người thật sự đã thành lập một ban nhạc, nhưng mà trong đội chỉ có hai người là hai đứa nó, một người hát chính, một người đàn ghi-ta, Trương Dũng gần đây cũng học đàn ghi-ta điện, lớp cờ vây cũng không học nữa. Thành viên ban nhạc quá ít, bọn họ không kéo thêm người, liền kéo ta vào làm đội trưởng, ta lại không biết hát cũng không biết chơi nhạc cụ, làm đội trưởng cái gì a. Nếu như bọn họ thật sự nổi tiếng, ta đi giúp bọn họ làm người đại diện cũng không kém đâu. Nhưng mà thịnh tình không thể chối từ, đành phải tiếp nhận, không chừng tương lai bọn họ còn thật có thể chơi ra cái gì thành tựu. Nhưng mà âm nhạc, làm chơi thì được, không thể làm thành nghề nghiệp chính, ngươi nói đúng hay không? Vòng giải trí quá chán nản, ta muốn các bạn bè của ta đều sống tích cực khoẻ mạnh.



“Ừ, ta chính mình tất cả đều tốt, cuộc sống vẫn như cũ, nhưng mà không có ngươi, ta vẫn luôn có chút không thể thích ứng, giống như ngươi tuỳ thời đều sẽ nhảy ra từ trong góc phòng. Kỳ thực mọi người đều có chút không thể thích ứng. Ta có mấy lần ở trong trường gặp tiểu sư muội Liễu Mộ Khanh của ngươi, nàng mỗi lần nhìn thấy ta, giống như có chút muốn đến nói chuyện với ta, nhưng mà phỏng chừng nàng cũng có chút thẹn thùng, vẫn luôn không tới. Hôm qua nàng cuối cùng cũng đến hỏi ta, hỏi ngươi đi đâu học, ta nói ngươi đến Thượng Hải, nàng xem ra có chút thất vọng.



“Ngươi để lại cho Dương Dương hai con thỏ, chúng ta không có chỗ nuôi, ta đem đến vườn thực vật của trường chúng ta. Chúng nó sinh ra thỏ con tương lai có thể trở thành đối tượng cho học sinh làm thí nghiệm, nhưng mà bất kể nói như thế nào, có chỗ nuôi là tốt rồi. Ta luyến tiếc đem nó đi bán, hoặc là đem cho người lạ, đó là ngươi tặng cho Dương Dương mà.



“Trương Dũng hỏi ta, ngươi 11 có trở về đây chơi không, nếu như ngươi trở về, ta liền qua thư phòng cách vách, để giường cho ngươi và Dương Dương nằm, giường của ngươi ta không có đổi, có chút hẹp, ta liền để thêm một cái giường gỗ bên cạnh, đem cái giường 1m2 sửa thành khoảng 1m6, thế nào cũng không lăn được xuống giường. Ông nội nói, cứ mua một cái giường lớn đi, kỳ thực ta biết ông chỉ là thuận miệng nói thôi, bởi vì cái giường này ngươi đã ngủ qua, chúng ta mỗi người đều luyến tiếc đổi.



“Trong thư phòng mặc dù có chút nhỏ, nhưng mà để một cái giường lò xo vẫn là có thể. Cái phòng này duy nhất không quá tốt chính là cửa sổ nhà lầu bên cạnh quá gần, ánh sáng có chút tối. Mỗi lần đi vào đều phải mở đèn, ông nội cũng không giống như lúc trước thích ở trong thư phòng, ông đem cái bàn sách lớn đặt ở dưới cửa sổ phòng khách, lúc luyện chữ liền ở tại phòng khách. Chúng ta đều nhớ cái vườn nhở ở khu ngoại thành phía đông, nhưng mà chúng ta đều không trở lại nhìn, sợ rằng những cảnh tượng đổ nát tan hoang đó sẽ đem ký ức tốt đẹp bao phủ. Lúc đêm khuya vắng người, chúng ta còn có một quê hương đẹp đẽ hoàn chỉnh để nhớ về.



