: Hoa chỉ nở khi gặp đúng người
Yến Cảnh hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt đờ đẫn của Cố thị phía sau, nàng vẫn chưa quên nhiệm vụ hôm nay tới đây, thong thả bước đến gần Đinh Thiệu Đức, cẩn thận quan sát nàng lần nữa: "Xem ra khí sắc đã tốt hơn nhiều."
Thiếu niên dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú. Yến Cảnh duyệt người vô số, trước đó ở phủ Khai Phong nàng đã nhìn ra.
"Ta từ nhỏ mạng lớn, không chết được."
"Mạng ngươi có ba kiếp, đều đã qua, tạm thời không chết được, nhưng nếu không biết yêu quý bản thân mình, vậy thì nói không chắc."
Đinh Thiệu Đức nhíu mày, không vui nói: "Ngươi đến đây là để dạy đời ta sao?"
Nàng lắc đầu: "Sư đệ ta nói ngươi có mầm bệnh từ nhỏ, nếu không được điều trị cẩn thận, sau này sẽ giảm tuổi thọ."
Hoá ra là Lý Thiếu Hoài vẫn lo lắng chuyện này, nghĩ lại mình trước đây vì bảo mệnh mà khoanh tay đứng nhìn, Đinh Thiệu Đức xấu hổ, hai tay ôm quyền, hành lễ của Đạo gia: "Quý Hoằng thật là lòng dạ tiểu nhân, lúc trước còn nghi ngờ các ngươi." Khom người nhận lỗi.
Bởi vì không ai thêm củi vào lò, ngọn lửa dần tàn lụi, than trong lò đã cháy thành tro.
Gió thổi bay rèm cửa, trong phòng chỉ còn thiếu niên và một Đạo cô.
"Bệnh này của ngươi... Là do trúng độc mà ra."
Đinh Thiệu Đức không do dự gật đầu. Đôi mắt của vị chân nhân đối diện này dường như có thể nhìn thấu tất cả, bên trong tràn ngập ôn nhu.
Người Đạo gia, luôn làm nàng thoải mái, thích.
"Bởi vì không được cứu chữa kịp thời nên mới để lại mầm bệnh, ta cũng vô pháp." Yến Cảnh nhìn hoa văn trên bàn trà: "Cho dù không thể trị tận gốc, nhưng ngươi cũng không nên bỏ bê bản thân như thế, đã bị bệnh thì phải cẩn thận điều dưỡng."
Đinh Thiệu Đức cười cười nói: "Chủ trì của Đại tướng quốc tự từng xem mệnh cho ta, nói ta sống không quá ba mươi tuổi."
Thấy nàng nói chuyện bình tĩnh như vậy, Yến Cảnh nhẹ nhàng lắc đầu: "Có lúc ta cảm thấy, ngươi và sư đệ ta thật sự rất giống nhau."
"Nhưng mà, không đến mức mất sớm trước ba mươi. Ít giận lại, ít ưu tư, thường xuyên ở cạnh người mình thích, tự nhiên sẽ sống lâu."
Người mình thích?" Đinh Thiệu Đức nghiền ngẫm cười nói: "Là chân nhân sao?"
Yến Cảnh nhướng mày: "Sao ngươi lại giống cô gái vừa rồi thế chứ..." Thấy gương mặt tươi cười xán lạn của Đinh Thiệu Đức: "Thảo nào thế nhân đều nói ngươi ăn chơi trác táng, giả vờ giống thật như vậy."
Đinh Thiệu Đức cười to: "Quý Hoằng, không dám có người thích, cho dù có, cũng không dám cầu."
Rèm châu cạnh cửa bị gió thổi đong đưa, hạt châu loạn va vào nhau, phát ra âm thanh tháp tháp.
Yến Cảnh lắc đầu: "Ngươi không thể biết khi nào gió sẽ đến, cũng giống như nàng, ngươi cũng không thể biết khi nào nàng sẽ đến, hoặc là nàng đã tới chỉ là ngươi không biết mà thôi."
