Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên

Chương 11: Chu thiên hào




Editor: Hoa Hạ

"Xúi quẩy, tôi vừa nãy đi WC ra nhìn thấy một cô gái, trông cách ăn mặc cứ ngỡ với nữ tiếp viên, then chốt còn rất xinh đẹp tao nhã" Tên trung niên tai to mặt béo đi về phía sopha, rót một ly rượu hung hăng uống một ngụm nói tiếp:

"Tôi thấy cô ta tuổi tác không lớn, cho rằng mới vào nghề, liền vỗ mông cô ta, muốn hỏi giá cả. Không nghĩ tới bị cô ta tát một cái, sau đó bạn trai cô ả chạy tới mạnh mẽ đá tôi mấy cái, nó tên Đinh Tuấn Phi gì đó? Không biết có lai lịch gì?"

"Đinh Tuấn Phi? Đang ở phòng Nữ hoàng?" Hồng tỷ ở một bên tiếp lời nói.

"Đúng đúng, tiểu tử kia cũng nói ở phòng Nữ hoàng, còn nói chờ tôi tới, khẩu khí rất muốn chết" Ông chủ Trương vội vàng nói.

Hào ca nhíu nhíu mày, nhìn sang Hồng tỷ hỏi: "Sao lại thế? Em biết hắn?"

"Cũng không tính là biết, trước đây thường xuyên đến chơi, cha cậu ta mở xưởng nhỏ ở khu bên kia, tài sản tầm mấy ngàn vạn" Hồng tỷ tao nhã nhấc chân lên bắt chéo, nhẹ nhàng nói.

"Ta khinh, còn tưởng là trâu bò lắm. Mấy ngàn vàng cũng gọi là tiền? Nếu ở Tấn Tây, tôi một giây đã giết nó" Trương lão bản tức giận đến độ gương mặt thịt mỡ đều một trận run loạn, ông ở bên Tấn Tây nhận thầu khai thác than đá, tài sản hơn nhà Đinh Tuấn Phi không chỉ mười lần. Thủ hạ trong đội khai thác quặng cũng có đến mấy chục hộ đều giàu có, thường xuyên cùng những ông chủ mỏ than đá khác đánh nhau tranh giành địa bàn. Lần nào mà không thương tàn một hai? Hôm nay lại bị tên nhóc con bặt nạt.

Hắn vỗ bàn nhìn người đàn ông áo Tôn Trung Sơn nói: "Hào ca, chuyện của tôi, giải quyết thế nào?"

"Ha ha, được lắm, con một ông chủ nhỏ nhỏ mà cũng dám đến khu của ta đánh người" Hào ca không những không giận mà còn cười nói.

Xung quanh trên ghế sopha ngồi một đám mỹ nữ tức khắc im lặng như ve sầu mùa đông, các cô ngầm hiểu nếu đến Hoàng Gia giải trí đi làm, hiễn nhiên sẽ biết người đàn ông này tại Sở Châu là kinh khủng đến mức nào.

Chu Thiên Hào, quen biết đại lão cả hai giới hắc bạch, Chủ tịch công ty giải trí Thiên Hào, thủ hạ không dưới trăm người.

Như cấp bậc của Hoàng Gia giải trí này, ông ta ở Sở Châu có mười mấy cái, hơn nửa ở Sở Châu các KTV, quán bar, quán ăn đêm trên căn bản ông ta đều có cổ phần, chưa kể đến những sản nghiệp đen khác.

Đã từng có Cục trưởng Công thương thành phố phát sinh xung đột với ông ta, muốn điều tra cơ sở của ông ta, kết quả mấy ngày sau liền bị trên tỉnh xuống bắt người im hơi lặng tiếng mang đi không biết kết quả ra sao.

Ông ta gần đây bắt đầu từ từ rửa tay, tu tâm dưỡng tính, đem sự chú ý đặt ở giới bạch đạo. Ông chủ Trương ở Sở Châu sở hửu rất nhiều mỏ đồng, tìm tới ông ta là địa đầu xà, muốn liên thủ khai thác. Kết quả gặp phải chuyện như vậy, ông có thể nào không giận.

"Ông chủ Trương, ngài yên tâm. Ngài là khách quý, tôi nhất định cho ngài một câu trả lời" Hắn vẫy vẫy tay, bên cạnh liền đi tới một mặt đầy hung hãn vạm vỡ, trang cổ mang một dây chuyền bạch kim to tướng, mặc chiếc áo thêu một con Bạch Hổ to đùng.

"A Bưu, cậu mang mấy người tới phòng Nữ hoàng, đem tên nhóc Đinh Tuấn Phi cùng bạn gái nó tới đây cho ta. Ta ngược lại muốn xem ở Sở Châu ai dám khiêu khích quyền thế của Chu Thiên Hào này" Hào ca nhàn nhạt phân phó nói.