“Ta cùng với Trương Dũng còn có Sa Hán Minh đã hẹn ước, 11 nếu như ngươi không về, chúng ta liền đến Thượng Hải thăm ngươi, nhà của ngươi đủ ở không? Không đủ chúng ta ngả ra đất nghỉ, ngủ trên sàn nhà. Nhưng mà ta vẫn cảm thấy, ngươi tốt nhất nên trở về một chuyến, ông nội bà nội đều trông mong ngươi trở về, chúng ta sẽ đặc biệt vui mừng. Ngươi thấy thế nào?



“Bất tri bất giác liền viết nhiều như vậy, hôm nay tới đây thôi. Đợi hồi âm của ngươi.



PS: 11 rất nhanh đến, ta cảm thấy ngươi tốt nhất gọi điện thoại về báo cho chúng ta biết ngươi có trở về hay không.



Thuỷ Hướng Đông”



Nghê Huy đưa tay lau lau mắt, cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đang mưa bên ngoài cầu thang, dùng lực nháy mắt một cái, đem nước mắt ép trở lại, hắn từ trước đến giờ không biết, Thuỷ Hướng Đông cũng sẽ phiến tình như vậy. Chuông reo vào học, Nghê Huy nỗ lực bình tĩnh lại cảm xúc, lúc này mới trở lại phòng học.



Buổi tối cả nhà cùng nhau ăn cơm xong, đều ngồi ở sofa xem tivi, Viên Viên bò tới bò lui giữa cha mẹ và anh trai, tự chơi một mình đến vui vẻ. Nghê Huy nói: “Mẹ, thúc thúc, lễ quốc khánh này con muốn về quê.”



Trần Lệ Bình nhìn con trai: “Không phải nói đi Thiệu Hưng chơi sao?”



Nghê Huy nói: “Mọi người đi đi, con nhớ ông ngoại bà ngoại, muốn về thăm bọn họ.”



Chương Thái Thanh nói: “Nếu không chúng ta cùng nhau về quê?” Bọn họ đi chơi thật ra thì chủ yếu là bồi Nghê Huy đi, hắn không đi, vậy bọn họ còn đi làm gì.



“Không, không cần đâu ạ, mọi người đi chơi đi. Con tự mình về là được rồi, con một mình có thể ngồi xe về. Chủ yếu là nhà quá nhỏ, trở về không có chỗ ở.”



Chương Thái Thanh đưa tay sờ đầu Nghê Huy: “Không sao đâu, chúng ta ở khách sạn, ở bên ngoài đi công tác cũng như vậy a. Ông ngoại bà ngoại tuổi tác đã lớn, chúng một năm cũng khó có được đi một chuyến, gặp một lần liền ít một lần.



Chương Thái Thanh nói còn chưa dứt lời, y nói lời này, Nghê Huy cũng nhịn không được sóng mũi cay cay, mặc dù trong cơ thể hắn là một linh hồn của nam nhân gần 30 tuổi, nhưng mà nói đến ông ngoại bà ngoại, các loại luyến tiếc và áy náy liền hành hạ tuyến lệ của hắn. Hắn đứng lên, dùng lực hít mũi một cái: “Dạ, được.” Sau đó đi lên lầu về phòng.



Chương Thái Thanh nhìn bóng lưng của Nghê Huy, quay đầu lại nhìn vợ mình, Trần Lệ Bình nói: “Tiểu Huy lại nhớ đến ông bà ngoại.”



“Trong nhà có phải hay không xảy ra chuyện gì, hắn mới đột nhiên muốn đến Thượng Hải, lúc trước luôn không chịu đến?”



Trần Lệ Bình lắc đầu: “Em cũng không biết, ba mẹ đều nói trong nhà không có chuyện gì. Có thể là hắn và mấy đứa nhỏ giận dỗi, mới nói đến Thượng Hải. Con nít mà, chính là chốc lát lại một chủ ý, thôi, tuỳ hắn đi.”



