Trọng Sinh Chi Đích Tử

Trọng Sinh Chi Đích Tử - Chương 32: Nam sủng




Chỉ Hi tiến vào liền thấy Úc Thụy đang bụm mặt.



Chỉ Hi tiến lên thăm dò hỏi: “Thiếu gia, say sóng sao?”



Úc Thụy lắc lắc đầu, lúc này mới vuốt mặt ngẩng đầu, Chỉ Hi hầu hạ hắn rửa mặt thay quần áo, sau đó đi ăn chút điểm tâm.



Úc Thụy vừa đến đã nhìn thấy Đường Kính đang ngồi, trong lòng máy động, không khỏi nhớ lại “giấc mộng” tối hôm qua, cho nên càng không dám nhìn thẳng vào Đường Kính.



Đường Kính cũng không có gì khác thường, nhận Úc Thụy thỉnh an, sau đó để cho hắn ngồi vào vị trí ăn điểm tâm.



Thuyền đã đi được một ngày, phong cảnh cũng dần dần có những nét đặc trưng của vùng sông nước, mặc dù không thể so sánh với sự phồn hoa trong kinh thành, nhưng lại có một loại ý vị mềm mại rất đặc biệt.



Dọc hai bên bờ sông có mấy tiểu lâu, cửa sổ nửa mở, lộ ra sa mành màu sắc kiều diễm, nhẹ nhàng phất phơ theo làn gió, cho dù ở trên thuyền cũng có thể thấp thoáng nghe thấy thanh âm mềm mềm hương hương.



Thoạt nhìn có chút tục khí, nhưng hòa với nét dịu dàng độc đáo của Giang Nam, cũng lộ ra một chút nhu tình.



Đang là ban ngày, mấy hoa phường ven sông còn chưa mở cửa đón khách, các cô nương ngồi bên cửa sổ dựa vào lan can nhìn ra bên ngoài, cũng có tiểu nha đầu xắn ống quần giặt quần áo bên bờ sông.



Địa phương nhỏ này tuy chủ yếu giao thông bằng đường thủy, nhưng loại thuyền lớn giống như của Đường Kính cũng không thường thấy, khó tránh khỏi có người bàn tán.



Đường Kính đứng trên boong thuyền, nhìn ra bên ngoài, sau đó tựa hồ không có hứng thú, lại xoay người trở vào.



Các cô nương trên bờ nhìn người đi rồi, cảm thấy tiếc nuối, trông theo một hồi lâu, thuyền dần dần đi xa, đến khi không thấy được nữa.



Lại qua mấy ngày, cuối cùng cũng đến nơi.



Đường Kính lần này xuất môn vội vàng, không kịp chuẩn bị thuyền riêng, xuống thuyền cũng không thuê thuyền về nữa. Đến lúc đoàn người trở về kinh thành, tự nhiên cửa hàng ở Giang Ninh sẽ chuẩn bị thuyền đưa đón, miễn cho nhiều người phức tạp.



Đoàn người tới đột xuất, quản sự ở Giang Ninh căn bản không biết Đường Kính đến, cho nên cũng không ai đón tiếp.



Mọi người xuống thuyền, tiểu tư mướn một chiếc xe ngựa, Đường Kính mang theo Úc Thụy ngồi vào trong xe, chúng ma ma nha hoàn đi theo sau. Xe ngựa đi mượn đương nhiên không thể khí phái như của Đường gia, chẳng qua đường cũng không xa lắm, cho nên đành phải chấp nhận.



Quản sự tại Giang Ninh là thương nhân bản địa, một ngọn gió thổi cỏ lay, đương nhiên không thể thoát khỏi mắt của hắn. Chuyện Đường Kính đột ngột đến Giang Ninh làm quản sự cả kinh, cấp tốc dẫn theo hạ nhân ra khỏi nhà, chuẩn bị ngựa chạy thẳng tới biệt trang của Đường gia.