"Nhưng ta, không bắt được."
"Nhưng ngươi, chưa từng thử."
Chiếc đèn lồng bị gió thổi tắt đã được thay mới, nháy mắt trong phòng sáng ngời.
Phía dưới cầu thang là một sảnh trống, Cố thị đang chờ hai người trên lầu nói chuyện xong, cũng là đang đợi cô gái trên lầu.
Cầm một cây kim dài dùng để khều tim đèn, ánh nến theo động tác trên tay nàng lúc sáng lúc tối, phản chiếu hình dáng lên tường, lúc mờ lúc tỏ. Nàng buông kim, dưới ảnh nến cây trâm làm từ gỗ đào tựa hồ có chút bóng loáng, xem ra cây trâm này đã có chút tuổi, tuy chỉ làm bằng gỗ, nhưng được bảo quản cực kỳ tốt.
Hình dáng cây trâm cũng rất đặc biệt, bởi vì mang trâm là một người xuất gia.
Ở trong không gian yên tĩnh quá lâu con người sẽ xuất hiện một loại cảm giác vi diệu, bỗng nhiên có thứ gì đó làm tim Cố thị thắt lại.
Cố thị tập võ từ nhỏ, trong nhà yên tĩnh đến một chiếc kim rơi cũng nghe thấy tiếng, dù người đến chưa từng phát ra tiếng động, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở mỏng manh.
Nữ tử nằm nghiêng trên giường đường cong mê hồn, mị hoặc nhìn chằm chằm người đang bước tới. "Ngươi... là đang chờ ta? Hay là?" Yến Cảnh hơi ngẩng đầu nhìn lên lầu trên.
"Nàng... Ta không cần chờ."
"Vậy là ngươi đang chờ ta, vì sao?"
Cố thị cầm cây trâm gỗ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cây trâm ngọc trên đầu nàng, về phần cây trâm gỗ đào này, nàng hỏi: "Cây trâm này đối với ngươi, rất quan trọng chứ?"
Cây trâm lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay nữ tử, Yến Cảnh chớp con ngươi bình đạm nói: "Lúc vào sư môn, sư tổ tặng, tổng cộng có bảy cây."
"Sư tổ ngươi... Phù Diêu Tử?" Cố thị đến gần: "Nếu quan trọng, vì sao lại tùy tiện tặng cho người khác?" Muốn trả cây trâm lại cho nàng.
"Chẳng phải ngươi nói không lấy tín vật chỉ muốn lấy cây trâm này sao?”
Cố thị ngẩn người một thoáng: "Yến chân nhân, ngươi có biết tặng trâm là ý nghĩa gì không?"
Yến Cảnh cũng không phải người ở ẩn trong núi chưa trải sự đời, sao lại không biết. Nhưng thấy Cố thị nghiêm túc như vậy, nàng chợt có hứng thú trêu chọc nàng, vì thế ra vẻ ngây thơ hỏi: "Ý gì?"
"Ngươi không biết thật sao?" Cố thị thấy nàng không giống loại người ngây ngô chưa trải sự đời, dù nàng không vào phàm trần, nhưng ít ra cũng nên biết những chuyện này.
"Trâm là trang sức đặc biệt phần lớn là do nữ tử mang. Ở Phong Nhạc Lâu của chúng ta, các Lang quân thích ý cô nương nào, muốn đưa đi, sẽ tặng một cây trâm cho người đó. Nếu cô gái nhận lấy nghĩa là đồng ý đi cùng hắn, mọi người đều vui. Nhưng nếu từ chối..."
Yến Cảnh giả vờ thâm trầm hỏi: "Nếu từ chối thì thế nào?"
"Đương nhiên là tỏ vẻ không muốn rồi. Bất quá nữ tử thanh lâu đều là người ti tiện, có thể được lang quân nào yêu thích đưa đi, chính là thoát ly bể khổ, đương nhiên sẽ không ai từ chối. Nói chung, có thể chuộc thân cho cô nương ở đây nếu không phải viên ngoại giàu nhất vùng thì cũng là con cháu thế gia huân tước hiển hách, bị cô nương tiện tịch từ chối, sao có thể cam lòng bỏ qua?"