"Dạ, anh Hào" Người đàn ông tên Hổ Văn khom người gật đầu lớn tiếng trả lời.

...

Trần Phàm đang định rời đi, đột nhiên cửa phòng bị đá bay, mấy người mặc âu phục màu đen, trên tay tràn đầy hình xăm vọt vào, đầu lĩnh A Bưu quát lên:

"Ai là Đinh Tuấn Phi?"

"Là tôi, sao vậy?" Đinh Tuấn Phi đứng lên, nghi ngờ hỏi.

"Là mày thì tốt, đi theo bọn tao một chuyến, lão đại bọn tao muốn gặp mày" A Bưu phất tay, hai tên đồ đen liền xông tới đem hắn ta nhấc lên lôi đi.

"Dừng tay, các người muốn làm gì? Các người biết tôi là ai không?" Đinh Tuấn Phi liều mạng giãy dụa, chung quanh hắn bạn bè rất đông nên rất mạnh dạng kháng cự.

"Vị huynh đệ này, có chuyện gì từ từ nói" Dương Siêu ngăn cản mấy tên muốn động thủ với bọn phú nhị đại, lạnh lùng nhìn A Bưu nói: "Khả năng là có hiểu lầm, không biết các người tìm Tiểu Phi làm gì?"

"Nó đánh người, là khách quý của lão đại bọn tao" A Bưu ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Các người là lão ở Tấn Tây gọi tới" Đinh Tuấn Phi mặt biến sắc nói.

"Anh em, cha tôi là Dương Nhất Phàm chủ khách sạn Thiên Thịnh, bọn tôi cũng quen biết bà chủ ở đây. Các người giúp người ở Tấn Tây bắt nạt người Sở Châu sao, thật không thể nào nói nổi, đúng không" Dương Siêu ngạo nghễ nói.

"Tao không quản ai là Dương Nhất Phàm, Dương Nhị Phàm. Mày có giỏi cứ tới tìm lão đại bọn tao nói chuyện" A Bưu nói văng cả nước bọt, vẻ mặt khinh thường.

"Được, bọn tôi đi gặp lão đại của anh, anh trước hết cho thủ hạ bỏ tay ra, có thể chứ" Dương Siêu bình tĩnh nói.

A Bưu suy nghĩ một chút, lão đại kêu là dẫn người tới, không nói bắt người, liền gật gù. "Được, tụi bây đi theo tao, đừng nghĩ chạy, đến lúc đó đừng trách tụi tao không nể mặt"

Nói xong dẫn đầu rời khỏi phòng hát.

"Siêu ca, làm sao đây? Có nên gọi người nhà ra mặt?" Đinh Tuấn Phi ở bên cạnh vội vã nói.

"Không có chuyện gì, ông ta ở Tấn Tây làm sao biết dân bản địa ở đây. Cùng lắm chỉ biết được mấy tên tép riu, côn đồ cắc ké thôi. Bọn mình đông như thế, còn sợ hắn?" Dương Siêu cười lạnh nói.

Cha hắn là Dương Nhất Phàm có thể mở nổi khách sạn nằm trong top 5 ở Sở Châu, giao thiệp tự nhiên rất rộng, mọi phương diện đều biết rất nhiều người, dù cho Tân nội thành bên này cũng không ngoại lệ.

Một đám phú nhị đại sau đã có rượu, không biết trời cao đất rộng cùng với Dương Siêu, nhiệt huyết bừng bừng đi theo phía sau mấy người A Bưu.

Trần Phàm nhìn thấy Khương Sơ Nhiên cũng bị Trương Vũ Manh kéo đi tham gia trò vui, không khỏi buồn cười thầm nói: "Để xem các người làm sao đối phó"

Mấy người Dương Siêu đến phòng Đế Vương thính, nhìn thấy Hào ca phía sau còn có một đám đại hán áo đen, hơi sững sờ, xem ra người này rất có thực lực. Nhưng bọn họ mỗi người đều có bối cảnh không nhỏ, cũng không sợ hãi chút nào.

"Vị đại ca này, không biết các người tìm Tiểu Phi có chuyện gì?" Dương Siêu ngạo nghễ nói.

"Há, cậu là ai?" Hào ca một tay ôm Hồng tỷ, một tay ôm cô gái sườn xám, nghiền ngẫm nhìn tên nhóc con cố ra vẻ thành thục.

"Tôi là Dương Siêu, cha tôi là Dương Nhất Phàm của khách sạn Thiên Thịnh, lúc trước đã đắc tội, kính xin vị đại ca này nễ mặt cho" Dương Siêu chắp tay nói.