Năm đó Đường Kính đến Giang Ninh bàn chuyện làm ăn, tình cờ thấy một thôn trang ven sông, ban đêm có thể nhìn thấy đèn đuốc loang loáng trên mặt nước, cảnh trí rất đẹp, hơn nữa lại thanh tịnh, có người muốn nịnh bợ Đường Kính, trả giá cao mua đứt thôn trang, dâng lên tặng Đường Kính.



Hiện giờ thôn trang trở thành biệt trang ở Giang Ninh của Đường Kính, nếu Đường Kính đến đây bàn việc buôn bán, nhất định sẽ dừng chân ở chỗ này.



Cho nên quản sự mang theo tùy tùng nhanh chóng chạy lại đây, thời điểm Đường Kính đến biệt trang, đã thấy quản sự cùng rất nhiều người nghênh đón trước cửa.



Tiểu tư dừng xe ngựa, nói: “Gia, đã đến biệt trang.”



Lập tức có người bắc ghế, cẩn thận tỉ mỉ đặt lên đệm lót màu đỏ tươi, thỉnh Đường Kính xuống xe.



Chỉ Hi tiến lên cuộn màn xe lại, quản sự chỉ thấy trong ngực Đường Kính ôm một người, bước ra khỏi xe.



Người nọ hướng mặt về phía Đường Kính, nằm trong ngực y, trên người khoác áo choàng, dáng người thực là phong lưu, cũng không biết là nam hay nữ, quản sự bắt đầu suy nghĩ sai lệch.



Úc Thụy vốn đang ngủ, nhưng lúc ra khỏi xe khó tránh khỏi lắc lư, mũi Úc Thụy “Ân” nhẹ một tiếng, theo bản năng cọ cọ vào hõm vai Đường Kính.



Lúc này quản sự mới thấy, là một thiếu niên, gương mặt còn không lớn bằng một bàn tay, không thể miêu tả rõ ràng chỉ bằng vài từ ngữ, trong mắt còn mờ mịt nửa mê nửa tỉnh. Quản sự nghĩ thầm, chẳng trách được Đường tứ gia thích nha, đúng là không giống người thường.





Quản sự âm thầm ghi nhớ, hóa ra gia thích kiểu này.



Đường Kính nghiêng đầu nhìn thoáng qua Úc Thụy đang ngủ mê, nào biết Úc Thụy hừ một tiếng, lại cọ cọ mặt chôn vào hõm vai của y, hô hấp lại đều đều vững chắc, chắc là tiếp tục ngủ.



Quản sự cười nói: “Tứ gia đến đây cũng không nói với chúng ta một tiếng, để kêu người chuẩn bị.”



Quản sự họ Viên, từ khi Đường Kính bắt đầu kinh thương vẫn luôn đi theo, tính ra cũng là lão quản sự. Bởi vì Đường Kính ở Đường gia đứng thứ tư, quản sự lâu năm luôn thuận miệng kêu Đường Kính là Đường tứ gia.



Viên lão bản vừa nói vừa dẫn Đường Kính tiến vào trong biệt trang.



Biệt trang mặc dù bình thường không ai ở, nhưng Viên lão bản vẫn luôn sai người quét dọn chăm sóc, hạ nhân nha hoàn không thiếu người nào, bên trong đồ vật bài trí cực kỳ chỉnh tề, sạch sẽ đến không nhiễm một hạt bụi, chỉ sợ Đường Kính tới đột xuất, đến lúc đó mới cong đuôi dọn dẹp thì không hay.



Đường Kính đã quen đường, cũng không tới chính sảnh, mà đi thẳng vào chủ ốc, vào nội gian, nhẹ nhàng đặt Úc Thụy lên giường.



Chỉ Hi nhanh chóng tiến đến đắp chăn cho thiếu gia.



Đường Kính dặn: “Chiếu cố thiếu gia, đừng quấy rầy, để hắn ngủ thêm một lát.”



Chỉ Hi vội vàng nhẹ giọng ứng thanh, Thời Việt cũng ở lại trong chủ ốc, chẳng qua ngồi canh cửa gian ngoài, miễn cho có người đường đột tiến vào quấy rầy.