Chương Thái Thanh gật đầu.



Vào sáng sớm ngày 11, một nhà liền thu dọn đồ đạc ra cửa, Chương Thái Thanh lái xe về, đến trưa là về tới nhà. Nghê Huy vẫn luôn nhìn bên ngoài cửa, nhìn cảnh tượng bên ngoài, cách nhà càng gần, liền càng có cảm giác gần gũi của quê hương. Lúc trước giữa Thượng Hải và quê nhà đi qua đi lại nhiều lần, chưa bao giờ có cảm giác này, lần này, Nghê Huy là thật sự cảm nhận được, chính mình là trở về quê nhà, mà không phải là về nhà.



Lúc đến nhà, đã là sau một giờ trưa, xe vừa đến dưới lầu, Thuỷ Hướng Đông giống như một cơn lốc xoáy từ trên lầu chạy xuống, không biết đã ở cửa sổ đợi bao lâu rồi. Nghê Huy mở cửa xe, liền thấy Thuỷ Hướng Đông mặt đầy hưng phấn, mặt cười rạng rỡ như một đoá hoa hướng dương, trong lòng không nhịn được có chút vui sướng, một nụ cười thản nhiên trên mặt.



Thuỷ Hướng Đông muốn chạy tới ôm hắn một cái, nhưng vẫn là kiềm chế lại, đằng sau y Thuỷ Hướng Dương đã xuống tới một bước nhảy vào người Nghê Huy: “Huy Huy ca!”



Nghê Huy đưa tay sờ sờ đầu Thuỷ Hướng Dướng: “Dương Dương dường như cao lên rồi.”



Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy: “Không có a, y vẫn luôn lùn như vậy.”



“Hứ, em rõ ràng đã cao hơn 0.5cm!” Thuỷ Hướng Dương không cam tâm sự bêu xấu của anh trai y, “Đừng tưởng rằng anh cao thêm 2cm, thì cảm thấy người khác cao lên không nhiều mà coi thường.”



Thuỷ Hướng Đông ha ha cười lớn: “Em nhanh lớn đi a, đừng giống như quả bí đao. Nếu không lớn, Viên Viên cũng sẽ vượt qua em đó.” Thuỷ Hướng Đông đưa tay ra, thay Trần Lệ Bình ẵm Viên Viên, “Dì, để con ẵm em cho.”



Trần Lệ Bình nói: “Được. Hướng Đông quả nhiên cao lên a, bây giờ cao bao nhiêu?”



Thuỷ Hướng Đông nói: “1m74.”



Chương Thái Thanh vừa từ đằng sau mang đồ trong cốp ra vừa nói: “Vậy sau này chắc chắn vóc dáng cao.”



Nghê Huy cũng đi qua giúp đỡ, bất thình lình nói một câu: “Không chừng bây giờ cao, về sao sẽ không cao nữa.” Hắn đây thuần tuý là lời trái lương tâm nói ra, Thuỷ Hướng Đông đời trước cao 1m83, còn cao hơn hắn, đời này không thiếu dinh dưỡng, chỉ có cao chứ không lùn.



Thuỷ Hướng Đông chỉ là cười khanh khách mà nhìn Nghê Huy, mặc dù là bị hắn lăng mạ, nhưng mà sao lại nghe được trong lòng rất vui vẻ.



Ông ngoại bà ngoại cũng từ trên lầu đi xuống, giúp cầm đồ đạc, Nghê Huy chạy đến ôm bà ngoại: “Bà ngoại! Ông ngoại! Con về rồi.”



Hai vị lão nhân vui mừng gật đầu liên tục: “Ừ, trở về là tốt rồi, có thời gian sẽ đến chơi với các con. Nghê Huy ốm đi rồi.”



Nghê Huy nở nụ cười: “Trong nhà đồ ăn của bảo mẫu làm không ngon bằng của bà ngoại làm, đồ ăn ở Thượng Hải quá ngọt, bọn họ xào rau phải cho thêm đường.”




