Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây - Chương 19: Du lịch Tô Châu




Sáng ngày hôm sau, Trần Lệ Bình đi làm thủ tục mua cổ phiếu.



Nghê Huy và ông ngoại ở nhà đợi, ông ngoại hỏi Nghê Huy: “Chỗ này của mẹ con chơi vui không?”



Nghê Huy gật đầu. Ông ngoại lại nói: “Cha mẹ con cũng vậy, cái nhà này giống như người ta sống qua ngày a? So với khách sạn gần giống nhau, người trẻ tuổi bây giờ, đều vội vàng đi kiếm tiền, lại quên rằng kiếm tiền chính là để cuộc sống tốt hơn. Kết quả để kiếm tiền cũng không sống tốt, lẫn lộn đầu đuôi, vậy cuộc sống còn có thể tốt không?” Lời này của ông ngoại thuần túy chính là cằn nhằn, cũng không trông cậy vào việc Nghê Huy có hiểu hay không.



Nghê Huy bất đắc dĩ cười một chút, lời nói của người già cũng chính là có đạo lý, hắn sống qua hai đời còn chưa hiểu rõ, cho nên hắn lần này nhớ kỹ, cuộc sống nhất định phải đặt lên hàng đầu, toàn bộ những thứ khác đều là để phục vụ cho cuộc sống.



“Ông ngoại, chúng ta khi nào đi Tô Châu chơi?”



Ông ngoại nói: “Con cũng muốn đi sao?”



“Dạ.”



“Đợi hai ngày nữa đi. Xem mẹ con sắp xếp như thế nào?”



Buổi chiều Trần Lệ Bình trở về, đưa cha mình và con trai đi dạo phố, mua quần áo, đồ dùng và đồ chơi cho bọn họ. Giống như dùng những thứ này mới có thể bù đắp lại việc không thể đi cùng với con trai và cha mình. Nghê Huy mua vài bộ quần áo, từ trong ra ngoài đều có, giày cũng mua vài đôi, quả thật là điên cuồng mua sắm, ông ngoại nói: “Được rồi, Lệ Bình, con mua ít thôi, ở nhà có hết mà.”



Trần Lệ Bình nói: “Đồ ở Thượng Hải rất mốt, chất lượng cũng tốt. Mua về nhiều một chút. Huy Huy của chúng ta dễ thương như vậy, phải ăn mặc sao cho thật xinh đẹp.” Rất lâu về sau, sản phẩm của Thượng Hải đại biểu cho sự thời thượng và chất lượng cao.



Nghê Huy nói: “Mẹ, con là con trai mà, không phải là con gái, không cần xinh đẹp. Hơn nữa con rất nhanh sẽ lớn, đến lúc đó mặc không vừa nữa.” Nghê Huy nói không muốn xinh đẹp, nhưng mà đời này, phỏng chừng không thoát khỏi cái chữ này, phải nói là cả hai đời đều không thoát khỏi.



“Ờ, đúng a. Vậy mua nhiêu đây thôi. Chúng ta bây giờ đi mua đồ chơi.” Trần Lệ Bình dường như nghĩ muốn đem tất cả đồ tốt đều mua cho con trai.



Nghê Huy không có hứng thú đối với đồ chơi, một đại lão gia, chơi cái gì đồ chơi a, đồ chơi của hắn bình thường chủ yếu vẫn là cho Thủy Hướng Dương chơi, chính mình chỉ là cầm lên giả bộ thôi.Thủy Hướng Đông so với hắn còn trực tiếp hơn, hoàn toàn không chơi đồ chơi, một chút cũng không che giấu.



Nghê Huy trong cửa hàng đồ chơi chọn đến hoa cả mắt, cuối cùng mua một bộ tranh ghép bản đồ thế giới khổng lồ, Trần Lệ Bình lo lắng nói: “Tiểu Huy, cái này con biết chơi không?” Nghê Huy chọn đồ chơi ghép bản đồ vô cùng phức tạp, thoạt nhìn giống như là của người trưởng thành chơi.



