Trọng Sinh Chi Cùng Quân

Chương 47: Muốn dạy người khác trước phải xem lại mình




: Muốn dạy người khác trước phải xem lại mình

Sáng sớm, một tia nắng ấm xuyên qua khe cửa trộm chiếu vào phòng, làm người đang cô độc trong mộng đột nhiên cảm thấy ấm áp.

Người cô độc ấy đứng bên vách núi, dưới chân là vực sâu vạn trượng, lòng tràn đầy sợ hãi, lúc sắp ngã nhào đột nhiên được người nắm lấy, ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, như ánh nắng mùa đông.

Nhưng người trong mộng lại cảm thấy nàng chợt xa chợt gần, nàng không thấy rõ là ai, luôn muốn bắt lấy nhưng lại bắt không được.

Trong lúc nôn nóng, nàng bị tiếng mở cửa làm bừng tỉnh.

Ánh nắng khúc xạ từ mặt đất chiếu thẳng vào trên mặt nàng, khiến làn da trắng nõn biến thành màu vàng đồng. Có chút chói mắt, nàng vươn lòng bàn tay che đi ánh sáng, nhìn xung quanh. Tầm mắt bị nắng chiếu vào không mở ra được, khiến mọi thứ nhìn thấy đều trở nên nhập nhoè mờ ảo. "Ta đây là... Đã chết sao!"

Bỗng nhiên trong lòng xao động, hai luồng nội lực trong cơ thể giao tranh. Nội lực nàng học ban đầu là do Đạo gia truyền lại, lấy nhu thắng cương, nay lại đột nhiên xuất hiện một luồng nội lực quá mức bá đạo, tràn ngập sát phạt quyết đoán.

Hai luồng nội lực đối kháng nhau, rồi lại giao hoà cùng nhau, là bởi vì nội lực ban đầu của nàng có sự bao dung. Đạo gia thiên hạ, có thể bao dung vạn vật thế gian.

"Tỉnh rồi?"

Yến Cảnh đặt chén thuốc trên tay xuống, ngồi lên giường bắt mạch cho nàng. "Võ học trong thiên hạ, chỉ Đạo gia có thể dung chứa vạn vật, may mà trong hoạ có phúc. Ngươi nhờ hoạ được phúc, hiện giờ xem ra ta đã không thể bắt nạt ngươi." Nàng cười nói.

"Sư tỷ bắt nạt ta khi nào, mỗi lần tỷ thí, văn võ ta đều không bằng ngươi. Ngươi lại còn nhường ta, thật hổ thẹn."

"Nói thế nào thì ta cũng nhập môn sớm hơn ngươi, ăn cơm nhiều hơn ngươi nửa năm."

"Chỉ nửa năm mà thôi..." Lý Thiếu Hoài tự thấy hổ thẹn.

"Ngươi đừng xem thường nửa năm này." Yến Cảnh vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, nói: "Nửa năm, có thể làm được rất nhiều việc."

"Sư tỷ..."

"Thay đổi triều đại, sinh tử con người, cây cỏ suy tàn, quá nhiều quá nhiều. Nửa năm qua không phải ngươi cũng đã thay đổi rất nhiều sao?" Con ngươi như nước của Yến Cảnh đạm mạc nhìn người đang ốm yếu nằm trên giường.

Lý Thiếu Hoài khẽ động tròng mắt, hỏi: "Đêm qua, Nguyên Trinh đã tới phải không?"

"Ta nghe bọn họ gọi công chúa..." Lý Thiếu Hoài mở to hai mắt, cẩn thận quan sát xung quanh, dường như rất quen thuộc: "Đây là phủ của Trưởng công chúa..."

Nơi này nàng đã tới, khoảng thời gian trước nữ quan Xuân Hoa trong phủ trưởng công chúa đã sắp xếp căn phòng này cho nàng nghỉ ngơi.

"Là trưởng công chúa cứu ta sao?"

Tìm được đường sống trong chỗ chết, vừa tỉnh lại liền nhắc người trong lòng. Yến Cảnh nhìn nàng nghĩ, xác thật Trưởng công chúa cũng góp sức một phần, mới gật đầu, lại nói: "Đêm qua nàng tới thăm ngươi."

"Vậy nàng..." Lý Thiếu Hoài cụp mắt xuống: "Nhất định là rất thất vọng đi."

