: Nàng chỉ là phu quân của ta
Đêm sâu, mọi thanh âm đều quay về tịch mịch, chỉ còn gió đêm nhè nhẹ thổi qua mặt nước lóng lánh dưới ngọn đèn sơn chi.
Chiếc đèn lồng màu đỏ có viết chữ Lý nhẹ nhàng đong đưa. Ánh nến bên trong cũng chập chờn lúc sáng lúc tối, chiếu vào gương mặt tuấn tú bên dưới cũng khi tỏ khi mờ. "Làm phiền hai vị đi một chuyến."
"Tình huống khẩn cấp, mong phò mã sớm chuẩn bị."
"Được."
Trước thềm đá, vài con ngựa nâu bị quất một cái liền hí lên một tiếng vang dội, phi như bay. Người trẻ tuổi mặc y phục xanh cổ tròn dùng một đôi mắt ngậm sáng, chăm chú nhìn theo bóng người rời đi.
Vừa xoay người lại định lắc đầu, còn chưa kịp thực hiện đã va vào một gương mặt lạnh căm. Lý Thiếu Hoài giương mắt nhìn, đứng yên chờ nàng nói chuyện.
"Cô nương chờ ngươi trong phòng tắm, hạn ngươi thời gian nửa chung trà."
Nghe xong lời này cặp mắt to chớp chớp, chỉnh lại ống tay áo, chắp tay đoan chính, không chút hoang mang lướt qua người mặt lạnh, chuẩn bị đi đến phòng tắm theo lời nàng.
"Vừa rồi lúc ta đến, phò mã đang nói chuyện với khách, nên ta đứng chờ một chút, ai ngờ phò mã ngài nói chuyện hăng say..."
Người nọ vốn đang bình tĩnh thong dong đi từng bước một, nghe nàng nói vậy đột nhiên nghiêng đầu hét lên một tiếng: "Ai da!" Không màng hình tượng, tức tốc chạy đi.
Biết rõ tính tình Triệu Uyển Như, không chậm được, cũng không dám chậm.
Phòng tắm được canh gác nghiêm mật dễ dàng bị nàng đẩy ra, không ai dám cản.
Có vài nơi đặc biệt trong phủ phò mã, chẳng hạn như: đình nghỉ mát ở giữa hồ không có cầu nối ra, cầm các không có đỉnh ở giữa, cùng với một phòng tắm được lắp rất nhiều vách ngăn giống như một mê cung.
Vượt qua những vách ngăn này sẽ bắt gặp rất nhiều rèm che, trên mỗi tấm rèm có một sợi chỉ đỏ nối chúng lại với nhau, bên trên treo rất nhiều chuông đồng nhỏ tinh xảo. Chỉ cần có người đi qua chạm vào màn che, chuông đồng sẽ tự động phát ra âm thanh truyền vào tai người đang tắm bên trong.
"Đứng lại!"
Tiếng chuông vang lên không lâu, Lý Thiếu Hoài dừng lại trước tấm rèm che cuối cùng, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, chỉ thấy một tấm bình phong tranh chữ được viết bằng thể chữ Phi Bạch.
Tuy mật thất này được thông gió, nhưng gió không thể lọt vào. Vô số màn che lay động theo bước chân nàng, khi nàng đi xa, tất cả màn che dần dần lắng lại, tiếng chuông cũng không còn nữa.
Cách bình phong, nàng không thấy bất cứ thứ gì bên trong. Nắm chặt lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi nghiêng đầu, chỉ thấy trong lư hương, điểm sáng cuối cùng trên đỉnh cây nhang cũng vừa rơi xuống, nàng âm thầm nuốt yết hầu.
"Nàng đến muộn bao lâu?"
Giọng nói lạnh nhạt phát ra từ sau bình phong. Lý Thiếu Hoài nhìn cây nhang ngắn ngủn đã tàn, đáp: "Nửa nén hương..."
"Vậy nàng đứng nửa nén hương đi."
"Ta..." Chân trái theo bản năng vừa bước ra nửa bước liền bị nàng rụt lại, chắp tay đứng yên tại chỗ: "Được."
Khói từ Tô hợp hương toả ra vờn quanh bể tắm, quyện vào cùng hơi nước bốc lên. Mặt nước phản xạ ánh nến chiếu vào xà nhà, bên trên bể tắm có một chiếc gương đồng, được khảm hơi nghiêng vào tấm bảng mộc. Trong gương hình bóng màu xanh lá vẫn không nhúc nhích.