Nghe vậy Yến Cảnh khẽ nhíu mày, chưa từng nghĩ nơi hoa thắm liễu xanh này lại nhiều thị phi đến thế.
Cố thị cúi đầu cười: "Ở chốn lầu xanh này, chân nhân không biết, nước có bao nhiêu sâu đâu."
"Cây trâm này, ta tặng ngươi, ngươi ta đều là nữ tử, xem như là quà ta tặng ngươi." Trâm rất quan trọng, nhưng trong mắt nàng, những thứ này đều là vật ngoài thân: "Đại đạo ba ngàn, trăm sông đổ về một biển, ngươi không thuộc về nơi thị phi này, người trên lầu cũng không phải phu quân ngươi."
Cố Tam Nương nắm chặt cây trâm, xoay người đưa lưng về phía nàng, nghiêng đầu nói: "Người Đạo gia các ngươi, đều thích tự tiện suy đoán tâm tư người khác vậy sao?"
Yến Cảnh lắc đầu: "Ngươi sớm ngày buông, sớm ngày thoát ly bể khổ. Ngươi còn trẻ như vậy, chớ có chôn vùi."
"Tương truyền Phù Diêu Tử có thể nhìn thấu lòng người, dự đoán tương lai, ngươi... thấy được gì của ta?"
Quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau. Cố thị nhìn thấy sự bình yên, an tĩnh trong mắt Yến Cảnh, không phải mặt biển sóng to gió lớn, mặt biển vốn mênh mông cuồng nộ. Còn Yến Cảnh nhìn thấy lại là một đôi con ngươi u ám tràn đầy chấp niệm.
"Chấp niệm sẽ không có cuối, nàng chỉ làm hại ngươi." Tình thâm bất thọ, tuệ cực tất thương, là suy nghĩ của Yến Cảnh.
Nàng không nhìn thấu lòng người, cũng không thể đoán trước tương lai, chỉ là nàng hiểu biết nhiều hơn người bình thường, cũng quan sát cẩn thận hơn. Đinh Thiệu Đức không phải người không đáng phó thác, hoàn toàn ngược lại, nàng là người thâm tình, nhưng người càng thâm tình, lại càng khó động tình.
Vừa rồi lúc nàng chuẩn bị rời đi, Đinh Thiệu Đức nhờ nàng một việc, nhưng nàng im lặng không đồng ý.
Thích là thích, đuổi cũng không đi, không thích là không thích, cưỡng cầu cũng không được.
Một cô gái có tình xứng đáng tìm được người càng tốt hơn. Tình yêu là đến từ hai phía, nàng hy vọng nàng ấy có thể biết yêu quý bản thân.
Yến Cảnh nói, nàng chỉ hiểu một nửa: "Chẳng lẽ, thật là ta cô phương tự thưởng."
"Không." Yến Cảnh phủ quyết: "Hoa, chỉ nở khi gặp đúng người."
Đường đi tăm tối có thể dùng đèn soi sáng, cũng như bóng tối trong lòng người chỉ có thể do người đốt đèn dẫn lối.
Ai sẽ đi vào tim, trở thành người đốt đèn dẫn lối, thường được quyết định bởi chính mình.
Trong viện những cành mai đầu mùa đã nở rộ sau một đêm, chờ đợi bình minh ngày kế, người hiểu hoa đã đến.
Quốc Tử Giám ở Đông Kinh là học phủ cao nhất Đại Tống. Bao gồm bảy khoa: Tổng quốc tử, Thái học, Quảng văn, Tứ môn, Luật, Thơ và Toán học, ngoài ra còn bổ sung thêm y học và võ thuật. Bên trong đầy đủ đình, đài, lầu, các, phòng ở,... Nhưng lại có rất ít học sinh, cả trường không đến hai trăm người. Việc chuyển lớp để lấp chỗ ngồi đã không có gì lạ.