"Ngươi biết là tốt rồi, sau này cũng đừng ngu như vậy, Tiền thị còn cần ngươi gánh tội thay hay sao?"

"Nàng thân là nữ nhi, nếu phải gánh tội danh như thế, sau này biết sống thế nào đây?" Trong lòng Lý Thiếu Hoài cũng từng khốn đốn giãy giụa.

"Cho nên ngươi bất chấp tất cả liều chết vì cô ta?" Yến Cảnh đột nhiên lớn giọng: "Dù phải mang tiếng xấu thì cũng là do cô ta gieo gió gặt bão. Huống hồ Tiền thị bọn họ, ngay cả thiên tử cũng phải nhường lễ ba phần, dù có tội, muốn tìm lý do giải vây cũng không phải chuyện khó. Còn ngươi, một chút thế lực không có, dù chết trăm vạn lần cũng không ai thèm quan tâm, ngươi có biết không?"

Lý Thiếu Hoài cúi đầu trầm mặc, Yến Cảnh quá hiểu suy nghĩ trong lòng nàng: "Mấy chục đệ tử trong quan, chỉ có ngươi thiện lương nhất."

"Ta..." Lý Thiếu Hoài ướt hốc mắt, ngẩng đầu nhìn nàng.

"Nhưng ngươi còn phải làm quan, quá mềm lòng, sớm hay muộn sẽ xảy ra chuyện." Không đợi nàng nói tiếp, lại nghiêm nghị nói: "Triều đình hiểm ác, ngươi không chỉ cần bảo vệ mình, mà còn phải bảo vệ nàng. Giống ngươi bây giờ, sao có thể làm được đây?"

"Ta như vậy, nhất định đã khiến lòng nàng băng giá rồi!"

Đa sầu đa cảm, đây là tính cách bẩm sinh của Lý Thiếu Hoài. Yến Cảnh từng cho rằng nàng di truyền từ tổ tiên, nhưng giờ xem ra không phải: "Ta hỏi ngươi, ngày ấy ở công đường lời ngươi muốn ta nói với nàng, còn nhớ hay không?"

"Nhớ rõ!" Lời nói lúc cận kề cái chết, khắc cốt ghi tâm, làm sao không nhớ.

"Nàng vì ngươi, có thể không sợ gian nan, có thể phản nghịch thế tục, thậm chí có thể chống lại người trong thiên hạ. Nàng muốn, chỉ là ngươi, mà không phải kiếp sau của ngươi. Ngươi không có kiếp sau, rất nhiều chuyện, một khi bỏ lỡ, chính là hối hận cả đời, không thể có lần thứ hai, ngươi hiểu không?"

"Ngươi làm sao có thể, vì người khác mà phụ lòng nàng đi tìm chết!"

Không phải nàng cố tình nói Tiền thị cái gì, mà là vì loại người như Lý Thiếu Hoài, có quá nhiều thứ vướng bận, không gõ tỉnh nàng, khó bảo đảm sau này Tiền thị sẽ không giở trò lần nữa.

Lần này xem như nàng đã nhìn thấu Tiền thị, không phải người đại ác, nhưng cũng không phải loại tốt lành gì. Tình đồng môn vẫn còn, nàng cũng không muốn nói cô ta không tốt, chỉ muốn đánh thức Lý Thiếu Hoài.

Yến Cảnh nói, làm Lý Thiếu Hoài càng thêm áy náy.

Yến Cảnh đưa một bảng khẩu cung cho nàng: "Người thiện bị người khinh, ngươi nhìn cho kỹ đi!"

Bên trên viết lại quá trình xét xử, tình huống thực tế, động cơ gây án của Tiền thị,... đều được Triệu Uyển Như điều tra rõ ràng giao cho Yến Cảnh.

Lý Thiếu Hoài nhìn những thứ này, hô hấp vốn khó khăn càng thêm trầm trọng.

Nàng đột nhiên run lên: "A." Đôi mắt ướt át: "Ta có thể nào..."

Lý Thiếu Hoài còn đang bệnh, không phải lúc thích hợp để biết tất cả sự thật đằng sau, nhưng nếu không làm vậy, sao có thể gõ tỉnh nàng, đây không phải tàn nhẫn.