"Đến đây đi!"
Người nọ đứng yên, như đang lẳng lặng suy tư gì đó. Nàng cảm thấy còn chưa hết nửa nén hương, nhưng người ngồi trong bể tắm đã sớm mất kiên nhẫn, chỉ thấy nửa nén hương này thật lâu.
Người mặc áo choàng màu xanh lá cổ tròn ngoan ngoãn bước đến trước mặt nàng, không rên một tiếng.
"Cởi quần áo."
Không chút do dự, cởi quần áo, lộ ra da thịt trắng như sứ, gọn gàng dứt khoát.
"Vào đây!" Nàng đã mất hết kiên nhẫn, giống như bị người tra tấn.
Chân trần đạp lên sàn gỗ đỏ, mắt cá chân giống như một tác phẩm điêu khắc, trắng nõn, tinh tế, xương cốt cực kỳ xinh đẹp. Tuyệt thế giai nhân, so với thiếu niên ngọc thụ lâm phong ban ngày như hai người khác nhau.
Một bể tắm cực lớn, mỗi người một bên, như cách trăm sông. "Nàng định... vẫn im lặng như vậy sao?"
"Nguyên Trinh là đang trách ta vừa về đã vội lo công việc sao..." Giọng nói yếu ớt, thiếu tự tin, bởi vì nàng biết tại sao Triệu Uyển Như lại giận như thế. Nàng cố lấy dũng khí: "Hôm nay ta gặp riêng Nhị... Tiền thị, là muốn nói rõ chuyện trước đây. Nhưng ta cũng phải nói thẳng với nàng, các tỷ muội trong quan với ta thân thiết như người nhà, ta không thể bỏ qua công ơn dưỡng dục của sư phụ, tình nghĩa chở che của các sư tỷ trước đây. Những thứ này không thể nói bỏ là bỏ, nhưng sẽ không gây cản trở."
"Nguyên Trinh cũng có người thân, cũng không thể bỏ mặc họ. Ta không muốn thay thế ai, cũng không buộc nàng phải xem ta là duy nhất, ta chỉ cần... Ta chỉ cần trong lòng nàng có ta là đủ." Vứt bỏ tất cả chỉ vì một người quá khó khăn, với ai cũng vậy.
Lý Thiếu Hoài không cho nàng cơ hội đáp lời, tiếp tục nói: "Tây Hạ gửi tin về, nói đội quân phòng vệ ở chợ giao thương thành lập không suông sẻ, yêu cầu ta mau chóng khởi hành đến Tây Hạ."
Lửa giận trong lòng nàng đã bị những lời giải thích vừa rồi của Lý Thiếu Hoài dập tắt hơn phân nửa. Một nửa còn lại, vào giờ phút này nghe nàng nói phải khởi hành đến Tây Hạ đã tan thành mây khói.
"Vừa rồi nàng nói là thật?"
Lý Thiếu Hoài gật đầu: "Ta đã bao giờ nói dối nàng?"
"Tây Hạ cách Đông Kinh vạn dặm..." Đột nhiên sóng mũi cay cay, kiên cường không còn nữa.
Đã quen nhìn nàng lãnh ngạo, cũng từng thấy nàng đau lòng khóc đến đỏ cả mắt, cho dù là bộ dáng nào, Lý Thiếu Hoài cũng yêu đến tận xương. Thấy người thương khổ sở, lòng nàng như bị kim đâm. Mặt hồ tĩnh lặng đột nhiên gợn sóng, hai thân thể trắng nõn kề sát nhau. Lý Thiếu Hoài ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, ôn nhu nói: "Dù đường xá xa xôi vạn dặm, lòng ta vẫn sẽ luôn hướng về nàng, sẽ luôn nhớ ngày trở lại, không chậm trễ, không để nàng khổ sở vì chờ đợi quá lâu."
Thấy nàng vẫn chưa giãn mày, lại nói: "Từ Đông Kinh đến Tây Hạ có rất nhiều trạm dịch, cứ cách một ngày chúng ta lại gửi một bức thư. Ta báo bình an, còn nàng kể chuyện thú vị ở Đông Kinh, để giải nổi nhớ trong lòng, có được không?"
"Chuyến này đường xá hung hiểm, nàng là phò mã, đại hôn còn chưa đến nửa năm..." Trong ba năm này, từ gặp mặt đến chia xa, các nàng luôn ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, luôn phải bôn ba khắp nơi.