Viên lão bản nhìn lén, còn rất được chiều nha? Trước kia chưa từng thấy qua Đường Kính đối với ai tốt như vậy, ôm cả một đường, đi ngủ lại sợ bị quấy rầy, thật sự là cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, cũng không biết bảo bối nào tốt số vậy.



Viên lão bản càng xác định, thì ra trước kia đưa người không hợp khẩu vị của Đường Kính, phải đổi thành mấy người trẻ tuổi, nhìn càng đơn giản sạch sẽ càng tốt.



Viên lão bản cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, người ta là người phú quý tất nhiên muốn phô trương tiền bạc, muốn thay đổi biện pháp phô trương, mà người phú quý làm gì có chuyện chỉ ăn mặc sang trọng, đương nhiên còn phải biết chơi bời, hoa cô nương thấy nhiều rồi, giờ cũng chỉ có tiểu quan là mới lạ, viên ngoại nào trong nhà không có vài nam sủng để chơi bời, luyến đồng cũng là thuốc bổ đó, cho nên hắn cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì.



Đường Kính phân phó xong mời ngồi lên chính đường, Viên lão bản đơn giản nói một ít chuyện làm ăn gần đây, tất nhiên là báo tin vui nhiều hơn một chút, để có thể biểu hiện năng lực của mình, sau đó cũng phải nói vài sự tình khó giải quyết, không thể để cho người khác nghĩ rằng làm quản sự rất dễ dàng, nếu dễ dàng ai cũng có thể làm, chẳng phải là không xong.



Úc Thụy ngủ không lâu, chỉ lát sau đã tỉnh, đột nhiên mở to mắt, hắn ngủ không sâu giấc, chỉ nghĩ chợp mắt trong chốc lát, lại mơ màng ngủ luôn, trên thuyền không thể nào ngủ được một giấc an ổn, cũng không biết vì sao, vừa nhắm mắt lại nghe thấy tiếng nước chảy, Úc Thụy sẽ nhớ tới tối hôm nọ, sau đó thân thể sẽ có phản ứng. Úc Thụy rất rõ ràng lần này mình không ăn nhầm cái gì, nhưng không ăn nhầm mà thân thể lại nổi lên phản ứng, điều này làm cho hắn càng thêm vô cùng khó xử.



Không quá hai ngày hai mắt Úc Thụy liền thâm quầng một mảnh, cả người không có tí sức lực, cơm ăn cũng ít, Chỉ Hi sợ tới mức muốn gọi đại phu, Thời Việt bắt mạch cho hắn, hỏi Úc Thụy cảm thấy có chỗ nào khó chịu không, Úc Thụy chỉ có thể hữu khí vô lực phun ra hai chữ, làm tất cả mọi người chết nghẹn.



“Mất ngủ.”



Bởi vì Úc Thụy mộng mị mất ngủ, Thời Việt kê cho hắn một phương thuốc, Úc Thụy lại uống thuốc cả ngày.



Thấy Úc Thụy ngồi dậy, Chỉ Hi nói: “Thiếu gia, lão gia đang nghị sự ở chính đường, nói ngài nghỉ ngơi nhiều một chút.”



Úc Thụy cũng không dám ngủ tiếp, sợ bây giờ ngủ nhiều, buổi tối lại mất ngủ thì chết.



Bởi vì lúc vào biệt trang Úc Thụy vẫn còn đang ngủ, cho nên bảo Thời Việt giúp mình ngồi lên xe lăn, chuẩn bị ra bên ngoài đi dạo.



Phía trước chủ trạch có một khoảng sân trống, đi thêm một đoạn là đến đại gian, hành lang bao quanh hai bên trái phải, bố cục cũng không có khác biệt lớn so với Đường gia, chẳng qua sân trống cũng không phải đơn thuần là sân trống, phía trên có cầu đá, dưới gầm cầu chạm rỗng để dòng nước chảy qua, kỳ thật nước rất cạn, chỉ để trang trí mà thôi.



Thế nhưng loại cảnh trí này mang đậm hơi thở của Giang Nam.