“Vậy thì ở nhà bà ngoại ăn nhiều một chút.”



“Dạ, con sẽ ăn 3 chén luôn.” Nghê Huy nói kiểu con nít chọc cho bà ngoại vui, hắn nhìn thấy ông ngoại chống tay sau lưng đang nhìn mình cười, liền đi qua ôm lấy cánh tay của ông, “Ông ngoại, con rất nhớ ông.”



Ông ngoại hít mũi một cái, vỗ vỗ mu bàn tay của cháu ngoại: “Ông ngoại cũng rất nhớ con, có thời gian nhớ trở về thăm ông. Ở Thượng Hải có vui không?”



“Dạ, cũng tốt. Ông ngoại con đỡ ông lên lầu.”



Nghê Huy nhìn cách bày trí trong nhà, có một loại cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, căn nhà này lúc hắn rời đi còn chưa dọn dẹp xong, cách bày trí bây giờ và lúc trước không giống nhau. Nhưng mà đồ dùng trong nhà lại đều là thứ quen thuộc với mình, đều là ở nhà bà ngoại dọn tới, cho nên cảm thấy vẫn thân thiết.



Trên bàn che đậy bằng một cái lồng bàn, bà ngoại quan tâm nói: “Nhanh đi rửa tay, rồi đến ăn cơm, đói meo rồi phải không?”



“Dạ chưa, chúng con đã ăn vặt ở trên xe rồi, mọi người ăn cơm chưa?” Nghê Huy hỏi.



Thuỷ Hướng Dương lắc đầu nói: “Chưa, chúng ta đợi mọi người đến cùng nhau ăn luôn.”



Trên bàn toàn bộ đều là món Nghê Huy thích, có hai món rất tốn thời gian để làm, có thể thấy rằng sự chờ đợi tha thiết của bà ngoại, Nghê Huy ăn cơm, nghĩ đến bà ngoại vì mình mà bỏ ra nhiều công sức, liền cảm thấy vô cùng đau lòng.



Thuỷ Hướng Đông ngồi bên cạnh hắn, gắp đồ ăn cho hắn: “Đây là cá đỏ dạ mà bà nội đặc biệt làm cho ngươi, ngươi ăn nhiều một chút.”



Nghê Huy bưng cái chén né ra: “Ta tự mình lấy, không cần ngươi gắp cho ta.”



Thuỷ Hướng Đông đành phải đem miếng thịt cá mà mình gắp lên bỏ vào miệng mình ăn, y bây giờ không dám vuốt lông Nghê Huy, không dễ gì trở về một lần, nếu như vì một chuyện nhỏ nháo đến không vui, được một mất mười. Y cảm thấy thấy vui, chính mình viết thư yêu cầu Nghê Huy trở về, hắn quả nhiên gọi điện thoại về nói mình sẽ về nhân dịp quốc khánh.



Bây giờ quốc khánh còn chưa bắt đầu nghỉ dài hạn, kỳ nghỉ rất ngắn, cộng thêm cuối tuần tổng cộng chỉ có ba ngày, trên đường đi cũng tốn thời gian gần một ngày, thời gian ở lại nhà chỉ có hai ngày hai đêm, cho nên mọi người đều rất quý trọng. Thuỷ Hướng Đông càng một tấc cũng không rời khỏi Nghê Huy, sợ rằng nhìn không đủ hắn. Y kêu Trương Dũng và Sa Hán Minh đều đến đây, như vậy Nghê Huy đã có thể cùng bạn bè gặp nhau, lại có thể bồi ông ngoại bà ngoại.



Thuỷ Hướng Đông tốt với Nghê Huy quả thực có chút vồn vã, ngay cả Chương Thái Thanh cũng nhìn ra, y cười nói: “Hướng Đông đối với Tiểu Huy của chúng ta thật chiếu cố, hai người cảm tình thật tốt.”