"Thiên hạ chưa bình, triều đình chưa an, Lý Thiếu Hoài không dám có chuyện, không dám phụ Nguyên Trinh."
"Nếu nàng có chuyện gì, cho dù vạn dặm, ta cũng sẽ tìm tới. Nếu Tây Hạ dám tùy tiện động nàng, cho dù có diệt cả thiên hạ Triệu thị ta cũng sẽ san bằng Tây Hạ!"
Tây Hạ xưng thần, Lý Kế Thiên lập quốc chưa lâu, con trai lên kế vị cũng chỉ mới hai năm, muốn dùng kế hoãn binh nghỉ ngơi lấy lại sức. Hiện giờ bọn họ không dám bất kính với Đại Tống, Hoàng đế hiểu được điều này, Lý Thiếu Hoài cũng hiểu.
Mâu thuẫn giữa Tây Hạ và Thổ Phiên ở phương Nam càng ngày càng gay gắt, khiến chợ giao thương ở biên giới Đại Tống cũng bị trì hoãn không thành. Triều đình muốn phái Đốc quân mang chiếu lệnh cho tướng Tào Vĩ đang đóng quân ở đó, đồng thời giám sát đoàn đi sứ đến Tây Hạ.
Chiếu thư phong Tây Bình Vương và quà thưởng đã chuẩn bị xong, trước khi đưa đi, tin này cũng đã sớm truyền đến Tây Hạ. Lý Minh Đức nhận được tin liền đích thân viết thư hồi âm, suốt đêm ra roi thúc ngựa đưa đến Đại Tống tạ ơn.
Sự việc liên quan đến biên giới hai nước, Chính Sự Đường và Xu Mật Viện bận túi bụi. Sau khi thương nghị, Lý Thiếu Hoài nhậm chức Quản an phủ tư sự, đích thân mang chiếu thư của Hoàng đế đến biên giới Tây Bắc.
Bên trong Xu Mật Viện, một đám quan viên mặc Công phục đỏ bận tới bận lui. Hộ Bộ biên soạn, Thừa Tướng xem qua một lần sau đó trình cho Hoàng đế ký, đưa đến Xu Mật Viện, giao cho Lý Thiếu Hoài phụ trách đi sứ kiêm trấn an đội quân Tây Bắc.
"Xu Mật Viện bận như vậy sao hôm nay Trương biên tu không đến?" Xu Mật Viện vốn có biên tu hỗ trợ nhưng không cố định. Nguyên nhân là vì sau trận Thiền Uyên thiên hạ thái bình, chỉ còn lại sáu biên tu thay nhau làm việc, hơn nữa toàn bộ quan viên của Xu Mật Viện tổng cộng chỉ có mười mấy người, không cần bộ máy giúp việc rườm rà.
Nghe hỏi chuyện, người đàn ông trung niên mặc áo xanh dừng tay, ngó xung quanh sau đó kề tai nói nhỏ: "Đêm qua thê tử của Trương biên tu khó sinh, đã qua đời, chỉ giữ lại được đứa con."
Nghe thuộc hạ nói Lý Thiếu Hoài tức khắc nghẹn lòng: "Là Trần thị sao?" Nàng đau lòng hỏi.
"Vâng, nửa tháng trước còn đến Xu Mật Viện chúng ta thăm ban."
Lý Thiếu Hoài cay sóng mũi, đau lòng không thôi: "Năm nay Trần thị chỉ mới hai mươi..." Nàng từng gặp Trần thị, còn dặn dò nàng những chuyện kiêng cữ trong lúc mang thai, là một cô nương trẻ tuổi tri thư đạt lý.
"Đúng vậy, nhưng biết làm sao đây, chỉ mong đứa nhỏ có thể bình an trưởng thành."
"Lý tư sự có đây không?" Ngoài cửa Xu Mật Viện có người gọi vào.
"Có."
"Phụng khẩu dụ của Bệ hạ, điều 500 cấm quân hộ tống Quản câu an tư sự Lý Thiếu Hoài đi sứ Tây Hạ, lập tức khởi hành, việc thành trở về, tất có trọng thưởng."
"Lập tức khởi hành?" Lý Thiếu Hoài ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: "Có việc gì mà gấp như thế?"