Ra khỏi chủ trạch liền thấy thật nhiều nha hoàn cùng tiểu tư đang bận rộn, quét tước sân vườn lau chùi hành lang rường cột. Trước kia ở trong Đường gia, tuy rằng hạ nhân không ít, nhưng hầu như không nhìn thấy, bởi vì Đường Kính thích yên tĩnh, không thích thấy người khác vội vàng đi tới đi lui.



Đường Kính vừa cùng Viên lão bản đi xem cửa hàng, lúc này cũng không ở trong biệt trang. Viên lão bản trước khi đi còn dặn bọn hạ nhân, tiểu công tử trong chủ ốc chính là quý nhân, phải hầu hạ cẩn thận, không được có cái gì sơ xuất.




Thế nên Úc Thụy vừa đi ra, tất cả hạ nhân đều nhìn sang bên này, đều muốn nhìn một cái xem bộ dáng tiểu công tử này có phải thật sự như thiên tiên không.



Vừa nhìn thấy, có vài người hơi thất vọng, cũng không phải là người xinh đẹp không gì sánh được, dù có chút xuất trần thoát tục nhưng vẫn chỉ là một người thường mà thôi.



Úc Thụy dạo một vòng trong sân, tổng thể cũng coi như độc đáo, nhất là trong hoa viên lại có một chỗ đi ra bờ sông, có thể nhìn thấy thuyền hoa dập dềnh trên sóng nước, sắc trời ngả về chiều, trên thuyền hoa đã sớm thắp đèn, tựa như muốn thắp sáng cả Giang Đô, cực kỳ xinh đẹp.



Đợi cho đến chiều tối, Đường Kính còn chưa trở về, Úc Thụy có chút đói bụng, xem chừng Đường Kính ngày đầu tiên đến đây, có khả năng phải đi giải quyết mấy việc quan trọng, liền phân phó Chỉ Hi truyền thiện, ăn một mình.



Úc Thụy mới vừa ăn xong, đúng lúc Đường Kính trở lại, cũng không thấy Viên lão bản đi theo.



Đường Kính hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”



Úc Thụy thấy Đường Kính có ý muốn dùng cơm cùng mình, bèn lắc đầu nói: “Dạ chưa.”



Đường Kính liền phân phó truyền thiện, cùng dùng vãn thiện với Úc Thụy.



Trong lúc ăn cũng không trò chuyện gì, Úc Thụy đã ăn rồi nên chỉ gắp vài miếng. Đường Kính lại cho rằng thân thể hắn yếu, không nghỉ ngơi tốt, ăn cơm xong, để cho Úc Thụy trở về phòng nghỉ.



Chủ trạch có năm gian, Đường Kính để Úc Thụy ngủ ở chính phòng, hắn nghỉ trong phòng bên cạnh. Y đưa Úc Thụy đi qua, Úc Thụy làm sao có thể để Đường Kính đưa hắn vào tận trong nội gian, nói cáo lui với Đường Kính, y cũng không đưa hắn vào buồng trong nữa.



Úc Thụy được Chỉ Hi đẩy đi vào, Chỉ Hi cởi ngoại bào cho hắn, dìu hắn lên giường, cũng không biết có phải đã có nha hoàn vào phòng chuẩn bị hay không, tóm lại trên giường có thêm một cái chăn mới. Úc Thụy còn đang nghĩ, có phải buổi tối ở Chiết Giang hơi lạnh hay không, cho nên mới phải đắp thêm chăn?



Chỉ Hi chuẩn bị xong, thổi tắt ngọn nến, nói: “Gia, nô tỳ ở bên ngoài, ngài có việc thì gọi nô tỳ.”



Úc Thụy ứng tiếng, Chỉ Hi cầm giá nến đi ra.



Không nghĩ tới Đường Kính vẫn còn ở gian ngoài, đang nói chuyện với Thời Việt.



Chỉ Hi đầu tiên là buồn bực, sau lại nhìn thấy Thời Việt tất cung tất kính, đứng ở bên cạnh nghe, hình như đang nói chuyện châm cứu lúc trước.