“Con và ông ngoại cùng chơi.” Nghê Huy lại chọn thêm ba cái xe nhỏ chạy bằng điện.





Ông ngoại hỏi: “Con mua xe cho ai vậy?”



Nghê Huy đếm trên đầu ngón tay nói: “Mua cho Dương Dương, Sa Hán Minh và Trương Dũng.”



Ông ngoại nhìn hắn: “Con có phải hay không quên cái gì a?”



Nghê huy ngẩng đầu nhìn ông ngoại, sau đó nở nụ cười, lại cầm lấy hai cái: “Con quên, con cũng mua cho mình một cái, còn một cái cho Thủy Hướng Đông.” Ông ngoại nhìn hắn cuối cùng đã bổ sung đủ, lúc này mới cười rộ lên: “Huy Huy thật ngoan.”



Nghê Huy nhìn khuôn mặt tươi cười của ông ngoại, trong lòng nói, Thủy Hướng Đông là một người lớn như vậy, chính mình sẽ chơi đồ chơi xe con nít sao?



Trần Lệ Bình đi theo cha mình và con trai chơi hai ngày, liền phải đi làm, không có biện pháp, công ty tổng cần có người trấn thủ, Nghê Vệ Dương không có ở đây, mẹ là bà chủ liền phải ở trên đỉnh. Trần Lệ Bình trong lòng rất áy náy: “Xin lỗi Huy Huy, mẹ không có thời gian để bồi con.” Con trai đặc biệt từ nhà cha mẹ lên chơi, bà lại không có thời gian để bồi hắn.



Nghê Huy ngược lại cảm thấy không có gì, hắn sớm đã qua cái tuổi muốn mẹ: “Không sao đâu mẹ, mẹ đi làm đi. Ông ngoại dẫn con đi chơi.”



Trần Lệ Bình tiễn bọn họ đến bến xe, hàm chứa nụ cười vẫy tay tạm biệt cha và con trai, khuôn mặt nho nhỏ của con trai dán vào cửa sổ bằng kiếng trên xe nhìn mẹ, không ngừng vẫy tay với bà. Trần Lệ Bình nhìn con trai dần dần biến mất khỏi tầm mắt, nước mắt không nhịn được rơi xuống, Nghê Huy không có nhìn thấy nước mắt của mẹ.



Tô Châu đầu những năm 90, vẫn là một tòa thành mỹ lệ, cổ kính, tao nhã trầm mặc, trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười điềm tĩnh và hài lòng, các lão nhân đứng trước cửa nhà trong con hẻm nhỏ phơi nắng nói chuyện, con nít trong con hẻm nhỏ thì chơi rượt đuổi, giọng nói mềm mại, cảnh tượng như vậy, tốt đẹp nói không nên lời.



Nghê Huy mở to hai mắt, cố gắng khắc khi từng li từng tí cảnh đẹp này, lưu lại trong trí nhớ. Hắn thích nhất thành phố Tô Châu này, đã từng nghĩ tới, muốn mua một tòa nhà trong khu cổ thành ở Tô Châu, đầu gối lịch sử, mắt xem hào nhoáng, cùng người yêu của mình cùng nhau trải qua cuộc sống “cây cầu nhỏ, dòng nước chảy, con người”, nhưng mà tất cả đều này ở tương lai mới thực hiện được.



Ông ngoại nắm tay Nghê Huy, đi lên xe bus, ông phát hiện sự chú ý của cháu ngoại đều bị cảnh tượng bên ngoài hấp dẫn, liền hỏi: “Huy Huy, thích nơi này sao?”



Nghê Huy gật đầu: “Dạ, thích.”



Ánh mặt trời của ngày đông chiếu xuống các nhánh cây xuyên qua lá cây, rơi xuống mặt đất, cảnh vật sặc sỡ, làm ấm lòng người, cảnh tượng này, nhìn trong mắt, làm cho con người cảm thấy ấm áp.