Chu Hoài Chính nâng Lý Thiếu Hoài lên, nói: "Phò mã ở Xu Mật Viện cả ngày nên có điều không biết, sáng nay Huệ Ninh công chúa về đại nội, còn ăn trưa cùng Quan gia, chuyện phái cấm quân này hơn phân nửa là ý của công chúa. Vả lại trưa nay, thư tạ ơn của Tây Bình Vương vừa đến đại nội."
"Tây Hạ đến? Nhanh vậy sao?"
Chu Hoài Chính giơ tay lên che miệng thì thầm: "Để thể hiện thành ý quy phục Đại Tống, Lý Minh Đức đã viết tấu chương nói rõ mình có một muội muội ruột năm nay vừa tròn mười tám, muốn gả đến triều ta tạo mối quan hệ thông gia, Quan gia cũng đã chọn được người trong hoàng thất, cho nên chuyến đi này của phò mã còn có một nhiệm vụ, chính là xem muội muội Lý Minh Đức thế nào, nhân tiện đón nàng về cung."
"Đón dâu sao!"
Bên trong Khôn Ninh Điện truyền ra tiếng răn dạy, làm bọn cung nhân hầu hạ bên ngoài run sợ cúi đầu.
"Tây Bắc chưa yên, phía Nam còn đang bất ổn, ngươi đi theo làm gì? Thiên hạ Triệu gia này, còn ai dám động phò mã của ngươi sao?"
"Xưa nay phò mã đều không vào triều, nếu hắn thật sự có bản lĩnh sẽ vượt qua được, ngươi cần gì phải che chở đến mức này cơ chứ?"
"Nhưng nàng là... phu nhân của ta!"
"Nhưng hắn cũng là con dân Đại Tống! Thân là võ tướng Xu Mật Viện, con rể Hoàng đế, sau này dù có chiến tranh hắn cũng phải mang binh đánh giặc. Chuyện này, Thiệu Văn từng chính miệng hứa với ta, không cần ta phải nhọc lòng, còn hắn..."
"Đinh Thiệu Văn xuất thân nhà võ, từng tham dự trận Thiền Uyên, lại là người có kinh nghiệm chém giết trên chiến trường, sao có thể so sánh với phò mã?"
Lưu Nga nói không lại nàng, cũng không muốn làm mẹ con mâu thuẫn thêm, vì thế hạ giọng nói: "Sau này hắn còn phải phò tá Thụ Ích, không trải qua gian khó sao có thể đảm đương trọng trách. Muốn hộ nghé có thể, nhưng việc công việc tư, ngươi phải phân cho rõ ràng."
"Ta chưa bao giờ là người công bằng, chưa bao giờ!"
Câu nói này như đâm vào lòng vị phu nhân mặc trường bào trước mắt. Trong Khôn Ninh Điện này, ai mà không có tư tình. Nàng là người biết rõ nhất, đại nội là nơi nói lễ nghĩa nhất, nhưng cũng là nơi vô lý nhất, nói một câu thấm thía: "Ngươi biết Chu Hoài Chính sao?"
Triệu Uyển Như nghiêng người ngồi xuống, xụ mặt nói: "Là Điển sử của cha."
"Hắn được Thái Tông nhặt về từ chiến trường, là con nuôi của Chu Thiệu Tông, từ nhỏ đã ở Vương phủ hầu hạ Quan gia, lúc không có người ngoài Quan gia đều gọi hắn là Chu ca ca."
"Chu ca ca..."
"Ngươi cũng biết cha ngươi trọng dụng Khấu Chuẩn đều là vì hắn?"
"Tài năng của Khấu Chuẩn đủ để nhậm Tướng, mắt nhìn người của Chu Hoài Chính không tệ. Nhưng mà!" Triệu Uyển Như ngước mắt lên: "Lợi ích làm mờ mắt người, nhất định có một ngày hắn dã tâm bành trướng!"
"Nếu Khấu Chuẩn về lại triều đình, hậu quả ngươi có thể tưởng tượng."
Chu Hoài Chính vẫn âm thầm giúp đỡ Khấu Chuẩn, hiện giờ muốn mượn Lý Thiếu Hoài đón Khấu Chuẩn về triều, tất nhiên Triệu Uyển Như đã nhìn rõ ý đồ bên trong: "Khấu Chuẩn không về được. Hắn trời sinh ngay thẳng, từng đắc tội không ít đại thần trong triều, Tất Sĩ An đã chết, nếu không có ta bày mưu đặt kế, bọn Vương Đán sẽ không hành động."