Chỉ Hi hoảng sợ, nàng cho rằng lúc đó lão gia không nói, là vì không phát hiện ra, thì ra không phải không nhìn thấy, mà là không có lập tức tìm bọn họ hỏi mà thôi.



Chỉ Hi cũng không biết lúc mình ở trong, Đường Kính đã nói những gì, chỉ thấy Thời Việt cúi đầu, mở miệng: “Nếu lão gia không tin, Thời Việt cũng không thể nói gì hơn.”




Đường Kính liếc hắn một cái, chỉ thản nhiên hỏi: “Ngươi dựa vào cái gì bắt người khác tin ngươi?”



Thời Việt ngẩng đầu lên, nói: “Gia phụ cả đời làm đại phu hành y tế thế, Thời Việt mặc dù không phải là chân truyền, nhưng cũng học được ít nhiều. Thời Việt tin tưởng có thể chữa tốt chân tật của thiếu gia, vấn đề chỉ là thời gian.”



Lúc này Đường Kính mới nhìn hắn, nói: “Ngươi thật sự cho rằng ta không biết thân thế của ngươi? Nếu không phải đã nắm rõ ràng lai lịch của ngươi, làm sao có thể để mặc ngươi chơi đùa cùng thiếu gia.”



Thời Việt có chút kinh ngạc.



Ngày ấy Đường Kính kêu Thành Thứ đi thăm dò, không đến một ngày đã điều tra xong. Kỳ thật Thời Việt cũng là xuất thân danh môn, phụ thân Thời Việt y thuật cao siêu, sinh ra trong dòng dõi thư hương, sau đó lên kinh thi vào chức ngự y.



Lại không hiểu quy tắc trong cung, đắc tội Nguyên Bật, Nguyên Bật sai người trả hắn về. Phụ thân Thời Việt cảm thấy không còn mặt mũi nào về quê, thế nên mở một hiệu thuốc bắc ở địa phương khác.



Đường Kính biết hắn có chút năng lực, hiện giờ chân Úc Thụy cũng chỉ có thể còn nước còn tát cho nên Đường Kính mới không làm gì Thời Việt, thế nhưng vẫn phải cảnh cáo.



Đường Kính hỏi: “Ngươi biết mình sai ở chỗ nào không?”




Thời Việt đáp: “Chẳng lẽ không phải là tự tiện trị liệu cho thiếu gia sao?”



“Là lá gan của ngươi quá lớn, chuyện gì cũng tự mình làm chủ, nếu ta không biết, ngươi định giấu diếm ta tới khi nào? Nếu y thuật của ngươi không đến nơi đến chốn, thiếu gia xảy ra chuyện gì không hay, ngươi tính toán làm thế nào cho xong việc?” (>”


Thời Việt bị ngữ khí của Đường Kính làm sợ tới mức run run, đành phải cúi đầu không nói nữa. Kỳ thật Đường Kính nói đúng, việc này vốn nên trình lên Đường Kính mới phải.



Thời Việt cũng biết mình làm sai rồi.



Chỉ Hi cầu tình nói: “Lão gia, Thời Việt cũng là vì muốn thiếu gia đỡ hơn, ngài niệm tình hắn vừa mới vào nhà, lại toàn tâm toàn ý với thiếu gia, nhất thời hồ đồ, ngài tha cho hắn một lần. Đương nhiên… Đương nhiên nô tỳ cũng hồ đồ, cầu lão gia tha thứ cho nô tỳ.”



Đường Kính nửa ngày không nói một chữ, Chỉ Hi sợ tới mức không nghĩ được gì nữa, thời gian tựa hồ qua thật lâu, Đường Kính mới nói: “Đứng lên đi, đừng quỳ.”



Chỉ Hi mừng rỡ, nhanh chóng đứng dậy, Thời Việt cũng đứng lên theo.



Đường Kính nói: “Niệm tình các ngươi toàn tâm toàn ý đối với chủ tử, nếu lại có lần sau, ta nói chuyện chưa bao giờ thích nói lần thứ hai, phân phó sự tình cho tới bây giờ cũng chỉ có một lần, các ngươi cẩn thận suy nghĩ lại nên làm như thế nào.”