Tuy ít người, nhưng đều là con cháu thế gia đa tài đa nghệ, năng lực không cần phải nói, lễ nghi quy tắc, tôn sư trọng đạo cũng đã được dạy dỗ từ nhỏ. Tuy nhiên cũng không thiếu những kẻ bất hảo.
Mùa đông rét lạnh vốn là tạm nghỉ học. Hoàng đế thích học, từ lúc kế vị đã tự đặt ra giờ học cho mình, tránh mùa đông giá rét và mùa hè nóng nực. Nhưng bởi vì kỳ thi sắp tới diễn ra vào mùa xuân, Quốc Tử Giám đã đặc biệt mời một số giảng sư đến từ Lễ Bộ và Hàn Lâm Viện về mở lớp dạy riêng.
Triệu Tĩnh Xu về Đông Kinh chưa đến một năm, lại suốt ngày ở trong cấm cung, nên không có nhiều người biết nàng. Quốc Tử Giám lại chưa từng nhận nữ sinh vào học, dù là vương công quý nữ đi nữa. Nhưng nếu Hoàng đế đã muốn cho con mình đi học cũng không phải không có khả năng.
Chẳng qua làm vậy quá mức phô trương, không chỉ khiến lão sư giảng bài mất tự nhiên, mà ngay cả học sinh cùng trường cũng sẽ trở nên kính sợ.
Hoàng đế đã tỏ ý, dù Đỗ Quý Phi không muốn cũng không thể làm gì hơn, chỉ biết nhiều lần dặn dò Triệu Tĩnh Xu phải cẩn thận, dù sao trong trường đều là nam nhân.
Triệu Tĩnh Xu trang điểm thư sinh, tẩy sạch phấn son trên mặt, cả người bỗng chốc trở nên linh động dị thường.
Vốn dĩ nàng đã rất xinh đẹp, cho dù mặc áo dài thư sinh cũng là một mỹ thiếu niên.
Kỳ nghỉ Đông Chí đã sớm kết thúc, học sinh ở Quốc Tử Giám bắt đầu nhập học trở lại. Lần này Triệu Tĩnh Xu vào vốn đã trễ mấy ngày, vậy mà hôm nay ngày đầu tiên đi học nàng còn đến muộn.
Trong Quốc Tử Giám chỉ có Dương Ức Dữ và giám thị biết thân phận thật sự của nàng. Ban đầu giám thị muốn sắp xếp một biệt việt độc lập cho nàng, nhưng Triệu Tĩnh Xu cảm thấy quá phô trương nên đã từ chối, vì thế đã đưa nàng đến ký túc xá cao cấp dành cho con cháu quan viên. Một viện hai phòng, một phòng ở một người. Phòng rất lớn còn có thể ở chung với người hầu.
Đỗ Quý Phi phái một cung nữ bên người theo hầu hạ nàng, hiện giờ cũng trang điểm như thư đồng đứng bên cạnh.
"Ngàn Ngưng, ngươi mau giúp ta xem, tóc đã ngay ngắn chưa?"
Cung nữ gỡ cây trâm bị cắm lệch trên đầu Triệu Tĩnh Xu xuống, lần nữa ghim lên, đội mũ cho nàng nói: "Được rồi, cô nương chúng ta đi thôi."
Triệu Tĩnh Xu cùng thị nữ Ngàn Ngưng ôm sách chạy như bay trên hành lang quanh co. Hiện giờ đã thay nam trang nàng không còn bị gò bó như trước, vừa chạy vừa cười nói: "Ta không được chạy thế này lâu lắm rồi, không ai quản thật là tốt."
Vào đông, học sinh trong trường chưa đến trăm người, đôi khi sẽ chia ra nghe giảng, nếu có lão sư đức cao vọng trọng đến, tất cả học sinh sẽ tụ lại cùng nhau dưới một gốc hoè lớn học chung.