"Lão sư đã bị giáng chức đến Thiểm Châu, hôm nay sau khi biết ngươi không còn gì đáng ngại mới an tâm lên đường, có chuyện muốn ta nói với ngươi." Đợi Lý Thiếu Hoài hơi hoà hoãn một chút, mới trầm giọng nói: "Không tranh tất lui, tranh tất tàn nhẫn, chớ kiêng kị."

"Giáng chức?" Lý Thiếu Hoài sửng sốt: "Ông ấy là công thần trong trận Thiền Uyên bảo vệ biên cương Đại Tống, đây..."

"Sau khi Tất Sĩ An bệnh chết, hoàng đế đã bắt đầu lạnh nhạt lão sư."

"Là do Vương Khâm Nhược ở giữa làm khó, lúc trước ân sư đã nhắc nhở ta, muốn ta sau này phải đề phòng người này."

"Lã Mông Chính cũng đã cáo lão hồi hương, chuyển nhà đến Lạc Dương."

Hứa quốc công Lã Mông Chính cũng đi rồi, Lý Thiếu Hoài ngẩng đầu: "Còn Nguyên Trinh đâu?"

"Nàng còn ở Đông Kinh."

"Ân sư bị giáng chức, người kế nhiệm chính là Tham tri chính sự..."

"Không, người kế nhiệm là Công Bộ Thượng Thư, Vương Đán."

"Vương Đán..." Lý Thiếu Hoài từng nghe, nhưng không thân.

"Ngươi đến Đông Kinh chưa lâu, việc trong triều ít biết, tóm lại Vương Đán này là thanh quan cũng không tệ." Chức Tể Tướng này, cũng coi như là Triệu Uyển Như âm thầm nâng đỡ. Yến Cảnh nghĩ, với trí tuệ của Triệu Uyển Như, đề bạt Vương Đán, chắc chắn có lý do của nàng.

"Việc trong đại nội, tựa hồ sư tỷ... rất hiểu biết."

"Có sao?"

Lý Thiếu Hoài gật đầu.

"Sư phụ cực kỳ ghét triều đình, nhưng Trường Xuân quan của chúng ta, trước nay đều không cắt đứt liên hệ với đại nội." Trong mắt dường như có chút ưu thương. Nàng thường theo Thẩm Tú An đến Đông Kinh, nghe báo cáo và quyết sách từ người. "Ánh mắt sư phụ, trước nay chưa bao giờ rời khỏi đại nội."

"Tại sao? Không phải xưa nay sư phụ đều rất ghét triều đình sao?"

"Chuyện này, ngày sau ngươi sẽ rõ." Bởi vì cho dù Yến Cảnh không nói, còn có Triệu Uyển Như biết chuyện này. Một ngày nào đó, Lý Thiếu Hoài sẽ tự mình vạch trần.

Trương Tắc Mậu y thuật cao minh, chỉ một chén thuốc khí sắc Lý Thiếu Hoài đã chuyển biến tốt hơn. Vừa phục hồi chút sức lực liền gấp không chờ nổi: "Không được, ta phải..." Nàng giãy giụa đứng dậy, mới vừa bò lên, chợt cảm thấy choáng váng.

"Độc của ngươi đã thấm vào xương, toàn dựa vào nghịch chuyển nội lực mới có thể bức ra, sao có thể khỏi nhanh như vậy. Tiên sinh nói ngươi phải nằm nửa tháng, dù khôi phục mau cũng phải nằm mấy ngày mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn." Yến Cảnh trấn an nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng.

"Chỉ là ta muốn đến cảm tạ Trưởng công chúa."

"Trưởng công chúa ta sẽ thay ngươi tạ, chờ sau này ngươi khoẻ lại thì tự mình đi."

Lý Thiếu Hoài nghiêng đầu nhìn về phía bức màn, khẽ nói: "Sư tỷ, ta... muốn nhờ ngươi giúp ta một việc."

Khôn Ninh Điện.

"Tin tức cô nương muốn ta tìm hiểu, đã điều tra ra. Thuộc hạ của Đinh Thiệu Văn quả thật có một người tên Trường Chiêu, người này là mạc khách của Đinh phủ, nhưng..." Trương Khánh đến gần một bước, cúi đầu hạ giọng nói: "Tựa hồ từng là luyến đồng trong phủ Sở Vương."