Thời Việt cùng Chỉ Hi cũng không dám ba hoa, thành thành thật thật đáp lời.



Đường Kính mới vừa nói xong, bỗng nhiên nghe thấy buồng trong hình như có động tĩnh, thanh âm Úc Thụy hô một tiếng.



Chỉ Hi cùng Thời Việt sửng sốt. Đường Kính phản ứng trước tiên, nội gian cùng ngoại gian vốn có cửa ngăn cách, nhưng bởi vì trời nóng nực, nên không đóng cửa, chỉ buông mành xuống. Đường Kính khẩn cấp đi vào, giật đứt cả mành, “rầm” một cái tan tành.



Chỉ Hi cũng hoang mang rối loạn khẩn trương chạy vào theo, Thời Việt bình tĩnh hơn, nhanh chóng cầm lấy giá nến ở trên bàn thắp nến lên, lúc này mới tiến vào, bằng không tối lửa tắt đèn, làm sao biết bên trong xảy ra chuyện gì.



Thế nhưng không thắp nến còn hoàn hảo, thắp nến vào, chỉ thấy Chỉ Hi “A” một tiếng, quay mặt đi.



Trên giường lớn, thân thể Úc Thụy trần trụi, áo lót màu trắng còn vắt trên khuỷu tay, một người trên thân cũng không còn mảnh vải ghé vào trên người Úc Thụy, người nọ tầm khoảng mười một mười hai tuổi, thân mình vặn vẹo, giống như không xương.



Một đầu tóc đen rối tung, miệng còn rên rỉ, tựa hồ cũng không nghĩ tới có người đột nhiên xông vào, dọa hắn nhảy dựng, kinh ngạc nhìn sang bên này.



Đường Kính nổi giận, đi qua túm người nọ ném ra khỏi giường. Úc Thụy rụt vai, Đường Kính trước tiên kiểm tra cao thấp trên người Úc Thụy. Bởi vì mọi người nói chuyện ở ngay gian ngoài, vừa nghe được thanh âm là bật người xông tới, hình như cũng chưa xảy ra chuyện gì.



Lúc này Đường Kính mới kéo chăn bên cạnh qua bọc Úc Thụy kín mít, quay đầu quát: “Bắt hắn giải ra ngoài cho ta.”



“Ta… Ta… Ta oan uổng a.”



Người nọ vừa khóc vừa dập đầu, hô: “Ta thật sự oan uổng a.”



Thời Việt nhìn hắn thân thể trần truồng, cũng không tìm vật gì che đậy, chỉ lo dập đầu, là một nam tử lại mở miệng khóc hô, làm da gà nổi đầy người. Nếu muốn để hắn giải người này ra ngoài, Thời Việt cũng không biết xuống tay ở chỗ nào mới được…



Người nọ khóc ròng nói: “Là Viên lão gia bảo ta tới nha, nói buổi tối hôm nay phải hầu hạ tốt Đường tứ gia…”



Úc Thụy vừa nghe, thì ra cái người bị quấn trong chăn, đột nhiên tự cởi quần áo chính mình rồi lại xông lên cởi quần áo hắn, còn không biết tại sao luôn miệng rên rỉ này là người của hoa quán, bằng không sao lại cởi xiêm y thuần thục như vậy, có vẻ do mình ngủ trong chính phòng, hắn nhầm tưởng mình thành Đường Kính.



Một nam tử thân thể trần truồng, cho dù là một tiểu quan, Chỉ Hi cũng chưa từng thấy qua, nhanh chóng bụm mặt rời khỏi, đi gọi người.



Rất nhanh có gia đinh tiến vào, giải người nọ ra ngoài.



Thời Việt thấy tình cảnh này, liền kêu Chỉ Hi cùng lui ra gian ngoài, lưu lại một mình Đường Kính cùng Úc Thụy ở bên trong. (Thời thụ rất có tiềm năng, thật thức thời >//////