Ông ngoại chỉ cho Nghê Huy cảnh vật và những kiến trúc ở hai bên đường, Nghê Huy phát hiện, ông ngoại vô cùng quen thuộc đối với Tô Châu, hắn hỏi: “Ông ngoại, ông đã từng đến Tô Châu rồi sao?”




“Đương nhiên là đến rồi, lúc ông ngoại còn trẻ, còn sống ở Tô Châu một thời gian dài nữa.” Ông ngoại cười nói.



“Vậy sau này sao lại đi?” Nghê Huy hỏi.



Ông ngoại thở dài một tiếng: “Lúc đó chính sách cần thiết, ta liền trở về quê.”



Đoạn lịch sử này Nghê Huy cũng có biết một chút, ông ngoại đã từng bị đả đảo trong phong trào vận động, bị đuổi về quê, sau khi sửa lại án xử sai, ở quê một lần nữa bị tái bổ nhiệm. Nghê Huy trong lòng nghĩ, nếu như không có những cuộc vận động đó, chính mình có phải hay không cũng là người Tô Châu? Đương nhiên, càng có thể là sẽ không có chính mình.



Ông ngoại ở Tô Châu có rất nhiều chiến hữu, đồng nghiệp, Nghê Huy cùng với ông ngoại ở trong nhà của một người bạn già của ông ngoại họ Tôn, lão nhân là người bản xứ Tô Châu, nhà ở khu Bình Giang, cũng chính là khu cổ thành Tô Châu sau này, cách Chuyết Chính Viên(拙政园) nổi tiếng rất gần, hoàn cảnh đặc biệt tao nhã.



Tôn gia gia cũng là người yêu văn nghệ, nói chung lão nhân thời đại này đều tương đối có loại yêu thích này, lại sinh hoạt trong một tòa thành thị nội tình thâm hậu như vậy, không lây dính chút văn hóa hơi thở đều không có khả năng.



Hai vị lão nhân nhiều năm không gặp, chỉ là thư từ, điện thoại qua lại, gặp mặt rồi tự nhiên không thể thiếu hỏi han. Tôn gia gia là lão ngoan đồng, rất thích con ních, thấy Nghê Huy liền ôm lấy trêu đùa một phen, Nghê Huy còn rất phối hợp với lão nhân mà chơi đùa, một già một bé cùng nhau chơi vô cùng hòa hợp. Tôn gia gia lập tức liền thích Nghê Huy: “Lão Trần, cháu ngoại này của ông rất có ý tứ.”



Ông ngoại nói: “Chính là có chút dáng vẻ ông cụ non, lớn trước tuổi rồi.”



“Đó là bởi vì lão ngoan cố ông quá nghiêm túc, ông cần phải giống tôi là lão ngoan đồng, con nít cam đoan liền dễ hòa hợp.” Quả nhiên là bạn bè lâu năm, lời nói không chút khách khí.




Nghê Huy vội vàng biện luận cho ông ngoại: “Ông ngoại không phải là lão ngoan cố, ông ngoại là người giảng đạo lý.”



Tôn gia gia nói: “Hắc, chưa từng được dạy, đã biết giúp ông ngoại nói chuyện.”



“Đó là đương nhiên.” Ông ngoại đắc ý nói.



Sau khi hỏi han, Tôn gia gia bắt đầu cùng ông ngoại khoe: “Lão Trần, mau đến đây xem tôi gần đây sưu tầm được bảo bối.”



“Cái gì bảo bối?” Ông ngoại nghi hoặc hỏi.




Tôn gia gia dẫn ông ngoại đến một cái phòng, trong phòng có thể nói là rực rỡ muôn màu, các loại đồ dùng trong nhà, tranh chữ, gốm sứ, ngọc thạch vâng vâng bày ra khắp phòng, Nghê Huy đi theo phía sau, nguyên lai Tôn gia gia chơi sưu tầm.



Ông ngoại nhìn những đồ vật này: “Đây không phải đều là đồ cổ sao?”