Từ Nam Bắc triều, nuôi luyến đồng trong phủ trở thành trào lưu. Các gia đình quý tộc cũng bắt kịp trào lưu, không những không cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn trở thành một loại ganh đua, kéo dài không suy.

"Luyến đồng..."

Đời trước, nàng nhớ rõ bên cạnh Đinh Thiệu Văn thường xuất hiện một người trẻ tuổi so với hắn còn đẹp hơn. Hơn nữa công phu người này rất lợi hại, đã chặn không ít kiếp nạn cho Đinh Thiệu Văn.

"Hoá ra là xuất thân từ phủ Sở Vương..."

"Người này có một đám thuộc hạ đều là ảnh vệ mang tuyệt kỹ, có người đến từ Ba Thục chuyên về ám khí, còn có người Miêu và Bạch Nhân đến từ Đại Lý chuyên dùng cổ, không khác gì cô nương nói." Theo lời Triệu Uyển Như phân phó sắp xếp mật thám vào bên cạnh Đinh Thiệu Văn, tin tức truyền về làm Trương Khánh cực kỳ khiếp sợ.

Đa phần đều giống như phỏng đoán của công chúa. "Thần có chút khó hiểu, nếu cô nương ngài đã biết, vì sao còn muốn phái người điều tra..."

"Trên đời này, luôn có nơi ta không nhìn thấy được, phỏng đoán dù sao cũng chỉ là phỏng đoán, nó sẽ không làm ngươi an tâm."

"Cô nương suy xét chu toàn."

"Quan gia đã giáng Đinh Thiệu Văn làm Đô Ngu Hầu, sau này hắn sẽ bị hạn chế quyền điều động cấm quân của Điện tiền, nhưng Thánh nhân bên kia... có lẽ không dễ ăn nói."

"Chỉ là giáng chức mà thôi." Con ngươi u ám trở nên sắc bén: "Người của ta hắn cũng dám động vào. Ta mặc kệ hắn có mục đích gì, nhưng dám động sát tâm với A Hoài, ta sẽ không dung hắn!"

"Chỉ là... Hiện giờ Thánh nhân cực kỳ coi trọng hắn." Chỉ cần Đinh Thiệu Văn còn ở Điện tiền một ngày, thì công việc ở Điện tiền vẫn sẽ do hắn xử lý.

"Ta biết. Đinh gia và Tào gia là hai nhà duy nhất từng ủng hộ mẫu thân làm Hậu. Hiện giờ mẫu thân còn cần dựa vào bọn họ để đứng vững ở hậu cung."

Lúc Hoàng đế vừa kế vị muốn lập Lưu Nga làm Hậu đã vấp phải sự phản đối của bá quan văn võ trong triều, rơi vào đường cùng phải lập một quý nữ thế gia làm Hậu, nhưng vẫn độc sủng Lưu Nga. Sau này hoàng tử do Hoàng hậu sinh chết non, Hoàng hậu thương tâm thành bệnh mà chết, trên triều lại dấy lên phong ba lập Hậu. Lúc này Lưu Nga đã mượn được sức của Đinh Vị và Tào Lợi Dụng, lại sinh được Lục hoàng tử Triệu Thụ Ích, thuận lợi được sắc phong Hoàng hậu.

Triệu Uyển Như hít sâu một hơi, ánh mắt ảm đạm: "Trước kia, ta và mẫu thân đều suy nghĩ giống nhau, cho rằng chỉ cần nắm đại quyền trong tay thì thiên hạ có thể bình an..."

"Trước kia?" Trương Khánh nghe mà chẳng hiểu ra sao.

Ngoài cửa Khôn Ninh Điện, Tiểu Nhu chạy chậm vào, đụng phải Thu Hoạ đang nhanh chân bước tới.

"Cô nương!" - "Công chúa!"

"Thu Hoạ."

"Lý chân nhân tỉnh, không biết Lăng Hư chân nhân nói gì với hắn. Hắn đã kéo thân thể ốm yếu đến cung quan ngoài thành."

"Không phải chưa được xuống giường sao, nàng..."

"Là Trưởng công chúa phái người nâng đi."

"Các ngươi không đi theo sao?" Triệu Uyển Như cau mày.

"Theo, hắn đi tìm Quan chủ ở cung quan."