Nghê Huy nhìn thoáng qua Thuỷ Hướng Đông, trong ánh mắt có sự cảnh cáo, Thuỷ Hướng Đông hiểu ngầm trong lòng, vội vàng nói với Chương Thái Thanh: “Chương thúc thúc, con với Nghê Huy đánh cược, con thua rồi, cho nên bây giờ làm tiểu đệ của hắn.”



Chương Thái Thanh nở nụ cười: “Thì ra là như vậy a, đánh cược cái gì vậy?”




“Cược xem hắn buổi trưa có thể hay không ăn ba chén cơm.” Thuỷ Hướng Đông thuận miệng nói ra.



Vài người lớn đều cười rộ lên.



Nghê Huy khoé miệng lộ ra một nụ cười, nhưng mà trong ánh mắt vẫn không có đắc ý, chỉ là liếc Thuỷ Hướng Đông một cái, gia hoả này quả thực là đắc ý vênh váo, cho y chúc ánh nắng y liền sáng rực thành như vậy. Hắn trở về thăm ông ngoại bà ngoại, không phải để thăm Thuỷ Hướng Đông y a.



Thuỷ Hướng Đông biết chính mình quá gây chú ý, dẫn tới sự chú ý của mọi người, đồng thời cũng dẫn tới sự cảnh giác và phản cảm của Nghê Huy, thực sự có chút được một mất mười, không nhịn được liền âm thầm rụt cổ lại, chạy đến chơi cùng với Viên Viên.



Mọi người hỏi Nghê Huy cuộc sống ở Thượng Hải, lúc Nghê Huy nói ra cảm thấy có chút không có gì đáng nói, ngoại trừ một thầy chủ nhiệm bộ giáng giống con gấu kia ra, thật đúng là không có gì nữa.



Sa Hán Minh kinh ngạc nói: “Ngươi ngay cả bạn bè cũng không có sao?”



Nghê Huy nói: “Không phải là có các ngươi làm bạn rồi sao.”



“Thượng Hải không có bạn bè? Vậy cũng có chút cô đơn, mỗi ngày đi học luyện chữ, không nhàm chán a?” Trương Dũng đồng tình nhìn hắn.



Nghê Huy nấc cụt một cái, giống như còn thật sự có chuyện như vậy, Thượng Hải không giống với ở quê, ở quê qua lại ít, hắn cũng không thế nào thích vận động vòng tròn, không cách nào quen biết mấy đứa nhỏ trong tiểu khu, trong trường học lúc nào cũng đến rồi vội đi, ngoại trừ vài bạn học ngồi xung quanh, đều không cùng những người khác tiếp xúc.



Trần Lệ Bình nói: “Tiểu Huy bây giờ giống như đại cô nương vậy, không có việc gì thì ở nhà đọc sách luyện chữ.”



Thuỷ Hướng Đông quan tâm nhìn Nghê Huy, trong mắt đều là sự lo lắng. Nghê Huy bị mọi người nói như vậy, cảm thấy chính mình quả thật có chút quá quy thuận rồi, liền nói: “Đây không phải là vừa đến hoàn cảnh xa lạ sao, sau này sẽ có bạn bè, đừng lo lắng.”



Vài người bạn nói không ra là vui vẻ hay là buồn bã, Nghê Huy vẫn luôn đem bọn họ là những người bạn thân nhất, không ai có thể thay thế được, đây đương nhiên sẽ làm bọn họ vui, nhưng mà Nghê Huy một mình ở Thượng Hải cô đơn như vậy, làm bạn bè của hắn, khiến cho người khác buồn.



Sa Hán Minh nói: “Nê Ba, ngươi nếu như không đến Thượng Hải thì tốt rồi, chúng ta còn đi chơi chung, thật tốt a.”



Nghê Huy không nói lời nào, chỉ là cười một cái.



Ăn xong cơm tối, Trần Lệ Bình chuẩn bị đến khách sạn ở, hỏi Nghê Huy: “Tiểu Huy, con cùng đi khách sạn với chúng ta hay sao?”



Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông một cái, nói: “Con không đi đâu, con ngủ cùng với Dương Dương.”



“Vậy được rồi, sáng ngày mai chúng ta lại đến.” Trần Lệ Bình và Chương Thái Thanh dẫn con gái rời đi.



Lúc đi ngủ, bà ngoại đem chăn đến cho Nghê Huy dùng, ban đêm của tháng mười có chút lạnh, cần đắp chăn mỏng. Thuỷ Hướng Đông đoạt lấy: “Bà nội con đem cho, bà đi nghỉ ngơi đi, hôm nay bận cả ngày rồi.”



Bà ngoại vui vẻ cười: “Ta không mệt. Huy Huy về rồi, trong lòng ta rất vui vẻ.”



Nghê Huy nghe thấy trong lòng chua xót: “Bà ngoại, đợi đến kỳ nghỉ đông, con sẽ trở về ăn tết, đợi khai giảng lại đi Thượng Hải.”



“Được.” Bà ngoại vui vẻ gật đầu.



Thuỷ Hướng Đông đem cái chăn ở trên giường cầm đi, đem cái chăn mới để trên giường: “Dương Dương và Huy Huy ca cùng nhau ngủ a, ngủ an phận một chút, không được xoay tới xoay lui. Còn có truyện manga của em, đừng ném lung tung, dọn dẹp sạch sẽ cho anh. Con trai phải biết sạch sẽ một chút, sau này mới có thể lấy được vợ.”



“Tuân mệnh!” Thuỷ Hướng Dương đem truyện manga của mình dọn dẹp xong, xếp một chồng bên cạnh gối đầu của mình, “Anh, anh quá háo sắc, mới lớn như vậy đã nghĩ đến cưới vợ.”



Thuỷ Hướng Đông liếc trộm Nghê Huy đang nói chuyện với bà ngoại, đưa tay vỗ đầu em trai một cái: “Chuyện này sớm chút tính toán, lo trước khỏi hoạ. Thói quen tốt phải dưỡng từ nhỏ.”



Thuỷ Hướng Đông nói với Nghê Huy: “Nghê Huy, giường trải xong rồi, ngươi ngủ đi, hôm nay ngồi xe lâu như vậy, rất mệt.”



Nghê Huy ngáp một cái: “Ta đi đánh răng.”



Lúc trở lại, thấy Thuỷ Hướng Đông đang trải giường trong thư phòng, Nghê Huy lắc lư đi vào, nhìn xem cả thư phòng, bốn phía tường đều là sách, chỉ ở chỗ cửa sổ và cánh cửa thì còn chút khe hở. Bởi vì đặt rất nhiều sách, sách đầu năm cũng không nhiều, cho nên trong phòng có một cỗ mùi vị cổ xưa, không tính là dễ ngửi. Thuỷ Hướng Đông vừa quay đầu, thấy Nghê Huy đứng ở cửa, vui mừng quá đỗi, cũng không nói gì, đứng đó nhìn hắn cười.



Nghê Huy đi vào trong phòng, thuận tay đem cửa đóng lại: “Ta có lời muốn nói cho rõ ràng, ta trở về thăm nhà, không phải vì thăm người, mà là vì thăm ông ngoại và bà ngoại, cho nên ngươi không cần thiết ba ba như vậy mà chạy tới chạy lui, đều dẫn đến sự chú ý của thúc thúc và mẹ của ta.”



Thuỷ Hướng Đông gật đầu: “Ừ, ta sẽ chú ý có chừng mực.”



“Ngươi nếu như không muốn ta trở mặt với người, vậy thì ngươi tốt nhất phải chú ý lời nói của mình. Như vậy ta còn có thể làm bạn bè bình thường với ngươi, nếu như ngược lại, thì đừng nghĩ nhiều như vậy.”



Thuỷ Hướng Đông sững sờ tại chỗ, ý cười cứng ở trên mặt, trong lòng đủ kiểu không biết tư vị gì giống như ngũ vị tạp trần.