"Dương Nhất Phàm?" Hào ca cười lạnh một tiếng tiếp tục nói:

"Đừng nói cậu, cho là cha cậu thấy tôi cũng trước tiên cần phải kính chén rượu gọi một tiếng là anh Hào"

"Ngài là?" Dương Siêu hơi thay đổi sắc mặt, tựa hồ nghĩ đến cái gì.

"Tôi chính là Chu Thiên Hào. Các cậu ở chổ tôi đánh người, còn không biết tôi là ai sao?" Chu Thiên Hào cười lạnh nói.

"Hào ca?" Tất cả mọi người sắc mặt tức khắc biến đổi, Đinh Tuấn Phi càng như có một luồng khí lạnh từ cột sống xông thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân ớn lạnh.

Bọn họ mới vừa rồi còn đang thảo luận Hào ca có bao nhiêu trâu bò, không nghĩ tới lại chọc tới trên đầu ông ta?

Dương Siêu nhìn đám người bọn họ, kỳ thực tại Sở Châu chỉ có coi là công tử tuyến hai, tuyến ba. Ngoại trừ Dương Siêu, trong nhà làm quan to nhất cũng mới là phó khu trưởng, lại còn không phải ở Tân nội thành. Làm sao có thể chọc được loại đại lão trắng đen đều thông này?

"Ông chủ Trương, người đã mang đến, ông xem nên xử lý thế nào?" Hào ca ngoẹo cổ xem một bên nhìn tên trung niên tai to mặt béo hỏi.

Trương lão bản liền xông lên phía trước, bắt lấy Đinh Tuấn Phi mạnh mẽ đạp một cước, Đinh Tuấn Phi bị ông ta đá thêm mấy phát ngã nhào ra đất, mặt mũi trắng bệch.

"Nhóc con, không phải mày rất trâu sao? Đêm nay cha mày sẽ dạy dỗ mày ra trò" Ông ta cười dữ tợn nói.

"Đừng, đừng, đại ca, em sai rồi, thực sự là em sai rồi. anh bỏ qua cho em đi" Đinh Tuấn Phi không dám phản kháng, che chở đầu cầu xin tha thứ, gan hắn đã thật sự bị doạ mất rồi.

"Buông tha mày, có thể sao?" Trương lão bản cười to nói: "Đêm nay để con bạn gái mày bồi tao, tao sẽ tạm tha cho mày"

Lúc này Tiểu Hân đã sớm sợ đến run lẩy bẩy, thấy ông ta nhìn qua, lảo đảo lui về phía sau cả người co rụt lại.

Hồng tỷ cười híp mắt nói: "Thì ra ông chủ Trương thích cái này, nói sớm là được, chờ một giây tôi sẽ tìm tới cho ông một đám nữ sinh trung học mặc sức chơi đùa"

Dương Siêu nuốt ngụm nước bọt, nhìn một xung quanh đám bạn một chút, thấy mọi người trên mặt đều mang theo vẻ sợ hãi, biết mình không thể không đứng ra.

Hắn nghe được ba chữ 'Chu Thiên Hào', liền biết ngày hôm nay việc này không thể dễ dàng. Chỉ có thể nuốt nước bọt nói:

"Hào ca, huynh đệ của tôi đã chọc tới quý khách của ngài, chúng tôi thành thật xin lỗi, muốn thế nào cũng được. Nhưng xin đừng làm khó cô ấy"

"Có thể, tôi và cha cậu ăn cơm mấy lần, tôi cũng nên cho ông ta mặt mũi" Chu Thiên Hào cười như không cười nói.

Ông ta còn chưa nói xong, mặt Dương Siêu liền lộ vẻ vui mừng.

"Các cậu có thể đi, để hai người kia lưu lại là được" Chu Thiên Hào tiếp tục nói.

Đám người Dương Siêu sắc mặt tức khắc đại biến.

Nếu bậy giờ rời đi, để Đinh Tuấn Phi cùng bạn gái lưu lại, tình bạn này khẳng định sẽ chấm dứt. Ngày sau ở nhóm này nhắc tới Dương Siêu hắn, cũng sẽ bị mọi người chế nhạo là không có nghĩa khí.

"Dựa vào cái gì mà giữ bọn họ lại, cái này gọi là giam giữ người, là phạm pháp" Trương Vũ Manh ở bên cạnh không nhịn được lên tiếng nói.

Lời cô ta vừa thốt ra, Dương Siêu trong lòng kêu lên 'không xong'.

Chính mình nuông chiều cô bạn gái này quá thành quen rồi, căn bản không hiểu Chu Thiên Hào có bao nhiêu đáng sợ.