“Đúng rồi, tôi bây giờ sưu tầm lại. Mỗi ngày đều đi bộ lên miếu và đầu phố, nhìn thấy cái nào thích đều mua về.” Tôn gia gia hắc hắc cười nói, “Ông đến xem cái này, Tiêu Hiệp Bạch chính tông, thời nhà Minh, đây là bảo bối trân quý của tôi đó.” Ông dùng chìa khóa mở cái ngăn kéo, cầm ra một cái hộp gỗ, cẩn thận từng li từng tí mà cầm cái nghiên mực Đoan Khê hình trứng đó.



Ông ngoại đối với những đồ vật liên quan đến thư pháp vẫn là có chút nghiên cứu, cầm cái nghiên mực lên xem, cẩn thận nhìn: “Đây thật là Tiêu Hiệp Bạch?” Tiêu Hiệp Bạch là tên của cái nghiên mực Đoan Khê, ai yêu thích thư pháp, không muốn có được một cái nghiên mực Đoan Khê a, đặc là là Tiêu Hiệp Bạch này.



Tôn gia gia nói: “Còn không phải sao? Ông xem chất lượng này, xem ánh sáng màu sắc này, ông đời này cũng chưa từng thấy được cái nghiên mực tốt như vậy đi.”



Ông ngoại nói: “Ông đây là lấy được từ nơi nào?”



Tôn gia gia cười cười nói: “Hắc hắc, đây không phải là thu được, tôi dùng 50 đồng, ba mươi cân lương phiếu cùng với hai mươi thước vải bố để đổi. Chuyện năm bảy mấy, bây giờ muốn mua Tiêu Hiệp Bạch như vậy, chỉ sợ là không có vài vạn đều không thể mua được.”



Ông ngoại cười một tiếng: “Đây vẫn thật là phá gia chi tử, đều không tiếc bỏ ra lương thực để đổi.”



“Vậy phỏng chừng cũng không có cách nào, đói chết mất, giữ lại một tảng đá chỉ có thể nhìn không thể ăn để làm gì?” Tôn gia gia lắc lắc đầu.



Ông ngoại gật gật đầu: “Thì đó, trong nhà người có thể lưu lại một cái nghiên mực Đoan Khê, thành phần cũng sẽ không thấp, đoán chừng là bị hãm hại rất nghiêm trọng.” Ông nói đến thời kỳ điên dại đó, nhịn không được mà thổn thức cảm thán.



Hai vị lão nhân nói chuyện, Nghê Huy ở trong phòng cẩn thận tỉ mỉ đánh giá mấy bảo bối đó, hắn đối với đồ cổ có chút hiểu biết, đời trước có một người bạn vong niên, người đó chính là người rất thích sưu tầm, thu được cả một phòng đồ cổ. Nghe nói lúc bắt đầu thâm hụt rất nhiều tiền đóng học phí, cũng là thấy cái gì liền mua cái đó, sau này chỉ đi sâu nghiên cứu vào đồ gốm, giá trị của đồ cất giữ trong nhà mấy ngàn vạn, cũng coi là ngàn vạn lần phú ông.



Những đồ vật Tôn gia gia sưu tầm ở đây, rất nhiều thứ Nghê Huy đều không biết, nhưng mà ông sưu tầm mấy cái đồ gốm, đại bộ phận đều là đồ thật, đa phần là đồ gốm từ thời Thanh, mặc dù hoàn toàn không phải là đồ vật quý báu gì, nhưng ít nhất không giả. Đoán chừng lúc này người đối với sưu tầm nhận thức không nhiều, đồ vật tốt cũng nhiều, thị trường sưu tầm không nhiệt tình như sau này, giá cả của đồ sưu tầm cũng phổ biến không cao, làm giả kiếm sống không được món lãi kếch xù, nên làm rất ít, hơn nữa kỹ thuật cũng không giống sau này dày công tôi luyện, dễ bị người khác nhìn ra, kiếm không được bao nhiêu tiền.



Hai vị lão nhân bên đó đã đạt thành mục tiêu: “Sáng ngày mai đi lên đầu phố, cảm nhận một chút cái gọi là phong trào sưu tầm.”