Quốc Tử Giám quá to, ước chừng chạy hồi lâu vẫn chưa tìm thấy cổng vào, cuối cùng thật vất vả tìm được nơi giảng bài, nàng lại vào sai lớp.
"Thực xin lỗi, học sinh, học sinh đến muộn ~" Triệu Tĩnh Xu ôm sách đứng trước cửa thở dốc.
Nàng chờ lão sư nói xong mới vào, chỉ lo nôn nóng vào lớp, đã quên xem bảng tên lớp ngoài giảng đường.
Lão sư đang giảng đến những bài thơ và văn có khả năng ra trong kỳ thi sắp tới, đột nhiên bị tên học trò đến muộn này làm giật mình một chút: "Ngươi là học trò của ai?"
Triệu Tĩnh Xu nhướng mày, hỏi lại: "Học trò của ai?"
"Thiếu niên ngươi từ đâu tới, lớn lên bạch bạch nộn nộn, nơi này của chúng ta đều là thí sinh tham dự kỳ thi mùa xuân năm sau."
Bên dưới có người lên tiếng, rước lấy một trận cười vang.
Triệu Tĩnh Xu vốn định phản bác, lại có người nói: "Nếu là tân sinh nhập học ngày đầu tiên, giảng đường ở phòng Giáp đối diện." Sợ Triệu Tĩnh Xu không biết ở đâu, tiếp tục nói: "Chính là ở bên trái cây hoè kia, cách đây không xa, ngươi ra ngoài quẹo trái đi thẳng là tới."
Lửa giận của Triệu Tĩnh Xu được giọng nói ôn hoà này dập tắt, nhưng nhìn lại người vừa lên tiếng không khỏi làm nàng ngây người: "Ngươi..."
"Ta?" Thiếu niên ngốc lăng chỉ vào chính mình, cẩn thận quan sát Triệu Tĩnh Xu thân hình mảnh mai đối diện, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt, liền hỏi: "Có phải ta từng gặp ngươi ở đâu?"
"Không có!" Triệu Tĩnh Xu ôm sách, khom người tạ lỗi với lão sư, lui về sau ra khỏi giảng đường.
Triệu Tĩnh Xu đi rồi lão sư tiếp tục giảng bài: "Tất cả các kỳ thi hiện giờ đều sẽ do Hàn Lâm Viện và Lễ Bộ cùng nhau thảo luận ra đề, sau đó các học sĩ hàn lâm còn lại sẽ kiểm tra và thẩm đề. Học sĩ đều là những người uyên bác, sở thích văn chương không giống nhau..."
Lý Công Võ ngồi cạnh thiếu niên, tranh thủ hỏi: "Tứ Lang, ngươi quen tên học trò vừa rồi à?"
Đinh Thiệu Đức do dự lắc đầu: "Rất quen mắt, nhưng không nhớ là đã gặp ở đâu."
Lão sư vừa giảng bài vừa chậm rãi đi từ cuối lớp lên: "Quen với phong cách của họ, gãi đúng chỗ ngứa như vậy lúc dự thi..."
Lý Công Võ lật sách tiếp tục nói: "Khuyên ngươi, tốt nhất đừng trêu chọc nàng."
"Trong kỳ thi đình, trước khi gặp Quan gia thi vấn đáp sẽ có một bài thơ: Đối thơ, điền thơ, làm thơ. Các tiến sĩ thi đình đều sẽ là người làm quan sau này, vì vậy đề thi cùng một nhịp thở với quốc gia đại sự. Các ngươi lật đến trang..."
"Công Võ huynh, biết hắn?"
"Không biết." Lý Công Võ lắc đầu: "Nhưng ta đã thấy!"
"Công Võ huynh nói chuyện thần bí như vậy, không phải hắn là người khó lường gì chứ..."
"Nàng..."
"Lý Công Võ, ngươi đứng lên đọc lại bài Phụng phù Tiết thập nhị trượng phán quan kiến tặng của Đỗ Phủ đi." Lão sư đi đến trước mặt bọn họ, lạnh lùng nói.
- Hết chương 52 -