Như vậy, dù có trí nhớ của kiếp trước nàng cũng không đoán được Lý Thiếu Hoài muốn làm gì. "Quan chủ kia là sư đệ của Lăng Hư chân nhân. Sau khi Phù Diêu Tử đi về cõi tiên ở Hoa Sơn, Hoa Sơn đã phái người xuống khâm điểm chức Quan chủ cho người kia."

"Vậy... Người của chúng ta?"

Triệu Uyển Như cúi đầu suy tư trong chốc lát: "Ngươi đích thân đến bảo vệ nàng, đến khi vết thương khỏi hẳn mới thôi."

"Nhưng ta đi rồi... Bên cạnh cô nương không còn ai bảo vệ?" Thu Hoạ khó xử, bởi vì Trương Khánh không thể ở lâu trong hậu cung.

"Trong cấm cung này, không ai dám làm gì ta."

Triệu Uyển Như đứng dậy, vẻ mặt dịu dàng, quan tâm hỏi: "Vân Yên đã khoẻ hơn chưa?"

Thu Họa gật đầu: "Đa tạ cô nương quan tâm, dưỡng thương một ngày, nàng gần như đã hồi phục."

"Tốt, ngươi đi trước đi, chốc lát ta sẽ tự đến thăm nàng."

Thu Hoạ đi rồi Triệu Uyển Như mới xoay người gọi: "A Nhu?"

Đứng một bên ngắt lá khô, nghe nàng gọi Tiểu Nhu mới hoàn hồn, cuống quít chạy đến gần: "A, nô tỳ đây!"

Vừa rồi Tiểu Nhu còn đang lẩm bẩm trong lòng, mỗi lần có chuyện khác và chuyện của Lý Thiếu Hoài đến cùng lúc, cô nương luôn sốt ruột chuyện của Lý chân nhân trước.

"Chuyện gì?"

"Vương Thừa tướng đang chờ bên ngoài, muốn cầu kiến cô nương."

"Lần này cô nương thật là diệu kế, vụ án này không chỉ giáng chức Đinh Thiệu Văn mà còn cướp đi chức vị vốn thuộc về Đinh Vị. Chỉ là đáng tiếc, nếu chức Tể tướng do Hướng Mẫn Trung đảm nhiệm thì..."

Hướng Mẫn Trung là đại thần cực kỳ quan trọng dưới thời Thái Tông, cũng là một vị đại thần đặc biệt. Từ nhậm chức đến nay Thái Tông đã mấy lần vượt cấp đề bạt, chỉ trong khoảng thời gian ngắn có thể thấy được tài năng của hắn.

Sau khi Triệu Hằng kế vị càng thêm coi trọng hắn. Năm thứ tư Hàm Bình, Hướng Mẫn Trung thăng làm Đồng Bình chương sự, làm đại học sĩ ở Tập Hiền Điện, chính thức bái tướng.

"Dù chưa thể đề bạt Hướng Mẫn Trung, nhưng luận tướng vị, hiện giờ hắn có thể làm được việc lớn, nhưng không thích hợp với vị trí này. Vương Đán là ứng cử viên sáng giá nhất."

Triệu Uyển Như thở dài: "Bất quá Hướng Mẫn Trung lão sư... thật sự đáng tiếc."

"Hắn phụ tá tam triều, rất được Thái Tông coi trọng, Quan gia tin cậy. Nhưng vì mua lại nhà của Tiết Cư Chính, lại tranh cưới goá phụ của Tiết Duy Cát mà bị người đời chỉ trích miệt thị, bị giáng chức, thật sự đáng tiếc." Trương Khánh cũng tiếc cho lão sư của Triệu Uyển Như.

Triệu Uyển Như cười lạnh: "Nhiều năm như vậy, bốn chữ miệng đời đáng sợ, có bao giờ đổi qua?"

"Cô nương phân phó điều tra chuyện Hộ Bộ thiếu hụt, nhưng người của Tam tư cắn chặt, thuộc hạ vô năng, không thể tra được."

"Không sao, việc này không trách ngươi. Người của Tam tư cơ hồ đều do Đinh Vị một tay đề bạt, ta muốn tìm khuyết điểm của hắn, đương nhiên bọn họ không chịu nhả ra, không cần vội."

"Vương thừa tướng ngài còn muốn gặp sao?"

Triệu Uyển Như cười nhạt nói: "Gặp, đương nhiên gặp, ta cũng không dám không gặp."

- Hết chương 47 -