"Thánh nhân, công chúa, phò mã ở bên ngoài cầu kiến." Cung nữ đứng ngoài rèm thông báo.
"Bảo hắn chờ chút đi." Lưu Nga đáp.
"Vâng."
"Trưa nay khoái mã của Tây Hạ tới, Lý Minh Đức muốn gả muội muội hắn vào cung."
Triệu Uyển Như trợn tròn mắt, nghĩ nghĩ nói: "Lý Minh Đức kế vị vào năm Cảnh Đức nguyên niên, lúc ấy hắn chỉ mới 22, muội muội hắn... chẳng phải còn nhỏ hơn, vào cung?"
Công chúa một nước chư hầu, có thể vào cung làm phi chính là vinh dự: "Quan gia đã hạ chỉ ban hôn cho muội muội của Tây Bình Vương, cũng chọn cho nàng một phu quân trong số con cháu hoàng thất."
Kể từ khi Lưu Nga thăng Hậu việc tuyển tú trong cung chỉ còn là trình tự, không thật sự tuyển. Hơn phân nửa thiếu nữ vào cung đều không được Hoàng đế sủng hạnh.
"Cho nên ý định ban đầu của Lý Minh Đức là muốn đưa muội muội vào cung..." Đôi mắt vốn to tròn đột nhiên trừng lớn: "Lần này nàng phải đón công chúa Tây Hạ sao?"
"Con của thiên tử mới gọi là công chúa, mặc dù Tây Hạ là một nước, nhưng vẫn còn phụ thuộc triều ta."
"Công chúa cũng được, quận chúa cũng thế, nhưng tại sao người đón phải là phò mã của ta?" Triệu Uyển Như đứng dậy đi đến cửa quay đầu lại nói: "Ta không tin chỉ là thuận đường!"
"Cha ngươi vốn định cho Điện tiền chỉ huy sứ đến đón, nhưng việc của hắn rất nhiều, lại thêm tả tướng và hữu tướng đều viết thư đề cử Lý Nhược Quân, dùng Hổ phù của Xu Mật Viện có thể làm việc nhanh hơn."
Nói đến đây, mẹ con nhìn nhau một lát, Triệu Uyển Như hé môi đỏ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chôn vào lòng cất bước ra khỏi phòng.
Giao thương với Tây Hạ là đề nghị của Lý Thiếu Hoài, nếu gộp hai việc này lại làm một lần có thể bớt không ít sức.
Đến đại sảnh Khôn Ninh Điện, thấy trong điện chỉ có vài cung nhân đứng hầu, ấm trà trên bàn còn bốc khói nhẹ, Triệu Uyển Như quay sang hỏi: "Phò mã đâu?"
Cung nữ bị nàng hỏi nghiêng người hành lễ, đáp: "Bẩm công chúa, vừa rồi người của Nội Thị Tỉnh tới, nói đội đi sứ đợi bên ngoài sắp khởi hành, nên đã đưa phò mã đi."
"Điện hạ..." Chỉ thấy hàng lông mày đang nhíu chặt của nàng phồng lên, bất chấp tiếng gọi của cung nữ phía sau, nhanh chân chạy khỏi điện.
"Điện hạ!" Cung nữ gọi nàng không được đành phải chạy theo sau, nàng trợn mắt chuẩn bị mắng người, cung nữ đã giành trước mở miệng: "Vừa rồi phò mã mượn giấy bút để lại cho ngài mấy chữ." Cung nữ dâng một tờ giấy được gấp chỉnh tề lên.
Nghe vậy nàng mới không mở miệng mắng người, chỉ thấy trên tờ giấy gấp chỉnh tề viết bốn chữ:
Như ở, Quân sẽ về.
Nàng nhận lấy tờ giấy. Lễ Bộ và Lại Bộ mua đồ cưới cho sứ thần mang theo phải mất một khoảng thời gian, không thể nhanh như vậy được. Lúc nàng vội vàng chạy đến Thùy Củng Điện, gặp phải Trương Khánh đang chạy như bay đến.
Không đợi nàng mở miệng Trương Khánh đã biết, vì thế nói thẳng: "Đội cấm quân hộ vệ của Chuyển vận sử và đội đi sứ của Quản câu an phủ tư sự đã khởi hành, hẳn là đang đến Tây Hoa Môn."
- - Hết chương 90 --